Kiến Trúc Sư

Chương 93



Thực ra tiêu chuẩn kỹ thuật của Saijing chẳng ra làm sao, nguyên nhân bọn họ trúng thầu bởi vì những đơn vị khác bị trừ điểm nghiêm trọng.

***

– Em cũng bị tổn thương, chắc là cỡ này. – Tiền Tâm Nhất giơ nhanh ngón giữa lên – Đây là khối tháp em thích nhất, Myles cũng suy sụp, chị ấy không chấp nhận Saijing giành chiến thắng, nói muốn đi tố cáo bọn họ, còn bọn anh thì sao, chuẩn bị làm thế nào?

Giọt nước của GAD không thực dụng, khối bệ quanh tháp không có điểm sáng, bản vẽ mặt bằng không khớp, trừ điểm. Tiêu chuẩn kỹ thuật của Viễn Dương không nổi bật, trừ điểm khắp nơi. Khối tháp của nhóm F cộng 1 điểm, khu triển lãm, khối bệ, bản vẽ có lỗi, cảnh quan, đều bị trừ điểm.

Tìm kiếm trên mạng cũng không có nhiều thông tin về kiến trúc này, vất vả cho bọn họ có thể tìm được phòng triển lãm cá nhân trưng bày lon sữa ở một xó xỉnh nào đó thuộc vùng Aargau của Thụy Sĩ.

Myles truyền đạt kết quả ấy, vốn dĩ bản thân chị ta không phát biểu bất cứ ý kiến nào về chuyện này, còn Tiền Tâm Nhất nghe xong chỉ có một cảm giác, đó chính là hoang đường…

Khối tháp và khối bệ của nhóm K cộng 2 điểm, bản vẽ có lỗi trừ 2 điểm, thoạt nhìn xem ra là đơn vị có số điểm cao nhất, nhưng trên thực tế lại trở thành đơn vị thấp điểm nhất trong số 10 đơn vị tham gia, còn thấp đến khó tin. Về vấn đề này, hội đồng xét thầu đưa ra một đáp án đau đầu nhức óc.

Hết chương 93

Tiền Tâm Nhất lái xe lên đường. Đi tới nửa đường thấy có vẻ như hắn không quá buồn phiền cho nên chủ động lôi vấn đề nghẹn trong cổ họng ra:

– Cảm ơn anh. – Trần Tây An cố gắng đè nén cơn giận dữ, hắn cụp mi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng làm mặt lạnh tanh nói – Ai là người phát ngôn kết quả đấu thầu? Nói tôi sao chép của ai? Công bố tin tức ở đâu?

Ổ gà và một khu triển lãm khác đã được xây dựng ở nước ngoài có độ tương đồng khá cao, hội đồng xét thầu lặp đã bàn bạc hết lần này đến lần khác và cho nó điểm đạt tiêu chuẩn.

Nếu kết quả của việc ngày nào cũng luyện tập là thể chất yếu ớt thế kia, vậy thì anh không cần phải quằn quại dậy sớm để luyện tập hằng ngày làm gì.

Myles truyền đạt kết quả ấy, vốn dĩ bản thân chị ta không phát biểu bất cứ ý kiến nào về chuyện này, còn Tiền Tâm Nhất nghe xong chỉ có một cảm giác, đó chính là hoang đường…

Nhớ tới dáng vẻ thảm hại ôm đùi mình của Tiền Tâm Nhất cách đây không lâu, cuối cùng Trần Tây An cũng không nhịn nổi nữa, mày giãn ra, nở nụ cười. Hắn nghĩ ra được lời thoại, hắn châm chọc Tiền Tâm Nhất, sau đó giảo biện nói bản thân cũng là cục cưng.

– Không cần nói tới cảm ơn. – Vic bật cười nói – Cậu là thành viên nhóm tôi, bọ họ nói cậu như vậy chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của tôi. Tôi đã công nhận một tác phẩm sao chép, làm quái gì có chuyện ấy! Cũng chỉ trách chúng ta quá ưu tú, khiến đám ngu kia không soi mói được điểm gì thôi. Cậu đừng lo, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như thế đâu. Tôi phải tìm được khu triển lãm ở nước ngoài kia trước đã rồi nói với cậu sau.

Nếu đã sao chép, hành vi tệ hại như vậy mà lại không hủy bỏ tư cách tham gia anh đã không đồng ý rồi, tại sao phải cho nó vừa đạt tiêu chuẩn! Khu triển lãm có độ tương đồng cao ở đâu, kiến trúc sư nào nói Trần Tây An đạo thiết kế, có định kiện bản quyền hắn không?

Giọt nước của GAD không thực dụng, khối bệ quanh tháp không có điểm sáng, bản vẽ mặt bằng không khớp, trừ điểm. Tiêu chuẩn kỹ thuật của Viễn Dương không nổi bật, trừ điểm khắp nơi. Khối tháp của nhóm F cộng 1 điểm, khu triển lãm, khối bệ, bản vẽ có lỗi, cảnh quan, đều bị trừ điểm.

Với tài hoa và sự kiêu ngạo của Trần Tây An, hắn xem thường hành vi sao chép ý tưởng của người khác, huống hồ còn là một khu triển lãm nhỏ bé chẳng nổi danh. Tuy nhiên, đây lại chính là kết quả đấu thầu cuối cùng của khu Tài chính.

Phần kỹ thuật mà anh ta vô cùng tự tin đổi lại kết quả trở thành chuyện cười cho người khác, anh ta tức sắp nổ phổi đến nơi rồi.

Chuyện của nhóm K không tới phiên Tiền Tâm Nhất phải lo, anh cũng không quan tâm nữa, chỉ an ủi Trần Tây An:

– Cái đám chó nhà kia nói cậu sao chép, tôi không biết cái quái gì hết, nhưng tôi vẫn muốn nghe một câu từ chính miệng cậu nói ra, cậu có sao chép không?

Tiền Tâm Nhất muốn thổ huyết, trong ngành có quy tắc ngầm, bọn họ có thể chấp nhận đơn vị trúng thầu được chọn trước, có thể chấp nhận phí hoài cố gắng của mình, nhưng dùng hành vi này để đơn vị được chọn của chủ đầu tư trúng thầu “hợp logic”, khó tránh khỏi bắt nạt người quá đáng.

Lửa giận như thể bùng lên thành độ ấm thực chất, khiến nội tạng của người ta có cảm giác thiêu nóng thắt lại. Có thể nói thế đạo luân hồi, năm ấy hắn tố Hách Bân sao chép, Hách Bân sao chép nhưng không nhận. Hôm nay có người nói hắn sao chép, hắn không sao chép thì làm sao phải nhận.

Trần Tây An sờ sờ nhiệt độ trán mình, vẫn hơi choáng, hắn buồn cười nói:

Trần Tây An im lặng một lát, chợt nói:

Bọn họ có thể vì lợi ích mà không coi danh dự của Trần Tây An ra gì, dẫu sao hắn cũng là một kiến trúc sư chưa kịp thể hiện hết tài năng, trải qua vụ này, chỉ sợ ngày sau sẽ mang tiếng xấu. Tiền Tâm Nhất không thể tưởng tượng tâm trạng của Trần Tây An sẽ ra sao sau khi nghe được tin này.

Ngón tay Trần Tây An đặt bên đầu sững lại, chậm chạp buông xuống, biểu cảm bất đắc dĩ biến mất trên gương mặt, hắn sa sầm xuống, ánh mắt thậm chí còn có thể hình dung bằng từ sắc bén:

– Anh bị ngốc đấy hả, tay và trán cùng nhiệt độ thì sờ cái gì. – Tiền Tâm Nhất đóng vali xong thì chạy vào trong phòng ngủ, lo lắng nói – Lần này không như đấu thầu ở khách sạn đâu, công ty của Đặng Minh Quang cũ rồi, hệ thống sưởi chắc chỉ mở được tới 18 độ là căng, anh yếu ớt như vậy, còn bị lạnh nữa thì em phát điên mất.

Trần Tây An chẳng có cảm xúc gì.

Vic nổi trận lôi đình vọt vào, đập điện thoại lên bàn làm việc của hắn, theo sau đó là tiếng “rầm” cực lớn, anh ta rống lên, đôi mắt đỏ ngầu:

Trần Tây An nhìn chằm chằm hai hình ảnh này hồi lâu, cực kỳ buồn cười, nhưng lại nghĩ có được có mất, hắn cũng không tức giận như vậy nữa. Hắn bị vu oan, ấy vậy mà kiểu lãnh đạo như Vic chịu đứng chung một chiến tuyến với hắn cũng là chuyện hiếm có. Giả thiết Vic cảm thấy việc phản đối cũng không có ích gì, định cho chuyện này trôi qua cùng với thời gian, thì chẳng khác nào hắn vừa bị đánh gãy răng cửa còn phải nuốt máu vào bụng, cũng chẳng gặp được may mắn nào.

– Cái đám chó nhà kia nói cậu sao chép, tôi không biết cái quái gì hết, nhưng tôi vẫn muốn nghe một câu từ chính miệng cậu nói ra, cậu có sao chép không?

***

Phần kỹ thuật mà anh ta vô cùng tự tin đổi lại kết quả trở thành chuyện cười cho người khác, anh ta tức sắp nổ phổi đến nơi rồi.

– Vic đứng về phía anh, anh ấy chuẩn bị lấy toàn bộ tài liệu của kiến trúc mà anh “sao chép”, tiến hành phân tích so sánh, sau đó mới xem tiếp theo phải liên hệ với kiến trúc sư bên đó, hay đưa ra văn bản phản đối.

Trận cảm cúm nặng vẫn đang dày vò Trần Tây An, nghe tiếng Vic rống, đầu óc hắn kêu lên ù ù, gần đây đầu hắn rất đau, nghĩ thôi cũng đã tốn sức rồi chứ đừng nói tới chủ đề không đầu không đuôi này. Hắn day trán, hỏi:

Nghe tới đây, Vương Nguy không nhịn được giật mình đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ta từng nhắc nhở Tiền Tâm Nhất buổi đấu thầu này không đơn giản, nhưng không ngờ bọn họ có thể chơi xấu đến mức này, còn dám dùng cả thủ đoạn hắt nước bẩn bừa bãi.

Triệu chứng cảm cúm còn kèm theo mệt mỏi buồn ngủ, tinh thần Trần Tây An không ổn, anh không đọc sách nữa, chưa tới mười giờ đã mơ mơ màng màng. Thân là chiếc lò sưởi, Tiền Tâm Nhất chỉ đành bó tay bó chân chui trong chăn nghịch điện thoại, chăn và cả người Trần Tây An đè lên khiến anh không thở nổi, anh không khỏi oán thầm tại sao hắn vẫn chưa khỏi.

– Sao chép cái gì?

Vic gần như phát khùng chống hai tay lên bàn, biểu cảm lạnh lùng:

– Khu triển lãm của khách sạn trung tâm, tôi hỏi cậu có sao chép hay không?

– Đủ rồi đừng nhét nữa, mau thay quần áo rồi đi thôi.

Nghe tới đây, Vương Nguy không nhịn được giật mình đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ta từng nhắc nhở Tiền Tâm Nhất buổi đấu thầu này không đơn giản, nhưng không ngờ bọn họ có thể chơi xấu đến mức này, còn dám dùng cả thủ đoạn hắt nước bẩn bừa bãi.

Thực ra tiêu chuẩn kỹ thuật của Saijing chẳng ra làm sao, nguyên nhân bọn họ trúng thầu bởi vì những đơn vị khác bị trừ điểm nghiêm trọng.

Ngón tay Trần Tây An đặt bên đầu sững lại, chậm chạp buông xuống, biểu cảm bất đắc dĩ biến mất trên gương mặt, hắn sa sầm xuống, ánh mắt thậm chí còn có thể hình dung bằng từ sắc bén:

Khối tháp và khối bệ của nhóm K cộng 2 điểm, bản vẽ có lỗi trừ 2 điểm, thoạt nhìn xem ra là đơn vị có số điểm cao nhất, nhưng trên thực tế lại trở thành đơn vị thấp điểm nhất trong số 10 đơn vị tham gia, còn thấp đến khó tin. Về vấn đề này, hội đồng xét thầu đưa ra một đáp án đau đầu nhức óc.

Vic gần như phát khùng chống hai tay lên bàn, biểu cảm lạnh lùng:

Bởi vì thể chất yếu ớt của Trần Tây An, mấy ngày nay Tiền Tâm Nhất bị ép thành người vợ đảm đang, mặc dù không đáng tin lắm, nhưng miễn cưỡng có thể làm chiếc áo bông nhỏ. Bây giờ anh đang chạy lăng xăng trong phòng tìm kiếm những thứ đồ cần thiết mình sực nhớ ra, sau đó nhét vào vali cho hắn. Khẩu trang, ô, khăn giấy, miếng dán giữ nhiệt, miếng dán giữ nhiệt…

– Không! Tôi cũng đoán được đại khái rồi, song tôi vẫn muốn hỏi anh thêm lần nữa, ai là người tố cáo tôi sao chép?

Lửa giận như thể bùng lên thành độ ấm thực chất, khiến nội tạng của người ta có cảm giác thiêu nóng thắt lại. Có thể nói thế đạo luân hồi, năm ấy hắn tố Hách Bân sao chép, Hách Bân sao chép nhưng không nhận. Hôm nay có người nói hắn sao chép, hắn không sao chép thì làm sao phải nhận.

Nửa đời này, dường như hắn luôn đối chọi với hai từ ấy, vận may duy nhất có lẽ là gặp được Tiền Tâm Nhất nhỉ?

Giọng Trần Tây An khàn khàn, song khí thế không hề yếu hơn Vic đang nổi giận. Người dễ tính mà giận lên thường sẽ đáng sợ hơn rất nhiều. Bây giờ người trong văn phòng đều có cảm giác ấy, mọi người thấp thỏm âu lo, sợ hai người họ sẽ bất thình  lình lao vào đánh nhau.

– Khu triển lãm của khách sạn trung tâm, tôi hỏi cậu có sao chép hay không?

Trần Tây An lấy nhiệt kế xuống, nhìn vạch thủy ngân vẫn nằm ở vị trí 39,4 oC không chịu xuống.

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, Vic bỗng bật cười, anh ta đập mạnh tay trái lên vai Trần Tây An, sau đó dùng sức bóp:

– Kết quả đấu thầu dự án khu Tài chính nói thế, tôi cũng không tin.

– Không! Tôi cũng đoán được đại khái rồi, song tôi vẫn muốn hỏi anh thêm lần nữa, ai là người tố cáo tôi sao chép?

Trần Tây An cũng không đi tìm kiến trúc sư kia làm gì, hắn viết thẳng một lá thư phản đối, gửi cho Vic đọc trước, để anh ta trả lời email.

– Cảm ơn anh. – Trần Tây An cố gắng đè nén cơn giận dữ, hắn cụp mi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng làm mặt lạnh tanh nói – Ai là người phát ngôn kết quả đấu thầu? Nói tôi sao chép của ai? Công bố tin tức ở đâu?

– Không cần nói tới cảm ơn. – Vic bật cười nói – Cậu là thành viên nhóm tôi, bọ họ nói cậu như vậy chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của tôi. Tôi đã công nhận một tác phẩm sao chép, làm quái gì có chuyện ấy! Cũng chỉ trách chúng ta quá ưu tú, khiến đám ngu kia không soi mói được điểm gì thôi. Cậu đừng lo, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như thế đâu. Tôi phải tìm được khu triển lãm ở nước ngoài kia trước đã rồi nói với cậu sau.

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, Vic bỗng bật cười, anh ta đập mạnh tay trái lên vai Trần Tây An, sau đó dùng sức bóp:

***

– Lạnh chết mất. – Hắn nói.

Chỉ một buổi chiều thôi cả hai tầng đều biết chuyện. Không quan tâm thông tin là thật hay giả, lời đồn luôn làm tổn thương tới danh dự người trong cuộc.

Tiền Tâm Nhất lùi xe khỏi vị trí đỗ, Trần Tây An quấn như tượng sống núi Trường Bạch lập tức ôm theo gió lạnh chui vào ghế phụ, từ khi hắn bị cảm cúm, tình trạng sợ lạnh ngày càng rõ rệt, dường như tế bào mỡ toàn thân đang bãi công tập thể.

Trần Tây An chẳng có cảm xúc gì.

Hệ thống sưởi trong xe chẳng khác nào phòng xông hơi. Tiền Tâm Nhất nóng tới mức chỉ mặc mỗi chiếc áo len xám. Trần Tây An không thắt đai an toàn, di chuyển cồng kềnh qua đây, nhét bàn tay lạnh lẽo vào cổ anh. Tiền Tâm Nhất rùng mình một cái, vừa mới định đánh lại đã bị hắn sấn đến ôm chặt.

Vic nổi trận lôi đình vọt vào, đập điện thoại lên bàn làm việc của hắn, theo sau đó là tiếng “rầm” cực lớn, anh ta rống lên, đôi mắt đỏ ngầu:

– Lạnh chết mất. – Hắn nói.

Thoạt nhìn hắn rất bình thường, nhưng trái tim Tiền Tâm Nhất lại thấy chua xót. Anh vuốt vuốt mái tóc của hắn như vuốt lông cún:

– Kết quả đấu thầu dự án khu Tài chính nói thế, tôi cũng không tin.

– Ngồi yên nào, daddy dẫn cưng về nhà ngâm nước nóng.

– Là đàn ông thì không được làm nũng, ngồi ngoan, đi đây.

Trần Tây An dở khóc dở cười dùng sức bóp sau gáy anh:

Tiền Tâm Nhất lùi xe khỏi vị trí đỗ, Trần Tây An quấn như tượng sống núi Trường Bạch lập tức ôm theo gió lạnh chui vào ghế phụ, từ khi hắn bị cảm cúm, tình trạng sợ lạnh ngày càng rõ rệt, dường như tế bào mỡ toàn thân đang bãi công tập thể.

– Đừng có nhân lúc tâm trạng anh không tốt mà được đằng chân lân đằng đầu.

Cái đồ phá của này, hôm qua nhận được một hộp chuyển phát nhanh, Trần Tây An mở ra không khỏi chóng mặt, 500 miếng dán giữ nhiệt. Quả là một mùa đông ấm áp.

Tiền Tâm Nhất đẩy hắn ngồi ngay ngắn, bắt hắn thắt đai an toàn vào:

– Là đàn ông thì không được làm nũng, ngồi ngoan, đi đây.

Nhớ tới dáng vẻ thảm hại ôm đùi mình của Tiền Tâm Nhất cách đây không lâu, cuối cùng Trần Tây An cũng không nhịn nổi nữa, mày giãn ra, nở nụ cười. Hắn nghĩ ra được lời thoại, hắn châm chọc Tiền Tâm Nhất, sau đó giảo biện nói bản thân cũng là cục cưng.

Tiền Tâm Nhất lái xe lên đường. Đi tới nửa đường thấy có vẻ như hắn không quá buồn phiền cho nên chủ động lôi vấn đề nghẹn trong cổ họng ra:

– Kết quả đấu thầu của khu Tài chính khiến anh khó chịu lắm đúng không?

Hiếm khi mới có một người hiểu lòng mình thế này, Trần Tây An không muốn khiến anh lo lắng. Hắn ra vẻ thoải mái vươn tay phải ra, đè ngón cái lên đốt đầu tiên của ngón trỏ, nói:

– Chắc là khó chịu cỡ này.

Hệ thống sưởi trong xe chẳng khác nào phòng xông hơi. Tiền Tâm Nhất nóng tới mức chỉ mặc mỗi chiếc áo len xám. Trần Tây An không thắt đai an toàn, di chuyển cồng kềnh qua đây, nhét bàn tay lạnh lẽo vào cổ anh. Tiền Tâm Nhất rùng mình một cái, vừa mới định đánh lại đã bị hắn sấn đến ôm chặt.

– Em cũng bị tổn thương, chắc là cỡ này. – Tiền Tâm Nhất giơ nhanh ngón giữa lên – Đây là khối tháp em thích nhất, Myles cũng suy sụp, chị ấy không chấp nhận Saijing giành chiến thắng, nói muốn đi tố cáo bọn họ, còn bọn anh thì sao, chuẩn bị làm thế nào?

Với tài hoa và sự kiêu ngạo của Trần Tây An, hắn xem thường hành vi sao chép ý tưởng của người khác, huống hồ còn là một khu triển lãm nhỏ bé chẳng nổi danh. Tuy nhiên, đây lại chính là kết quả đấu thầu cuối cùng của khu Tài chính.

Trần Tây An đút tay vào túi, cử chỉ và lời nói đều rất bình tĩnh:

– Vic đứng về phía anh, anh ấy chuẩn bị lấy toàn bộ tài liệu của kiến trúc mà anh “sao chép”, tiến hành phân tích so sánh, sau đó mới xem tiếp theo phải liên hệ với kiến trúc sư bên đó, hay đưa ra văn bản phản đối.

Chuyện của nhóm K không tới phiên Tiền Tâm Nhất phải lo, anh cũng không quan tâm nữa, chỉ an ủi Trần Tây An:

– Mấy người lãnh đạo của Kim Mậu đúng là đầu có lỗ, chọn Saijing đi, đến lúc xây xong xấu chết bọn họ. Anh đừng giận, vẫn còn thời gian để chúng ta tranh thủ.

Trần Tây An im lặng một lát, chợt nói:

Đối với đạo lý cứng rắn như tiền, Trần Tây An lập tức tin phục sát đất, cho dù là vì tiền đi chăng nữa, bọn họ đều không bao giờ chịu thỏa hiệp.

– Tâm Nhất, em đã quen với chuyện này rồi hả?

– Chắc là khó chịu cỡ này.

– Làm gì có chuyện ấy. – Tiền Tâm Nhất lập tức phản bác – Chỉ cần em vẫn làm trong ngành kiến trúc này thì không bao giờ quen được với chuyện ấy. Phương án mất bao nhiêu tâm huyết mới hoàn thành, nếu không trúng thầu thì chẳng được tích sự gì, vậy mà những phương án kém hơn của em lại có thể thành thực thể, còn không ngừng nói với em rằng em chỉ là một người suy nghĩ viển vông.

– Đương nhiên, cũng liên quan nhiều đến tiền, không trúng thầu thì không có tiền thưởng, em có thể không tức giận với thằng ngốc, nhưng làm sao em có thể quen với việc không có tiền!

Đối với đạo lý cứng rắn như tiền, Trần Tây An lập tức tin phục sát đất, cho dù là vì tiền đi chăng nữa, bọn họ đều không bao giờ chịu thỏa hiệp.

Triệu chứng cảm cúm còn kèm theo mệt mỏi buồn ngủ, tinh thần Trần Tây An không ổn, anh không đọc sách nữa, chưa tới mười giờ đã mơ mơ màng màng. Thân là chiếc lò sưởi, Tiền Tâm Nhất chỉ đành bó tay bó chân chui trong chăn nghịch điện thoại, chăn và cả người Trần Tây An đè lên khiến anh không thở nổi, anh không khỏi oán thầm tại sao hắn vẫn chưa khỏi.

Hiếm khi mới có một người hiểu lòng mình thế này, Trần Tây An không muốn khiến anh lo lắng. Hắn ra vẻ thoải mái vươn tay phải ra, đè ngón cái lên đốt đầu tiên của ngón trỏ, nói:

Nếu kết quả của việc ngày nào cũng luyện tập là thể chất yếu ớt thế kia, vậy thì anh không cần phải quằn quại dậy sớm để luyện tập hằng ngày làm gì.

Tiền Tâm Nhất muốn thổ huyết, trong ngành có quy tắc ngầm, bọn họ có thể chấp nhận đơn vị trúng thầu được chọn trước, có thể chấp nhận phí hoài cố gắng của mình, nhưng dùng hành vi này để đơn vị được chọn của chủ đầu tư trúng thầu “hợp logic”, khó tránh khỏi bắt nạt người quá đáng.

– Sao chép cái gì?

Chưa được mấy ngày, khu triển lãm có độ tương đồng cao với thiết kế của Trần Tây An được gửi tới hòm thư của Vic cùng với kết quả đấu thầu. Nhóm F, M cùng tham gia đấu thầu cũng nhận được. Mấy nhóm trưởng đều tải xuống xem, không ai bảo ai nhưng đồng thời chỉ muốn cười ha ha. Nếu như đều có tạo hình tam giác mà gọi là độ tương đồng cao vậy thì chắc Trần Tây An phải nhận thư tố cáo đến mức tay tàn phế mất.

Tìm kiếm trên mạng cũng không có nhiều thông tin về kiến trúc này, vất vả cho bọn họ có thể tìm được phòng triển lãm cá nhân trưng bày lon sữa ở một xó xỉnh nào đó thuộc vùng Aargau của Thụy Sĩ.

Chắc cũng vì cảm thấy không giống, cho nên hội đồng xét thầu còn chú ý liệt kê ra 1, 2 3 những yếu tố giống nhau như tạo hình tam giác, kính hình thoi, tấm nhôm đục lỗ… Nhưng trên thực tế phong cách của hai người hoàn toàn khác, trình độ trợn mắt nói dối của bọn họ quả là đạt tới đỉnh cao.

Thoạt nhìn hắn rất bình thường, nhưng trái tim Tiền Tâm Nhất lại thấy chua xót. Anh vuốt vuốt mái tóc của hắn như vuốt lông cún:

Trần Tây An nhìn chằm chằm hai hình ảnh này hồi lâu, cực kỳ buồn cười, nhưng lại nghĩ có được có mất, hắn cũng không tức giận như vậy nữa. Hắn bị vu oan, ấy vậy mà kiểu lãnh đạo như Vic chịu đứng chung một chiến tuyến với hắn cũng là chuyện hiếm có. Giả thiết Vic cảm thấy việc phản đối cũng không có ích gì, định cho chuyện này trôi qua cùng với thời gian, thì chẳng khác nào hắn vừa bị đánh gãy răng cửa còn phải nuốt máu vào bụng, cũng chẳng gặp được may mắn nào.

Trần Tây An cũng không đi tìm kiến trúc sư kia làm gì, hắn viết thẳng một lá thư phản đối, gửi cho Vic đọc trước, để anh ta trả lời email.

Chỉ một buổi chiều thôi cả hai tầng đều biết chuyện. Không quan tâm thông tin là thật hay giả, lời đồn luôn làm tổn thương tới danh dự người trong cuộc.

Myles cũng đưa ra ý kiến phản đối, GAD và tập đoàn Viễn Dương xếp hạng phía trên cũng không chịu cam lòng, kẻ tung người hứng. Trong vòng ba ngày làm việc, tập đoàn Kim Mậu không thể không đưa ra câu trả lời, bọn họ quyết định thời gian giải đáp thắc mắc vào thứ hai tuần sau.

Giải đáp thắc mắc về mảng kỹ thuật không liên quan gì tới kinh tế hết, Myles chỉ dẫn theo một mình Tiền Tâm Nhất, Vic dẫn theo Vương Nguy và Trần Tây An, bước lên tàu cao tốc tới thành phố A.

Trần Tây An lấy nhiệt kế xuống, nhìn vạch thủy ngân vẫn nằm ở vị trí 39,4 oC không chịu xuống.

Bởi vì thể chất yếu ớt của Trần Tây An, mấy ngày nay Tiền Tâm Nhất bị ép thành người vợ đảm đang, mặc dù không đáng tin lắm, nhưng miễn cưỡng có thể làm chiếc áo bông nhỏ. Bây giờ anh đang chạy lăng xăng trong phòng tìm kiếm những thứ đồ cần thiết mình sực nhớ ra, sau đó nhét vào vali cho hắn. Khẩu trang, ô, khăn giấy, miếng dán giữ nhiệt, miếng dán giữ nhiệt…

– Mấy người lãnh đạo của Kim Mậu đúng là đầu có lỗ, chọn Saijing đi, đến lúc xây xong xấu chết bọn họ. Anh đừng giận, vẫn còn thời gian để chúng ta tranh thủ.

Cái đồ phá của này, hôm qua nhận được một hộp chuyển phát nhanh, Trần Tây An mở ra không khỏi chóng mặt, 500 miếng dán giữ nhiệt. Quả là một mùa đông ấm áp.

Trần Tây An đút tay vào túi, cử chỉ và lời nói đều rất bình tĩnh:

Chắc cũng vì cảm thấy không giống, cho nên hội đồng xét thầu còn chú ý liệt kê ra 1, 2 3 những yếu tố giống nhau như tạo hình tam giác, kính hình thoi, tấm nhôm đục lỗ… Nhưng trên thực tế phong cách của hai người hoàn toàn khác, trình độ trợn mắt nói dối của bọn họ quả là đạt tới đỉnh cao.

Trần Tây An dở khóc dở cười dùng sức bóp sau gáy anh:

Trần Tây An sờ sờ nhiệt độ trán mình, vẫn hơi choáng, hắn buồn cười nói:

– Làm gì có chuyện ấy. – Tiền Tâm Nhất lập tức phản bác – Chỉ cần em vẫn làm trong ngành kiến trúc này thì không bao giờ quen được với chuyện ấy. Phương án mất bao nhiêu tâm huyết mới hoàn thành, nếu không trúng thầu thì chẳng được tích sự gì, vậy mà những phương án kém hơn của em lại có thể thành thực thể, còn không ngừng nói với em rằng em chỉ là một người suy nghĩ viển vông.

– Đủ rồi đừng nhét nữa, mau thay quần áo rồi đi thôi.

– Anh bị ngốc đấy hả, tay và trán cùng nhiệt độ thì sờ cái gì. – Tiền Tâm Nhất đóng vali xong thì chạy vào trong phòng ngủ, lo lắng nói – Lần này không như đấu thầu ở khách sạn đâu, công ty của Đặng Minh Quang cũ rồi, hệ thống sưởi chắc chỉ mở được tới 18 độ là căng, anh yếu ớt như vậy, còn bị lạnh nữa thì em phát điên mất.

– Kết quả đấu thầu của khu Tài chính khiến anh khó chịu lắm đúng không?Hết chương 93

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện