Kiều Diễm Ướt Át

Chương 4



"Em phải kết hôn?" Anh cả Quan Thiên Tước ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngưng Yên.

"Em đã quyết định." Quan Ngưng Yên trả lời bằng giọng điệu bình thản, tựa như đang nói một chuyện rất nhỏ bé. Nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của anh cả, bật cười nói:" Anh không cao hứng cho em sao?"

Quan Thiên Tước dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, giống như vấn đề của cô không bình thường. Đối với hắn mà nói, kết hôn không có gì phải cao hứng, bất qua chỉ là trên giấy tờ có thêm một con dấu mà thôi, cho nên hắn đối với chuyện này vẫn luôn trầm mặc.

"Anh cả chính là anh cả, chỉ có chúng ta là giống nhau, không giống với ba người kia, nghe được em muốn kết hôn thì rối rít chúc mừng." Cô nói đến ba người chính là ba đứa em vô lương tâm của cô.

Cô luôn luôn muốn chúc phúc cho bọn họ, cũng hy vọng bọn họ được hạnh phúc. Chẳng qua mỗi lần nhìn thất bọn họ ân ân ái ái là vô số da gà thay phiên nhau nổi lên còn kém chưa phun nước ra.

May mắn anh cả còn bình thường cũng là niềm an ủi duy nhất của cô.

"Tốt nhất nên lo lắng một chút."

"Không sao cả, suy nghĩ của em và anh giống nhau, kết hôn bất quá chỉ là cái danh thôi, đợi lấy lại được vòng cổ, em sẽ học anh nhắm mắt làm ngơ với hắn."

"Học anh? Có ý tứ gì?"

Lúc này, đổi cô vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

"Học anh đem vợ đến Đài Loan ! Bất quá nếu như là em, sẽ đem hắn đến một hòn đảo không có người ở, tuy có nguy hiểm một chút."

Hoặc là tìm người đem họ Triển kia trói lại, đem hắn tra tấn, nhìn hắn còn dám hay không cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

Nàng bản thân ở bên cạnh ảo tượng thật sự thú vị, bên kia Quan Thiên Tước vì câu nói đó mà ngẩn ra.

"Anh có vợ?"

Quan Ngưng Yên dừng lại, rất chậm chạp đem mặt chuyển hướng anh cả, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nghiêm trang nhìn hắn, trên cái trán non mịn xuất hiện ba vạch hắc tuyến.

"Anh sẽ không...... Đã quên chính mình hai năm trước kết hôn đi?"

Có sao?

Không cần mở miệng, câu trả lời của hắn đã viết ở biểu tình trên mặt.

Quan Ngưng Yên thở dài, chờ anh ấy nhớ thì tóc đã sớm bạc rồi, thôi thôi nhắc cho anh ấy vậy.

"Vì muốn tìm tung tích của cha mẹ ruột, anh đã theo di chúc của cha tìm một cô gái hợp bát tự mà kết hôn. cô ấy mười bốn, úc, không......hiện tại mười sáu rồi, anh đem cô ấy đến Đài Loan cho bà thẩm chăm sóc, nhớ rõ chưa?"

Ngưng Yên nhắc nhở, Quan Thiên Tước mới nhớ hình như có chuyện như thế này. Một là do công việc, hai lo tìm kiếm cha mẹ mà hắn quên đi mình đã kết hôn, càng quên đi mình có một người vợ.

Nghĩ đến cô vợ họ Vũ kia, trên mặt hắn xuất hiện vẻ khinh thường, vẻ mặt càng thêm trong trẻo lạnh lùng.

"Không có gì để nhớ tới, lấy cô ấy cũng là một trong những kế sách thôi."

"Đúng vậy, cho nên kế họach của em cũng như thế, kết hôn bất quá là kế sách tạm thời để lấy lại vòng cổ thôi."

Nói là nói thế nhưng Quan Thiên Tước cũng cảm thấy không ổn. Hiện tại xã hội này không ít người cứ theo lối suy nghĩ truyền thống. Đàn ông ly hôn thì không bị dị nghị nhiều cho lắm, nhưng phụ nữ mà ly hôn sẽ bị người đời khinh khi.

Hắn làm anh cả sao không đau lòng cho em gái được.

"Anh không rõ, vòng cổ kia không phải là mẹ đưa cho em, cũng không phải của người nhà em, đối với em không một chút quan hệ, vì sao em lại coi trọng như vậy?"

Quan Ngưng Yên thân mình hơi chấn động, biểu tình trên mặt cứng ngắt.

"Bởi vì em thật sự thích vòng cổ kia." Cô lảng tránh nói.

"Nếu em đã thích như vậy, anh em chúng ta tùy tiện tìm một người cũng đủ mua một trăm cái cho em."

"Kia không giống."

"Làm sao không giống?"

Cô chần chờ, nửa ngày cũng không trả lời được, Quan Thiên Tước càng thêm kì quái nhìn cô, em ấy vì cái gì mà kiên quyết như vậy.

"Nếu vòng cổ không phải trọng yếu thế thì thôi đi."

"Rất trọng yếu, cực kì trọng yếu, trọng yếu vô cùng!"

"Ánh mắt không cần trừng lớn như vậy, anh biết rồi."

"Em mặt kể, tóm lại em nhất định phải lấy lại vòng cổ, bất luận là dùng cách nào." Cô kiên quyết tuyên bố.

Quan Thiên Tước thật sâu thở dài:" Đựơc rồi, hi vọng quyết định của em là đúng. Nếu như kết hôn xong bị ủy khuất, nhất định phải nói cho anh biết anh sẽ ra mặt làm chủ cho em."

"Cảm ơn anh." Cô nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không sai biệt lắm:" Em có hẹn với Jack, em đi trước."

"Jack? Cái người nam không ra nam nữ không ra nữ kia?"

"Đúng nha, nếu không phải bạn bè thân thiết, khó có người được anh nhớ tên."

Đố với Quan Thiên Tước mà nói muốn quên người này cũng rất khó:" Kỹ thuật làm tóc của hắn rất tuyệt."

"Chính xác, lần trước em có mời một nhà tạo mẫu tóc ngừơi Pháp, người nọ làm cỡ nào cũng thấy không bằng Jack."

Cô sờ sờ mái tóc óng mượt của mình, bởi vì mái tóc của cô rất mềm mại nên khi uống cũng không xoăn được bao lâu, không đến một tháng liền thẳng lại. Nhưng Jack rất tài giỏi có thể làm tóc cô xoăn trong vòng nửa năm, lại đẹp còn sáng bóng nữa chứ. Vì thế từ đó trở đi tóc cô từ trên xuống dưới đều qua tay Jack chăm sóc.

"Em phải đi rồi." Uống xong một ngụm trà cuối cùng cô đứng lên chuẩn bị đi.

"Ngưng Yên." Người chưa bước ra cửa, Quan Thiên Tước từ đằng sau kêu lớn.

Cô quay đầu lại nhìn hắn:"Ân?"

"Cẩn thận một chút."

"Yên tâm, em tự biết làm thế nào bảo vệ mình mà." Cô khẽ cừơi nói. Hiểu được anh cả lo lắng mình gặp "Sự cố.". Mấy tháng qua cô hay bị một số người lạ mặt quấy rầy anh cả lo cũng phải. Mà Quan Ngưng Yên cô đắc tội không ít người, bọn họ tìm đến là chuyện dễ hiểu, cô cũng khồng quan tâm.

"Vẫn là nên cẩn thận một chút, anh không hi vọng em gặp bất cứ thương tổn gì." Nhắc tới đây hắn mới nghĩ đến:" Gần đây sao không thấy hai gã vệ sĩ đâu thế?"

Cô duy trì nụ cười trên môi :"Bị em đuổi việc."

"Vì cái gì?"

"Yếu đuối như vậy, giữ lại cũng vô dụng." Nói xong, xoay người lại bước đi. Bỏ lại Quan Thiên Tước một đầu mờ mịt.

Hai gã kia cường tráng như thế, làm sao mà yếu đuối được?

Một người là quán quân Taewondo, một người là cao thủ trong giới quyền anh, thấy thế nào cũng không "Yếu đuối" .

Hắn lắc đầu, Ngưng Yên cũng thật kém chọn, hai người kia là cao thủ đếm trên đầu bàn tay, một người có thể địch mười, huống chi cả hai, không có khả năng có người thắng được họ. (Ly: có đó anh ạ!!!!^^)

Nếu có, vậy nhất định không phải người thường. (Ly: yes~~~)

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

"Này, Quan Thiên Tuấn."

"Chuyện gì?"

"Em nhớ rõ tháng trước Ngưng Yên còn khóc đến trời rung đất chuyển mà."

"Đúng vậy."

"Sao bây giờ hiện tại vô cùng vui vẻ."

"Đúng vậy."

"Sao kì thế?"

Ở trong góc đại sảnh, Quang Thiên Tước cũng Quang Thiên Kình người một câu ta một câu nói chuyện với nhau.

Hôn lễ được cử hành một cách xa hoa, rất nhiều thương nhân có tiếng trong thành phố đến dự, kể cả những người không thường xuyên xuẩt hiện cũng đến vì nể mặt ông lão Quan, trừ một ngừơi tài giỏi tên Thiếu Đông kia không thấy mặt.Vì thế nên thu hút không ít giới truyền thông, báo chí đến săn tin tức.

Mà tin tức về nhà họ Quan luôn là miếng thịt béo bở của giới truyền thông, nên từ sớm hai anh em khi đến đã chuồn êm ra góc sảnh để tránh báo chí thấy bọn ho. Nhưng họ không ngờ rằng đám chó săn kia lại tinh mắt như thế, nhìn một cái liền thấy bọn họ, cùng một đám đàn bà mà chen lấn tấn công. Trước tình cảnh đó vẻ mặt vui vẻ cũng không biết chạy đi đâu, thay vào đố là bộ mặt lạnh như băng.

"Em cảm thấy mình giống miếng thịt sắp bị xé rách rồi." Quan Thiên Kình da mặt co rúm lại.

"Đây không tính là gì, những ả đàn bà này có bệnh cứ la hét sắp điếc tới nơi rồi." Mỗi lần tham gia yến hội, luôn luôn có những thiên kim luôn tự xưng nhà này nhà nọ giống như rùi bọ cứ bây xung quanh bọn hắn. Hắn không giống Thiên Kinh có khuôn trưng bộ mặt lạnh lùng là có thể dọa bọn họ. Dáng vẻ nho nhã của hắn luôn bị các ả tấn công nhiều hơn. Càng nghe tiếng hét của các ả, hắn sắp không khống chế được, cố gắng ẩn nhẫn.

Bọn họ không giống với anh cả có thể ra mặt tiếp khách, Quang Ngưng Ngọc còn có thể theo chị hai phụ giúp nếu không cũng sẽ bị dọa cho sợ.

Quan Thiên Kình quyết định tìm kiếm vợ, ít nhất giúp hắn bỏ bớt phiền tóai. Bên kia Quan Thiên Tuấn đến bây giờ còn chưa tìm được vợ.

"Chết tiệt." Bực mình rủa một câu.

Đây so với chợ đêm còn đông hơn, đột nhiên một giong phụ nữ hét lớn

"Ây da, đây có phải là ngọc thụ lâm phong --- ----"

"Nơi nầy không trồng cây." (Ly: chả hiểu mô tê gì @.@) Hắn (Tuấn) lạnh lùng bỏ một câu, đi về phía của bên trái, đi không quá hai bước lại có tiếng kêu.

"Ai nha, nói vậy ngài nhất định là---- ------"

"Tuyệt đối không phải." Tiếp tục bước đi, chuyển hướng sang phải.

"Có thể nhìn thấy được ngài tôi thật sự có phúc khi---- -------"

"Cũng là bất hạnh của tôi---- ------" Quay đầu bước lại bên trái (Ly: Anh này đi lộn xộn ghê >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện