Kiều Nữ Lâm gia

Chương 110: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Đôi mẹ con Phùng quý phi, Khang Vương vốn đã coi như gặp xui hết sức rồi, ai ngờ đây còn chưa hết, Khang Vương phủ lại xảy ra chuyện.

Không đúng, hiện giờ phải gọi là Tu Đức Vương phủ.

Hiện giờ bảng hiệu trước cửa phủ Khang Vương cũng đã đổi lại, từ “Khang Vương phủ” ánh vàng lấp lánh biến thành “Tu Đức Vương phủ” nước sơn đen chữ to. Mà Thẩm Minh Họa khi gả cho Khang Vương vốn được phong hào chính là Khang Vương phi, Khang Vương vừa bị giáng chức, nàng làm thê tử tự nhiên cũng giảm theo, phong hào đổi thành Tu Đức Vương phi.

Từ sau khi Tu Đức Vương bị giáng tước đã không có mặt mũi ra cửa, xin nghỉ bệnh không lên triều, hoàng đế cũng không để ý đến hắn, hắn xin nghỉ bệnh hoàng đế không hỏi một tiếng đã trực tiếp phê một chữ “Chuẩn”.

Tu Đức Vương không vào triều, cũng không còn mặt mũi ra cửa gặp khách, cả ngày sống trong Vương phủ, có thể có chuyện tốt gì?

Hắn vốn không hài lòng Thẩm Minh Họa, sau khi cưới về thái độ thật sự tương đối miễn cưỡng, hiện giờ bởi vì chuyện Tích Tú sơn mà càng thêm giận lây sang Thẩm Minh Họa, cảm thấy Vương phi này của hắn được xưng là danh môn quý nữ, thật ra rắm chó không kêu, kể cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm hỏng, làm hại hắn vị Khang Vương điện hạ anh minh thần võ này mất hết mặt mũi ở trước mặt hoàng đế, triều thần, trên mặt không có ánh sáng, cho nên hắn vốn không nguyện nhìn thấy Thẩm Minh Họa nữa, mỗi ngày chỉ hồ nháo, ăn chơi đàng điếm với đám người Hứa trắc phi, sống mơ mơ màng màng.

Thẩm Minh Họa đang có thai, lại gặp chuyện không như ý này, còn bị Tu Đức Vương trắng trợn lạnh nhạt, khó tránh khỏi tích tụ trong lòng, buồn bực không vui.

Tằng ma ma là của hồi môn do Thẩm Minh Họa mang từ Thẩm gia tới, thấy Vương phi buồn bực không vui, âm thầm lo lắng.

Nàng cũng quá suy nghĩ vì Thẩm Minh Họa rồi, lệnh cho phòng bếp làm đồ ăn mà Tu Đức Vương thường ngày thích ăn, sai thị nữ Như Ký đưa qua, “Gặp Tu Đức Vương điện hạ, nói là Vương phi lệnh cho ngươi mang qua, nhớ chưa?” Trước khi đi, Tằng ma ma căn dặn Như Ký.

Như Ký ghi nhớ lời Tằng ma ma nói ở trong lòng, tự tay xách hộp thức ăn đưa qua cho Tu Đức Vương.

Khi nàng đi qua, Tu Đức Vương đang nói chuyện trời đất với Hứa trắc phi, thấy Như Ký, không nói lời nào đã kéo qua, cử chỉ cợt nhả vô lễ.

Như Ký lại lanh lợi, thấy Tu Đức Vương như vậy, biết mình làm thị nữ muốn tránh cũng tránh không khỏi, nếu phản kháng, nói không chừng sẽ chọc giận Tu Đức Vương, chết không có chỗ chôn.

Đến lúc đó, chẳng lẽ Vương phi sẽ ra mặt thay mình một thị nữ nho nhỏ sao? Sẽ vì mình một thị nữ nho nhỏ mà trở mặt với Tu Đức Vương sao? Tự nhiên sẽ không.

Nghĩ như vậy, Như Ký đã tươi cười quyến rũ lấy lòng Tu Đức Vương, nịnh nọt Tu Đức Vương đến lòng tràn đầy vui mừng.

Tu Đức Vương không cho Như Ký về, “Nha đầu này được, hợp tâm ý bổn vương, vậy nâng làm di nương đi. Đi nói cho Vương phi, kêu nàng chọn nha đầu khác sai khiến đi, Như Ký là người của bổn vương.”

Tằng ma ma lập tức giận đến ngã ngửa. Nàng phái Như Ký đi qua là vì tốt cho Thẩm Minh Họa, không phải làm ấm giường cho Tu Đức Vương.

Thẩm Minh Họa vốn buồn bực trong lòng, Tu Đức Vương náo loạn như vậy, nàng càng thêm khó chịu.

Trong phủ Tu Đức Vương vốn nhiều mỹ nhân, nàng cũng không thèm để ý lại nhiều thêm một người, mà Như Ký là nha đầu của nàng, Tu Đức Vương lại muốn như vậy, tính là cái gì đây?

Muốn người của nàng, thế nào cũng cần nàng gật đầu đi, cứ giữ người lại như vậy, quả thật buồn cười.

Như Ký vốn do Tằng ma ma phái đi, nàng cũng đầy lòng tốt bụng, nhưng sau khi xảy ra chuyện Tằng ma ma sợ gánh tội lỗi, không dám thừa nhận, Thẩm Minh Họa liền cho rằng là Như Ký tự chủ trương chạy đến trước mặt Tu Đức Vương hiến mị, hết sức căm giận chán ghét Như Ký.

Trượng phu xem thường nàng, thị nữ thiếp thân phản bội nàng, đây quả thật là hai đòn đánh liên tiếp vào Thẩm Minh Họa, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nuốt trôi được giọng điệu này, “Ta không làm gì được Tu Đức Vương, chẳng lẽ còn không quản được thị nữ mang từ nhà mẹ tới sao?"

Sai người trói Như Ký lại, chửi rủa vũ nhục, tiện xả uất khí trong lòng nàng.

Tu Đức Vương mặc kệ, cười lạnh nói: “Đây là nữ nhi tốt mà Thẩm gia dạy ra sao? Đây là minh châu kinh thành như trong lời đồn sao? Bổn vương chỉ muốn nha đầu của nàng, nàng đã uống hai ca dấm, còn hành hạ người vậy!”

Nổi giận đùng đùng đến trước mặt Thẩm Minh Họa, mắng Thẩm Minh Họa một trận, cứu Như Ký đang chật vật không chịu nổi ra.

Thẩm Minh Họa căm giận, lý luận mấy câu với Tu Đức Vương, “Ngươi muốn nha đầu của ta, vậy phải nói với ta một tiếng mới đúng! Nào có đạo lý ta đây không hề biết, nàng ta đã dám hầu hạ ngươi? Nha đầu như vậy chẳng lẽ không phải quản giáo trách mắng sao, phản rồi sao?”

Thời gian này Tu Đức Vương núp trong Vương phủ không dám đi đâu, một bụng tức không có chỗ xả, Thẩm Minh Họa càng phân rõ phải trái với hắn thì hắn càng tức giận, mắt đỏ hết lên, thuận tay đẩy Thẩm Minh Họa một cái, “Đố phụ!”

Hắn vừa mới đẩy đã gây ra chuyện khá lớn, Thẩm Minh Họa vừa mang thai vốn bởi vì tâm tình không tốt mà rất không ổn, bị hắn đẩy ngã không lâu sau đã thấy đỏ.

Đám người Tằng ma ma bị sợ đến hồn bay phách tán, vội vàng đỡ Thẩm Minh Họa dậy, lại nhanh chóng đi mời thái y, nhưng đã quá chậm rồi, hài tử của Thẩm Minh Họa cuối cùng không giữ được.

Sau khi La Anh biết tin đã chạy tới phủ Tu Đức Vương, thấy nữ nhi bảo bối sắc mặt tái nhợt núp trên giường, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt si ngốc, giống như ngu dại, không khỏi khóc rống thất thanh, “Họa nhi, Họa nhi đáng thương.”

Cho dù nàng kêu gọi như thế nào, Thẩm Minh Họa đều sắc mặt lạnh nhạt, giống như không nghe thấy.

La Anh thật sự cực kỳ đau lòng, cực kỳ tức giận, “Họa nhi đáng thương, con đã thành như vậy rồi, Tu Đức Vương thế mà lại không ở đây chăm sóc con, vẫn còn tầm hoan tác nhạc với lũ yêu tinh. Hắn đây không để con vào trong mắt, cũng không để Thẩm gia vào trong mắt. Họa nhi, nương hối hận rồi, không nên gả con đến phủ Khang Vương, con gả lầm người rồi...”

Chỉ có lúc này trong mắt Thẩm Minh Họa mới lóe lên một tia sáng, nhưng tia sáng rỡ kia chợt lóe rồi biến mất, tròng mắt Thẩm Minh Họa nhanh chóng tối nhạt đi.

Trên đời thật sự không bán thuốc hối hận, gả sai rồi, cả đời cũng xong rồi.

La Anh thật sự giận không nhịn nổi, nàng và Thẩm Minh Họa mẹ con đồng tâm, suy nghĩ đều giống nhau, “Ta hết cách với Tu Đức Vương rồi, nhưng chẳng lẽ không còn cách nào với nha đầu hồi môn đến từ Thẩm gia ta sao?”

Khác biệt chính là nàng còn ngoan độc hơn Thẩm Minh Họa nhiều, thừa dịp Tu Đức Vương chưa chuẩn bị kịp đã bắt Như Ký tới, mặc kệ Như Ký khổ sở cầu khẩn, sai người xách ra ngoài đánh hèo, đã đánh chết Như Ký.

Khi Tu Đức Vương chạy tới, Như Ký đã thoi thóp một hơi, thê thảm chết trong ngực hắn.

Tu Đức Vương ôm thi thể dần dần lạnh lẽo của Như Ký trong lòng, oán hận đối với phủ Thẩm Tướng đã lên đến đỉnh điểm, “Cố gắng nhét cho bổn vương một Vương phi vô dụng, việc gì đều không giúp được, vào lúc này còn chạy đến trong phủ bổn vương đánh chết người! Khinh người quá đáng!”

Hắn còn không có mặt mũi ra cửa, nhưng hắn có thể phái người ra cửa, nên sai người đặt thi thể Như Ký trong quan tài, đưa đến trước mặt Thẩm Tướng.

Không chỉ như thế, hắn còn liên tục căn dặn, “Nhất định phải mở quan tài ra, để Thẩm Tướng nhìn rõ ràng, nhất định phải để cho hắn nhìn rõ ràng!”

Thẩm Tướng nhìn thấy quan tài, nhìn thấy thị nữ trong quan tài chết vô cùng thê thảm, mở to hai mắt không cam lòng, giống như bị định thân thuật, ngây người như phỗng, không hề nhúc nhích.

Lại một lần nữa có người mang thi thể đến trước mắt hắn...

Không đúng, lần trước không phải là thi thể, là đầu người, là đầu người máu chảy dầm dề đựng trong hộp...

Trên lưng Thẩm Tướng lạnh lẽo.

Thẩm Ung vội vã chạy tới, lạnh giọng trách cứ, “Cho dù chuyết kinh tính tình nóng nảy, giết một nha đầu, Tu Đức Vương điện hạ lại có thể không để ý đến luân thường cương lý, nghĩa quân thần, mang thi thể nha đầu này đến trước mặt gia phụ sao? Gia phụ là ông nội nhà mẹ Tu Đức Vương phi, cũng là Tả Tướng trong triều, luôn luôn được bệ hạ coi trọng, Tu Đức Vương đối đãi với lão nhân gia chính là thái độ như vậy sao?”

Thẩm Ung luôn ôn nhu nhã nhặn, nhưng lúc tức giận rất có uy nghiêm, mấy hộ vệ, người hầu do Tu Đức Vương phái tới bị hắn trấn áp, ảo não nâng quan tài lên, “Chúng tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh đi tới thôi.”

Thẩm Ung gọi bọn họ lại, sắc mặt lạnh lẽo, giọng cũng lạnh lùng, “Trở về báo lại cho Tu Đức Vương điện hạ, bệ hạ ban thưởng cho hắn phong hiệu này là để cho hắn tu thân dưỡng tính, không phải để cho hắn mất trí!”

Người hầu của Tu Đức Vương phủ mồ hôi rơi như mưa, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Ung đối mặt với Thẩm Tướng, hai cha con đều yên lặng nhìn nhau.

“Tu Đức Vương phủ, thế mà lại như vậy sao?” Một hồi lâu sau, Thẩm Tướng mới chua chát nói.

Hắn muốn nâng đỡ một hoàng tử bình thường, dễ nắm trong tay lên đài, nhưng mà, hoàng tử này cũng không thể vô năng với vô lễ như vậy chứ? Hoàng tử như vậy, quả thật là bùn nhão không trát nổi lên tường.

Mặc dù Thẩm Ung hết sức khống chế tâm tình của mình, giọng nói vẫn còn hơi bất mãn, “Con mới hỏi La thị, mới biết được việc Tu Đức Vương và Phùng quý phi làm trong cung, ngài đã biết, cũng đồng ý. Phụ thân, con không hiểu, lấy tu vi kiến thức của ngài, sao lại còn làm như vậy ở hậu uyển hoàng cung? Chuyện này... đây quả thật là dâm loạn cung đình!”

Thẩm Tướng tức giận, “Ung nhi, chẳng lẽ con còn không biết cha là người như thế nào sao? Sao đến nỗi ấy!”

Sắc mặt Thẩm Ung hơi bớt giận, “Vậy thì đúng rồi. Phụ thân, ngài phải không biết mới đúng.”

Thẩm Tướng cau mày, “Khang Vương vốn chỉ định đả động trái tim


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện