Kiều Nữ Lâm gia

Chương 18



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Phong cũng rơi vào trong trầm mặc.

Trong cung đình từ trước đến giờ gió nổi mây phun biến hóa kỳ quái nhiều thay đổi, dưới vẻ ngoài phú quý cẩm tú che giấu bao nhiêu dòng nước xiết gợn sóng, máu tanh chém giết, bẩn thỉu dơ dáy, khó có thể triệt để từng thứ.

Sinh mẫu Hoài Viễn Vương hèn mọn, không có nhà ngoại che chở, lại chiếm danh phận Hoàng trưởng tử, nếu trong cung có người muốn xuống tay với hắn, đây chính là tuyệt đối không kỳ lạ. Dù sao Vương triều Đại Hạ thừa kế ngôi vị Hoàng đế vẫn xem trọng đích trưởng kế thừa, Hoàng hậu chết sớm, không để lại nhi tử, Hoàng đế liền không có con trai trưởng, mấy vị hoàng tử khác trong triều không cần biết sinh mẫu có xuất thân cao quý như thế nào, nhà ông bà ngoại có quyền thế như thế nào, suy cho cùng đều giống Hoài Viễn Vương đều là Hoàng tử thứ xuất, bàn về tư cách thừa kế ngôi vị Hoàng đế, còn phải xếp phía sau Hoài Viễn Vương.

Hoài Viễn Vương ở trong cung bị chèn ép như thế nào, có thể nghĩ. Hắn bị hạ độc, a Hành chết non, Hoàng trưởng tử mười tuổi đến ở trong rừng sâu núi thẳm, vừa chữa thương bài độc, vừa nhớ thương tiểu muội của mình còn tấm bé đã chết sớm…

“Tiểu a Đàm của chúng thần đáng thương, Hoài Viễn Vương Điện hạ sao không đáng thương chứ? Ngài và tiểu a Đàm hiểu nhau không cần nói đi.” Lâm Phong tưởng tượng đến cảnh tượng năm đó Hoài Viễn Vương mười tuổi và tiểu a Đàm bốn tuổi kề cận bên nhau, trong lòng rất than thở.

La phu nhân cũng mặc kệ những chuyện này cũng không nghĩ ra những chuyện này, chỉ vì nữ nhi năm đó gặp cảnh ngộ bi thảm mà buồn bã, khóc như mưa, “Ta thương tiểu a Đàm, năm đó con bé mới chỉ có bốn tuổi, cha mẹ bị giặc cướp bắt đi, ca ca rơi xuống vách núi, chỉ còn lại một mình con bé được cứu về Tấn Giang Hầu phủ, Thái phu nhân còn ghét bỏ con bé ném con bé đến trong am ni cô sâu trong rừng núi…” Nằm trong ngực Lâm Phong, đau lòng đến không nói nổi nữa.

Lâm Phong dịu dàng an ủi bà, “Phu nhân, những chuyện này đều đã qua đúng không? Bây giờ vết thương của a Khai chúng ta đã tốt hơn, a Đàm cũng lớn thành cô nương thông minh xinh đẹp…”

La phu nhân khóc cắt lời ông, “Nhưng mà, năm đó a Khai bị thương nặng đến thiếu chút nữa không giữ được mạng nhỏ, a Đàm hàng đêm mơ thấy ác mộng, bao nhiêu đêm con bé thức tỉnh từ trong mộng, thân thể nhỏ bé cũng bị mồ hôi làm ướt…”

Lòng Lâm Phong chua xót khó nhịn, ôm La phu nhân cùng nhau khóc.

Hốc mắt Hoài Viễn Vương lạnh lùng cũng đã ươn ướt.

Hồi lâu, Lâm Phong thu lại nước mắt, nhỏ giọng khuyên La phu nhân, “Phu nhân, có khách ở đây, trước không đau lòng, được không?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

La phu nhân nghẹn ngào gật đầu.

Lâm Phong ngượng ngùng nói: “Ngu phu phụ * thất lễ, Hoài Viễn Vương Điện hạ đừng chê cười. Năm đó Điện hạ từng chứa chấp tiểu nữ, vốn nên lệnh cho tiểu nữ đi vào bái tạ trước mặt, nhưng mà, bởi vì mấy năm này tiểu nữ vẫn luôn gặp ác mộng, hạ quan và thê tử thương lượng tiểu nữ chịu khổ lúc tấm bé, trăm phương ngàn kế nghĩ cách muốn để cho tiểu nữ quên đi chuyện bi thảm đó. Vì vậy, sợ không tiện để tiểu nữ gặp mặt Điện hạ, kính xin Điện hạ rộng lượng bao dung.”

(*) Ngu ở đây chỉ khiêm tốn khi nói về bản thân.

Ánh mắt của Hoài Viễn Vương rơi vào trên hai con búp bê bùn trên tay mình, “Chuyện cũ khổ sở, ta tất nhiên không muốn để cho nàng ấy nhớ lại. Chỉ có điều, để cho nàng ấy về sau không bao giờ gặp mặt ta nữa, cũng hoàn toàn không được. Lâm đại nhân, La phu nhân, ta đã đồng ý cưới nàng ấy, thì nhất định sẽ cưới nàng ấy, thử nghĩ nào có đạo lý thê tử không gặp mặt trượng phu chứ?”

Lâm Phong và La phu nhân kinh hãi.

La phu nhân thất thanh nói: “Ngài thật lòng muốn lấy a Đàm nhà chúng thần? Ngài… Không phải ngài vì dụ dỗ tiểu nữ không khóc, mới thuận miệng nói một chút thôi sao?”

Lâm Phong ôm hòa nói: “Điện hạ có ý tốt, ngu phu phụ xin nhận tấm lòng. Chỉ có điều, hôn nhân là chuyện lớn cả đời người, không thể qua loa, sao có thể vì một lời nói dụ dỗ đứa bé mà xác định xuống chứ?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hoài Viễn Vương hiện lên đỏ ửng khả nghi, giọng nói càng thêm trầm thấp, “Không chỉ có như vậy. Lâm đại nhân, La phu nhân, khi ta đang ở ngoài thành An Định một lần nữa nhìn thấy nàng ấy liền bái phục nhân phẩm phong thái của nàng, mới ban đầu cho rằng nàng ấy là nam tử, sau đó mới biết được thì ra nàng ấy là một vị cô nương, ta… Thật sự mừng rỡ như điên… Vui mừng đến muốn nổ tung…”

Lâm Phong và La phu nhân trao đổi một ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Hoài Viễn Vương vừa thấy nữ nhi bảo bối của bọn họ đã yêu, hơn nữa Hoài Viễn Vương còn là người đã giúp a Đàm khi còn bé, chuyện này vô cùng ngoài ý muốn đối với bọn hắn mà nói, cũng làm cho trong lòng bọn họ mơ hồ có chút kiêu ngạo: A Đàm nhà ta thật xuất sắc, dũng mãnh bưu hãn, Hoài Viễn Vương uy danh vang dội, vừa nhìn thấy, liền vì con bé mà lòng nhộn nhạo. di1enda4nle3qu21ydo0n

“Nhà thần muốn tìm con rể, quan trọng nhất chính là đối xử tốt với khuê nữ của thần, toàn tâm toàn ý, ôn nhu săn sóc, ngài có thể làm được không?” La phu nhân lập tức đổi thành tâm tình cha mẹ vợ, dùng đúng giọng điệu của nhạc mẫu hỏi.

Quan tâm của Lâm Phong là vấn đề mấu chốt của người khác, “Hoài Viễn Vương Điện hạ, chuyện cả đời của ngài dường như cũng không phải do chính ngài làm chủ, có đúng không? Cần bệ hạ đồng ý.”

Trước khi La phu nhân mở miệng, Hoài Viễn Vương đã trả lời chắc chắn cho bà, “Xin ngài yên tâm, ta nhất định có thể làm được.” Lại trả lời Lâm Phong, “Sau khi ta hồi kinh lập tức xin thỉnh hôn, cầu xin phụ hoàng hạ chỉ, sắc phong trưởng nữ Lâm gia là Hoài Viễn Vương phi.”

Tâm tình La phu nhân kích động, lại nói: “Còn có, nhà thần chọn con rể, cần khuê nữ của thần trúng ý mới có thể, nếu như con bé nhìn không vừa mắt, trong lòng không vui, thần làm mẹ cũng không nỡ miễn cưỡng con bé.”

Ánh mắt Hoài Viễn Vương rất kiên định, giọng thành khẩn, “Khi còn bé nàng chính là yêu thích ta, trưởng thành nhất định cũng thế.” Nói tới đây, hắn cúi đầu, hơi có ý xấu hổ nói, “Sau khi ta đồng ý cười nàng, nàng cười rộ lên, nói rất nhiều lời với ta. Ta kêu nàng là tiểu a Đàm, nàng gọi ta là Diệu Linh ca, hai chúng ta rất tốt… Đêm đó ta không dám để cho nàng ăn thịt, liền để cho người nhóm lửa bên ngoài cùng nướng khoai lang với nàng, nàng đút cho ta, ta đút cho nàng, khoai lang cực kỳ ngọt…”

“Như vậy sao.” La phu nhân không khỏi che miệng mà cười.

Trên mặt Lâm Phong cũng hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn Hoài Viễn Vương cực kỳ thân thiết.

Người có thể khiến cho nữ nhi bảo bối của ông vui vẻ một chút, ông sẽ không ghét.

Chỉ có điều, ông là người làm cha, đương nhiên phải tính toán chu đáo thay cho nữ nhi của mình, “Điện hạ ý tốt, ngu phu phụ tâm tĩnh. Nếu hạ chỉ xuống, Lâm gia rất vinh hạnh, có thể trèo lên cửa thân thích với Điện hạ; Nếu ý chỉ không hạ xuống…”

Hoài Viễn Vương nghe huyền ca mà hiểu nhã ý, nói: “Ý chỉ nhất định sẽ hạ xuống. Chỉ có điều, trước khi ý chỉ gả còn chưa hạ xuống, sẽ không có người ngoài biết chuyện này.

(*) Nghe huyền ca mà hiểu nhã ý: chỉ người thông minh, có thể nghe hiểu ý tứ ngoài lời của người khác. Điển cố về Bá Nha và Chung Tử Kỳ

Lâm Phong rất vừa lòng.

La phu nhân càng nhìn Hoài Viễn Vương càng thuận mắt.

“Ôi chao, a Đàm nhà ta cũng đã mười sáu rồi sao, cũng nên thành thân lập gia đình. Ta phải thay nàng sớm chuẩn bị xong đồ cưới, không thể đợi đến lúc vội vàng hấp tấp, ta muốn làm toàn bộ đồ gia cụ cho con bé bằng gỗ tử đàn, xứng với thân phận Vương phi, đồ sứ con bé thích là Định diêu bạch từ và Nhữ diêu thanh từ, ta phải vơ vét nhiều cho con bé một chút, lỡ như về sau rơi vỡ, cũng có thể thay thế bổ sung, có đúng không? Về phần xiêm áo, đồ trang sức những thứ này khỏi cần nói đến, lúc nào bắt đầu, liền làm ra cho a Đàm nhà ta, có đúng không, đồ đang thịnh hành kia, phải xứng với thân phận a Đàm nhà ta…” Suy nghĩ của La phu nhân lập tức bay đến rất xa cực kỳ xa.

(*) Định diêu là dòng gốm sứ xuất hiện từ cuối đời Đường và mất đi vào thời Kim sang Nguyên, thuộc vùng Định Châu. Di tích lò hiện còn ở thôn Giản Tư và Yên Sơn, huyện Khúc Dương,  Hà Bắc. Nổi tiếng bởi chất liệu men trắng ngà hay màu trắng kem, nhưng Định diêu cũng chế tác vài kiểu men khác, và dùng nhiều kỹ thuật khác nhau. Chủng loại gốm và sản lượng rất phong phú, bao gồm những sản phẩm thương mại chất lượng cao cho giới thương gia giàu có và tầng lớp sĩ phu, cũng như dòng sản phẩm cao cấp nhất cung tiến cho triều đình. Gốm sứ Định diêu đã đạt đến đỉnh cao vào thời Tống, bởi cả màu sắc tinh tế lẫn hình thức tao nhã. Thai cốt mỏng mảnh và nhẹ, chất đất bền cứng, thấu quang vừa phải, dòng bạch từ của Định diêu đã lừng danh. Ngoài bạch từ, Định diêu còn chế tác men đen, men tương cũng như men xanh, tương ứng gọi là Hắc định, Tử định, Lục định, hay men sắc vàng hạt dứu. Từ một lò gốm dân gian, tới giữa thời Tống, với phẩm chất tinh túy, gốm Định diêu đã được chọn dùng trong cung đình với số lượng nhiều. Bạch định thời Kim vô cùng sắc sảo. Người ta tin rằng gốm Định diêu đã truyền cảm hứng cho những sản phẩm sứ Cảnh Đức Trấn đầu tiên, và kiểu men bạch từ của Định diêu còn được phỏng chế bởi các lò gốm sứ muộn sau này thời Minh, Thanh. Các tư liệu Trung Quốc thường xếp Định diêu đứng đầu bảng trong Ngũ đại danh diêu thời Tống.

(**) Nhữ diêu là dòng gốm xuất phát vào thời Tống vãn kỳ từ vùng Nhữ Châu, nay thuộc tỉnh Hà Nam  Trung Quốc. Đồ gốm Nhữ diêu được chế tác cho cung đình triều Tống sử dụng trong vòng 30 năm (1086-1106), khi gốm Định diêu không còn được trọng thị nữa. Gốm Nhữ là một trong Ngũ đại danh diêu thời Tống. Các món Nhữ diêu thanh từ, gồm men thiên thanh hay đậu thanh, trong men có chứa mã não, ánh sắc xanh ngọc phỉ thúy rực rỡ, men trong vắt như ngọc, được mệnh danh “vũ quá thiên thanh ”.

Suy tính của Lâm Phong lại cực kỳ thực tế, “Điện hạ từ chỗ Túc Châu tới đúng không? Mấy tháng trước Tri phủ Túc Châu Phương Đức Sơn bị Tổng đốc hà đạo Đô Ngự sử Hà Thanh Ba buộc tội tham ô, không làm tròn trách nhiệm, phản ứng ở trong triều rất lớn. Phương Đức Sơn người này cũng thôi đi, tuy là trưởng một phủ, suy cho cùng cũng chỉ thường thôi, nhưng ông ta là môn sinh Thẩm tướng, có danh xưng chó săn của Thẩm tướng.” Giọng ông không lớn, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ân cần, lo âu.

Hoài Viễn Vương ấm áp trong lòng, mỉm cười nói: “Đại nhân yên tâm, phụ hoàng thật sự giao án tham ô Túc Châu cho ta tới điều tra. Chuyện này phải điều tra như thế nào, muốn tra tới mức độ nào, người nào có thể động, người nào phải tạm thời bỏ qua cho, ta và mấy người Khuông tiên sinh đã liên tục châm chước, suy tính rõ ràng.” Kề sát vào tai Lâm Phong, nhỏ giọng nói mấy câu, Lâm Phong gật đầu liên tục. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Trong lúc nhất thời, Lâm Phong thật sự mở cờ trong bụng.

Thanh danh bên ngoài của Hoài Viễn Vương, máu lạnh, cứng rắn, đam mê chém giết, vào lúc này Lâm Phong thật sự coi hắn như chuẩn con rể tới xem, thật đúng là lo lắng khi hắn và quan văn giao thiệp một mực dùng sức mạnh, tùy ý kết thù kết oán với người ta, nhưng khi nghe hắn thẳng thắn nói, tỉ mỉ chu đáo, nào phải kẻ mãng phu như trong đồn đại?

Lâm Phong và Hoài Viễn Vương lại hạ giọng bàn luận mấy câu, càng nói càng yên tâm.

Hai người bọn họ đang nói chuyện đến ăn ý, hai mắt La phu nhân tỏa sáng nhìn qua, vui mừng khấp khởi, cả mặt tỏa sáng, “Này, món non bộ bằng ngọc màu vàng nhạt ở trong thư phòng của ông ấy rất không giống với người khác, ngọc màu vàng vốn khó tìm, màu sắc còn non mềm như vậy, sáng như vậy, do đại sư tiền triều chạm trổ, thế gian khó tìm được, làm của hồi môn cho a Đàm có được không?” 

Lâm Phong: …

Phu nhân, lúc này Hoài Viễn Vương mới vừa cầu hôn…

Hoài Viễn Vương nhìn vẻ mặt Lâm Phong ân cần, La phu nhân vui sướng hân hoan, trong đôi mắt như đầm sâu sâu thẳm ẩn hiện ý cười.

Nàng rất tốt cực kỳ tốt, cha mẹ nàng, cũng rất tốt cực kỳ tốt…

Tập tin gởi kèm:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện