Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Chương 4



Đây là cái thái độ gì?

Anh…… Thực sự dự tính để cô rời đi? Ngay cả một câu xin lỗi cũng lười nói, hay dùngmột bữa tối để tiễn cô đi?

Rất vô tình! Anh làm sao có thể lãnh huyết như thế?

Làm sao có thể……

Anh làm sao có thể lạnh nhạt như vậy! Làm sao có thể thờ ơ như vậy! Chẳng lẽ cô đối với anh mà nói cái gì cũng không phải, anh lấy cô về làm vật trang trí trong nhà, hay là ngẫu nhiên lúc cần thiết để anh phát tiết tình dục?

Giang Minh Nhân nặng nề đem bát đặt xuống, tạo thành tiếng vang thật lớn, trong mắt đã hiện lên một tầng sương mù, tràn đầy ủy khuất xông lên cổ họng.

“Triển Hoàng Tu anh là khốn khiếp này! Hôm nay anh chưa xong với em đâu!”

Sư Tử Hà Đông rống xong, Giang Minh Nhân lập tức leo lên lầu hai, vọt tới thư phòng cuối hành lang, phát hiện bên trong không có người, liền đùng đùng tức giận vọt tới phòng ngủ chính.

Bị cơn tức làm cho hồ đồ, cô không chút suy nghĩ liền vọt vào phòng, rưng rưng tầm mắt phẫn nộ tìm, lại vẫnkhông thấy được cái tên nam nhân đáng giận kia.

Chết tiệt Triển Hoàng Tu trốn đi đâu rồi ? Đêm nay cô nói rõ ràng cùng hắn, cô liền
mang họ hắn!

Giang Minh Nhân tức đến khóc lớn ra tiếng, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng
đóng cửa cùng với thanh âm khoá cửa bén nhọn.

Cô xoay người, thấy tên nam nhân đáng giận kia thế nhưng thân trên trần trụi, tóc đã rối tung, ánh mắt thâm trầm như đêm đen ngoài cửa sổ, bước chân ưu nhã mà linh hoạt giốngnhư loài mèo hướng cô thẳng tắp đi tới.

Nàng thế này mới bất tri bất giác phát hiện — nàng trúng kế !

“Anh , sao anh lại khóa cửa?” Giang Minh Nhân hổn hển hít một ngụm khí lớn, theo bản năng chậm rãi lui về sau.

“Giúp em thay quần áo.” Triển Hoàng Tu liên tục hướng cô đến gần.

“Em mới không cần anh giúp em đổi!” lấy hai tay che ngực, tiếp tục lui về sau, không
nhận ra chính mình đã hết đường lui.

“A nha!” gót chân cô bị vấp một cái, trực tiếp nằm ngửa ở trên giường lớn, quả thực chính là tự chui đầu vào lưới.

Còn chưa kịp giãy dụa đứng lên, Triển Hoàng Tu đã phủ đến trên người, một tay chế trụ hai cánh tay trắng nõn như ngó sen đang chống cự, một tay khác động thủ tháo ra nơ con bướm trước ngực cô

“Không cần! Triển Hoàng Tu tên biến thái!”

“Đừng nháo.” Anh cúi đầu, dùng môi nóng che lại tiếng mắng chửi của cô, đầu lưỡi ôm lấy cái lưỡi ngọt ngào thay phiên nhau triền miên cùng nhảy múa trong miệng hai người.

Chống cự của cô chậm rãi mềm hoá, ý thức cũng dần dần tan rã, hai mắt bắt đầu nổi lên sương mù, thân mình buộc chặt giống tiên trên đài, chậm rãi hòa tan.

Nụ hôn càng sâu sắc, càng thêm vài phần tình dục, liếm liếm cánh môi sưng đỏ của cô, còn có đầu lưỡi màu hồng, mà động tác trên tay lại chưa từng chậm lại.

Rút xuống nơ con bướm thuần trắng sau đóbắt đầu cởi khuy áo cô, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng cùng với tuyết nhũ bị tơ lụa mềm mại bao phủ.

Khát vọng dưới đáy mắt anh ngày càng sâu, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hạ thân phấn khởi đã ngưng tụ đến điểm cao nhất, dục vọng súc thế bừng bừng phấn chấn.

“Nhân Nhân, thời gian ta không ở nhà, em nhớ anh sao?” Một đường hôn xuống xương quai xanh của cô, đầu lưỡi nho nhỏ kia tại chỗ lõm đùa bỡn, khiến cho toàn thân cô một trận rung động.

“Đương nhiên không nhớ!” Cô khẩu thị tâm phi hô to.

“Nói dối.” Tiếng cười gợi cảm phát ra từ cổ họng, hơi thở nóng bỏng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, phảng phất như bị thôi miên đến u mê, khiến chống cự mềm yếu của cô lại lần nữa bị vô hiệu.

“Anh tránh ra…… Em không cần anh!”

“Nhưng anh nghĩ muốn em, nghĩ cả một ngày, nghĩ đến sắp điên rồi.”

Tiếng nói của Triển Hoàng Tu khàn khàn, bàn tay to lấy ra vật nam tính khiêu khích thị giác người phụ nưx, cọ qua lại giữa nơituyết nhũ no đủ mềm mại kia của cô.

Một tay anh khéo léo thăm dò âu yếm, cách một tầng lụa bằng ren nhẹ nhàng xoa bóp, khiến cô phát ra thanh âm rên rỉ đầu tiên của đêm nay.

“Anh rất nhớ chúng.” Anh khẽ than nhẹ, bàn tay linh hoạt trượt đến sau lưng cô, thuần thục cởi bỏ áo lót .

Vật tuyết trắng mềm mại đẫy đà thoát ly trói buộc, lộ ra nụ hoa nhỏ như hai trái anh đào màu hồng phấn, bất lực lại đáng thương đứng thẳng.

Anh một mặt yêu thương nhìn chằm chằm chúng, yết hầu tràn ngập khát vọng thở dài, sau đó theo bản năng nam tính vội vàng cúi đầu, mở môi nóng ra, đem nụ hoa nhỏ ngậm vào miệng, nếm thử.

“A……” Cô phát ra ngâm nga vỡ vụn, giây tiếp theo lại thâm sâu e lệ cắn môi.

“Không cần quật cường, kêu lên.” Anh liếm hôn nhũ quầng màu hồng phấn, uy hiếp ra lệnh.

“Không…… Muốn……”

“Là không, hay là muốn?” Anh lộ ra tười cười tà ác lại tuấn mỹ, sau đó ngậm nụ hoa sớm nở rộ khác, còn ác ý xoay tròn đầu lưỡi.

“Anh…chán ghét……”Cô không thể đè nén phát ra âm thanh yêu kiều, cảm thấy quyền khống chế thân thể đều bị anh nắm giữ, chỉ có thể mặc anh sắp đặt.

“Nhớ anh không?” Không lấy được đáp án vừa lòng, anh không chịu bỏ qua, tiến hành một lần so với một lần còn muốn giày vò lăng trì ngọt ngào.

“Nhớ……” Cô rất vô dụng, lập tức liền đầu hàng, đơn giản là bàn tay to của anh làm càn trượt xuống dưới, đẩy quần lụa mỏng ra, đi vào trong quần lót ren mềm mại.

Cô càng thêm phóng đãng nức nở ngâm nga lấy lòng thính giác của anh.

Cô không nói dối, cô thực sự rất nhớ hắn, không có nhiệt độ cơ thể anh làm bạn, mỗi đêm cô đều mất ngủ, đếm hơn ba ngàn con cừu cũng không có biện phápđi vào giấc ngủ.

Nhớ mùi hương của anh, nhớ hô hấp của anh, nhớ nụ hôn nóng bỏng của anh…… Cái gì cũng đều nhớ.

“Hoàng, em muốn anh……” Cô lại không quật cường, thần phục trước nhớ nhung cùng dục vọng, hai tay vòng trụ sau gáy anh, dâng lên đôi môi phân nộn mềm mại của mình.

Anh lại như là cố ý trừng phạt cô, cố tình né tránh nụ hôn của cô, làm cho cô nháy mắt cảm thấy hư không.

Nhưng là giây sau, anh lại âm thầm dùng sức xoa nơi mềm mại của cô, để ngón tay thon dài tiến vào tiểu huyệt ướt sũng

“Hoàng…… Không cần……” Cô thật là khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy vui thích thật lớn, cảm giác mâu thuẫn này dù trải qua bao nhiêu lần vẫn cảm thấy sợ hãi.

Bình thường vào lúc này, Triển Hoàng Tu sẽ rất nhẫn nại dỗ cô, hơn nữa sức tay sẽ đặc biệt ôn nhu, nhưng lúc này đây anh lại không như vậy.

Anh cường ngạnh cùng thô bạo, trực tiếp cắm vào rút ra, đè ép ra càng nhiều xuân triều, như muốn dùng hành động để dạy bảo hành động tùy hứng lần này của cô.

“Ân…… Hoàng…… Sẽ đau……” Cô có chút khó có thể tin, khóe mắt đẫm nước mắt, tiếng nói kiều mỵ cầu xin tha thứ.

Nhưng đau đớn đi qua, cô cơ hồ chìm ngập trong khuây khoả , u huyệt nhỏ hẹp chảy đầy xuân lộ, dính ẩm ướt lòng bàn tay anh, anh là chúa tể của cô.

Lửa nóng cứng rắn của Triển Hoàng Tu đã sắp chịu không nổi, nhưng trừng phạt vẫn tiến hành như cũ.

Anh dùng một tay còn lại vỗ về chơi đùa tuyết nhũ, ngón cái thô ráp vuốt ve tiểu anh đào màu đỏ, như đang thưởng thức một viên ruby tốt nhất.

Một tay kia chôn ở bên trong tầng tầng quần lụa mỏng, tận tình giày xéo nhung tơ mềm mại, giống như mộtphù thủy đang tránh ở chỗ tối thi triển rủa pháp tà ác.

Khuây khỏa mãnh liệt khiến cho xuân triều càng tiết ra, đóa hoa mềm mại gắt gao bao chặt ngón tay anh, anh vẫn duy trì tốc độ rút ra chọc vào như lúc ban đầu, dẫn cô đến cao trào tình dục.

Ý thức dần dần mê loạn, cái gì cô cũng không nhìn rõ, chỉ có thể nhắm mắt lại cảm nhận cao trào, thế giới bắt đầu sụp đổ.

Khi cô vì không chịu nổi mà nức mở, anh mới ôn nhu cúi đầu, hôn trụ tiếng khóc của cô.

Sau đó anh cởi bỏ trói buộc ở dưới thân, đem lửa tình to lớn đã ngẩng cao đầu xâm nhập vào u kính của cô, nam tính ngâm trong mật hoa ngọt ngào, dễ chịu phảng phất chiếm được tự do.
Anh tựa vào bên tai cô, khẽ kêu một tiếng ngâm nga thỏa mãn, ồ ồ thở dốc, làm hai má cô ửng đỏ, hơi thở hỗn độn cùng ngâm kêu kiều mỵ hòa vào nhau.

Anh không vội bắt đầu tấn công mà chỉ tiến vào cô, làm cô cảm giác được sự căng chặt của anh, sau đó thong thả vận động theo quy luật.

“Nói em yêu anh.” Anh dừng lại động tác, hôn thùy tai cô.

“Không……” Cô kháng cự

“Nói.” Tiếng nói thô rát mang theo giận dữ hiếm thấy.

Giang Minh Nhân lại cố ý cắn chặt môi dưới, lấy trầm mặc đáp lễ sự thô bạo vừa rồi của anh
“Nhân Nhân, em thực không ngoan.” Anh than một tiếng, sau đó anh cắn nụ hoa mẫn cảm của cô , ngang nhiên tiến nhập vào trong cơ thể cô, hơn nữa còn nhanh đến chỗ sâu.

Cô thét chói tai, anh cuồng dã không khống chế đâm vào cô, nam tính cứng rắn không ngờ cô lại ướt át như thế, nơi đó hết sức ngọt ngào, ham muốn nguyên thủy nhất khống chế họ.
Cô liều mình cắn đôi môi sưng đỏ, nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụ, giống nhu tiếng ca của yêu nữ dụ hoặc đàn ông, vì cô mà điên cuồng, vì cô mà mê muội.

Triển Hoàng Tu quả thật điên cuồng, đè nén hơn một tháng nhớ nhung cùng dục vọng, trong giờ khắc này tất cả đều được giải phóng, anh điêu luyện đụng chạm vào nơi mềm mại của người phụ nữ, như muốn đem cô hòa vào bên trong người mình, triệt để hợp làm một.
Một khắc trước khi phóng thích, anh lại đột nhiên xoay người,đổi vị trí hai người, cô ở phía trên, anh nằm bên dưới.

Cô mờ mịt khóa ngồi ở trên người anh, toác dài đen nhánh xõa trên vai, ánh mắt sương mù vô tội, một loại cảm giác mất mát nhanh lên đỉnh núi lại nháy mắt rớt xuống bắt đầu khuếch tán.

“Hoàng, anh vì sao……”

Cô ở trên cao nhìn xuống anh, anh nằm ngửa, giống như một chú sư tử mạnh mẽ lười nhác, hai mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào thân thể tuyết trắng.

“Em tới.” Anh khàn khàn mệnh lệnh.

“Em sẽ không……” Cô cắn cắn cánh môi, hai gò má bị tình dục dễ chịu trở nên hồng nhuận, thẹn thùng, ngay cả ngón chân cũng lộ ra phấn hồng mê người.

Triển Hoàng Tu cũng không nhúc nhích, nhìn cô không biết làm sao, càng không đoạt lại quyền chủ động,chỉ mỉm cười nhìn cô, sau đó vươn tay xoa bóp nhũ tiêm đứng thẳng, trêu chọc mẫn cảm yếu ớt của cô.

Giang Minh Nhân thẹn thùng đem mặt bỏ qua một bên, lại nhìn thấy bóng mình trong gương trang điểm.Vạt áo của người phụ nữ hoàn toàn mở rộng, áo lótren bị kéo xuống, lộ ra hai cái tuyết trắng đẫy đà, ở trên tràn ngập dấu vết cùng mấy vết cắn màu hồng.

Đầu vú đứng thẳngtươi đẹpgiống như trái cây màu đỏ, còn lưu lại nụ hôn ướt át của anh…… Giang Minh Nhân thẹn thùng quay mặt lại, không dám quan sát hình ảnh của mình.

May mắn, chỗ hai người kết hợp bị chiếc váy che khuất, bằng không cô thực sự thẹn thùng đến chết.

Nam tính của anh còn chôn trong cơ thể cô, nhưng lại chậm chạp không chịu chuyển động, khoái cảm bị lùi lại, giống như dao nhỏ vô hình cắt vào giác quan của cô.
Cô muốn anh, rất muốn rất muốn……

“Hoàng…… Anh sẽ không…… giúp em……” Cô một mặt lã chã chực khóc, sau đó nằm sấp trên ngực rắn chắc của anh, bất lực thỉnh cầu trợ giúp.Anh chính là không chịu ra tay, hôn cái gáy của cô, liều mình đè nén dục vọng sắp bùng nổ.

Cô biết anh đang cố ý, là trừng phạt cô mấy ngày nay cố tình gây sự.

“Hoàng……” Cô phát ra thanh âm tê dại, đem môi mềm mại đưa lên bên miệng anh, đầu lưỡi rụt rè thăm dò, miêu tả chiếc môi hoàn mỹ của anh, sau đó đi vào trong miệng anh……
Anh giống như hoàng đế, lười nhác để cô hầu hạ.

Dục vọng sóng triều cuồn cuộn đến, khoái cảm trong cơ thể vỡ tung, tiếng dốc của hai người như đang trả lời nhau, một tiếng so với một tiếng còn muốn dồn dập hơn.

Đến cuối cùng, căn bản phân không rõ rốt cuộc ai đang hành hạ ai, nam tính của anh lại càng thêm sưng lên, u kính ngọt ngào chống đỡ đến đau đớn, lại cảm thấy vui thích rất lớn.

Cô vợ nhỏ của anh bởi vì thẹn thùng mà không dám động, anh đành phải tự mình ra tay.
Bàn tay to đỡ lấy eo cô, giúp cô tiến hành tiết tấu tình dục, vận động theo quy luậttừ chậm đến nhanh, hai người buộc chặt nháy mắt được giải phóng.

Anh rốt cuộc không thể đè nén, một lần nữa lại lật ngược lại, đem cô đặt dưới thân, eo mông bắt đầu mạnh mẽ cuồng dã rút ra thọc vào, vọt vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Phóng đãng dâm mị nức nở, tiếng vang bú mút, trộn lẫn với nhau tạo thành một bản hòa âm
“Hoàng…… Ôm em, ôm chặt em……” Cô mê loạn năn nỉ.

Anh bị lạc trong dục vọng to lớn, táo bạo thô ráp xâm lược cô, động tác càn rỡ điên cuồng xâm chiếm cô, làm đóa hoa nhỏ càng trở nên ướt át.

Anh cố tình không chịu ôm chặt cô, ngược lại trước cao trào, anh thu bàn tay to đỡ hông cô lại, làm cô mất đi ngoại lực chống đỡ, không thể tận tình bay lượn ở thiên đường tình dục.

“Hoàng…… Không cần như vậy…… Rất khó chịu……” Cô nức nở, ánh mắt kiều mỵ mê mang, anh lại nhẫn tâm hờ hững, trừng phạt cô tùy hứng làm bậy.

“Tự em đến .” Anh thô bạo mệnh lệnh, mất đi ôn nhu lúc đầu.

“Không cần……” Cô khóc kêu, thân thể ướt đẫm mồ hôi nằm trên ngực anh, cắn môi cọ xát, trực tiếp dùng ngôn ngữ cơ thể cầu xin anh tiếp tục.

Rốt cuộc anh cũng không kiềm chế được, tự mình di chuyển đẩy quần lụa mỏng ra , mở bắp đùi tuyết trắng để nó kẹp chặt lấy hông anh, ngón tay dài đi vào, vặn xoắn vân vê co rút nhanh mềm mại, cảm nhận được một loại cảm xúc nhung tơ, nam tính to lớn chôn sâu ở trong cơ thể cô thỉnh thoảng lạitrượt nhè nhẹ, kích thích chỗ mẫn cảm trong mật huyệt.

Loại này tư thế quá xấu hổ, rất thẹn thùng…… Vì sao anh luôn làm cô thẹn thùng như vậy……

chương 4.2

“Đem của em cho anh, toàn bộ đều cho anh.” Anh muốn cô không biết đủ.

Anh thật sự rất yêu cô, lại không biết dùng ngôn ngữ như thể nào để biểu đạt, chỉ có thể hàng đêm dùng cơ thể cuồng dã triền miên để nói cho cô biết, anh khát vọng cô đến thế nào.
Người của anh, trái tim của anh, nam tính của anh, ngày ngày đêm đêm muốn cô.
Chỉ cần có ở bên cạnh, lý trí sẽ rối loạn, cái gì cũng không có biện pháp suy nghĩ, chỉ muốn tận tình yêu cô.

Thấy trên cơ thể tuyết trắng tràn ngập dấu vết của anh, mùi của anh, anhsẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, so với được cả thế giới còn vui vẻ hơn.

Ý thức của cô đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, một câu cũng không nói nên lời, chỉ mê loạn gật gật đầu, hai gò má như cánh hoa hồng nở rộ, đỏ tươi như lửa.
Thế giới phảng phất như biến thành muộn vạn rực rỡ, ngàn vạn khói lửa cũng không thể cản trở bọn họ.

tính của anh, nữ tính của cô, không ngừng run run co rút nhanh, cùng nhau rơi vào cao trào lốc xoáy, lúc cao lúc thấp, giống như hai dã thú, dùng phương pháp cổ xưa nhất để thể hiện tình yêu.

Giang Minh Nhân gần như là chạy trốn khỏi lâu đài xa hoa, thoát khỏi giường lớn tà ác, còn không ngừng dùng chú thuật tình dục chinh phục người đàn ông của cô.

La Hiểu Uy đứng ngoài cửa, trong tay ôm mấy bộ đồ người làm dúm dó, trên mặt treo đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi không chịu nổi lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Hiểu Uy, mình mệt quá……” Giang Minh Nhân khóc lóc chạy vội vào lòng bạn tốt. “Cái đại phôi đản kia căn bản không cho mình ngủ……”

“Vừa vặn, chuyên mục “con trai con gái”của mình cần tham khảo cái loại cầm thú này, cậu có thê làm một án kiệnđể mình phát huy.”

La Hiểu Uy thay báo chí soạn ra chuyên mục “con trai con gái”, ngòi bút sắc bén, lời lẽ cay độc, ngẫu nhiên còn có thể trả lời thư bạn đọc, rất được độc giả hoan nghênh.

“Sao cậu có thể bán đứng bạn bè! Không cho cậu viết a!” Giang Minh Nhân sợ chết bạn tốt thực sự đem chuyện của cô với Triển Hoàng Tu đăng lên chuyên mục kia, vậy cũng thật mất mặt!

“Không quan hệ, dù sao cũng không viết tên thật của hai người ra.”La Hiểu Uy nhún nhún vai.

“Nếu như bị Triển Hoàng Tu biết, chuyên mục của cậu cũng đừng nghĩ lại có thể tiếp tục, nói không chừng ngay cả tòa soạn báo cũng phải đóng cửa.”

“Đúng nha, thiếu chút đã quên chồng cậu cố chấp bảo vệ chuyện riêng tư đến kinh người.”

“Nói cho rõ,không phải chồng mình, là chồng trước, mình đã ký giấy thỏa thuận li hôn.”

Không có thời gian cùng bạn tốt tranh cãi, Giang Minh Nhân thúc giục. “Ai, cho mình mượn bàn ủi của cậu một chút, mình còn phải nhanh đi làm, nếu đến trễ, Mạnh Mộng chết tiệt không lương tâm kia sẽ khấu trừ tiền lương của mình.”

La Hiểu Uy làm người tốt đến cùng, trực tiếp lấy ra bộ đồng phục thay cô là (ủi).
Giang Minh Nhân thì mệt đến không có khí lực, trực tiếp nằm xuống sofa, thấy trên bàn có sẵn một phần bánh mì trứng, không chút khách khí đem đến bên miệng cắn.

“Thế nào? Cậu cùng đại phôi đản trong miệng kia làm lanh rồi?” La Hiểu Uy vừa là quần áo vừa hỏi.

“Làm lành?” Giang Minh Nhân hung hăng cắn bánh mì. “Không có cửa đâu!”

“Nhân Nhân, mình biết Triển Hoàng Tu thực yêu cậu, nhưng kiên nhẫn của một người đàn ông có hạn, cố tình gây sự cũng cần có giới hạn, cậu không cần thái quá.”

“Mình thái quá? Rõ ràng là anh ta phạm quy trước!” Vì sao mọi người luôn nghiêng về một bên chỉ trích cô?

“Người ta là một tổng giám đốc, vắng vẻ cậu một chút cũng khong nên trách, dù sao mỗi lần cậu cũng không nên nháo như vậy?”

“Các cậu thì biết cái gì, vấn để khôngphải là vắng vẻ…..” Cô vạn phần ủy khuất la hét.

“Cái gì?” La Hiểu Uy nghe không rõ ràng.

“Mình nói các cậu cũng không hiểu!” Giang Minh Nhân không khống chế được rống.
La Hiểu Uy bị doạ, thiếu chút nữa đem ngực áo ủi ra một cái lỗ lớn.

“Không hiểu thì không hiểu, cậu đột nhiên hung như vậy làm cái gì?”

Giang Minh Nhân đột nhiên khổ sở đứng lên, nỗi cô đơn giấu ở đáy lòng lâu nay giống như vết thương bị rách, chạy đến quấy phá.

Mỗi khi cô nháo ly hôn hoặc là bỏ nhà ra đi, bạn tốt chỉ biết mắng cô cố tình gây sự, có lẽ liền ngay cả Triển Hoàng Tu đều nghĩ như vậy đi?

Nhưng có ai biết, thái độ Triển Hoàng Tu đối với co luôn làm cô cảm thấy mình không phải vợ anh, mà là người tình trong bóng tối.

Khi ra ngoài cũng chưa bao giờ manh theo cô, đi công tác cũng chưa từng, cho dù là tham gia xã giao tiệc tối cũng là một mình một người tham dự, dường như anh vẫn tự do tự tại là người đàn ông độc thân hoàng kim.

Nếu không phải nhẫn cưới trên ngón áp út nhắc nhở mọi người, căn bản không có người nhớ anh đã kết hôn.

Thái độ, thái độ!

Loại thái độ này của anh làm cô cảm thấy bất an, hơn nữa…… Còn cảm thấy tự ti.

Tuy rằng gia cảnh của cô cũng thuộc bậc khá giả, nhưng so với bối cảnh gia thế của anh, quả thực chính là bé nhỏ không đáng kể.

Anh có ngoại hình tuấn mỹ, năng lực vĩ đại xuất sắc, quả thực chính là hoàn mỹ trong hoàn mỹ, dù là người phụ nữ hoàn mỹ nhất trên thế giới, trước mặt anh cũng cảm thấy tự ti đi!
Được rồi, bỏ qua một bên điều kiện bên ngoài không nói, nói điều kiện bên trong đi!

Anh thông minh, năng lực trác tuyệt, tốt nghiệp ở một trường danh tiếng nước ngoài, lấy hai bằng thạc sĩ, còn cô thì sao? Chính là học một trường đại học bình thường, không có sở trường đặc biệt, có lẽ hoạt bát đáng yêu chính là ưu điểm có thể được mọi người coi trọng.
Có lẽ do cô rất mẫn cảm, thích chuyện bé xé ra to, nhưng anh luôn nhốt cô ở trong nhà, làm cô cảm thấy mình như tiểu tam được nạp làm thiếp, loại cảm giác này rất không tốt……

Trừ bỏ cuồng dã nhiệt tình ở trên giường, cô thật sự không cảm nhận được tình yêu của anh.
Anh đem cô giấu đi như vậy, làm cô bị thương thật năng, cho nên cô luôn nghĩ hết cách, mặc kệ là dùng khóc, dùng ầm ỹ, dùng nháo, không ngừng muốn buộc anh mang cô theo.
Hy vọng hai người có thể một đôi ra vào, xuất hiện trước mặt mọi người, ước nguyện đơn giản như vậy nhưng lại chưa từng có được.

Cho nên đã nói là thái độ của anh có vấn đề……

Cô thật không hiểu, nếu Triển Hoàng Tu thật sự yêu cô, vì sao muốn dùng loại thái độ giấu kín này đối xử với cô?

Chẳng lẽ, là vì cô không tốt, làm anh mất mặt trước mọi người?

Nếu thật sự là như vậy, vậy lúc trước tại sao lại quyết định cưới cô?

Cô cũng biết, những lời này không nên giấu ở trong lòng, hẳn là nên thẳng thắn rõ ràng với anh, nhưng cô sợ, sợmột khi nói ra miệng, chất vấn đó sẽ trở thành sự thật, càng sợ hãi thấy biểu tình chức thực trên mặt anh

Cho nên cô giống như đà điểu giấu đi, liền ngay ngay cả hai bạn tốt cũng không dám thổ lộ.
Ai, nói nửa ngày, này thật là thái độ vấn đề a……

Hôm nay “Điền Mật Manh Manh” Tuyệt không ngọt ngào.
Giang Minh Nhân ai oán mặc đồng phục, đứng bên cạnh người siêu cấp vip, dưới uy quyền của bạn tốt Mạnh Mộng, chỉ có thể vô cùng cung kính hầu hạ Triển Hoàng Tu.

Nghe nói trong một tháng tới, “Điền Mật Manh Manh” đều đã bị bao trọn, trở thành văn phòng tạm thời của Triển Hoàng Tu, hơn nữa chỉ định Giang Minh Nhân phục vụ.

Cô tức giận đến tuyên bố muốn từ chức ngay lập tức, nhưng Mạnh Mộng lại mắng cô là cẩu huyết, ngay cả cái gì muốn hại “Ngọt ngào manh manh” đóng cửa cũng nói ra, sau đó không trâu bắt chó đi cày đem cô tóm đến trước mặt Triển Hoàng Tu, bắt đầu kiếp sống nô lệ đáng thương.

“Chủ nhân, trà haycà phê?” Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không tình guyện hỏi.

“Cà phê.”

Thấy chưa! Thái độ của anh thật làm người ta phát hoả mà! Gióng như anh là hoàng đế cao cao tai thượng, mà cô chỉ là nô lệ của anh

Cô căn bản là kẻ đáng thương bị bạn tốt tự tay đẩy vào hố lửa, ngay cả bị bạn tốt bán còn ngây ngốc hỗ trợ đếm tiền, quả thật là tiểu ngu ngốc không hơn không kém.

“Nhân Nhân.” Triển Hoàng Tu đột nhiên gọi cô.

Phát hiện mình thất thần, Giang Minh Nhân nhanh chóng dừng động tác đổ cà phê lại, đưa cà phê qua.

Buông cái cốc, ngón tay xanh nhạt vừa rút lại liền bị anh bắt được, nắm trong lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay nàng cô.

Cảm giác tê dại len qua toàn thân, làm cô không nhịn được muốn cong miệng lên mỉm cười.
Đã bao lâu rồi chưa cùng anh cầm tay ? Đã không nhớ rõ……

“Vì sao không ăn bữa sáng liền ra ngoài?” Triển Hoàng Tu hỏi.

“Ai cần anh lo!” Giang Minh Nhân hừ lạnh.

“Ăn chưa?” Anh quan tâm.

“Không cần anh quản!” Cô tỏ vẻ không cảm kích, nhưng trong lòng thật cao hứng.

“Nhân Nhân, chơi đã, nên về nhà.”

“Anh cảm thấy em đang chơi đùa?” Cô rất chán ghét cảm giác bị anh xem thường, cái gì cũng đều bị anh gắt gao ăn, trong tay một chút lợi thế cũng không có.

“Anh biết em mất hứng, lần sau đi công tác nhất định sẽ mang e đi cùng, được không?”

“Môi lần anh đều trấn an em như vậy,lại mỗi lần đều không tuân thủ ước định!”

“Anh không muốn để em một mình một người……”

“Anh luôn tìm mọi lý dó để nhốt em ở nhà, hơn nữa là một mình cô đơn.” Cô vô dụng, nói đến chỗ kích động, nước mắt đều nhanh chảy xuống.

Triển Hoàng Tu nhíu mày, không khỏi nắm chặt tay nhỏ bé của cô, trong lòng giống nhưbị lưỡi dao nhọn cắt qua.

“Nhân Nhân, đừng khóc.”

“Vậy không cần chọc em!” Cô muốn bỏ bàn tay to lớn của anh ra, nhưng không cách nào bỏ ra được, vành mắt ửng đỏ, gắt gao trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú làm cho cô vừa yêu vừa hận kia.

Vì sao? Đôi mắt của anh có thể hiểu rõ hết thảy lại vĩnh viễn không hiểu rõ nội tâm bất an của cô, đọc không được khát vọng của cô, anh thực sự yêu cô sao? Hay, chỉ là thuần túy mê luyến thân thể cô?

Trừ bỏ ở trên giường hoan ái, anh chưa bao giờ nói yêu cô, thái độ thoáng lạnh thoáng nóng này làm cho cô không thể thích ứng, cũng khiến cô thiếu thốn cảm giác an toàn.Phát hiện không khí có gì đó không thích hợp, Mạnh Mộng vốn ở sau quầy làm báo cáo tài vụ vội vàng đi tới.

“Làm sao vậy? Có chuyện từ từ nói, không nên hơi một tí liền hô to gọi nhỏ, Nhân Nhân, nhiều người, không cần trẻ con.”

Xem đi xem đi, mỗi lần vợ chồng bọn họ cãi nhau, bên tức giận trước sẽ bị trách tội, mà người kia thường thường là cô.

Mỗi một lần, toàn bộ mọi người chẳng nghe phân trần chỉ trách cứ cô đầu tiên, dường nhưmỗi lần đều do cô bắt đầu trước, ngay cả bạn tốt cũng cho là như vậy.

Không ai biết trong lòng cô rất khó chịu……

“Nhân Nhân, trước ngồi xuống.” Mạnh Mộng xin lỗi nói.

Giang Minh Nhân nản lòng, ngay cả khí lực để phản bác cũng không có, tùy tiện để Mạnh Mộng đè vai cô xuống, bắt cô ngồi bên cạnh Triển Hoàng Tu.

“Tổng giám đốc Triển cũng biết, tính tình Nhân Nhân chính là như vậy, thích đùa giỡn một tí, yêu ầm ỹ yêu nháo, hơn nữa bị mọi người làm hư, ngẫu nhiên sẽ tùy hứng……”

“Mộng Mộng, không cần nói.” Giang Minh Nhân chán nản cúi đầu, không muốn lại nghe thấy lời quở tráchmình.

“Cô ấy chính là cái dạng này, anh phải bao dung cô ấy nhiều hơn.” Mạnh Mộng không để tới cô, trẻ con ầm ĩ một chút sẽ có kẹo ăn, Nhân Nhân chính là biết đạo lý này, cho nên mới luôn……”

“Mộng Mộng!” Giang Minh Nhân tức giận, hung hăng vỗ mặt bàn một cái, nước mắt cũng lăn xuống theo.

Mạnh Mộng không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên phát giận, cũng ngây ngẩn cả người, trong trí nhớ của cô tựa hồ rất ít khi thấy tiểu ngu ngốc Giang Minh Nhân này phát hoả lớn như vậy, lần này hai người rốt cuộc là ầm ỹ dữ dội đến đâu?

Triển Hoàng Tu nheo hai mắt lại, biểu cảm băng sơn vạn năm không thay đổi đột nhiên nhiễm lên một tia tức giận.

Giang Minh Nhân đương nhiên biết anh vì sao tức giận, người đàn ôngnày tính tình vương giả, không thể chấp nhận người khác ở trước mặt anh đập bàn kêu gào.Với anh mà nói, hành vi này xem như là tuyên chiến, là tương đương với hành động không lễ phép cùng ngu xuẩn.
Anh tức giận? Tốt lắm, bởi vì cô cũng thực sự tức giận, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dễ dàng hết giận.

“Nhân Nhân, rốt cuộc cậu đang giận cái gì?” Mạnh Mộng hỏi ra nghi vấn của mọi người.

“Giận chính mình lúc trước làm sao có thể ngốc như vậy, cư nhiên gả cho anh ta!” Giang Minh Nhân tức đến nỗi nói lời không suy nghĩ.Trong nháy mắt sắc mặt Triển Hoàng Tu liền trầm xuống, con ngươi ẩn ẩn lửa giận.

“Giang Minh Nhân.” Anh gọi tên đầy đủ của cô, nồng đậm ý tứ cảnh báo.

“Triển Hoàng Tu, tôi chán ghét anh! Nếu có thể một lần nữa lựa chọn, lúc trước tôi sẽ không gả cho anh”

Giây tiếp theo, ipad bị ném thật mạnh xuống đất, lập tức vỡ nát thành một đống sắt vụn.(Thiên: a phí thế, cần gì làm phải thế đưa e có phải hơn ko T_T )

Ngay cả Mạnh Mộng luôn luôn gan dạ cũng bị dọa ngây người, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, rời xa tâm bão.

“Nhân Nhân, cậu đừng lại hồ nháo……” Thấy sắc mặt Triển Hoàng Tu âm trầm, lo lắng tiểu ngu ngốc sẽ xảy ra chuyện, Mạnh Mộng vội vã lên tiếng khuyên bảo.

“Mình không có hồ nháo, mình thật sự hối hận vì đã gả cho anh ta.” Giang Minh Nhân cắn cắn môi cánh hoa, không để ý lời nói này sẽ làm người đàn ông mình yêu bị thương, thật sâu, giận
dỗi lặp lại.

Triển Hoàng Tu tối tăm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đen láy bình tĩnh không thấy đáy giống như vực sâu, lại nổi lên từng gợn sóng kinh sợ.

Giang Minh Nhân không cam lòng yếu thế, cũng không nhúc nhích trừng trở về, đem khí phách cùng mình đánh cuộc đến cùng, chết cũng không chịu nhận thua.

Anh một tay kia nắm chặt tách cà phê, cà phê nóng bỏng đều tràn ra ngoài, nóng đỏ cả ngón tay anh, nhưng anh giống như không cảm thấy đau, vẫn nắm chặt như cũ.

Mạnh Mộng chưa thấy qua Triển Hoàng Tu phát hoả lớn như vậy, thật sự lo lắng anh sẽ đem cái cốc ném lên người Giang Minh Nhân — nghe nói rất nhiều những kẻ giàu có hay quý công tử gì gì đó, rất nhiều đều có khuynh hướng bạo lực — nhưng một phương diện khác lại cảm thấy anh ta sẽ không thương tổn Giang Minh Nhân.

Đợi lại chờ, Triển Hoàng Tu môi đóng chặt, một câu cũng không nói, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cốc cà phê ra, mi tâm cũng từ từ giãn ra, lại khôi phục gương mặt lạnh như băng thường ngày.Anh đứng lên, động tác tuyệt đẹp như xưa, sau đó đem tầm mắt dời lên trên mặt cô.

“Tùy em.” Anh ném lại một câu này, quay đầu bước đi.

Anh không phát hiện, nháy mắt khi anh xoay người, Giang Minh Nhân cứng ngắc ngồi trên ghế vươn tay nhỏ bé, thiếu chút nữa đã bắt trụ cổ tay anh.

Anh thậm chí không có đá cửa, bước chân cũng bình thường vững vàng, bóng lưng vẫn cao ngất hoàn mỹ như vậy, không chút quyến luyến rời khỏi “Điền Mật Manh Manh”.
Lúc này, thực sự ngay cả mộthơi thở ngọt ngào cũng không thể cảm nhận được ở “Điền Mật Manh Manh”

Giang Minh Nhân thu tay, gắt gao nắm ở trên đùi, cúi đầu, nước mắt liều mình rơi, giờ khắc này mới giật mình thấy bản thân đã làm cái chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Nhưng ……thái độ của anh vĩnh viễn đều như vậy……

Dường như tuyệt không để ý cô.

“Nhân Nhân, cậu vì sao lại tuỳ hứng như vậy?” Mạnh Mộng thở dài, đem bạn tốt đang khóc sướt mướt kéo vào lòng, để cho cô có thể tận tình khóc lớn.

Không ai biết tùy hứng của cô xuất phát từ, cũng không có ai tìm hiểu, cô cố tình gây sự là bởi vì quá yêu người đàn ông này, yêu đến ngay cả tự tin cũng không có, chỉ còn lại có nồngđậm tự ti.

Cô để ý, là thái độ của anh.

Nhưng, anh chính là không biết……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện