Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn

Chương 2: Hung hăng một cái tát



Tô Bắc chịu đựng thân thể đau nhức về tới nhà, vừa vào tới cửa liền nhìn thấy cha mẹ cùng em gái đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt khó coi.

Thấy cô bước vào, từng ánh mắt khinh thường bắn về phía Tô Bắc. Trần trịu đánh giá cùng coi khinh, như từng mũi đao hung hăng đâm đến trên người Tô Bắc.

Mà cha Tô Bắc, một đường lao tới phía cô, cánh tay nâng lên, vung tới mặt cô một cái tát vang dội.

"Bang!"

Cha Tô Bắc phẫn nộ, ông ta nổi giận đùng đùng mắng: "Mày, cái đồ nghịch nữ. Mày nhìn xem, đều là chuyện tốt của mày."

Ngay sau đó ông ta đem một xấp ảnh ném tới trước mặt Tô Bắc. Trên ảnh là Tô Bắc gần như trần trụi, bị bày ra các loại tư thế khó coi. Tô Bắc lập tức nhớ tới ngày hôm qua cô bị Diệp Nhiễm đánh ngất. Nhất định mọi chuyện là do cô ta bày ra.

Diệp Nhiễm, cô thật sự là đủ nhẫn tâm!

Đôi tay Tô Bắc run rẩy, nhặt tấm ảnh rơi trên mặt đất. Cô nhìn về phía cha mình, vẻ mặt bi thống, trong chuyện này cô mới là người bị hại.

Nhìn tới biểu tình của Tô Bắc, cha cô liền đề cao thanh âm: "Tô gia chúng ta thế nhưng lại sinh ra loại người không biết liêm sỉ như mày. Khó trách cả đêm không về, cư nhiên là làm loại chuyện này! Quả thực là mất hết mặt mũi Tô gia."

Cha Tô Bắc nói, ngực không ngừng phập phồng, phẫn nộ tới cực điểm.

Tô Bắc hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Tô Noãn, trong cặp mắt tương tự cô tràn đầy sự hài hước cùng trào phúng.

Mẹ cô cau mày, ánh mắt xẹt qua Tô Bắc một cái lại liền không để trong mắt. Phảng phất như nhìn Tô Bắc nhiều thêm một cái sẽ làm ô uế mắt bà ta.

Tô Bắc hai mắt đỏ bừng, cô nhớ tới sự tình phát sinh ngày hôm qua, trong lòng đầy ủy khuất: "Cha, cha nghe con giải thích.."

"Giải thích cái gì!" Mặt cha cô đỏ lên, chắp tay sau lưng, cả người run run, rống to: "Ảnh chụp đều đã đưa đến nhà, ai có thể vu hãm mày. Không biết liêm sỉ, cùng hàng gái điếm ngoài đường phố thì có gì khác nhau?"

Giọng nói chói tai truyền đến, Tô Bắc nhịn không được lớn tiếng giải thích: "Này rõ ràng là có người hại con."

Tô Noãn vội vàng nói chen vào: "Không có khả năng đi, chị vừa trở về chưa tới hai năm, như thế nào sẽ có người hại chị? Lại nói, chị tối qua không phải cùng đàn ông lên giường sao?"

"Em như thế nào biết?" Tô Bắc lập tức chất vấn Tô Noãn, chuyện cô cùng một người đàn ông xa lạ lên giường Tô Noãn làm sao có thể biết?

Tô Noãn sắc mặt hoảng hốt, lại thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, lập tức miễn cưỡng giải thích nói: "Trên cổ chị có dấu hôn còn không phải là bằng chứng sao? Hơn nữa, em cũng là thuận miệng nói, cũng không nghĩ tới chị liền thừa nhận."

Cô ta lập tức lại uyển chuyển đưa đẩy: "Cùng nam nhân lêu lổng, lại chụp loại ảnh này, không hổ là từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, thật phóng khoáng."

Cô ta nói xong lời cuối cùng, ba chữ "thật phóng khoáng" cũng tràn đầy khinh thường.

Nghe được hai từ "lêu lổng", mặt mũi cha cô vốn khó coi lại càng thêm âm trầm, tiếp đến lại còn ba từ "thật phóng khoáng", ông chỉ cảm thấy gân xanh thình thịch nhảy, thấy Tô Bắc liền nổi giận.

"Mất mặt, xấu hổ!" Nói, ông nâng lên tay, lại cho Tô Bắc một bạt tai.

Đúng lúc này, cô của Tô Bắc- Vân Thiến từ bên ngoài trở về.

"Anh, anh đang làm cái gì?" Tô Vân Thiến đem Tô Bắc bảo hộ ở phía sau.

"Em tự nhìn xem Tô Bắc làm chuyện tốt!"

Cha Tô Bắc mang ảnh chụp ném cho Vân Thiến xem. Tô Vân Thiến nhanh chóng nhìn thoáng qua ảnh chụp nói: "Loại ảnh này đột nhiên xuất hiện ở Tô gia, không thể không khiến người ta hoài nghi. Anh chị như thế nào có thể không làm rõ ràng sự tình liền đã trách cứ Bắc Bắc?"

"Làm rõ! Còn muốn làm rõ cái gì? Có thể có loại ảnh chụp này, nó còn có cái chuyện gièm pha gì không dám làm? Làm cho Tô gia chúng ta mất hết mặt mũi!"

"Mất mặt?" Tô Bắc đột nhiên cười lạnh ra tiếng, "Các người coi con là con ruột sao? Con cùng Tô Noãn cùng một ngày sinh ra, các người lại đem con đưa đi. Hiện tại con bị người ta hại thành như vậy, mọi người đều một câu quan tâm cũng không có. Chỉ là lo lắng con làm cho Tô gia mất mặt. Các người đều không có coi con là người Tô gia. Con có thể làm ai mất mặt mũi đây?"

"Làm phản!" Cha Tô Bắc nổi trận lôi đình, giơ tay lên lại nghĩ muốn cho Tô Bắc thêm cái tát để giáo huấn.

Tô Vân Thiến thấy thế, vẻ mặt khiếp sợ, đem cha Tô Bắc đẩy ra một bước: "Em thật không nghĩ tới. Bắc Bắc đã nói là có người hại nó, anh cư nhiên không tin chính con gái của mình. Là vì từ nhỏ nó đã không lớn lên bên cạnh anh chị, nhưng nó thật sự là do đích thân anh chị sinh ra cơ mà."

Tô Vân Thiến nhìn quanh một vòng, Tô Noãn cười nhạo, chị dâu thái độ lạnh nhạt làm cô cảm thấy trái tim băng giá.

"Tốt! Nếu anh chị đã không dung được Bắc Bắc, em đây cũng không cần để Bắc Bắc ở đây chịu khổ."

Nói xong, Tô Vân Thiến xách ba lô lên, lôi kéo Tô Bắc đi ra khỏi nhà. Tô Bắc lung lay đi theo Tô Vân Thiến, vừa rồi phản kháng tựa hồ đã dùng hết sức lực của cô.

Cha Tô Bắc nhìn bóng dáng Tô Bắc kiên quyết rời đi, phẫn nộ mà rống to: "Biến, biến, biến! Cút đi, đi rồi thì đừng trở về nữa! Đồ sao chổi đáng chết!"

Thanh âm nhỏ nhẹ của mẹ Tô Bắc khẽ truyền đến: "Cha nó, đừng nóng giận.."

Tô Bắc nghe vậy, thân thể khẽ run, cô có chút chờ mong xoay người, nhìn về phía mẹ.

"Không đáng."

Hai chữ khinh miệt hoàn toàn đánh nát lòng mong chờ bé nhỏ kia của Tô Bắc. Cô hiện tại hoàn toàn hết hy vọng.

Cô vẫn luôn nỗ lực để dành lấy sự chú ý của cha mẹ, lại không nghĩ tới, cuối cùng đạt được bất quá là hai cái tát cùng một câu khinh miệt "không đáng" từ họ.

Trái lại, Tô Noãn lại được thương yêu vô cùng, cô nhịn không được cười khổ một tiếng, đây có lẽ chính là yêu cùng không yêu nó khác nhau như vậy.

Cùng là con gái ruột, một người sống trong muôn vàn sủng ái như công chúa, một kẻ nghèo túng bất lực, bị ghẻ lạnh.

Cái gia đình này, thật sự không dung nổi cô. Có lẽ vốn dĩ cô không nên xuất hiện ở đây.

Tô Vân Thiến nổi giận đùng đùng, kéo Tô Bắc tới ven đường ngăn cản một chiếc taxi đang đi tới: "Bác tài, đi sân bay!"

Sân bay Nam Hi, tiếng máy bay vù vù cất cánh, xé ngang nền trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện