Thông tin truyện
Kim Đồng
Kim Đồng
Quá hay
Đánh giá:
7.6
/10
từ 18
lượt
Giới thiệu:
Mười hai năm trước, Tô Bùi tung hoành trong Câu lạc bộ Kịch như cá gặp nước.
Lần đầu gặp Hạ Nhất Minh là khi anh mặc chiếc váy tiểu thơ, đầu đội tóc giả, trang điểm cầu kỳ và đôi mắt sáng ngời lấp lánh, anh cười toe toét nhét tờ rơi vào tay Hạ Nhất Minh và rằng, “Cậu có muốn tham gia câu lạc bộ Kịch với chúng tôi không? Hãy đến trải nghiệm vở kịch mới của chúng tôi nhé.”
Hạ Nhất Minh chỉ lạnh lùng từ chối, “Không cần, cảm ơn.”
Rồi sau đó cậu ta lén lút mò đến phòng tập luyện của câu lạc bộ Kịch mỗi ngày.
*
Mười hai năm sau, Tô Bùi mệt mỏi viết kịch bản cho đoàn làm phim, đạo diễn giục bản thảo còn diễn viên thì chỉ trỏ, “Sư phụ Tô này, anh có viết được kịch bản không vậy?”.
Hạ Nhất Minh trăm phương ngàn kế xuất hiện, tuyên bố với mấy kẻ đó rằng, “Sư phụ Tô là đàn anh của tôi.”, khi ấy cậu đã là đại gia trẻ tuổi rủng rỉnh tiền tài, nổi rần rần trên truyền thông, ai sẽ nghĩ cậu vừa cất lời đã trở thành chỗ dựa cho biên kịch thấp cổ bé họng Tô Bùi.
*
Sau đó, Hạ Nhất Minh chặn Tô Bùi trong phòng khách sạn, giọng điệu lạnh lùng hệt như lần đầu tiên họ gặp gỡ, “Trong cái đoàn làm phim rách rưởi này thì anh viết được kịch bản tử tế gì hả Tô Bùi?” – họ xứng ư?
Tô Bùi nhìn Hạ Nhất Minh, cậu không còn là cậu đàn em năm đó nữa rồi.
Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi, chẳng ai biết kể cả Tô Bùi, rằng không đêm dài ngày rộng nào là cậu không mơ tưởng về anh, chỉ mình anh, Tô Bùi của cậu mới thực sự là ánh hào quang rực rỡ nhất.
Mười hai năm trước, Tô Bùi tung hoành trong Câu lạc bộ Kịch như cá gặp nước.
Lần đầu gặp Hạ Nhất Minh là khi anh mặc chiếc váy tiểu thơ, đầu đội tóc giả, trang điểm cầu kỳ và đôi mắt sáng ngời lấp lánh, anh cười toe toét nhét tờ rơi vào tay Hạ Nhất Minh và rằng, “Cậu có muốn tham gia câu lạc bộ Kịch với chúng tôi không? Hãy đến trải nghiệm vở kịch mới của chúng tôi nhé.”
Hạ Nhất Minh chỉ lạnh lùng từ chối, “Không cần, cảm ơn.”
Rồi sau đó cậu ta lén lút mò đến phòng tập luyện của câu lạc bộ Kịch mỗi ngày.
*
Mười hai năm sau, Tô Bùi mệt mỏi viết kịch bản cho đoàn làm phim, đạo diễn giục bản thảo còn diễn viên thì chỉ trỏ, “Sư phụ Tô này, anh có viết được kịch bản không vậy?”.
Hạ Nhất Minh trăm phương ngàn kế xuất hiện, tuyên bố với mấy kẻ đó rằng, “Sư phụ Tô là đàn anh của tôi.”, khi ấy cậu đã là đại gia trẻ tuổi rủng rỉnh tiền tài, nổi rần rần trên truyền thông, ai sẽ nghĩ cậu vừa cất lời đã trở thành chỗ dựa cho biên kịch thấp cổ bé họng Tô Bùi.
*
Sau đó, Hạ Nhất Minh chặn Tô Bùi trong phòng khách sạn, giọng điệu lạnh lùng hệt như lần đầu tiên họ gặp gỡ, “Trong cái đoàn làm phim rách rưởi này thì anh viết được kịch bản tử tế gì hả Tô Bùi?” – họ xứng ư?
Tô Bùi nhìn Hạ Nhất Minh, cậu không còn là cậu đàn em năm đó nữa rồi.
Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi, chẳng ai biết kể cả Tô Bùi, rằng không đêm dài ngày rộng nào là cậu không mơ tưởng về anh, chỉ mình anh, Tô Bùi của cậu mới thực sự là ánh hào quang rực rỡ nhất.
Truyện cùng tác giả
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện