Kim Nhật Hà Nhật Hề
Chương 4
Kim Nhật Quang thành sáng sớm ở trong ngõ nhỏ đã có một trận huyên náo ồn ào, giữa đống giỏ tre ngổn ngang ló ra một cái đầu nhỏ bù xù không rõ nam hài nữ hài, trên khuôn mặt nàng còn lưu lại vết bẩn tèm lem, y phục bẩn thỉu rách rưới càng chật vật hơn. Nhìn đến bên ngoài đem lại huyên náo là ba cái nam hài, nam hài đứng giữa có chút đại hơn hai nam hài còn lại, hắn một dạng 11, 12 tuổi đầu, trên thân có khí tức của tiểu đông tây, hai tay cường ngạnh chônga vào hông mang theo chút bá đạo, nhìn thấy Yên Tử nóng rực ánh mắt nhìn vào mình không có chút hoảng sợ khiến hắn cảm thấy khó chịu quát tháo, chân còn không tiện đá đá giỏ tre, có điều trẻ nhỏ khí lực cũng không quá lớn, không chỉ giết gà dọa khỉ không thành còn khiến hắn đau chân nhe răng trợn mắt:
- uy, tiểu tặc phương nào dám đến tranh cướp địa bàn của gia.
Yên Tử trở mắt một quan sát hắn, có một cảm giác bất khả tư nghị, nhìn đến nam hài ánh mắt không có thiện chí làm nàng phát rầu, hổ xuống đồng bằng không bằng cẩu, mà bên cạnh Lam Đồng thấy hắn phách lối cũng dẫn đến một bụng hỏa khó nhịn hung hăng trừng hắn:
-Nơi nào là địa bàn của ngươi, chỗ này rõ ràng ta định trước.
Nam hài nghe Lam Đồng nói cũng tức nhe răng trợn mắt, dù cho ngõ nhỏ này không phải hắn xây nhưng hắn cũng làm khất cái ở nơi này nửa đời...khụ vài năm nay, tiểu tử này đến ngủ ké địa bàn còn dám lớn giọng quát tháo hắn, nghĩ hắn không thị uy thì hai tiểu tử này không sợ sao? Nghĩ thế nam hài siết nắm đấm hùng hổ giơ lên thị uy:
-Nơi này lão tử đã ở vài năm, ngươi tiểu tử không biết điều còn lớn lối, không lập tức rời khỏi ta liền đánh ngươi kêu cha gọi mẹ.
Nghe nam hài nói Yên Tử có cảm giác muốn phốc xích cười, một hài tử răng còn chưa thay hết lại tự xưng mình lão tử, đại còn không đại đi, đáng tiếc nhìn lũ trẻ nghiêm túc nàng phải nghẹn lại muốn nội thương, Lam Đồng lâu lắm mới tìm đến địa phương tốt, đâu dễ gì vì một câu nói càn quấy lại nhường lại nơi này cho hắn, cũng không cam tâm nói ra:
-Đánh thì đánh, ai sợ ai?
Thật ra hắn cũng không nắm chắc, bên kia Yên Tử không biết có thể đánh nhau không mà nam hài kia lớn so với bọn hắn muốn gấp đôi, lại còn có hai nam hài đi theo đằng sau, nhưng lời nói ra vốn không thể thu lại, hắn chỉ có thể trách mình nóng vội, hận không thể cắn nát đầu lưỡi, đâm lao đành phải theo lao, cùng lắm thống khoái đánh một trận, thua thì bỏ chạy, trời đất bao la sợ gì không có chỗ dung thân? Nghĩ đến đây Lam Đồng cũng đỡ sợ hãi phần nào, mà nam hài bên kia nghe Lam Đồng nói, tức giận đến muốn bốc khói đỉnh đầu, không nói hai lời liền lao đến ôm lấy Lam Đồng, hai đứa trẻ lăn lộn trên đất dùng công phu mèo cào ra sức đánh, mà bên này Yên Tử cũng không rảnh rỗi, đám nhóc này nhìn có vẻ lưu manh nhưng đánh nhau lại rất đần độn, hai nam hài thấy lão đại của hắn đánh Lam Đồng cũng động tay động chân tiến đến muốn đánh Yên Tử, thấy nàng thân người nhỏ gầy vàng vọt, một nam hài trực tiếp cười khinh bỉ:
-Yếu đuối thế này mà cũng đòi tranh địa bàn với bọn ta, muốn chết.
Chưa nói xong câu nam hài đã vung nắm đấm lên hướng mặt Yên Tử mà đánh, muốn cho nàng một đòn hạ ván, lại không ngờ Yên Tử rất nhanh chóng né đi đòn công kích của hắn, chân gạt tay chém, công phu quyền cước đè hắn xuống hung hăng ở trên mặt hắn khai triển phật sơn vô ảnh cước, nam hài bị nàng đánh thành đầu heo gấp gáp ô ô khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng
-...lão đại...ô ô...cứu ta...
Vừa chật vật đánh nhau với Lam Đồng, nam hài cao nhất nghe thấy đồng bọn của mình kêu cứu liền hốt hoảng nhìn qua, đập vào mắt hắn là Yên Tử như S nữ vương chà đạp đồng bọn của hắn, nàng chật vật dáng người nhưng khí chất bá đạo trên người làm người khác không dám khen tặng khiến nam hài lặng lẽ nuốt nước bọt, thầm cảm tạ trời đất không để mình bị Yên Tử đạp thành đầu heo, đáng tiếc vừa lúc hắn sơ ý, càn khôn nghịch chuyển, Lam Đồng hung hăng đè hắn xuống, không chút nương tay đấm vào mặt hắn bầm tím một mảng lớn, nam hài sợ hãi tính mạng lớn tiếng khóc:
-Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người, ô ô.
Lam Đồng còn theo hắn nhìn thành quả, một lúc sau mới ngừng tay, nam hài thấy thế vội vàng né ra, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Lam Đồng cùng Yên Tử như nhìn mãnh thú hung ác, nương a, không nên đánh trên mặt, ai da đau chết ta, nam hài vừa xoa mặt hắn, tầm mắt lại đảo chuyển giảo hoạt sau đó nhất thanh nhị sở nói:
-Các ngươi quyền cước không sai? Sau này có thể theo ta.
Nói xong hắn tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng, e dè nhìn Lam Đồng cùng Yên Tử, hai người này vừa đánh hắn một trận không sai, cảm giác xương trên người đều muốn bái xuống, cảm giác này hắn không dám chịu một lần nữa, chỉ sợ hai lão tổ tông này không vừa ý lại đánh hắn thì hắn đúng thật là rất thảm, nghe hắn nói thế Lam Đồng biểu hiện tất nhiên không vui, cho dù là ở đáy xã hội cũng lấy mạnh làm đầu, kẻ mạnh là kẻ thắng, mà vừa rồi hình như người thắng là bọn họ đi, khẽ cau mày, Lam Đồng không vui nói:
-Vì cái gì, hình như vừa rồi là bọn ta đánh thắng ngươi, có phải hay không da vẫn còn ngứa, ta hiện tại đánh tiếp cũng tốt lắm.
Vừa nghe đến bị đánh, da đầu nam hài bỗng chốc run lên, đầu gối cũng muốn đi xuống:
-ta... đau đầu gối quá.
Đồng bọn của hắn nghe lời này triệt để hắc tuyến, lão đại của hắn lần nào không muốn làm việc cũng sẽ đau đầu gối, chưa già đã muốn tranh bệnh khớp của người già, Yên Tử một bên tính toán cân nhắc một bên quan sát ba tiểu tử này, nhìn qua cũng không phải là dạng đầu đường xó chợ, lại rất tự tin, xem ra có một cái tổ chức, mà nàng cùng Lam Đồng tứ cố vô thân, gia nhập một tổ chức cũng tốt, có thể làm chút nhiệm vụ đổi lấy cơm ăn không chừng còn có thể thăng quan tiến chức, thăng quan tiến chức, bốn từ này lặp đi lặp lại làm mắt Yên Tử cũng lóe sáng, cảm giác bạc cũng muốn đến tay thành công, hưng phấn hỏi nam hài:
-Theo ngươi chúng ta có lợi ích gì
Có lợi ích gì, ách hình như không có, mà nhìn qua Yên Tử hắn có một dự cảm không lành? Trên người lông tơ cũng dựng đứng, dè dặt nói:
- Không có, bất quá ta mang ngươi đi vào bang phái, cùng làm nhiệm vụ, có thể thu vào chút lợi tức tiền bạc các thứ.
Nghe thấy hắn nói vậy vừa trùng khớp ý nàng Yên Tử có thể không đồng ý sao, lập tức đáp ứng hắn rời đi, mà Lam Đồng vẫn còn băn khoăn có chút do dự kéo tay Yên Tử nói nhỏ:
-Ta thấy có chút nguy hiểm, hay là...
-hay là cái khỉ? Ngươi nghĩ miếng ăn dễ kiếm lắm sao, làm khất cái còn muốn trang lừa lọc không bằng kiếm việc làm, nam tử hán thì sợ hãi gĩ?
Nàng thực sự khí,con người này không có chút chính kiến càng là đầu óc đần độn, tính làm khất cái cả đời sao? Nghe nàng la mắng, Lam Đồng có chút chột dạ bất quá hắn cũng không muốn làm khất cái cả đời, bấm liều chút dũng khí hắn mới có can đảm đi theo nàng, nam hài ở bên cạnh cũng vui vẻ, giường như việc vừa bị đánh cũng không ảnh hưởng, có điều cười nói đều làm hắn đau thống
-Ta là Phạm Vỹ, sau này cùng là đồng đội hi vọng chiếu cố nhiều.
Yên Tử đối với đứa trẻ này đúng là không sai, không còn trạng thái tiểu ma vương khi nãy mà đã thu về làm con mèo nhỏ khả ái, điều này khiến Yên Tử có chút khó chấp nhận bất quá khất cái cũng rất đáng thương, kém điểm thành siêu sao ảnh đế diễn xuất kiếm cơm, nếu đem về hiện đại nhất định sẽ phát dương quang đại đem điện ảnh nước nhà phát triển vượt bậc...khụ.
Lại nói thật ra bọn họ đều là một loại vô danh tiểu tốt, cấp trên sai gì làm đấy, mà tổng tư lệnh lần này chính là đại danh đỉnh đỉnh môn phái Cái Bang.
Cái Bang tuy là môn phái nhưng lại hoạt động trên rất nhiều lĩnh vực, như là túc trúc bảo tiêu ở hệ thống tửu lầu Duyệt Lai khách điếm, cho thuê khóc mướn, đám ma, rải truyền đơn, tung tin đồn, quảng cáo cũng không bỏ qua, lại nói muốn biết rõ giang hồ chính là khất cái, phú hào có thể ít nhưng khất cái tuyệt đối nhiều, ngõ ngách nào cũng có xuất hiện, ở đâu có cái ăn ở đó có khất cái, khất cái nhiều khi cũng là một chức vụ nguy hiểm, đặc thù công việc độ an toàn kém tièn công lại vô cùng đáng thương, tỉ như một ngày nọ tiểu thư ất vì sinh mâu thuẫn tìm đến một nhóm khất cái muốn nhục mạ tiểu thư giáp, đại biểu đều muốn đem tiểu thư giáp xuống bùn mà bọn hắn chỉ có thể khóc ròng nhận mệnh, ngươi có thể nói ngươi liệt dương sao? Phương diện kia kém cỏi? Ai quan tâm, người ta một ngón tay cũng có thể chụp chết ngươi, lại là sau đó người nhà tiểu thư giáp tìm đến cũng là túm đầu khất cái đập một trận may mắn lắm mới có thể sống sót, cho nên nói không phải ai cũng đủ can đảm làm khất cái.
Phạm Vỹ một bên không ngừng tung hô...khụ nghề nghiệp của mình, lại nhanh chân dẫn dắt bọn hắn đến một địa phương, chỉ thấy địa phương đó, khắp nơi rừng đào một mảng, trên cành cây đã trụi lá, anh đào trổ đỏ rực, gió thổi mang vào hương hoa nồng đậm, trên bàn đá, mĩ nhân trích tiên dựa vào, nàng một thân bạch y đoan chính, váy dài qua mắt cá rũ xuống lam nhạt, cổ áo thêu chỉ vàng, trên tay trạc thủ hồng ngọc nổi bật cổ tay trắng nõn, hai má nàng oa hai rặng mây đỏ, nhìn cỡ nào cũng như trích tiên từ trong tranh ra, vừa thấy nhóm Phạm Vỹ đến, nàng bỏ đi trạng thái mĩ nhân túy tửu, móc ra hai lạng bạc đặt vào tay Phạm Vỹ, giọng nói cũng như chuông đồng vang lên.
-Chúng ta đạo gia, nhớ kỹ không cần khoa trương chỉ cần cho cả Kim Lục Quang thành này biết Lăng Ván Các nữ tử đẹp đến mức nào, chúng ta xuất trần như thế nào, giỏi giang như thế nào, đãi ngộ tốt như thế nào, nhất định phải ghi đúng sự thật, Lăng Vân các năm nay chiêu mộ được nhiều đệ tử ta sẽ thưởng thêm
Nói xong nàng ngay lập tức bỏ đi để lại Phạm Vỹ ngây ngốc trông theo, Lam Đồng nhìn hắn một dạng mê gái không khỏi huých hắn mà cười nhạo:
-Ngươi có nhìn đỏ con mắt mĩ nhân cũng không để mắt đến ngươi đâu, còn si ngốc làm gì, mau nói chúng ta biết về công việc
Phạm Vỹ một mặt tiếc nuối chẹp chẹp miệng mới đem công việc nói ra, cụ thể sáu tháng nữa Láng Vân các tuyển đệ tử, nàng lần này đến là muốn bọn hắn vì Lăng Vân Các quảng cáo một chút, phô trương tjanh thế Lăng Vân Các, mà người vừa nãy đến là đại sư tỷ chưởng quản Lăng Vân Các, Đan Phượng. Nghe được Phạm Vỹ thao thao bất tuyệt Yên Tử khóe miệng cũng muốn rút trừu, quá hiện đại rồi, lại còn có thể biết đến quảng cáo.
Thật ra nàng không hiểu, nhu cầu quảng bá thời nào cũng nhất định phải có, khác biệt chỉ là phương thức thôi, mà cổ đại phương thức tối ưu nhất là truyền miệng.
- uy, tiểu tặc phương nào dám đến tranh cướp địa bàn của gia.
Yên Tử trở mắt một quan sát hắn, có một cảm giác bất khả tư nghị, nhìn đến nam hài ánh mắt không có thiện chí làm nàng phát rầu, hổ xuống đồng bằng không bằng cẩu, mà bên cạnh Lam Đồng thấy hắn phách lối cũng dẫn đến một bụng hỏa khó nhịn hung hăng trừng hắn:
-Nơi nào là địa bàn của ngươi, chỗ này rõ ràng ta định trước.
Nam hài nghe Lam Đồng nói cũng tức nhe răng trợn mắt, dù cho ngõ nhỏ này không phải hắn xây nhưng hắn cũng làm khất cái ở nơi này nửa đời...khụ vài năm nay, tiểu tử này đến ngủ ké địa bàn còn dám lớn giọng quát tháo hắn, nghĩ hắn không thị uy thì hai tiểu tử này không sợ sao? Nghĩ thế nam hài siết nắm đấm hùng hổ giơ lên thị uy:
-Nơi này lão tử đã ở vài năm, ngươi tiểu tử không biết điều còn lớn lối, không lập tức rời khỏi ta liền đánh ngươi kêu cha gọi mẹ.
Nghe nam hài nói Yên Tử có cảm giác muốn phốc xích cười, một hài tử răng còn chưa thay hết lại tự xưng mình lão tử, đại còn không đại đi, đáng tiếc nhìn lũ trẻ nghiêm túc nàng phải nghẹn lại muốn nội thương, Lam Đồng lâu lắm mới tìm đến địa phương tốt, đâu dễ gì vì một câu nói càn quấy lại nhường lại nơi này cho hắn, cũng không cam tâm nói ra:
-Đánh thì đánh, ai sợ ai?
Thật ra hắn cũng không nắm chắc, bên kia Yên Tử không biết có thể đánh nhau không mà nam hài kia lớn so với bọn hắn muốn gấp đôi, lại còn có hai nam hài đi theo đằng sau, nhưng lời nói ra vốn không thể thu lại, hắn chỉ có thể trách mình nóng vội, hận không thể cắn nát đầu lưỡi, đâm lao đành phải theo lao, cùng lắm thống khoái đánh một trận, thua thì bỏ chạy, trời đất bao la sợ gì không có chỗ dung thân? Nghĩ đến đây Lam Đồng cũng đỡ sợ hãi phần nào, mà nam hài bên kia nghe Lam Đồng nói, tức giận đến muốn bốc khói đỉnh đầu, không nói hai lời liền lao đến ôm lấy Lam Đồng, hai đứa trẻ lăn lộn trên đất dùng công phu mèo cào ra sức đánh, mà bên này Yên Tử cũng không rảnh rỗi, đám nhóc này nhìn có vẻ lưu manh nhưng đánh nhau lại rất đần độn, hai nam hài thấy lão đại của hắn đánh Lam Đồng cũng động tay động chân tiến đến muốn đánh Yên Tử, thấy nàng thân người nhỏ gầy vàng vọt, một nam hài trực tiếp cười khinh bỉ:
-Yếu đuối thế này mà cũng đòi tranh địa bàn với bọn ta, muốn chết.
Chưa nói xong câu nam hài đã vung nắm đấm lên hướng mặt Yên Tử mà đánh, muốn cho nàng một đòn hạ ván, lại không ngờ Yên Tử rất nhanh chóng né đi đòn công kích của hắn, chân gạt tay chém, công phu quyền cước đè hắn xuống hung hăng ở trên mặt hắn khai triển phật sơn vô ảnh cước, nam hài bị nàng đánh thành đầu heo gấp gáp ô ô khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng
-...lão đại...ô ô...cứu ta...
Vừa chật vật đánh nhau với Lam Đồng, nam hài cao nhất nghe thấy đồng bọn của mình kêu cứu liền hốt hoảng nhìn qua, đập vào mắt hắn là Yên Tử như S nữ vương chà đạp đồng bọn của hắn, nàng chật vật dáng người nhưng khí chất bá đạo trên người làm người khác không dám khen tặng khiến nam hài lặng lẽ nuốt nước bọt, thầm cảm tạ trời đất không để mình bị Yên Tử đạp thành đầu heo, đáng tiếc vừa lúc hắn sơ ý, càn khôn nghịch chuyển, Lam Đồng hung hăng đè hắn xuống, không chút nương tay đấm vào mặt hắn bầm tím một mảng lớn, nam hài sợ hãi tính mạng lớn tiếng khóc:
-Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người, ô ô.
Lam Đồng còn theo hắn nhìn thành quả, một lúc sau mới ngừng tay, nam hài thấy thế vội vàng né ra, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Lam Đồng cùng Yên Tử như nhìn mãnh thú hung ác, nương a, không nên đánh trên mặt, ai da đau chết ta, nam hài vừa xoa mặt hắn, tầm mắt lại đảo chuyển giảo hoạt sau đó nhất thanh nhị sở nói:
-Các ngươi quyền cước không sai? Sau này có thể theo ta.
Nói xong hắn tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng, e dè nhìn Lam Đồng cùng Yên Tử, hai người này vừa đánh hắn một trận không sai, cảm giác xương trên người đều muốn bái xuống, cảm giác này hắn không dám chịu một lần nữa, chỉ sợ hai lão tổ tông này không vừa ý lại đánh hắn thì hắn đúng thật là rất thảm, nghe hắn nói thế Lam Đồng biểu hiện tất nhiên không vui, cho dù là ở đáy xã hội cũng lấy mạnh làm đầu, kẻ mạnh là kẻ thắng, mà vừa rồi hình như người thắng là bọn họ đi, khẽ cau mày, Lam Đồng không vui nói:
-Vì cái gì, hình như vừa rồi là bọn ta đánh thắng ngươi, có phải hay không da vẫn còn ngứa, ta hiện tại đánh tiếp cũng tốt lắm.
Vừa nghe đến bị đánh, da đầu nam hài bỗng chốc run lên, đầu gối cũng muốn đi xuống:
-ta... đau đầu gối quá.
Đồng bọn của hắn nghe lời này triệt để hắc tuyến, lão đại của hắn lần nào không muốn làm việc cũng sẽ đau đầu gối, chưa già đã muốn tranh bệnh khớp của người già, Yên Tử một bên tính toán cân nhắc một bên quan sát ba tiểu tử này, nhìn qua cũng không phải là dạng đầu đường xó chợ, lại rất tự tin, xem ra có một cái tổ chức, mà nàng cùng Lam Đồng tứ cố vô thân, gia nhập một tổ chức cũng tốt, có thể làm chút nhiệm vụ đổi lấy cơm ăn không chừng còn có thể thăng quan tiến chức, thăng quan tiến chức, bốn từ này lặp đi lặp lại làm mắt Yên Tử cũng lóe sáng, cảm giác bạc cũng muốn đến tay thành công, hưng phấn hỏi nam hài:
-Theo ngươi chúng ta có lợi ích gì
Có lợi ích gì, ách hình như không có, mà nhìn qua Yên Tử hắn có một dự cảm không lành? Trên người lông tơ cũng dựng đứng, dè dặt nói:
- Không có, bất quá ta mang ngươi đi vào bang phái, cùng làm nhiệm vụ, có thể thu vào chút lợi tức tiền bạc các thứ.
Nghe thấy hắn nói vậy vừa trùng khớp ý nàng Yên Tử có thể không đồng ý sao, lập tức đáp ứng hắn rời đi, mà Lam Đồng vẫn còn băn khoăn có chút do dự kéo tay Yên Tử nói nhỏ:
-Ta thấy có chút nguy hiểm, hay là...
-hay là cái khỉ? Ngươi nghĩ miếng ăn dễ kiếm lắm sao, làm khất cái còn muốn trang lừa lọc không bằng kiếm việc làm, nam tử hán thì sợ hãi gĩ?
Nàng thực sự khí,con người này không có chút chính kiến càng là đầu óc đần độn, tính làm khất cái cả đời sao? Nghe nàng la mắng, Lam Đồng có chút chột dạ bất quá hắn cũng không muốn làm khất cái cả đời, bấm liều chút dũng khí hắn mới có can đảm đi theo nàng, nam hài ở bên cạnh cũng vui vẻ, giường như việc vừa bị đánh cũng không ảnh hưởng, có điều cười nói đều làm hắn đau thống
-Ta là Phạm Vỹ, sau này cùng là đồng đội hi vọng chiếu cố nhiều.
Yên Tử đối với đứa trẻ này đúng là không sai, không còn trạng thái tiểu ma vương khi nãy mà đã thu về làm con mèo nhỏ khả ái, điều này khiến Yên Tử có chút khó chấp nhận bất quá khất cái cũng rất đáng thương, kém điểm thành siêu sao ảnh đế diễn xuất kiếm cơm, nếu đem về hiện đại nhất định sẽ phát dương quang đại đem điện ảnh nước nhà phát triển vượt bậc...khụ.
Lại nói thật ra bọn họ đều là một loại vô danh tiểu tốt, cấp trên sai gì làm đấy, mà tổng tư lệnh lần này chính là đại danh đỉnh đỉnh môn phái Cái Bang.
Cái Bang tuy là môn phái nhưng lại hoạt động trên rất nhiều lĩnh vực, như là túc trúc bảo tiêu ở hệ thống tửu lầu Duyệt Lai khách điếm, cho thuê khóc mướn, đám ma, rải truyền đơn, tung tin đồn, quảng cáo cũng không bỏ qua, lại nói muốn biết rõ giang hồ chính là khất cái, phú hào có thể ít nhưng khất cái tuyệt đối nhiều, ngõ ngách nào cũng có xuất hiện, ở đâu có cái ăn ở đó có khất cái, khất cái nhiều khi cũng là một chức vụ nguy hiểm, đặc thù công việc độ an toàn kém tièn công lại vô cùng đáng thương, tỉ như một ngày nọ tiểu thư ất vì sinh mâu thuẫn tìm đến một nhóm khất cái muốn nhục mạ tiểu thư giáp, đại biểu đều muốn đem tiểu thư giáp xuống bùn mà bọn hắn chỉ có thể khóc ròng nhận mệnh, ngươi có thể nói ngươi liệt dương sao? Phương diện kia kém cỏi? Ai quan tâm, người ta một ngón tay cũng có thể chụp chết ngươi, lại là sau đó người nhà tiểu thư giáp tìm đến cũng là túm đầu khất cái đập một trận may mắn lắm mới có thể sống sót, cho nên nói không phải ai cũng đủ can đảm làm khất cái.
Phạm Vỹ một bên không ngừng tung hô...khụ nghề nghiệp của mình, lại nhanh chân dẫn dắt bọn hắn đến một địa phương, chỉ thấy địa phương đó, khắp nơi rừng đào một mảng, trên cành cây đã trụi lá, anh đào trổ đỏ rực, gió thổi mang vào hương hoa nồng đậm, trên bàn đá, mĩ nhân trích tiên dựa vào, nàng một thân bạch y đoan chính, váy dài qua mắt cá rũ xuống lam nhạt, cổ áo thêu chỉ vàng, trên tay trạc thủ hồng ngọc nổi bật cổ tay trắng nõn, hai má nàng oa hai rặng mây đỏ, nhìn cỡ nào cũng như trích tiên từ trong tranh ra, vừa thấy nhóm Phạm Vỹ đến, nàng bỏ đi trạng thái mĩ nhân túy tửu, móc ra hai lạng bạc đặt vào tay Phạm Vỹ, giọng nói cũng như chuông đồng vang lên.
-Chúng ta đạo gia, nhớ kỹ không cần khoa trương chỉ cần cho cả Kim Lục Quang thành này biết Lăng Ván Các nữ tử đẹp đến mức nào, chúng ta xuất trần như thế nào, giỏi giang như thế nào, đãi ngộ tốt như thế nào, nhất định phải ghi đúng sự thật, Lăng Vân các năm nay chiêu mộ được nhiều đệ tử ta sẽ thưởng thêm
Nói xong nàng ngay lập tức bỏ đi để lại Phạm Vỹ ngây ngốc trông theo, Lam Đồng nhìn hắn một dạng mê gái không khỏi huých hắn mà cười nhạo:
-Ngươi có nhìn đỏ con mắt mĩ nhân cũng không để mắt đến ngươi đâu, còn si ngốc làm gì, mau nói chúng ta biết về công việc
Phạm Vỹ một mặt tiếc nuối chẹp chẹp miệng mới đem công việc nói ra, cụ thể sáu tháng nữa Láng Vân các tuyển đệ tử, nàng lần này đến là muốn bọn hắn vì Lăng Vân Các quảng cáo một chút, phô trương tjanh thế Lăng Vân Các, mà người vừa nãy đến là đại sư tỷ chưởng quản Lăng Vân Các, Đan Phượng. Nghe được Phạm Vỹ thao thao bất tuyệt Yên Tử khóe miệng cũng muốn rút trừu, quá hiện đại rồi, lại còn có thể biết đến quảng cáo.
Thật ra nàng không hiểu, nhu cầu quảng bá thời nào cũng nhất định phải có, khác biệt chỉ là phương thức thôi, mà cổ đại phương thức tối ưu nhất là truyền miệng.
Bình luận truyện