Chương 51
Bữa cơm Nam gia cứ thế diễn ra, có mấy người không được thoải mái cho lắm.
Nam Hướng Bắc vừa sợ mẹ nổi giận, vừa lo Tô Hướng Vãn ngại ngùng, cô luôn quan sát sắc mặt của mẹ rồi gắp thức ăn cho Tô Hướng Vãn, Nam Cực thì thỉnh thoảng liếc nhìn con dâu tương lai, trong lòng vẫn cảm thán về chuyện "Nữ truy nữ cách tầng chỉ", đồng thời không quên đánh giá nàng, nhìn xem nàng thật sự có tư cách để đứa con gái ngốc của ông làm ra nhiều chuyện xúc động đến vậy không. Vì những ánh mắt thường hướng tới mình, động tác Tô Hướng Vãn cũng trở nên cứng ngắc, nàng không biết ba mẹ Nam Hướng Bắc rốt cuộc đã biết chuyện hay chưa, họ sẽ nghĩ thế nào, vv..v...
Có một người duy nhất vui vẻ đó là bé con năm tuổi, có Bắc Bắc mami ngồi hai bên, đối diện là ông bà nội, trên bàn có món cánh gà chiên mà nó thích ăn nhất, cả buổi mặt mày Tô Vị Tích hớn hở, cái miệng nhỏ nhắn cười tươi hết cỡ.
Bắc Đường Lạc Anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, không hề nói câu nào, bà tập trung ăn cơm, thi thoảng gắp ít rau xanh bỏ vào chén Tô Vị Tích, lời nói phát ra cũng rất nghiêm túc, "Ăn nhiều rau một chút."
"Dạ!" Mới gặm xong một cái cánh gà, Tô Vị Tích ra sức gật, nó nghiêng đầu suy nghĩ, có qua có lại nên nó cũng gắp cánh gà cho vào chén Bắc Đường Lạc Anh, "Bà nội ăn đi."
Bắc Đường Lạc Anh không đổi sắc, bà nhìn nó gật nhẹ rồi tiếp tục ăn, từ đầu tới đuôi chẳng thèm liếc mắt sang đôi bạn trẻ, hệt như các nàng là người vô hình.
Dùng xong cơm trưa, Tô Hướng Vãn bị bầu không khí ngột ngạt khiến cho cả người mất tự nhiên, nàng vốn định cáo từ, có điều nhìn đến Nam Hướng Bắc, lời muốn nói đành nuốt trở về.
Ngày mai là Nam Hướng Bắc lên đường, lần gặp mặt tiếp theo không biết bao lâu nữa, sao nàng có thể bỏ cô mà lập tức về nhà được. Nhưng lại nghĩ ở đây cũng không có chuyện gì làm, với cả trước lúc Nam Hướng Bắc xuất ngoại chắc hai bác cũng muốn ở riêng tâm sự cùng con gái, cuối cùng Tô Hướng Vãn áp chế cảm xúc luyến tiếc cá nhân, nàng mở miệng nói, "Hôm nay thật sự làm phiền bác trai bác gái, còn có Tiểu Tích ... trước đó đã phiền hai bác chăm sóc bé, con...".
"Ôi trời, chuyện có gì quan trọng chứ, Tiểu Tích còn gọi ta là ông nội mà." Không đợi nàng nói hết, Nam Cực đã cắt ngang, nhìn cô nhóc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mami, xoa mắt bắt đầu ngáp, ông hỏi, "Tiểu Tích mệt rồi a?".
"Dạ."
"Vậy để Tiểu Bắc mang con về phòng ngủ ha." Nam Cực nói xong, đứa nhỏ đang dụi mắt đầu tiên là gật gật đầu, tiếp theo ngẩng lên nhìn Tô Hướng Vãn, "Mami thì sao?".
Vốn định chào từ biệt, lại nghe Nam Cực nói, Tô Hướng Vãn khá kinh ngạc, chẳng qua nàng rất nhanh khôi phục thần tình, "Bác trai, ngày mai Hướng Bắc sẽ đi Australia, tốt hơn con không nên quấy rầy, để con dẫn Tiểu Tích về."
"Oh......" Nam Cực còn muốn nói gì nữa thì Bắc Đường Lạc Anh im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, "Nếu vậy Tiểu Bắc đưa cô Tô cùng Tiểu Tích về nhà đi."
Không rõ mẹ bỗng nhiên nói thế có ẩn ý gì, Nam Hướng Bắc nhíu mày nhìn sang Tô Hướng Vãn, thấy nàng đã đứng dậy, "Không cần đâu bác gái, để Hướng Bắc có thời gian ở cùng hai bác nhiều hơn chút."
"Nam Hướng Bắc." Bắc Đường Lạc Anh lạnh giọng kêu con gái.
Người mới vừa đứng lên, theo bản năng thẳng cứng cả người, cô hồi hộp chờ mẹ nói tiếp.
"Đưa cô Tô trở về thì đến thư phòng gặp mẹ." Ra chỉ thị xong, Bắc Đường Lạc Anh đứng dậy đi về hướng thư phòng, Nam Cực ho nhẹ hai tiếng, nhìn thoáng qua biểu tình khẽ biến của Tô Hướng Vãn cùng cô con gái đang hoảng hốt, ông cũng đứng lên, "Về sau nếu có cần gì, con cứ việc lại đây tìm ta...... Tiểu Tích nữa, thỉnh thoảng có thể mang Tiểu Tích đến ăn cơm cho vui."
Tô Hướng Vãn còn chìm trong sự bất an do khí thế Bắc Đường Lạc Anh gây ra, đợi khi ý thức được Nam Cực nói cái gì thì ông đã đi vào thư phòng.
"Từ Tâm......" Giờ phút này Tô Hướng Vãn không muốn tin cũng phải tin là ba mẹ Nam Hướng Bắc đã biết được chút ít chuyện, nàng cắn môi nhìn Nam Hướng Bắc, biểu tình có vẻ rất bối rối.
"Không sao đâu, em đưa chị về trước đã." Cưỡng chế lo lắng trong lòng, Nam Hướng Bắc mỉm cười, khom lưng bồng Tô Vị Tích lên, "Tiểu Tích, Bắc Bắc đưa con và mami về nhà, trở về ngủ tiếp nha."
Tô Vị Tích bĩu môi nhìn Nam Hướng Bắc, tay nắm áo cô, thanh âm rầu rĩ, "Không phải Bắc Bắc nói là đón mami và Tiểu Tích về ở cùng Bắc Bắc sao?".
Đã ngoéo tay rồi, sao Bắc Bắc có thể nói không giữ lời cơ chứ?!
Nam Hướng Bắc đơ người, lo sợ nhìn nét mặt Tô Hướng Vãn, thấy nàng liếc qua mình rồi đón lấy bé con từ trong lòng mình, nàng bình tĩnh nói, "Bắc Bắc có việc phải đi xa, chờ Bắc Bắc trở lại hãy nói sau."
"Bắc Bắc phải đi nơi nào rất xa a?" Đứa nhỏ đang ủ rũ bởi vì nguyện vọng không thể thực hiện, tức khắc quay đầu khẩn trương nhìn Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc muốn bỏ Tiểu Tích và mami sao?".
Nam Hướng Bắc ngơ ngác hồi lâu mới đưa tay xoa đầu Tô Vị Tích, "Sao vậy được chứ?".
"Ba ba An An chính là đi đến một nơi rất xa rất xa, không trở về nữa." Tô Vị Tích tránh khỏi Tô Hướng Vãn, nó giơ tay túm chặt ống tay áo Nam Hướng Bắc, đây là lần đầu nó không muốn được mẹ ôm, liều mạng nhào vào người Nam Hướng Bắc.
Vội vàng ôm nó vào lòng, Nam Hướng Bắc không hiểu rõ cái gì mà "ba ba An An", Tô Hướng Vãn đã đổi giọng, "Tô Vị Tích, con nói bậy bạ gì đó!".
Thân mình run lên, vụng trộm nhìn gương mặt mami đầy giận dữ, Tô Vị Tích vẫn không buông tay áo Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc đừng bỏ Tiểu Tích và mami."
"Sẽ không, sẽ không bỏ con và mami đâu." Nam Hướng Bắc ôm lấy Tiểu Tích, bàn tay vỗ về trên lưng nó, Nam Hướng Bắc nhẹ giọng dỗ dành, đợi Tiểu Tích ôm cổ dựa lên vai mình không nói lời nào, cô thở dài ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, "Đại sư tỷ, Tiểu Tích mới năm tuổi, chị ...... luôn nghiêm khắc sẽ doạ nó sợ mất."
Những lời này cô kiềm nén thật lâu, ngay từ đầu nhận thức Tô Vị Tích, cô đã muốn nói với Tô Hướng Vãn, khổ nỗi nghĩ đến thân phận và ý đồ của bản thân nên cố gắng chịu đựng, hiện giờ cô phải đi Australia, dĩ nhiên khó lòng nhịn được, "Tiểu Tích...... Kỳ thật Tiểu Tích có thể ở lại thành phố Z, nếu đại sư tỷ bận rộn thì cứ đưa tới đây, dù sao ba em cũng ở nhà cả ngày, có thể cùng chơi với con bé."
Nam Hướng Bắc nói càng nhiều, sắc mặt Tô Hướng Vãn càng khó xem, đợi cô nói xong hết, nàng mới lạnh lùng buông ra một câu, "Có ba mẹ chị chăm sóc."
Dứt lời cũng không thèm để ý đến cái người còn bồng đứa nhỏ, nàng cầm túi xách đi thẳng ra cửa đổi giày. Nam Hướng Bắc vội vàng ôm Tô Vị Tích đuổi theo, nhíu mày nhìn bộ dáng tức giận của nàng.
Tô Hướng Vãn chẳng nói chẳng rằng đi thẳng một mạch từ trong nhà ra đến xe, Nam Hướng Bắc âm thầm hối hận, bây giờ các nàng đang quen nhau tuy nhiên chỉ vừa mới bắt đầu, chưa gì cô đã nhúng tay vào chuyện Tô gia, khó trách Tô Hướng Vãn bất mãn.
May là Tô Hướng Vãn không vui nhưng cũng không đến mức phát cáu, nàng cùng Tô Vị Tích ngồi vào băng ghế sau, liền quay đầu nhìn bên ngoài không nói chuyện, Nam Hướng Bắc đành yên lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, trong đầu không ngừng nghĩ cách cứu vãn tình huống hiện tại.
Rõ ràng ngày mai là rời đi, việc gì cô phải chọc giận đại sư tỷ a...
"Bắc Bắc đừng bỏ Tiểu Tích và mami." Lời nói tràn ngập lưu luyến không phải cho thấy trong lòng bé con cũng rất bất an sao?!
Lúc Tô Vị Tích níu áo Nam Hướng Bắc hô lên những lời ấy, thật ra nó đã rơm rớm nước mắt, sau khi yên vị trong xe, cũng không biết là bởi vì nó vốn buồn ngủ hay do khóc đến mệt mỏi mà bất tri bất giác nó đã dựa vào người Tô Hướng Vãn ngủ mất.
Khi xe dừng ở dưới lầu Tô gia, Nam Hướng Bắc tháo dây an toàn, xoay lại nhìn Tô Vị Tích đang ngủ, cùng bộ dáng trước sau như một nhìn ra ngoài cửa sổ của Tô Hướng Vãn, im lặng một lúc cô mở miệng nói, "Xin lỗi, đại sư tỷ."
Cô biết Tô Hướng Vãn đối với Tô Vị Tích như vậy, nhất định là có lý do riêng, nhưng cô thật sự đau lòng cho đứa nhỏ này, cộng thêm nghĩ tới mình sắp rời khỏi đây, Tô Vị Tích có lẽ cũng sẽ theo ông bà Tô về thành phố S tiếp tục cuộc sống trước kia, cô không nhịn được ý muốn khuyên nhủ đại sư tỷ.
"An An là bạn nhà trẻ của Tiểu Tích." Vẫn duy trì tư thế, Tô Hướng Vãn không đáp lại lời Nam Hướng Bắc xin lỗi, nàng đột ngột cất giọng run run, "Ba con bé qua đời lúc nó vừa được sinh ra nên người lớn đều gạt nó, nói là ba nó đã đi đến một nơi rất xa."
Nam Hướng Bắc ngẩn người, rất nhanh hiểu được tại sao trước đó Tô Hướng Vãn nghiêm khắc quở mắng Tô Vị Tích, cô lập tức xuống xe mở cửa sau chui vào, ôm lấy người trước mặt, thanh âm trở nên mềm nhẹ, "Thật xin lỗi, em đã hiểu lầm chị."
Cô còn tưởng đại sư tỷ của mình không hài lòng vì Tiểu Tích luôn quấn quít lấy cô không rời, hoặc là vì Tiểu Tích đem cô so sánh với "Ba ba", cho nên mới thình lình tức giận đến thế.
Cảm giác được cô gái mà mình ôm đang phát run, tim Nam Hướng Bắc nhói đau, càng ôm nàng chặt hơn, "Đại sư tỷ, chị thấy đó, chị bay đi bay về không biết bao nhiêu lần rồi nha...độ an toàn của máy bay không phải cao lắm sao?! Bởi vậy em sẽ không có chuyện gì đâu."
Thân thể run rẩy chậm rãi bình ổn lại, không biết trải qua bao lâu, Nam Hướng Bắc chợt cảm thấy bên hông mình nhói lên, một bàn tay trắng nõn trực tiếp cấu vào da thịt cô, tiếp theo nghe được giọng nói buồn bực, "Nếu muốn đem chị và Tiểu Tích về nhà em ở thì em phải ngoan biết không, mau chóng hoàn thành khoá huấn luyện để còn trở về."
Nắm lấy bàn tay vừa cấu mình, con tim Nam Hướng Bắc hoàn toàn tan chảy rồi, cô cúi đầu tìm được môi Tô Hướng Vãn, trực tiếp hôn lên, sau đó làm cái hôn này thêm sâu dựa vào kinh nghiệm mà cô học được từ phim online.
Bầu không khí u ám trong xe chuyển sang tràn ngập ái muội, hai con người ngày mai là chia xa ôm lấy nhau, dường như muốn nhập hai cơ thể làm một.
Bé con đang nghiêng đầu ngủ ở bên cạnh không biết tỉnh dậy lúc nào, nó nhìn hai người lớn đang thâm tình hôn nhau, giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn lên che mắt, lại lén lút tách mười ngón tay lộ ra khe hở để nhìn các nàng.
Bắc Bắc và mami đang hôn......oh khoan đã, có phải cũng giống ba mẹ Dương Dương đánh nhau hay không a?
Nghĩ đến lời nói của bạn học ở nhà trẻ, Tô Vị Tích chớp chớp mắt, do dự một hồi liền ra quyết định, nó buông tay xuống, kế tiếp nhào tới chui vào giữa hai người, "Bắc Bắc, mami không được đánh nhau đâu!".
Tô Hướng Vãn sắp không thở nổi vì nụ hôn sâu, nghe thấy giọng con gái, nàng tức tốc đỏ mặt đẩy Nam Hướng Bắc ra, còn người nào đó đang nếm mật ngọt lại dở khóc dở cười nhìn Tô Vị Tích, lần đầu tiên cô cảm thấy bé con này thật sự ....có chút ngu ngốc mà!
Bình luận truyện