La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 2



Trên Hồ Lô Phong, Trúc Diệp Thanh đang uống rượu, đã muốn say túy lúy, đương nhiên, một ngày mười hai canh giờ, ít nhất đã có mười canh giờ là hắn đều say túy lúy, còn lại hai canh giờ, thì là ngủ. Cảm giác được tửu ý đã gần tới đỉnh điểm, hắn bắt đầu luyện kiếm. Kiếm quyết cơ bản của Hồ Lô Phong, Túy Tiên thập bát thức, tửu ý càng dày, hiệu quả tu luyện càng tốt.



Mới bày ra thức nâng thủ, Trúc Diệp Thanh đột nhiên lắc đầu: “Hình như có người đang gọi ta?” Tỉ mỉ lắng nghe một chút, chỉ có âm thanh gió thổi qua lá trúc, hắn cười hắc hắc, “Say rồi, quả nhiên say rồi, lúc này luyện kiếm là thích hợp nhất.”

Lảo đảo lắc lư bày ra tư thế, đầu tiên là chiêu Túy Tiên Chiết Liễu, rồi lại một thức Túy Tiên Lao Nguyệt, mới múa được một nửa, đột nhiên một đạo nhân ảnh bổ nhào tới, Trúc Diệp Thanh say sỉn hoa mắt, trong nhất thời không nhìn rõ được, còn thật sự cho rằng là ánh trăng dâng lên từ đáy nước, một tiếng hét lớn, mũi kiếm đâm lên thân nhân ảnh nọ.

“A….”

Lạc Nại Hà kêu thét lên, muốn tránh cũng đã không kịp rồi, y đến đây tìm Trúc Diệp Thanh cứu mạng, nhưng không ngờ được vừa đến còn chưa kịp nói nửa câu, đã phải dâng mạng lên rồi, dọa y ngay cả hai chữ cứu mạng cũng không thể la lên.

Một đạo kiếm khí phát ra sau nhưng tới trước, lướt qua mang tai Lạc Nại Hà, đụng thẳng lên thân kiếm trên tay Trúc Diệp Thanh, Trúc Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy kiếm khí lẫm nhiên, toàn thân lông mao dựng đứng, tửu ý vừa tỉnh, tính phản xạ đã phóng ra kiếm khí chống trả lại đạo kiếm khí đột nhiên ập tới đó, hai cỗ kiếm khí đụng nhau, ‘binh’ một tiếng sản sinh khí lưu bạo khai, Lạc Nại Hà ở gần nhất, bị xung kích đầu tiên, lập tức bị khí lưu đánh bay, thế nhưng trực tiếp rớt thẳng xuống sơn nhai bên cạnh.

“A a a…. Hồ Lô Phong tửu quỷ không đáng dựa nhất….”

Lạc Nại Hà khoa tay múa chân kêu thét, từ lúc kiếm khí va đụng, lại đến khi y bị đánh bay đi, tất cả phát sinh quá nhanh, y căn bản ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không thể làm được, trong đầu óc chỉ nghĩ: Trách không được bình thường khi lập nhóm làm nhiệm vụ, hoặc giao tiếp bằng hữu, tửu quỷ Hồ Lô Phong đều thuộc vào hàng ế, thực sự không đáng tin chút nào mà.

Tô Lạc cũng bị tình huống phát sinh ngoài ý muốn này làm cho kinh ngạc, biến sắc, trên tay vận linh quyết, trường kiếm nhất thời bay lên, hắn dẫm lên trên, nhanh chóng phi thân xuống sơn nhai. Sau khi tiến nhập vào Trúc Cơ kỳ, chỗ tốt lớn nhất, chính là có năng lực phi hành tạm thời.

“Đây, đây….” Trúc Diệp Thanh chớp con mắt say mông lung, ẩn ẩn cũng đã biết mình chuốc họa, nhưng thân thể bị tửu ý ăn mòn, không thể theo kịp tốc độ phản ứng của đại não, chỉ có thể ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Một đoàn sương mù, với tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, bắt đầu lan tràn trong sơn nhai. Vào lúc sinh tử, kiếm ý không chút phối hợp của Lạc Nại Hà, cuối cùng cũng ý thức được, nếu như nó còn không chịu động gân cốt, thì phải cùng một phế vật nào đó đi gặp diêm vương, nó mới liền bắt đầu chịu nỗ lực tự cứu.

Kiếm ý!

Ánh mắt Tô Lạc lấp lóe một chút, thân thể đang phi xuống dưới, lại cứng rắn ngừng lại giữa không trung, thân ảnh Lạc Nại Hà đã sớm biến mất vào lớp sương mù càng lúc càng dày đặc, hắn híp mắt lại, bắt đầu đánh giá lớp sương mù lan tràn khắp nơi này.

Sương mù chợt nồng chợt nhạt, chẳng qua lúc này liền biến mất vô ảnh vô tung, nhưng thần tình của Tô Lạc lại không hề buông lỏng, vì sau khi sương mù tản đi, cảnh sắc trước mắt hắn đã thay đổi, không còn sơn nhai gì nữa, hắn cũng không còn ở giữa không trung, mà là hai chân chạm đất, đang ở trong một tòa sơn động âm u, đối với một tu sĩ đã tiến vào Trúc Cơ kỳ mà nói, cho dù là đêm tối, cũng không thể cản trở đường nhìn của họ, càng huống hồ tòa sơn động này ở trên vách núi, được khảm nạm vô số tinh diệu thạch, trên mỗi hạt tinh diệu thạch, đều lấp lánh ánh sáng yếu ớt.

“Huyền cảnh sao….” Tô Lạc chém một kiếm lên vách núi, ngay cả một phiến đá vụn cũng không chém xuống được.

“Độ kiên cố cũng không tồi.” Hắn bình luận, cũng triệt để yên tâm, xem điệu này thì tiểu hồn đàn không lương tâm đó không bị ngã chết rồi, có thể sử ra huyền cảnh có vật chất thực chất hóa, đã là tồn tại cấp cao nhất trong pháp thuật huyền cảnh, gom cho một người thì dư dả có thừa, tiểu hỗn đản không lương tâm vừa ra ngoài một chuyến, đã vớ được đủ chỗ tốt, chỉ là lực khống chế yếu tới mức gần như có thể bỏ qua không tính, cũng thật khiến người ta đau đầu, xem ra bước tiếp theo phải rèn luyện năng lực khống chế của y.

Nhưng mà, sơn động này hơi quen mắt đó.

Mắt Tô Lạc lại lần nữa híp lại, một góc ký ức, tựa hồ có thứ gì đó đang rục rịch muốn động, mà cảnh tượng trong sơn động, cũng theo sự rục rịch trong ký ức hắn, từng chút từng chút phát sinh biến hóa.

Trong tâm sơn động, một chiếc giường thạch từ từ lộ ra thân ảnh, bàn thạch, ghế thạch, chén thạch, ly thạch, thậm chí ngay cả hoa văn ở trên, cũng dần dần trở nên rõ ràng.

“Ngươi tới rồi….”

Âm thanh thanh thoát dễ nghe, như âm thanh thiên nhiên, một thân ảnh lòe loẹt, lười biếng duỗi lưng trên giường thạch.

“Thần phục ta, ta cho ngươi sức mạnh, sức mạnh vô cùng vô tận….”

“Thật đẹp a, ánh mắt của ngươi, so với bất cứ bảo thạch nào ta từng nhìn thấy đều đẹp hơn, nó tràn đầy dục vọng…. còn có dã tâm…. Biết không, trên thế giới này không có thứ gì đẹp đẽ ảo diệu hơn dục vọng và dã tâm… muốn ăn ta không? Hi hi hi hi hi…. Đây là tương tư cổ, gieo hạ nó, ta cho ngươi sức mạnh, để ngươi ăn cũng không sao, đến lúc đó trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa….”

“A a a… đau, đau chết ta rồi, ngươi tại sao có thể phản kháng ta, không thể nào…. Không thể nào, ta đã hạ tương tử cổ với ngươi, ngươi không thể nào phản bội ta, vĩnh viễn không có khả năng….”

Thân ảnh lòe loẹt lăn xuống giường thạch, dưới thống khổ cực độ, vặn vẹo, lăn lộn, móng tay bén nhọn, cào ra mấy vết sướt trên mặt đất cứng chắc.

“Ta hiểu rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha… thì ra ngươi sớm đã tương __ tư __ nhập __ cốt! Ta nguyền rủa ngươi… ta vĩnh viễn cũng nguyền rủa ngươi… ta nguyền rủa ngươi tương __ tư __ thành __ tro… ha ha ha ha ha, ta không thể đạt, thì ai cũng đừng mong đạt được….”

“Nguyền rủa?” Con mắt đang híp lại của Tô Lạc đột nhiên mở lớn, như chư thần vô tình chưởng quản sinh tử, “Tuy ngươi đã chết rồi, nhưng mà, ta vẫn muốn ngươi phải chết thêm một lần. Lần này, ta muốn ngươi phải chết luôn trong ký ức của ta, vĩnh viễn không tồn tại nữa.”

Hắn tay nhấc kiếm rơi, đem thân thể đang vặn vẹo lăn lộn đó chém thành hai đoạn. Thân thể bị chém thành hai đoạn, hóa thành một cỗ bạch sương, thoáng chốc liền lan tràn cả sơn động, sơn động bắt đầu chao đảo, tiếp đó cũng hóa thành bạch sương.

Một trận sơn phong mạnh mẽ thổi tới, bạch sương tan đi, hiện tại trước mắt Tô Lạc, vẫn là sơn nhai trống rỗng, còn có thân ảnh đang hoa chân múa tay rơi xuống dưới.

“Hả…”

Tô Lạc than dài một tiếng, thân ảnh đột nhiên hạ xuống, lúc hai châm chạm đất, đồng thời đạo thân ảnh đó cũng ngã xuống chân hắn.

“Sư huynh, không đúng, sư thúc, tại sao thúc không đỡ ta?”

Lạc Nại Hà mày xám mặt tro trèo dậy, vừa nhảy vừa la với Tô Lạc, hôm nay y thật sự là xui xẻo cực điểm, vừa rớt xuống sông, vừa rớt xuống vực, còn xém chút bị Trúc Diệp Thanh đâm một kiếm, đáng sợ nhất là sư huynh tốt với y nhất, cư nhiên thấy chết không cứu.

Tô Lạc đảo mắt trắng, từ độ cao không tới mười mét rớt xuống, ngay cả cọng lông cũng không đứt, cứu cái gì mà cứu.

Không sai, tuy nói là sơn nhai này sâu chắc cũng trăm trượng, nhưng khi Lạc Nại Hà ngã xuống, được kiếm ý của y đỡ lấy, dừng lại ở chỗ cách đáy vực không tới mười mét, cho đến khi sương mù bị Tô Lạc một kiếm đánh tan, mới lại rơi xuống tiếp, độ cao này, đừng nói là một tu sĩ, cho dù là một người bình thường, cũng chắc hẳn không ngã chết.

“Thúc, thúc còn đảo mắt trắng….” Lạc Nại Hà tức đến ngón tay cũng phát run, gần như muốn nhào tới cắn Tô Lạc mấy miếng, không ngờ mục quang đột nhiên ngưng đọng, nhìn ra sau lưng Tô Lạc, “Đó, đó là cái gì?”

Đó là một khối di thể, chuẩn xác mà nói, là một khung xương của con lộc, máu thịt trên người sớm đã không còn nữa, so với từng bị gặm cắn còn sạch sẽ hơn, xương cốt trắng xóa, lộ ra dưới ánh mặt trời, làm người ta phát hoảng.

“Là Trích Tiên Lộc, chết không quá hai ngày.” Tô Lạc dùng mũi kiếm nhấc sừng lộc lên xem, kết luận.

Trích Tiên Lộc là một loại linh thú sinh sống trong nội cảnh La Phù Kiếm Môn, mỹ lệ, quý hiếm, sở trường chạy trốn, tốc độ nhanh đến cực hạn, thậm chí có thể bốn chân không chạm đất, cưỡi phong mà phi, vì thế tuy đều biết loại linh thú này sinh sống trong nội cảnh La Phù Kiếm Môn, nhưng đệ tử La Phù cũng rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng của nó, rất có vị đạo thần long thấy đầu không thấy đuôi, giống như tiên nhân trong truyền thuyết, vì thế được gọi là Trích Tiên Lộc.

“Ai? Là ai giết hại Trích Tiên Lộc, còn rọc da lóc thịt ngay cả một chút thịt thừa cũng không lưu lại?” Lạc Nại Hà tức giận dậm chân, không nhân đạo mà, ít ra cũng phải lưu lại chút nội tạng gì đó, để y cầm về nấu canh uống, linh thú mà, linh khí hàm chứa trong máu thịt của nó, ăn một bữa có thể tiết kiệm được bao nhiêu công phu tu luyện của y.

Nhìn thấu hết một chút tâm tư của Lạc Nại Hà, Tô Lạc lại đảo mắt trắng, bên tai chợt nghe Lạc Nại Hà lại hét lớn hô nhỏ: “Sư thúc, thúc hại ta bị ngã thương tích, thúc phải bồi thường cho ta, đền thịt linh thú cho ta, linh quả cũng được, tính sơ ra thì cần chừng trăm quả hầu nhi quả là được….”

“Đền cái đầu ngươi!” Tô Lạc một cước đạp tiểu hỗn đàn gần trong gang tất ra, sau đó dẫm lên trường kiếm, tự mình phi đi.

“Này, này, sư thúc, thúc cứ như vậy bỏ ta lại sao, đây là đáy vực đó….” Lạc Nại Hà nhảy lên hét lớn, nhưng không có tác dụng, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn Tô Lạc càng phi càng xa, chớp mắt đã phi tới không còn bóng ảnh.

Dưới đáy sơn nhai, bít bùng, không có một lối ra, khắp nơi mọc đầy bụi cây lùm cỏ rong rêu dây leo, nơi cách xác Trích Tiên Lộc không xa, sinh trưởng một lùm cây mọc đầy loại quả hồng sắc, con Trích Tiên Lộc này rất có khả năng là phi xuống đây ăn hồng sắc quả, mới bị giết chết, nhưng mà… là đệ tử La Phù nào ăn no không có gì làm, chuyên môn chạy tới đáy sơn nhai không có lối ra này ôm cây đợi lộc?

Nghi hoặc nho nhỏ luẩn quẩn một vòng trong đầu Lạc Nại Hà, rồi bị y vứt đi, y vòng tay quanh miệng, dùng hết khí lực bình sinh, ngửa lên trên hét lớn: “Trên nhai có người sống không? Còn sống thì đáp một tiếng đi…”

Qua một lúc sau, trên sơn nhai quả nhiên truyền tới tiếng ‘xoẹt xoẹt xoẹt’, cùng với âm thanh đó truyền xuống, là một sợi dây thừng dài dùng dây leo bện lại, mấy chục cọng dây leo nối lại, dài gần trăm trượng, rơi xuống trước mặt Lạc Nại Hà.

“Ha, quả nhiên có người.”

Lạc Nại Hà vui mừng, nắm lấy sợi dây, dùng cả tay lẫn chân, trèo lên đỉnh sơn nhai, vừa lên tới đã đặt mông ngồi thở dốc, ngẩng mắt lên nhìn, Trúc Diệp Thanh đang đứng một bên, rất áy náy nhìn y.

“Lạc sư đệ, đệ không sao chứ, vừa rồi…. chuyện đó…. có hơi say, nhất thời không nhìn rõ là đệ, thật sự xin lỗi ha ha….”

Nói tới phần sau, cư nhiên còn cười, cũng không biết là vì thấy Lạc Nại Hà không sao nên vui vẻ, hay là đắc ý vì một kiếm của mình thật sự đâm rất khéo.

Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, từ chỗ cao mười mét ngã xuống, tuy không bị ngã chết, nhưng lại ngã đúng vào một lùm cây, da bị cành cây rạch vài chỗ, một câu của Trúc Diệp Thanh là muốn cho qua chuyện này, không có cửa đâu.

“Bồi thường, huynh phải bồi thường, đệ muốn thịt thú, đệ muốn linh quả….” Y xé họng gầm lên.

“Ai da, sao huynh lại thấy choáng như vậy, không được rồi, rượu vẫn còn chưa tỉnh, huynh ngất, ngất rồi.”

Trúc Diệp Thanh ngây ngẩn, sau đó đột nhiên ngã xuống giả chết.

Lạc Nại Hà mục trừng khẩu ngốc, tửu quỷ đáng chết này, quả nhiên trời sinh là thứ không ai cần.

“Hừ, rượu này uống thật ngon, Trúc Diệp Thanh sư huynh, thật sự là do huynh tự tay ủ ra sao?”

Kế hoạch giả chết của Trúc Diệp Thanh không thành công, rốt cuộc phải để Lạc Nại Hà được một bữa rượu ngon, uống tới thoải mái có thừa, còn không quên tỏ ra hoài nghi với kỹ thuật ủ rượu của Trúc Diệp Thanh, rượu này mát lạnh sáng khoái, dư âm trong miệng luẩn quẩn, so với rượu trước đây y uống ở chỗ Trúc Diệp Thanh thì ngon hơn nhiều.

Trúc Diệp Thanh tức đến ngứa răng, mắng: “Gia hỏa được tiện nghi còn khoe mẽ, bách hoa nhưỡng này là do ta cùng Nữ Nhi Hồng sư huynh ủ ra, bỏ dưới đáy băng tuyền tròn mười năm, bình thường đều tiếc không nỡ lấy ra uống, nếu không phải hôm nay ta không cẩn thận xém chút đâm đệ một kiếm, thì không đành lòng lấy ra cho đệ uống hết sợ đâu.”

“Nữ Nhi Hồng sư huynh?” Lạc Nại Hà nhảy lên, “Là vị Nữ Nhi Hồng sư huynh trông nom hầu nhi quả đó sao?”

“Đệ muốn làm cái gì?” Trúc Diệp Thanh bắt đầu cảnh giác, “Ta nói cho đệ hay, đừng nghĩ lấy được hầu nhi quả từ chỗ sư huynh của ta, Nữ Nhi Hồng sư huynh thiết diện vô tư, mặt mũi ai cũng không nể, nếu không đệ cho rằng chuyện tốt đẹp trông coi hầu nhi quả sẽ đến phiên hắn sao.”

Chủ ý quỷ của Lạc Nại Hà còn chưa kịp nẩy ra, đã bị Trúc Diệp Thanh lập tức làm nghẹn trong miệng, nhất thời hận tới nghiến răng, nói: “Tửu quỷ Hồ Lô Phong của các huynh, từ lúc nào cũng có thể có quan hệ với chữ thiết diện vô tư này, đều dùng rượu làm tên, ai nấy đều là mệnh tử rượu, hôm khác đệ tìm một loại rượu ngon tới, chuốt chết Nữ Nhi Hồng sư huynh đó của huynh, rồi trộm sạch hầu nhi quả, hừ hừ.”

Trúc Diệp Thanh gãi mũi, nói: “Nữ Nhi Hồng sư huynh ngàn chén không say, muốn chuốt say hắn, đệ say chết hắn ngay cả một hơi ợ rượu cũng không có nữa là.”

“Huynh cứ phét đi, đệ không tin, ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ cũng không chuốc say được hắn.” Lạc Nại Hà vạn phần không phục.

‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’, là tên một loại rượu, rượu ngon quý hiếm, nghe nói từng có một tu sĩ tu vi Đại Thừa kỳ, trong lúc vô ý đã ủ ra loại rượu này, chỉ uống một bình, liền trầm say đủ một vạn năm, khi tỉnh lại, duỗi lưng ưỡn người, ợ một hơi rượu thật đã, cho đến khi nghe người bên cạnh nói đã trôi qua một vạn năm, hắn thế nhưng còn cảm thán một tiếng: “Tửu sinh mộng tử, một vạn năm quá ngắn.” Thế là dứt khoát đặt tên cho loại rượu này là ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’.

Tên rượu, vì một tiếng than mà thành danh thiên hạ.

Trúc Diệp Thanh càng xem thường, khinh bỉ nói: “Chuốc thì chuốc say được đó, nhưng rượu này đệ có sao?”

Lạc Nại Hà hừ hừ, đã bại trận, nhưng vẫn là gà chết còn cứng miệng, lầm bầm: “Đệ không có, Tô sư huynh, ách, sư thúc nhất định có thể lấy về.” Tô Lạc không gì không thể làm, ấn tượng này cũng không biết làm sao mà khắc sâu vào trong đầu y, dù sao, y chưa từng thấy qua có thứ gì mà Tô Lạc không thể lấy được, ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ tuy là rượu ngon quý hiếm, nhưng nghe nói năm đó vị tu sĩ Đại Thừa kỳ đã ủ tới mười vò, sau khi tự hắn uống một bình, toàn bộ còn lại đều chôn dưới gốc cây Nguyệt Quế ở sau nhà, không bao giờ đào ra nữa, bao nhiêu tu sĩ mê rượu muốn đến xin một bình, nhưng cũng rất ít người có thể cầu được, cho nên rượu này tuy khó có được, nhưng vẫn còn trên đời không ít, cũng không tính là thứ quá mức quý hiếm gì.

Nhưng một Ngưng Khí kỳ nho nhỏ, ách không, là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể lấy được rượu ngon quý hiếm từ tay tu sĩ Đại Thừa kỳ sao? Sau khi quét sạch láng bách hoa nhưỡng của Trúc Diệp Thanh, một giọt cũng không còn sót lại, Lạc Nại Hà tràn đầy kỳ vọng chạy tới trước mặt Tô Lạc, ánh mắt sáng long lanh, lấp lánh như vì sao trên trời.

Góc trán Tô Lạc nổi lên mấy sợi gân xanh, có một cỗ xung động muốn đá gia hỏa luôn coi mình là rương bảo vật mà sai khiến này một cước bay xa tận chân trời.

“Lúc nào đệ tu luyện được đến Trúc Cơ kỳ, thì lúc đó ta sẽ tìm ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ về cho đệ.”

Hắn chắp tay sau lưng, phiêu phiêu rời đi, nếu còn lưu lại, hắn thật sự sẽ đạp người.

“Sư thúc quả nhiên không gì không làm được.” Nghe nửa câu sau, Lạc Nại Hà nâng mi vui vẻ, lại một lần nữa kiên định lòng tin đối với hình tượng rương bảo vật của Tô Lạc, nhưng nửa câu trước lại khiến y tức giận dậm chân, “Nhưng mà… ta không phải vạn năng, tu luyện tới Trúc Cơ kỳ gì đó, độ khó khăn rất cao mà…”

Tuy độ khó khăn rất cao, nhưng Lạc Nại Hà vẫn bắt đầu chăm chỉ tu luyện, nguyên nhân có hai, một là bị Tô Lạc trừng đến gần chết, không tu luyện cũng không được, trước đó trong những ngày Tô Lạc không ở đây, y ngày ngày muốn sư huynh trở về, hiện nay Tô Lạc đã về rồi, y lại ngày ngày trông ngóng Tô Lạc đi, thời gian cứ trong mâu thuẫn như thế chầm chậm trôi qua. Còn về nguyên nhân thứ hai sao… gọi sư huynh tuyệt đối dễ nghe hơn sư thúc rất nhiều, Tô Lạc cũng không già a, ngày ngày gọi sư thúc còn không đem hắn gọi thành già sao.

Nhưng Lạc Nại Hà lại nào chịu ngồi yên, chăm chỉ không được mấy ngày, lại bắt đầu rục rịch muốn động, chỉ cần tia trừng của Tô Lạc có hơi buông lỏng một chút, y liền co chân chạy đi khắp nơi, làm tới mức trong thời gian một ngày cả Tô Lạc, có hơn nửa ngày là trôi qua khi đến khắp nơi tìm người, tức đến mức hắn hận không thể xây một thạch lao đem Lạc Nại Hà nhốt vào trong đó mới thôi.

Khi đang chuẩn bị nghĩ cách thay đổi hành động, trong La Phù Kiếm Môn lại xảy ra một đại sự, liên tục bảy ngày, lần lượt có di thể linh thú bị phát hiện, di thể hoàn toàn không có máu thịt, chỉ còn lại một bộ khung xương hoàn chỉnh, thủ tọa các Phong La Phù đều tổ chức cho đệ tử đi tuần sơn, ai biết tới ngày thứ tám, thế nhưng lại phát hiện có hai đệ tử tuần sơn mất tích, mấy canh giờ sau, có người phát hiện trong một khe núi, có hai khung xương hình người, tử trạng giống hệt như những linh thú kia, lập tức, toàn bộ La Phù Kiếm Môn đều tiến vào trạng thái cảnh giới, Chấp Sự điện đưa ra nhiệm vụ tra xoát chân tướng, Tô Lạc trong một lúc không lưu ý, lại bị Lạc Nại Hà lén chạy đi nhận nhiệm vụ, cũng không cách nào tiếp tục bức y luyện công nữa.

“Hỗn đàn, hỗn đàn, hỗn đàn, hỗn đàn….”

Từ sau khi Lạc Nại Hà tra xét những khung xương linh thú đó, y đã liên tục mắng mấy chục tiếng hỗn đàn, toàn bộ đều là khung xương trắng xóa sạch sẽ không còn một chút xíu máu thịt, điều này kiến cho y đang muốn lượm chút tiện nghi sầu não không thôi, ta làm gì mà lại đi nhận cái nhiệm vụ vừa nhìn đã biết là tính nguy hiểm rất cao này vậy, còn không phải là muốn từ những khung xương linh thú này cạo được chút thịt sao, cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, chính là đây này.

“Hừ.”

Tô Lạc sắc mặt xanh mét đứng cách vài bước, có một xung động muốn một phát vặn chết tiểu hỗn đàn tự tìm phiền phức này.

Lông mao sau lưng Lạc Nại Hà dựng hết cả lên, cười rụt rè rờ rờ ót, con mắt lén lút đảo quanh liên hồi, mới nói: “Sư thúc, tử trạng của những linh thú này so với tử trạng của con Trích Tiên Lộc mà chúng ta thấy hôm rơi xuống đáy sơn nhai ở Hồ Lô Phong có phải cùng một kiểu không?”

Tô Lạc than một hơi: “Vẫn nên gọi ta là sư huynh đi.” Nghe gọi sư thúc mấy ngày, thật sự không thuận tai.

“Như vậy không tốt đi, nếu để thủ tọa nghe được, còn không phạt ta chép một ngàn lần môn quy sao.” Lạc Nại Hà rất khó chịu, kỳ thật y cũng cảm thấy gọi sư thúc rất kỳ cục.

“Cho nên đệ phải nhanh chóng thăng đến Trúc Cơ kỳ, vậy thì danh xứng thực rồi.” Tô Lạc nói ba câu liền không rời việc tu luyện.

Lạc Nại Hà nhất thời đảo mắt trắng, nhẹ ho một tiếng, chuyển vấn đề: “Sư thúc, đến đáy sơn nhai Hồ Lô Phong xem thử đi, con Trích Tiên Lộc đó, nói không chừng là linh thú đầu tiên bị hại, nói không chừng có thể tìm được một chút đầu mối.”

Tô Lạc nặng nề hừ một tiếng, nhìn rõ được mánh khóe nhỏ của y, nhưng cũng không nói gì cả, quay người phiêu đi, hướng về Hồ Lô Phong đi trước, Lạc Nại Hà vội vàng đuổi theo sau lưng, trên đường cứ lầm bà lầm bầm chửi rủa tên ‘hung thủ’ không chịu chừa lại một chút xíu máu thịt linh thú nào cho y.

“Lạc sư đệ, Tô sư… thúc…”

Trúc Diệp Thanh vẫn đang ở chỗ cũ luyện Túy Tiên thập bát thức của hắn, cả người say túy lúy đảo qua đảo lại bên vách huyền nhai, mấy lần đều gần như hổng chân ngã xuống, lưng cong lên, chân nghiên đi, lại thoát hiểm kéo thân thể về, đang lúc luyện rất hứng thú, đột nhiên nhìn thấy Lạc Nại Hà và Tô Lạc đi tới, sợ lại không cẩn thân đụng tới người, vội vàng thu kiếm, tiến lên chào hỏi. Lần trước không biết Tô Lạc đã là Trúc Cơ kỳ, mấy ngày trước nghe sư huynh khác nhắc đến, mới biết mình lại có thêm một vị trưởng bối, cảm giác đó thật sự là không ra tư vị gì, nếu như hắn không nhớ sai, Tô Lạc bái nhập vào La Phù Kiếm Môn cùng một năm với hắn, làm sư huynh đệ đã mười năm, mới chớp mắt, sư huynh đã biến thành sư thúc, tu chân giới… thật giống y như Nữ Nhi Hồng sư huynh đã nói, thật sự là mẹ nó kẻ yếu làm thức ăn của kẻ mạnh, cường giả vi tôn. Cho nên hắn gần đây tu luyện càng lúc càng cần mẫn.

“Trúc Diệp Thanh sư huynh, đệ tới tìm huynh uống rượu.” Lạc Nại Hà vừa tiến tới đã chụp rượu uống, hoàn toàn quên mất mục đích mình tới Hồ Lô Phong.

Trúc Diệp Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười, mời Lạc Nại Hà uống rượu không là gì cả, nhưng tiểu tử này luôn ăn thêm lấy bớt, so với cường đạo còn hung hãn hơn, mấy ngày trước đã càn quét sạch láng bách hoa nhưỡng của hắn.

“Bách hoa nhưỡng đã không còn rồi.” Ngữ khí của hắn rất u oán, thấy trên mặt Lạc Nại Hà nửa điểm hổ thẹn cũng không có, nhất thời lại tức muốn phát tiết, Nữ Nhi Hồng sư huynh lại nói đúng rồi, người không cần mặt, thiên hạ vô địch.

Bê một vò hạnh hoa tiên mới ủ ra, Trúc Diệp Thanh lại cầm ra mấy đĩa linh quả làm đồ nhắm, Lạc Nại Hà nửa điểm cũng không khách khí kéo Tô Lạc ngồi xuống, vui sướng uống một ngụm rượu, xong lại chê ghét.

“Không nồng bằng bách hoa nhưỡng.”

“Vị đạo nhạt chút.” Tô Lạc thử một miếng, rồi đổ sạch phần rượu còn lại trong ly, tự lấy trong túi trữ đồ của mình ra một bình rượu, rót nửa ly, như chỗ không người ngồi thưởng thức.

Trúc Diệp Thanh lấy rượu của mình bị đổ, nét cười trên mặt dần dần lộ ra mấy phần bất mãn, đang muốn lên tiếng, đột nhiên ngửi được hương rượu, đậm đà nồng liệt, như si như say, nhất thời nhìn phát ngốc.

“Tô, Tô sư thúc, đây, đây là rượu gì, ta trước giờ chưa từng ngửi được hương rượu làm say lòng người này.”

Đệ tử Hồ Lô Phong, dùng rượu nhập tu, ủ rượu cùng luyện kiếm, có thể nói ai ai đều là cao thủ ủ rượu, và ai ai cũng là tửu quỷ, gần như đã nếm tuyệt đại bộ phận rượu trên đời, nhưng hương rượu này hắn lại chưa từng ngửi qua, sao có thể không khiến hắn ngứa tâm không nén nổi.

Tô Lạc nghiêng đầu nhìn Lạc Nại Hà, chậm rãi thong dong nói: “Nhất Vạn Niên Thái Đoản.”

“Phụt!”

Rượu Lạc Nại Hà vừa mới uống vào, từ khoang mắt khoang mũi phun ra không chừa một giọt.

Trúc Diệp Thanh mục trừng khẩu ngốc.

“Giả, là giả đi… nhất định là giả rồi…” Lạc Nại Hà ôm đầu, có xung động muốn đập vào miếng đậu phụ, y mới nhắc tới với Tô Lạc mấy ngày trước, cho dù Tô Lạc là thần tiên hạ phàm, cũng không thể nào nhanh như vậy đã đem được “Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ về tay, phải biết là mấy ngày nay Tô Lạc bức y luyện kiếm, căn bản không có rời khỏi La Phù Kiếm Môn.

“Không, không giả…. ta mới ngửi một hơi, liền đã có ba, bốn phần tửu ý, nếu như uống một ngụm….” Trúc Diệp Thanh suy đoán một chút, “Ít nhất say tới chín phần, nếu uống hết bình rượu, say mười mấy ngày cũng không phải là vấn đề….”

Hắn là một vò rượu cực lớn, mà còn say tới mười mấy ngày, nếu đổi lại là ngời có tửu lượng bình thường uống một ngụm, vậy không phải say tới mấy tháng sao. Đương nhiên, một bình “Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ trong truyền thuyết đã khiến một tu sĩ Đại Thừa kỳ say hết một vạn năm, vậy hiệu quả mà Trúc Diệp Thanh suy đoán còn khoảng cách rất xa, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trúc Diệp Thanh vẫn luôn không mấy tin tưởng vào truyền thuyết, làm gì có loại rượu nào lợi hại như thế, say một vạn năm, say cũng say chết rồi, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng truyền thuyết đã bị khuếch đại lên.

Tô Lạc cười cười, lộ ra hàm răng trắng, nhàn tản nói: “Có tiền có thể sai khiến quỷ thần”. Có tiền, thứ gì hiếm lạ mà không mua được, ‘Nhất Vạn Năm Thái Đoản’ căn bản không tính là cái gì, đến Trân Bảo cát phát tin muốn mua, không mấy ngày đã tới tay rồi.

Lạc Nại Hà mài răng: “Là giả, nhất định là giả, thúc không có say.” Y không tin, tửu lượng của Tô Lạc lại có thể cao hơn Trúc Diệp Thanh.

“Nga…” Tô Lạc lại cười, lắc lắc ly rượu, “Kỳ thật bên trong ta có pha một chút nước.”

Binh! Trúc Diệp Thanh ngã đập đầu xuống sàn.

“Còn một bình không pha nước, ta lưu lại cho đệ tới lúc lên Trúc Cơ kỳ.” Tô Lạc lại nhìn sang Lạc Nại Hà.

Binh! Lạc Nại Hà cũng ngã đập đầu xuống sàn, nếu so với chuyện trong nửa năm tu luyện lên Trúc Cơ kỳ, y cảm thấy vẫn là tìm một miếng đậu phụ đập đầu chết có lẽ dễ dàng hơn một chút.

“Sư, sư thúc, ta đột nhiên nhớ ra, ta còn có nhiệm vụ chưa làm, cái kia… thúc cứ ở đây từ từ phẩm rượu đi, a…. không cần tiễn, không cần tiễn, nhảy xuống sơn nhai mà thôi, lại không phải là chưa từng nhảy qua…”

Lấy dây thừng sớm đã chuẩn bị tốt ra, một đầu cột vào thân cây một đầu cột ngang thắt lưng, Lạc Nại Hà như một mũi tên lao tới cạnh vách nhai, nhảy xuống như đang chạy trốn.

“Lạc sư đệ đây là đang làm gì vậy?” Trúc Diệp Thanh giãy dụa ngồi dậy, lại bị hành động của Lạc Nại Hà dọa nhảy dựng.

“Dưới đáy sơn nhai có khung xương linh thú, giống y hệt khung xương của những linh thú chết gần dây, Nại Hà sư đệ cho rằng con linh thú dưới đáy sơn nhai, cực có khả năng là con linh thú đầu tiên bị hại, nơi này ngươi quen thuộc, cũng đi xuống xem thử đi, nói không chừng có thể phát hiện gì đó.” Tô Lạc tùy tiện nói.

“Dưới đáy sơn nhai của Hồ Lô Phong có khung xương linh thú?”

Trúc Diệp Thanh kinh ngạc, hắn ngày ngày tới đây luyện kiếm, dưới vực có linh thú chết, hắn thế nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, quá kỳ quái, nhanh chóng kéo mấy sợi dây leo, cột vào với nhau, sau đó học theo Lạc Nại Hà, một đầu cột trên thân cây, một đầu cột ở thắt lưng, cũng nhảy xuống dưới.

Gót chân điểm lên những chỗ nhô ra trên vách nhai, nhảy mấy cái, đã tới đáy, Trúc Diệp Thanh nhìn quanh đánh giá, thì thấy Lạc Nại Hà đang ngồi xổm ở chỗ không xa, và cả bộ khung xương đã bắt đầu xuất hiện phong hóa.

“Là khung xương của Trích Tiên Lộc.” Hắn có phần kinh ngạc, Trích Tiên Lộc có thể nói là một trong những linh thú sở trường chạy trốn nhất, tu sĩ bình thường ngay cả muốn nhìn thấy bóng dáng của nó cũng còn khó, càng không cần nói tới giết chóc.

“Để ta bắt được hung thủ, nhất định cắn thịt hắn, uống máu hắn.” Lạc Nại Hà lầm bà lầm bầm, mỗi lần nhìn thấy khung xương linh thú bị hại, y đều cảm thấy đau như bị lóc thịt, tại sao một chút máu thịt nhỏ nhoi cũng không lưu lại, đáng ghét.

Trúc Diệp Thanh nghe lời lầm bầm của y, rùng mình một cái, lắc đầu, bắt đầu tra xét tứ phía.

“Di…”

Không bao lâu, Trúc Diệp Thanh liền phát hiện một chỗ kỳ quái, đó là một chỗ cách khung xương Trích Tiên Lộc không xa, có một lùm cỏ, vào thời tiết này, đang là lúc cỏ dại mọc um tùm, xanh xanh lục lục, nhìn rất thích mắt, nhưng trong mảnh xanh lục này, lại xen lẫn mấy cọng cỏ nhiễm màu đỏ diễm, vừa nhìn, giống như từng bị thấm qua máu tươi, Trúc Diệp Thanh ngắt vài cọng thử ngửi, thế nhưng thật sự là có mùi máu tanh, ném cọng cỏ đi, lại thấy trên ngón tay lưu lại một vệt máu, còn nguyên như mới.

“Oa, thì ra vẫn còn máu linh thú lưu lại, dù ít cũng có linh khí, đệ nếm thử xem….”

Lạc Nại Hà ở cạnh thò đầu qua, cũng ngắt một cọng cỏ, liếm lên, sắc mặt đại biến.

“Phi phi phi, không có linh khí… không đúng, vị máu này sao giống như đệ đã từng nếm qua?” Y chớp mắt nghĩ một lúc, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, “Huyết vũ…. là huyết vũ…”

Y nhớ ngày đó khi Huyết Ma xuất hiện, mấy giọt huyết vũ đã rơi vào miệng mình, không sai, giống y hệt vị máu trên cọng cỏ này, cũng chỉ có máu của Huyết Ma, mới có thể đã qua nhiều ngày mà còn không đông lại.

“Huyết vũ gì?” Trúc Diệp Thanh nhất thời không kịp phản ứng.

“Huyết vũ, ngốc, Huyết Ma a, cái con biết biến thành vô số huyết cầu chạy trốn đó, huynh quên rồi sao….”

Lạc Nại Hà trắng mặt, bắt đầu cầm dây thừng vội vội vàng vàng leo lên đỉnh. Đáng chết, lẽ nào con Huyết Ma ngày đó chưa bị sát diệt? Một con Huyết Ma không biết đã trốn ở đây từ lúc nào chờ đợi thời cơ cắn nuốt máu thịt tinh hoa của linh thú và tu sĩ, chỉ nghĩ thôi đã khiến y cảm thấy không rét mà run. Đây là đại sự, phải lập tức nói cho thủ tọa.

“Mẹ ơi…”

Nụ cười trên mặt Trúc Diệp Thanh không còn bảo trì được nữa, xoẹt một phát trắng cả mặt, nắm cọng dây leo trèo lên đỉnh vực, tốc độ còn nhanh hơn cả Lạc Nại Hà. Có trời biết con Huyết Ma đó liệu có còn trốn trong xó xỉnh nào dưới đáy vực không, tùy thời đều chuẩn bị tập kích cắn nuốt tinh hoa máu thịt của mình.

Hai người một trước một sau trèo lên đỉnh, tuy Lạc Nại Hà hành động trước, nhưng chuyện leo trèo vách núi này, nếu so với Trúc Diệp Thanh trước đây thường xuyên ở bên vách sơn nhai tu luyện luyện rồi luyện rồi cứ thế xảy chân ngã xuống dưới mà nói, thì vẫn còn non nớt lắm, cho nên Trúc Diệp Thanh đã đặt chân lên trên đỉnh sơn nhai trước.

“Tô sư thúc, xảy ra đại sự…. a, Nữ Nhi Hồng sư huynh, sao huynh lại ra đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện