Lạc Hồng Ký
Quyển 1 - Chương 18: Chia ly
Tiếng xe ngựa lộc cộc lăn trên đường, thỉnh thoảng chèn vào mấy cục đá lại nảy lên tưng tưng khiến Tiểu Linh tỏ ra khó chịu. Nếu biết Thần Y trấn ở đâu và không phải đi theo ông ngoại cùng Tiểu Bất Tử, nàng đã dùng phi kiếm, phóng vút đến đó rồi.
Bù lại, cảnh vật dọc đường khiến cho Tiểu Linh vơi đi phần nào sự buồn chán. Những dòng sông êm ả, những cánh đồng bao la, bát ngát, từng đàn cò trắng muốt, vô tư lự thả mình giữa không gian. Mùi hương thoang thoảng của cỏ dại, hoa dại khiến cho đầu óc nàng thấy sảng khoái. Ngó sang bên cạnh, Tiểu Linh thấy Tiểu Bất Tử trầm tư ngắm cảnh nhưng thần thái tỏa ra vui vẻ vô cùng. Bất giác, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.
Chiếc xe song mã có mái che, đằng sau cắm một lá cờ nhỏ nhưng cũng đủ để từ xa người ta nhìn rõ ba chữ “Mẫu Nghi Giáo”. Phàm là cường hào, ác bá, thổ phỉ, cứ nhìn thấy xe có cắm cờ của tứ đại danh phái đều không dám bén mảng lại gần.
Chiếc xe ngựa lầm lũi, men theo tiểu lộ chạy dọc lên phía tây bắc chừng bảy ngày thì điểm cuối cùng của dãy núi Hoàng Ma Sơn từ từ hiện ra trong mây.
Không khí trong lành, mát lạnh thổi ù ù tới khiến Tiểu Linh cảm thấy khoan khoái vô cùng. Lão Lê Hữu ngồi cạnh xà ích, thỉnh thoảng vén chiếc màn ngăn cách lên, nhòm vào thùng xe, theo dõi thái độ hai đứa. Lão thấy Tiểu Bất Tử tâm trạng có vẻ nôn nóng, sốt ruột, chỉ mong mau chóng đến nơi. Lão quyết định đi theo tiểu lộ bởi không muốn người ta chú ý.
Xe ngựa bắt đầu vượt những con dốc, con đèo hiểm trở và treo leo. Xà ích là một tay lão luyện, hắn để ngựa chạy từ từ, cặm cụi vượt dốc rồi lại rà phanh, kéo căng dây cương, níu lũ ngựa chậm chạp đổ đèo. Phía xa, Tiểu Bất Tử thấy vài tốp người đi tới, trên lưng là những chiếc gùi lớn. Họ mặc những trang phục mà hắn chưa thấy bao giờ. Sư phụ Lê Hữu thấy bản mặt ngạc nhiên của hai đứa chiêm ngưỡng những y phục sặc sỡ của phụ nữ miền đất này thì mỉm cười giải thích:
- Vùng Tây Bắc này là địa bàn sinh sống của Miêu tộc. Phụ nữ ở đây thường mặc những bộ váy áo rất sặc sỡ có đính trang sức ở trên.
Khi đến gần một bãi đất, Tiểu Linh thấy ở đây rất đông đúc người của Miêu tộc đang tập trung. Ngựa được buộc ở khắp nơi. Xung quanh bãi đất, từng tốp người túm năm tụm ba, thái độ rất vui vẻ. Có tốp thi đứng trò chuyện, có tốp thì tụ tập chơi quay, lại có mấy người đu trên những cây đu làm bằng tre cao vút. Hình như hôm nay có lễ hội gì đó của người dân. Lão Lê Hữu lại giải thích:
- Hôm nay là chợ phiên của người dân vùng này. Ở đây cứ đến ngày cuối tuần là chợ phiên lại mở. Miêu tộc sống rải rác trên các đỉnh núi cao, hẻo lánh, những ngày như thế này là để họ tụ tập nhau lại, mua bán, vui chơi.
Đoạn lão ra hiệu cho xà ích tấp vào ven đường rồi cùng hai đứa thong thả tiến về bãi đất trống, hòa mình vào dòng người đông đúc.
- Món này, là đặc sản của người dân ở đây, gọi là thắng cố. – Lê Hữu cầm đũa, chỉ vào một bát lổn nhổn cả thịt, lục phủ ngũ tạng đang bốc mùi thơm phức.
Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh đưa đũa gắp thử một miếng cho vào mồm nhai. Tiểu Linh nhăn tít mặt lại:
- Ông ơi! Có vị gì là lạ, hôi hôi.
Lê Hữu thấy bản mặt cháu gái thì phá lên cười và nói:
- Đúng, lúc đầu chưa quen thì thấy sẽ có vị khác lạ, sau quen dần thì thấy rất ngon.
- Ngon! Ngon lắm sư phụ. – Tiểu Bất Tử hồ hởi gắp tiếp miếng nữa bỏ vào mồm.
Người bán hàng nhìn thấy hắn ăn uống ngon lành, khuôn mặt thốt nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Lão tay cầm một bình sứ và mấy cái chén, đến bên cạnh Tiểu Bất Tử, xổ ra một tràng tiếng gì đó khiến hắn ngớ người, ánh mắt quét qua sư phụ, cầu cứu.
Lão Lê Hữu lại cười ngặt nghẽo, đoạn quay sang giải thích:
- Đây là A Vừ, ông ta nói lần đầu tiên thấy người miền xuôi ăn thắng cố mà khen ngon. Ăn thắng cố phải uống chút rượu ngô này vào mới lên vị và không bị đau bụng.
Tiểu Bất Tử gật gù, khuôn mặt rạng rỡ, đỡ lấy chén rượu rồi uống cạn. Một cảm giác tê tê đầu lưỡi cùng vị thơm phức tràn ngập các giác quan. Chà! Rượu ngô quả thực rất nặng, nặng hơn mấy loại rượu mà hắn hay được người dân xung quanh Thiên Vân mời mỗi khi xuống núi chữa bệnh.
- Tiểu Linh, ngươi thử một chén đi. – Tiểu Bất Tử đưa cho nàng chén rượu.
Tiểu Linh hướng ánh mắt ái ngại vào chén rượu rồi lúng túng nhìn sang ông ngoại. Lê Hữu thấy vậy, gật đầu nhẹ, ra hiệu cho cháu có thể uống một chén.
Nàng cầm chén rượu lên, nhắm mắt uống ực một cái khiến cổ họng rực nóng. Tiểu Linh nhăn mặt, lè lưỡi, mắt nhắm tịt lại cứ như thể vừa ăn phải ớt.
Cả đám người thấy vậy, cười ồ lên, vỗ tay rầm rầm. Lần đầu tiên họ thấy một cô nương xinh đẹp từ dưới xuôi lên đây uống rượu ngô, ăn thắng cố, trong lòng không khỏi hoan hỉ.
Không gian xung quanh khu lán bán thắng cố mờ mờ ảo ảo khói bếp xanh lét, tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang lên lanh lảnh. Vọng vào những vách đá, ve vuốt những cao nguyên đá ngút ngàn hay rong chơi trên những tầng lớp ruộng bậc thang là tiếng man dại của khèn. Giai điệu trầm đục, tha thiết như tiếng mời gọi, tác thành cho lứa đôi hay kể về những câu chuyện. Tiểu Linh khuôn mặt ửng hồng, chậm rãi lắng nghe những khúc nhạc ấy.
Con đường độc đạo chạy sâu vào những dãy núi trùng điệp từ xa nhìn như một vạch nhỏ, trải dài vô tận. Chiếc xe ngựa như một chấm đen lầm lũi đi tới. Hai bên đường, những rặng cây cao vút, xào xạc tiếng gió rừng. Mây trắng bồng bềnh trôi lười nhác khiến cảnh vật thực sự mê đắm.
Đi được một chặp sâu vào trong núi, bỗng xà ích phát hiện trước mặt có một nhân ảnh chậm rãi đi ngược chiều, phía sau y là mười ba lối rẽ. Nhân ảnh tới gần, xà ích nhận ra đây là một nam nhân nhưng không phải người của Miêu tộc mà lại ăn mặc theo lối miền xuôi, trên tay phe phẩy cây quạt giấy, dáng vẻ đủng đỉnh.
Thấy sự lạ, xà ích đập đập vào thùng xe, gọi lão Lê Hữu lên báo cáo. Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh cũng ngoái đầu ra nhìn.
Nam nhân tướng mạo phi phàm, tinh anh, thần thái tỏa ra chứng tỏ là bậc chí dũng trong thiên hạ. Cả mấy người đờ ra, không hiểu vì sao người này lại một mình bách bộ ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Bất giấc, Lê Hữu ngửa mặt nhìn trời rồi đảo mắt ra xung quanh, đoạn quay ra hỏi xà ích:
- Đây là vùng nào rồi?
- Lê tiền bối! Đây là đèo Mã Pí Lèng theo cách gọi của Miêu tộc.
- Vậy là sắp đến nơi rồi. –Lê Hữu lẩm bẩm rồi đột nhiên nhớ ra nam nhân đang tiến tới.
Người này, cứ thong dong bước đi giữa đường khiến cho xà ích phải ghìm cương cho xe ngựa chậm chạp dừng lại, đoạn gọi vọng lên:
- Người là ai? Mau tránh đường cho chúng tôi qua.
Nam nhân phe phẩy quạt, mỉm cười nhìn trời rồi thốt lên:
- Xuất sinh nhập tử, sinh chi đồ, thập hữu tam, tử chi đồ. Thập hữu tam, nhân chi sinh, động chi tử địa, diệc thập hữu tam.
- Hắn nói cái quái gì vậy tiền bối? – Xà ích mặt mày đăm chiêu, lộ vẻ lo lắng quay xuống hỏi Lê Hữu.
- Xuất sinh, nhập tử. Ra khỏi cuộc sống là vào cõi chết. Đường vào có mười với ba, đường ra cũng chỉ có ba với mười. Là… – Lão Lê Hữu lẩm bẩm, chưa kịp nói hết câu thì nam nhân đã nói vọng tới.
- Các vị! Nơi đây là cấm địa, xin quay đầu lại.
Xà ích nhanh nhảu, lên tiếng:
- Bọn ta muốn tới Thần Y trấn, xin bằng hữu chỉ đường.
Nam nhân cười phá lên, đoạn chỉ tay ra phía sau, nói:
- Thần Y trấn là chỗ nào mà muốn vào là vào. Có mười ba con đường nhưng chỉ có ba đường là dẫn đến Thần Y trấn, xin mời lựa chọn. Nếu chọn sai, hẹn gặp lại các ngươi ở điện Diêm La. Nếu chọn đúng, phải bước qua xác của ta mới vào được.
- Ngông cuồng! Bản cô nương không muốn chọn, chỉ thích ngươi làm người dẫn đường được không? – Tiểu Linh nhẩy phắt xuống xe ngựa, lên giọng.
- Tiểu Linh! Không được hỗn. – Lão Lê Hữu lên tiếng nạt cháu, đoạn cùng Tiểu Bất Tử nhẩy xuống xe.
Nhìn thấy lão Lê Hữu, nam nhân bỗng khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc. Y mỉm cười, chắp tay cung kính:
- Lãn Ông! Lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?
Lão Lê Hữu trầm tư khuôn mặt, không cười mà đáp lễ:
- Lão phu vẫn khỏe.
- Năm xưa rời khỏi Thần Y trấn, nay cơn cớ gì đưa ngài quay trở lại đây? – Nam nhân hỏi, trên môi nở một nụ cười mỉa.
Thở dài một cái, Lê Hữu liếc sang Tiểu Bất Tử rồi khẽ đưa tay vỗ vào vai hắn:
- Là ta đưa người đến trị bệnh.
Nam nhân lại mỉm cười, lắc đầu:
- Thứ lỗi cho tại hạ không thể cho ngài qua được. Ngài hãy mau về đi. Còn nhược bằng muốn vào Thần Y trấn, Thập Tam Ảnh ta đành đắc tội.
- Ông! Hắn là ai mà lại ngông cuồng vậy? – Tiểu Linh liếc xéo nam nhân kia rồi hướng mắt hỏi Lê Hữu.
- Hắn chính là Thủ Hộ Thần Y trấn, Thập Tam Ảnh.
- Thập Tam Ảnh? Con chưa nghe trên giang hồ có cái tên này. – Tiểu Linh đăm chiêu, cố lục tìm về cái tên này.
Cười một tiếng, Lê Hữu chậm rãi giải thích:
- Ngọa hổ tàng long, xưa nay cao thủ ẩn danh nhiều như cát, hiểu biết của con người như muối bỏ bể. Thập Tam Ảnh, khi xưa được người của Thần Y trấn cứu sống mà lập lời thề đời đời bảo vệ nơi này khỏi xự xâm lấn của người ngoài.
- Để con thứ xem hắn lợi hại ra sao. – Tiểu Linh dứt lời, trong nháy mắt đã phóng tới.
- Là các ngươi tự tìm cái chết, chớ trách ta. – Thập Tam Ảnh nhẹ cười, ánh mắt tập trung vào bóng Tiểu Linh đang xông tới.
Lão Lê Hữu và Tiểu Bất Tử chỉ kịp há mồm ra, chưa thốt được câu nào thì đã thấy một vạch thanh quang rực rỡ phóng từ phía sau lưng Tiểu Linh, đánh tới Thập Tam Ảnh.
Kiếm quang phóng tới Thập Tam Ảnh, y vẫn ung dung đứng tại chỗ, ngạo nghế, tựa hồ chẳng hề sợ hãi chút nào. Khi kiếm khí phá không lao đến trước mặt trong gang tấc, Thập Tam Ảnh vung cây quạt giấy lên, xòe một cái ra đón đỡ. Chỉ nghe, một tiếng xoạt của quạt mở ra và một tiếng choang của kiếm khí va vào.
Trên đời, có loại giấy nào đỡ được kiếm khí đây? Mà lại là kiếm khí phóng ra từ đệ tử ưu tú nhất của Mẫu Nghi Giáo, một trong những môn phái danh trấn thiên hạ. Vậy mà, chỉ bằng một cái phẩy quạt nhẹ, thanh quang từ kiếm của Tiểu Linh phóng ra đã bị vô hiệu hóa trong nháy mắt.
Lại nói, khi Thập Tam Ảnh vung quạt lên phá chiêu, kiếm khí của Tiểu Linh lập tức dội sang bên, va trúng gốc một cây đại thụ ở gần. Kình lực phát kích khiến cho thân cây toác ra thảm hại. Rắc rắc…rầm…Cây đại thụ đổ rạp xuống chứng tỏ nội lực của chiêu thức đánh ra mạnh mẽ vô cùng. Chỉ là, Thập Tam Ảnh hẳn là bậc cao thủ thượng thừa mới có thể xuất chiêu đỡ theo cách như vậy.
Tiểu Linh thoáng kinh hãi trong lòng, vội vã bật người, nhẩy lùi về sau.
Chỉ thấy, Thập Tam Ảnh vẫn đứng im tại chỗ, tay phe phẩy chiếc quạt, thần thái ung dung vô cùng. Tiểu Linh nhẩy vọt về phía sau bốn trượng, mặt mày thất sắc.
- Kiếm pháp của Mẫu Nghi Giáo quả là không tồi chút nào. – Thập Tam Ảnh khẽ đưa mắt liếc qua cây quạt, một vết xạm đen xuất hiện chứng tỏ chiêu thức vừa rồi cũng ảnh hưởng phần nào.Trong lòng y, xót xa không ngừng.
- Thập Tam Ảnh! Xin ngươi chiếu cố cho ta. Ta cần phải tới Thần Y trấn để chữa trị cho tên đệ tử này. – Lê Hữu bước lên, chắp tay cung kính.
- Lãn Ông! Năm xưa khi ông rời bỏ Thần Y trấn đã nói sẽ không bao giờ quay lại. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, xin đừng làm khó ta. – Thập Tam Ảnh nghiêm nét mặt, giọng sang sảng vang lên.
- Danh dự! Phải, khi xưa ta đã thề không quay trở lại nơi này…Nhưng để cứu người, ta sẵn sàng vứt bỏ cái danh dự ấy. – Lê Hữu lớn tiếng nói lại.
Thập Tam Ảnh thoáng chút bối rối, đắn đo khuôn mặt.
- Thập Tam Ảnh! Ngươi theo chúng ta bao nhiêu năm nay, thử nói một lần xem, danh dự của người thầy thuốc là cái gì? Vì danh dự cá nhân, thấy chết không cứu có được chăng? – Lê Hữu vừa nói vừa bước tới, thần thái tỏa ra không chút sợ hãi.
Chỉ thấy, Thập Tam Ảnh khuôn mặt biểu lộ cảm xúc rất rõ ràng. Khi xưa, cái mạng hắn cũng là do một tay người của Thần Y trấn dốc lòng cứu giúp. Rồi những năm tháng theo đám người Thần Y trấn dọc ngang thiên hạ cứu người, cái đạo lớn nhất, cái danh dự lớn nhất của người làm nghề này, chính là cứu người. Thấy chết không cứu, chẳng phải đã đi ngược lại tôn chỉ của nghề y sao? Đã bán rẻ danh dự của người thầy thuốc sao?
Lão Lê Hữu vừa bước được ba bước về phía trước, đã thấy bầu không khí xung quanh lạnh ngắt, tựa như gió đông từ đâu thổi về ù ù. Mặt mày thất sắc, Lê Hữu thét lên:
- Tiểu Linh!
Xẹt qua lão, một ảo ảnh vô cùng đẹp đẽ, xanh biếc như nước. Bóng dáng nữ nhân mờ ảo vận y phục tựa thần tiên, trên tay vững chắc bảo kiếm trong vắt, nhẹ nhàng lướt qua, phóng tới Thập Tam Ảnh. Ảo ảnh đẹp đẽ nhưng cũng chất chứa những sát khí lớn lao vô cùng. Không gian xung quanh ảo ảnh bạo phát hàn khí lạnh thấu ruột gan khiến cây cỏ trên đường đông cứng lại như băng, ánh lên lung linh dưới mặt trời.
- Băng Tâm Tiên Kiếm! – Thập Tam Ảnh khẽ nhíu mắt, chuyển bộ tấn rồi gồng người lên một cái, tức thì toàn thân y rực lên một vòng bảo hộ sáng lòa.
Thập Tam Ảnh vung tay, ném mạnh cây quạt ra phía trước mặt. Cây quạt xoay tít lên như bánh xe rồi rực sáng, phóng thẳng về phía ảo ảnh.
Thì ra, không để ông ngoại kịp nói hết, Tiểu Linh đã xuất ra một trong những chiêu thức tối cao của Mẫu Nghi Giáo: Băng Tâm Tiên Kiếm, đánh tới.
Xoạt, cây quạt của Thập Tam Ảnh phóng tới nhanh như chớp, chém một đường, cắt ngang thân mình của ảo ảnh. Kỳ lạ thay, hai nửa bị chém của ảo ảnh không những không tan biến đi mà lại nhanh chóng vươn những sợi thanh quang lấp lánh kết lại với nhau, tiếp tục phóng tới công kích đối thủ.
Thập Tam Ảnh thoáng bối rối, khẽ lùi lại mấy bước nhưng ảo ảnh nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã tiến đến gần y. Y cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra, khiến cho thân thể như muốn đông cứng lại, huyết khí trong người có vẻ lưu chuyển chậm chạp hơn.
- Thâp Tam đại pháp. – Thập Tam Ảnh thét lớn, hai tay bắt quyết, gồng người lên như một lực sỹ. Khắp thân thể y nổi lên cuồn cuộn cơ bắp, trông thật đáng sợ. Khuôn mặt y đỏ rực lên như cà chua chín, sát khí bốc ngùn ngụt, tỏa ra xung quanh.
Chỉ thấy, đất dưới chân khẽ rung lên, oàng một cái, đã thấy mười ba nhân ảnh giống nhau như đúc, xếp hàng đứng trước mặt, nghênh đón chiêu thức của Tiểu Linh. Khi chỉ còn cách mười ba nhân ảnh khoảng bốn trượng, hai người ngoài cùng phóng vọt tới, va chạm trực diện với chiêu thức. Rầm một tiếng, hai bóng người đổ rạp xuống đất, nằm im, khẽ giãy lên rồi tan biến. Chiêu thức của Tiểu Linh sau khi phát kích cũng biến mất vào hư vô, vương lên không gian những đạo khí li ti màu xanh rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, rực sáng rồi lịm đi.
Hai bóng người kế tiếp không nói không rằng, nhún mình phóng tới tấn công Tiểu Linh với khí thế hung hãn vô cùng.
Tiểu Linh, hoành kiếm ngang người, lầm rầm trong miệng khẩu quyết, tức thì, trước mặt phóng vọt lên một núi băng lãnh lẽo. Hai nhân ảnh xông tới, xuất ra hai quyền, đấm thẳng vào núi băng. Bình…bình…Âm thanh chát chúa rền vang. Chỉ thấy núi băng vừa tạo vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Bất ngờ, từ trong đám băng vỡ vụn đang vương trong hư vô, Tiểu Linh ầm ầm khí thế, nắm chặt Thanh Long Kiếm, vung lên cao quá đầu, nhún người xông tới, xả xuống thật mạnh. Thanh quang rực sáng, kiếm ảnh vun vút phóng ra, trong chớp mắt đã xả hai nhân ảnh kia đứt đôi. Nhanh chóng, hai bóng người tan nhanh tựa bong bóng xà phòng.
Tức khắc, hai người nữa lại nhún mình một cái, chớp mắt đã vọt lên, tiếp tục tấn công Tiểu Linh. Hai người, một vung tả chưởng, một xuất hữu chưởng, trong tíc tắc đã phóng ra hai đạo khí cực mạnh..
Tiểu Linh chân vừa chạm đất đã dồn lực xuống, bật người về sau, quét vào hư vô một đường kiếm. Thêm một đạo kiếm khí hình bán nguyệt phóng vọt tới, va chạm với hai đạo khí bức phàm kia. Uỳnh..uỳnh….Chỉ thấy đất dưới chân Lê Hữu và Tiểu Bất Tử rung chuyển dữ dội do phản chẩn. Hai đạo khí, bị chém làm đôi, một nửa phóng vọt lên không trung rồi tan biến, một nửa đánh lõm vào mặt đất hai hố sâu hoắm.
Hai nhân ảnh dường như không hề sợ hãi, vẫn lao tới ầm ầm, xuất chiêu đánh tới tấp. Tiểu Linh né bên tả, thụp bên hữu tránh đòn, đoạn tung một cước cực mạnh khiến một nhân ảnh ngã nhào về sau. Nhân ảnh còn lại, nhanh tay đánh ra một quyền nhằm vào mặt Tiểu Linh. Nàng như dự đoán trước được tình huống, lách lưỡi kiếm ngang mặt, sột một tiếng, quyền đánh ra thẳng vào lưỡi kiếm khiến nhân ảnh chẽ đôi bàn tay tựa như người ta đưa một khúc củi vào lưỡi cưa.
Một tiếng thét vang trời, nhân ảnh kia mặt mày tái mét, hữu thủ bị chẻ đôi ra, thảm hại vô cùng, vội vàng nhẩy vọt lại, tay bốc lên những đạo khí mờ mờ.
Thập Tam đại pháp, dùng chân khí phân chia cơ thể thành mười ba nhân ảnh để công kích khiến cho đối thủ phải chống đỡ đến cạn kiệt sức lực. Xem ra, Tiểu Linh mới chỉ đánh tan hai và làm bị thương được một bản thể của Thập Tam Ảnh. Tuy những bản thể này tu vi không bằng chính thể nhưng cổ nhân có câu, mãnh hổ nan địch quần hùng. Mười ba nhân ảnh, cứ lần lượt thay nhau tấn công, Tiểu Linh dù có tu vi cực cao, nội công thâm hậu cũng mệt mỏi mà thúc thủ. Quả là một chiêu thức bá đạo.
Lão Lê Hữu và Tiểu Bất Tử khuôn mặt lộ vẻ lo lắng cho Tiểu Linh đang tả xung, hữu đột, chống lại những nhân ảnh vây đánh xung quanh. Dù sao, với tu vi của nàng, cũng khó lòng cầm cự đến phút cuối cùng với Thập Tam Ảnh.
Chỉ thấy, những nhân ảnh còn lại của Thập Tam Ảnh ung dung đứng nhìn những bản sao của mình lần lượt xông lên phá sức đối thủ. Tiểu Linh, sau một hồi quần nhau với đám Thập Tam Ảnh cũng đã thấm mệt. Nàng liên tục bị những ảo ảnh không hề sợ chết đó công kích mãnh liệt. Ảo ảnh này nằm xuống, ảo ảnh khác phóng lên, cứ thay nhau xuất chiêu về phía Tiểu Linh, không chút nương tay. Những bản sao ấy, cứ xông tới áp sát, không cho nàng thời gian kịp tụ khí, đánh ra những độc chiêu lợi hại. Bởi thế, Tiểu Linh chẳng mấy chốc đã bị dồn vào thế hạ phong.
Lúc này, Tiểu Linh một mình địch lại bốn nhân ảnh hung hãn. Nàng bị tấn công tới tấp, nên chẳng có thời gian đề thi triển những chiêu thức tối cao của Mẫu Nghi Giáo.
Xoat, Tiểu Linh vung một kiếm, xả nhân ảnh bên phải thành hai đoạn nhưng chưa kịp mừng rỡ, ba tên còn lại đã tung cước đá tới. Bốp…bốp…bốp…Thanh Long Kiếm bật tung vào hư vô, Tiểu Linh đau đớn ngã nhoài xuống.
Vút vút, thêm hai quyền phóng ra thì thoáng thấy hai bóng người phóng tới trước mặt Tiểu Linh, hứng đòn. Rầm…rầm…chỉ thấy Lê Hữu và Tiểu Bất Tử mặt mày choáng váng, ngã ngửa về sau, bị kình lực kéo lê trên mặt đất.
Chính thể của Thập Tam Ảnh, thấy ảo ảnh của mình xuất chiêu đánh gục Lê Hữu, mặt mày biến sắc, vội vàng phất tay khiến đám người nhanh chóng phóng vọt về bên cạnh.
- Lãn Ông! – Thập Tam Ảnh kêu lên.
Vốn, hắn không có ý định ra tay với ân nhân của mình, chỉ là muốn rung cây dọa khỉ, đuổi lão già này ra khỏi nơi mà năm xưa đã rời bỏ. Không ngờ, lão vì muốn cứu cháu gái lại đem thân ra chịu đòn.
Thập Tam Ảnh khẽ kêu lên một tiếng, lập tức những ảo ảnh còn lại biến thành những đạo khí, nhanh chóng nhập vào thân thể y. Thoáng một cái, Thập Tam Ảnh chạy tới bên cạnh lão Lê Hữu đang nằm dài dưới đất.
Lê Hữu, mặt mày xám ngoét, miệng trào ra một vệt máu, đau đớn nằm đó. Cách không xa, Tiểu Bất Tử cũng lăn lộn vì trúng đòn, mắt nhắm tịt lại, cắn răng không kêu lên tiếng nào. Tiểu Linh thấy thế, hoảng hốt thu kiếm, chạy tới đỡ ông ngoại.
- Lãn Ông! Sao ngài lại phải chịu khổ vậy. – Thập Tam Ảnh đỡ lão dậy, khuôn mặt méo mó, nói nhanh.
- Ông! Ông có sao không? – Tiểu Linh hốt hoảng la lên.
Lê Hữu thều thào, nói như van xin:
- Thập Tam Ảnh! Ngươi…theo chúng ta bao năm, lẽ nào không biết được cái…đạo của người làm nghề y. Thấy chết mà không…cứu, Lê Hữu này còn…ngẩng mặt nhìn đời được không?
- Lãn Ông! – Thập Tam Ảnh thoáng bối rối.
- Cho dù, hôm nay ngươi có ra tay đoạt mạng, lão phu làm ma cũng quyết đem tiểu tử kia vào Thần Y trấn. – Lê Hữu khẳng định chắc nịch, giọng nói tuy ngắt quãng nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Hít một hơi, Thập Tam Ảnh cúi đầu, khẽ nói:
- Vậy ta chiếu cố lão một lần này. Để xem người của Thần Y trấn có chịu theo ý lão không.
Mỉm cười một cái rất khổ sở, Lê Hữu chậm rãi nói:
- Đa tạ ngươi, Thập Tam Ảnh.
Đưa Lê Hữu và Tiểu Bất Tử lên xe ngựa, Thập Tam Ảnh rảo bước đi trước dẫn đường. Xà ích chậm rãi dong xe, lộc cộc chạy chậm chạp đằng sau. Khuôn mặt Thập Tam Ảnh biểu lộ một nét đăm chiêu, khó nghĩ bội phần.
Tiểu Linh chạy tới bên cạnh Thập Tam Ảnh, cùng y cuốc bộ đi vào Thần Y trấn. Hai người chậm rãi đi đằng trước, xe ngựa từ từ chạy sau giữa một tiểu lộ đẹp đẽ, hai bên là những rặng cổ tùng cao vút, tỏa bóng mát ra xung quanh, thỉnh thoảng xào xạc bởi tiếng gió đưa qua.
- Tiểu cô nương còn nhỏ mà tu vi đã cao cường như vậy, thật khiến ta ngưỡng mộ. – Thập Tam Ảnh vừa bước vừa ngoảnh sang nhìn Tiểu Linh và nói.
- Tiền bối! Chiêu thức phân thân của tiền bối rất lợi hại. – Tiểu Linh nhoẻn miệng cười, khen Thập Tam Ảnh.
- Từ xưa đến nay, những người khiến ta phải dùng đến chiêu thức này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng ngươi là người trẻ nhất đó. – Thập Tam Ảnh cười, khuôn mặt không dấu được sự hài lòng.
Đám người chầm chậm đi tới, thời gian hết chừng nửa cây nhang, xuống qua một hẻm núi cao vút thì từ phía xa xuất hiện một thôn trấn mộc mạc, bình dị nằm giữa thung lũng. Xung quanh thôn trấn này là những dãy núi đá bao quanh.
Trong thôn, có chừng hơn hai chục nóc nhà nằm san sát nhau, bao quanh một kiến trúc bề thế giữa thôn. Xen kẽ giữa mấy căn nhà là những cây cổ tùng to lớn, vươn thẳng lên trời. Kiến trúc nằm giữa thôn giống như một nha môn của quan phủ. Trên lối ra vào của công trình này có đặt một tấm biển bằng gỗ lớn, đề mấy chữ: “Lương y như từ mẫu”.
Thập Tam Ảnh dẫn đám người tiến thẳng vào, nhắm tới công trình kia. Có vẻ đây là nơi hội họp, tổ chức những sự kiện lớn trong thôn.
Thấy có người lạ vào thôn, lại đi theo Thập Tam Ảnh, một vài người dân hướng ánh mắt tò mò, dõi theo từng bước đi của Tiểu Linh và cỗ xe ngựa. Cư dân ở đây, một vài người vận trang phục theo kiểu Miêu tộc, một số khác lại ăn mặc như người miền xuôi.
- Tiền bối! Kia là nha môn? – Tiểu Linh chỉ tay về phía khối kiến trúc trước mặt.
- Ở đây gọi là Thần Y đường, là nơi những thần y trong trấn tụ họp bàn công chuyện. – Thập Tam Ảnh trả lời.
Từ những căn nhà, mùi khói, mùi thuốc bốc lên nghi ngút, tràn ngập khắp không gian xung quanh thôn trấn. Lão Lê Hữu ngồi trong xe ngựa, nhắm nghiền mắt, hít hà những mùi vị của thuốc đang lan tỏa trong khoảng không. Chợt, lão nhíu mày, lẩm bẩm: “Hừ! Sư đệ lại để thuốc quá lửa rồi”.
Đến gần cửa Thần Y đường, Thập Tam Ảnh ra hiệu cho xà ích dừng lại rồi cùng Tiểu Linh bước tới đỡ Lê Hữu xuống. Có vẻ, lão vẫn còn đau đớn sau khi bị trúng chiêu. Chờ sư phụ xuống xe, Tiểu Bất Tử cũng nhảy xuống, xem thái độ thì hắn có vẻ cũng đã đỡ nhiều rồi.
- Lãn Ông! Ngài đợi ở đây, để ta đi báo với mọi người. – Thập Tam Ảnh thông báo.
- Được! Ngươi mau đi thông báo, chúng ta đợi ở đây. – Lê Hữu gật đầu, Tiểu Linh ở bên cạnh dìu ông ngoại.
Thập Tam Ảnh còn chưa kịp xoay người đi thì một giọng nữ sắc như kiếm đã vang lên:
- Lão già chết tiệt! Còn dám vác mặt về đây nữa à?
Từ trong Thần Y đường, ba nhân ảnh chậm rãi bước ra. Người đi giữa, là một nữ nhân xinh đẹp, dung mạo như hoa, mắt sắc như dao cau. Bên phải là một nam nhân ngoại ngũ tuần, râu tóc lốm đốm bạc, ánh mắt cương nghị. Bên trái cũng là một nam nhân nhưng nhỏ con, nhìn qua khoảng ngoài sáu mươi tuổi, râu tóc đã bạc, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn, chống một cây gậy bằng gỗ đàn hương, trạm trổ hình rồng phượng.
Hai nam nhân nhìn lão Lê Hữu, ánh mắt rưng rưng, thân hình run lên chỉ trực lao tới ôm chầm lấy sư huynh. Nhưng nộ khí tỏa ra từ người phụ nữ khiến họ chỉ dám đứng đó, hướng ánh mắt về phía lão Lê Hữu, chẳng nói câu gì.
- Nhị sư muội! – Lê Hữu khẽ kêu lên.
- Ngươi còn về đây làm gì? Thập Tam Ảnh, tại sao lại để cho lão già này vào đây? – Nữ nhân quắc mắt nhìn, cất giọng chất vấn.
- Huyết Lão! Lãn Ông quả thực bất đắc dĩ mới quay lại đây, là vì muốn cứu…- Thập Tam Ảnh giải thích, thái độ tỏ ra lúng túng vô cùng.
Người phụ nữ này là nhị sư muội của Lê Hữu, hiệu Huyết Lão Bà, là cao thủ về khí huyết trong nhóm Tuyệt Thế Thần Y. Năm xưa, bốn người này đi khắp thiên hạ, trị bệnh cứu người vang danh Lãn Ông, Huyết Lão Bà, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử. Khi Quỷ Đế bị trọng thương, cả bốn người đã sử dụng khả năng của mình cứu sống ả. Khi phục hồi trở lại, Quỷ Đế bắt đầu ra tay thực hiện mưu đồ của mình. Cảm thấy hối hận, cả bốn người mai danh ẩn tích tại Thần Y trấn, không tiếp người ngoài. Ở đây được một thời gian, Lãn Ông chán nản mới bỏ đi khỏi nơi này.
- Nhị sư muội! Ta..biết là muội hận ta đã bỏ đi. Ta trở lại đây là vì tên đệ tử này. – Lê Hữu thều thào, có vẻ vết thương khi nãy đã khiến lão mất sức rất nhiều.
Huyết Lão nhíu mắt nhìn Tiểu Bất Tử, định nói câu gì thì thấy thân hình già nua của sư huynh đổ ập xuống đất. Tiểu Linh kéo ông ngoại lại rồi hét lên thất thanh. Đám người thấy vậy, mặt mày tái mét, xông tới đỡ lão Lê Hữu. Dù sao, tình nghĩa năm xưa vẫn còn in dấu trong lòng họ, chỉ là chút nóng giận mà thôi.
- Sư huynh! Huynh sao vậy? – Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử xông tới rất nhanh, mặt mày thất sắc.
- Là…là do ta…khi nãy đã làm trọng thương Lãn Ông. – Thập Tam Ảnh lúng túng trả lời, khuôn mặt hối hận vô cùng.
Đám người khiêng Lê Hữu vào trong rồi vội vã chạy đi lấy thuốc về để chữa trị. Mọi việc diễn ra rất khẩn trương khiến mọi nóng giận tích tụ bất lâu đều tan biến đi hết cả.
Chừng khoảng hai canh giờ, Lê Hữu chậm rãi mở mắt, thấy toàn thân êm ái, tựa như chưa từng lãnh chiêu thức của Thập Tam Ảnh khi trước. Lão đoán ra ngay mình đã được các sư đệ, sư muội cho dùng Hoàn Lực đơn. Loại đơn dược này, được chế ra bởi chính lão, dùng để bồi bổ cơ thể sau khi bị trọng thương.
Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử chạy tới đỡ lão dậy. Lê Hữu đưa mắt một vòng, thấy đang ở trong Thần Y đường. Bên cạnh lão, Thập Tam Ảnh, ba sư huynh muội đều đang đứng đó.
Huyết Lão nhìn Lê Hữu, ánh mắt không còn giận nữa, bà thở dài:
- Sư huynh! Sao lại phải khổ sở vậy?
- Là…là vì tên đệ tử này. – Lê Hữu cũng thở dài, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Bất Tử.
Trong phút chốc, Tiểu Bất Tử cảm thấy rất hối hận. Hắn không ngờ, sư phụ lại đối đãi với mình tốt như thế. Sư phụ vứt bỏ cả sĩ diện cá nhân để van xin người ta chữa cho hắn. Lại còn phải chịu cảnh bị trọng thương. Nếu sư phụ có mệnh hệ gì, hắn chắc không thể tha thứ cho bản thân. Chỉ là, hiện giờ Tiểu Bất Tử chẳng biết phải nói gì, hắn im lặng và nhìn sư phụ, ánh mắt vô cùng biết ơn.
- Muội đã nghe cả rồi, trong lúc huynh còn đang nghỉ ngơi. Nhưng huynh biết, chúng ta đã thề không bao giờ…
- Ta biết! Nhưng Tiểu Bất Tử khác – Lê Hữu không để sư muội kịp nói hết câu.
- Năm xưa chúng ta cũng nghĩ thế mà sư huynh. – Thập Nhị Mạch Phu đứng bên, lắc đầu nói.
- Các vị tiền bối! Tiểu Linh tuy còn ít tuổi, không dám chen vào chuyện này nhưng thực sự Tiểu Bất Tử không giống như Quỷ Đế năm xưa. Hắn đã đi theo sư phụ rất lâu, bản thân mất trí nhớ. Cho dù trước đây, hắn có là người như thế nào thì hiện tại Tiểu Bất Tử là một đại phu chữa bệnh cứu người. Mong các tiền bối ra tay cứu giúp. – Tiểu Linh bất ngờ đứng dậy, chắp tay nói.
Tiểu Bất Tử kinh ngạc nhìn Tiểu Linh. Những lời nói vừa rồi, khiến cho hắn rất xúc động. Phải rồi, hắn không cần biết con người của mình trước đây ra sao, chỉ biết giờ bản thân là một người tốt, không hề có tà niệm trong đầu. Một chút thoảng qua, hắn ước sẽ mãi không bao giờ nhớ lại những ký ức ngày xưa, chỉ lưu giữ hình ảnh hiện tại, về sư phụ và về Tiểu Linh. Tiểu Bất Tử sợ, khi mình nhớ lại, cái trí nhớ xưa cũ sẽ phá nát hoàn toàn tương lai của chính hắn.
- Các vị tiền bối! Tiểu Bất Tử được sư phụ cưu mang. Tuy không thể biết trước đây có làm điều gì trái với luân thường đạo lý hay không nhưng hiện tại Tiểu Bất Tử là một người khác. Cho dù có chết, cũng không bao giờ muốn trở thành một ma đầu đại gian đại ác. – Tiểu Bất Tử cũng đứng lên, khẳng khái nói.
- Mọi người! Hãy giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Đây cũng là mong muốn của ta. Coi như các ngươi nể mặt Lãn Ông này đi. – Lê Hữu nói, thanh âm chứa đầy sự van xin.
Cả ba người kia lúng túng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Cứu giúp hắn, họ lo sợ về một Quỷ Đế thứ hai. Không cứu giúp, thật có lỗi với lương tâm của người làm nghề y. Cái gì “Lương Y Như Từ Mẫu” cơ chứ? Quả thật khó nghĩ. Đã là người làm nghề y, chăm sóc, quan tâm đến bệnh nhân như mẹ với con. Con cái, dù có bất hiếu, vô lại đến đâu nhưng người mẹ không bao giờ vứt bỏ cả. Đạo lý của nghề y là như vậy đó.
Cả ba người đều rất khó nghĩ. Họ nhìn nhau, ánh mắt không dấu được sự căng thẳng. Không gian trong Thần Y đường im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng sột soạt của quần áo, tiếng hơi thở tỏa ra gấp gáp.
Được một chặp, Tiểu Bất Tử thở dài rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, đoạn quay lại phía sư phụ, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ! Con không cần chữa nữa. Chúng ta trở về thôi, làm một đại phu bốc thuốc cứu người cũng có sao đâu. Chúng ta đừng làm khó mấy vị tiền bối này.
Lê Hữu và Tiểu Linh ngây người nhìn Tiểu Bất Tử. Sao lại thế? Hắn không cần chữa nữa sao? Chẳng phải mong muốn của hắn chính là được nối lại kinh mạch, vá lại đan điền để có thể tu thánh, để có thể tự do bay lượn trên trời cao, hành hiệp trượng nghĩa khắp thiên hạ sao?
- Con…con…- Lê Hữu ấp úng.
- Sư phụ! Ý con đã quyết rồi. Tuy không trở thành một kẻ tu thánh, pháp lực vô biên, hành tẩu trong thiên hạ thì trở thành một đại phu cũng được. Con chẳng quan tâm nữa. Vì tâm nguyện này của con mà người phải vất vả, lặn lội, hạ mình van xin các vị tiền bối đây rồi còn trọng thương nữa. Con không đành lòng. Chúng ta về thôi sư phụ.
- Tiểu Bất Tử! Ngươi bị sao vậy? Ngươi không còn muốn cưỡi lên tám tầng mây, ngắm nhìn Lạc Hồng nữa hay sao? – Tiểu Linh khuôn mặt khó coi, nhìn Tiểu Bất Tử.
- Tiểu Linh! Ta biết ngươi rất tốt với ta. Khi nào muốn, ta nhờ ngươi dùng phi kiếm, ngắm nhìn trời đất cũng có sao đâu phải không? – Tiểu Bất Tử mỉm cười nhìn Tiểu Linh khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ lên.
- Được! Vậy chúng ta về thôi Tiểu Bất Tử. – Tiểu Linh cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười rạng rỡ rồi quay sang ông ngoại, khẽ gật đầu.
- Vậy con không còn ham muốn gì với tu thánh? – Lê Hữu nhíu mày.
- Vâng! Thưa sư phụ. – Hắn lễ phép đáp.
Đúng lúc này, Huyết Lão, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử cùng đồng thanh cười phá lên đắc chí khiến cho Lê Hữu và hai đứa cảm thấy hết sức khó hiểu.
- Tiểu Bất Tử, khá lắm. Ngươi đã hiểu chưa? – Huyết Lão nhìn hắn nói.
- Hiểu gì cơ ạ? – Tiểu Bất Tử lúng túng.
- Không phải bọn ta không muốn cứu chữa cho ngươi. Chỉ là muốn xem ngươi thực sự có dã tâm hay không. Nếu có chút tà niệm, ngươi đã vứt bỏ sĩ diện để van xin chúng ta cứu. Nhưng ngươi không làm thế. Ngươi thương công sức của sư phụ ngàn dặm xa xôi, lại thiếu chút nữa thì bỏ mạng dưới tay Thập Tam Ảnh nên đã vứt bỏ cái tư tưởng cá nhân. Được, bọn ta sẽ hoàn thành tâm nguyện này. Nhưng để chắc chắn, ngươi phải làm một chuyện này.
Nghe Huyết Lão nói vậy, Tiểu Bất Tử tựa như người chết đuối vớ được phao, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng. Cả Tiểu Linh và lão Lê Hữu cũng cảm thấy hạnh phúc khi đám người Thần Y trấn đồng ý cứu giúp. Trong tâm thức Lê Hữu, xuất hiện hình bóng Quỷ Đế năm xưa. Ả đã thống thiết, lạy lục, van xin lão cứu chữa chứ không như Tiểu Bất Tử. Quả thực, thằng nhóc này không có chút tà niệm nào. Bất giác, lão muốn tìm hiểu quá khứ của Tiểu Bất Tử. Trước đây hắn là người ra sao? Là chính đạo hay là ma đạo?
- Huyết Lão tiền bối, xin người cứ nói. – Tiểu Bất Tử hướng ánh mắt chứa đầy vui mừng về phía Huyết Lão.
Huyết Lão gật gù rồi chậm rãi nói:
- Nếu chúng ta thành công, ngươi sẽ phải trở thành người của Thần Y trấn.
- Trở thành người của Thần Y trấn? – Tiểu Linh khẽ kêu lên.
- Đúng vậy, ngươi sẽ phải ở lại đây, không được đi theo sư phụ ngươi nữa. Ngươi sẽ trở thành người bảo vệ của Thần Y trấn. – Huyết Lão nhìn thẳng vào mặt hắn và nói.
Tiểu Bất Tử đứng ngây người ra trong chốc lát. Đầu óc nó giờ u u mê mê. Không ngờ, vừa được vớt lên khỏi đám bùn lại bị ấn xuống một hồ nước. Ở lại đây, sống như Thập Tam Ảnh, nó cảm thấy thất vọng vô cùng. Tiểu Bất Tử nén lại thất vọng, hỏi dò:
- Vậy con không thể rời khỏi đây được sao?
Huyết Lão liếc sang Thập Tam Ảnh rồi nói:
- Ngươi thử hỏi Thập Tam Ảnh xem.
Tiểu Bất Tử quay sang, ánh mắt tựa như một câu hỏi. Thập Tam Ảnh cười nhẹ rồi nói:
- Trước đây ta cũng như ngươi, được cứu rồi phải ở lại đây. Ta rất thất vọng. Nhưng sống ở đây lâu, ngươi sẽ thấy có nhiều ý nghĩa lắm. Ta vốn được trả tự do từ rất lâu rồi nhưng cam lòng ở lại Thần Y trấn. Với ta đây là nhà, là quê hương.
- Vậy cũng sẽ có lúc con được trả tự do? – Tiểu Bất Tử hỏi dồn.
- Đúng vậy, khi nào cảm thấy ngươi có thể rời Thần Y trấn, ta sẽ thông báo. Có thể năm năm, mười năm hoặc lâu hơn, cũng có thể cả đời không rời đây được. Cái đó tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.
Tiểu Bất Tử quay ra nhìn Tiểu Linh và sư phụ, hắn thấy trong mặt họ có một cảm giác gì đó không muốn chia ly. Trong lòng hắn, đấu tranh qua lại dữ dội. Hắn tin, bản thân là người tốt và sẽ thể hiện được điều đó để rời khỏi Thần Y trấn, trở về với sư phụ và cả…Tiểu Linh. Hít một hơi, hắn gật đầu:
- Được, con đồng ý. Con sẽ ở lại đây.
- Tiểu Bất Tử! – Tiểu Linh khẽ kêu tên hắn, nàng không muốn chuyện này sảy ra. Nói đúng hơn, nàng không muốn phải xa hắn.
- Tiểu Linh đừng lo, ta hứa sẽ trở về Thiên Vân mà. – Tiểu Bất Tử đặt nhẹ tay lên vai nàng, mỉm cười nói.
- Ngươi nhớ nhé! – Tiểu Linh nói rồi vội vàng gạt tay hắn, chạy ra bên ngoài.
Tiểu Bất Tử nhìn theo, trong lòng ngập lên một cảm giác bồi hồi. Lê Hữu thấy vậy trùng xuồng, thở dài và lắc đầu. Lão biết, cháu gái mình đã có cảm tình với thằng nhóc này mất rồi.
Bù lại, cảnh vật dọc đường khiến cho Tiểu Linh vơi đi phần nào sự buồn chán. Những dòng sông êm ả, những cánh đồng bao la, bát ngát, từng đàn cò trắng muốt, vô tư lự thả mình giữa không gian. Mùi hương thoang thoảng của cỏ dại, hoa dại khiến cho đầu óc nàng thấy sảng khoái. Ngó sang bên cạnh, Tiểu Linh thấy Tiểu Bất Tử trầm tư ngắm cảnh nhưng thần thái tỏa ra vui vẻ vô cùng. Bất giác, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.
Chiếc xe song mã có mái che, đằng sau cắm một lá cờ nhỏ nhưng cũng đủ để từ xa người ta nhìn rõ ba chữ “Mẫu Nghi Giáo”. Phàm là cường hào, ác bá, thổ phỉ, cứ nhìn thấy xe có cắm cờ của tứ đại danh phái đều không dám bén mảng lại gần.
Chiếc xe ngựa lầm lũi, men theo tiểu lộ chạy dọc lên phía tây bắc chừng bảy ngày thì điểm cuối cùng của dãy núi Hoàng Ma Sơn từ từ hiện ra trong mây.
Không khí trong lành, mát lạnh thổi ù ù tới khiến Tiểu Linh cảm thấy khoan khoái vô cùng. Lão Lê Hữu ngồi cạnh xà ích, thỉnh thoảng vén chiếc màn ngăn cách lên, nhòm vào thùng xe, theo dõi thái độ hai đứa. Lão thấy Tiểu Bất Tử tâm trạng có vẻ nôn nóng, sốt ruột, chỉ mong mau chóng đến nơi. Lão quyết định đi theo tiểu lộ bởi không muốn người ta chú ý.
Xe ngựa bắt đầu vượt những con dốc, con đèo hiểm trở và treo leo. Xà ích là một tay lão luyện, hắn để ngựa chạy từ từ, cặm cụi vượt dốc rồi lại rà phanh, kéo căng dây cương, níu lũ ngựa chậm chạp đổ đèo. Phía xa, Tiểu Bất Tử thấy vài tốp người đi tới, trên lưng là những chiếc gùi lớn. Họ mặc những trang phục mà hắn chưa thấy bao giờ. Sư phụ Lê Hữu thấy bản mặt ngạc nhiên của hai đứa chiêm ngưỡng những y phục sặc sỡ của phụ nữ miền đất này thì mỉm cười giải thích:
- Vùng Tây Bắc này là địa bàn sinh sống của Miêu tộc. Phụ nữ ở đây thường mặc những bộ váy áo rất sặc sỡ có đính trang sức ở trên.
Khi đến gần một bãi đất, Tiểu Linh thấy ở đây rất đông đúc người của Miêu tộc đang tập trung. Ngựa được buộc ở khắp nơi. Xung quanh bãi đất, từng tốp người túm năm tụm ba, thái độ rất vui vẻ. Có tốp thi đứng trò chuyện, có tốp thì tụ tập chơi quay, lại có mấy người đu trên những cây đu làm bằng tre cao vút. Hình như hôm nay có lễ hội gì đó của người dân. Lão Lê Hữu lại giải thích:
- Hôm nay là chợ phiên của người dân vùng này. Ở đây cứ đến ngày cuối tuần là chợ phiên lại mở. Miêu tộc sống rải rác trên các đỉnh núi cao, hẻo lánh, những ngày như thế này là để họ tụ tập nhau lại, mua bán, vui chơi.
Đoạn lão ra hiệu cho xà ích tấp vào ven đường rồi cùng hai đứa thong thả tiến về bãi đất trống, hòa mình vào dòng người đông đúc.
- Món này, là đặc sản của người dân ở đây, gọi là thắng cố. – Lê Hữu cầm đũa, chỉ vào một bát lổn nhổn cả thịt, lục phủ ngũ tạng đang bốc mùi thơm phức.
Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh đưa đũa gắp thử một miếng cho vào mồm nhai. Tiểu Linh nhăn tít mặt lại:
- Ông ơi! Có vị gì là lạ, hôi hôi.
Lê Hữu thấy bản mặt cháu gái thì phá lên cười và nói:
- Đúng, lúc đầu chưa quen thì thấy sẽ có vị khác lạ, sau quen dần thì thấy rất ngon.
- Ngon! Ngon lắm sư phụ. – Tiểu Bất Tử hồ hởi gắp tiếp miếng nữa bỏ vào mồm.
Người bán hàng nhìn thấy hắn ăn uống ngon lành, khuôn mặt thốt nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Lão tay cầm một bình sứ và mấy cái chén, đến bên cạnh Tiểu Bất Tử, xổ ra một tràng tiếng gì đó khiến hắn ngớ người, ánh mắt quét qua sư phụ, cầu cứu.
Lão Lê Hữu lại cười ngặt nghẽo, đoạn quay sang giải thích:
- Đây là A Vừ, ông ta nói lần đầu tiên thấy người miền xuôi ăn thắng cố mà khen ngon. Ăn thắng cố phải uống chút rượu ngô này vào mới lên vị và không bị đau bụng.
Tiểu Bất Tử gật gù, khuôn mặt rạng rỡ, đỡ lấy chén rượu rồi uống cạn. Một cảm giác tê tê đầu lưỡi cùng vị thơm phức tràn ngập các giác quan. Chà! Rượu ngô quả thực rất nặng, nặng hơn mấy loại rượu mà hắn hay được người dân xung quanh Thiên Vân mời mỗi khi xuống núi chữa bệnh.
- Tiểu Linh, ngươi thử một chén đi. – Tiểu Bất Tử đưa cho nàng chén rượu.
Tiểu Linh hướng ánh mắt ái ngại vào chén rượu rồi lúng túng nhìn sang ông ngoại. Lê Hữu thấy vậy, gật đầu nhẹ, ra hiệu cho cháu có thể uống một chén.
Nàng cầm chén rượu lên, nhắm mắt uống ực một cái khiến cổ họng rực nóng. Tiểu Linh nhăn mặt, lè lưỡi, mắt nhắm tịt lại cứ như thể vừa ăn phải ớt.
Cả đám người thấy vậy, cười ồ lên, vỗ tay rầm rầm. Lần đầu tiên họ thấy một cô nương xinh đẹp từ dưới xuôi lên đây uống rượu ngô, ăn thắng cố, trong lòng không khỏi hoan hỉ.
Không gian xung quanh khu lán bán thắng cố mờ mờ ảo ảo khói bếp xanh lét, tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang lên lanh lảnh. Vọng vào những vách đá, ve vuốt những cao nguyên đá ngút ngàn hay rong chơi trên những tầng lớp ruộng bậc thang là tiếng man dại của khèn. Giai điệu trầm đục, tha thiết như tiếng mời gọi, tác thành cho lứa đôi hay kể về những câu chuyện. Tiểu Linh khuôn mặt ửng hồng, chậm rãi lắng nghe những khúc nhạc ấy.
Con đường độc đạo chạy sâu vào những dãy núi trùng điệp từ xa nhìn như một vạch nhỏ, trải dài vô tận. Chiếc xe ngựa như một chấm đen lầm lũi đi tới. Hai bên đường, những rặng cây cao vút, xào xạc tiếng gió rừng. Mây trắng bồng bềnh trôi lười nhác khiến cảnh vật thực sự mê đắm.
Đi được một chặp sâu vào trong núi, bỗng xà ích phát hiện trước mặt có một nhân ảnh chậm rãi đi ngược chiều, phía sau y là mười ba lối rẽ. Nhân ảnh tới gần, xà ích nhận ra đây là một nam nhân nhưng không phải người của Miêu tộc mà lại ăn mặc theo lối miền xuôi, trên tay phe phẩy cây quạt giấy, dáng vẻ đủng đỉnh.
Thấy sự lạ, xà ích đập đập vào thùng xe, gọi lão Lê Hữu lên báo cáo. Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh cũng ngoái đầu ra nhìn.
Nam nhân tướng mạo phi phàm, tinh anh, thần thái tỏa ra chứng tỏ là bậc chí dũng trong thiên hạ. Cả mấy người đờ ra, không hiểu vì sao người này lại một mình bách bộ ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Bất giấc, Lê Hữu ngửa mặt nhìn trời rồi đảo mắt ra xung quanh, đoạn quay ra hỏi xà ích:
- Đây là vùng nào rồi?
- Lê tiền bối! Đây là đèo Mã Pí Lèng theo cách gọi của Miêu tộc.
- Vậy là sắp đến nơi rồi. –Lê Hữu lẩm bẩm rồi đột nhiên nhớ ra nam nhân đang tiến tới.
Người này, cứ thong dong bước đi giữa đường khiến cho xà ích phải ghìm cương cho xe ngựa chậm chạp dừng lại, đoạn gọi vọng lên:
- Người là ai? Mau tránh đường cho chúng tôi qua.
Nam nhân phe phẩy quạt, mỉm cười nhìn trời rồi thốt lên:
- Xuất sinh nhập tử, sinh chi đồ, thập hữu tam, tử chi đồ. Thập hữu tam, nhân chi sinh, động chi tử địa, diệc thập hữu tam.
- Hắn nói cái quái gì vậy tiền bối? – Xà ích mặt mày đăm chiêu, lộ vẻ lo lắng quay xuống hỏi Lê Hữu.
- Xuất sinh, nhập tử. Ra khỏi cuộc sống là vào cõi chết. Đường vào có mười với ba, đường ra cũng chỉ có ba với mười. Là… – Lão Lê Hữu lẩm bẩm, chưa kịp nói hết câu thì nam nhân đã nói vọng tới.
- Các vị! Nơi đây là cấm địa, xin quay đầu lại.
Xà ích nhanh nhảu, lên tiếng:
- Bọn ta muốn tới Thần Y trấn, xin bằng hữu chỉ đường.
Nam nhân cười phá lên, đoạn chỉ tay ra phía sau, nói:
- Thần Y trấn là chỗ nào mà muốn vào là vào. Có mười ba con đường nhưng chỉ có ba đường là dẫn đến Thần Y trấn, xin mời lựa chọn. Nếu chọn sai, hẹn gặp lại các ngươi ở điện Diêm La. Nếu chọn đúng, phải bước qua xác của ta mới vào được.
- Ngông cuồng! Bản cô nương không muốn chọn, chỉ thích ngươi làm người dẫn đường được không? – Tiểu Linh nhẩy phắt xuống xe ngựa, lên giọng.
- Tiểu Linh! Không được hỗn. – Lão Lê Hữu lên tiếng nạt cháu, đoạn cùng Tiểu Bất Tử nhẩy xuống xe.
Nhìn thấy lão Lê Hữu, nam nhân bỗng khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc. Y mỉm cười, chắp tay cung kính:
- Lãn Ông! Lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?
Lão Lê Hữu trầm tư khuôn mặt, không cười mà đáp lễ:
- Lão phu vẫn khỏe.
- Năm xưa rời khỏi Thần Y trấn, nay cơn cớ gì đưa ngài quay trở lại đây? – Nam nhân hỏi, trên môi nở một nụ cười mỉa.
Thở dài một cái, Lê Hữu liếc sang Tiểu Bất Tử rồi khẽ đưa tay vỗ vào vai hắn:
- Là ta đưa người đến trị bệnh.
Nam nhân lại mỉm cười, lắc đầu:
- Thứ lỗi cho tại hạ không thể cho ngài qua được. Ngài hãy mau về đi. Còn nhược bằng muốn vào Thần Y trấn, Thập Tam Ảnh ta đành đắc tội.
- Ông! Hắn là ai mà lại ngông cuồng vậy? – Tiểu Linh liếc xéo nam nhân kia rồi hướng mắt hỏi Lê Hữu.
- Hắn chính là Thủ Hộ Thần Y trấn, Thập Tam Ảnh.
- Thập Tam Ảnh? Con chưa nghe trên giang hồ có cái tên này. – Tiểu Linh đăm chiêu, cố lục tìm về cái tên này.
Cười một tiếng, Lê Hữu chậm rãi giải thích:
- Ngọa hổ tàng long, xưa nay cao thủ ẩn danh nhiều như cát, hiểu biết của con người như muối bỏ bể. Thập Tam Ảnh, khi xưa được người của Thần Y trấn cứu sống mà lập lời thề đời đời bảo vệ nơi này khỏi xự xâm lấn của người ngoài.
- Để con thứ xem hắn lợi hại ra sao. – Tiểu Linh dứt lời, trong nháy mắt đã phóng tới.
- Là các ngươi tự tìm cái chết, chớ trách ta. – Thập Tam Ảnh nhẹ cười, ánh mắt tập trung vào bóng Tiểu Linh đang xông tới.
Lão Lê Hữu và Tiểu Bất Tử chỉ kịp há mồm ra, chưa thốt được câu nào thì đã thấy một vạch thanh quang rực rỡ phóng từ phía sau lưng Tiểu Linh, đánh tới Thập Tam Ảnh.
Kiếm quang phóng tới Thập Tam Ảnh, y vẫn ung dung đứng tại chỗ, ngạo nghế, tựa hồ chẳng hề sợ hãi chút nào. Khi kiếm khí phá không lao đến trước mặt trong gang tấc, Thập Tam Ảnh vung cây quạt giấy lên, xòe một cái ra đón đỡ. Chỉ nghe, một tiếng xoạt của quạt mở ra và một tiếng choang của kiếm khí va vào.
Trên đời, có loại giấy nào đỡ được kiếm khí đây? Mà lại là kiếm khí phóng ra từ đệ tử ưu tú nhất của Mẫu Nghi Giáo, một trong những môn phái danh trấn thiên hạ. Vậy mà, chỉ bằng một cái phẩy quạt nhẹ, thanh quang từ kiếm của Tiểu Linh phóng ra đã bị vô hiệu hóa trong nháy mắt.
Lại nói, khi Thập Tam Ảnh vung quạt lên phá chiêu, kiếm khí của Tiểu Linh lập tức dội sang bên, va trúng gốc một cây đại thụ ở gần. Kình lực phát kích khiến cho thân cây toác ra thảm hại. Rắc rắc…rầm…Cây đại thụ đổ rạp xuống chứng tỏ nội lực của chiêu thức đánh ra mạnh mẽ vô cùng. Chỉ là, Thập Tam Ảnh hẳn là bậc cao thủ thượng thừa mới có thể xuất chiêu đỡ theo cách như vậy.
Tiểu Linh thoáng kinh hãi trong lòng, vội vã bật người, nhẩy lùi về sau.
Chỉ thấy, Thập Tam Ảnh vẫn đứng im tại chỗ, tay phe phẩy chiếc quạt, thần thái ung dung vô cùng. Tiểu Linh nhẩy vọt về phía sau bốn trượng, mặt mày thất sắc.
- Kiếm pháp của Mẫu Nghi Giáo quả là không tồi chút nào. – Thập Tam Ảnh khẽ đưa mắt liếc qua cây quạt, một vết xạm đen xuất hiện chứng tỏ chiêu thức vừa rồi cũng ảnh hưởng phần nào.Trong lòng y, xót xa không ngừng.
- Thập Tam Ảnh! Xin ngươi chiếu cố cho ta. Ta cần phải tới Thần Y trấn để chữa trị cho tên đệ tử này. – Lê Hữu bước lên, chắp tay cung kính.
- Lãn Ông! Năm xưa khi ông rời bỏ Thần Y trấn đã nói sẽ không bao giờ quay lại. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, xin đừng làm khó ta. – Thập Tam Ảnh nghiêm nét mặt, giọng sang sảng vang lên.
- Danh dự! Phải, khi xưa ta đã thề không quay trở lại nơi này…Nhưng để cứu người, ta sẵn sàng vứt bỏ cái danh dự ấy. – Lê Hữu lớn tiếng nói lại.
Thập Tam Ảnh thoáng chút bối rối, đắn đo khuôn mặt.
- Thập Tam Ảnh! Ngươi theo chúng ta bao nhiêu năm nay, thử nói một lần xem, danh dự của người thầy thuốc là cái gì? Vì danh dự cá nhân, thấy chết không cứu có được chăng? – Lê Hữu vừa nói vừa bước tới, thần thái tỏa ra không chút sợ hãi.
Chỉ thấy, Thập Tam Ảnh khuôn mặt biểu lộ cảm xúc rất rõ ràng. Khi xưa, cái mạng hắn cũng là do một tay người của Thần Y trấn dốc lòng cứu giúp. Rồi những năm tháng theo đám người Thần Y trấn dọc ngang thiên hạ cứu người, cái đạo lớn nhất, cái danh dự lớn nhất của người làm nghề này, chính là cứu người. Thấy chết không cứu, chẳng phải đã đi ngược lại tôn chỉ của nghề y sao? Đã bán rẻ danh dự của người thầy thuốc sao?
Lão Lê Hữu vừa bước được ba bước về phía trước, đã thấy bầu không khí xung quanh lạnh ngắt, tựa như gió đông từ đâu thổi về ù ù. Mặt mày thất sắc, Lê Hữu thét lên:
- Tiểu Linh!
Xẹt qua lão, một ảo ảnh vô cùng đẹp đẽ, xanh biếc như nước. Bóng dáng nữ nhân mờ ảo vận y phục tựa thần tiên, trên tay vững chắc bảo kiếm trong vắt, nhẹ nhàng lướt qua, phóng tới Thập Tam Ảnh. Ảo ảnh đẹp đẽ nhưng cũng chất chứa những sát khí lớn lao vô cùng. Không gian xung quanh ảo ảnh bạo phát hàn khí lạnh thấu ruột gan khiến cây cỏ trên đường đông cứng lại như băng, ánh lên lung linh dưới mặt trời.
- Băng Tâm Tiên Kiếm! – Thập Tam Ảnh khẽ nhíu mắt, chuyển bộ tấn rồi gồng người lên một cái, tức thì toàn thân y rực lên một vòng bảo hộ sáng lòa.
Thập Tam Ảnh vung tay, ném mạnh cây quạt ra phía trước mặt. Cây quạt xoay tít lên như bánh xe rồi rực sáng, phóng thẳng về phía ảo ảnh.
Thì ra, không để ông ngoại kịp nói hết, Tiểu Linh đã xuất ra một trong những chiêu thức tối cao của Mẫu Nghi Giáo: Băng Tâm Tiên Kiếm, đánh tới.
Xoạt, cây quạt của Thập Tam Ảnh phóng tới nhanh như chớp, chém một đường, cắt ngang thân mình của ảo ảnh. Kỳ lạ thay, hai nửa bị chém của ảo ảnh không những không tan biến đi mà lại nhanh chóng vươn những sợi thanh quang lấp lánh kết lại với nhau, tiếp tục phóng tới công kích đối thủ.
Thập Tam Ảnh thoáng bối rối, khẽ lùi lại mấy bước nhưng ảo ảnh nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã tiến đến gần y. Y cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra, khiến cho thân thể như muốn đông cứng lại, huyết khí trong người có vẻ lưu chuyển chậm chạp hơn.
- Thâp Tam đại pháp. – Thập Tam Ảnh thét lớn, hai tay bắt quyết, gồng người lên như một lực sỹ. Khắp thân thể y nổi lên cuồn cuộn cơ bắp, trông thật đáng sợ. Khuôn mặt y đỏ rực lên như cà chua chín, sát khí bốc ngùn ngụt, tỏa ra xung quanh.
Chỉ thấy, đất dưới chân khẽ rung lên, oàng một cái, đã thấy mười ba nhân ảnh giống nhau như đúc, xếp hàng đứng trước mặt, nghênh đón chiêu thức của Tiểu Linh. Khi chỉ còn cách mười ba nhân ảnh khoảng bốn trượng, hai người ngoài cùng phóng vọt tới, va chạm trực diện với chiêu thức. Rầm một tiếng, hai bóng người đổ rạp xuống đất, nằm im, khẽ giãy lên rồi tan biến. Chiêu thức của Tiểu Linh sau khi phát kích cũng biến mất vào hư vô, vương lên không gian những đạo khí li ti màu xanh rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, rực sáng rồi lịm đi.
Hai bóng người kế tiếp không nói không rằng, nhún mình phóng tới tấn công Tiểu Linh với khí thế hung hãn vô cùng.
Tiểu Linh, hoành kiếm ngang người, lầm rầm trong miệng khẩu quyết, tức thì, trước mặt phóng vọt lên một núi băng lãnh lẽo. Hai nhân ảnh xông tới, xuất ra hai quyền, đấm thẳng vào núi băng. Bình…bình…Âm thanh chát chúa rền vang. Chỉ thấy núi băng vừa tạo vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Bất ngờ, từ trong đám băng vỡ vụn đang vương trong hư vô, Tiểu Linh ầm ầm khí thế, nắm chặt Thanh Long Kiếm, vung lên cao quá đầu, nhún người xông tới, xả xuống thật mạnh. Thanh quang rực sáng, kiếm ảnh vun vút phóng ra, trong chớp mắt đã xả hai nhân ảnh kia đứt đôi. Nhanh chóng, hai bóng người tan nhanh tựa bong bóng xà phòng.
Tức khắc, hai người nữa lại nhún mình một cái, chớp mắt đã vọt lên, tiếp tục tấn công Tiểu Linh. Hai người, một vung tả chưởng, một xuất hữu chưởng, trong tíc tắc đã phóng ra hai đạo khí cực mạnh..
Tiểu Linh chân vừa chạm đất đã dồn lực xuống, bật người về sau, quét vào hư vô một đường kiếm. Thêm một đạo kiếm khí hình bán nguyệt phóng vọt tới, va chạm với hai đạo khí bức phàm kia. Uỳnh..uỳnh….Chỉ thấy đất dưới chân Lê Hữu và Tiểu Bất Tử rung chuyển dữ dội do phản chẩn. Hai đạo khí, bị chém làm đôi, một nửa phóng vọt lên không trung rồi tan biến, một nửa đánh lõm vào mặt đất hai hố sâu hoắm.
Hai nhân ảnh dường như không hề sợ hãi, vẫn lao tới ầm ầm, xuất chiêu đánh tới tấp. Tiểu Linh né bên tả, thụp bên hữu tránh đòn, đoạn tung một cước cực mạnh khiến một nhân ảnh ngã nhào về sau. Nhân ảnh còn lại, nhanh tay đánh ra một quyền nhằm vào mặt Tiểu Linh. Nàng như dự đoán trước được tình huống, lách lưỡi kiếm ngang mặt, sột một tiếng, quyền đánh ra thẳng vào lưỡi kiếm khiến nhân ảnh chẽ đôi bàn tay tựa như người ta đưa một khúc củi vào lưỡi cưa.
Một tiếng thét vang trời, nhân ảnh kia mặt mày tái mét, hữu thủ bị chẻ đôi ra, thảm hại vô cùng, vội vàng nhẩy vọt lại, tay bốc lên những đạo khí mờ mờ.
Thập Tam đại pháp, dùng chân khí phân chia cơ thể thành mười ba nhân ảnh để công kích khiến cho đối thủ phải chống đỡ đến cạn kiệt sức lực. Xem ra, Tiểu Linh mới chỉ đánh tan hai và làm bị thương được một bản thể của Thập Tam Ảnh. Tuy những bản thể này tu vi không bằng chính thể nhưng cổ nhân có câu, mãnh hổ nan địch quần hùng. Mười ba nhân ảnh, cứ lần lượt thay nhau tấn công, Tiểu Linh dù có tu vi cực cao, nội công thâm hậu cũng mệt mỏi mà thúc thủ. Quả là một chiêu thức bá đạo.
Lão Lê Hữu và Tiểu Bất Tử khuôn mặt lộ vẻ lo lắng cho Tiểu Linh đang tả xung, hữu đột, chống lại những nhân ảnh vây đánh xung quanh. Dù sao, với tu vi của nàng, cũng khó lòng cầm cự đến phút cuối cùng với Thập Tam Ảnh.
Chỉ thấy, những nhân ảnh còn lại của Thập Tam Ảnh ung dung đứng nhìn những bản sao của mình lần lượt xông lên phá sức đối thủ. Tiểu Linh, sau một hồi quần nhau với đám Thập Tam Ảnh cũng đã thấm mệt. Nàng liên tục bị những ảo ảnh không hề sợ chết đó công kích mãnh liệt. Ảo ảnh này nằm xuống, ảo ảnh khác phóng lên, cứ thay nhau xuất chiêu về phía Tiểu Linh, không chút nương tay. Những bản sao ấy, cứ xông tới áp sát, không cho nàng thời gian kịp tụ khí, đánh ra những độc chiêu lợi hại. Bởi thế, Tiểu Linh chẳng mấy chốc đã bị dồn vào thế hạ phong.
Lúc này, Tiểu Linh một mình địch lại bốn nhân ảnh hung hãn. Nàng bị tấn công tới tấp, nên chẳng có thời gian đề thi triển những chiêu thức tối cao của Mẫu Nghi Giáo.
Xoat, Tiểu Linh vung một kiếm, xả nhân ảnh bên phải thành hai đoạn nhưng chưa kịp mừng rỡ, ba tên còn lại đã tung cước đá tới. Bốp…bốp…bốp…Thanh Long Kiếm bật tung vào hư vô, Tiểu Linh đau đớn ngã nhoài xuống.
Vút vút, thêm hai quyền phóng ra thì thoáng thấy hai bóng người phóng tới trước mặt Tiểu Linh, hứng đòn. Rầm…rầm…chỉ thấy Lê Hữu và Tiểu Bất Tử mặt mày choáng váng, ngã ngửa về sau, bị kình lực kéo lê trên mặt đất.
Chính thể của Thập Tam Ảnh, thấy ảo ảnh của mình xuất chiêu đánh gục Lê Hữu, mặt mày biến sắc, vội vàng phất tay khiến đám người nhanh chóng phóng vọt về bên cạnh.
- Lãn Ông! – Thập Tam Ảnh kêu lên.
Vốn, hắn không có ý định ra tay với ân nhân của mình, chỉ là muốn rung cây dọa khỉ, đuổi lão già này ra khỏi nơi mà năm xưa đã rời bỏ. Không ngờ, lão vì muốn cứu cháu gái lại đem thân ra chịu đòn.
Thập Tam Ảnh khẽ kêu lên một tiếng, lập tức những ảo ảnh còn lại biến thành những đạo khí, nhanh chóng nhập vào thân thể y. Thoáng một cái, Thập Tam Ảnh chạy tới bên cạnh lão Lê Hữu đang nằm dài dưới đất.
Lê Hữu, mặt mày xám ngoét, miệng trào ra một vệt máu, đau đớn nằm đó. Cách không xa, Tiểu Bất Tử cũng lăn lộn vì trúng đòn, mắt nhắm tịt lại, cắn răng không kêu lên tiếng nào. Tiểu Linh thấy thế, hoảng hốt thu kiếm, chạy tới đỡ ông ngoại.
- Lãn Ông! Sao ngài lại phải chịu khổ vậy. – Thập Tam Ảnh đỡ lão dậy, khuôn mặt méo mó, nói nhanh.
- Ông! Ông có sao không? – Tiểu Linh hốt hoảng la lên.
Lê Hữu thều thào, nói như van xin:
- Thập Tam Ảnh! Ngươi…theo chúng ta bao năm, lẽ nào không biết được cái…đạo của người làm nghề y. Thấy chết mà không…cứu, Lê Hữu này còn…ngẩng mặt nhìn đời được không?
- Lãn Ông! – Thập Tam Ảnh thoáng bối rối.
- Cho dù, hôm nay ngươi có ra tay đoạt mạng, lão phu làm ma cũng quyết đem tiểu tử kia vào Thần Y trấn. – Lê Hữu khẳng định chắc nịch, giọng nói tuy ngắt quãng nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Hít một hơi, Thập Tam Ảnh cúi đầu, khẽ nói:
- Vậy ta chiếu cố lão một lần này. Để xem người của Thần Y trấn có chịu theo ý lão không.
Mỉm cười một cái rất khổ sở, Lê Hữu chậm rãi nói:
- Đa tạ ngươi, Thập Tam Ảnh.
Đưa Lê Hữu và Tiểu Bất Tử lên xe ngựa, Thập Tam Ảnh rảo bước đi trước dẫn đường. Xà ích chậm rãi dong xe, lộc cộc chạy chậm chạp đằng sau. Khuôn mặt Thập Tam Ảnh biểu lộ một nét đăm chiêu, khó nghĩ bội phần.
Tiểu Linh chạy tới bên cạnh Thập Tam Ảnh, cùng y cuốc bộ đi vào Thần Y trấn. Hai người chậm rãi đi đằng trước, xe ngựa từ từ chạy sau giữa một tiểu lộ đẹp đẽ, hai bên là những rặng cổ tùng cao vút, tỏa bóng mát ra xung quanh, thỉnh thoảng xào xạc bởi tiếng gió đưa qua.
- Tiểu cô nương còn nhỏ mà tu vi đã cao cường như vậy, thật khiến ta ngưỡng mộ. – Thập Tam Ảnh vừa bước vừa ngoảnh sang nhìn Tiểu Linh và nói.
- Tiền bối! Chiêu thức phân thân của tiền bối rất lợi hại. – Tiểu Linh nhoẻn miệng cười, khen Thập Tam Ảnh.
- Từ xưa đến nay, những người khiến ta phải dùng đến chiêu thức này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng ngươi là người trẻ nhất đó. – Thập Tam Ảnh cười, khuôn mặt không dấu được sự hài lòng.
Đám người chầm chậm đi tới, thời gian hết chừng nửa cây nhang, xuống qua một hẻm núi cao vút thì từ phía xa xuất hiện một thôn trấn mộc mạc, bình dị nằm giữa thung lũng. Xung quanh thôn trấn này là những dãy núi đá bao quanh.
Trong thôn, có chừng hơn hai chục nóc nhà nằm san sát nhau, bao quanh một kiến trúc bề thế giữa thôn. Xen kẽ giữa mấy căn nhà là những cây cổ tùng to lớn, vươn thẳng lên trời. Kiến trúc nằm giữa thôn giống như một nha môn của quan phủ. Trên lối ra vào của công trình này có đặt một tấm biển bằng gỗ lớn, đề mấy chữ: “Lương y như từ mẫu”.
Thập Tam Ảnh dẫn đám người tiến thẳng vào, nhắm tới công trình kia. Có vẻ đây là nơi hội họp, tổ chức những sự kiện lớn trong thôn.
Thấy có người lạ vào thôn, lại đi theo Thập Tam Ảnh, một vài người dân hướng ánh mắt tò mò, dõi theo từng bước đi của Tiểu Linh và cỗ xe ngựa. Cư dân ở đây, một vài người vận trang phục theo kiểu Miêu tộc, một số khác lại ăn mặc như người miền xuôi.
- Tiền bối! Kia là nha môn? – Tiểu Linh chỉ tay về phía khối kiến trúc trước mặt.
- Ở đây gọi là Thần Y đường, là nơi những thần y trong trấn tụ họp bàn công chuyện. – Thập Tam Ảnh trả lời.
Từ những căn nhà, mùi khói, mùi thuốc bốc lên nghi ngút, tràn ngập khắp không gian xung quanh thôn trấn. Lão Lê Hữu ngồi trong xe ngựa, nhắm nghiền mắt, hít hà những mùi vị của thuốc đang lan tỏa trong khoảng không. Chợt, lão nhíu mày, lẩm bẩm: “Hừ! Sư đệ lại để thuốc quá lửa rồi”.
Đến gần cửa Thần Y đường, Thập Tam Ảnh ra hiệu cho xà ích dừng lại rồi cùng Tiểu Linh bước tới đỡ Lê Hữu xuống. Có vẻ, lão vẫn còn đau đớn sau khi bị trúng chiêu. Chờ sư phụ xuống xe, Tiểu Bất Tử cũng nhảy xuống, xem thái độ thì hắn có vẻ cũng đã đỡ nhiều rồi.
- Lãn Ông! Ngài đợi ở đây, để ta đi báo với mọi người. – Thập Tam Ảnh thông báo.
- Được! Ngươi mau đi thông báo, chúng ta đợi ở đây. – Lê Hữu gật đầu, Tiểu Linh ở bên cạnh dìu ông ngoại.
Thập Tam Ảnh còn chưa kịp xoay người đi thì một giọng nữ sắc như kiếm đã vang lên:
- Lão già chết tiệt! Còn dám vác mặt về đây nữa à?
Từ trong Thần Y đường, ba nhân ảnh chậm rãi bước ra. Người đi giữa, là một nữ nhân xinh đẹp, dung mạo như hoa, mắt sắc như dao cau. Bên phải là một nam nhân ngoại ngũ tuần, râu tóc lốm đốm bạc, ánh mắt cương nghị. Bên trái cũng là một nam nhân nhưng nhỏ con, nhìn qua khoảng ngoài sáu mươi tuổi, râu tóc đã bạc, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn, chống một cây gậy bằng gỗ đàn hương, trạm trổ hình rồng phượng.
Hai nam nhân nhìn lão Lê Hữu, ánh mắt rưng rưng, thân hình run lên chỉ trực lao tới ôm chầm lấy sư huynh. Nhưng nộ khí tỏa ra từ người phụ nữ khiến họ chỉ dám đứng đó, hướng ánh mắt về phía lão Lê Hữu, chẳng nói câu gì.
- Nhị sư muội! – Lê Hữu khẽ kêu lên.
- Ngươi còn về đây làm gì? Thập Tam Ảnh, tại sao lại để cho lão già này vào đây? – Nữ nhân quắc mắt nhìn, cất giọng chất vấn.
- Huyết Lão! Lãn Ông quả thực bất đắc dĩ mới quay lại đây, là vì muốn cứu…- Thập Tam Ảnh giải thích, thái độ tỏ ra lúng túng vô cùng.
Người phụ nữ này là nhị sư muội của Lê Hữu, hiệu Huyết Lão Bà, là cao thủ về khí huyết trong nhóm Tuyệt Thế Thần Y. Năm xưa, bốn người này đi khắp thiên hạ, trị bệnh cứu người vang danh Lãn Ông, Huyết Lão Bà, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử. Khi Quỷ Đế bị trọng thương, cả bốn người đã sử dụng khả năng của mình cứu sống ả. Khi phục hồi trở lại, Quỷ Đế bắt đầu ra tay thực hiện mưu đồ của mình. Cảm thấy hối hận, cả bốn người mai danh ẩn tích tại Thần Y trấn, không tiếp người ngoài. Ở đây được một thời gian, Lãn Ông chán nản mới bỏ đi khỏi nơi này.
- Nhị sư muội! Ta..biết là muội hận ta đã bỏ đi. Ta trở lại đây là vì tên đệ tử này. – Lê Hữu thều thào, có vẻ vết thương khi nãy đã khiến lão mất sức rất nhiều.
Huyết Lão nhíu mắt nhìn Tiểu Bất Tử, định nói câu gì thì thấy thân hình già nua của sư huynh đổ ập xuống đất. Tiểu Linh kéo ông ngoại lại rồi hét lên thất thanh. Đám người thấy vậy, mặt mày tái mét, xông tới đỡ lão Lê Hữu. Dù sao, tình nghĩa năm xưa vẫn còn in dấu trong lòng họ, chỉ là chút nóng giận mà thôi.
- Sư huynh! Huynh sao vậy? – Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử xông tới rất nhanh, mặt mày thất sắc.
- Là…là do ta…khi nãy đã làm trọng thương Lãn Ông. – Thập Tam Ảnh lúng túng trả lời, khuôn mặt hối hận vô cùng.
Đám người khiêng Lê Hữu vào trong rồi vội vã chạy đi lấy thuốc về để chữa trị. Mọi việc diễn ra rất khẩn trương khiến mọi nóng giận tích tụ bất lâu đều tan biến đi hết cả.
Chừng khoảng hai canh giờ, Lê Hữu chậm rãi mở mắt, thấy toàn thân êm ái, tựa như chưa từng lãnh chiêu thức của Thập Tam Ảnh khi trước. Lão đoán ra ngay mình đã được các sư đệ, sư muội cho dùng Hoàn Lực đơn. Loại đơn dược này, được chế ra bởi chính lão, dùng để bồi bổ cơ thể sau khi bị trọng thương.
Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử chạy tới đỡ lão dậy. Lê Hữu đưa mắt một vòng, thấy đang ở trong Thần Y đường. Bên cạnh lão, Thập Tam Ảnh, ba sư huynh muội đều đang đứng đó.
Huyết Lão nhìn Lê Hữu, ánh mắt không còn giận nữa, bà thở dài:
- Sư huynh! Sao lại phải khổ sở vậy?
- Là…là vì tên đệ tử này. – Lê Hữu cũng thở dài, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Bất Tử.
Trong phút chốc, Tiểu Bất Tử cảm thấy rất hối hận. Hắn không ngờ, sư phụ lại đối đãi với mình tốt như thế. Sư phụ vứt bỏ cả sĩ diện cá nhân để van xin người ta chữa cho hắn. Lại còn phải chịu cảnh bị trọng thương. Nếu sư phụ có mệnh hệ gì, hắn chắc không thể tha thứ cho bản thân. Chỉ là, hiện giờ Tiểu Bất Tử chẳng biết phải nói gì, hắn im lặng và nhìn sư phụ, ánh mắt vô cùng biết ơn.
- Muội đã nghe cả rồi, trong lúc huynh còn đang nghỉ ngơi. Nhưng huynh biết, chúng ta đã thề không bao giờ…
- Ta biết! Nhưng Tiểu Bất Tử khác – Lê Hữu không để sư muội kịp nói hết câu.
- Năm xưa chúng ta cũng nghĩ thế mà sư huynh. – Thập Nhị Mạch Phu đứng bên, lắc đầu nói.
- Các vị tiền bối! Tiểu Linh tuy còn ít tuổi, không dám chen vào chuyện này nhưng thực sự Tiểu Bất Tử không giống như Quỷ Đế năm xưa. Hắn đã đi theo sư phụ rất lâu, bản thân mất trí nhớ. Cho dù trước đây, hắn có là người như thế nào thì hiện tại Tiểu Bất Tử là một đại phu chữa bệnh cứu người. Mong các tiền bối ra tay cứu giúp. – Tiểu Linh bất ngờ đứng dậy, chắp tay nói.
Tiểu Bất Tử kinh ngạc nhìn Tiểu Linh. Những lời nói vừa rồi, khiến cho hắn rất xúc động. Phải rồi, hắn không cần biết con người của mình trước đây ra sao, chỉ biết giờ bản thân là một người tốt, không hề có tà niệm trong đầu. Một chút thoảng qua, hắn ước sẽ mãi không bao giờ nhớ lại những ký ức ngày xưa, chỉ lưu giữ hình ảnh hiện tại, về sư phụ và về Tiểu Linh. Tiểu Bất Tử sợ, khi mình nhớ lại, cái trí nhớ xưa cũ sẽ phá nát hoàn toàn tương lai của chính hắn.
- Các vị tiền bối! Tiểu Bất Tử được sư phụ cưu mang. Tuy không thể biết trước đây có làm điều gì trái với luân thường đạo lý hay không nhưng hiện tại Tiểu Bất Tử là một người khác. Cho dù có chết, cũng không bao giờ muốn trở thành một ma đầu đại gian đại ác. – Tiểu Bất Tử cũng đứng lên, khẳng khái nói.
- Mọi người! Hãy giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Đây cũng là mong muốn của ta. Coi như các ngươi nể mặt Lãn Ông này đi. – Lê Hữu nói, thanh âm chứa đầy sự van xin.
Cả ba người kia lúng túng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Cứu giúp hắn, họ lo sợ về một Quỷ Đế thứ hai. Không cứu giúp, thật có lỗi với lương tâm của người làm nghề y. Cái gì “Lương Y Như Từ Mẫu” cơ chứ? Quả thật khó nghĩ. Đã là người làm nghề y, chăm sóc, quan tâm đến bệnh nhân như mẹ với con. Con cái, dù có bất hiếu, vô lại đến đâu nhưng người mẹ không bao giờ vứt bỏ cả. Đạo lý của nghề y là như vậy đó.
Cả ba người đều rất khó nghĩ. Họ nhìn nhau, ánh mắt không dấu được sự căng thẳng. Không gian trong Thần Y đường im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng sột soạt của quần áo, tiếng hơi thở tỏa ra gấp gáp.
Được một chặp, Tiểu Bất Tử thở dài rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, đoạn quay lại phía sư phụ, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ! Con không cần chữa nữa. Chúng ta trở về thôi, làm một đại phu bốc thuốc cứu người cũng có sao đâu. Chúng ta đừng làm khó mấy vị tiền bối này.
Lê Hữu và Tiểu Linh ngây người nhìn Tiểu Bất Tử. Sao lại thế? Hắn không cần chữa nữa sao? Chẳng phải mong muốn của hắn chính là được nối lại kinh mạch, vá lại đan điền để có thể tu thánh, để có thể tự do bay lượn trên trời cao, hành hiệp trượng nghĩa khắp thiên hạ sao?
- Con…con…- Lê Hữu ấp úng.
- Sư phụ! Ý con đã quyết rồi. Tuy không trở thành một kẻ tu thánh, pháp lực vô biên, hành tẩu trong thiên hạ thì trở thành một đại phu cũng được. Con chẳng quan tâm nữa. Vì tâm nguyện này của con mà người phải vất vả, lặn lội, hạ mình van xin các vị tiền bối đây rồi còn trọng thương nữa. Con không đành lòng. Chúng ta về thôi sư phụ.
- Tiểu Bất Tử! Ngươi bị sao vậy? Ngươi không còn muốn cưỡi lên tám tầng mây, ngắm nhìn Lạc Hồng nữa hay sao? – Tiểu Linh khuôn mặt khó coi, nhìn Tiểu Bất Tử.
- Tiểu Linh! Ta biết ngươi rất tốt với ta. Khi nào muốn, ta nhờ ngươi dùng phi kiếm, ngắm nhìn trời đất cũng có sao đâu phải không? – Tiểu Bất Tử mỉm cười nhìn Tiểu Linh khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ lên.
- Được! Vậy chúng ta về thôi Tiểu Bất Tử. – Tiểu Linh cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười rạng rỡ rồi quay sang ông ngoại, khẽ gật đầu.
- Vậy con không còn ham muốn gì với tu thánh? – Lê Hữu nhíu mày.
- Vâng! Thưa sư phụ. – Hắn lễ phép đáp.
Đúng lúc này, Huyết Lão, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử cùng đồng thanh cười phá lên đắc chí khiến cho Lê Hữu và hai đứa cảm thấy hết sức khó hiểu.
- Tiểu Bất Tử, khá lắm. Ngươi đã hiểu chưa? – Huyết Lão nhìn hắn nói.
- Hiểu gì cơ ạ? – Tiểu Bất Tử lúng túng.
- Không phải bọn ta không muốn cứu chữa cho ngươi. Chỉ là muốn xem ngươi thực sự có dã tâm hay không. Nếu có chút tà niệm, ngươi đã vứt bỏ sĩ diện để van xin chúng ta cứu. Nhưng ngươi không làm thế. Ngươi thương công sức của sư phụ ngàn dặm xa xôi, lại thiếu chút nữa thì bỏ mạng dưới tay Thập Tam Ảnh nên đã vứt bỏ cái tư tưởng cá nhân. Được, bọn ta sẽ hoàn thành tâm nguyện này. Nhưng để chắc chắn, ngươi phải làm một chuyện này.
Nghe Huyết Lão nói vậy, Tiểu Bất Tử tựa như người chết đuối vớ được phao, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng. Cả Tiểu Linh và lão Lê Hữu cũng cảm thấy hạnh phúc khi đám người Thần Y trấn đồng ý cứu giúp. Trong tâm thức Lê Hữu, xuất hiện hình bóng Quỷ Đế năm xưa. Ả đã thống thiết, lạy lục, van xin lão cứu chữa chứ không như Tiểu Bất Tử. Quả thực, thằng nhóc này không có chút tà niệm nào. Bất giác, lão muốn tìm hiểu quá khứ của Tiểu Bất Tử. Trước đây hắn là người ra sao? Là chính đạo hay là ma đạo?
- Huyết Lão tiền bối, xin người cứ nói. – Tiểu Bất Tử hướng ánh mắt chứa đầy vui mừng về phía Huyết Lão.
Huyết Lão gật gù rồi chậm rãi nói:
- Nếu chúng ta thành công, ngươi sẽ phải trở thành người của Thần Y trấn.
- Trở thành người của Thần Y trấn? – Tiểu Linh khẽ kêu lên.
- Đúng vậy, ngươi sẽ phải ở lại đây, không được đi theo sư phụ ngươi nữa. Ngươi sẽ trở thành người bảo vệ của Thần Y trấn. – Huyết Lão nhìn thẳng vào mặt hắn và nói.
Tiểu Bất Tử đứng ngây người ra trong chốc lát. Đầu óc nó giờ u u mê mê. Không ngờ, vừa được vớt lên khỏi đám bùn lại bị ấn xuống một hồ nước. Ở lại đây, sống như Thập Tam Ảnh, nó cảm thấy thất vọng vô cùng. Tiểu Bất Tử nén lại thất vọng, hỏi dò:
- Vậy con không thể rời khỏi đây được sao?
Huyết Lão liếc sang Thập Tam Ảnh rồi nói:
- Ngươi thử hỏi Thập Tam Ảnh xem.
Tiểu Bất Tử quay sang, ánh mắt tựa như một câu hỏi. Thập Tam Ảnh cười nhẹ rồi nói:
- Trước đây ta cũng như ngươi, được cứu rồi phải ở lại đây. Ta rất thất vọng. Nhưng sống ở đây lâu, ngươi sẽ thấy có nhiều ý nghĩa lắm. Ta vốn được trả tự do từ rất lâu rồi nhưng cam lòng ở lại Thần Y trấn. Với ta đây là nhà, là quê hương.
- Vậy cũng sẽ có lúc con được trả tự do? – Tiểu Bất Tử hỏi dồn.
- Đúng vậy, khi nào cảm thấy ngươi có thể rời Thần Y trấn, ta sẽ thông báo. Có thể năm năm, mười năm hoặc lâu hơn, cũng có thể cả đời không rời đây được. Cái đó tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.
Tiểu Bất Tử quay ra nhìn Tiểu Linh và sư phụ, hắn thấy trong mặt họ có một cảm giác gì đó không muốn chia ly. Trong lòng hắn, đấu tranh qua lại dữ dội. Hắn tin, bản thân là người tốt và sẽ thể hiện được điều đó để rời khỏi Thần Y trấn, trở về với sư phụ và cả…Tiểu Linh. Hít một hơi, hắn gật đầu:
- Được, con đồng ý. Con sẽ ở lại đây.
- Tiểu Bất Tử! – Tiểu Linh khẽ kêu tên hắn, nàng không muốn chuyện này sảy ra. Nói đúng hơn, nàng không muốn phải xa hắn.
- Tiểu Linh đừng lo, ta hứa sẽ trở về Thiên Vân mà. – Tiểu Bất Tử đặt nhẹ tay lên vai nàng, mỉm cười nói.
- Ngươi nhớ nhé! – Tiểu Linh nói rồi vội vàng gạt tay hắn, chạy ra bên ngoài.
Tiểu Bất Tử nhìn theo, trong lòng ngập lên một cảm giác bồi hồi. Lê Hữu thấy vậy trùng xuồng, thở dài và lắc đầu. Lão biết, cháu gái mình đã có cảm tình với thằng nhóc này mất rồi.
Bình luận truyện