Lạc Tích

Chương 113: Bạch Lương (2)



Bạch Lương hơi nghiêng đầu, cười nhìn về phía Bạch Lạc Tích.

"Thúc phụ ở dưới sự che chở của tướng sĩ thừa dịp loạn rút lui, sau đó biết được ngày đó tướng sĩ bị bắt tất cả đều trảm thủ, đau lòng không thôi, thoái ẩn núi rừng, từ đây không màng thế sự."

"Không màng thế sự? Hắn lúc đó không phải mang theo một cô gái chạy trốn?"

Trong lời nói Bạch Lạc Tích mang theo trào phúng.

"Cô gái? Ngươi là nói phu nhân của Dương tướng quân? Lúc đó rút lui khẩn cấp, thúc phụ hạ lệnh đem gia quyến còn lại trong doanh trại toàn bộ mang đi, nhìn mọi người an toàn rút lui, mới do thúc phụ mang theo binh lính chặn phía sau, Dương phu nhân mang theo hài tử vừa đầy tháng, không có rút lui đúng lúc, cuối cùng vẫn là thúc phụ đem họ cứu lại."

Bạch Lương hơi kinh ngạc, hắn cho rằng Bạch Lạc Tích cái gì cũng không biết.

"Thì ra là như vậy."

Bạch Lạc Tích trong lòng thông suốt, tuy phụ thân đối với mình không lạnh không nhạt nhưng nàng từ đầu đến cuối không muốn tin tưởng phụ thân là nam tử bội tình bạc nghĩa.

"Ngươi thì sao? Không phải là bị bắt?"

Bạch Lạc Tích tiếp tục truy hỏi.

"Sau đó ta bị bắt, bởi vì nguyên nhân của ngươi hoàng thượng tự mình thẩm vấn ta, không có cách nào, ta chỉ có thể đem nơi ở ẩn thân của mấy vị Tướng quân khai ra."

Bạch Lương mặt lộ vẻ khó xử, không hề che giấu chút nào chuyện bán đứng mấy vị Tướng quân.

"Cái này không thể trách ngươi, thủ đoạn của Mẫu Hoàng.."

Bạch Lạc Tích nhắm mắt thở dài, nàng lại có chút đau lòng ca ca ôn hòa này, đã từng giống như chính mình, đứng ở đỉnh cao quyền lợi, chỉ cần an ổn lớn lên, liền có thể nắm giữ quyền thế mà người khác ước ao không đến. Bây giờ lại chán nản như vậy, dường như thấy được cái bóng của mình, chỉ là Bạch Lương không có may mắn như mình..

"Biểu ca nhất định biết mục đích lần này đến của Tích Nhi, không biết có nguyện cùng Tích Nhi đi một lần?"

Bạch Lạc Tích khách khí dò hỏi, không có một tia miễn cưỡng

"Được, trốn lâu như vậy, nếu đã tránh không khỏi, ngươi đường xa mà đến, luôn phải vì ngươi làm chút gì."

Bạch Lương sủng nịch nhìn Bạch Lạc Tích, nếu như nói làm nhiều chuyện như vậy, hối hận nhất vẫn là liên lụy Bạch Lạc Tích chịu khổ, hắn là thật lòng thương yêu cô em gái này, có lẽ tình cảm của đáy lòng cả chính hắn cũng không từng nhận rõ. Cũng là bởi vì Bạch Lạc Tích, hắn mới ở sáu năm trước làm chuyện sai lầm để cho mình vĩnh viễn không cách nào tha thứ.

"Ta sẽ bảo đảm ngươi vô sự."

Bạch Lạc Tích nghiên túc cam kết.

"Không sao, năm đó đã là sống tạm bợ."

Bạch Lương phát hiện lần nữa nhìn thấy Bạch Lạc Tích, ý nghĩ trước đó của chính mình vậy mà hơi thay đổi, mấy năm qua luôn vì lựa chọn của năm đó hổ thẹn trong lòng, ở dưới uy hiếp của Vương gia, chưa từng nghĩ qua có thể vì Bạch gia sửa án, hắn giờ phút này chỉ muốn ở trong lòng Bạch Lạc Tích lưu lại hồi ức tốt đẹp, không muốn hành động năm đó của chính mình bị nàng biết được.

"Hi vọng biểu ca ở trước mặt Mẫu Hoàng cũng có thể nói rõ sự thật như hôm nay như vậy"

Bạch Lạc Tích tuy không muốn hoài nghi, nhưng chuyện này quả thật có sơ hỡ, tuy phụ thân yêu sâu đậm Mẫu Hoàng, tuy cũng sẽ không dựa vào một phong mật thư thì chủ soái đại quân hồi kinh, chắc chắn có người tâm phúc từ bên trong truyền lời, trong lòng Bạch Lạc Tích cảm giác nặng nề, sâu sắc nhìn về phía Bạch Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện