Lại Trầm Luân Lần Nữa
Chương 21: Chân lý tình yêu
Đêm thu, yên tĩnh lạnh như nước.
Trong phòng ăn, hai người an lặng yên tĩnh ngồi đối diện nhau, ăn cơm tối.
Cố Noãn Phong liên tục không nói gì, Diệp Thanh Thành thông minh đương nhiên không sẽ chủ động mở miệng hỏi thăm, buổi chiều sau khi nghe điện thoại của nàng, hắn suy nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, xấu nhất là nàng sẽ nhắc lại chuyện cũ, lần nữa đề xuất ý muốn rời xa hắn
Trí nhớ thống khổ luôn như hình với bóng, ngày đó lúc nàng xin hắn thành toàn cho nàng, tựa như cầm trên tay một con dao sắc hung hăng đâm vào trong tim của hắn, không cho hắn kịp tránh né mà vô tình đâm xuyên vào khiến cho hắn đau nhức.
Có ghen ghét, có hâm mộ, càng có thống khổ mà người khác không cách nào nhận thức được. Những năm qua, vô luận hắn thật lòng đối xử với nàng như thế nào, nàng vẫn khư khư cố chấp giữ lấy tình cảm ban đầu, hắn hi vọng mình chính là người nàng giữ ở trong lòng kia, là người nàng muốn cùng cả đời kia, mặc dù biết rõ cái ý nghĩ này quá xa xỉ gần như là một điều vô vọng.
Món ăn rất thơm, hương thơm cùng khổ sở nhàn nhạt quấn quanh tại đầu lưỡi, hương vị hỗn hợp đánh thẳng vào trong lòng Diệp Thanh Thành. Không phải là thức ăn chín đi mua về, không nghĩ tới dĩ nhiên là do nàng động thủ làm, chè hạt sen bách hợp, cây dẻ mộc nhĩ gà cùng rau cải thảo xào nấm hương, hai món ăn, một nấu một xào, phối hợp với bát cháo thơm ngát.
Bất giác liền cảm thấy có một nỗi cô đơn mất mác, xem ra khi không có sự chiếu cố chăm sóc của hắn, sau này nàng vẫn có thể sinh hoạt rất tốt. Ánh mắt chớp động, trong con ngươi đen của Diệp Thanh Thành không khỏi ám chìm xuống vài phần.
Diệp Thanh Thành trầm mặc hồi lâu làm cho Cố Noãn Phong ngồi ở phía đối diện hắn lo lắng trùng trùng, hắn đến đây, mặc dù cái gì cũng không có hỏi, nhưng gương mặt ủ dột vẫn khiến cho nàng không thể thả lỏng được, ngước mắt nhìn xem mái tóc ngắn gọn gàng của hắn dưới ánh sáng phản chiếu của ngọn đèn phát ra nhu nhuận sáng bóng, sâu trong đáy lòng Cố Noãn Phong không khỏi rấy nên từng đợt rung động. Haiz, thật hoài niệm cái người Diệp Thanh Thành luôn sủng ái nàng kia a!
Ngoáy ngoáy cháo trong bát sứ, thế nào cũng phải xin lỗi hắn vì hành vi vô trách nhiệm nàng đã từng làm trước đấy, lúng túng mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "Thanh Thành, thực xin lỗi!"
Diệp Thanh Thành hít vào một hơi, đôi mắt thâm u như đầm mực nhìn qua không thấy đáy, Cố Noãn Phong cho rằng hắn không nghe rõ, giọng nói nâng cao lên một chút, lời nói cũng so với vừa rồi có trật tự rõ hơn: "Thanh Thành, thực xin lỗi!"
"Em có biết hay không, tại trong thế giới của hai người ba chữ " thực xin lỗi " này là câu mà người kia không muốn nghe thấy nhất, bởi vì nó đại biểu cho người bị thương hại và bị cô phụ (phụ lòng)." Diệp Thanh Thành cực lực muốn che giấu tâm tình của mình, trong giọng nói có sự rung động không dễ dàng phát hiện ra, một đôi mắt như Hắc Diệu Thạch khiến cho Cố Noãn Phong không thể nào nhìn thấu.
Diệp Thanh Thành tỏ vẻ xa cách với vẻ mặt bị thương, Cố Noãn Phong nhìn thấy mà đau lòng cực kỳ, nàng tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy, khiến cho hắn đau khổ như thế còn không cảm giác được gì? Từ bao giờ trong đôi mắt trong suốt như nước của hắn lại có thứ mà nàng không nhìnthấu?
"Thanh Thành, chúng ta lại bât đầu một lần nữa được không?"
Diệp Thanh Thành tay run lên, "Cạch!" một tiếng, chiếc đũa rơi xuống trên sàn nhà, thân thể hắn cứng ngắc không nhúc nhích ngồi im, chỉ có lồng ngực bởi vì trái tim kịch liệt đập lên mà khẽ phập phồng.
"Liền bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ giây phút này được không?" Cố Noãn Phong đỏ vành mắt chạy tới ôm lấy eo Diệp Thanh Thành, đem mặt dán chặt vài trên lưng của hắn.
Âm thanh nghẹn ngào của Cố Noãn Phong xuyên thấu qua lưng Diệp Thanh Thành rõ ràng từng chữ truyền đến, bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương ôm chặt eo của hắn, giờ khắc này máu trong toàn thân hắn bỗng chốc như vui mừng hát lên, phảng phất như chớp mắt đã tìm được một niềm an ủi rồi.
"Xin chào, tôi là Cố Noãn Phong, gần hai mươi lăm tuổi, nhân viên tư vấn của viện tư pháp, chuyên môn chịu trách nhiệm tư vấn hôn nhân."
Sắc mặt trầm trọng của Diệp Thanh Thành, dường như được một làn gió ấm thổi đến liền mây tan trời sáng, dần dần toả ánh hào quang. Đôi mắt hắn nửa rủ xuống, che giấu gợn sóng: "Xin chào, tôi là Diệp Thanh Thành, sắp bước sang tổi ba mươi, là bác sĩ đã kết hôn, rất cần một vị nhân viên tư vấn hôn nhân có trách nhiệm, giàu lòng nhân ái đến cứu vãn hôn nhân của tôi."
"Thanh Thành, anh đồng ý bắt đầu lại lần nữa với em sao? Anh đã tha thứ cho em - -" ý tứ của hắn có phải là tha thứ nàng hay không? Cố Noãn Phong vui vẻ từ phía sau đi vòng qua trước người hắn, chuẩn bị sà vào trong ngực của hắn.
Đang khi sắp bổ nhào vào trong ngực hắn, vẻ mặt Diệp Thanh Thành giữ kín như bưng nhẹ nhàng đẩy ra nàng, nếu như Cố Noãn Phong không phải bởi vì bị giật mình lùi lại vài bước, sẽ không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua rồi biến mất khóe miệng của hắn.
"Anh còn không chịu tha thứ cho em?" Trong đôi mắt của Cố Noãn Phong dâng lên đám sương mù mông lung, nước mắt rưng rưng sắp trào ra.
Trong lòng Diệp Thanh Thành đã sớm bốc lên vui mừng như bong bóng xà phòng lấp lánh rực rỡ hoa mỹ, một cái tay của hắn lặng lẽ trượt đến dưới bàn cơm, dùng sức véo chân của mình, đau, thật đúng là không phải đang nằm mơ, Noãn Phong của hắn khi nào thì cũng sẽ dùng dáng vẻ này để yêu cầu mình phải quan tâm tới nàng, cảm giác này rất tuyệt.
Khẩu vị của hắn trở nên vô cùng tốt, trên mặt lại hết sức tỏ vẻ như không có chuyện gì nói với Cố Noãn Phong: "Có cái gì chờ ăn xong rồi nói sau, thức ăn đều rất ngon, không thể lãng phí."
Cố Noãn Phong không đợi được, vạn nhất hắn ăn xong rồi bỏ đi thì làm sao bây giờ? Thời gian càng kéo dài, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng lúc càng xa, nếu không phải sợ biểu hiện quá thân mật với hắn, hắn sẽ hoài nghi, nàng thật muốn giật ra cuống họng hét lớn một tiếng: Thanh Thành, em yêu anh!
Nàng hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Thanh Thành, có phải anh không còn yêu em hay không, cho nên không muốn cùng bắt đầu lại lần nữa với em?"
"Dù cho anh có phủ nhận, nhưng mà, đã từng yêu em, anh còn có thể yêu ai đây?" Hắn chỉ yêu cái người phụ nữ đã in dấu thật sâu vào trong cuộc đời của hắn này thôi.
"Nếu như anh còn yêu em, vậy thì vì sao anh đẩy em ra?" Nếu đã yêu em, vì dao còn muốn đẩy ra, đây là cái đạo lý gì? Cố Noãn Phong ủy khuất móp méo miệng, nước mắt kìm nén nửa ngày rốt cục ào ào đổ xuống.
"Bây giờ chúng ta cần phải giữ một đoạn khoảng cách." Bộ dáng nàng ủy khuất khóc thút thít, Diệp Thanh Thành nhìn thấy liền mềm lòng, thật là muốn siết chặt nàng vào trong lòng, hôn toàn thân cái tên vô lại không có lương tâm làm cho hắn nhớ đến đau đớn này.
Hắn không thể không dùng lý trí siêu cường khắc chế, không phải sợ lại đâm đầu vào sẽ vạn kiếp bất phục, chỉ là sợ lại đến một lần nữa, nếu như cuối cùng vẫn là tan thành bọt nước, hắn sẽ bị tức giận đến hộc máu mà chết. Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể nhìn thấy nàng nữa.
"Tại sao phải giữ một khoảng cách? Chẳng lẽ là bởi vì em nói xin lỗi không đủ chân thành?" Nữ nhân luôn có bản năng cậy sủng sinh kiêu, Cố Noãn Phong biết Diệp Thanh Thành còn yêu mình, sức lực lập tức tràn trề, suy nghĩ một chút, cố ý cọ đến trước người của hắn, vừa khóc vừa nói.
Đã từng có một phần tình yêu chân thành đặt ở trước mặt của em, em không biết quý trọng, chờ lúc em mất đi em mới hối hận không kịp, trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu như ông trời đã cho em thêm một cơ hội làm lại lần nữa, em sẽ đối với anh nói ba chữ: " em yêu anh ". Nếu như nhất định phải gia hạn cho phần tình cảm này, em hy vọng là một vạn năm."
"Haiz, Noãn Phong, tại sao em có thể lấy trộm lời kịch của người khác, hơn nữa cố ý nói tuyệt hảo như vậy, cố ý trêu chọc anh phải không?" Diệp Thanh Thành bất đắc dĩ thở dài, hắn đứng lên đem Cố Noãn Phong dịu dàng ôm vào trong ngực, khẽ vuốt sống lưng của nàng, sủng ái mặc cho nàng phát tiết trong ngực của hắn.
"Em hiểu sai ý của anh, em biết rõ anh không thể cự tuyệt em, mỗi một tế bào trong người anh đều điên cuồng la hét muốn em, nhưng mà lúc này đây, chúng ta vẫn nên tạm thời cho hai bên yên tĩnh một chút được không? Suy nghĩ kỹ lại rồi quyết định, không nên vội vàng hành động, bởi vì không phải lần nào anh cũng sẽ rộng lượng mà thành toàn cho em."
Cố Noãn Phong, nếu như em đã cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ không lại độ lượng như vậy dễ dàng buông tay em, cho dù em lại không muốn dây dưa, anh vẫn sẽ quấn quít lấy em cho đến cuối đời.
Lúc Diệp Thanh Thành cầm áo khoác trở về bệnh viện, đến gần mái tóc quăn của Cố Noãn Phong nói: "Đã quên nói, đêm nay em thật xinh đẹp, thoạt nhìn như một con búp bê."
"Thanh Thành, không cần đi, được không? Ngủ ở bệnh viện nơi đó không thể thoải mái như trong nhà."
Diệp Thanh Thành mặc áo khoác, ánh mắt nhìn như tỉnh táo lạnh nhạt, kỳ thật sóng ngầm bắt đầu khởi động, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ, cứ nín thở ngưng thần như vậy nhìn nàng: "Nếu như anh lưu lại, e rằng chúng ta đều không thể tỉnh táo được. Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai phải đi làm, ngủ ngon."
Đóng cửa lại, trong phòng Cố Noãn Phong làm một động tác hả giận.
Ngoài cửa Diệp Thanh Thành thì lặng yên đứng một hồi, trong mắt loé lên thần thái khác thường.
******
Cố Noãn Phong sau khi tốt nghiệp tham gia thi nhân viên công vụ (giống như thi vào biên chế của), thi làm nhân viên tư vấn của trung tâm tư vấn bộ tư pháp, nàng chuyên môn chịu trách nhiệm tư vấn hôn nhân. Bởi vì ở trung tâm tư vẫn tuổi của nàng ít nhất, cho nên cùng nàng hợp tác là một nhân viên có giàu kinh nghiệm Trương tư vấn viên, mọi người ở trung tâm tư vẫn tôn xưng nàng là Trương đại tỷ.
Khi cùng Trương đại tỷ tư vấn, Cố Noãn Phong rất ít có thể nói chen vào, nói thẳng ra, mấy vụ chuyển tới trung tâm tư vấn của bọn họ đều là những cuộc hôn nhân va phải đá ngầm, trên mặt tình cảm, tài sản, con trai và con gái các loại vấn đề tồn tại mâu thuẫn rất lớn, cho nên trong khi điều giải gặp phải khó khăn đều tương đối lớn.
Cố Noãn Phong chủ yếu chịu trách nhiệm sửa sang lại tài liệu và ghi chép, dù sao chưa có nhiều kinh nghiệm sống, giảng đạo lý cũng không dễ dàng liên hệ với thực tế, điều lệ giảng dạy trong sách vở và luật pháp, người đến tư vấn phần lớn đêu không muốn nghe.
Hôm nay tới đây tư vấn là vợ chồng đã hẹn nói chuyện lần thứ ba, kết hôn sáu năm trước, kết hôn dùng hình thức ở rể, nhà gái bỏ vốn mua phòng, nhà trai bỏ vốn trang hoàng, sau khi cưới nhà gái mang thai lại sinh non, năm ngoái rốt cục giữ được thai sinh được con trai. Theo đạo lý nói là một chuyện vui, hết lần này tới lần khác cuối cùng bởi vì vấn đề con trai theo họ nhà trai hay là họ nhà gái mà sinh ra tranh chấp, dùng lý do tình cảm tan vỡ yêu cầu ly hôn.
Đây là lần thứ ba hẹn nói chuyện, kỳ thật tại lần hẹn thứ hai, trọng tâm nói chuyện đã chuyển đến vân đề phân chia nhà cửa và quyền nuôi con, nói cách khác lần này sẽ đưa ra quyết định, cuộc hôn nhân này tan là định rồi.
Bây giờ Cố Noãn Phong đối với chuyện hôn nhân và tình yêu có cảm nhận rất sâu sắc, có thể kết thành phu thê là một chuyện có duyên phận biết bao, mồi lửa khiến hôn nhân của bọn họ va phải đá ngầm cũng không phải do tình cảm tan vỡ đưa tới, lật xem hồ sơ cùng ghi chép nói chuyện của bọn họ, phát hiện trong lời nói của họ còn có cảm tình.
Trương đại tỷ đang cùng đôi vợ chồng đó cẩn thận giảng giải kiến thức luật pháp có quan hệ: "... Nhà là mua sau khi đăng kí kết hôn, thuộc về tài sản sau khi cưới, cần phải chia đều, hài tử tuổi còn bé, nhà gái có kinh tế năng lực nuôi dưỡng, dựa theo luật pháp của nhà nước ta, sau khi ly hôn phán quyết cho nhà gái nuôi khả năng rất lớn."
Nhà trai khẩn trương đến độ mặt đỏ hết lên: "Chúng tôi vốn không có bao nhiêu vấn đề, nếu vì họ của con trai, cuối cùng phán định cho nàng, tôi..." Câu nói kế tiếp của hắn không nói, ý tứ rất rõ ràng, còn không bằng không ly hôn đây.
Nhà gái nghe cũng dao động, nhưng mà ngoài miệng nhất quyết không tha: "Các chị không cần khuyên nữa, tôi sẽ không sống cùng anh ta nữa, tôi đã quá thất vọng vê anh ta rồi, ngoài chuyện kết hôn, còn lại chuyện gì đều nghe theo cha mẹ, cứ như đứa trẻ chưa dứt sữa."
"Tôi có thể nói hai câu chứ? Thế giới to lớn, con người, dù cho trong một phút gặp một người, trong cuộc đời bạn có lẽ vẫn không thể nào gặp được hết toàn bộ 70 triệu người của thế giới, cho nên gặp nhau chỉ có thể dựa vào duyên phận. Đời trước 5000 năm tu luyện đổi được đời này kiếp này một lần ngoái đầu nhìn lại, biển người mênh mông, mặc dù gặp nhau cũng đa phần là gặp thoáng qua, hai ngừoi chân chính năm tay nhau đi hết cuộc đời ít lại càng ít. Cho nên, các bạn nói hôn nhân là cần bao nhiêu duyên phận?
Nhớ lại ngày đó các bạn là gặp nhau, đến với nhau như thế nào, duyên phận như vậy không biết quý trọng, về sau mất đi lại hối hận thì đã muộn. Tình cảm của các bạn cũng không phải thực sự tan vỡ, chỉ là vì người nhà bất hòa, nếu thật tâm tương yêu sẽ phải cùng nhau đối mặt, kỳ thật con cái mang họ gì có liên quan gì? Đó là kết tinh tình têu của hai người, trong thân thể chảy dòng máu của cả hai nhà."
Cố Noãn Phong hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phat ra), lúc khuyên giải bọn họ, vô thức nước mắt cũng chảy ra.
"Rất nhiều hiểu lầm không phải là do không yêu nhau, hôn nhân, quan trọng nhất là tín nhiệm cùng câu thông (chia sẻ, nói chuyện rõ để tgaaus hiểu nhau), khi xảy ra vấn đề, không nên trốn tránh, chỉ trích lẫn nhau. Ai cũng không phải là thánh nhân, khó tránh khỏi thời điểm xử lý vấn đề không cân nhắc đến cảm thụ của đối phương, hây nghĩ đến những hồi ức hạnh phúc của hai người, nghĩ đến con cái. Cho mình thêm một cơ hội, cũng là cho người yêu thêm một cơ hội."
Đôi vợ chồng kia đều cúi đầu, chờ đến lúc bọn họ đi ra ngoài, Trương đại tỷ cao hứng nói cho Cố Noãn Phong: "Tiểu Cố, lúc bọn họ đi ra ngoài, nhà trai chủ động nắm tay nhà gái, nhà gái có né tránh, cuối cùng không có giằng ra được, xem ra đôi này có hi vọng không ly hôn."
Cố Noãn Phong vui vẻ một trận, đây là kết quả muốn nhìn thấy nhất sau khi tư vấn..
"Tiểu Cố rốt cuộc cũng là người từng trải, hôm nay nói ngay cả chị nghe cũng thấy xúc động, về nhà chị sẽ nấu vài món ăn cho ông xã chị, đến được với nhau là duyên phận rất lơn." Trương đại tỷ tán dương gật đầu với Cố Noãn Phong.
Đến được với nhau là duyên phận rất lớn. Trong đầu, trong lòng Cố Noãn Phong đều quanh quẩn bóng dáng Diệp Thanh Thành, thật tốt, giờ nàng đã hiểu chân lý của tình yêu.
...
Trong phòng ăn, hai người an lặng yên tĩnh ngồi đối diện nhau, ăn cơm tối.
Cố Noãn Phong liên tục không nói gì, Diệp Thanh Thành thông minh đương nhiên không sẽ chủ động mở miệng hỏi thăm, buổi chiều sau khi nghe điện thoại của nàng, hắn suy nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, xấu nhất là nàng sẽ nhắc lại chuyện cũ, lần nữa đề xuất ý muốn rời xa hắn
Trí nhớ thống khổ luôn như hình với bóng, ngày đó lúc nàng xin hắn thành toàn cho nàng, tựa như cầm trên tay một con dao sắc hung hăng đâm vào trong tim của hắn, không cho hắn kịp tránh né mà vô tình đâm xuyên vào khiến cho hắn đau nhức.
Có ghen ghét, có hâm mộ, càng có thống khổ mà người khác không cách nào nhận thức được. Những năm qua, vô luận hắn thật lòng đối xử với nàng như thế nào, nàng vẫn khư khư cố chấp giữ lấy tình cảm ban đầu, hắn hi vọng mình chính là người nàng giữ ở trong lòng kia, là người nàng muốn cùng cả đời kia, mặc dù biết rõ cái ý nghĩ này quá xa xỉ gần như là một điều vô vọng.
Món ăn rất thơm, hương thơm cùng khổ sở nhàn nhạt quấn quanh tại đầu lưỡi, hương vị hỗn hợp đánh thẳng vào trong lòng Diệp Thanh Thành. Không phải là thức ăn chín đi mua về, không nghĩ tới dĩ nhiên là do nàng động thủ làm, chè hạt sen bách hợp, cây dẻ mộc nhĩ gà cùng rau cải thảo xào nấm hương, hai món ăn, một nấu một xào, phối hợp với bát cháo thơm ngát.
Bất giác liền cảm thấy có một nỗi cô đơn mất mác, xem ra khi không có sự chiếu cố chăm sóc của hắn, sau này nàng vẫn có thể sinh hoạt rất tốt. Ánh mắt chớp động, trong con ngươi đen của Diệp Thanh Thành không khỏi ám chìm xuống vài phần.
Diệp Thanh Thành trầm mặc hồi lâu làm cho Cố Noãn Phong ngồi ở phía đối diện hắn lo lắng trùng trùng, hắn đến đây, mặc dù cái gì cũng không có hỏi, nhưng gương mặt ủ dột vẫn khiến cho nàng không thể thả lỏng được, ngước mắt nhìn xem mái tóc ngắn gọn gàng của hắn dưới ánh sáng phản chiếu của ngọn đèn phát ra nhu nhuận sáng bóng, sâu trong đáy lòng Cố Noãn Phong không khỏi rấy nên từng đợt rung động. Haiz, thật hoài niệm cái người Diệp Thanh Thành luôn sủng ái nàng kia a!
Ngoáy ngoáy cháo trong bát sứ, thế nào cũng phải xin lỗi hắn vì hành vi vô trách nhiệm nàng đã từng làm trước đấy, lúng túng mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "Thanh Thành, thực xin lỗi!"
Diệp Thanh Thành hít vào một hơi, đôi mắt thâm u như đầm mực nhìn qua không thấy đáy, Cố Noãn Phong cho rằng hắn không nghe rõ, giọng nói nâng cao lên một chút, lời nói cũng so với vừa rồi có trật tự rõ hơn: "Thanh Thành, thực xin lỗi!"
"Em có biết hay không, tại trong thế giới của hai người ba chữ " thực xin lỗi " này là câu mà người kia không muốn nghe thấy nhất, bởi vì nó đại biểu cho người bị thương hại và bị cô phụ (phụ lòng)." Diệp Thanh Thành cực lực muốn che giấu tâm tình của mình, trong giọng nói có sự rung động không dễ dàng phát hiện ra, một đôi mắt như Hắc Diệu Thạch khiến cho Cố Noãn Phong không thể nào nhìn thấu.
Diệp Thanh Thành tỏ vẻ xa cách với vẻ mặt bị thương, Cố Noãn Phong nhìn thấy mà đau lòng cực kỳ, nàng tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy, khiến cho hắn đau khổ như thế còn không cảm giác được gì? Từ bao giờ trong đôi mắt trong suốt như nước của hắn lại có thứ mà nàng không nhìnthấu?
"Thanh Thành, chúng ta lại bât đầu một lần nữa được không?"
Diệp Thanh Thành tay run lên, "Cạch!" một tiếng, chiếc đũa rơi xuống trên sàn nhà, thân thể hắn cứng ngắc không nhúc nhích ngồi im, chỉ có lồng ngực bởi vì trái tim kịch liệt đập lên mà khẽ phập phồng.
"Liền bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ giây phút này được không?" Cố Noãn Phong đỏ vành mắt chạy tới ôm lấy eo Diệp Thanh Thành, đem mặt dán chặt vài trên lưng của hắn.
Âm thanh nghẹn ngào của Cố Noãn Phong xuyên thấu qua lưng Diệp Thanh Thành rõ ràng từng chữ truyền đến, bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương ôm chặt eo của hắn, giờ khắc này máu trong toàn thân hắn bỗng chốc như vui mừng hát lên, phảng phất như chớp mắt đã tìm được một niềm an ủi rồi.
"Xin chào, tôi là Cố Noãn Phong, gần hai mươi lăm tuổi, nhân viên tư vấn của viện tư pháp, chuyên môn chịu trách nhiệm tư vấn hôn nhân."
Sắc mặt trầm trọng của Diệp Thanh Thành, dường như được một làn gió ấm thổi đến liền mây tan trời sáng, dần dần toả ánh hào quang. Đôi mắt hắn nửa rủ xuống, che giấu gợn sóng: "Xin chào, tôi là Diệp Thanh Thành, sắp bước sang tổi ba mươi, là bác sĩ đã kết hôn, rất cần một vị nhân viên tư vấn hôn nhân có trách nhiệm, giàu lòng nhân ái đến cứu vãn hôn nhân của tôi."
"Thanh Thành, anh đồng ý bắt đầu lại lần nữa với em sao? Anh đã tha thứ cho em - -" ý tứ của hắn có phải là tha thứ nàng hay không? Cố Noãn Phong vui vẻ từ phía sau đi vòng qua trước người hắn, chuẩn bị sà vào trong ngực của hắn.
Đang khi sắp bổ nhào vào trong ngực hắn, vẻ mặt Diệp Thanh Thành giữ kín như bưng nhẹ nhàng đẩy ra nàng, nếu như Cố Noãn Phong không phải bởi vì bị giật mình lùi lại vài bước, sẽ không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua rồi biến mất khóe miệng của hắn.
"Anh còn không chịu tha thứ cho em?" Trong đôi mắt của Cố Noãn Phong dâng lên đám sương mù mông lung, nước mắt rưng rưng sắp trào ra.
Trong lòng Diệp Thanh Thành đã sớm bốc lên vui mừng như bong bóng xà phòng lấp lánh rực rỡ hoa mỹ, một cái tay của hắn lặng lẽ trượt đến dưới bàn cơm, dùng sức véo chân của mình, đau, thật đúng là không phải đang nằm mơ, Noãn Phong của hắn khi nào thì cũng sẽ dùng dáng vẻ này để yêu cầu mình phải quan tâm tới nàng, cảm giác này rất tuyệt.
Khẩu vị của hắn trở nên vô cùng tốt, trên mặt lại hết sức tỏ vẻ như không có chuyện gì nói với Cố Noãn Phong: "Có cái gì chờ ăn xong rồi nói sau, thức ăn đều rất ngon, không thể lãng phí."
Cố Noãn Phong không đợi được, vạn nhất hắn ăn xong rồi bỏ đi thì làm sao bây giờ? Thời gian càng kéo dài, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng lúc càng xa, nếu không phải sợ biểu hiện quá thân mật với hắn, hắn sẽ hoài nghi, nàng thật muốn giật ra cuống họng hét lớn một tiếng: Thanh Thành, em yêu anh!
Nàng hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Thanh Thành, có phải anh không còn yêu em hay không, cho nên không muốn cùng bắt đầu lại lần nữa với em?"
"Dù cho anh có phủ nhận, nhưng mà, đã từng yêu em, anh còn có thể yêu ai đây?" Hắn chỉ yêu cái người phụ nữ đã in dấu thật sâu vào trong cuộc đời của hắn này thôi.
"Nếu như anh còn yêu em, vậy thì vì sao anh đẩy em ra?" Nếu đã yêu em, vì dao còn muốn đẩy ra, đây là cái đạo lý gì? Cố Noãn Phong ủy khuất móp méo miệng, nước mắt kìm nén nửa ngày rốt cục ào ào đổ xuống.
"Bây giờ chúng ta cần phải giữ một đoạn khoảng cách." Bộ dáng nàng ủy khuất khóc thút thít, Diệp Thanh Thành nhìn thấy liền mềm lòng, thật là muốn siết chặt nàng vào trong lòng, hôn toàn thân cái tên vô lại không có lương tâm làm cho hắn nhớ đến đau đớn này.
Hắn không thể không dùng lý trí siêu cường khắc chế, không phải sợ lại đâm đầu vào sẽ vạn kiếp bất phục, chỉ là sợ lại đến một lần nữa, nếu như cuối cùng vẫn là tan thành bọt nước, hắn sẽ bị tức giận đến hộc máu mà chết. Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể nhìn thấy nàng nữa.
"Tại sao phải giữ một khoảng cách? Chẳng lẽ là bởi vì em nói xin lỗi không đủ chân thành?" Nữ nhân luôn có bản năng cậy sủng sinh kiêu, Cố Noãn Phong biết Diệp Thanh Thành còn yêu mình, sức lực lập tức tràn trề, suy nghĩ một chút, cố ý cọ đến trước người của hắn, vừa khóc vừa nói.
Đã từng có một phần tình yêu chân thành đặt ở trước mặt của em, em không biết quý trọng, chờ lúc em mất đi em mới hối hận không kịp, trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu như ông trời đã cho em thêm một cơ hội làm lại lần nữa, em sẽ đối với anh nói ba chữ: " em yêu anh ". Nếu như nhất định phải gia hạn cho phần tình cảm này, em hy vọng là một vạn năm."
"Haiz, Noãn Phong, tại sao em có thể lấy trộm lời kịch của người khác, hơn nữa cố ý nói tuyệt hảo như vậy, cố ý trêu chọc anh phải không?" Diệp Thanh Thành bất đắc dĩ thở dài, hắn đứng lên đem Cố Noãn Phong dịu dàng ôm vào trong ngực, khẽ vuốt sống lưng của nàng, sủng ái mặc cho nàng phát tiết trong ngực của hắn.
"Em hiểu sai ý của anh, em biết rõ anh không thể cự tuyệt em, mỗi một tế bào trong người anh đều điên cuồng la hét muốn em, nhưng mà lúc này đây, chúng ta vẫn nên tạm thời cho hai bên yên tĩnh một chút được không? Suy nghĩ kỹ lại rồi quyết định, không nên vội vàng hành động, bởi vì không phải lần nào anh cũng sẽ rộng lượng mà thành toàn cho em."
Cố Noãn Phong, nếu như em đã cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ không lại độ lượng như vậy dễ dàng buông tay em, cho dù em lại không muốn dây dưa, anh vẫn sẽ quấn quít lấy em cho đến cuối đời.
Lúc Diệp Thanh Thành cầm áo khoác trở về bệnh viện, đến gần mái tóc quăn của Cố Noãn Phong nói: "Đã quên nói, đêm nay em thật xinh đẹp, thoạt nhìn như một con búp bê."
"Thanh Thành, không cần đi, được không? Ngủ ở bệnh viện nơi đó không thể thoải mái như trong nhà."
Diệp Thanh Thành mặc áo khoác, ánh mắt nhìn như tỉnh táo lạnh nhạt, kỳ thật sóng ngầm bắt đầu khởi động, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ, cứ nín thở ngưng thần như vậy nhìn nàng: "Nếu như anh lưu lại, e rằng chúng ta đều không thể tỉnh táo được. Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai phải đi làm, ngủ ngon."
Đóng cửa lại, trong phòng Cố Noãn Phong làm một động tác hả giận.
Ngoài cửa Diệp Thanh Thành thì lặng yên đứng một hồi, trong mắt loé lên thần thái khác thường.
******
Cố Noãn Phong sau khi tốt nghiệp tham gia thi nhân viên công vụ (giống như thi vào biên chế của), thi làm nhân viên tư vấn của trung tâm tư vấn bộ tư pháp, nàng chuyên môn chịu trách nhiệm tư vấn hôn nhân. Bởi vì ở trung tâm tư vẫn tuổi của nàng ít nhất, cho nên cùng nàng hợp tác là một nhân viên có giàu kinh nghiệm Trương tư vấn viên, mọi người ở trung tâm tư vẫn tôn xưng nàng là Trương đại tỷ.
Khi cùng Trương đại tỷ tư vấn, Cố Noãn Phong rất ít có thể nói chen vào, nói thẳng ra, mấy vụ chuyển tới trung tâm tư vấn của bọn họ đều là những cuộc hôn nhân va phải đá ngầm, trên mặt tình cảm, tài sản, con trai và con gái các loại vấn đề tồn tại mâu thuẫn rất lớn, cho nên trong khi điều giải gặp phải khó khăn đều tương đối lớn.
Cố Noãn Phong chủ yếu chịu trách nhiệm sửa sang lại tài liệu và ghi chép, dù sao chưa có nhiều kinh nghiệm sống, giảng đạo lý cũng không dễ dàng liên hệ với thực tế, điều lệ giảng dạy trong sách vở và luật pháp, người đến tư vấn phần lớn đêu không muốn nghe.
Hôm nay tới đây tư vấn là vợ chồng đã hẹn nói chuyện lần thứ ba, kết hôn sáu năm trước, kết hôn dùng hình thức ở rể, nhà gái bỏ vốn mua phòng, nhà trai bỏ vốn trang hoàng, sau khi cưới nhà gái mang thai lại sinh non, năm ngoái rốt cục giữ được thai sinh được con trai. Theo đạo lý nói là một chuyện vui, hết lần này tới lần khác cuối cùng bởi vì vấn đề con trai theo họ nhà trai hay là họ nhà gái mà sinh ra tranh chấp, dùng lý do tình cảm tan vỡ yêu cầu ly hôn.
Đây là lần thứ ba hẹn nói chuyện, kỳ thật tại lần hẹn thứ hai, trọng tâm nói chuyện đã chuyển đến vân đề phân chia nhà cửa và quyền nuôi con, nói cách khác lần này sẽ đưa ra quyết định, cuộc hôn nhân này tan là định rồi.
Bây giờ Cố Noãn Phong đối với chuyện hôn nhân và tình yêu có cảm nhận rất sâu sắc, có thể kết thành phu thê là một chuyện có duyên phận biết bao, mồi lửa khiến hôn nhân của bọn họ va phải đá ngầm cũng không phải do tình cảm tan vỡ đưa tới, lật xem hồ sơ cùng ghi chép nói chuyện của bọn họ, phát hiện trong lời nói của họ còn có cảm tình.
Trương đại tỷ đang cùng đôi vợ chồng đó cẩn thận giảng giải kiến thức luật pháp có quan hệ: "... Nhà là mua sau khi đăng kí kết hôn, thuộc về tài sản sau khi cưới, cần phải chia đều, hài tử tuổi còn bé, nhà gái có kinh tế năng lực nuôi dưỡng, dựa theo luật pháp của nhà nước ta, sau khi ly hôn phán quyết cho nhà gái nuôi khả năng rất lớn."
Nhà trai khẩn trương đến độ mặt đỏ hết lên: "Chúng tôi vốn không có bao nhiêu vấn đề, nếu vì họ của con trai, cuối cùng phán định cho nàng, tôi..." Câu nói kế tiếp của hắn không nói, ý tứ rất rõ ràng, còn không bằng không ly hôn đây.
Nhà gái nghe cũng dao động, nhưng mà ngoài miệng nhất quyết không tha: "Các chị không cần khuyên nữa, tôi sẽ không sống cùng anh ta nữa, tôi đã quá thất vọng vê anh ta rồi, ngoài chuyện kết hôn, còn lại chuyện gì đều nghe theo cha mẹ, cứ như đứa trẻ chưa dứt sữa."
"Tôi có thể nói hai câu chứ? Thế giới to lớn, con người, dù cho trong một phút gặp một người, trong cuộc đời bạn có lẽ vẫn không thể nào gặp được hết toàn bộ 70 triệu người của thế giới, cho nên gặp nhau chỉ có thể dựa vào duyên phận. Đời trước 5000 năm tu luyện đổi được đời này kiếp này một lần ngoái đầu nhìn lại, biển người mênh mông, mặc dù gặp nhau cũng đa phần là gặp thoáng qua, hai ngừoi chân chính năm tay nhau đi hết cuộc đời ít lại càng ít. Cho nên, các bạn nói hôn nhân là cần bao nhiêu duyên phận?
Nhớ lại ngày đó các bạn là gặp nhau, đến với nhau như thế nào, duyên phận như vậy không biết quý trọng, về sau mất đi lại hối hận thì đã muộn. Tình cảm của các bạn cũng không phải thực sự tan vỡ, chỉ là vì người nhà bất hòa, nếu thật tâm tương yêu sẽ phải cùng nhau đối mặt, kỳ thật con cái mang họ gì có liên quan gì? Đó là kết tinh tình têu của hai người, trong thân thể chảy dòng máu của cả hai nhà."
Cố Noãn Phong hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phat ra), lúc khuyên giải bọn họ, vô thức nước mắt cũng chảy ra.
"Rất nhiều hiểu lầm không phải là do không yêu nhau, hôn nhân, quan trọng nhất là tín nhiệm cùng câu thông (chia sẻ, nói chuyện rõ để tgaaus hiểu nhau), khi xảy ra vấn đề, không nên trốn tránh, chỉ trích lẫn nhau. Ai cũng không phải là thánh nhân, khó tránh khỏi thời điểm xử lý vấn đề không cân nhắc đến cảm thụ của đối phương, hây nghĩ đến những hồi ức hạnh phúc của hai người, nghĩ đến con cái. Cho mình thêm một cơ hội, cũng là cho người yêu thêm một cơ hội."
Đôi vợ chồng kia đều cúi đầu, chờ đến lúc bọn họ đi ra ngoài, Trương đại tỷ cao hứng nói cho Cố Noãn Phong: "Tiểu Cố, lúc bọn họ đi ra ngoài, nhà trai chủ động nắm tay nhà gái, nhà gái có né tránh, cuối cùng không có giằng ra được, xem ra đôi này có hi vọng không ly hôn."
Cố Noãn Phong vui vẻ một trận, đây là kết quả muốn nhìn thấy nhất sau khi tư vấn..
"Tiểu Cố rốt cuộc cũng là người từng trải, hôm nay nói ngay cả chị nghe cũng thấy xúc động, về nhà chị sẽ nấu vài món ăn cho ông xã chị, đến được với nhau là duyên phận rất lơn." Trương đại tỷ tán dương gật đầu với Cố Noãn Phong.
Đến được với nhau là duyên phận rất lớn. Trong đầu, trong lòng Cố Noãn Phong đều quanh quẩn bóng dáng Diệp Thanh Thành, thật tốt, giờ nàng đã hiểu chân lý của tình yêu.
...
Bình luận truyện