Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 23: A Uyển phong tần
Tuy là có dự định mời Hoàng thượng đến Kinh Hồng điện, nhưng nên dùng biện pháp gì thì A Uyển chưa nghĩ ra.
Tặng canh đưa nước? Trong cung không biết có bao nhiêu nữ nhân đã dùng chiêu này, nhưng đều bị Lý Đắc Nhàn cản lại, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng chưa thấy. Ngẫu nhiên gặp? Việc này càng không thể, Ôn Uyển nàng có bản lĩnh gì mà đi đến tẩm điện của Hoàng thượng hay ngự thư phòng mà cùng Hoàng thượng ngẫu nhiên gặp chứ? Đây quả thực là giống một vở kịch. Hối lộ Lý Đắc Nhàn? Càng không thể, Lý Đắc Nhàn thoạt nhìn chính là dạng người không thể hối lộ, nói không chừng chân trước nhận bạc, chân sau đã hiện lên trước mặt Hoàng thượng.
Trái cũng không được phải cũng không xong, A Uyển liền có chút buồn chán ghé vào trên bàn, muốn câu dẫn Hoàng thượng thị tẩm không phải đơn giản như vậy đâu.
Ngay tại lúc A Uyển đang rối rắm túm tóc nghĩ cách thì thấy Lý Đắc Nhàn đến truyền chỉ, nói là Hoàng thượng mời A Uyển đến hồ sen, tin tức này tới thật như nắng hạn gặp mưa rào. A Uyển cực vui mừng, liền bảo Bạch Lộ tặng cho Lý Đắc Nhàn một cái hầu bao thật to. A Uyển vội vàng rửa mặt chải đầu, thay bộ xiêm y mới rồi lên kiệu hướng tới hồ sen.
Nghe các cung nhân nói, hồ nước này được dẫn từ sông lớn ngoài thành vào, mà sắc nước dưới hồ cực lấp lánh nên được gọi là “Ánh màu”. Lại nghe được chuyện buổi tối bơi hồ sẽ gặp mặt trăng bạc chiếu trên mặt hồ. Ánh trăng cùng với hồ nước thong thả chuyển động, thật có hương vị tình thơ ý họa.
Lúc A Uyển đến, bên hồ đã đậu một chiếc thuyền hoa, mặc dù là dưới bóng đêm nhưng cũng có thể thấy cảnh này như bức tranh tinh xảo tuyệt luân. Trên thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng, còn cách thuyền chừng một đoạn đã nghe thấy truyền tới điệu nhạc khúc thanh.
Bạch Lộ đỡ tay A Uyển giúp nàng bước lên thuyền, chậm rãi bước vào, nhìn quanh nội thất bố trí của thuyền hoa, so với bề ngoài tinh xảo tuyệt luân bên trong thuyền cũng không hề thua kém, còn có mấy linh nhân cách bức rèm che khẩy đàn nhạc khúc.
Hoàng thượng giờ phút này chính là tư thế tùy ý nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt chén rượu, mặc nguyệt sắc y phục thường ngày, cũng không biết sao cổ áo hơi mở ra, thật là có thêm vài phần tà mị. Thấy A Uyển tiến vào, tư thế của Hoàng thượng vẫn không đổi, chỉ là tầm mắt nhìn nàng có biến đổi, nghiêng đầu đánh giá một phen.
A Uyển đi tới trước giường hành lễ với Hoàng thượng, Bạch Lộ cùng Lý Đắc Nhàn đứng ở một bên góc thuyền đợi chủ tử phân phó.
Hoàng thượng lúc này cũng hơi hơi đứng dậy, hơi điều chỉnh tư thế, chiếc giường vốn lúc trước bị Hoàng thượng chiếm giờ liền có thêm ra chút vị trí, ý bảo A Uyển ngồi xuống, nàng cũng không chối từ.
A Uyển lúc này ngửi thấy trên người Hoàng thượng đã không còn mùi Long Tiên hương, thay vào đó là mùi rượu nhàn nhạt, mà gương mặt lúc này cũng hiện lên vài phần ửng đỏ, chỉ có ánh mắt nghiêng nghiêng kia vẫn trong trẻo. Bộ dạng này làm A Uyển không biết chính xác Hoàng thượng có say hay không.
A Uyển nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng hỏi: “Hoàng thượng say sao?”
Hoàng thượng lắc đầu, nhìn với A Uyển liền quơ quơ chén rượu trong tay. A Uyển nhìn chiếc chén ngọc được chế tạo tỉ mỉ, màu sắc trơn láng rất là đẹp, thấy Hoàng thượng cầm lên, ngửa cổ uống cạn, nàng thật tò mò không biết mùi vị rượu kia có gì kì lạ.
“Tiểu Uyển Nhi có muốn thử một chút không?” Hoàng thượng nhìn A Uyển dõi mắt theo cái chén không trong tay mình, thanh âm trầm thấp hỏi A Uyển, trong giọng dường như mang theo hương vị ngọt ngào hấp dẫn.
A Uyển tất nhiên là vui vẻ gật đầu. Lúc trước Hoàng thượng ban tặng rượu hoa quế sớm đã không còn, nay lại có ý mời nàng uống rượu, đương nhiên A Uyển sẽ không cự tuyệt, huống hồ loại rượu này ngửi qua mùi vị có vẻ không tệ.
Hoàng thượng tất nhiên là phân phó Lý Đắc Nhàn lấy chén rượu mới đến, thuận tiện còn đem đến một bàn đầy món ngon, mấy người gảy đàn vừa rồi cũng bị dẫn xuống, theo đó thuyền hoa hướng về phía hồ mà lướt tới.
Hoàng thượng lại đứng dậy, kéo A Uyển đến trước bàn bày đầy món ngon rồi ngồi xuống, A Uyển châm cho Hoàng thượng một chén rượu, sau đó tự rót cho mình một chén.
“Rượu này cũng là do Hoàng thượng cất giấu sao?”
Hoàng thượng gật đầu, lại hỏi A Uyển: “Là rượu này uống ngon? Hay là rượu hoa quế ngon?” Hoàng thượng vừa hỏi, nhưng thực ra A Uyển cũng tự hỏi, rượu hoa quế là hương vị ngọt ngào ngon miệng, rượu này cũng gắn bó lưu hương, nhất thời rất khó phân ra cao thấp.
Bất quá A Uyển vẫn cân nhắc nghĩ ra đáp án: “Thần thiếp cảm thấy mỗi loại đều có chỗ tốt, chỉ là lần trước uống hoa quế nhưỡng, hiện tại nhân tiện uống loại rượu có vị nho này cũng cảm thấy rất được.”
Hoàng thượng thấy A Uyển đáp thật sự là rất giảo quyệt, ánh mắt đảo qua đảo lại dự tính lại muốn bản thân đem rượu tặng, chẳng qua thứ tốt nhất phải đem chia sẻ mới có thể coi là tốt, vả lại A Uyển đối với việc hắn ủ rượu rất là nịnh nọt, Hoàng thượng tất nhiên sẵn lòng cấp cho nàng, chỉ là như thế thật dễ dàng quá.
Trước hết cũng phải trêu chọc nàng một chút mới được: “Lại lừa gạt trẫm để muốn uống rượu? Đã quên kết cục lần trước uống rượu ở hồ sen rồi sao?”
A Uyển liền có lý chẳng sợ đứng lên: “Đó chẳng phải do Hoàng thượng giở trò xấu, thần thiếp mới bị bệnh. Trách nhiệm cũng không phải tại thần thiếp hết đâu.”
Hoàng thượng tự giác đuối lý, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bộ dáng uốn cong của nàng ở trong lòng hắn khóc đến thở không ra hơi. Ngẫm lại lại cảm thấy chính mình có chút nuông chiều nàng, nựng nựng khuôn mặt nàng: “Trẫm nghe nói, Tiểu Uyển Nhi phải chịu khi dễ?” (bị bắt nạt, ức hiếp ý)
A Uyển tất nhiên biết Hoàng thượng nói bị chịu khi dễ là chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới chuyện này lại đến tai Hoàng thượng. Hoàng thượng ngày ngày bận rộn vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi nghe chuyện bát quái (chuyện tào lao, tầm phào…).
“Đúng là không có chuyện gì có thể thoát khỏi tai Hoàng thượng, chỉ là, thần thiếp cũng không tính là bị khi dễ.” A Uyển vẫn là khách quan trả lời Hoàng thượng, dù sao Châu tần cũng không phạt được nàng, cũng xem như không khi dễ nàng.
Nghe Hoàng thượng nói như vậy, A Uyển có thể khẳng định chuyện này một chữ cũng không thể để Hoàng thượng biết, bất quá A Uyển tự nhận đối với Châu tần cũng không hề có chỗ nào chống đối. Chuyện này ai đúng ai sai trong lòng Hoàng thượng dĩ nhiên là có dự định. A Uyển liền cười: “ Thần thiếp cũng không có khi dễ người đâu, chỉ là ỷ vào Hoàng thượng nên không có bị bắt nạt thôi.”
“A? Vậy uy thế của trẫm vẫn còn dùng được?” Vừa nghe A Uyển nói vậy, tâm tư Hoàng thượng liền trở nên vui vẻ. A Uyển gật đầu tỏ vẻ khẳng định: “Đó là dĩ nhiên, Hoàng thượng không biết uy thế của ngài cho thiếp thể diện rất lớn sao?” Đêm nay Hoàng thượng triệu A Uyển đến thuyền hoa bơi hồ lại cho nàng thêm vài phần thể diện, điều này cũng cho thấy, Hoàng thượng mặc dù mấy ngày không đến Kinh Hồng điện, trong lòng nàng cũng không có chút băn khoăn nào.
Hoàng thượng theo thói quen xoa xoa đầu A Uyển: “Xem ra Tiểu Uyển Nhi ỷ vào uy thế của trẫm còn rất đắc ý?” A Uyển còn chưa kịp suy nghĩ xem lời này của Hoàng thượng là có ý gì, lại nghe Hoàng thượng nói tiếp: “Sắp tới, phải chăm sóc Tiểu Uyển Nhi thật tốt.” Lời của Hoàng thượng vừa dứt, A Uyển chẳng cần nghĩ cũng biết đây là trêu ghẹo nàng?
A Uyển còn chưa kịp lên tiếng trả lời đã bị Hoàng thượng kéo ra khoang thuyền, điều này làm cho A Uyển biết mình đã hiểu sai, trong lòng phỉ nhổ chính mình có ý nghĩ xấu xa.(Chị là sắc nữ nha ^^)
Cảnh sắc ngoài khoang thuyền phủ một lớp ánh trăng bạc, hồ nước cùng ánh trăng đan vào nhau, bóng thuyền cũng in xuống mặt nước loang lổ, cảnh sắc lúc này và cảnh sắc lúc ban ngày mặt trời chiếu rọi thật không giống nhau.
Hoàng thượng nhìn chén rượu trên tay cũng in bóng mặt trăng ở giữa, liền kêu A Uyển nhìn xem, thật là tinh xảo đặc sắc, thật giống như chiếc chén phát sáng. Lúc này A Uyển như được mở mang kiến thức: “Chén rượu nho ngon phát ánh sáng trong đêm”.
***
Ngày hôm sau A Uyển thức dậy trong tẩm điện của Hoàng thượng.
Lúc A Uyển tỉnh lại thì Hoàng thượng đã lên triều, nhưng lạ là Lý Đắc Nhàn không đi theo Hoàng thượng mà giờ phút này lại đứng yên trong tẩm điện.
Thấy A Uyển tỉnh lại, Lý Đắc Nhàn liền tiến lên: “Thỉnh Ôn quý nhân rửa mặt chải đầu, Hoàng thượng có chỉ.”
Nghe Lý Đắc Nhàn nói xong, A Uyển tất nhiên là không dám chạm trễ, liền kêu Bạch Lộ hầu mình thay quần áo chải đầu, sửa soạn chỉnh tề rồi vội vàng tiếp chỉ.
“Hoàng thượng có chỉ, Kinh Hồng điện Uyển quý nhân từ lúc vào cung tới nay cần cù mềm mại, không vượt quá lễ nghi, tính tình hiền lành. Trẫm rất vui mừng, nay phong làm chính ngũ phẩm Uyển tần, khâm chỉ.”
Trải qua chuyện hôm qua, trên thánh chỉ kia viết mấy lời ca ngợi đích thực là nàng sao? Chuyện hôm qua nàng cùng Châu tần ở hoa viên đối chọi gay gắt hậu cung ai cũng biết, hiện nay trong thánh chỉ phong tần cũng nói A Uyển phẩm tính hiền hòa, đây chẳng phải là ngấm ngầm một phen đáp lại Chân tần sao?
Tặng canh đưa nước? Trong cung không biết có bao nhiêu nữ nhân đã dùng chiêu này, nhưng đều bị Lý Đắc Nhàn cản lại, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng chưa thấy. Ngẫu nhiên gặp? Việc này càng không thể, Ôn Uyển nàng có bản lĩnh gì mà đi đến tẩm điện của Hoàng thượng hay ngự thư phòng mà cùng Hoàng thượng ngẫu nhiên gặp chứ? Đây quả thực là giống một vở kịch. Hối lộ Lý Đắc Nhàn? Càng không thể, Lý Đắc Nhàn thoạt nhìn chính là dạng người không thể hối lộ, nói không chừng chân trước nhận bạc, chân sau đã hiện lên trước mặt Hoàng thượng.
Trái cũng không được phải cũng không xong, A Uyển liền có chút buồn chán ghé vào trên bàn, muốn câu dẫn Hoàng thượng thị tẩm không phải đơn giản như vậy đâu.
Ngay tại lúc A Uyển đang rối rắm túm tóc nghĩ cách thì thấy Lý Đắc Nhàn đến truyền chỉ, nói là Hoàng thượng mời A Uyển đến hồ sen, tin tức này tới thật như nắng hạn gặp mưa rào. A Uyển cực vui mừng, liền bảo Bạch Lộ tặng cho Lý Đắc Nhàn một cái hầu bao thật to. A Uyển vội vàng rửa mặt chải đầu, thay bộ xiêm y mới rồi lên kiệu hướng tới hồ sen.
Nghe các cung nhân nói, hồ nước này được dẫn từ sông lớn ngoài thành vào, mà sắc nước dưới hồ cực lấp lánh nên được gọi là “Ánh màu”. Lại nghe được chuyện buổi tối bơi hồ sẽ gặp mặt trăng bạc chiếu trên mặt hồ. Ánh trăng cùng với hồ nước thong thả chuyển động, thật có hương vị tình thơ ý họa.
Lúc A Uyển đến, bên hồ đã đậu một chiếc thuyền hoa, mặc dù là dưới bóng đêm nhưng cũng có thể thấy cảnh này như bức tranh tinh xảo tuyệt luân. Trên thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng, còn cách thuyền chừng một đoạn đã nghe thấy truyền tới điệu nhạc khúc thanh.
Bạch Lộ đỡ tay A Uyển giúp nàng bước lên thuyền, chậm rãi bước vào, nhìn quanh nội thất bố trí của thuyền hoa, so với bề ngoài tinh xảo tuyệt luân bên trong thuyền cũng không hề thua kém, còn có mấy linh nhân cách bức rèm che khẩy đàn nhạc khúc.
Hoàng thượng giờ phút này chính là tư thế tùy ý nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt chén rượu, mặc nguyệt sắc y phục thường ngày, cũng không biết sao cổ áo hơi mở ra, thật là có thêm vài phần tà mị. Thấy A Uyển tiến vào, tư thế của Hoàng thượng vẫn không đổi, chỉ là tầm mắt nhìn nàng có biến đổi, nghiêng đầu đánh giá một phen.
A Uyển đi tới trước giường hành lễ với Hoàng thượng, Bạch Lộ cùng Lý Đắc Nhàn đứng ở một bên góc thuyền đợi chủ tử phân phó.
Hoàng thượng lúc này cũng hơi hơi đứng dậy, hơi điều chỉnh tư thế, chiếc giường vốn lúc trước bị Hoàng thượng chiếm giờ liền có thêm ra chút vị trí, ý bảo A Uyển ngồi xuống, nàng cũng không chối từ.
A Uyển lúc này ngửi thấy trên người Hoàng thượng đã không còn mùi Long Tiên hương, thay vào đó là mùi rượu nhàn nhạt, mà gương mặt lúc này cũng hiện lên vài phần ửng đỏ, chỉ có ánh mắt nghiêng nghiêng kia vẫn trong trẻo. Bộ dạng này làm A Uyển không biết chính xác Hoàng thượng có say hay không.
A Uyển nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng hỏi: “Hoàng thượng say sao?”
Hoàng thượng lắc đầu, nhìn với A Uyển liền quơ quơ chén rượu trong tay. A Uyển nhìn chiếc chén ngọc được chế tạo tỉ mỉ, màu sắc trơn láng rất là đẹp, thấy Hoàng thượng cầm lên, ngửa cổ uống cạn, nàng thật tò mò không biết mùi vị rượu kia có gì kì lạ.
“Tiểu Uyển Nhi có muốn thử một chút không?” Hoàng thượng nhìn A Uyển dõi mắt theo cái chén không trong tay mình, thanh âm trầm thấp hỏi A Uyển, trong giọng dường như mang theo hương vị ngọt ngào hấp dẫn.
A Uyển tất nhiên là vui vẻ gật đầu. Lúc trước Hoàng thượng ban tặng rượu hoa quế sớm đã không còn, nay lại có ý mời nàng uống rượu, đương nhiên A Uyển sẽ không cự tuyệt, huống hồ loại rượu này ngửi qua mùi vị có vẻ không tệ.
Hoàng thượng tất nhiên là phân phó Lý Đắc Nhàn lấy chén rượu mới đến, thuận tiện còn đem đến một bàn đầy món ngon, mấy người gảy đàn vừa rồi cũng bị dẫn xuống, theo đó thuyền hoa hướng về phía hồ mà lướt tới.
Hoàng thượng lại đứng dậy, kéo A Uyển đến trước bàn bày đầy món ngon rồi ngồi xuống, A Uyển châm cho Hoàng thượng một chén rượu, sau đó tự rót cho mình một chén.
“Rượu này cũng là do Hoàng thượng cất giấu sao?”
Hoàng thượng gật đầu, lại hỏi A Uyển: “Là rượu này uống ngon? Hay là rượu hoa quế ngon?” Hoàng thượng vừa hỏi, nhưng thực ra A Uyển cũng tự hỏi, rượu hoa quế là hương vị ngọt ngào ngon miệng, rượu này cũng gắn bó lưu hương, nhất thời rất khó phân ra cao thấp.
Bất quá A Uyển vẫn cân nhắc nghĩ ra đáp án: “Thần thiếp cảm thấy mỗi loại đều có chỗ tốt, chỉ là lần trước uống hoa quế nhưỡng, hiện tại nhân tiện uống loại rượu có vị nho này cũng cảm thấy rất được.”
Hoàng thượng thấy A Uyển đáp thật sự là rất giảo quyệt, ánh mắt đảo qua đảo lại dự tính lại muốn bản thân đem rượu tặng, chẳng qua thứ tốt nhất phải đem chia sẻ mới có thể coi là tốt, vả lại A Uyển đối với việc hắn ủ rượu rất là nịnh nọt, Hoàng thượng tất nhiên sẵn lòng cấp cho nàng, chỉ là như thế thật dễ dàng quá.
Trước hết cũng phải trêu chọc nàng một chút mới được: “Lại lừa gạt trẫm để muốn uống rượu? Đã quên kết cục lần trước uống rượu ở hồ sen rồi sao?”
A Uyển liền có lý chẳng sợ đứng lên: “Đó chẳng phải do Hoàng thượng giở trò xấu, thần thiếp mới bị bệnh. Trách nhiệm cũng không phải tại thần thiếp hết đâu.”
Hoàng thượng tự giác đuối lý, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bộ dáng uốn cong của nàng ở trong lòng hắn khóc đến thở không ra hơi. Ngẫm lại lại cảm thấy chính mình có chút nuông chiều nàng, nựng nựng khuôn mặt nàng: “Trẫm nghe nói, Tiểu Uyển Nhi phải chịu khi dễ?” (bị bắt nạt, ức hiếp ý)
A Uyển tất nhiên biết Hoàng thượng nói bị chịu khi dễ là chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới chuyện này lại đến tai Hoàng thượng. Hoàng thượng ngày ngày bận rộn vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi nghe chuyện bát quái (chuyện tào lao, tầm phào…).
“Đúng là không có chuyện gì có thể thoát khỏi tai Hoàng thượng, chỉ là, thần thiếp cũng không tính là bị khi dễ.” A Uyển vẫn là khách quan trả lời Hoàng thượng, dù sao Châu tần cũng không phạt được nàng, cũng xem như không khi dễ nàng.
Nghe Hoàng thượng nói như vậy, A Uyển có thể khẳng định chuyện này một chữ cũng không thể để Hoàng thượng biết, bất quá A Uyển tự nhận đối với Châu tần cũng không hề có chỗ nào chống đối. Chuyện này ai đúng ai sai trong lòng Hoàng thượng dĩ nhiên là có dự định. A Uyển liền cười: “ Thần thiếp cũng không có khi dễ người đâu, chỉ là ỷ vào Hoàng thượng nên không có bị bắt nạt thôi.”
“A? Vậy uy thế của trẫm vẫn còn dùng được?” Vừa nghe A Uyển nói vậy, tâm tư Hoàng thượng liền trở nên vui vẻ. A Uyển gật đầu tỏ vẻ khẳng định: “Đó là dĩ nhiên, Hoàng thượng không biết uy thế của ngài cho thiếp thể diện rất lớn sao?” Đêm nay Hoàng thượng triệu A Uyển đến thuyền hoa bơi hồ lại cho nàng thêm vài phần thể diện, điều này cũng cho thấy, Hoàng thượng mặc dù mấy ngày không đến Kinh Hồng điện, trong lòng nàng cũng không có chút băn khoăn nào.
Hoàng thượng theo thói quen xoa xoa đầu A Uyển: “Xem ra Tiểu Uyển Nhi ỷ vào uy thế của trẫm còn rất đắc ý?” A Uyển còn chưa kịp suy nghĩ xem lời này của Hoàng thượng là có ý gì, lại nghe Hoàng thượng nói tiếp: “Sắp tới, phải chăm sóc Tiểu Uyển Nhi thật tốt.” Lời của Hoàng thượng vừa dứt, A Uyển chẳng cần nghĩ cũng biết đây là trêu ghẹo nàng?
A Uyển còn chưa kịp lên tiếng trả lời đã bị Hoàng thượng kéo ra khoang thuyền, điều này làm cho A Uyển biết mình đã hiểu sai, trong lòng phỉ nhổ chính mình có ý nghĩ xấu xa.(Chị là sắc nữ nha ^^)
Cảnh sắc ngoài khoang thuyền phủ một lớp ánh trăng bạc, hồ nước cùng ánh trăng đan vào nhau, bóng thuyền cũng in xuống mặt nước loang lổ, cảnh sắc lúc này và cảnh sắc lúc ban ngày mặt trời chiếu rọi thật không giống nhau.
Hoàng thượng nhìn chén rượu trên tay cũng in bóng mặt trăng ở giữa, liền kêu A Uyển nhìn xem, thật là tinh xảo đặc sắc, thật giống như chiếc chén phát sáng. Lúc này A Uyển như được mở mang kiến thức: “Chén rượu nho ngon phát ánh sáng trong đêm”.
***
Ngày hôm sau A Uyển thức dậy trong tẩm điện của Hoàng thượng.
Lúc A Uyển tỉnh lại thì Hoàng thượng đã lên triều, nhưng lạ là Lý Đắc Nhàn không đi theo Hoàng thượng mà giờ phút này lại đứng yên trong tẩm điện.
Thấy A Uyển tỉnh lại, Lý Đắc Nhàn liền tiến lên: “Thỉnh Ôn quý nhân rửa mặt chải đầu, Hoàng thượng có chỉ.”
Nghe Lý Đắc Nhàn nói xong, A Uyển tất nhiên là không dám chạm trễ, liền kêu Bạch Lộ hầu mình thay quần áo chải đầu, sửa soạn chỉnh tề rồi vội vàng tiếp chỉ.
“Hoàng thượng có chỉ, Kinh Hồng điện Uyển quý nhân từ lúc vào cung tới nay cần cù mềm mại, không vượt quá lễ nghi, tính tình hiền lành. Trẫm rất vui mừng, nay phong làm chính ngũ phẩm Uyển tần, khâm chỉ.”
Trải qua chuyện hôm qua, trên thánh chỉ kia viết mấy lời ca ngợi đích thực là nàng sao? Chuyện hôm qua nàng cùng Châu tần ở hoa viên đối chọi gay gắt hậu cung ai cũng biết, hiện nay trong thánh chỉ phong tần cũng nói A Uyển phẩm tính hiền hòa, đây chẳng phải là ngấm ngầm một phen đáp lại Chân tần sao?
Bình luận truyện