Lâm Uyên Hành
Chương 57: Không đồng ý thì diệt khẩu
Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
***
Tô Vân và Hoa Hồ lại thay sang chiêu thứ hai, Hối Họa Thu Liệt Diễm. Cũng là hai người cùng đánh, làm cho uy lực của chiêu này tăng vọt lên!
Chiêu thứ ba Tất Phương Hạc Nhất Túc, chiêu thứ tư Phiên Phiên Hí Khinh Chu, chiêu thứ năm Đan Hà Tế Nhật Hành lần lượt được hai người phối hợp thi triển ra.
Chờ khi Tô Vân và Hoa Hồ thi triển chiêu thứ sáu Trường Không Triển Xích Cách, nguyên khí trong cơ thể Hoa Hồ được khí huyết của Tô Vân dẫn dắt, vô thức chấn động dữ dội, đầu tiên phát ra tiếng phượng hót, sau đó tốc độ nguyên khí và máu vận chuyển tăng lên gấp bội, phát ra tiếng kêu thứ hai, hạc kêu vang chín tầng trời!
Khí huyết của Hoa Hồ lại tăng lên, loại tiếng hót vang vọng trời cao vang lên trong lồng ngực.
Khí huyết của Hoa Hồ lại rung lên, không kìm được trào ra ngoài cơ thể, hóa thành một con thần điểu rực lửa bay vọt lên!
"Ta..."
Hoa Hồ có chút mờ mịt, ngửa đầu nhìn thần điểu Tất Phương đang bay lượn trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: "Ta làm được loại thành tựu thứ ba rồi? Ta đã tu thành tầng thứ sáu Trúc Cơ rồi?"
Hắn ta đột nhiên kích động, tản khí huyết Tất Phương đi, xoay người thi triển Giao Long Ngâm. Tiếng rồng ngâm vang lên, khí huyết của hắn hệt như một con giao long uốn lượn quanh người.
Hoa Hồ bắt đầu tung động tác, loáng thoáng như có hai con giao long đang chơi đùa, đánh giết, vô cùng hung ác.
Hoa Hồ từng được chứng kiến Cả Thôn Ăn Cơm độ kiếp nên cũng tiến hóa Ngạc Long Ngâm thành Giao Long Ngâm. Giờ phút này hắn lại được khí huyết của Tô Vân dẫn dắt, trợ giúp nên đã lập tức đột phá.
Hắn thi triển sáu chiêu Giao Long Ngâm qua một lượt, rồi vừa mừng vừa sợ.
Tuy Tất Phương biến rất tinh diệu, nhưng xét về mặt uy lực thì Giao Long Ngâm càng mạnh hơn. Hắn mãi không tu luyện được tới tầng thứ sáu của Hồng Lô Thiện Biến chính là vì chưa luyện thành loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm.
"Chẳng lẽ đây là thiên phú tối cao của Thiên Đạo viện sao?"
Đôi mắt của ông già Tả phó xạ kia vô thần, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái gì gọi là không thể với tới.
Cả đời này ông ta lúc nào cũng muốn mạnh hơn, mặc dù năm lần thi vào Thiên Đạo viện đều rớt, nhưng ông ta lại không hề nhụt chí, cuối cùng thì đã đạt được thành tựu lớn, trở thành phó xạ của Văn Xương học cung. Chỉ là thành tựu cuộc đời này của ông chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi.
Cả đời này ông chưa từng phục Thiên Đạo viện. Ông tự thấy bản thân mình không hề thua kém sĩ tử Thiên Đạo viện.
Nhưng lần này thì ông đã hoàn toàn bị đả kích niềm tin đó.
Những gì Tô Vân thể hiện là điều mà ông cả đời này cũng không làm được, cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể với tới.
Đây mới là nguyên nhân mà ông cảm thấy bất lực.
Nhàn Vân đạo nhân cũng là như thế, chỉ là sự đả kích với ông ta thì không lớn như thế. Thành tựu của ông ta không bằng Tả phó xạ, chấp niệm cũng không sâu bằng Tả phó xạ.
Nếu Tả phó xạ chết rồi, ông nhất định sẽ xuất hiện trên chợ quỷ Thiên Môn, bày ra bảo vật thuở sinh tiền của mình để đưa ra chấp niệm chiến thắng sĩ tử Thiên Đạo viện đối với người tới chợ quỷ tầm bảo. Còn nếu Nhàn Vân chết, ông sẽ không có loại yêu cầu này. Đây chính là sự khác biệt giữa hai người.
Nhàn Vân đạo nhân cúi người, hổ thẹn nói: "Thưa phó xạ, học vấn của ta không đủ, thẹn làm thầy của người ta, hôm nay ta xin từ chức với phó xạ."
Ông già Tả phó xạ kia cười nói: "Học trò Thiên Đạo viện, ta cũng không dạy được. Nhàn Vân đừng tự cảm thấy ngượng ngùng. Sĩ tử như thế nào thì sẽ có thầy như thế đó. Ngươi làm thầy của sĩ tử bình thường, vẫn là rất tận tụy với phận sự rồi."
Nhàn Vân đạo nhân nghe Tả phó xạ nói như vậy thì lòng rất không thoải mái, nhưng cũng biết là ông ta đang nói sự thực.
Từ xưa đến nay đa số là thầy chọn sĩ tử, thầy dạy gì thì sĩ tử học cái đó. Nhưng rất nhiều người đều xem nhẹ việc sĩ tử cũng muốn chọn thầy.
Sĩ tử có thiên phú quá cao, thầy bình thường không dạy nổi, chút học vấn mà họ có sẽ nhanh chóng bị vét rỗng, nếu tiếp tục dạy thì sẽ làm hỏng học trò, làm chậm trễ thời gian của người ta.
Bởi vậy những sĩ tử có thiên phú cao cũng cần thầy có thiên phú cao.
Nhàn Vân đạo nhân cảm thấy mình không dạy được Tô Vân, nhưng chính ông ta cũng không biết tuy Tô Vân có thiên phú cao, nhưng cũng không cao tới mức bọn họ không tưởng tượng được.
Tô Vân có thể học được Tất Phương biến, lại còn tìm hiểu ra ba trọng điểm hợp kích, tam đề, sáu vũ biến trong thời gian ngắn như vậy là dựa vào dấu ấn tháp cổng triều thiên trong mắt hắn.
Tháp cổng mở ra Thiên Môn, làm cho tính linh của hắn có thể tiến vào thế giới kia, tìm tới tiên đồ. Mà trong tiên đồ chính là cảnh tượng hai con Tất Phương đang vượt thiên kiếp trong phong lôi kiếp.
Tô Vân quan sát chiêu thức hai con Tất Phương đã thi triển khi độ kiếp, chính là sáu chiêu của Tất Phương biến, lại nhìn thấy hai con Tất Phương hợp sức đối kháng lại phong lôi kiếp, nghe thấy tiếng hót, quan sát được sáu loại vũ biến của Tất Phương, nên những gì hắn lĩnh ngộ được đương nhiên là hơn hẳn Nhàn Vân đạo nhân rồi.
Mặc dù Nhàn Vân đạo nhân là tây tịch tiên sinh thủ tọa viện Thanh Miêu, nhưng ông cũng chưa từng được nhìn thấy thần điểu Tất Phương chân chính, lại càng chưa được chứng kiến cảnh Tất Phương độ kiếp.
Những gì ông học được kỳ thật cũng do người đi trước truyền lại, đương nhiên là không thể bằng Tô Vân.
Chỉ là lần này, sau khi vào thế giới trong Thiên Môn kia, Tô Vân lại càng thêm phần lo âu.
Không ngoài dự đoán của hắn, hai con thần điểu Tất Phương độ kiếp kia cũng chết dưới lưỡi của tiên kiếm, không thể ngăn cản được một chiêu của nó.
Vả lại lần này tiên kiếm men theo khí cơ của hắn mà tới, tốc độ còn nhanh hơn cả lần trước. Vào khoảnh khắc hắn nhảy vào trong Thiên Môn, hắn thậm chí còn cảm thấy kiếm khí của thanh tiên kiếm đó suýt nữa thì đâm thủng mình!
Số lần hắn tiến vào thế giới kia càng nhiều, uy lực của tiên kiếm càng mạnh, tốc độ của nó lại càng nhanh.
Tô Vân giỏi tính toán nên đã tính được kết quả, đó là nếu tu vi thực lực của hắn không tăng vọt, lần tiếp theo hắn vào thế giới kia, chắc chắn sẽ vong mạng dưới thanh tiên kiếm đó.
Đây là nguy cơ lớn nhất của hắn.
Nhưng vì để vượt qua ba vạn sĩ tử Sóc Phương, giành được vị trí đứng đầu, hắn bắt buộc mượn nhờ tiên đồ tu thành Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên!
Về phần lần tới có chạy thoát được thanh tiên kiếm kia hay không, hắn tạm không nghĩ nữa.
Ông già kia đứng dậy đi thẳng ra đại điện. Hòa thượng Đồ Minh và Nhàn Vân đạo nhân cuống quít đuổi theo. Ba người đứng lại bên ngoài điện Truy Nguyên, ông già kia nói: "Lúc trước ta luôn nghi ngờ bọn họ không phải sĩ tử Thiên Đạo viện, nghi ngờ bọn họ không phải sứ giả của đại đế Đông Đô, bởi vậy mới nhiều lần thử bọn họ. Mà nay, sự thực không cho phép ta không tin."
Nhàn Vân đạo nhân thấy đầu như nổ vang, vội vàng quay người định bỏ đi.
Ông ta nghe thấy cụm từ sứ giả của đại đế Đông Đô là đã cảm thấy có mấy phần không ổn, bởi vậy không có ý định dính líu gì tới chuyện này.
Hòa thượng Đồ Minh vội kéo ông ta lại, cười nói: "Ngươi cũng biết rồi, còn định bỏ chạy? Đạo sĩ, cùng lên thuyền giặc với ta thôi!"
Nhàn Vân đạo nhân kêu khổ không thôi: "Sứ giả của đại đế Đông Đô tới Sóc Phương tra án, đó nhất định là vụ án lớn chấn động trời đất, ta sợ khó giữ được cái mạng già này!"
Ông già cười tủm tỉm vuốt nhẫn ngọc trên ngón tay. Hòa thượng Đồ Minh thì cười tươi, lần từng hạt tràng một. Nhàn Vân rùng mình một cái, hai người này cười trông tươi thế kia, trông giống hệt như thể sẽ giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Nhàn Vân đạo nhân biết rõ nếu mình không đồng ý thì hai người này chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Dù sao bầu không khí của Văn Xương học cung đã xấu lắm rồi, diệt khẩu thủ tọa của viện Thanh Miêu của học cung này dường như cũng có lý do.
Nhàn Vân đạo nhân vội vàng nói: "Ta theo các ngươi là được chứ gì. Vị thượng sứ này có lai lịch gì vậy?"
Hòa thượng Đồ Minh nói lai lịch của đám người Tô Vân. Nhàn Vân đạo nhân im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Đầu trọc nói sĩ tử Thiên Đạo viện phụng lệnh của đại đế tới Sóc Phương ta điều tra vụ án, thành Sóc Phương ắt sẽ xảy ra một cơn địa chấn lớn, ta rất đồng ý với điều đó. Chỉ không rõ, cơn địa chấn này sẽ xảy ra ở trong quan trường, hay là thương trường. Nếu Văn Xương học cung chúng ta liên lụy quá sâu, liệu có bị ảnh hưởng? Phó xạ..."
Ông già kia thản nhiên nói: "Hắn phụng lệnh đại đế tới Sóc Phương tra án, chúng ta hỏi không được, mà cũng không cần phải hỏi, cứ phối hợp là được rồi. Mặc kệ là địa chấn gì, có lớn hơn nữa, có rung lắc mạnh hơn nữa, khà khà, còn có thể làm sập Văn Xương học cung của Tả Nham Tùng Sóc Phương này? Trời có sập, ta chống cho các ngươi!"
Nhàn Vân và Đồ Minh đều phấn chấn tinh thần. Người đứng đầu Văn Xương học cung, vị lão đại ca đứng đầu các giáo viên của học cung, đây chính là con người đầy truyền kỳ của vùng Sóc Phương!
Trong đôi mắt ông già Tả Nham Tùng kia toát lên tia sáng, ông ta đột nhiên cười khà khà rồi nói: "Bản thân ta cảm thấy Văn Xương học cung chúng ta nhặt được bảo vật rồi."
Nhàn Vân và Đồ Minh đều không coi là đúng, bởi đây rõ ràng là mối hiểm nguy khó có thể lường được.
"Mấy năm nay triều đình vẫn luôn mồm bảo muốn sửa công pháp Trúc Cơ của quan học, luôn nói muốn thống nhất công pháp Trúc Cơ của năm mươi sáu châu ba trăm sáu mươi quận huyện, nhưng mãi chưa sửa được. Người khác không sửa, Văn Xương học cung chúng ta sửa trước." Ông già Tả Nham Tùng kia nắm chặt tay lại, cười lạnh nói: "Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên của Thiên Đạo viện, còn cả Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên được cải tiến này, ta đều muốn hết! Các ngươi nói xem, sĩ tử của chúng ta mà học Hồng Lô Thiện Biến và Tất Phương Thần Hành, nào là Sóc Phương học cung chó má, rồi Mạch Hạ rồi Cửu Nguyên, đám phó xạ của các học cung đó đều phải quỳ xuống liếm chân ông đây!"
Nhàn Vân và Đồ Minh quay sang nhìn nhau.
"Còn có cuộc thi nhập học lần này, người đứng đầu ba vạn sĩ tử sẽ ghi danh vào Văn Xương học cung ta!" Tả Nham Tùng càng nói càng hưng phấn hệt như đã nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của phó xạ của ba học cung kia: "Ba cái tên già kia nhất định sẽ giật mình muốn chết, còn phải không thể không tâng bốc lão tử vài câu hay sao!"
Hòa thượng Đồ Minh ho khan một tiếng cắt ngang mộng đẹp của ông ta, nói: "Thưa phó xạ, thượng sứ có bằng lòng truyền dạy lại cho Văn Xương học cung chúng ta còn khó nói."
Tả Nham Tùng như cười như không nói: "Cho nên mới cần hai vị vất vả thêm đôi chút, mặt dày mày dạn hơn đôi chút, bám lấy hắn, dây dưa hắn, cầu xin hắn dạy cho chúng ta. Hiện giờ cuộc thi nhập học sắp tới rồi, các sĩ tử phần lớn đã nghỉ, các ngươi không cần lên lớp dạy học, vậy thì giúp hắn thêm nữa. Con người dù sao cũng phải có lúc mềm lòng, không phải sao."
Nhàn Vân và Đồ Minh đều tỏ vẻ khó khăn.
Tả Nham Tùng cười hì hì xoay tròn nhẫn ngọc trên ngón tay, ra vẻ như sắp giết người diệt khẩu. Nhàn Vân và Đồ Minh đành phải gật đầu đồng ý.
Tả Nham Tùng cười ha ha, chắp tay bước đi.
Nhàn Vân đạo nhân và hòa thượng Đồ Minh dõi mắt nhìn bóng ông ta xa dần. Đồ Minh thở dài: "Dã hạc, giờ ngươi đã biết bầu không khí của Văn Xương học cung chúng ta suy đồi như thế nào rồi chứ?"
Nhàn Vân đạo nhân gật đầu, thở dài thườn thượt: "Thượng bất chính hạ tắc loạn! Huống hồ Văn Xương học cung của chúng ta đã xiêu vẹo từ nền móng rồi. Người duy nhất chính trực, sạch sẽ của Văn Xương học cung chúng ta, e rằng chỉ là Linh Nhạc tiên sinh bị chúng ta mang ra đổ lỗi."
Hòa thượng Đồ Minh nhớ tới vị Linh Nhạc tiên sinh với giấc mơ văn chương mịt mù chướng khí, không biết là đọc loại dâm từ uế khúc gì, không khỏi thở dài: "Cũng chỉ có ông ấy là người chính trực. Trước khi gặp được phó xạ, chúng ta cũng sai lệch rồi."
Hai người nhớ tới năm đó, lòng thổn thức không thôi.
Trong điện Truy Nguyên, trái tim Tô Vân đập dồn dập, không rõ những gì hắn vừa thể hiện có qua cửa không. Hắn thầm nghĩ: "Hẳn là sĩ tử của Thiên Đạo viện sẽ học nhanh hơn nhỉ? Nhưng dù sao mình không phải sĩ tử Thiên Đạo viện, nhanh nhất thì cũng chỉ được như thế này, chỉ mong chênh lệch sẽ không quá lớn..."
Hắn có chút lo được lo mất, hẳn là hắn phải thể hiện tốt hơn nữa mới được, tiếc rằng năng lực của hắn chỉ đạt được tới mức độ này mà thôi.
Cũng may là Nhàn Vân đạo nhân và hòa thượng Đồ Minh quay về điện Truy Nguyên rồi thì không nói gì thêm, Tô Vân yên tâm, tự khuyến khích bản thân: "Xem ra bọn họ không nghi ngờ mấy. Lần sau mình phải thể hiện tốt hơn mới được!"
Hai ngày này, Tô Vân luôn dụng tâm dạy cho Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm. Ngoài việc dạy bọn họ Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên ra, hắn còn dạy cả Tiên Viên Dưỡng Khí thiên nữa.
Công pháp Trúc Cơ nền tảng không phải cứ học càng nhiều là càng tốt, nhưng ba loại công pháp này có trọng điểm khác nhau, nếu tu hành cùng lúc thì có thể suy luận ra thêm.
Hồng Lô Thiện Biến mạnh hơn về khí huyết và chiêu pháp, Tiên Viên Dưỡng Khí thiên mạnh về rèn luyện cơ thể, còn Tất Phương Thần Hành giỏi về thân pháp và phối hợp.
Thậm chí Tô Vân còn cảm thấy nếu có thể sửa tâm pháp Hồng Lô Thiện Biến, làm cho nó dung nạp ba loại võ học, như vậy có thể nắm bắt được hoàn hảo ba loại tâm pháp rồi, không cần phải bỏ thời gian công sức vào các loại tâm pháp khác.
***
Tô Vân và Hoa Hồ lại thay sang chiêu thứ hai, Hối Họa Thu Liệt Diễm. Cũng là hai người cùng đánh, làm cho uy lực của chiêu này tăng vọt lên!
Chiêu thứ ba Tất Phương Hạc Nhất Túc, chiêu thứ tư Phiên Phiên Hí Khinh Chu, chiêu thứ năm Đan Hà Tế Nhật Hành lần lượt được hai người phối hợp thi triển ra.
Chờ khi Tô Vân và Hoa Hồ thi triển chiêu thứ sáu Trường Không Triển Xích Cách, nguyên khí trong cơ thể Hoa Hồ được khí huyết của Tô Vân dẫn dắt, vô thức chấn động dữ dội, đầu tiên phát ra tiếng phượng hót, sau đó tốc độ nguyên khí và máu vận chuyển tăng lên gấp bội, phát ra tiếng kêu thứ hai, hạc kêu vang chín tầng trời!
Khí huyết của Hoa Hồ lại tăng lên, loại tiếng hót vang vọng trời cao vang lên trong lồng ngực.
Khí huyết của Hoa Hồ lại rung lên, không kìm được trào ra ngoài cơ thể, hóa thành một con thần điểu rực lửa bay vọt lên!
"Ta..."
Hoa Hồ có chút mờ mịt, ngửa đầu nhìn thần điểu Tất Phương đang bay lượn trên đỉnh đầu, lẩm bẩm: "Ta làm được loại thành tựu thứ ba rồi? Ta đã tu thành tầng thứ sáu Trúc Cơ rồi?"
Hắn ta đột nhiên kích động, tản khí huyết Tất Phương đi, xoay người thi triển Giao Long Ngâm. Tiếng rồng ngâm vang lên, khí huyết của hắn hệt như một con giao long uốn lượn quanh người.
Hoa Hồ bắt đầu tung động tác, loáng thoáng như có hai con giao long đang chơi đùa, đánh giết, vô cùng hung ác.
Hoa Hồ từng được chứng kiến Cả Thôn Ăn Cơm độ kiếp nên cũng tiến hóa Ngạc Long Ngâm thành Giao Long Ngâm. Giờ phút này hắn lại được khí huyết của Tô Vân dẫn dắt, trợ giúp nên đã lập tức đột phá.
Hắn thi triển sáu chiêu Giao Long Ngâm qua một lượt, rồi vừa mừng vừa sợ.
Tuy Tất Phương biến rất tinh diệu, nhưng xét về mặt uy lực thì Giao Long Ngâm càng mạnh hơn. Hắn mãi không tu luyện được tới tầng thứ sáu của Hồng Lô Thiện Biến chính là vì chưa luyện thành loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm.
"Chẳng lẽ đây là thiên phú tối cao của Thiên Đạo viện sao?"
Đôi mắt của ông già Tả phó xạ kia vô thần, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái gì gọi là không thể với tới.
Cả đời này ông ta lúc nào cũng muốn mạnh hơn, mặc dù năm lần thi vào Thiên Đạo viện đều rớt, nhưng ông ta lại không hề nhụt chí, cuối cùng thì đã đạt được thành tựu lớn, trở thành phó xạ của Văn Xương học cung. Chỉ là thành tựu cuộc đời này của ông chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi.
Cả đời này ông chưa từng phục Thiên Đạo viện. Ông tự thấy bản thân mình không hề thua kém sĩ tử Thiên Đạo viện.
Nhưng lần này thì ông đã hoàn toàn bị đả kích niềm tin đó.
Những gì Tô Vân thể hiện là điều mà ông cả đời này cũng không làm được, cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể với tới.
Đây mới là nguyên nhân mà ông cảm thấy bất lực.
Nhàn Vân đạo nhân cũng là như thế, chỉ là sự đả kích với ông ta thì không lớn như thế. Thành tựu của ông ta không bằng Tả phó xạ, chấp niệm cũng không sâu bằng Tả phó xạ.
Nếu Tả phó xạ chết rồi, ông nhất định sẽ xuất hiện trên chợ quỷ Thiên Môn, bày ra bảo vật thuở sinh tiền của mình để đưa ra chấp niệm chiến thắng sĩ tử Thiên Đạo viện đối với người tới chợ quỷ tầm bảo. Còn nếu Nhàn Vân chết, ông sẽ không có loại yêu cầu này. Đây chính là sự khác biệt giữa hai người.
Nhàn Vân đạo nhân cúi người, hổ thẹn nói: "Thưa phó xạ, học vấn của ta không đủ, thẹn làm thầy của người ta, hôm nay ta xin từ chức với phó xạ."
Ông già Tả phó xạ kia cười nói: "Học trò Thiên Đạo viện, ta cũng không dạy được. Nhàn Vân đừng tự cảm thấy ngượng ngùng. Sĩ tử như thế nào thì sẽ có thầy như thế đó. Ngươi làm thầy của sĩ tử bình thường, vẫn là rất tận tụy với phận sự rồi."
Nhàn Vân đạo nhân nghe Tả phó xạ nói như vậy thì lòng rất không thoải mái, nhưng cũng biết là ông ta đang nói sự thực.
Từ xưa đến nay đa số là thầy chọn sĩ tử, thầy dạy gì thì sĩ tử học cái đó. Nhưng rất nhiều người đều xem nhẹ việc sĩ tử cũng muốn chọn thầy.
Sĩ tử có thiên phú quá cao, thầy bình thường không dạy nổi, chút học vấn mà họ có sẽ nhanh chóng bị vét rỗng, nếu tiếp tục dạy thì sẽ làm hỏng học trò, làm chậm trễ thời gian của người ta.
Bởi vậy những sĩ tử có thiên phú cao cũng cần thầy có thiên phú cao.
Nhàn Vân đạo nhân cảm thấy mình không dạy được Tô Vân, nhưng chính ông ta cũng không biết tuy Tô Vân có thiên phú cao, nhưng cũng không cao tới mức bọn họ không tưởng tượng được.
Tô Vân có thể học được Tất Phương biến, lại còn tìm hiểu ra ba trọng điểm hợp kích, tam đề, sáu vũ biến trong thời gian ngắn như vậy là dựa vào dấu ấn tháp cổng triều thiên trong mắt hắn.
Tháp cổng mở ra Thiên Môn, làm cho tính linh của hắn có thể tiến vào thế giới kia, tìm tới tiên đồ. Mà trong tiên đồ chính là cảnh tượng hai con Tất Phương đang vượt thiên kiếp trong phong lôi kiếp.
Tô Vân quan sát chiêu thức hai con Tất Phương đã thi triển khi độ kiếp, chính là sáu chiêu của Tất Phương biến, lại nhìn thấy hai con Tất Phương hợp sức đối kháng lại phong lôi kiếp, nghe thấy tiếng hót, quan sát được sáu loại vũ biến của Tất Phương, nên những gì hắn lĩnh ngộ được đương nhiên là hơn hẳn Nhàn Vân đạo nhân rồi.
Mặc dù Nhàn Vân đạo nhân là tây tịch tiên sinh thủ tọa viện Thanh Miêu, nhưng ông cũng chưa từng được nhìn thấy thần điểu Tất Phương chân chính, lại càng chưa được chứng kiến cảnh Tất Phương độ kiếp.
Những gì ông học được kỳ thật cũng do người đi trước truyền lại, đương nhiên là không thể bằng Tô Vân.
Chỉ là lần này, sau khi vào thế giới trong Thiên Môn kia, Tô Vân lại càng thêm phần lo âu.
Không ngoài dự đoán của hắn, hai con thần điểu Tất Phương độ kiếp kia cũng chết dưới lưỡi của tiên kiếm, không thể ngăn cản được một chiêu của nó.
Vả lại lần này tiên kiếm men theo khí cơ của hắn mà tới, tốc độ còn nhanh hơn cả lần trước. Vào khoảnh khắc hắn nhảy vào trong Thiên Môn, hắn thậm chí còn cảm thấy kiếm khí của thanh tiên kiếm đó suýt nữa thì đâm thủng mình!
Số lần hắn tiến vào thế giới kia càng nhiều, uy lực của tiên kiếm càng mạnh, tốc độ của nó lại càng nhanh.
Tô Vân giỏi tính toán nên đã tính được kết quả, đó là nếu tu vi thực lực của hắn không tăng vọt, lần tiếp theo hắn vào thế giới kia, chắc chắn sẽ vong mạng dưới thanh tiên kiếm đó.
Đây là nguy cơ lớn nhất của hắn.
Nhưng vì để vượt qua ba vạn sĩ tử Sóc Phương, giành được vị trí đứng đầu, hắn bắt buộc mượn nhờ tiên đồ tu thành Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên!
Về phần lần tới có chạy thoát được thanh tiên kiếm kia hay không, hắn tạm không nghĩ nữa.
Ông già kia đứng dậy đi thẳng ra đại điện. Hòa thượng Đồ Minh và Nhàn Vân đạo nhân cuống quít đuổi theo. Ba người đứng lại bên ngoài điện Truy Nguyên, ông già kia nói: "Lúc trước ta luôn nghi ngờ bọn họ không phải sĩ tử Thiên Đạo viện, nghi ngờ bọn họ không phải sứ giả của đại đế Đông Đô, bởi vậy mới nhiều lần thử bọn họ. Mà nay, sự thực không cho phép ta không tin."
Nhàn Vân đạo nhân thấy đầu như nổ vang, vội vàng quay người định bỏ đi.
Ông ta nghe thấy cụm từ sứ giả của đại đế Đông Đô là đã cảm thấy có mấy phần không ổn, bởi vậy không có ý định dính líu gì tới chuyện này.
Hòa thượng Đồ Minh vội kéo ông ta lại, cười nói: "Ngươi cũng biết rồi, còn định bỏ chạy? Đạo sĩ, cùng lên thuyền giặc với ta thôi!"
Nhàn Vân đạo nhân kêu khổ không thôi: "Sứ giả của đại đế Đông Đô tới Sóc Phương tra án, đó nhất định là vụ án lớn chấn động trời đất, ta sợ khó giữ được cái mạng già này!"
Ông già cười tủm tỉm vuốt nhẫn ngọc trên ngón tay. Hòa thượng Đồ Minh thì cười tươi, lần từng hạt tràng một. Nhàn Vân rùng mình một cái, hai người này cười trông tươi thế kia, trông giống hệt như thể sẽ giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Nhàn Vân đạo nhân biết rõ nếu mình không đồng ý thì hai người này chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Dù sao bầu không khí của Văn Xương học cung đã xấu lắm rồi, diệt khẩu thủ tọa của viện Thanh Miêu của học cung này dường như cũng có lý do.
Nhàn Vân đạo nhân vội vàng nói: "Ta theo các ngươi là được chứ gì. Vị thượng sứ này có lai lịch gì vậy?"
Hòa thượng Đồ Minh nói lai lịch của đám người Tô Vân. Nhàn Vân đạo nhân im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Đầu trọc nói sĩ tử Thiên Đạo viện phụng lệnh của đại đế tới Sóc Phương ta điều tra vụ án, thành Sóc Phương ắt sẽ xảy ra một cơn địa chấn lớn, ta rất đồng ý với điều đó. Chỉ không rõ, cơn địa chấn này sẽ xảy ra ở trong quan trường, hay là thương trường. Nếu Văn Xương học cung chúng ta liên lụy quá sâu, liệu có bị ảnh hưởng? Phó xạ..."
Ông già kia thản nhiên nói: "Hắn phụng lệnh đại đế tới Sóc Phương tra án, chúng ta hỏi không được, mà cũng không cần phải hỏi, cứ phối hợp là được rồi. Mặc kệ là địa chấn gì, có lớn hơn nữa, có rung lắc mạnh hơn nữa, khà khà, còn có thể làm sập Văn Xương học cung của Tả Nham Tùng Sóc Phương này? Trời có sập, ta chống cho các ngươi!"
Nhàn Vân và Đồ Minh đều phấn chấn tinh thần. Người đứng đầu Văn Xương học cung, vị lão đại ca đứng đầu các giáo viên của học cung, đây chính là con người đầy truyền kỳ của vùng Sóc Phương!
Trong đôi mắt ông già Tả Nham Tùng kia toát lên tia sáng, ông ta đột nhiên cười khà khà rồi nói: "Bản thân ta cảm thấy Văn Xương học cung chúng ta nhặt được bảo vật rồi."
Nhàn Vân và Đồ Minh đều không coi là đúng, bởi đây rõ ràng là mối hiểm nguy khó có thể lường được.
"Mấy năm nay triều đình vẫn luôn mồm bảo muốn sửa công pháp Trúc Cơ của quan học, luôn nói muốn thống nhất công pháp Trúc Cơ của năm mươi sáu châu ba trăm sáu mươi quận huyện, nhưng mãi chưa sửa được. Người khác không sửa, Văn Xương học cung chúng ta sửa trước." Ông già Tả Nham Tùng kia nắm chặt tay lại, cười lạnh nói: "Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên của Thiên Đạo viện, còn cả Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên được cải tiến này, ta đều muốn hết! Các ngươi nói xem, sĩ tử của chúng ta mà học Hồng Lô Thiện Biến và Tất Phương Thần Hành, nào là Sóc Phương học cung chó má, rồi Mạch Hạ rồi Cửu Nguyên, đám phó xạ của các học cung đó đều phải quỳ xuống liếm chân ông đây!"
Nhàn Vân và Đồ Minh quay sang nhìn nhau.
"Còn có cuộc thi nhập học lần này, người đứng đầu ba vạn sĩ tử sẽ ghi danh vào Văn Xương học cung ta!" Tả Nham Tùng càng nói càng hưng phấn hệt như đã nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của phó xạ của ba học cung kia: "Ba cái tên già kia nhất định sẽ giật mình muốn chết, còn phải không thể không tâng bốc lão tử vài câu hay sao!"
Hòa thượng Đồ Minh ho khan một tiếng cắt ngang mộng đẹp của ông ta, nói: "Thưa phó xạ, thượng sứ có bằng lòng truyền dạy lại cho Văn Xương học cung chúng ta còn khó nói."
Tả Nham Tùng như cười như không nói: "Cho nên mới cần hai vị vất vả thêm đôi chút, mặt dày mày dạn hơn đôi chút, bám lấy hắn, dây dưa hắn, cầu xin hắn dạy cho chúng ta. Hiện giờ cuộc thi nhập học sắp tới rồi, các sĩ tử phần lớn đã nghỉ, các ngươi không cần lên lớp dạy học, vậy thì giúp hắn thêm nữa. Con người dù sao cũng phải có lúc mềm lòng, không phải sao."
Nhàn Vân và Đồ Minh đều tỏ vẻ khó khăn.
Tả Nham Tùng cười hì hì xoay tròn nhẫn ngọc trên ngón tay, ra vẻ như sắp giết người diệt khẩu. Nhàn Vân và Đồ Minh đành phải gật đầu đồng ý.
Tả Nham Tùng cười ha ha, chắp tay bước đi.
Nhàn Vân đạo nhân và hòa thượng Đồ Minh dõi mắt nhìn bóng ông ta xa dần. Đồ Minh thở dài: "Dã hạc, giờ ngươi đã biết bầu không khí của Văn Xương học cung chúng ta suy đồi như thế nào rồi chứ?"
Nhàn Vân đạo nhân gật đầu, thở dài thườn thượt: "Thượng bất chính hạ tắc loạn! Huống hồ Văn Xương học cung của chúng ta đã xiêu vẹo từ nền móng rồi. Người duy nhất chính trực, sạch sẽ của Văn Xương học cung chúng ta, e rằng chỉ là Linh Nhạc tiên sinh bị chúng ta mang ra đổ lỗi."
Hòa thượng Đồ Minh nhớ tới vị Linh Nhạc tiên sinh với giấc mơ văn chương mịt mù chướng khí, không biết là đọc loại dâm từ uế khúc gì, không khỏi thở dài: "Cũng chỉ có ông ấy là người chính trực. Trước khi gặp được phó xạ, chúng ta cũng sai lệch rồi."
Hai người nhớ tới năm đó, lòng thổn thức không thôi.
Trong điện Truy Nguyên, trái tim Tô Vân đập dồn dập, không rõ những gì hắn vừa thể hiện có qua cửa không. Hắn thầm nghĩ: "Hẳn là sĩ tử của Thiên Đạo viện sẽ học nhanh hơn nhỉ? Nhưng dù sao mình không phải sĩ tử Thiên Đạo viện, nhanh nhất thì cũng chỉ được như thế này, chỉ mong chênh lệch sẽ không quá lớn..."
Hắn có chút lo được lo mất, hẳn là hắn phải thể hiện tốt hơn nữa mới được, tiếc rằng năng lực của hắn chỉ đạt được tới mức độ này mà thôi.
Cũng may là Nhàn Vân đạo nhân và hòa thượng Đồ Minh quay về điện Truy Nguyên rồi thì không nói gì thêm, Tô Vân yên tâm, tự khuyến khích bản thân: "Xem ra bọn họ không nghi ngờ mấy. Lần sau mình phải thể hiện tốt hơn mới được!"
Hai ngày này, Tô Vân luôn dụng tâm dạy cho Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm. Ngoài việc dạy bọn họ Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên ra, hắn còn dạy cả Tiên Viên Dưỡng Khí thiên nữa.
Công pháp Trúc Cơ nền tảng không phải cứ học càng nhiều là càng tốt, nhưng ba loại công pháp này có trọng điểm khác nhau, nếu tu hành cùng lúc thì có thể suy luận ra thêm.
Hồng Lô Thiện Biến mạnh hơn về khí huyết và chiêu pháp, Tiên Viên Dưỡng Khí thiên mạnh về rèn luyện cơ thể, còn Tất Phương Thần Hành giỏi về thân pháp và phối hợp.
Thậm chí Tô Vân còn cảm thấy nếu có thể sửa tâm pháp Hồng Lô Thiện Biến, làm cho nó dung nạp ba loại võ học, như vậy có thể nắm bắt được hoàn hảo ba loại tâm pháp rồi, không cần phải bỏ thời gian công sức vào các loại tâm pháp khác.
Bình luận truyện