Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 42: Chạy Trối Chết!
Nhìn khỏa yêu hạch trong tay, mặc dù tâm tính Trần Vũ ổn định cũng có chút không khống chế được cảm xúc, nửa tháng khổ công!
Cẩn thận bỏ khỏa yêu hạch vào trong túi vải, hít một hơi thật sâu, Trần Vũ tỉnh lại từ trong cuồng hỉ, ánh mắt dừng lại chỗ thi thể con yêu thú Hổ Lang.
- Tài liệu trên người nhất cấp yêu thú này chắc cũng phải bán được một hai trăm kim tệ, không được lãng phí, dù sao đây cũng là công sức của mình.
Trần Vũ vừa lẩm bẩm, vừa ngồi xổm xuống, thu thập tài liệu trên xác yêu thú, không để sót một chút nào.
Đợi tài liệu thu thập xong, Trần Vũ nhíu mày, cái túi da lớn mang theo gần như đã đầy, giá như có một cái túi trữ vật thì tốt, như những lần trước hắn đã dấu túi trữ vật của mình trong hang động rồi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ, lần trước may mắn lấy được túi trữ vật trên người của mão hiểm giả đó, nhưng lần này sẽ không may mắn như thế được!
- Haizzz, không cần tưởng tượng nữa, tiếp tục đi lịch lãm thôi!
Lắc lắc đầu, Trần Vũ đóng kín túi da, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên!
Khu rừng nổi một trận gió lớn, cát bay đá chạy, những cây cỏ mềm bị bật cả gốc, nương theo cuồng phong bay lên giữa không trung.
Trần Vũ chấn động,
- Đây là quái phong gì vậy, đột ngột quá!
Graooo!
Một tiếng rống khủng khiếp xông thẳng lên trời, nghe như chỉ cách đó khoảng hơn trăm mét.
- Không hay rồi, là nhị cấp yêu thú, chỉ có nhị cấp yêu thú trở lên mới có thể phóng thích được thuộc tính, điều khiển khí lưu hình thành yêu phong, mê hoặc tầm nhìn và cảm giác của con người.
Việc không nên chậm trễ, Trần Vũ toàn lực vận chuyển Vân Tinh Bộ, chân tung lên, lao đi như một con chim lớn, muốn tránh khỏi tập kích của con nhị cấp yêu thú.
Rắc, rắc...
Tiếng cành cây gãy vang lên, chỉ vài hơi thở, một con yêu lang lớn như con trâu nước xuất hiện ở nơi Trần Vũ vừa đứng, thân hình nó thon dài cường tráng, trên người không có một cọng lông.
Mà là một lớp vẩy đen xì, đuôi là một cái đuôi bọ cạp dài, móc câu phía cuối chóp đuôi ánh lên quang mang màu tro xám, rõ ràng có tẩm kịch độc, ai trúng phải chắn chắn sẽ chết.
Trần Vũ quay đầu, như thấy quỷ, lập tức ra sức thôi động chân khí, thân pháp Vân Tinh Bộ phát huy đến cực hạn, nhanh như điện chớp, hướng về phía trước mà chạy như điên.
Con yêu thú quái dị này là Hạt Vĩ Lang, ngay cả trong hàng ngũ nhị cấp yêu thú, cũng gần như là bá chủ, võ giả Ngưng Khí Cảnh bình thường gặp phải nó cũng tránh xa ba thước.
Chạy! Dốc hết sức, xách dép chạy như bay!
Trần Vũ biết dù mình có đạt đến Tụ Khí Cảnh tầng chín thì cũng không phải đối thủ của con Hạt Vĩ Lang, chênh lệch kiểu này không dễ gì bù đắp.
Vân Tinh Bộ sớm đã được Trần Vũ tu luyện lô hỏa thuần thanh, toàn lực thi triển, cả người chân không chạm đất, nương theo cây cỏ, nháy mắt là có thể đi hơn mười mét, so với đại nhạn thực sự không hề thua kém.
Graooo!
Trần Vũ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một khối đạn mãnh liệt đã từ sau lưng phóng tới.
Trần Vũ không cần nhìn cũng biết là đạn độc khí do Hạt Vĩ Lang phun ra, võ giả Ngưng Khí Cảnh trở xuống bị chạm vào một chút là huyết dịch khô héo, tứ chi tê buốt.
Dựa vào chân khí lực cường đại, thân hình Trần Vũ lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện, cố gắn né tránh.
Phanh!
Khoảnh đất ngay trước mặt bị đào thành một cái hố lớn, cỏ dại quanh đó lập tức héo rũ.
- Đạn độc khí lợi hại quá, con Hạt Vĩ Lang này khẳng định rất cường đại, nếu như có thể giết được. Ách, không đúng, mình đang nghĩ gì vậy?
Trần Vũ tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, bây giờ có thể chạy thoát hay không vẫn là một vấn đề, vậy mà hắn còn nghĩ đến yêu hạch trong người Hạt Vĩ Lang, thật đúng là không biết sống chết.
Rầm rầm rầm...
Từng khối độc khí từ sau lưng bắn đến nhưng Trần Vũ vẫn có thể tìm ra lộ tuyến tốt nhất để tránh né, mang lại cho người ta ý cảnh như đang dạo chơi trong mưa thương bão đạn.
Hạt Vĩ Lang cực nộ, không phun đạn độc khí nữa, mà toàn lực đuổi theo con người phía trước, tuy xác nó lớn nhưng tốc độ cũng không kém, dần dần kéo gần khoảng cách.
Năm mươi bước!
Bốn mươi lăm bước!
Bốn mươi bước!
Da đầu Trần Vũ tê rần, vội vàng giơ cao cái tu da căng phồng sau lưng, chuẩn bị ném lên một ngọn cây cao, ở bên dưới không thể nhìn thấy được, để sau này còn quay lại lấy.
Vụt!
Ném đi gần trăm cân tài liệu yêu thú, tốc độ Trần Vũ bạo tăng, so với võ giả Ngưng Khí Cảnh tầng một không hề thua kém, cộng thêm chân khí cường đại cho nên thân pháp của hắn trở nên quỷ dị khó đoán.
Nhưng cho dù như vậy, Hạt Vĩ Lang vẫn từ từ áp sát, chỉ là biên độ nhỏ hơn một chút.
Hai người, một đuổi một chạy, không hay không biết tiến sâu vào sơn mạch yên tĩnh, bốn phía im ắng, tĩnh mịch.
Con Hạt Vĩ Lang đuổi sau lưng hình như có chút sợ hãi, tốc độ truy đuổi chậm đi không ít, cái đầu lớn thỉnh thoảng lại ngó nghiêng quan sát.
Cẩn thận bỏ khỏa yêu hạch vào trong túi vải, hít một hơi thật sâu, Trần Vũ tỉnh lại từ trong cuồng hỉ, ánh mắt dừng lại chỗ thi thể con yêu thú Hổ Lang.
- Tài liệu trên người nhất cấp yêu thú này chắc cũng phải bán được một hai trăm kim tệ, không được lãng phí, dù sao đây cũng là công sức của mình.
Trần Vũ vừa lẩm bẩm, vừa ngồi xổm xuống, thu thập tài liệu trên xác yêu thú, không để sót một chút nào.
Đợi tài liệu thu thập xong, Trần Vũ nhíu mày, cái túi da lớn mang theo gần như đã đầy, giá như có một cái túi trữ vật thì tốt, như những lần trước hắn đã dấu túi trữ vật của mình trong hang động rồi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ, lần trước may mắn lấy được túi trữ vật trên người của mão hiểm giả đó, nhưng lần này sẽ không may mắn như thế được!
- Haizzz, không cần tưởng tượng nữa, tiếp tục đi lịch lãm thôi!
Lắc lắc đầu, Trần Vũ đóng kín túi da, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên!
Khu rừng nổi một trận gió lớn, cát bay đá chạy, những cây cỏ mềm bị bật cả gốc, nương theo cuồng phong bay lên giữa không trung.
Trần Vũ chấn động,
- Đây là quái phong gì vậy, đột ngột quá!
Graooo!
Một tiếng rống khủng khiếp xông thẳng lên trời, nghe như chỉ cách đó khoảng hơn trăm mét.
- Không hay rồi, là nhị cấp yêu thú, chỉ có nhị cấp yêu thú trở lên mới có thể phóng thích được thuộc tính, điều khiển khí lưu hình thành yêu phong, mê hoặc tầm nhìn và cảm giác của con người.
Việc không nên chậm trễ, Trần Vũ toàn lực vận chuyển Vân Tinh Bộ, chân tung lên, lao đi như một con chim lớn, muốn tránh khỏi tập kích của con nhị cấp yêu thú.
Rắc, rắc...
Tiếng cành cây gãy vang lên, chỉ vài hơi thở, một con yêu lang lớn như con trâu nước xuất hiện ở nơi Trần Vũ vừa đứng, thân hình nó thon dài cường tráng, trên người không có một cọng lông.
Mà là một lớp vẩy đen xì, đuôi là một cái đuôi bọ cạp dài, móc câu phía cuối chóp đuôi ánh lên quang mang màu tro xám, rõ ràng có tẩm kịch độc, ai trúng phải chắn chắn sẽ chết.
Trần Vũ quay đầu, như thấy quỷ, lập tức ra sức thôi động chân khí, thân pháp Vân Tinh Bộ phát huy đến cực hạn, nhanh như điện chớp, hướng về phía trước mà chạy như điên.
Con yêu thú quái dị này là Hạt Vĩ Lang, ngay cả trong hàng ngũ nhị cấp yêu thú, cũng gần như là bá chủ, võ giả Ngưng Khí Cảnh bình thường gặp phải nó cũng tránh xa ba thước.
Chạy! Dốc hết sức, xách dép chạy như bay!
Trần Vũ biết dù mình có đạt đến Tụ Khí Cảnh tầng chín thì cũng không phải đối thủ của con Hạt Vĩ Lang, chênh lệch kiểu này không dễ gì bù đắp.
Vân Tinh Bộ sớm đã được Trần Vũ tu luyện lô hỏa thuần thanh, toàn lực thi triển, cả người chân không chạm đất, nương theo cây cỏ, nháy mắt là có thể đi hơn mười mét, so với đại nhạn thực sự không hề thua kém.
Graooo!
Trần Vũ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một khối đạn mãnh liệt đã từ sau lưng phóng tới.
Trần Vũ không cần nhìn cũng biết là đạn độc khí do Hạt Vĩ Lang phun ra, võ giả Ngưng Khí Cảnh trở xuống bị chạm vào một chút là huyết dịch khô héo, tứ chi tê buốt.
Dựa vào chân khí lực cường đại, thân hình Trần Vũ lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện, cố gắn né tránh.
Phanh!
Khoảnh đất ngay trước mặt bị đào thành một cái hố lớn, cỏ dại quanh đó lập tức héo rũ.
- Đạn độc khí lợi hại quá, con Hạt Vĩ Lang này khẳng định rất cường đại, nếu như có thể giết được. Ách, không đúng, mình đang nghĩ gì vậy?
Trần Vũ tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, bây giờ có thể chạy thoát hay không vẫn là một vấn đề, vậy mà hắn còn nghĩ đến yêu hạch trong người Hạt Vĩ Lang, thật đúng là không biết sống chết.
Rầm rầm rầm...
Từng khối độc khí từ sau lưng bắn đến nhưng Trần Vũ vẫn có thể tìm ra lộ tuyến tốt nhất để tránh né, mang lại cho người ta ý cảnh như đang dạo chơi trong mưa thương bão đạn.
Hạt Vĩ Lang cực nộ, không phun đạn độc khí nữa, mà toàn lực đuổi theo con người phía trước, tuy xác nó lớn nhưng tốc độ cũng không kém, dần dần kéo gần khoảng cách.
Năm mươi bước!
Bốn mươi lăm bước!
Bốn mươi bước!
Da đầu Trần Vũ tê rần, vội vàng giơ cao cái tu da căng phồng sau lưng, chuẩn bị ném lên một ngọn cây cao, ở bên dưới không thể nhìn thấy được, để sau này còn quay lại lấy.
Vụt!
Ném đi gần trăm cân tài liệu yêu thú, tốc độ Trần Vũ bạo tăng, so với võ giả Ngưng Khí Cảnh tầng một không hề thua kém, cộng thêm chân khí cường đại cho nên thân pháp của hắn trở nên quỷ dị khó đoán.
Nhưng cho dù như vậy, Hạt Vĩ Lang vẫn từ từ áp sát, chỉ là biên độ nhỏ hơn một chút.
Hai người, một đuổi một chạy, không hay không biết tiến sâu vào sơn mạch yên tĩnh, bốn phía im ắng, tĩnh mịch.
Con Hạt Vĩ Lang đuổi sau lưng hình như có chút sợ hãi, tốc độ truy đuổi chậm đi không ít, cái đầu lớn thỉnh thoảng lại ngó nghiêng quan sát.
Bình luận truyện