Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
Chương 63: Nhuộm đỏ ninh am
Đầu tháng bảy, Hỏa Phượng quốc quang cảnh đẹp như họa, bầu trời ngọc bích không một áng mây, hoa nở khắp ven đường, cây to với những tán lá xanh um xào xạc theo gió. Không khí thoang thoảng mùi hương mộc mạc của đất do trận mưa lâm râm sáng sớm, khiến tâm trạng nhất thời lười nhác, chỉ muốn nằm trên cỏ, híp mắt nghỉ ngơi hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Thế nhưng ở đây lại không giống như vậy....
Thiên An tốc độ nhanh như chớp, thanh kiếm lưỡi liềm sáng chói mắt vung lên, cắt ngang hầu yết của một tử sĩ. Hắn lạnh lùng nhìn tên đó trợn mắt, ngã xuống dòng suối, máu tươi nhuộm đỏ dòng suối trong xanh, mùi máu tanh nồng bốc lên.
Vu Lệ Châu cải trang thành lão bà, mụ ta vẫn mang dáng vẻ cao ngạo khinh thường trừng Thiên An, mở miệng mỉa mai:
_ Ngươi tưởng như vậy là xong sao? Hahahaha, các ngươi đánh giá bổn cung quá thấp rồi. Bổn cung xem các ngươi làm sao đối phó với đám tử sĩ này đây!
Bao quanh mụ ta, ba lớp tử sĩ bịt mặt hắc y vững như thành trì, trong cỗ kiệu to là ả Phương Doãn, ả ta cầm tú khăn che miệng vén rèm lên, ánh mắt hả hê nhìn người gặp nạn.
Phía bên Thiên An, hơn 80 sát thủ của Ám Dạ cung mặc y phục theo cấp bậc có ấn kí riêng, giờ phút này có chút chật vật đối phó với mấy tên tử sĩ.
Con sông Ninh Am ở vùng biên giới Vu tộc và Hỏa Phượng quốc, hoang vu vắng lặng không thành, không làng, chỉ có cây cối um tùm rậm rạp đầy thú dữ. Ninh Am hiền hòa, dòng nước xanh tươi mát giờ bị nhuộm đỏ màu máu ma mị, máu vươn khắp nơi, trên cỏ, trên hoa, trên thân cây. Xác người cũng rải rác, khó coi hơn chính là....bộ phận của người phân tán xung quanh. Cảnh tượng đẫm máu ghê rợn khiến người khác vô tình nhìn thấy sẽ bị ám ảnh thời gian dài.
Thiên An mặt không cảm xúc, một kiếm nhanh nhẹn cắt ngang hầu yết của một tên xông đến, máu nhuộm đỏ bạch y của hắn, hắn cười:
_ Tâm địa rắn rết như ngươi đừng vội đắc ý, ngươi tính kế thâu tóm Hỏa Phượng quốc, cũng nên đền tội đi!
_ Mạnh miệng lắm, có giỏi thì xông lên. Vu Lệ Châu khích.
Thiên An chưa phản ứng, một nữ sát thủ né tránh công kích của một tử sĩ, hào hùng nói:
_ Chúng ta sợ ngươi chắc, xông lên!!!
Các sát thủ Ám Dạ cung tinh thần được cổ vũ, ra đòn mạnh mẽ như vũ bão, tuyệt không lưu lại đường sống.
Vu Lệ Châu ngoài mặt mỉm cười, nhưng thật ra mụ ta đang lo lắng vô cùng.
Lần này sơ suất cùng quá gấp rút, mụ mang theo vài tử sĩ bình thường, Độc Y tử sĩ cũng chỉ có mười người, đối phó với sát thủ Ám Dạ cung hơi có chút lực bất tòng tâm. Chết tiệt, nếu bên người mụ là Độc Y tử sĩ và Hủ Thi tử sĩ, còn sợ đám người này a?
Cho dù thế nào, mụ cũng phải tìm cách rời đi!!!
Giằng co hồi lâu, phía Thiên An áp đảo hoàn toàn. Vu Lệ Châu cưỡi ngựa, tháo khăn che cùng mặt nạ dịch dung, để lộ dung mạo xinh đẹp tựa phù dung, tay cầm trường tiên, phong thái cao ngạo nhảy vào cuộc chiến.
Võ công của mụ không hề thua kém Thiên An, chí ít cũng tầm tầng 7 a. Thiên An nhìn mụ ra sát chiêu tỏa nội lực màu đỏ đen đậm kia phỏng đoán.
Thiên An chém đôi một tên tử sĩ cản đường, phi thân đến tiếp chiêu Vu Lệ Châu.
Vu Lệ Châu xuất chiến, tất nhiên không thiếu Độc Y tử sĩ. Năm người cùng vài tử sĩ bình thường ở lại canh giữ, còn năm Độc Y tử sĩ còn lại theo Vu Lệ Châu, bảo vệ an toàn mụ.
Mùi thuốc nồng nặc tanh hôi lan tỏa, đám Độc Y tử sĩ này không hề dễ chơi như tử sĩ bình thường, chỉ cần trong lúc giao chiến không cẩn thận chạm phải da thịt hắn, thì độc lập tức phát tác, trúng kịch độc nhất định phải vong mạng. Sát thủ Ám Dạ cung kiến thức phong phú, cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, suy yếu rõ rệt. Càng có nhiều sát thủ ngã xuống.
Thiên An khinh công dễ dàng lướt qua lớp bảo vệ của Độc Y tử sĩ mà trực tiếp giao chiến với Vu Lệ Châu.
Thanh kiếm lưỡi liềm bổ ngang đỡ đòn quất đến của trường tiên, nội lực màu xanh lục đậm đối chọi với nội lực đỏ sẫm phát ra khí lực cường đại làm cả hai loạng choạng suýt ngã. Thiên An hồi phục trước, hất văng trường tiên, đồng thời tốc độ nhanh như chớp chém mạnh vai phải mụ.
Vu Lệ Châu trợn mắt về tốc độ kinh người của hắn, đến khi mụ hoàn hồn đã nhìn thấy thanh kiếm cần kề vai phải, mụ tránh né, nhưng vẫn bị chém một đường sâu, bả vai phun máu tươi ướt thẫm y phục.
Vu Lệ Châu cảm thấy không thể dây dưa nữa, mụ lấy bình thuốc nhỏ trong ngực ra, thả xuống đất, luồng khói trắng nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ.
_ Mau bịt mũi miệng lại, cẩn thận có độc. Thiên An nhắc.
Làn khói rất lâu mới tản đi, lúc này, xe ngựa của mụ ta đã trót lọt rời khỏi Hỏa Phượng quốc.
Sát thủ Ám Dạ cung tập hợp, một sát thủ cấp cao đại diện đứng ra khom lưng:
_ Hộ pháp, có cần đuổi theo không?
_ Thôi, thu dọn tàn cuộc, về báo cái với Cung chủ. Thiên An thấy chỉ còn hơn phân nửa là không thương tích, cảm thấy phi thường tức giận hạ lệnh.
Thiên An lấy trong người giấy Tuyên Thành, mượn máu của đám tử sĩ đã chết, viết vài kí hiệu. Viết xong hắn huýt sáo, một con đại ưng to lớn vỗ cánh bay đến, chân đeo một cái ống đựng thư bằng bạc chạm khắc tỉ mỉ. Hắn cuộn nhỏ tờ giấy, nhét vào ống, cẩn thận đóng nắp, xong xuôi gật đầu. Đại ưng rất có linh tính hiểu ý, vỗ cánh bay về kinh thành.
Thế nhưng ở đây lại không giống như vậy....
Thiên An tốc độ nhanh như chớp, thanh kiếm lưỡi liềm sáng chói mắt vung lên, cắt ngang hầu yết của một tử sĩ. Hắn lạnh lùng nhìn tên đó trợn mắt, ngã xuống dòng suối, máu tươi nhuộm đỏ dòng suối trong xanh, mùi máu tanh nồng bốc lên.
Vu Lệ Châu cải trang thành lão bà, mụ ta vẫn mang dáng vẻ cao ngạo khinh thường trừng Thiên An, mở miệng mỉa mai:
_ Ngươi tưởng như vậy là xong sao? Hahahaha, các ngươi đánh giá bổn cung quá thấp rồi. Bổn cung xem các ngươi làm sao đối phó với đám tử sĩ này đây!
Bao quanh mụ ta, ba lớp tử sĩ bịt mặt hắc y vững như thành trì, trong cỗ kiệu to là ả Phương Doãn, ả ta cầm tú khăn che miệng vén rèm lên, ánh mắt hả hê nhìn người gặp nạn.
Phía bên Thiên An, hơn 80 sát thủ của Ám Dạ cung mặc y phục theo cấp bậc có ấn kí riêng, giờ phút này có chút chật vật đối phó với mấy tên tử sĩ.
Con sông Ninh Am ở vùng biên giới Vu tộc và Hỏa Phượng quốc, hoang vu vắng lặng không thành, không làng, chỉ có cây cối um tùm rậm rạp đầy thú dữ. Ninh Am hiền hòa, dòng nước xanh tươi mát giờ bị nhuộm đỏ màu máu ma mị, máu vươn khắp nơi, trên cỏ, trên hoa, trên thân cây. Xác người cũng rải rác, khó coi hơn chính là....bộ phận của người phân tán xung quanh. Cảnh tượng đẫm máu ghê rợn khiến người khác vô tình nhìn thấy sẽ bị ám ảnh thời gian dài.
Thiên An mặt không cảm xúc, một kiếm nhanh nhẹn cắt ngang hầu yết của một tên xông đến, máu nhuộm đỏ bạch y của hắn, hắn cười:
_ Tâm địa rắn rết như ngươi đừng vội đắc ý, ngươi tính kế thâu tóm Hỏa Phượng quốc, cũng nên đền tội đi!
_ Mạnh miệng lắm, có giỏi thì xông lên. Vu Lệ Châu khích.
Thiên An chưa phản ứng, một nữ sát thủ né tránh công kích của một tử sĩ, hào hùng nói:
_ Chúng ta sợ ngươi chắc, xông lên!!!
Các sát thủ Ám Dạ cung tinh thần được cổ vũ, ra đòn mạnh mẽ như vũ bão, tuyệt không lưu lại đường sống.
Vu Lệ Châu ngoài mặt mỉm cười, nhưng thật ra mụ ta đang lo lắng vô cùng.
Lần này sơ suất cùng quá gấp rút, mụ mang theo vài tử sĩ bình thường, Độc Y tử sĩ cũng chỉ có mười người, đối phó với sát thủ Ám Dạ cung hơi có chút lực bất tòng tâm. Chết tiệt, nếu bên người mụ là Độc Y tử sĩ và Hủ Thi tử sĩ, còn sợ đám người này a?
Cho dù thế nào, mụ cũng phải tìm cách rời đi!!!
Giằng co hồi lâu, phía Thiên An áp đảo hoàn toàn. Vu Lệ Châu cưỡi ngựa, tháo khăn che cùng mặt nạ dịch dung, để lộ dung mạo xinh đẹp tựa phù dung, tay cầm trường tiên, phong thái cao ngạo nhảy vào cuộc chiến.
Võ công của mụ không hề thua kém Thiên An, chí ít cũng tầm tầng 7 a. Thiên An nhìn mụ ra sát chiêu tỏa nội lực màu đỏ đen đậm kia phỏng đoán.
Thiên An chém đôi một tên tử sĩ cản đường, phi thân đến tiếp chiêu Vu Lệ Châu.
Vu Lệ Châu xuất chiến, tất nhiên không thiếu Độc Y tử sĩ. Năm người cùng vài tử sĩ bình thường ở lại canh giữ, còn năm Độc Y tử sĩ còn lại theo Vu Lệ Châu, bảo vệ an toàn mụ.
Mùi thuốc nồng nặc tanh hôi lan tỏa, đám Độc Y tử sĩ này không hề dễ chơi như tử sĩ bình thường, chỉ cần trong lúc giao chiến không cẩn thận chạm phải da thịt hắn, thì độc lập tức phát tác, trúng kịch độc nhất định phải vong mạng. Sát thủ Ám Dạ cung kiến thức phong phú, cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, suy yếu rõ rệt. Càng có nhiều sát thủ ngã xuống.
Thiên An khinh công dễ dàng lướt qua lớp bảo vệ của Độc Y tử sĩ mà trực tiếp giao chiến với Vu Lệ Châu.
Thanh kiếm lưỡi liềm bổ ngang đỡ đòn quất đến của trường tiên, nội lực màu xanh lục đậm đối chọi với nội lực đỏ sẫm phát ra khí lực cường đại làm cả hai loạng choạng suýt ngã. Thiên An hồi phục trước, hất văng trường tiên, đồng thời tốc độ nhanh như chớp chém mạnh vai phải mụ.
Vu Lệ Châu trợn mắt về tốc độ kinh người của hắn, đến khi mụ hoàn hồn đã nhìn thấy thanh kiếm cần kề vai phải, mụ tránh né, nhưng vẫn bị chém một đường sâu, bả vai phun máu tươi ướt thẫm y phục.
Vu Lệ Châu cảm thấy không thể dây dưa nữa, mụ lấy bình thuốc nhỏ trong ngực ra, thả xuống đất, luồng khói trắng nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ.
_ Mau bịt mũi miệng lại, cẩn thận có độc. Thiên An nhắc.
Làn khói rất lâu mới tản đi, lúc này, xe ngựa của mụ ta đã trót lọt rời khỏi Hỏa Phượng quốc.
Sát thủ Ám Dạ cung tập hợp, một sát thủ cấp cao đại diện đứng ra khom lưng:
_ Hộ pháp, có cần đuổi theo không?
_ Thôi, thu dọn tàn cuộc, về báo cái với Cung chủ. Thiên An thấy chỉ còn hơn phân nửa là không thương tích, cảm thấy phi thường tức giận hạ lệnh.
Thiên An lấy trong người giấy Tuyên Thành, mượn máu của đám tử sĩ đã chết, viết vài kí hiệu. Viết xong hắn huýt sáo, một con đại ưng to lớn vỗ cánh bay đến, chân đeo một cái ống đựng thư bằng bạc chạm khắc tỉ mỉ. Hắn cuộn nhỏ tờ giấy, nhét vào ống, cẩn thận đóng nắp, xong xuôi gật đầu. Đại ưng rất có linh tính hiểu ý, vỗ cánh bay về kinh thành.
Bình luận truyện