Lang Kỵ Trúc Mã Lai
Chương 33: Nghìn dặm gửi tương tư
Khi Lăng Tuần nhận được thư của Nhạc Kiêu, thì cùng lúc triều đình cũng nhận được cấp báo vượt tám trăm dặm từ Phúc Kiến về báo tin chiến thắng.
Thưởng cho người đưa thư của Tống tín ti (ti chuyên truyền thư), Lăng Tuần dặn hắn ngày mai giờ Tỵ quay lại nhận thư hồi âm, rồi liền cầm thư, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng mình.
Lăng Tuần còn mang giày trực tiếp nhảy lên giường, cầm bức thư một lần lại một lần khẽ vuốt, cuối cùng mới hít sâu một hơi, thận trọng mở thư.
“Tuần Nhi——” Mở đầu là lời xưng hô vô cùng thân thiết, đôi mắt Lăng Tuần nháy mắt liền ươn ướt, trong ngực vừa chua xót lại mềm lòng, nỗi nhớ Nhạc Kiêu lại tăng gấp mấy lần.
Hít mũi một cái, Lăng Tuần bình ổn tâm tình nhìn xuống. Đầu tiên là gương mặt tươi cười cứng đờ, sau đó suy sụp hạ khóe miệng, tiếp theo là đen mặt, cuối cùng chính là nghiến răng nghiến lợi!
Nhạc Kiêu chết tiệt! Ngươi tràng giang đại hải viết hết sáu trang thư, lãng phí bao bút mực như vậy, nghìn dặm xa xôi cho người đưa thư về, chính là để bày tỏ cái ghen tuông ngút trời của ngươi sao?!
Y nào có biết Tư Mẫn Nhi tiểu thư là ai? Nàng bộ dạng béo gầy cao thấp thế nào y cũng đâu có biết, ăn giấm chua cái rắm! Bản thân danh tiếng lan xa cũng đâu phải do y muốn! Bản thân tuấn tú tiêu sái ngọc thụ lâm phong tài hoa hơn người khiến người người hâm mộ, y cũng đâu có muốn! Lẽ nào người gặp người thích hoa gặp hoa nở thập phần hoàn mỹ cũng là lỗi của y sao? Đây đều là cha nương cho y, y còn cách nào chứ!
Lăng Tuần tức run cả người, cũng hận ngứa cả răng. Mệt y cả ngày lẫn đêm đều ở đây nhớ hắn mong hắn, hắn lại còn trách cứ y quá ưu tú khiến con gái nhà người ta ái mộ! Giơ lá thư trong tay lên muốn xé, đến khi sắp ra tay thì lại luyến tiếc. Đây là lá thư đầu tiên hắn viết cho y, tuy nội dung rất chọc điên người ta, nhưng, đó là thư hắn đích thân viết cho y. Lăng Tuần buông lỏng tay, ôm lá thư mà tâm tình phức tạp. Cuối cùng do do dự dự, vẫn là bỏ thư vào phong thư. Đang định đem cất, liền thấy trên chăn còn một lá thư lớn cỡ bàn tay, phía trên hiển hiện đóa đóa hồng mai, chỉ có một phần chữ đen, lại thiêu đốt ánh mắt Lăng Tuần.
“Tiểu Tuần Nhi, Nhạc Kiêu rất nhớ ngươi.”
Lăng Tuần ôm lá thư hoa mai cười rơi lệ, nhẹ giọng nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi.”
Chờ Lăng Tuần trân trọng cất xong phong thư chua như dưa muối quá ngày, mới biết chuyện Nhạc Kiêu ngay ngày đầu tiên đã lập chiến công.
Vừa thấy Lăng Bá Thao hạ triều trở về, Lăng Tuần bật người chân chó chạy tới, tự mình rót chén trà cho cha y, vừa xoa bóp vai cho cha vừa vội vàng hỏi: “Cha, Nhạc Kiêu thực sự lập chiến công? Công lớn mức nào? Hoàng thượng có cho hắn thăng chức không? Hắn cũng lập chiến công rồi, có phải được về rồi không? Vậy chừng nào hắn về?”
Lăng Bá Thao khóe miệng co giật, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn cha trả lời cái nào?”
Lăng Tuần ngẩn ra, nói: “Từng cái một.”
Lăng Bá Thao: “…”
“Khụ,” Lăng Bá Thao hắng giọng một cái, nói: “Kiêu Nhi lập công lớn, giết được nhi tử thứ ba của Thành Vương, về phần thăng quan tiến chức, hẳn là phải đợi bọn hắn khải hoàn trở về thôi.” Tiếp đó, Lăng Bá Thao liền đem tin chiến sự nghe được trên triều từng chút nói cho Lăng Tuần nghe. Lăng Tuần nghe xong kinh ngạc nửa ngày cười không khép miệng được, Nhạc Kiêu vừa chỉ huy một nghìn năm trăm người ra trận, lại toàn thắng quân địch năm nghìn người, còn giết chết tiểu nhi tử của Thành Vương… Thật quá thần kỳ!
Bất quá, Lăng Tuần bỗng nhiên lại u buồn, thì ra chiến tranh còn chưa đánh xong, không đúng, phải nói là còn chưa bắt đầu. Vậy năm nay hắn có thể trở về ăn Tết không? Hiện tại đã vào thu, cha nói chiến tranh phải dăm ba năm, nói cách khác, Nhạc Kiêu ít nhất suốt ba năm không thể hồi kinh? Chiến trường hiểm nguy như vậy, Nhạc Kiêu lại thích gương mẫu đi đầu làm anh hùng, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?
“Ai!” Lăng Tuần ai ai thở dài, lơ lơ lửng lửng bước đi. Lăng Bá Thao ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhi tử nhà mình, thầm nghĩ y bị gì đây? Chẳng lẽ là đố kị Kiêu Nhi lập công lớn sắp được thăng chức?
Ban đêm, Lăng Tuần nâng bút, ngồi trước bàn viết suốt một đêm.
Người đưa thư của Tống tín ti cầm bức thư hồi âm dày cộm, mặt mày ảo diệu rời đi.
Lần này thời gian đưa thư về Phúc Kiến tương đối lâu, mất chừng mười ngày. Lần trước người đưa thư hồi kinh chỉ cần năm ngày là bởi vừa khéo được quá giang xe chạy tốc hành để truyền văn kiện khẩn báo tin chiến thắng, mà lần này hắn chỉ đi một mình, lại còn cưỡi con ngựa quèn.
Nhạc Kiêu nhận được hồi âm của Lăng Tuần, khỏi nói có bao nhiêu vui mừng. Khi đó, hắn vừa trải qua hai đợt chiến đấu chính diện, chiến trường cũng từ bờ biển chuyển dời đến vùng thành trấn duyên hải. Bất quá Huệ Vương đã dẫn đội quân lớn tiến nhập Phúc Kiến, hợp cùng Tam Thiên Doanh, Nhạc Kiêu trái lại không phải chịu áp lực quá lớn.
Nhạc Kiêu trở về doanh trướng của mình, đạp giày nhảy lên giường, đầu tiên là khẽ vuốt lá thư nhiều lần, sau đó mới thành kính mở phong thư.
“Kiêu Nhi,” Nhạc Kiêu nhìn thấy hai chữ đầu thư, khóe miệng giật một cái, sau đó lướt xuống. Trong thư, Lăng Tuần đầu tiên là giải thích chuyện của Tư Mẫn Nhi, trong đó hầu như đều là từ ngữ ca ngợi bản thân y, cũng như việc bị vô số mỹ nữ ái mộ là chuyện y không thể tránh được. Sau đó là sử dụng ngôn từ hoa mỹ hỏi thăm Nhạc Kiêu một hồi, ngầm châm chọc hắn là tên đầu óc chỉ toàn vò dưa chua. Cuối cùng, y chúc mừng và khen ngợi Nhạc Kiêu lập công thăng chức, cũng chúc hắn may mắn an khang, lại mong hắn lần sau gửi thư có thể miêu tả một chút khung cảnh đại dương.
Nhạc Kiêu cầm bức thư gần mười trang, đầu ngón tay phát run nhẹ đến khó nhận ra – giận!
Tên, tên vô lại này! Nhạc Kiêu dở khóc dở cười nhìn nét chữ cũng tuấn tú như Lăng Tuần, có một loại xúc động muốn ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành chỉnh đốn y một trận!
Bất quá, Nhạc Kiêu cầm lấy phong thư, run run dốc miệng bao xuống, quả nhiên rơi ra hai lá ngô đồng vàng úa.
Nhạc Kiêu cầm một lá ngô đồng, mặt trên viết một bài từ tên “Thất tư”.
“Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trì. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì[1].”
Nhạc Kiêu đặt lá ngô đồng lên môi, khóe miệng khẽ cong, lại cầm lấy chiếc lá còn lại.
“Kiêu Nhi, vào thu rồi, lá ngô đồng đã vàng úa, Lăng Tuần rất nhớ ngươi.”
Nhạc Kiêu đem hai chiếc lá ngô đồng đặt lên vị trí trái tim, chỉ cảm thấy hai tháng trống rỗng này thoáng chốc được lấp đầy.
Một tháng sau, quân Minh lưu lại hai vạn binh đóng giữ Tuyền Châu, dưới sự chỉ huy của Huệ Vương, tiến về chiến trường chính của hai phe – thành Hạ Môn.
Cùng lúc đó, kinh thành đã bắt đầu đổ trận tuyết đầu tiên. Bởi chiến trường dời vị trí, Lăng Tuần ước chừng một tháng mới nhận được thư của Nhạc Kiêu.
Trong thư nói bởi hắn giết tiểu nhi tử của Thành Vương, hiện tại bè đảng phản bội của Thành Vương đã coi hắn là cái đinh trong mắt, nghe nói còn liệt hắn vào đối tượng cần ám sát đầu tiên. Bất quá không cần lo lắng, Nhạc Kiêu hắn võ công cao cường, những kẻ đó đều không phải đối thủ của hắn! Lúc này cũng có vài trận chiến đấu tương đối kịch liệt, cuối cùng đều bị quân Minh bức lui, giặc Oa kia lại bị bọn họ đuổi chạy. Huệ Vương vì để tránh giặc Oa có thời cơ có thể tận dụng, quyết định chủ động xuất kích, toàn thể nhổ trại tiến tới thành Hạ Môn, cùng giặc Oa tác chiến trên biển, giảm thiểu thương vong của dân chúng vô tội.
Lăng Tuần tuy đã sớm nghe cha y nói qua những tin tức này, nhưng khi thấy Nhạc Kiêu nói lại lần nữa, trong lòng vẫn lo lắng không gì sánh được. Vì sao mọi người đều không coi chuyện Nhạc Kiêu bị bè đảng phản bội của Thành Vương để mắt tới là chuyện lớn? Ngay cả Nhạc Kiêu bản thân hắn cũng xem đây như trò cười.
Lăng Tuần sờ nắn phong thư, bên trong quả nhiên còn thứ khác, cẩn thận đổ ra, là một tờ giấy bọc lại. Lăng Tuần nhẹ tay mở ra, lại là một nắm cát biển! Trên cát biển còn đặt một lá thư hoa mai, viết “Đây là mùi vị của đại dương”.
Trong lòng Lăng Tuần nóng lên, nâng nắm cát biển lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một hơi. Mằn mặn, còn mang theo chút vị tanh.
Thì ra, đây là mùi vị của đại dương.
Bắt đầu vào đông, Tết cũng đã về.
Lăng Tuần nhìn cảnh sắc tuyết rơi trắng xóa mà đờ ra, Nhạc Kiêu đi vào tháng bảy, hiện tại đã là cuối năm, tính sơ qua, đã đi gần nửa năm rồi.
“Tiểu Tuần.” Lăng Giác cầm một kiện áo khoác đi tới, phủ tấm áo khoác đen cho Lăng Tuần, nói: “Tuyết rơi rồi, đừng để bị lạnh.”
Lăng Tuần cảm kích cười nhìn Lăng Giác, nói: “Chị dâu đâu rồi? Thời tiết lạnh như thế, đừng để nàng bận rộn. Hiện tại chị dâu cũng không phải chỉ có một mình.”
Lăng Giác nhớ tới chẩn đoán của đại phu ngày hôm qua, liền vui vẻ cười, nói: “Không cần ta nói, cha nương đã sớm ra lệnh cưỡng chế Thanh Dao nằm an thai, trước khi thai nhi ổn định, nàng không được xuống giường. Ngay cả đại ca ngươi đây cũng phải chạy tới thư phòng ngủ, chỉ sợ ta buổi tối ngủ không nền nếp, đạp trúng tiểu tôn tử Lăng gia.”
“Đó là đương nhiên! Đây chính là tiểu bảo bối của Lăng gia, phải được hết sức bảo hộ chứ.” Lăng Tuần nói đến đứa cháu còn chưa ra đời của mình, trên mặt rốt cuộc cũng có nét tươi cười phấn chấn. Đại tẩu y hôm qua được chẩn đoán đã mang thai hơn một tháng, cả nhà đều mừng như điên! Chỉ là thai nhi còn chưa ổn định, phải nghỉ ngơi tẩm bổ nhiều hơn, không được mệt mỏi quá độ.
“Đúng rồi, Lan Thư tỷ tỷ còn hai tháng nữa là lâm bồn rồi, đại ca có muốn tới chỗ tỷ phu (anh rể)học hỏi kinh nghiệm trước không? Chuẩn bị làm người cha tốt?” Lăng Tuần trêu ghẹo nhìn Lăng Giác.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Nhạc Lan Thư, Lăng Giác lập tức mặt mày đau khổ: “Đừng nhắc tới Lan Thư được không? Ta thực sự từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của nàng, đã sợ lắm rồi! Hơn nữa, muốn lấy kinh nghiệm thì hà tất gì phải bỏ gần lấy xa, hỏi cha không được sao!”
“Ha ha ha!” Lăng Tuần cười mấy tiếng, bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại. Lăng Giác nhìn Lăng Tuần lại rầu rĩ không vui, vừa muốn nói gì, chợt nghe y buồn bã nói: “Nhạc Kiêu hẳn là không kịp dự lễ đầy tháng của cháu ngoại hắn rồi, thật đáng tiếc…”
Lăng Giác thoáng chốc im lặng, quan hệ của Lăng Tuần và Nhạc Kiêu vẫn luôn rất tế nhị. Lăng Giác có lẽ đã phát hiện được điều gì, lại không dám thực sự tới hỏi rõ, rất sợ đâm thủng tầng giấy mỏng kia, người hai nhà lại gặp chuyện ồn ào lớn.
Tết năm nay cũng trôi qua náo nhiệt như năm ngoái, thậm chí còn náo nhiệt hơn xưa. Vùng tiền tuyến ngoài duyên hải liên tiếp truyền tin thắng trận về, long nhan thiên tử vô cùng mừng rỡ, đặc biệt ra thánh chỉ khao thưởng tam quân, mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Lăng Tuần không tiến cung, ở nhà với Lăng phu nhân và Cố Thanh Dao, cùng nhau qua giao thừa. Bên ngoài phủ vẫn truyền đến tiếng pháo hoa nở rộ, chiếu sáng hơn nửa kinh thành.
Bữa cơm tất niên đã qua, Lăng Tuần một mình trở về phòng, viết một phong thư. Từ khi Nhạc Kiêu dời chiến trường, thư từ trao đổi lại càng bất tiện, y đã tích ba phong thư, chỉ chờ khi người đưa thư tới, có thể gửi toàn bộ cho Nhạc Kiêu.
Lúc này, Lăng Tuần nhớ tới Hoài Lễ. Còn nhớ khi Hoài Dương rời khỏi kinh thành, hắn đã bắt đầu viết thư, cho đến khi Hoài Dương lần nữa hồi kinh, cuối cùng lại rời kinh, hắn đã viết thư tròn sáu năm, tất cả đều không cho Hoài Dương xem.
Có lẽ, cảm tình Hoài Lễ dành cho Hoài Dương, đã sớm không còn đơn thuần như năm đó nữa. Lăng Tuần nghĩ tới, lại không cảm thấy kinh thế hãi tục, chỉ có tiếc hận man mác. Nếu không phải tạo hóa trêu người, hai người bọn họ có thể sẽ không giống như hôm nay, người nam kẻ bắc suốt bảy năm. Vậy nên, Hoài Lễ mỗi khi đến Tết sẽ luôn lộ ra nét cô đơn lạnh lẽo thấu xương này.
Ai, Lăng Tuần đặt cây bút trong tay xuống, y thực sự rất nhớ Nhạc Kiêu. Nhớ muốn phát điên, nhớ đến mức hận không thể lén rời kinh tới Phúc Kiến tìm hắn.
Trong tiết xuân phi thường náo nhiệt, Lăng Tuần lại thấy cô đơn không gì sánh được.
Nhạc Kiêu tiếp nhận sủi cảo thuộc hạ đưa tới, không yên lòng ăn. Biển rộng ngày đông không lạnh như trong tưởng tượng, ít nhất cũng không lạnh như ngày đông ở kinh thành. Một chén sủi cảo vào bụng, cơ thể lại càng nóng. Hoàng thượng tự mình hạ lệnh khao thưởng tam quân, hỏa đầu (đầu bếp) trong quân doanh bỏ toàn bộ dê bò gà vịt vào hầm chung một nồi, đâu ngờ ăn vào liền phừng phừng hẳn lên, một chén đầy thịt trông rất sung túc. Còn có sủi cảo da mỏng thịt nhiều, từng mâm từng mâm đặt lên bàn.
Vốn lấy thân phận của Nhạc Kiêu thì không nên cùng binh lính hòa chung một chỗ cùng ăn cơm tất niên, nhưng như thế so với việc ở trong đại trướng cùng với những tướng lĩnh kia, hắn tình nguyện cùng binh lính ở ngoài hít gió biển hơn.
Được rồi, hắn thừa nhận là bởi sự có mặt của Huệ Vương. Mỗi lần thấy Huệ Vương, hắn đều có một loạt xúc động muốn tống đối phương tới trận địa địch. Ai bảo hắn trước đây dám dục hành bất quỹ (quấy rối tình dục ==’) Lăng Tuần?
Lăng Tuần Lăng Tuần, nghĩ đến cái tên này, suy nghĩ của Nhạc Kiêu lại bay xa. Không biết y có nhớ mình không? Bản thân đã chuẩn bị cho y một phần lễ vật, không biết y có thích không?
Trong quân doanh náo nhiệt, Nhạc Kiêu chỉ cảm thấy cô đơn không gì sánh được.
Băng tuyết dần tan, cái lạnh mùa đông cũng cùng lúc xa dần, dân chúng kinh thành cảm đã nhận được gió xuân ấm áp. Khi những lá thư của Lăng Tuần đã tích được bảy phong, thư của Nhạc Kiêu rốt cuộc cũng tới.
Lăng Tuần nhận thư của Nhạc Kiêu, để người đưa thư đứng tại chỗ chờ, sau đó vội vàng chạy về phòng, cầm một hộp gấm nhỏ chạy ra.
“Nhớ kỹ phải giao tận tay cho Nhạc đại nhân đấy!” Lăng Tuần đưa cho người đưa thư một thỏi bạc, dặn đi dặn lại.
Người đưa thư hiển nhiên cũng đã được Nhạc Kiêu dặn dò rồi, bình tĩnh nhận bạc, sau đó vỗ ngực bảo đảm hết lần này đến lần khác rồi mới đi.
Lăng Tuần cầm thư của Nhạc Kiêu chạy về phòng, giữa đường, Lăng phu nhân gọi y vài tiếng cũng không nghe thấy.
Đạp giày lên giường, Lăng Tuần đợi không kịp mở thư ra, đây là phong thư đầu tiên y nhận được trong vòng ba tháng!
Trong thư đương nhiên Nhạc Kiêu bày tỏ tất cả nỗi nhớ nhung Lăng Tuần, còn có những chuyện lý thú trên biển, thậm chí cả chuyện hắn dẫn mấy binh sĩ ra biển đánh cá.
Lăng Tuần ngửi được mùi thơm, khi đọc thư đến lần thứ ba, mới lục được trong phong thư phần lễ vật mà Nhạc Kiêu trong thư có nhắc tới.
Một chiếc vòng tay tạo thành từ những vỏ sò nhỏ như móng tay cái.
Mỗi vỏ sò đều xấp xỉ nhau, màu sắc đều là vàng trắng đan xen, trên chóp vỏ sò được cẩn thận đục một lỗ nhỏ, dùng dây đỏ xâu từng vỏ sò lên, nơi nút thắt được bện thành một nút thòng lọng xinh đẹp. Nhìn kĩ lần nữa, ở hai vỏ sò chính giữa nhất, khắc một chữ “Kiêu” cùng một chữ “Tuần”.
Lăng Tuần đeo chiếc vòng vỏ sò lên tay, kích cỡ vừa khít. Lăng Tuần vuốt ve vỏ sò trên cổ tay, tưởng tượng Nhạc Kiêu cẩu thả như vậy lại vì y mà xâu vỏ sò rồi khắc chữ, nhàn nhạt nở nụ cười.
Khi Nhạc Kiêu nhận được hồi âm của Lăng Tuần, cũng đã gần một tháng. Khi đó, hắn vừa trải qua một trận chém giết trên biển, quân Minh đánh chìm sáu thuyền của địch, lần thứ hai giành được toàn thắng! Bên tai còn vang vọng tiếng pháo và tiếng súng của Thần ky doanh nổ vang, Nhạc Kiêu nhận được hộp gấm nặng trịch, miệng cười toe dị thường sáng lạn.
Bảy phong thư, viết đều là những chuyện trong nhà. Mọi người trong Nhạc gia đều khỏe, cha hắn và cha Lăng Tuần mỗi tháng mỗi ngày đều cùng uống rượu, sau đó bị phu nhân nhà mình cho ăn mắng. Hoài Lễ mấy ngày trước có đến gặp y, còn mang tặng y bánh ngọt rất ngon, vốn cũng muốn để lại một ít cho Nhạc Kiêu, nhưng nghĩ đến hắn đang ở xa ngàn dặm, không thể làm gì hơn là cố ăn cho hết. Nhạc Lan Thư sinh một bé gái, cũng xinh đẹp như nương bé, đáng yêu lại lanh lợi, mọi người đều yêu thích, Lăng Tuần còn cố ý vẽ một bức tranh của bé rồi gửi theo. Chị dâu Lăng Tuần cũng đã mang thai, rất nhanh y cũng sẽ có cháu ruột. Lại nói kinh thành hiện đang vào xuân, mẫu đơn nở hoa rất đẹp, trên lá thư này còn kẹp một đóa mẫu đơn đỏ rực đã úa màu.
Mỗi lần thiên ngôn vạn ngữ đến cuối cùng, Lăng Tuần luôn muốn nói một câu “Ta nhớ ngươi”, lại chưa từng hỏi Nhạc Kiêu ngày về.
Nhạc Kiêu đọc xong bảy phong thư, lại tỉ mỉ nhìn bức họa cháu gái mình, trong tay nắm đóa mẫu đơn đã khô héo, hắn xa nhà gần một năm, rốt cuộc đôi mắt phiếm hồng.
_____Hết chương 33_____
[1]Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trì. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì: Trích bài thơ “Thất tư” của Từ Quản (thời Ngụy Tấn). Bài thơ nói về nỗi nhớ của người phụ nữ nhớ nhung trượng phu đi xa chưa về.
Dịch nghĩa (theo như mình hiểu): Chàng đã đi rồi, gương sáng nay mờ đục cũng không quan tâm nữa. Nhớ chàng như nước chảy, không có lúc nào ngừng. [↑]
Thưởng cho người đưa thư của Tống tín ti (ti chuyên truyền thư), Lăng Tuần dặn hắn ngày mai giờ Tỵ quay lại nhận thư hồi âm, rồi liền cầm thư, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng mình.
Lăng Tuần còn mang giày trực tiếp nhảy lên giường, cầm bức thư một lần lại một lần khẽ vuốt, cuối cùng mới hít sâu một hơi, thận trọng mở thư.
“Tuần Nhi——” Mở đầu là lời xưng hô vô cùng thân thiết, đôi mắt Lăng Tuần nháy mắt liền ươn ướt, trong ngực vừa chua xót lại mềm lòng, nỗi nhớ Nhạc Kiêu lại tăng gấp mấy lần.
Hít mũi một cái, Lăng Tuần bình ổn tâm tình nhìn xuống. Đầu tiên là gương mặt tươi cười cứng đờ, sau đó suy sụp hạ khóe miệng, tiếp theo là đen mặt, cuối cùng chính là nghiến răng nghiến lợi!
Nhạc Kiêu chết tiệt! Ngươi tràng giang đại hải viết hết sáu trang thư, lãng phí bao bút mực như vậy, nghìn dặm xa xôi cho người đưa thư về, chính là để bày tỏ cái ghen tuông ngút trời của ngươi sao?!
Y nào có biết Tư Mẫn Nhi tiểu thư là ai? Nàng bộ dạng béo gầy cao thấp thế nào y cũng đâu có biết, ăn giấm chua cái rắm! Bản thân danh tiếng lan xa cũng đâu phải do y muốn! Bản thân tuấn tú tiêu sái ngọc thụ lâm phong tài hoa hơn người khiến người người hâm mộ, y cũng đâu có muốn! Lẽ nào người gặp người thích hoa gặp hoa nở thập phần hoàn mỹ cũng là lỗi của y sao? Đây đều là cha nương cho y, y còn cách nào chứ!
Lăng Tuần tức run cả người, cũng hận ngứa cả răng. Mệt y cả ngày lẫn đêm đều ở đây nhớ hắn mong hắn, hắn lại còn trách cứ y quá ưu tú khiến con gái nhà người ta ái mộ! Giơ lá thư trong tay lên muốn xé, đến khi sắp ra tay thì lại luyến tiếc. Đây là lá thư đầu tiên hắn viết cho y, tuy nội dung rất chọc điên người ta, nhưng, đó là thư hắn đích thân viết cho y. Lăng Tuần buông lỏng tay, ôm lá thư mà tâm tình phức tạp. Cuối cùng do do dự dự, vẫn là bỏ thư vào phong thư. Đang định đem cất, liền thấy trên chăn còn một lá thư lớn cỡ bàn tay, phía trên hiển hiện đóa đóa hồng mai, chỉ có một phần chữ đen, lại thiêu đốt ánh mắt Lăng Tuần.
“Tiểu Tuần Nhi, Nhạc Kiêu rất nhớ ngươi.”
Lăng Tuần ôm lá thư hoa mai cười rơi lệ, nhẹ giọng nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi.”
Chờ Lăng Tuần trân trọng cất xong phong thư chua như dưa muối quá ngày, mới biết chuyện Nhạc Kiêu ngay ngày đầu tiên đã lập chiến công.
Vừa thấy Lăng Bá Thao hạ triều trở về, Lăng Tuần bật người chân chó chạy tới, tự mình rót chén trà cho cha y, vừa xoa bóp vai cho cha vừa vội vàng hỏi: “Cha, Nhạc Kiêu thực sự lập chiến công? Công lớn mức nào? Hoàng thượng có cho hắn thăng chức không? Hắn cũng lập chiến công rồi, có phải được về rồi không? Vậy chừng nào hắn về?”
Lăng Bá Thao khóe miệng co giật, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn cha trả lời cái nào?”
Lăng Tuần ngẩn ra, nói: “Từng cái một.”
Lăng Bá Thao: “…”
“Khụ,” Lăng Bá Thao hắng giọng một cái, nói: “Kiêu Nhi lập công lớn, giết được nhi tử thứ ba của Thành Vương, về phần thăng quan tiến chức, hẳn là phải đợi bọn hắn khải hoàn trở về thôi.” Tiếp đó, Lăng Bá Thao liền đem tin chiến sự nghe được trên triều từng chút nói cho Lăng Tuần nghe. Lăng Tuần nghe xong kinh ngạc nửa ngày cười không khép miệng được, Nhạc Kiêu vừa chỉ huy một nghìn năm trăm người ra trận, lại toàn thắng quân địch năm nghìn người, còn giết chết tiểu nhi tử của Thành Vương… Thật quá thần kỳ!
Bất quá, Lăng Tuần bỗng nhiên lại u buồn, thì ra chiến tranh còn chưa đánh xong, không đúng, phải nói là còn chưa bắt đầu. Vậy năm nay hắn có thể trở về ăn Tết không? Hiện tại đã vào thu, cha nói chiến tranh phải dăm ba năm, nói cách khác, Nhạc Kiêu ít nhất suốt ba năm không thể hồi kinh? Chiến trường hiểm nguy như vậy, Nhạc Kiêu lại thích gương mẫu đi đầu làm anh hùng, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?
“Ai!” Lăng Tuần ai ai thở dài, lơ lơ lửng lửng bước đi. Lăng Bá Thao ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhi tử nhà mình, thầm nghĩ y bị gì đây? Chẳng lẽ là đố kị Kiêu Nhi lập công lớn sắp được thăng chức?
Ban đêm, Lăng Tuần nâng bút, ngồi trước bàn viết suốt một đêm.
Người đưa thư của Tống tín ti cầm bức thư hồi âm dày cộm, mặt mày ảo diệu rời đi.
Lần này thời gian đưa thư về Phúc Kiến tương đối lâu, mất chừng mười ngày. Lần trước người đưa thư hồi kinh chỉ cần năm ngày là bởi vừa khéo được quá giang xe chạy tốc hành để truyền văn kiện khẩn báo tin chiến thắng, mà lần này hắn chỉ đi một mình, lại còn cưỡi con ngựa quèn.
Nhạc Kiêu nhận được hồi âm của Lăng Tuần, khỏi nói có bao nhiêu vui mừng. Khi đó, hắn vừa trải qua hai đợt chiến đấu chính diện, chiến trường cũng từ bờ biển chuyển dời đến vùng thành trấn duyên hải. Bất quá Huệ Vương đã dẫn đội quân lớn tiến nhập Phúc Kiến, hợp cùng Tam Thiên Doanh, Nhạc Kiêu trái lại không phải chịu áp lực quá lớn.
Nhạc Kiêu trở về doanh trướng của mình, đạp giày nhảy lên giường, đầu tiên là khẽ vuốt lá thư nhiều lần, sau đó mới thành kính mở phong thư.
“Kiêu Nhi,” Nhạc Kiêu nhìn thấy hai chữ đầu thư, khóe miệng giật một cái, sau đó lướt xuống. Trong thư, Lăng Tuần đầu tiên là giải thích chuyện của Tư Mẫn Nhi, trong đó hầu như đều là từ ngữ ca ngợi bản thân y, cũng như việc bị vô số mỹ nữ ái mộ là chuyện y không thể tránh được. Sau đó là sử dụng ngôn từ hoa mỹ hỏi thăm Nhạc Kiêu một hồi, ngầm châm chọc hắn là tên đầu óc chỉ toàn vò dưa chua. Cuối cùng, y chúc mừng và khen ngợi Nhạc Kiêu lập công thăng chức, cũng chúc hắn may mắn an khang, lại mong hắn lần sau gửi thư có thể miêu tả một chút khung cảnh đại dương.
Nhạc Kiêu cầm bức thư gần mười trang, đầu ngón tay phát run nhẹ đến khó nhận ra – giận!
Tên, tên vô lại này! Nhạc Kiêu dở khóc dở cười nhìn nét chữ cũng tuấn tú như Lăng Tuần, có một loại xúc động muốn ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành chỉnh đốn y một trận!
Bất quá, Nhạc Kiêu cầm lấy phong thư, run run dốc miệng bao xuống, quả nhiên rơi ra hai lá ngô đồng vàng úa.
Nhạc Kiêu cầm một lá ngô đồng, mặt trên viết một bài từ tên “Thất tư”.
“Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trì. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì[1].”
Nhạc Kiêu đặt lá ngô đồng lên môi, khóe miệng khẽ cong, lại cầm lấy chiếc lá còn lại.
“Kiêu Nhi, vào thu rồi, lá ngô đồng đã vàng úa, Lăng Tuần rất nhớ ngươi.”
Nhạc Kiêu đem hai chiếc lá ngô đồng đặt lên vị trí trái tim, chỉ cảm thấy hai tháng trống rỗng này thoáng chốc được lấp đầy.
Một tháng sau, quân Minh lưu lại hai vạn binh đóng giữ Tuyền Châu, dưới sự chỉ huy của Huệ Vương, tiến về chiến trường chính của hai phe – thành Hạ Môn.
Cùng lúc đó, kinh thành đã bắt đầu đổ trận tuyết đầu tiên. Bởi chiến trường dời vị trí, Lăng Tuần ước chừng một tháng mới nhận được thư của Nhạc Kiêu.
Trong thư nói bởi hắn giết tiểu nhi tử của Thành Vương, hiện tại bè đảng phản bội của Thành Vương đã coi hắn là cái đinh trong mắt, nghe nói còn liệt hắn vào đối tượng cần ám sát đầu tiên. Bất quá không cần lo lắng, Nhạc Kiêu hắn võ công cao cường, những kẻ đó đều không phải đối thủ của hắn! Lúc này cũng có vài trận chiến đấu tương đối kịch liệt, cuối cùng đều bị quân Minh bức lui, giặc Oa kia lại bị bọn họ đuổi chạy. Huệ Vương vì để tránh giặc Oa có thời cơ có thể tận dụng, quyết định chủ động xuất kích, toàn thể nhổ trại tiến tới thành Hạ Môn, cùng giặc Oa tác chiến trên biển, giảm thiểu thương vong của dân chúng vô tội.
Lăng Tuần tuy đã sớm nghe cha y nói qua những tin tức này, nhưng khi thấy Nhạc Kiêu nói lại lần nữa, trong lòng vẫn lo lắng không gì sánh được. Vì sao mọi người đều không coi chuyện Nhạc Kiêu bị bè đảng phản bội của Thành Vương để mắt tới là chuyện lớn? Ngay cả Nhạc Kiêu bản thân hắn cũng xem đây như trò cười.
Lăng Tuần sờ nắn phong thư, bên trong quả nhiên còn thứ khác, cẩn thận đổ ra, là một tờ giấy bọc lại. Lăng Tuần nhẹ tay mở ra, lại là một nắm cát biển! Trên cát biển còn đặt một lá thư hoa mai, viết “Đây là mùi vị của đại dương”.
Trong lòng Lăng Tuần nóng lên, nâng nắm cát biển lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một hơi. Mằn mặn, còn mang theo chút vị tanh.
Thì ra, đây là mùi vị của đại dương.
Bắt đầu vào đông, Tết cũng đã về.
Lăng Tuần nhìn cảnh sắc tuyết rơi trắng xóa mà đờ ra, Nhạc Kiêu đi vào tháng bảy, hiện tại đã là cuối năm, tính sơ qua, đã đi gần nửa năm rồi.
“Tiểu Tuần.” Lăng Giác cầm một kiện áo khoác đi tới, phủ tấm áo khoác đen cho Lăng Tuần, nói: “Tuyết rơi rồi, đừng để bị lạnh.”
Lăng Tuần cảm kích cười nhìn Lăng Giác, nói: “Chị dâu đâu rồi? Thời tiết lạnh như thế, đừng để nàng bận rộn. Hiện tại chị dâu cũng không phải chỉ có một mình.”
Lăng Giác nhớ tới chẩn đoán của đại phu ngày hôm qua, liền vui vẻ cười, nói: “Không cần ta nói, cha nương đã sớm ra lệnh cưỡng chế Thanh Dao nằm an thai, trước khi thai nhi ổn định, nàng không được xuống giường. Ngay cả đại ca ngươi đây cũng phải chạy tới thư phòng ngủ, chỉ sợ ta buổi tối ngủ không nền nếp, đạp trúng tiểu tôn tử Lăng gia.”
“Đó là đương nhiên! Đây chính là tiểu bảo bối của Lăng gia, phải được hết sức bảo hộ chứ.” Lăng Tuần nói đến đứa cháu còn chưa ra đời của mình, trên mặt rốt cuộc cũng có nét tươi cười phấn chấn. Đại tẩu y hôm qua được chẩn đoán đã mang thai hơn một tháng, cả nhà đều mừng như điên! Chỉ là thai nhi còn chưa ổn định, phải nghỉ ngơi tẩm bổ nhiều hơn, không được mệt mỏi quá độ.
“Đúng rồi, Lan Thư tỷ tỷ còn hai tháng nữa là lâm bồn rồi, đại ca có muốn tới chỗ tỷ phu (anh rể)học hỏi kinh nghiệm trước không? Chuẩn bị làm người cha tốt?” Lăng Tuần trêu ghẹo nhìn Lăng Giác.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Nhạc Lan Thư, Lăng Giác lập tức mặt mày đau khổ: “Đừng nhắc tới Lan Thư được không? Ta thực sự từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của nàng, đã sợ lắm rồi! Hơn nữa, muốn lấy kinh nghiệm thì hà tất gì phải bỏ gần lấy xa, hỏi cha không được sao!”
“Ha ha ha!” Lăng Tuần cười mấy tiếng, bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại. Lăng Giác nhìn Lăng Tuần lại rầu rĩ không vui, vừa muốn nói gì, chợt nghe y buồn bã nói: “Nhạc Kiêu hẳn là không kịp dự lễ đầy tháng của cháu ngoại hắn rồi, thật đáng tiếc…”
Lăng Giác thoáng chốc im lặng, quan hệ của Lăng Tuần và Nhạc Kiêu vẫn luôn rất tế nhị. Lăng Giác có lẽ đã phát hiện được điều gì, lại không dám thực sự tới hỏi rõ, rất sợ đâm thủng tầng giấy mỏng kia, người hai nhà lại gặp chuyện ồn ào lớn.
Tết năm nay cũng trôi qua náo nhiệt như năm ngoái, thậm chí còn náo nhiệt hơn xưa. Vùng tiền tuyến ngoài duyên hải liên tiếp truyền tin thắng trận về, long nhan thiên tử vô cùng mừng rỡ, đặc biệt ra thánh chỉ khao thưởng tam quân, mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Lăng Tuần không tiến cung, ở nhà với Lăng phu nhân và Cố Thanh Dao, cùng nhau qua giao thừa. Bên ngoài phủ vẫn truyền đến tiếng pháo hoa nở rộ, chiếu sáng hơn nửa kinh thành.
Bữa cơm tất niên đã qua, Lăng Tuần một mình trở về phòng, viết một phong thư. Từ khi Nhạc Kiêu dời chiến trường, thư từ trao đổi lại càng bất tiện, y đã tích ba phong thư, chỉ chờ khi người đưa thư tới, có thể gửi toàn bộ cho Nhạc Kiêu.
Lúc này, Lăng Tuần nhớ tới Hoài Lễ. Còn nhớ khi Hoài Dương rời khỏi kinh thành, hắn đã bắt đầu viết thư, cho đến khi Hoài Dương lần nữa hồi kinh, cuối cùng lại rời kinh, hắn đã viết thư tròn sáu năm, tất cả đều không cho Hoài Dương xem.
Có lẽ, cảm tình Hoài Lễ dành cho Hoài Dương, đã sớm không còn đơn thuần như năm đó nữa. Lăng Tuần nghĩ tới, lại không cảm thấy kinh thế hãi tục, chỉ có tiếc hận man mác. Nếu không phải tạo hóa trêu người, hai người bọn họ có thể sẽ không giống như hôm nay, người nam kẻ bắc suốt bảy năm. Vậy nên, Hoài Lễ mỗi khi đến Tết sẽ luôn lộ ra nét cô đơn lạnh lẽo thấu xương này.
Ai, Lăng Tuần đặt cây bút trong tay xuống, y thực sự rất nhớ Nhạc Kiêu. Nhớ muốn phát điên, nhớ đến mức hận không thể lén rời kinh tới Phúc Kiến tìm hắn.
Trong tiết xuân phi thường náo nhiệt, Lăng Tuần lại thấy cô đơn không gì sánh được.
Nhạc Kiêu tiếp nhận sủi cảo thuộc hạ đưa tới, không yên lòng ăn. Biển rộng ngày đông không lạnh như trong tưởng tượng, ít nhất cũng không lạnh như ngày đông ở kinh thành. Một chén sủi cảo vào bụng, cơ thể lại càng nóng. Hoàng thượng tự mình hạ lệnh khao thưởng tam quân, hỏa đầu (đầu bếp) trong quân doanh bỏ toàn bộ dê bò gà vịt vào hầm chung một nồi, đâu ngờ ăn vào liền phừng phừng hẳn lên, một chén đầy thịt trông rất sung túc. Còn có sủi cảo da mỏng thịt nhiều, từng mâm từng mâm đặt lên bàn.
Vốn lấy thân phận của Nhạc Kiêu thì không nên cùng binh lính hòa chung một chỗ cùng ăn cơm tất niên, nhưng như thế so với việc ở trong đại trướng cùng với những tướng lĩnh kia, hắn tình nguyện cùng binh lính ở ngoài hít gió biển hơn.
Được rồi, hắn thừa nhận là bởi sự có mặt của Huệ Vương. Mỗi lần thấy Huệ Vương, hắn đều có một loạt xúc động muốn tống đối phương tới trận địa địch. Ai bảo hắn trước đây dám dục hành bất quỹ (quấy rối tình dục ==’) Lăng Tuần?
Lăng Tuần Lăng Tuần, nghĩ đến cái tên này, suy nghĩ của Nhạc Kiêu lại bay xa. Không biết y có nhớ mình không? Bản thân đã chuẩn bị cho y một phần lễ vật, không biết y có thích không?
Trong quân doanh náo nhiệt, Nhạc Kiêu chỉ cảm thấy cô đơn không gì sánh được.
Băng tuyết dần tan, cái lạnh mùa đông cũng cùng lúc xa dần, dân chúng kinh thành cảm đã nhận được gió xuân ấm áp. Khi những lá thư của Lăng Tuần đã tích được bảy phong, thư của Nhạc Kiêu rốt cuộc cũng tới.
Lăng Tuần nhận thư của Nhạc Kiêu, để người đưa thư đứng tại chỗ chờ, sau đó vội vàng chạy về phòng, cầm một hộp gấm nhỏ chạy ra.
“Nhớ kỹ phải giao tận tay cho Nhạc đại nhân đấy!” Lăng Tuần đưa cho người đưa thư một thỏi bạc, dặn đi dặn lại.
Người đưa thư hiển nhiên cũng đã được Nhạc Kiêu dặn dò rồi, bình tĩnh nhận bạc, sau đó vỗ ngực bảo đảm hết lần này đến lần khác rồi mới đi.
Lăng Tuần cầm thư của Nhạc Kiêu chạy về phòng, giữa đường, Lăng phu nhân gọi y vài tiếng cũng không nghe thấy.
Đạp giày lên giường, Lăng Tuần đợi không kịp mở thư ra, đây là phong thư đầu tiên y nhận được trong vòng ba tháng!
Trong thư đương nhiên Nhạc Kiêu bày tỏ tất cả nỗi nhớ nhung Lăng Tuần, còn có những chuyện lý thú trên biển, thậm chí cả chuyện hắn dẫn mấy binh sĩ ra biển đánh cá.
Lăng Tuần ngửi được mùi thơm, khi đọc thư đến lần thứ ba, mới lục được trong phong thư phần lễ vật mà Nhạc Kiêu trong thư có nhắc tới.
Một chiếc vòng tay tạo thành từ những vỏ sò nhỏ như móng tay cái.
Mỗi vỏ sò đều xấp xỉ nhau, màu sắc đều là vàng trắng đan xen, trên chóp vỏ sò được cẩn thận đục một lỗ nhỏ, dùng dây đỏ xâu từng vỏ sò lên, nơi nút thắt được bện thành một nút thòng lọng xinh đẹp. Nhìn kĩ lần nữa, ở hai vỏ sò chính giữa nhất, khắc một chữ “Kiêu” cùng một chữ “Tuần”.
Lăng Tuần đeo chiếc vòng vỏ sò lên tay, kích cỡ vừa khít. Lăng Tuần vuốt ve vỏ sò trên cổ tay, tưởng tượng Nhạc Kiêu cẩu thả như vậy lại vì y mà xâu vỏ sò rồi khắc chữ, nhàn nhạt nở nụ cười.
Khi Nhạc Kiêu nhận được hồi âm của Lăng Tuần, cũng đã gần một tháng. Khi đó, hắn vừa trải qua một trận chém giết trên biển, quân Minh đánh chìm sáu thuyền của địch, lần thứ hai giành được toàn thắng! Bên tai còn vang vọng tiếng pháo và tiếng súng của Thần ky doanh nổ vang, Nhạc Kiêu nhận được hộp gấm nặng trịch, miệng cười toe dị thường sáng lạn.
Bảy phong thư, viết đều là những chuyện trong nhà. Mọi người trong Nhạc gia đều khỏe, cha hắn và cha Lăng Tuần mỗi tháng mỗi ngày đều cùng uống rượu, sau đó bị phu nhân nhà mình cho ăn mắng. Hoài Lễ mấy ngày trước có đến gặp y, còn mang tặng y bánh ngọt rất ngon, vốn cũng muốn để lại một ít cho Nhạc Kiêu, nhưng nghĩ đến hắn đang ở xa ngàn dặm, không thể làm gì hơn là cố ăn cho hết. Nhạc Lan Thư sinh một bé gái, cũng xinh đẹp như nương bé, đáng yêu lại lanh lợi, mọi người đều yêu thích, Lăng Tuần còn cố ý vẽ một bức tranh của bé rồi gửi theo. Chị dâu Lăng Tuần cũng đã mang thai, rất nhanh y cũng sẽ có cháu ruột. Lại nói kinh thành hiện đang vào xuân, mẫu đơn nở hoa rất đẹp, trên lá thư này còn kẹp một đóa mẫu đơn đỏ rực đã úa màu.
Mỗi lần thiên ngôn vạn ngữ đến cuối cùng, Lăng Tuần luôn muốn nói một câu “Ta nhớ ngươi”, lại chưa từng hỏi Nhạc Kiêu ngày về.
Nhạc Kiêu đọc xong bảy phong thư, lại tỉ mỉ nhìn bức họa cháu gái mình, trong tay nắm đóa mẫu đơn đã khô héo, hắn xa nhà gần một năm, rốt cuộc đôi mắt phiếm hồng.
_____Hết chương 33_____
[1]Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trì. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì: Trích bài thơ “Thất tư” của Từ Quản (thời Ngụy Tấn). Bài thơ nói về nỗi nhớ của người phụ nữ nhớ nhung trượng phu đi xa chưa về.
Dịch nghĩa (theo như mình hiểu): Chàng đã đi rồi, gương sáng nay mờ đục cũng không quan tâm nữa. Nhớ chàng như nước chảy, không có lúc nào ngừng. [↑]
Bình luận truyện