Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 92: Không cần phiền phức như vậy



"Vào không biết gõ cửa trước à? Hấp ta hấp tấp!"

Vương Hổ gầm lên, đàn em của mình đến bao giờ mới có não đây?

Nếu không, sớm hay muộn sẽ bị chúng hại giết!

"Anh Hổ, anh Diệp, em…"

Mặt của tên đàn em trắng bệch, nhìn thẳng anh Hổ, dường như vẫn muốn nói gì đó, dáng vẻ rất lo lắng.

Vương Hổ đảo mắt, và thấy Diệp Thiên không tức giận, mới vẫy tay.

"Có chuyện gì nói nhanh lên, không nhìn thấy anh đang bận sao?"

"Vâng, vâng!" tên đàn em nhanh chóng đứng dậy và ghé vào tai anh ta.

Cũng không biết là nói cái gì, sắc mặt Vương Lâm đột nhiên thay đổi, mờ mờ ảo ảo có chút khó coi.

"Được rồi, anh biết rồi, em đi trước giữ chân Giả thiếu gia, anh sẽ đến ngay!"

Tên đàn em đáp một tiếng, hắn như được đại sá, không dám nhìn Diệp Thiên, rồi co cẳng chạy đi ngay!

Vương Hổ thở dài nhìn Diệp Thiên: “Cậu Diệp, quả thực thất lễ, tôi có chút việc cần xử lí, cậu xem”.

Diệp Thiên khẽ vẫy tay, mục tiêu của anh ấy là Triệu Thụy, còn những việc khác không hỏi.

"Cảm ơn cậu Diệp, tôi sẽ quay lại sớm.”

Vương Hổ nói xong, sau khi rời khỏi phòng Vip, sắc mặt hắn ta đột nhiên khó coi.

Giả thiếu gia – Giả Nguyên đến rồi, đến khởi binh vấn tội!

Đường đường là con trai đầu của thị trưởng thành phố, mình làm sao lại đắc tội được?

Hơn nữa, cho dù Vương Hổ có nghĩ vỡ đầu, cũng nghĩ không ra rốt cuộc đắc tội Tiểu Bá Vương ở đâu.

Lúc này tất cả âm nhạc tại quán bar im bặt.

Những vị khách ban đầu nóng bỏng ngước lên, từng người từng người ngoan ngoan đứng hàng đầu tiên, đến thở mạnh cũng không dám.

Thận trọng nhìn chàng trai đứng cạnh quầy quán bar, trong mắt đầy sợ hãi.

"Mẹ kiếp, thằng khốn Vương Hổ chạy đi đâu rồi? Nhanh chóng bảo nó ra gặp tao! Đến anh em của tao cũng dám động. Hôm nay, tao phải đập nát quán bar này!"

Chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách tự do, một chân đặt trên quầy bar, trong miệng cắn một cái tăm.

Nhìn khí chất không tồi, chỉ là quá phản động.

"Giả thiếu gia, Vương, anh Vương sẽ đến ngay, thật ra đây đều là hiểu lầm!”

Là thuộc hạ dũng mãnh số một của Vương Hổ, Hồ Cường cho dù trong lòng sợ hãi đi nữa, cũng chỉ có thể mở miệng kiên trì đến cùng.

Nếu không, chỉ cần một câu nói của Giả thiếu gia, quán bar này sẽ đóng cửa ngay lập tức!

"Hiểu lầm?" Giả Nguyên lạnh lùng nói: "Đánh anh em tao thành ra thế này, còn nói là hiểu lầm? Mắt tao mù sao?"

Nhìn theo ngón tay hắn ta chỉ, chỉ thấy cằm Mạnh Hải dán cao, mũi xanh, mặt sưng. Trên trán Tôn Minh băng lớp băng dày.

Cả hai đều biểu cảm phẫn nộ, bất bình, coi thế nào cũng có cảm giác buồn cười.

"Chuyện này"

Hồ Cường đột nhiên không có lí do nào để phản bác!

Chuyện hôm nay, anh ấy cũng nghe nói rồi, tưởng rằng chỉ là 2 người bình thường mà thôi, đánh thì cũng đã đánh rồi.

Nhưng không ngờ được hai tên này lại là anh em của Giả thiếu gia.

Rắc rối rồi!

"Bớt nói vớ vẩn, nhanh chóng gọi Vương Hổ ra đây, nếu không, đừng trách tao lật mặt không nhận người!"

Giả Nguyên hừm một tiếng, hoàn toàn không có phần thương lượng.

Mạnh thiếu gia đang ở trên địa bàn của mình lại bị thằng tiểu tử Vương Hổ đánh cho?

Nếu hôm nay không tìm lại được, sau này hắn ta sao có thể làm quan ở đất Dung Thành này?

Hơn nữa, nếu như có thể qua lại thân thiết với Mạnh thiếu gia, đợi sau này vào thủ đô, không phải có thể ngang nhiên mà đi sao?

"Còn không mau đi!"

Thấy Hồ Cường không có động tĩnh. Sắc mặt Giả Nguyên càng khó coi.

"Vâng vâng, xin Giả thiếu gia đợi chút!"

Hồ Cường đáp lại, vừa quay người, nhìn thấy Vương Hổ cầm một chai rượu đỏ thượng hạng, từ phòng vip đi ra.

"Giả thiếu gia, tại sao lại giận dữ lớn như vậy? Cậu bớt giận. Đúng lúc hôm qua tôi có một bình rượu đỏ ngon thượng hạng. Hiếm khi cậu Giả đến, hay là chúng ta cùng uống một ly!"

Mặt Vương Hổ nở nụ cười nịnh nọt.

Lúc trước cũng không phải Giả Nguyên chưa từng đến gây chuyện. Tùy tiện đưa ra một chai rượu hay sắp xếp một cô gái là có thể xong!

Nghĩ lại, lần này chắc cũng không ngoại lệ!

Nhưng ai mà biết được, vừa đến trước mặt Giả Nguyên, thì mới phát hiện bầu không khí có chút không đúng.

"Giả thiếu gia, cậu đây là"

"Vương Hổ đừng cợt nhả với tôi!" Lần này, Giả Nguyên hoàn toàn không dữ thể diện cho hắn ta.

"Cậu đánh anh em của tôi, hôm nay phải giải thích rõ cho tôi, nếu không, sau đêm nay trở đi, Dung Thành sẽ không có người tên Vương Hổ nữa.”

Nói xong, hắn không khách khí vung tay phải, làm đổ chai rượu đỏ trong tay Vương Hổ xuống đất.

Chai rượu quý đắt đỏ vỡ tung tóe.

"Anh em của Giả thiếu gia?"

Vương Hổ lẩm bẩm hơi lạc giọng, lúc này mới nhìn thấy Mạnh Hải và Tôn Minh bên cạnh!

"Tiểu tử, không ngờ à? Hừm, dám đánh bọn tao, hôm nay khiến mày cầu sống không được, xin chết không xong!"

Tôn Minh giọng tức giận lạnh lùng, buông những lời đầu tiên!

Mạnh Hải đứng dậy, nghĩ đến chuyện sáng nay, càng nghiến răng.

"Giả thiếu gia, tên tiểu tử này, mau gọi người! Tôi phải hành hạ hắn ta!"

"Chuyện này"

Vương Hổ chết lặng!

Tiểu Giả?

Hắn ta lại gọi Giả thiếu gia là tiểu Giả? Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?

Vương Hổ trong lòng phấn khích!

Không phải là đã thực sự đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào chứ?

"Giả thiếu gia, cậu nghe tôi giải thích, đây thực sự là hiểu lầm!" Vương Hổ mồ hôi lạnh toát ra.

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái con khỉ!" Mạnh Hải nhổ phì, ngay cả bộ răng giả mới xuýt chút bị nhổ văng ra.

"Hiểu lầm mà đánh bọn tôi thành ra thế này?"

"Không sai!" Tôn Minh giận dữ cùng kết hợp phẫn nộ: "Không phải chỉ vì một kẻ hèn hạ sao? Đừng trách tao không nhắc mày, mày gây ra chuyện lớn rồi!"

Nghe câu nói này, trong đầu Vương Hổ có một suy nghĩ.

Xong rồi!

Giả thiếu gia nói lạnh lùng, và giọng hắn ta rất tệ: "Vương Hổ, cậu đều nghe thấy chưa? Đừng nói tôi không nể mặt cậu, cho cậu hai sự lựa chọn!"

Tiếp theo, hắn ta giơ hai đầu ngón tay: "Một là quỳ xuống xin lỗi anh em của tôi. Hai là Dung Thành mãi không còn Vương Hổ, cậu chọn đi!"

"Không đúng, phải gọi kẻ hèn hạ ra đây!”

Nghĩ đến tất cả chỉ vì kẻ hèn hạ kia mà bị đánh, Mạnh Hải giận dữ nói xen vào câu.

"Không sai!" Tôn Minh cười nhạo báng: "Tốt nhất là gọi thằng phế vật Diệp Thiên ra đây! Hôm nay xử lí cả nó!”

Có Giả Nguyên ở đây, Tôn Minh có chỗ dựa không hề sợ!

Mặc dù tên tuổi của gia đình họ Mạnh lớn, nhưng chỉ ở thủ đô mà thôi.

Hơn nữa, rồng mạnh cũng kìm không được rắn độc!

Nhưng Giả Nguyên thì khác, là con trai đầu của thị trưởng thành phố, xứng đáng là đại thiếu gia số một Dung Thành.

Nếu không phải trước đây học ở tỉnh khác, thì làm gì Từ Thiên Thành có chuyện?

Theo như Tôn Minh, Diệp Thiên cho dù hống hách đến mấy, cũng tuyệt đối không dám làm gì với Giả Nguyên.

"Giả thiếu gia, cái này".

Sắc mặt Vương Hổ vô cùng khó coi.

Để hắn ta xin lỗi, không phải là không thể!

Nhưng để hắn ta gọi Diệp Thiên ra, thâm chí giao ra đứa con gái nuôi của Diệp Thiên?

Hắn ta làm gì có cái gan này?

"Không nghe thấy lời của Giả thiếu gia sao? Còn không mau gọi cái người tên Diệp Thiên ra?"

Nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Hổ, giọng điệu của Giả Nguyên sững sờ và lại đe dọa.

"Cho cậu 5 phút, nếu như vẫn không nhìn thấy Diệp Thiên, tôi sẽ lột da cậu!"

Giả Nguyên cười khinh bỉ: "tôi phải xem xem, người tên là Diệp Thiên, lợi hại như thế nào".

Đối mặt với ba tên thiếu gia hùng hổ hăm dọa này, lưng của Vương Hổ đã ướt sũng.

Trong lúc bất lực hắn cắn răng, chỉ có thể mời Diệp Thiên ra mặt.

Dù gì chuyện này cũng do anh ấy mà ra. Diệp Thiên không thể chỉ ngồi nhìn không quản.

Vừa quay người, thì nghe thấy một giọng khẽ khẽ vang lên.

"Không cần phiền phức như vậy, tôi tự đến!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện