Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 67: Dùng sinh mệnh vàmáu tế thần



” Oan nghiệt, yêu người mà hận, hận người mà yêu, nếu muốn phá trừ lời nguyền , chỉ có một biện pháp duy nhất?” Vô Cơ lão nhân nhìn hắn nói . ” Biện pháp gì?” Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh cùng nhau nhìn lão.

” Lúc trước có người dùng máu hận thù trong người mình nguyền rủa ngươi thành sói, hiện tại ngươi chỉ cần dùng máu của người yêu thương ngươi thật lòng giải trừ lời nguyền, đương nhiên người đó phải có cùng dòng máu với kẻ đã nguyền rủa ngươi.” Lúc này Vô Cơ lão nhân mới nói tiếp.

” Dùng máu của người yêu thương ta thật lòng để giải trừ lời nguyền?”

Tây môn Lãnh Liệt cùng Phượng Minh yên lặng lặp lại một lần, ánh mắt đồng thời sáng ngời, bọn họ đã hiểu được ý tứ trong lời nói của lão.

” Vô Cơ lão nhân, ý ngươi muốn nói là nếu ta muốn giải trừ lời nguyền, thì phải có được máu của người yêu ta, cam tâm tình nguyện vì ta mà chết đúng không?”Tây Môn Lãnh Liệt muốn xác định một lần nữa hỏi.

” Đúng vậy, nói thì rất đơn giản, nhưng khi thực hiện thì rất khó. Nữ nhân kia phải dùng cả trái tim mình yêu ngươi, không tiếc dùng sinh mạng cùng máu tươi của mình, ngay tại thời điểm ngươi biến thành sói, giúp ngươi giải trừ lời nguyền.” Vô Cơ lão nhân lại giảng giải một lần nữa.

Phượng Minh trong lòng đã thấu hiểu, xem ra dự đoán của hắn đúng rồi, quả nhiên cách giải trừ lời nguyền nằm trên người Vũ Khuynh Thành. Nhưng lại không dám nghĩ sẽ phải dùng đến biện pháp thảm thiết như thế, phải dùng sinh mạng và máu tươi của nàng để giải trừ lời nguyền, Khuynh Thành, trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng.

” Cám ơn ngài, ta đã biết phải nên làm như thế nào ?” Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, việc hắn phải làm bây giờ chính là làm cho Vũ Khuynh Thành thật tâm yêu hắn.

” Vậy hai vị đi thong thả, lão phu không tiễn.” Vô Cơ lão nhân nói xong, nhắm mắt lại ngồi xuống.

Đi ra phòng, Tây Môn Lãnh Liệt mới hướng về phía Phượng Minh nói:

” Ngươi về hoàng cung trước, giúp ta giải quyết việc triều chính, chúng ta sẽ hồi cung sau.”

” Được, vậy ta đi trước.” Phượng Minh gật gật đầu, biết trong lòng hắn đã có ý định sẳn.

” Tiểu sư phó, nữ khách nhân vừa rồi đang ở tại phòng nào vậy?” Chờ Phượng Minh đi rồi, Tây Môn Lãnh Liệt mới hỏi.

” Nữ khách nhân, nàng đã đi rồi, nàng nói nàng ra ngoài chờ các ngươi.” Tiểu đồng tử khách khí trả lời.

” Cái gì?” Vẻ mặt Tây Môn Lãnh Liệt lập tức biến sắc, đáng chết, nàng cư nhiên dám bỏ trốn, cũng chỉ trách hắn nhất thời sơ ý.

Bình tĩnh lại, hắn tự nhủ nàng nhất định không dám đi trên đường lớn, nếu đi đường núi kia thì nhất định vẫn chưa đi xa, vì thế hắn không chần chừ mà lập tức theo đường núi đi tìm.

Nguyễn Nhược Khê ôm túi hành lí, chân thấp chân cao bước đi trên đường núi, nàng không biết phương hướng, chỉ bằng cảm giác của mình hướng phía đường xuống chân núi đi. Tuy không nhìn thấy đường lộ phía trước nhưng nàng cũng thật kích động, bởi vì rốt cục nàng đã trốn được rồi.

Lau lau mồ hôi trên mặt, sắc trời càng ngày càng tối, nàng vừa đói lại vừa khát, đi mãi vẫn chưa thấy ra khỏi rừng, nàng chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Mà lúc này Tây Môn Lãnh Liệt đuổi đến phân nữa đường rừng mới phát hiện một miếng vải bố mắc trên nhánh cây, vết tích vẫn còn mới. Đưa tay bắt lấy nó, sắc mặt tái đen, Vũ Khuynh Thành ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho việc làm ngày hôm nay. .

Ánh trăng đã lặng lẽ nhú lên cao, trong rừng cây yên tĩnh, tiếng kêu của động vật không ngừng vang lên.

Tai nàng khẩn trương nghe ngóng, nàng vẫn tin rằng trong rừng cây thời cổ đại nhất định có hổ, sói, sư tử ăn thịt người.

Hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng cho nàng gặp được, nhưng là càng sợ cái gì, cái đó liền đến.

” Hú, hú…” Vài tiếng tru kéo dài vang tận mây xanh, cách nơi nàng ngồi không xa.

Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy cách đó không xa lóe lên một màu xanh biếc, một cái ánh sáng màu vàng nương theo ánh trăng yếu ớt truyền tới mắt nàng. Nàng nhìn thấy rõ đó là một cái đầu con sói, nhưng con sói này lại hoàn toàn không giống như con sói mà nàng gặp tại hoàng cung.

Trái tim nghẹn lại, cổ họng không thốt lên lời, nàng đưa tay gắt gao bấu chặt váy áo của mình, hoảng sợ nhìn về phía nó. Tất nhiên con sói cũng phát hiện ra nàng, cứ như vậy đứng ở tại chỗ nhìn nàng.

Tây Môn Lãnh Liệt nghe được tiếng sói tru, lập tức chạy tới, hắn không xác định được là nàng có ở đó hay không, nhưng hắn không thể để nàng chết được.

Nguyễn Nhược Khê sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, chỉ thấy con sói đột nhiên bay lên trên không phóng tới, nàng muốn chạy trốn. Nhưng hai chân đã bị dọa đến nỗi không còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn con sói phóng tới gần, trước khi chết chỉ nghĩ đến kiếp này mình và sói thật có duyên.

” Mau tránh ra.” Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên vang vọng bên tai nàng, sau đó nàng chỉ cảm thấy bản thân bị đẩy sang một bên.

Ngạc nhiên mở to mắt ra, trước mắt đã thấy con sói chết nằm trên mặt đất, trên cổ trúng một cái ám khí. Mà lúc này đây nàng lại không hề có cảm giác vui sướng sau khi thoát nạn, trong lòng chỉ biết thầm than, xong đời, lại bị hắn bắt được.

” Vũ Khuynh Thành, ngươi cư nhiên dám bỏ trốn.” Sắc mặt của Tây Môn Lãnh Liệt biến dạng phẫn nộ giương mắt nhìn nàng, khí thế kia hận thể lập tức bóp chết nàng.

” Ta, ta lạc đường.” Mặc kệ hắn tin hay không, trước tiên tìm một cái lý do nói trước.

“Ba, ba…” Hai tiếng tát tay vang lên, hắn cắn chặt răng nói:

” Đến giờ ngươi còn dám nói dối.” Nàng không biết bản thân mình quang trọng với hắn nhường nào sao.

” Ong… Ong…” Nguyễn Nhược Khê cảm thấy cả đầu óc kêu ong ong, vốn mình còn định cảm ơn hắn, cứ như vậy bị tát hai cái, thần thánh cũng phải nổi giận, trừng mắt nhìn hắn quát:

” Ngươi dám đánh ta? Đúng là ta muốn bỏ trốn, nếu hiện tại ngươi không đánh chết ta, thì khi nào có cơ hội ta sẽ lại lập tức bỏ trốn nữa.”

” Ngươi lại chọc giận ta.” Tây Môn Lãnh Liệt thật muốn giết chết nàng.

” Hú… hú………..” Trong rừng cây đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng sói tru.

Bọn họ vừa quay đầu lại thì thấy, không biết từ khi nào thì phía sau đã tụ tập rất nhiều đầu sói, ít nhất có đến mấy chục cái đầu. Chúng nhìn vào con sói chết đang nằm trên mặt đất, không khỏi nhỏng cái đuôi lên, cùng nhau đi tới gần, phát ra vô số ánh sáng màu xanh biếc di chuyển trong đêm.

” Làm sao bây giờ?” Nguyễn Nhược Khê sợ hãi hai chân run rẩy, lấy tay nắm chặt váy áo của mình.

” Bây giờ ngươi mới biết sợ sao?” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, trào phúng, tay lại lôi kéo nàng chậm rãy lùi về phía sau, đồng thời cũng tìm nơi để ẩn nấp.

Bầy sói phát động tiến công, mấy con sói đầu tiên cùng nhau nhảy lên phóng về phía bọn họ.

” Vút… vút…” Vài âm thanh vang lên, mấy con sói kia cùng nhau ngã xuống đất theo tiếng động. Bầy sói cùng nhau im lặng một hồi, chỉ chậm rãi đi đến gần bọn họ.

Tây Môn Lãnh Liệt cầm trong tay một cây phi tiêu cuối cùng, trong lòng đang lo lắng, hiện tại phải nhanh chóng tìm được nơi ẩn nấp, nếu không thật sự sẽ làm mồi cho sói.

” Trong này có cái động.” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hưng phấn chỉ vào cái động bên cạnh.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn sang, cái cửa động rất nhỏ, nhưng nếu từng người một đi vào thì không thành vấn đề, vừa có thể phòng thủ, cũng có thể tấn công, là nơi ẩn nấp tốt nhất, liền đẩy nàng ra nói:

” Trốn vào nhanh.”

” Được.” Nàng không muốn suy nghĩ nhiều, nàng cũng tin tưởng hắn có thể thoát thân.

Nhìn thấy nàng đã trốn vào trong động, lúc này Tây Môn Lãnh Liệt mới nhanh chóng lẩn vào trong, cái phi tiêu cầm trên tay phóng về phía cửa, bầy sói đứng lại, không dám tiến vào, cũng không bỏ đi.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chung quang tìm kiếm, phát hiện bên cạnh có một tảng đá thật lớn, dùng tốc độ cực nhanh, đem tảng đá chắn ngang cái cửa động, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lấy cây mồi lửa từ trong người ra, nhìn thấy cái động này cũng rất lớn, trên mặt đất còn có nhánh cây, liền tùy tiện thu gom một ít nhóm lửa.

Lúc này ánh mắt phẩn nộ mang theo lửa giận bừng bừng trừng mắt nhìn Nguyễn Nhược Khê nói:

” Ngươi, nữ nhân chết tiệt, hiện tại ngươi vừa lòng chưa.”

” Ngươi hung dữ cái gì? Vừa lòng thì sao? Ta tình nguyện bị sói ăn, ta lại không cầu ngươi cứu ta.” Nguyễn Nhược Khê không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn.

” Vậy do ta xen vào việc của người khác?” Tây Môn Lãnh Liệt cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

” Hóa ra tự bản thân ngươi cũng biết điều đó nữa.” Nàng cũng lạnh lùng, trào phúng lại, nàng sẽ không cảm ơn hắn, hắn cứu nàng, chẳng qua bởi vì nàng là huyết nô, dù sao đều là chết, chết sớm hay muộn thì có gì khác nhau?

” Được, được.” Tây Môn Lãnh Liệt giận dữ cười nham hiểm, từng bước bước tới gần nàng.

” Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy ánh mắt giận dữ muốn ăn thịt người của hắn, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, Nguyễn Nhược Khê sợ hãi lùi về phía sau.

” Ngươi đã không sợ chết, vậy ngươi còn sợ ta sẽ làm gì khác sao?” Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng áp sát vào trên vách đá, cả người gắt gao đè sát vào nàng, đột nhiên cúi đầu điên cuồng hôn lên môi nàng.

Không để cho nàng có cơ hội phản kháng, liền đưa tay lên xé mở váy áo của nàng, nhìn thấy đôi gò bồng đảo mềm mại, mịn màng hiện ra trước mắt, phần nam tính trong hắn đột nhiên đứng lên cứng ngắt.

” Ba….” Lập tức đem nàng ném xuống đất, đưa tay cởi bỏ quần áo trên người mình.

” Ngươi muốn làm gì? Không thể.” Nguyễn Nhược Khê một tay che lại cảnh xuân phơi phới trên người mình, một tay chống đỡ thân mình lùi về phía sau, vẻ mặt thật sự hoảng sợ.

” Vũ Khuynh Thành, ngươi không sợ chết, vậy mà lại sợ mấy chuyện này sao? Hãy nhớ kỹ, đây là hình phạt mà ngươi xứng đáng nhận được.” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh, chỉ một bước thì hắn đã bắt được nàng, thô bạo tách hai chân của nàng ra.

” Không cần. Ta không cần.” Nàng đưa tay lên đánh hắn, thế nhưng không làm nên chuyện gì.

” A……….” Một trận đau đớn trong khoảnh khắc truyền đến toàn thân nàng, làm nàng không thể nào chịu đựng nổi thét lên, nước mắt ướt đẫm gương mặt.

Nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng rơi lệ đầy mặt, không chút thương tiếc, động tác càng lúc càng thêm điên cuồng, không chút lưu tình đưa vào rút ra, rồi lại đưa vào rút ra một cách thô bạo, giống như muốn phát tiết hết thảy hận thù lên người nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện