Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 68: Bị thương
Thân thể đau đớn đã chết lặng, nước mắt dường như đã chảy khô, nàng nằm như con rối
gỗ ở đó, mặc hắn xâu xé, chỉ yếu ớt nói một tiếng:
” Ta hận ngươi.”
” Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tha ngươi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt hừ một tiếng, trong lòng lại cười lạnh, hận ư? Thành nữ nhân của hắn rồi, yêu và hận còn xa sao?.
Sau khi gầm một tiếng nặng nề, hắn rốt cục ở trên người của nàng phóng thích chính mình, ghé vào trên người nàng, thở hổn hển.
Đợi khôi phục thể lực, mới lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng, đứng dậy mặc quần áo, ngồi ở đống lửa bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Nguyễn Nhược Khê liền thẫn thờ như vậy nằm ở đó, nàng biết bây giờ bộ dạng bị làm nhục của nàng rất thảm hại, nhắm mắt lại, để cho nàng cứ yên lặng như vậy chết đi.
” Còn không mặc quần áo, chẳng lẽ là cố ý câu dẫn ta, còn muốn một lần nữa sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt không mở, chỉ lạnh lùng nói.
Nàng lập tức mở to mắt, vì sao nàng phải chết? Nếu phải chết, nàng cũng muốn hắn chôn cùng, đôi mắt đột nhiên dừng ở trên bao quần áo cách đó không xa kia. Ánh mắt lộ ra một tia sáng.
Chịu đựng đau nhức ở phiá dưới truyền lên, đi qua, mở tay nải, lấy ra một bộ quần áo mặc vào (Nguyễn Nhược Khê là người hiện đại nên dùng quần áo, túi quần áo chứ không dùng y phục và tay nải^^ nên khỏi comt thắc mắc nhé), ánh mắt lại nhìn thẳng hắn.
Chờ mặc quần áo xong, thấy hắn còn chưa mở mắt, tay đột nhiên cầm lấy chủy thủ kia, không có một chút do dự, liền hung hăng đâm tới người hắn.
Phập, chủy thủ lập tức đâm vào ngực hắn.
Tây Môn Lãnh Liệt lập tức mở to mắt, tay cầm lấy tay của nàng, nhìn chủy thủ cắm trên ngực mình, sắc mặt trở nên u ám, nàng cư nhiên mang theo chủy thủ, nàng cư nhiên muốn ám sát hắn, ba, một chưởng liền đem nàng đánh bay ra ngoài.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi muốn chết.” Sau đó rút chủy thủ trên ngực ra, máu từ đó cũng chảy ra.
Thân thể Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng bay về phía sau, thoáng cái đập vào trên vách tường.
Phốc, một ngụm máu tươi ói ra, nhưng là trên mặt nàng lại mang theo nụ cười đáp:
” Chết, ta cũng phải đem ngươi chôn cùng.”
” Muốn ta chết, còn không có dễ dàng như vậy.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay điểm trụ huyệt đạo của mình, sau đó từ trong lòng xuất ra một cái viên thuốc ăn xuống.
Rồi lại lấy ra một viên, mang đến trước mặt nàng, ra lệnh nói:
” Ăn đi.”
” Không ăn.” Nguyễn Nhược Khê xoay đầu sang một bên.
” Ăn.” Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đưa tay giữ cằm của nàng, đem viên thuốc đi vào, bắt buộc nàng nuốt xuống.
” Ngươi…….” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, nàng tình nguyện chết cũng không nghĩ đã bị hắn vũ nhục như thế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ dính máu kia, lấy tay giữ miệng đi qua.
” Muốn tự sát sao?” Tây Môn Lãnh Liệt mắt lạnh ở một bên nhìn nàng, vẫn chưa ngăn cản nàng, chỉ nói một câu, lại làm nàng dừng chân đứng ở đó.
” Chết đi, yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn, ta sẽ đem nô tì cùng nô tài Tử Uyển chôn cùng ngươi.”
Nàng xoay người phẫn nộ trừng mắt hắn, hắn cư nhiên lấy tính mệnh bọn Tiểu Ngọc uy hiếp mình, đột nhiên cười lạnh nói:
” Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không chết, ta sẽ cười nhìn ngươi chết trước.”
Cầm lấy chủy thủ kia, dùng quần áo đã bị xé rách lau khô vết máu trên mặt, thả vào túi quần áo, mới dựa vào vách tường ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thân thể bị thương hơn nữa quá mệt mỏi, nàng nhanh chóng ngủ say.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, không nghĩ tới nàng hận hắn như thế, cư nhiên muốn giết mình, hừ lạnh một tiếng, hắn sẽ làm nàng yêu mình giống như hận mình.
Khoanh chân ngồi dưới đất, điều tức vận công chữa thương.
Lúc Nguyễn Nhược Khê mở to mắt, đã thấy ánh sáng chui vào hang động, đột nhiên ngửi được mùi thơm, mới cảm giác bụng đã đói.
Ánh mắt thoáng nhìn liền thấy hắn ở một bên dùng lửa nướng con gì đó, nhìn thân hình, chắc là thỏ hoang.
” Ăn đi, ăn xong, sẽ rời khỏi nơi này.” Tây Môn Lãnh Liệt xé một chân thỏ đưa cho nàng.
” Không cần ngươi giả vờ hảo tâm.” Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng cự tuyệt.
” Ta còn không có hảo tâm như vậy, nếu không phải thân phận của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ quản ngươi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt cũng trào phúng nói
” Ngậm miệng chó của ngươi lại.” (của tác giả không phải của Hường nha T_T)Nguyễn Nhược Khê lập tức đi tới đoạt lấy, nàng không nên tự làm khó chính mình, sao không ăn chứ, huống chi, nàng đói một ngày một đêm rồi, bụng đã sớm rỗng không, không thể chết được, phải sống.
Tây Môn Lãnh Liệt cũng không để ý đến nàng, quay lại ăn phần của mình, sau khi ăn xong, đứng dậy trước đi ra cửa động.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, chẳng lẻ bầy sói tản đi rồi sao? Thầm mắng một chút, mình thật là ngốc, nhất định là tản rồi, nếu không thỏ của hắn từ đâu mà có chứ.
Chậm rãi đứng dậy, thân thể khẽ cử động, không ngờ có chút đau đớn, nhưng nàng cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Tây Môn Lãnh Liệt không mảy may để ý thể lực của nàng, bước chân đi cực nhanh về phía trước, Nguyễn Nhược Khê mới đầu còn miễn cưỡng đi theo, sau cùng, dứt khoát không theo, đi theo khả năng của mình.
Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên xoay người đi đến trước mặt của nàng châm chọc nói:
” Chẳng lẽ ngươi còn muốn đêm nay làm mồi cho sói sao? Còn không đi nhanh lên.”
” Bởi vì đêm qua gặp sói, cho nên rất xin lỗi, ta đi không nổi.” Nguyễn Nhược Khê châm biếm nói.(ha ha, chị không ngờ anh là sói thật ^^)
” Nếu ngươi không muốn đêm nay gặp sói nữa, vậy đi nhanh cho ta.” Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt mang theo uy hiếp, sói, nàng cũng thật biết so sánh.
” Tùy tiện, đã bị ăn một lần rồi, cò ngại lần thứ hai sao?” Nguyễn Nhược Khê dứt khoát ngồi xuống.
Nhìn thấy trên đầu nàng toát ra những giọt mồ hôi, hắn biết nàng thực sự đi không nổi, huống chi còn chịu một chưởng của mình, nhìn sắc trời, hiện tại đã qua canh ngọ(12h trưa), nếu không chạy nhanh, chỉ sợ không kịp đi ra ngoài.
Không muốn suy nghĩ nhiều, ngồi xuống ra lệnh:
” Đi lên.”
” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, chẳng lẻ hắn muốn cõng mình.
” Không cần hét lên, nhanh lên.” Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt không kiên nhẫn nói.
” Được.” Nguyễn Nhược Khê không có chần chờ, hắn muốn cõng, vậy sao mình không lên chứ.
Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy mồ hôi trên khuôn mặt hắn, trong lòng đột nhiên hết giận, đáng đời.
Một đường đi thẳng, bọn họ rốt cục đi khỏi rừng cây lúc trời tối.
Vừa lúc gặp một xe bò đi qua, ngồi nhờ xe bò bọn họ đi tới một trấn nhỏ.
” Tiểu nhị, một gian phòng.” Tây Môn Lãnh Liệt vào cửa liền phân phó.
” Vâng, khách quan mời lên trên lầu.” Trên mặt tiểu nhị mang nụ cười nói.
” Chờ một chút, hai gian.” Nguyễn Nhược Khê vội vàng gọi hắn lại.
” Được, khách quan.” Tiểu nhị sửng sốt nhưng là lập tức đồng ý, hai gian càng tốt.
” Không được, một gian.”
” Hai gian.”
………
Tiểu nhị nhìn thấy bọn họ tranh luận không ngớt, cuối cùng đành phải cắt ngang bọn họ nói:
” Khách quan, rốt cuộc là một gian hay là hai gian?”
” Một gian.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, trực tiếp ôm lấy nàng, dùng môi ngăn chặn nàng mở miệng.
” Vâng, trên lầu phòng đầu tiên bên trái.” Tiểu nhị cười trộm hô.
” Ư………..” Nguyễn Nhược Khê phẫn nộ trừng mắt hắn, giãy dụa bị hắn ôm vào phòng, ném lên trên giường.
” Ta muốn ở một phòng.” Nguyễn Nhược Khê gào thét.
” Ngươi thấy có thể sao?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng nói.
” Ta muốn ngủ giường.” Nàng hạ thấp giọng sau đó nói.
” Ta có nói để ngươi ngủ sàn nhà sao?” Tây Môn Lãnh Liệt không để ý tới nàng, mở cửa giương giọng hô:
” Mang thức ăn lên đây, sau đó chuẩn bị nước tắm.”
” Vâng, khách quan chờ chút, lập tức mang lên.” Tiểu nhị ở dưới đáp.
Rất nhanh, thức ăn liền đưa tới, ăn xong, tiểu nhị liền đem nước tắm đưa vào.
Tây Môn Lãnh Liệt không e dè trước mặt của nàng cởi áo tháo thắt lưng.
Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc nhìn hắn, lại thấy miệng vết thương của hắn, nàng bây giờ không biết lúc đó tức giận từ đâu tới, giết người, bây giờ nghĩ lại không khỏi thấy khó tin.
Ánh mắt lơ đãng liền gặp vật nam tính đặc trưng kia, sắc mặt lập tức đỏ lên, quay đầu xoay người sang chỗ khác nằm ở trên giường.
Nàng chỉ thấy phía sau truyền đến tiếng nước, không lâu sau, là âm thanh mặc quần áo.
” Tiểu nhị, đổi thùng nước tắm khác.” Chợt nghe thấy hắn mở cửa phân phó tiểu nhị, đổi một thùng, để nàng tắm rửa sao?
” Được, khách quan, lập tức tới liền.” Tiểu nhị lại đáp, tốc độ cũng rất nhanh, rất nhanh một thùng nước sạch được mang tới.
” Rời giường, tắm rửa đi.” Hắn ở phía sau phân phó.
” Được, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy trừng mắt hắn.
” Còn nói vớ vẩn, ta trực tiếp tiến vào ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng trừng mắt nàng, sau đó nằm lên trên giường.
Nhìn thấy hắn cũng nhắm mắt lại, Nguyễn Nhược Khê thở hổn hển nhưng không hề có biện pháp, dù sao chuyện đó cũng đã làm, nàng sợ cái gì chứ? Nghĩ vậy, liền đưa tay cởi bỏ quần áo, ngồi vào thùng gỗ, cả người đau nhức, trên ngực, cổ còn có dấu hôn hồng hồng, trong lòng lập tức thấy ủy khuất, nàng đã làm sai cái gì chứ, chẳng qua là tá túc trên người Vũ Khuynh Thành, không dưng lại phải chịu nhiều tội như vậy, còn rơi vào tay một người muốn sống không được muốn chết cũng không xong, không, nàng không thể khuất phục, nàng còn muốn chạy trốn, nhưng lần này phải nghĩ ra kế sách khôn ngoan.
” Ta hận ngươi.”
” Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tha ngươi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt hừ một tiếng, trong lòng lại cười lạnh, hận ư? Thành nữ nhân của hắn rồi, yêu và hận còn xa sao?.
Sau khi gầm một tiếng nặng nề, hắn rốt cục ở trên người của nàng phóng thích chính mình, ghé vào trên người nàng, thở hổn hển.
Đợi khôi phục thể lực, mới lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng, đứng dậy mặc quần áo, ngồi ở đống lửa bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Nguyễn Nhược Khê liền thẫn thờ như vậy nằm ở đó, nàng biết bây giờ bộ dạng bị làm nhục của nàng rất thảm hại, nhắm mắt lại, để cho nàng cứ yên lặng như vậy chết đi.
” Còn không mặc quần áo, chẳng lẽ là cố ý câu dẫn ta, còn muốn một lần nữa sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt không mở, chỉ lạnh lùng nói.
Nàng lập tức mở to mắt, vì sao nàng phải chết? Nếu phải chết, nàng cũng muốn hắn chôn cùng, đôi mắt đột nhiên dừng ở trên bao quần áo cách đó không xa kia. Ánh mắt lộ ra một tia sáng.
Chịu đựng đau nhức ở phiá dưới truyền lên, đi qua, mở tay nải, lấy ra một bộ quần áo mặc vào (Nguyễn Nhược Khê là người hiện đại nên dùng quần áo, túi quần áo chứ không dùng y phục và tay nải^^ nên khỏi comt thắc mắc nhé), ánh mắt lại nhìn thẳng hắn.
Chờ mặc quần áo xong, thấy hắn còn chưa mở mắt, tay đột nhiên cầm lấy chủy thủ kia, không có một chút do dự, liền hung hăng đâm tới người hắn.
Phập, chủy thủ lập tức đâm vào ngực hắn.
Tây Môn Lãnh Liệt lập tức mở to mắt, tay cầm lấy tay của nàng, nhìn chủy thủ cắm trên ngực mình, sắc mặt trở nên u ám, nàng cư nhiên mang theo chủy thủ, nàng cư nhiên muốn ám sát hắn, ba, một chưởng liền đem nàng đánh bay ra ngoài.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi muốn chết.” Sau đó rút chủy thủ trên ngực ra, máu từ đó cũng chảy ra.
Thân thể Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng bay về phía sau, thoáng cái đập vào trên vách tường.
Phốc, một ngụm máu tươi ói ra, nhưng là trên mặt nàng lại mang theo nụ cười đáp:
” Chết, ta cũng phải đem ngươi chôn cùng.”
” Muốn ta chết, còn không có dễ dàng như vậy.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay điểm trụ huyệt đạo của mình, sau đó từ trong lòng xuất ra một cái viên thuốc ăn xuống.
Rồi lại lấy ra một viên, mang đến trước mặt nàng, ra lệnh nói:
” Ăn đi.”
” Không ăn.” Nguyễn Nhược Khê xoay đầu sang một bên.
” Ăn.” Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đưa tay giữ cằm của nàng, đem viên thuốc đi vào, bắt buộc nàng nuốt xuống.
” Ngươi…….” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, nàng tình nguyện chết cũng không nghĩ đã bị hắn vũ nhục như thế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ dính máu kia, lấy tay giữ miệng đi qua.
” Muốn tự sát sao?” Tây Môn Lãnh Liệt mắt lạnh ở một bên nhìn nàng, vẫn chưa ngăn cản nàng, chỉ nói một câu, lại làm nàng dừng chân đứng ở đó.
” Chết đi, yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn, ta sẽ đem nô tì cùng nô tài Tử Uyển chôn cùng ngươi.”
Nàng xoay người phẫn nộ trừng mắt hắn, hắn cư nhiên lấy tính mệnh bọn Tiểu Ngọc uy hiếp mình, đột nhiên cười lạnh nói:
” Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không chết, ta sẽ cười nhìn ngươi chết trước.”
Cầm lấy chủy thủ kia, dùng quần áo đã bị xé rách lau khô vết máu trên mặt, thả vào túi quần áo, mới dựa vào vách tường ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thân thể bị thương hơn nữa quá mệt mỏi, nàng nhanh chóng ngủ say.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, không nghĩ tới nàng hận hắn như thế, cư nhiên muốn giết mình, hừ lạnh một tiếng, hắn sẽ làm nàng yêu mình giống như hận mình.
Khoanh chân ngồi dưới đất, điều tức vận công chữa thương.
Lúc Nguyễn Nhược Khê mở to mắt, đã thấy ánh sáng chui vào hang động, đột nhiên ngửi được mùi thơm, mới cảm giác bụng đã đói.
Ánh mắt thoáng nhìn liền thấy hắn ở một bên dùng lửa nướng con gì đó, nhìn thân hình, chắc là thỏ hoang.
” Ăn đi, ăn xong, sẽ rời khỏi nơi này.” Tây Môn Lãnh Liệt xé một chân thỏ đưa cho nàng.
” Không cần ngươi giả vờ hảo tâm.” Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng cự tuyệt.
” Ta còn không có hảo tâm như vậy, nếu không phải thân phận của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ quản ngươi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt cũng trào phúng nói
” Ngậm miệng chó của ngươi lại.” (của tác giả không phải của Hường nha T_T)Nguyễn Nhược Khê lập tức đi tới đoạt lấy, nàng không nên tự làm khó chính mình, sao không ăn chứ, huống chi, nàng đói một ngày một đêm rồi, bụng đã sớm rỗng không, không thể chết được, phải sống.
Tây Môn Lãnh Liệt cũng không để ý đến nàng, quay lại ăn phần của mình, sau khi ăn xong, đứng dậy trước đi ra cửa động.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, chẳng lẻ bầy sói tản đi rồi sao? Thầm mắng một chút, mình thật là ngốc, nhất định là tản rồi, nếu không thỏ của hắn từ đâu mà có chứ.
Chậm rãi đứng dậy, thân thể khẽ cử động, không ngờ có chút đau đớn, nhưng nàng cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Tây Môn Lãnh Liệt không mảy may để ý thể lực của nàng, bước chân đi cực nhanh về phía trước, Nguyễn Nhược Khê mới đầu còn miễn cưỡng đi theo, sau cùng, dứt khoát không theo, đi theo khả năng của mình.
Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên xoay người đi đến trước mặt của nàng châm chọc nói:
” Chẳng lẽ ngươi còn muốn đêm nay làm mồi cho sói sao? Còn không đi nhanh lên.”
” Bởi vì đêm qua gặp sói, cho nên rất xin lỗi, ta đi không nổi.” Nguyễn Nhược Khê châm biếm nói.(ha ha, chị không ngờ anh là sói thật ^^)
” Nếu ngươi không muốn đêm nay gặp sói nữa, vậy đi nhanh cho ta.” Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt mang theo uy hiếp, sói, nàng cũng thật biết so sánh.
” Tùy tiện, đã bị ăn một lần rồi, cò ngại lần thứ hai sao?” Nguyễn Nhược Khê dứt khoát ngồi xuống.
Nhìn thấy trên đầu nàng toát ra những giọt mồ hôi, hắn biết nàng thực sự đi không nổi, huống chi còn chịu một chưởng của mình, nhìn sắc trời, hiện tại đã qua canh ngọ(12h trưa), nếu không chạy nhanh, chỉ sợ không kịp đi ra ngoài.
Không muốn suy nghĩ nhiều, ngồi xuống ra lệnh:
” Đi lên.”
” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, chẳng lẻ hắn muốn cõng mình.
” Không cần hét lên, nhanh lên.” Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt không kiên nhẫn nói.
” Được.” Nguyễn Nhược Khê không có chần chờ, hắn muốn cõng, vậy sao mình không lên chứ.
Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy mồ hôi trên khuôn mặt hắn, trong lòng đột nhiên hết giận, đáng đời.
Một đường đi thẳng, bọn họ rốt cục đi khỏi rừng cây lúc trời tối.
Vừa lúc gặp một xe bò đi qua, ngồi nhờ xe bò bọn họ đi tới một trấn nhỏ.
” Tiểu nhị, một gian phòng.” Tây Môn Lãnh Liệt vào cửa liền phân phó.
” Vâng, khách quan mời lên trên lầu.” Trên mặt tiểu nhị mang nụ cười nói.
” Chờ một chút, hai gian.” Nguyễn Nhược Khê vội vàng gọi hắn lại.
” Được, khách quan.” Tiểu nhị sửng sốt nhưng là lập tức đồng ý, hai gian càng tốt.
” Không được, một gian.”
” Hai gian.”
………
Tiểu nhị nhìn thấy bọn họ tranh luận không ngớt, cuối cùng đành phải cắt ngang bọn họ nói:
” Khách quan, rốt cuộc là một gian hay là hai gian?”
” Một gian.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, trực tiếp ôm lấy nàng, dùng môi ngăn chặn nàng mở miệng.
” Vâng, trên lầu phòng đầu tiên bên trái.” Tiểu nhị cười trộm hô.
” Ư………..” Nguyễn Nhược Khê phẫn nộ trừng mắt hắn, giãy dụa bị hắn ôm vào phòng, ném lên trên giường.
” Ta muốn ở một phòng.” Nguyễn Nhược Khê gào thét.
” Ngươi thấy có thể sao?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng nói.
” Ta muốn ngủ giường.” Nàng hạ thấp giọng sau đó nói.
” Ta có nói để ngươi ngủ sàn nhà sao?” Tây Môn Lãnh Liệt không để ý tới nàng, mở cửa giương giọng hô:
” Mang thức ăn lên đây, sau đó chuẩn bị nước tắm.”
” Vâng, khách quan chờ chút, lập tức mang lên.” Tiểu nhị ở dưới đáp.
Rất nhanh, thức ăn liền đưa tới, ăn xong, tiểu nhị liền đem nước tắm đưa vào.
Tây Môn Lãnh Liệt không e dè trước mặt của nàng cởi áo tháo thắt lưng.
Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc nhìn hắn, lại thấy miệng vết thương của hắn, nàng bây giờ không biết lúc đó tức giận từ đâu tới, giết người, bây giờ nghĩ lại không khỏi thấy khó tin.
Ánh mắt lơ đãng liền gặp vật nam tính đặc trưng kia, sắc mặt lập tức đỏ lên, quay đầu xoay người sang chỗ khác nằm ở trên giường.
Nàng chỉ thấy phía sau truyền đến tiếng nước, không lâu sau, là âm thanh mặc quần áo.
” Tiểu nhị, đổi thùng nước tắm khác.” Chợt nghe thấy hắn mở cửa phân phó tiểu nhị, đổi một thùng, để nàng tắm rửa sao?
” Được, khách quan, lập tức tới liền.” Tiểu nhị lại đáp, tốc độ cũng rất nhanh, rất nhanh một thùng nước sạch được mang tới.
” Rời giường, tắm rửa đi.” Hắn ở phía sau phân phó.
” Được, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy trừng mắt hắn.
” Còn nói vớ vẩn, ta trực tiếp tiến vào ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng trừng mắt nàng, sau đó nằm lên trên giường.
Nhìn thấy hắn cũng nhắm mắt lại, Nguyễn Nhược Khê thở hổn hển nhưng không hề có biện pháp, dù sao chuyện đó cũng đã làm, nàng sợ cái gì chứ? Nghĩ vậy, liền đưa tay cởi bỏ quần áo, ngồi vào thùng gỗ, cả người đau nhức, trên ngực, cổ còn có dấu hôn hồng hồng, trong lòng lập tức thấy ủy khuất, nàng đã làm sai cái gì chứ, chẳng qua là tá túc trên người Vũ Khuynh Thành, không dưng lại phải chịu nhiều tội như vậy, còn rơi vào tay một người muốn sống không được muốn chết cũng không xong, không, nàng không thể khuất phục, nàng còn muốn chạy trốn, nhưng lần này phải nghĩ ra kế sách khôn ngoan.
Bình luận truyện