Lãnh Khốc Phu Quân
Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân
« Grrraao… » Một thanh âm đáng sợ vang lên, đằng đằng sát khí, hẳn là
của con thú đáng sợ nào đó. Độc Cô Khuynh Thành vốn là một kẻ thông minh liền mạnh mẽ mở to mắt.
Một đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục ở trước mặt nàng, cách khoảng năm thước, ánh mắt hoàn toàn không có hảo ý trừng trừng ngó nàng, rõ ràng coi nàng là bữa ăn đêm ngon lành. Toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng đến ực một cái, giương đôi mắt nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm con dã thú trước mặt.
Hàn Ngự Tuyệt đâu rồi ? Đột nhiên nàng nhớ ra còn có một người nữa kia mà ? Tên chết tiệt đó đi đâu vậy ? Nàng lặng lẽ kín đáo liếc một cái tới chỗ lúc nãy hắn vừa ngồi, hic, đến một cái bóng cũng còn chả có. Thằng cha đáng chết đó thật không có nghĩa khí mà, cư nhiên chuồn mất, để lại mình nàng tặng cho sói hoang. Nhất thời nàng dục khóc vô lệ (muốn khóc mà không ra nước mắt), thôi rồi Lượm ơi, thân gái xinh tươi thành bữa ngon cho dã thú. (Người qua đường : cô kia, thêm thắt gì nhiều thế, bản gốc nó có hoa lá cành thế đâu | Lãnh Vân : kịa tui, không thích thì đừng đọc ! =.=)
Khuynh Thành vốn là có luyện võ công đấy chứ, hơn nữa võ công không tồi chút nào. Nhất là khinh công, hoàn toàn học hết chân truyền của phụ thân, đáng tiếc ở thời điểm mấu chốt như thế này, cô nàng không có kinh nghiệm chiến đấu mang tên Khuynh Thành cư nhiên bỏ quên sự thật rằng mình có biết khinh công.
Hai chân trước của con sói hoang cào cào mặt đất, chờ dịp chuẩn bị phóng tới đây. Khuynh Thành liên tục lùi về sau, hai chân run lẩy bẩy (Người qua đường : mất cả phong phạm của con gái Minh Nguyệt tiên tử, haizzz, nàng ta mà thấy cảnh này chắc đập đầu vào đậu hũ tự tử mất ! | Mộ Dung Ý Vân : *lườm* | Người qua đường : *rón rén chạy*). Một bóng đen thật lớn đột ngột phóng thẳng tới trước mặt nàng, mấy cái răng nanh đã ngắm rất chuẩn vào cái cổ trắng ngần nồn nộn của nàng, Khuynh Thành trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất… Xong đời rồi. Đúng lúc con sói sắp bổ nhào vào người nàng, nàng chỉ cảm thấy hẫng nhẹ một cái, cả người bay lên trời. Đợi nàng khôi phục ý thức, mới nhận ra mình đã tựa vào một cái lồng ngực ấm áp rộng rãi tự lúc nào. Và ngay sau đó là nhận ra mình đã bị ai đó ôm lên ngồi ở trên một nhánh cây.
Khuynh Thành lại nuốt nước miếng cái ực, rút cục cũng nhìn rõ ai đã cứu nàng.
« Ngươi không phải đi rồi sao ? » Nàng trừng mắt nhìn Hàn Ngự Tuyệt, bộ dáng hổn hà hổn hển sợ hãi.
Hàn Ngự Tuyệt quả thật đã rời đi, nhưng nghe thấy tiếng sói hoang gầm lên lại chạy về ngó thử, là hắn lo cho con nhóc lắm miệng kia. Hắn từng giết người vô số, trước giờ chưa bao giờ biết mềm lòng. Vốn hắn có thể trơ mắt nhìn một người chết dần trước mắt mà không cứu, hiện giờ lại chỉ vì một con nha đầu ngốc nghếch lại chạy về cứu, chắc hắn bị ấm đầu rồi !
Hàn Ngự Tuyệt khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn là không nói gì cả.
Khuynh Thành lắc đầu bất đắc dĩ. « Quên đi, với ngươi nói chuyện chỉ tổ phí lời. » Cha nàng dù mỗi câu hiếm như vàng, tốt xấu gì hỏi vẫn trả lời. Còn gã trước mắt này quả thật cùng kẻ câm điếc không khác nhau là mấy, nếu không phải hắn từng nhả ra ba chữ tên hắn, thật đúng nàng sẽ nghĩ hắn là kẻ câm điếc.
« Đại hiệp, võ công ngươi tốt lắm phải không ? Xin cho ta đi theo ngươi đi ? » Khuynh Thành tự nhủ mình đã học hết chân truyền của cha mẹ, thế nhưng so với Hàn Ngự Tuyệt có vẻ vẫn chưa thấm tháp gì. (Người qua đường : Ý Vân à Ý Vân, Độc Cô Hàn ơi Độc Cô Hàn, con gái các ngươi chưa lấy chồng đã quên cha mẹ, không coi các ngươi ra gì kìa | Độc Cô Hàn : *lạnh lùng liếc mắt* | Người qua đường : *rét lạnh đóng băng*)
Không phản ứng.
Khuynh Thành gãi gãi mũi. « Uy, Hàn Ngự Tuyệt, lỗ tai ngươi có vấn đề không hả ? Ta sợ lại gặp phải dã thú, cho ta đi theo ngươi đi mà ? »
Hàn Ngự Tuyệt buông cánh tay đang ôm Khuynh Thành ra, thản nhiên không trả lời tiếng nào.
Khuynh Thành bĩu bĩu môi. « Ta là một cô nương liễu yếu đào tơ chân yếu tay mềm, ngươi đành lòng để ta bị sói ăn thịt sao ? » Mẹ từng nói, khi cần có thể sử chiêu làm nũng, chiêu này dùng với cha nàng thực là rất có ích, không biết hiện tại có hữu dụng hay không.
Nàng thua hắn rồi, vẫn phỗng ra không nói gì.
Khuynh Thành tức muốn hộc máu. « Ngươi… Thôi ta thà coi ngươi là không khí cho xong. »
« Có thể đi theo. » Hắn thản nhiên nói, thêm một câu. « Chỉ cần ngươi không sợ là được. » Cuộc sống của hắn ở đao kiếm máu tanh, có con nhóc nào dám đi theo hắn cơ chứ. (Người qua đường : Hắn dám coi nàng là nữ hài tử a, trẻ con a, … *icon tức hộc máu*)
Khuynh Thành hưng phấn thiếu điều nhảy dựng lên, túm lấy tay áo hắn lắc lắc. « Ta sẽ không sợ, ta đi theo ngươi được rồi, ngươi thật sự là người tốt mà. »
Mặt hắn vẫn không có biểu tình, chỉ có ánh mắt lại xẹt qua một nét cười khổ, hắn là người tốt sao ? Nếu hắn là người tốt, căn bản trên đời không có ai là người xấu hết. Trong giang hồ, người nào nghe đến tên hắn, không phải hận thấu xương thì cũng là sợ táng đởm, nha đầu này cư nhiên lôi kéo tay áo hắn, còn muốn đồng hành với hắn, điều kỳ quái nhất chính là còn nói hắn là người tốt, xem ra là một đứa nha đầu không hiểu chuyện đời.
« Hàn đại ca, huynh tới nơi này làm gì ? » Nàng vốn không hi vọng hắn trả lời, xem ra chỉ muốn lầm bầm tự độc thoại thôi.
« Tìm một thứ này nọ. »
« Vậy… Á ! » Khuynh Thành nhìn hắn, vui vẻ không tin vào tai mình. « Huynh cũng trả lời sao ? »
Hắn không nói được thêm lời nào, tự nẫu bản thân vì cái quái gì phải tốn nước bọt đấu võ mồm với con nhóc này. (Người qua đường : Anh nói được ba câu mà đã tự trách đi đấu võ mồm sao ? Bái phục | Hàn đại ca : *lườm* | Người qua đường : *rét run lập cập*)
« Hàn đại ca, bao giờ huynh mới lại xuống núi ? » Nàng còn phải đi lập gia đình mà. T__T
« Vội lập gia đình sao ? »Trong lòng hắn cư nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, không muốn con nhóc này đi lập gia đình.
Khuynh Thành lắc đầu mạnh tới mức muốn văng đầu ra ngoài. « Không hề vội không hề vội, muội không muốn lấy chồng. » Nàng mới không cần gả cho con của ‘Bệnh Thần Kinh’ thúc thúc.
Hàn Ngự Tuyệt lạnh như băng phun ra hai chữ. « Tốt lắm. » Kỳ quái, nàng không muốn lập gia đình, trong lòng hắn cư nhiên có chút cao hứng. Nguyên hắn vẫn tưởng bản thân sẽ không bao giờ có hỉ nộ ái ố, vậy mà tối nay nha đầu ngốc này xuất hiện, lại đánh động tới một thứ gì đó tận sâu trong nội tâm của mình.
« Tốt lắm cái gì ? » Khuynh Thành tò mò hỏi.
Hàn Ngự Tuyệt không để ý tới nàng, chỉ ôm nàng nhảy xuống. Trong lúc bọn họ nói chuyện, sói hoang sớm đã không biết đi về hướng nào. Độc Cô Khuynh Thành nhặt lên tay nải rồi bĩu bĩu môi. « Còn tốt còn tốt, nếu tay nải cũng mất, bổn cô nương chỉ có nước đi làm khất cái qua ngày. »
Hàn Ngự Tuyệt lại ngồi lại vị trí cũ, giống như hết thảy mọi chuyện chưa từng xảy ra. Khuynh Thành tiến đến bên hắn, cười hì hì. « Lạnh quá đi… Muội… muôi có thể ngủ cạnh bên huynh được không ? » (Người qua đường : Không biết ai chiếm tiện nghi của ai, hừ hừ…)
Hàn Ngự Tuyệt không hề trả lời.
Nàng nhếch mép cười hề hề đầy gian ác. « Không được bỏ lại muội đâu nhé, muội ngủ đây. Huynh mà bỏ lại muội, muội thề sẽ tróc nã huynh tới chân trời góc bể cho coi. » Hắn nếu dám bỏ lại nàng, nàng sẽ nhờ lục thúc thúc tìm hắn lôi về, thiên hạ không có người nào mà Bách Hiểu Đường tìm không ra hết. Cả nhà lục thúc thúc mỗi lần tới thăm gia đình nàng đều khen nàng đáng yêu. Lục thúc thúc, lục thẩm thẩm thật là yêu thích nàng, nàng có nhờ tìm một người, lục thúc thúc sao lại không hỗ trợ chứ ?
Khuynh Thành ngọ nguậy mãi không tìm thấy tư thế ngủ thích hợp, thế là tự nhiên đem đầu dựa vào vai hắn, ôm lấy cánh tay hắn. Vẫn là ngủ như thế an toàn hơn, nếu không hắn chạy mất thì sao ? Nếu lại gặp sói hoang, nàng liền xong đời rồi. Nam nữ hữu biệt nàng có biết chớ, nhưng là dựa vào một cái có làm sao đâu, nàng lớn thế này rồi, căn bản để ý làm gì. Lại nhắc nàng Độc Cô Khuynh Thành, năm 16 tuổi xuống núi mẹ liền mang nàng tới kỹ viện xem trộm, 18 tuổi xong liền cho nàng xem Xuân cung đồ, còn giảng giải rất nhiều tri thức về việc nam nữ. Mẹ nói đấy là giáo dục giới tính chính quy, tuyệt đối không có tí teo nào bất lương hết. Thế là bởi vì chuyện ‘giáo dục’ này, cha mẹ nàng liền cãi nhau to. Kỳ thật là cha nàng ăn dấm chua, cha vốn không cho phép mẹ thấy nam nhân nào khác ngoài mình cả. Ấy vậy mẹ lại to gan lớn mật vào kỹ viện chơi, cha không tức giận mới là lạ. Bao nhiêu năm qua, cha mẹ ân ân ái ái, chỉ có cãi nhau một lần duy nhất đó. Nàng cũng thật hâm mộ bọn họ, nàng cũng muốn tìm một nam nhân thật tốt như cha.
Hàn Ngự Tuyệt không đẩy nàng ra mà mặc nàng dựa vào người. Từ khi có trí nhớ, sư phụ hắn đã đem hắn đầu nhập vào cuộc sống của bầy đàn dã thú, hắn lớn lên có thú tính như dã thú, thậm chí dã thú thấy hắn còn phải e ngại. Trải qua bao nhiêu năm sóng gió, cả người nhuốm đầy sát khí, thế mà cô nàng này cư nhiên dám dựa vào người hắn ngủ, thật không hiểu nên nói nàng đơn thuần hay là ngu ngốc nữa. Nhìn thấy gương mặt ngủ say xinh đẹp của nàng, hắn không nén được vươn tay ôm lấy nàng. Cô đơn 25 năm, lần đầu tiên phát hiện ra cảm giác có người làm bạn thật là tốt. Nàng có thể cùng hắn tới khi nào ? Nếu nàng biết hắn là ai thì sao ? Liệu nàng còn lớn gan như vậy hay không ?
Sáng sớm hôm sau, Khuynh Thành bị một luồng ánh sáng chói mắt làm thức dậy. Tới khi nàng phát hiện bản thân cư nhiên ôm ôm dựa dựa vào một gã nam nhân ngủ cả đêm, liền ngượng ngùng cười cười. « Tay huynh không bị tê chứ ? » (Người qua đường : Thiện tâm bộc phát như sao băng | Khuynh Thành : *lườm* | Người qua đường : nhầm, sáng láng như mặt trời… = =’)
« Đi thôi. » Hàn Ngự Tuyệt không trả lời câu hỏi của nàng.
« Đi đâu ? » Nàng đứng dậy.
« Xuống núi. » Hắn đã tìm ở đây cả nửa tháng mà một chút manh mối cũng không tìm ra. Hắn bắt đầu hoài nghi cái bảo tàng của Bách Hiểu Đường kia liệu có thật sự tồn tại hay không.
« Tốt quá, xuống núi thôi. » Khuynh Thành không dấu nổi khoái chí liền nắm lấy áo hắn.
Hàn Ngự Tuyệt khẽ liếc mắt ngó nàng một cái, nàng liền thức thời buông hắn ra lặng lẽ tụt lại đi phía sau.
Một đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục ở trước mặt nàng, cách khoảng năm thước, ánh mắt hoàn toàn không có hảo ý trừng trừng ngó nàng, rõ ràng coi nàng là bữa ăn đêm ngon lành. Toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng đến ực một cái, giương đôi mắt nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm con dã thú trước mặt.
Hàn Ngự Tuyệt đâu rồi ? Đột nhiên nàng nhớ ra còn có một người nữa kia mà ? Tên chết tiệt đó đi đâu vậy ? Nàng lặng lẽ kín đáo liếc một cái tới chỗ lúc nãy hắn vừa ngồi, hic, đến một cái bóng cũng còn chả có. Thằng cha đáng chết đó thật không có nghĩa khí mà, cư nhiên chuồn mất, để lại mình nàng tặng cho sói hoang. Nhất thời nàng dục khóc vô lệ (muốn khóc mà không ra nước mắt), thôi rồi Lượm ơi, thân gái xinh tươi thành bữa ngon cho dã thú. (Người qua đường : cô kia, thêm thắt gì nhiều thế, bản gốc nó có hoa lá cành thế đâu | Lãnh Vân : kịa tui, không thích thì đừng đọc ! =.=)
Khuynh Thành vốn là có luyện võ công đấy chứ, hơn nữa võ công không tồi chút nào. Nhất là khinh công, hoàn toàn học hết chân truyền của phụ thân, đáng tiếc ở thời điểm mấu chốt như thế này, cô nàng không có kinh nghiệm chiến đấu mang tên Khuynh Thành cư nhiên bỏ quên sự thật rằng mình có biết khinh công.
Hai chân trước của con sói hoang cào cào mặt đất, chờ dịp chuẩn bị phóng tới đây. Khuynh Thành liên tục lùi về sau, hai chân run lẩy bẩy (Người qua đường : mất cả phong phạm của con gái Minh Nguyệt tiên tử, haizzz, nàng ta mà thấy cảnh này chắc đập đầu vào đậu hũ tự tử mất ! | Mộ Dung Ý Vân : *lườm* | Người qua đường : *rón rén chạy*). Một bóng đen thật lớn đột ngột phóng thẳng tới trước mặt nàng, mấy cái răng nanh đã ngắm rất chuẩn vào cái cổ trắng ngần nồn nộn của nàng, Khuynh Thành trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất… Xong đời rồi. Đúng lúc con sói sắp bổ nhào vào người nàng, nàng chỉ cảm thấy hẫng nhẹ một cái, cả người bay lên trời. Đợi nàng khôi phục ý thức, mới nhận ra mình đã tựa vào một cái lồng ngực ấm áp rộng rãi tự lúc nào. Và ngay sau đó là nhận ra mình đã bị ai đó ôm lên ngồi ở trên một nhánh cây.
Khuynh Thành lại nuốt nước miếng cái ực, rút cục cũng nhìn rõ ai đã cứu nàng.
« Ngươi không phải đi rồi sao ? » Nàng trừng mắt nhìn Hàn Ngự Tuyệt, bộ dáng hổn hà hổn hển sợ hãi.
Hàn Ngự Tuyệt quả thật đã rời đi, nhưng nghe thấy tiếng sói hoang gầm lên lại chạy về ngó thử, là hắn lo cho con nhóc lắm miệng kia. Hắn từng giết người vô số, trước giờ chưa bao giờ biết mềm lòng. Vốn hắn có thể trơ mắt nhìn một người chết dần trước mắt mà không cứu, hiện giờ lại chỉ vì một con nha đầu ngốc nghếch lại chạy về cứu, chắc hắn bị ấm đầu rồi !
Hàn Ngự Tuyệt khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn là không nói gì cả.
Khuynh Thành lắc đầu bất đắc dĩ. « Quên đi, với ngươi nói chuyện chỉ tổ phí lời. » Cha nàng dù mỗi câu hiếm như vàng, tốt xấu gì hỏi vẫn trả lời. Còn gã trước mắt này quả thật cùng kẻ câm điếc không khác nhau là mấy, nếu không phải hắn từng nhả ra ba chữ tên hắn, thật đúng nàng sẽ nghĩ hắn là kẻ câm điếc.
« Đại hiệp, võ công ngươi tốt lắm phải không ? Xin cho ta đi theo ngươi đi ? » Khuynh Thành tự nhủ mình đã học hết chân truyền của cha mẹ, thế nhưng so với Hàn Ngự Tuyệt có vẻ vẫn chưa thấm tháp gì. (Người qua đường : Ý Vân à Ý Vân, Độc Cô Hàn ơi Độc Cô Hàn, con gái các ngươi chưa lấy chồng đã quên cha mẹ, không coi các ngươi ra gì kìa | Độc Cô Hàn : *lạnh lùng liếc mắt* | Người qua đường : *rét lạnh đóng băng*)
Không phản ứng.
Khuynh Thành gãi gãi mũi. « Uy, Hàn Ngự Tuyệt, lỗ tai ngươi có vấn đề không hả ? Ta sợ lại gặp phải dã thú, cho ta đi theo ngươi đi mà ? »
Hàn Ngự Tuyệt buông cánh tay đang ôm Khuynh Thành ra, thản nhiên không trả lời tiếng nào.
Khuynh Thành bĩu bĩu môi. « Ta là một cô nương liễu yếu đào tơ chân yếu tay mềm, ngươi đành lòng để ta bị sói ăn thịt sao ? » Mẹ từng nói, khi cần có thể sử chiêu làm nũng, chiêu này dùng với cha nàng thực là rất có ích, không biết hiện tại có hữu dụng hay không.
Nàng thua hắn rồi, vẫn phỗng ra không nói gì.
Khuynh Thành tức muốn hộc máu. « Ngươi… Thôi ta thà coi ngươi là không khí cho xong. »
« Có thể đi theo. » Hắn thản nhiên nói, thêm một câu. « Chỉ cần ngươi không sợ là được. » Cuộc sống của hắn ở đao kiếm máu tanh, có con nhóc nào dám đi theo hắn cơ chứ. (Người qua đường : Hắn dám coi nàng là nữ hài tử a, trẻ con a, … *icon tức hộc máu*)
Khuynh Thành hưng phấn thiếu điều nhảy dựng lên, túm lấy tay áo hắn lắc lắc. « Ta sẽ không sợ, ta đi theo ngươi được rồi, ngươi thật sự là người tốt mà. »
Mặt hắn vẫn không có biểu tình, chỉ có ánh mắt lại xẹt qua một nét cười khổ, hắn là người tốt sao ? Nếu hắn là người tốt, căn bản trên đời không có ai là người xấu hết. Trong giang hồ, người nào nghe đến tên hắn, không phải hận thấu xương thì cũng là sợ táng đởm, nha đầu này cư nhiên lôi kéo tay áo hắn, còn muốn đồng hành với hắn, điều kỳ quái nhất chính là còn nói hắn là người tốt, xem ra là một đứa nha đầu không hiểu chuyện đời.
« Hàn đại ca, huynh tới nơi này làm gì ? » Nàng vốn không hi vọng hắn trả lời, xem ra chỉ muốn lầm bầm tự độc thoại thôi.
« Tìm một thứ này nọ. »
« Vậy… Á ! » Khuynh Thành nhìn hắn, vui vẻ không tin vào tai mình. « Huynh cũng trả lời sao ? »
Hắn không nói được thêm lời nào, tự nẫu bản thân vì cái quái gì phải tốn nước bọt đấu võ mồm với con nhóc này. (Người qua đường : Anh nói được ba câu mà đã tự trách đi đấu võ mồm sao ? Bái phục | Hàn đại ca : *lườm* | Người qua đường : *rét run lập cập*)
« Hàn đại ca, bao giờ huynh mới lại xuống núi ? » Nàng còn phải đi lập gia đình mà. T__T
« Vội lập gia đình sao ? »Trong lòng hắn cư nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, không muốn con nhóc này đi lập gia đình.
Khuynh Thành lắc đầu mạnh tới mức muốn văng đầu ra ngoài. « Không hề vội không hề vội, muội không muốn lấy chồng. » Nàng mới không cần gả cho con của ‘Bệnh Thần Kinh’ thúc thúc.
Hàn Ngự Tuyệt lạnh như băng phun ra hai chữ. « Tốt lắm. » Kỳ quái, nàng không muốn lập gia đình, trong lòng hắn cư nhiên có chút cao hứng. Nguyên hắn vẫn tưởng bản thân sẽ không bao giờ có hỉ nộ ái ố, vậy mà tối nay nha đầu ngốc này xuất hiện, lại đánh động tới một thứ gì đó tận sâu trong nội tâm của mình.
« Tốt lắm cái gì ? » Khuynh Thành tò mò hỏi.
Hàn Ngự Tuyệt không để ý tới nàng, chỉ ôm nàng nhảy xuống. Trong lúc bọn họ nói chuyện, sói hoang sớm đã không biết đi về hướng nào. Độc Cô Khuynh Thành nhặt lên tay nải rồi bĩu bĩu môi. « Còn tốt còn tốt, nếu tay nải cũng mất, bổn cô nương chỉ có nước đi làm khất cái qua ngày. »
Hàn Ngự Tuyệt lại ngồi lại vị trí cũ, giống như hết thảy mọi chuyện chưa từng xảy ra. Khuynh Thành tiến đến bên hắn, cười hì hì. « Lạnh quá đi… Muội… muôi có thể ngủ cạnh bên huynh được không ? » (Người qua đường : Không biết ai chiếm tiện nghi của ai, hừ hừ…)
Hàn Ngự Tuyệt không hề trả lời.
Nàng nhếch mép cười hề hề đầy gian ác. « Không được bỏ lại muội đâu nhé, muội ngủ đây. Huynh mà bỏ lại muội, muội thề sẽ tróc nã huynh tới chân trời góc bể cho coi. » Hắn nếu dám bỏ lại nàng, nàng sẽ nhờ lục thúc thúc tìm hắn lôi về, thiên hạ không có người nào mà Bách Hiểu Đường tìm không ra hết. Cả nhà lục thúc thúc mỗi lần tới thăm gia đình nàng đều khen nàng đáng yêu. Lục thúc thúc, lục thẩm thẩm thật là yêu thích nàng, nàng có nhờ tìm một người, lục thúc thúc sao lại không hỗ trợ chứ ?
Khuynh Thành ngọ nguậy mãi không tìm thấy tư thế ngủ thích hợp, thế là tự nhiên đem đầu dựa vào vai hắn, ôm lấy cánh tay hắn. Vẫn là ngủ như thế an toàn hơn, nếu không hắn chạy mất thì sao ? Nếu lại gặp sói hoang, nàng liền xong đời rồi. Nam nữ hữu biệt nàng có biết chớ, nhưng là dựa vào một cái có làm sao đâu, nàng lớn thế này rồi, căn bản để ý làm gì. Lại nhắc nàng Độc Cô Khuynh Thành, năm 16 tuổi xuống núi mẹ liền mang nàng tới kỹ viện xem trộm, 18 tuổi xong liền cho nàng xem Xuân cung đồ, còn giảng giải rất nhiều tri thức về việc nam nữ. Mẹ nói đấy là giáo dục giới tính chính quy, tuyệt đối không có tí teo nào bất lương hết. Thế là bởi vì chuyện ‘giáo dục’ này, cha mẹ nàng liền cãi nhau to. Kỳ thật là cha nàng ăn dấm chua, cha vốn không cho phép mẹ thấy nam nhân nào khác ngoài mình cả. Ấy vậy mẹ lại to gan lớn mật vào kỹ viện chơi, cha không tức giận mới là lạ. Bao nhiêu năm qua, cha mẹ ân ân ái ái, chỉ có cãi nhau một lần duy nhất đó. Nàng cũng thật hâm mộ bọn họ, nàng cũng muốn tìm một nam nhân thật tốt như cha.
Hàn Ngự Tuyệt không đẩy nàng ra mà mặc nàng dựa vào người. Từ khi có trí nhớ, sư phụ hắn đã đem hắn đầu nhập vào cuộc sống của bầy đàn dã thú, hắn lớn lên có thú tính như dã thú, thậm chí dã thú thấy hắn còn phải e ngại. Trải qua bao nhiêu năm sóng gió, cả người nhuốm đầy sát khí, thế mà cô nàng này cư nhiên dám dựa vào người hắn ngủ, thật không hiểu nên nói nàng đơn thuần hay là ngu ngốc nữa. Nhìn thấy gương mặt ngủ say xinh đẹp của nàng, hắn không nén được vươn tay ôm lấy nàng. Cô đơn 25 năm, lần đầu tiên phát hiện ra cảm giác có người làm bạn thật là tốt. Nàng có thể cùng hắn tới khi nào ? Nếu nàng biết hắn là ai thì sao ? Liệu nàng còn lớn gan như vậy hay không ?
Sáng sớm hôm sau, Khuynh Thành bị một luồng ánh sáng chói mắt làm thức dậy. Tới khi nàng phát hiện bản thân cư nhiên ôm ôm dựa dựa vào một gã nam nhân ngủ cả đêm, liền ngượng ngùng cười cười. « Tay huynh không bị tê chứ ? » (Người qua đường : Thiện tâm bộc phát như sao băng | Khuynh Thành : *lườm* | Người qua đường : nhầm, sáng láng như mặt trời… = =’)
« Đi thôi. » Hàn Ngự Tuyệt không trả lời câu hỏi của nàng.
« Đi đâu ? » Nàng đứng dậy.
« Xuống núi. » Hắn đã tìm ở đây cả nửa tháng mà một chút manh mối cũng không tìm ra. Hắn bắt đầu hoài nghi cái bảo tàng của Bách Hiểu Đường kia liệu có thật sự tồn tại hay không.
« Tốt quá, xuống núi thôi. » Khuynh Thành không dấu nổi khoái chí liền nắm lấy áo hắn.
Hàn Ngự Tuyệt khẽ liếc mắt ngó nàng một cái, nàng liền thức thời buông hắn ra lặng lẽ tụt lại đi phía sau.
Bình luận truyện