Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 24
Ăn tối xong, Dương Đình Phong đi dạo biển, buổi tối gió thổi vào người có chút lạnh, mùi mặn của nước biển xông lên mũi, khiến cho người ta có cảm giác yên bình và tĩnh lặng. Dương Đình Phong tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hai khuỷu tay chống lên đùi, lặng yên nhìn sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé che ngang mắt mình, Dương Đình Phong cứng người, vô tình ngửi thấy mùi nước hoa hồng, người nọ sẽ không phải là nam nhân đi. Cho tới khi nghe tiếng cười khúc khích của người kia ở phía sau, Dương Đình Phong dựa theo suy đoán của mình nói ra.
- Nhã Đình?
Nhã Đình có chút sửng sốt, vén váy ngồi xuống bên cạnh Dương Đình Phong, nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Làm sao cậu biết là mình? Cậu thật thông minh a.
Dương Đình Phong không nói, chỉ cười nhẹ, hai mắt không tiêu cự nhìn về phía dòng biển. Nhã Đình cảm thấy hiện tại tim mình đập loạn nhịp, hời hợt quan sát Dương Đình Phong, bộ dạng có chút khẩn trương.
- Cậu vì cái gì lại ra đây một mình? Không cùng mọi người đốt lửa trại sao?
- Tôi không thích ồn ào.
Nhã Đình gật đầu đã hiểu, thanh âm dịu dàng nói.
- Phong, cậu... có bạn gái chưa?
Dương Đình Phong hơi phản ứng, đưa mắt nhìn sang Nhã Đình đang thẹn thùng cúi đầu, trên mặt không lộ ra biểu tình gì.
- Chưa.
Nhã Đình cuống quít cười rộ lên, lại nói tiếp.
- Vậy... cậu có thích ai không?
Sắc mặt Dương Đình Phong thay đổi, lạnh lùng nói.
- Nếu thích thì có đến lượt tôi không?
- A? - Nhã Đình kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện tâm trạng của đối phương không được vui cho lắm.
Dương Đình Phong thở dài, quay sang nói với Nhã Đình.
- Cậu biết uống rượu không?
- A? Mình... mình không biết. - Cô lắc đầu, lại nhanh chóng nghĩ ra một chuyện, lập tức chen thêm một câu.
- Nhưng mà, mình rất muốn dùng thử một lần. Cậu muốn uống sao, mình có thể cùng cậu uống.
Dương Đình Phong hơi nghi hoặc nhìn cô.
- Cậu chắc không?
Thấy Nhã Đình kiên định gật đầu, Dương Đình Phong tạm thời an tâm một chút, vốn dĩ người ta là con gái nhà tiểu thư, sơ ý một chút có khi chính mình còn không đủ chịu trách nhiệm.
- Cách vài bước có một quầy rượu ở phía trước, tôi với cậu qua đó.
- Ân.
Dương Đình Phong đỡ Nhã Đình ngồi dậy, vừa vặn xoay người thì nhìn thấy Mạch Quai đang đứng trước mặt, trên mặt đều là biểu tình giận dữ. Nhã Đình thiếu chút nữa bị hắn dọa cho té xỉu, hoảng sợ nhìn Dương Đình Phong.
- Phong... bạn của cậu?
- Chúng ta đi thôi. - Dương Đình Phong căn bản không có để ý sự tồn tại của người kia, lập tức sải bước về phía trước. Phía sau lập tức phát ra thanh âm giận dữ của Mạch Quai.- Cậu đứng lại cho tôi!
Nhã Đình kéo cánh tay Dương Đình Phong, bày ra bộ dạng cầu xin.
- Cậu nói chuyện với cậu ấy đi, lần khác chúng ta hãy đi cũng được.
Nhã Đình nói xong liền lập tức xoay người chạy đi, để lại Mạch Quai và Dương Đình Phong đang trầm mặc đứng giữa bãi cát rộng lớn.
- Cậu quên chúng ta đã nói gì sao? - Mạch Quai nhớ tới thời điểm hồi sáng, cố gắng đè nén cơn giận xuống, bình tĩnh nói.
Dương Đình Phong im lặng, không có ý định xoay lưng đối diện với hắn.
- Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, đừng có im lặng, nói gì đi. - Mạch Quai không kiên nhẫn lớn tiếng.
Dương Đình Phong hừ nhạt, chậm rãi quay người về phía Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Tiểu Tinh của cậu đâu?
- Cái gì?
- Cậu thích Tiểu Tinh không phải sao, tại sao lại tới tìm tôi?
Vầng trán Mạch Quai lộ ra nếp nhăn cực kì rõ ràng, kháo, đột nhiên lôi Tiểu Tinh vào, như vậy là có ý gì. Mạch Quai phát hiện chính mình sắp phát điên thật rồi.
- Cậu nói cái quái gì? Liên quan gì đến Tiểu Tinh ở đây?
Hiện tại còn ở trước mặt tôi diễn kịch, Dương Đình Phong cảm thấy hận tên đầu sỏ này vô cùng, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình sinh khí.
- Đừng giả vờ, tôi đã nghe hai cậu nói chuyện ở trong phòng rồi.
- Cậu nghe lén bọn tôi!? - Mạch Quai nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay quát lên.
- Cậu việc gì phải lớn tiếng, hay là tôi nói đúng. - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh như băng.
Thấy Mạch Quai cắn môi không nói tiếng nào, Dương Đình Phong rốt cuộc đã hiểu ra, nhếch miệng cười khổ, chậm rãi xoay lưng bước đi.
- Tên khốn! Cậu có biết lúc đó tôi nghĩ đến cậu mới dễ dàng để cho Tiểu Tinh qua lại với Gia Trình không!
Cước bộ Dương Đình Phong chậm lại.
- Phải, là tôi dở chứng, con mẹ nó đột nhiên trong đầu lại nhớ đến cậu, nhớ đến cậu luôn miệng nói yêu tôi, nên mới chấp nhận buông tay Tiểu Tinh. - Mạch Quai càng nói càng không ngăn được lệ rơi xuống.
Dương Đình Phong đi tới, đem hắn dựa vào lồng ngực mình. Mạch Quai tìm được chỗ dựa vững chắc, đem hết ẫn khuất khóc ra nước mắt, hai tay hung hăng đánh vào ngực Dương Đình Phong.
- Tôi ghét cậu. Tôi ghét cậu.
Dương Đình Pong nhắm chặt hai mắt, lực đạo ôm hắn ngày càng gắt gao.
- Nhưng cậu đã nói không muốn cậu ta quay lại với Gia Trình không phải sao?
Mạch Quai đẩy Dương Đình Phong ra, ngữ điệu có chút run rẩy.
- Tôi là bạn thân nhất của cậu ấy, tôi cũng có quyền lo lắng cho cậu ấy. Phong, cậu nói cậu yêu tôi, vậy cậu có tin tưởng tôi lần nào chưa? Dương Đình Phong sửng sốt, nuốt nước miếng, cúi đầu ra vẻ ăn năn hối hận.
- Tôi xin lỗi.
Nhìn bộ dạng nhút nhát không khác gì một tiểu hài tử của đối phương, Mạch Quai nhịn không được cười rộ lên.
- Được rồi, cậu đừng làm tôi buồn nôn.
- Hết khóc rồi sao? - Dương Đình Phong cúi đầu kiểm tra, quả nhiên là nụ cười sáng lạn, không còn khóc nữa.
Là ai khiến cho người ta khóc chứ? Mạch Quai hờn giận lảng tránh, không được tự nhiên nói.
- Tôi phải đi tìm Tiểu Tinh, ban nãy cậu ấy còn ngồi cạnh tôi, đột nhiên chạy đi đâu không biết.
- Tôi đi với cậu.
- Ừm.
Mạch Quai lén lút đưa mắt nhìn xuống bàn tay Dương Đình Phong, như có như không chạm vào tay y. Dương Đình Phong đi bên cạnh không phải không có phát hiện ra hành động kì quái của hắn, nhếch miệng cười, cầm lấy tay hắn nắm chặt trong tay mình.
Mạch Quai kinh ngạc, cơ thể có chút vặn vẹo, tim không ngừng đập mạnh khiến hắn đứng ngồi không yên. Thật sự tình huống này làm cho người ta ngượng chết a.
Đi chưa được bao lâu, bất ngờ phát hiện phía trước có hai thanh niên đang áp đảo một thiếu niên ở dưới thân, Mạch Quai cả kinh trợn lớn hai mắt, kia... kia không phải là Hứa Tinh sao?
Dương Đình Phong còn đang tính mở miệng, đã nhìn thấy Mạch Quai hùng hổ chạy tới chỗ hai người nọ, Dương Đình Phong thở dài chạy theo, đem hai tên nam nhân kia đánh không chút thương tiếc, còn tặng cho mỗi tên một cú vào hạ thân, thật sự vừa nghĩ tới thôi đã khiến cho người đau điếng mặt mày.
- Tiểu Tinh... cậu không sao chứ?
Hứa Tinh vừa rồi đi lạc lại vô tình gặp trúng hai tên háo sắc, sợ đến mặt mũi tái mét, nước mắt giàn dụa, run rẩy nằm trong lồng ngực Mạch Quai khóc nức lên.
- Không sao... đã không sao. - Mạch Quai vỗ lưng trấn an thiếu niên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Gia Trình và cô bạn gái Lam Dĩ chạy tới, kinh ngạc nhìn hắn.
- Tiểu Tinh... - Gia Trình không biết hiện tại nên xử sự thế nào, đau lòng nhìn Hứa Tinh cơ thể trần trụi trên mặt đất.
Mạch Quai rốt cuộc nhịn hết nổi, đem Hứa Tinh giao cho Dương Đình Phong, xông tới hung hăng túm lấy cổ áo Gia Trình.
- Thằng khốn này, anh đi đâu mà lại bỏ mặc Tiểu Tinh để cho hai tên kia suýt chút nữa hại đời cậu ấy rồi! Còn dám vác mặt tới đây nữa sao!?
- Tiểu Tinh... anh xin lỗi.
Hứa Tinh nhìn Gia Trình chậm rãi đi tới, lo sợ núp vào lồng ngực Dương Đình Phong, Dương Đình Phong ở bên này cũng khổ sở không thôi, khó xử nhìn Gia Trình, lại vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của thiếu niên, thật tình, sao có thể có người yếu đuối như vậy chứ?
- Được rồi, đừng khóc. - Dương Đình Phong an ủi Hứa Tinh vài câu, lại kéo Mạch Quai trở về.
- Đừng làm lớn chuyện, đưa Tiểu Tinh về phòng đi.Hứa Tinh vừa nghe xong liền buông Dương Đình Phong ra, giương ánh mắt tự ti nhìn lên, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Xin lỗi đã phiền mọi người. Mình tự trở về được rồi, cảm ơn cậu, thực xin lỗi. - Liền lập tức xoay người chạy đi.
Gia Trình cũng hấp tấp chạy theo sau. Mạch Quai ở bên này cũng toan tính chạy theo, lại bị Dương Đình Phong kéo trở về.
- Để bọn họ ở riêng đi.
- Tức quá đi! - Mạch Quai thở hì hục quát tháo, hận chính mình vì cái gì vừa nãy không đánh cho tên Gia Trình vài cú cho hả giận rồi.
Dương Đình Phong nhìn rõ tâm trạng của hắn, có chút cảm thán, tên đầu sỏ này không có mình ở bên cạnh liền giống như trở thành một nam tử hán, thật sự không hiểu nỗi.
- Đi uống vài ly rượu không?
Mạch Quai không nói, theo sau Dương Đình Phong đi tới quầy rượu ngoài trời cách đó vài mét. Dương Đình Phong gọi ra hai ly rượu trước, nhìn Mạch Quai vẻ mặt than trời than đất, ngán ngẩm lên tiếng.
- Chuyện của họ họ biết cách giải quyết, cậu lo làm gì?
- Không phải, chỉ là... - Mạch Quai lưỡng lự một lát, quay sang nói với Dương Đình Phong.
- Phong này, cậu cảm thấy bạn gái của Gia Trình như thế nào?
- Là đàn chị khối trên? - Dương Đình Phong nheo mày.
- Không sai.
Dương Đình Phong trầm mặc suy nghĩ, thuận miệng nói.
- Ngoại hình cũng không tồi.
- Cậu đang khen chị ta hả!? - Mạch Quai nổi giận đùng đùng quát lên.
- Ban nãy thấy thái độ của chị ấy tôi có cảm giác không phải là người tốt. Mà sao lại hỏi cái này?
Mạch Quai thở ngắn thở dài, phục vụ vừa vặn đem hai ly rượu đưa tới, vừa xoay cổ ly vừa nói.
- Tôi lo chị ta sau này làm hại Tiểu Tinh. Vốn dĩ Gia Trình và chị ta cũng từng là người yêu, hiện tại anh ta lại quay về với Tiểu Tinh. Cậu biết đấy, phụ nữ vốn nhỏ nhen mà. - Mạch Quai vừa nói xong, cảm thấy có điểm gì đó không đúng đắn, vừa quay đầu, quả nhiên bắt gặp người kia lại bày ra tâm trạng u ám.
- Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi hiện tại chỉ xem cậu ấy là bạn bè thôi a.
Dương Đình Phong đem rượu cho vào miệng, hạ ly xuống lạnh lùng nói.
- Tôi đã nói gì đâu.
- Trên mặt cậu hiện nói rõ mồn một nha. - Mạch Quai hứng thú ôm lấy cổ Dương Đình Phong, dùng ngữ điệu trêu chọc.
- Phiền quá. Rượu mang ra thì uống đi.
Được rồi, người ta mời rượu thì phải dùng thôi. Mạch Quai nhún nhún vai, cầm ly rượu nhấm nhấm vài giọt, lập tức chau mày hỏi về phía nhân viên.
- Đây là rượu gì a? Ngọt quá.
- Là rượu Mao Đài nổi tiếng của Trung Quốc, có vị thơm kéo dài, không gây cho quý khách có cảm giác nhức đầu hay gắt cổ. Còn có, đặc biệt loại rượu này không mang vị đắng như bao rượu khác, rất ngọt. - Anh chàng nhân viên nở nụ cười thân thiện giải thích, làm Mạch Quai có chút ái ngại, nhỏ giọng nói.- Thật phiền quá... Tôi đang kiêng đồ ngọt, có thể đổi cho tôi loại rượu nào đắng hơn được không?
- Quý khách cứ tự nhiên.
Chàng nhân viên vừa nhận lấy ly rượu từ tay hắn, sau đó liền nghe thấy Dương Đình Phong ở bên cạnh chen vào nói.
- Phiền anh lấy loại vừa uống một chút.
Mạch Quai quay sang nhìn y thắc mắc.
- Cậu sẽ say. - Dương Đình Phong hời hợt trả lời, đem ly rượu trên tay mình ngửa cổ uống cạn sạch, lại nói tiếp.
- Tôi chỉ lo cho sức khỏe của cậu thôi.
Mạch Quai đỏ mặt ngoảnh đầu sang chỗ khác, nhận ly rượu mới từ chàng nhân viên, tâm tình có chút khẩn trương.
- Ai cần cậu quản. Lo phần cậu trước đi.
Một giờ sau, Dương Đình Phong và Mạch Quai đi dạo biển, biển đêm có chút tĩnh lặng, sóng vỗ vào bờ cũng nhẹ nhàng thư thái. Cả hai đều đi chân không, tay Dương Đình Phong xách hai đôi dép, nhìn Mạch Quai vô tư nghịch với sóng biển, thân ảnh cao gầy chạy tới chạy lui, chóng mặt kinh khủng.
- Cậu đứng một chỗ cho tôi được không?
- Không muốn.
- Cậu không thấy lạnh sao?
- Lạnh nên mới chạy cho đỡ lạnh.
Nói chuyện với hắn cũng như không, Dương Đình Phong đưa tay đỡ trán, không kiên nhẫn gằn giọng lên.
- Bước qua đây.
Mạch Quai xồng xộc chạy tới, nhìn sắc mặt Dương Đình Phong chuyển biến, lạnh lùng nói với hắn.
- Đi bộ cho tỉnh rượu, nhìn cậu chạy long nhong chóng mặt muốn chết.
- Đi bộ thì đi bộ a. - Mạch Quai bĩu bĩu môi dưới, tay ôm lấy cánh tay Dương Đình Phong, đầu tựa vào vai y nở nụ cười.
- Cảm ơn cậu.
Dương Đình Phong kinh ngạc.
- Vì chuyện gì?
- Vì mọi thứ, vì đã không bỏ mặc tôi. - Hắn cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhất trên đời.
Dương Đình Phong chỉ cười một tiếng, đi được một lúc lại phát hiện người kia ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Mệt rồi?
- Ân. - Mạch Quai gật gật đầu, đưa tay che miệng ngáp một hơi dài.
Dương Đình Phong tiến lên phía trước, khom lưng quỳ xuống, Mạch Quai không chút do dự vòng tay qua cổ y, an tĩnh nằm trên lưng đối phương.
Giữa khung cảnh bãi cát rộng lớn, thân ảnh một nam nhân cõng một nam nhân, hình ảnh nhỏ bé mà mang lại cảm giác khiến cho người ta ấm áp mà an toàn, Dương Đình Phong sải bước rất chậm, làm Mạch Quai ngủ rất ngon giấc, đôi lúc mơ màng tỉnh dậy phát hiện người kia vẫn đang cõng mình, thanh âm có chút ngái ngủ nói.
- Cậu không mệt sao?
- Vẫn chưa ngủ? - Dương Đình Phong ngoảnh đầu hỏi.
- Tôi sợ cậu mệt.
- Không mệt.
- Thật không?
- Ân. Ngủ đi.
Thật ấm áp, Mạch Quai chưa lần nào cảm thấy bản thân hạnh phúc đến như vậy, đầu chôn vào hõm cổ Dương Đình Phong, hai tay gắt gao ôm chặt cổ y, nhẹ nhàng mỉm cười.
- Tôi thật may mắn.
- Hửm? - Dương Đình Phong chau mày.
- Vì có cậu ở bên cạnh. Cho nên... Tôi sẽ hảo hảo quý trọng, không bao giờ để mất cậu, Dương Đình Phong.
Mạch Quai nói xong liền chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết được Dương Đình Phong đang đỏ mặt, vui vẻ nở nụ cười, trầm giọng nói.
- Cậu... đang tỏ tình gián tiếp với tôi sao?
Đáp lại chỉ là hơi thở đều đặn của Mạch Quai, Dương Đình Phong dừng cước bộ, ngoảnh đầu ra sau, quả nhiên ngủ thật rồi. Dương Đình Phong lắc đầu trào thua, sải bước hướng về phía khách sạn.
Về đến khách sạn, Dương Đình Phong chật vật vài phút mới mở được cửa phòng, một tay cõng Mạch Quai cẩn thận đặt hắn nằm trên giường, lấy khăn lông phủi cát trên chân hắn, nhẹ nhàng đắp chăn, bật máy điều hòa lên, rồi chui vào ổ chăn ôm hắn ngủ.
Gần 2 giờ sáng, Mạch Quai đang yên giấc đột nhiên dưới bụng truyền đến từng đợt đau đớn, giống như bị càn quét nội tạng, đau đến kinh thiên động địa, thành ra cả người liền lăn lộn vật vã trên giường, Dương Đình Phong nằm bên cạnh bị hắn làm cho tỉnh giấc, mơ màng ngẩng đầu xem xét tình hình của người kia, thấy mặt hắn nhăn nhíu, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt ứa đầy mồ hôi lạnh, hai tay gắt gao ôm lấy bụng mình.
- Mạch Quai. Tỉnh? - Dương Đình Phong sốt ruột hỏi.
Mạch Quai không trả lời, cũng không chịu mở mắt, bàn tay chật vật kéo lấy cổ tay Dương Đình Phong, cơ thể vặn vẹo, miệng không ngừng thở dốc.
Cảm thấy tình hình thật sự không ổn, Dương Đình Phong luồn tay bế Mạch Quai lên, ôm đến nửa đường người kia lại đột ngột tỉnh dậy, nhảy tọt xuống đất bò vào phòng tắm, tay ôm bụng nôn khan.
===== HẾT CHƯƠNG 24 =====
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé che ngang mắt mình, Dương Đình Phong cứng người, vô tình ngửi thấy mùi nước hoa hồng, người nọ sẽ không phải là nam nhân đi. Cho tới khi nghe tiếng cười khúc khích của người kia ở phía sau, Dương Đình Phong dựa theo suy đoán của mình nói ra.
- Nhã Đình?
Nhã Đình có chút sửng sốt, vén váy ngồi xuống bên cạnh Dương Đình Phong, nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Làm sao cậu biết là mình? Cậu thật thông minh a.
Dương Đình Phong không nói, chỉ cười nhẹ, hai mắt không tiêu cự nhìn về phía dòng biển. Nhã Đình cảm thấy hiện tại tim mình đập loạn nhịp, hời hợt quan sát Dương Đình Phong, bộ dạng có chút khẩn trương.
- Cậu vì cái gì lại ra đây một mình? Không cùng mọi người đốt lửa trại sao?
- Tôi không thích ồn ào.
Nhã Đình gật đầu đã hiểu, thanh âm dịu dàng nói.
- Phong, cậu... có bạn gái chưa?
Dương Đình Phong hơi phản ứng, đưa mắt nhìn sang Nhã Đình đang thẹn thùng cúi đầu, trên mặt không lộ ra biểu tình gì.
- Chưa.
Nhã Đình cuống quít cười rộ lên, lại nói tiếp.
- Vậy... cậu có thích ai không?
Sắc mặt Dương Đình Phong thay đổi, lạnh lùng nói.
- Nếu thích thì có đến lượt tôi không?
- A? - Nhã Đình kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện tâm trạng của đối phương không được vui cho lắm.
Dương Đình Phong thở dài, quay sang nói với Nhã Đình.
- Cậu biết uống rượu không?
- A? Mình... mình không biết. - Cô lắc đầu, lại nhanh chóng nghĩ ra một chuyện, lập tức chen thêm một câu.
- Nhưng mà, mình rất muốn dùng thử một lần. Cậu muốn uống sao, mình có thể cùng cậu uống.
Dương Đình Phong hơi nghi hoặc nhìn cô.
- Cậu chắc không?
Thấy Nhã Đình kiên định gật đầu, Dương Đình Phong tạm thời an tâm một chút, vốn dĩ người ta là con gái nhà tiểu thư, sơ ý một chút có khi chính mình còn không đủ chịu trách nhiệm.
- Cách vài bước có một quầy rượu ở phía trước, tôi với cậu qua đó.
- Ân.
Dương Đình Phong đỡ Nhã Đình ngồi dậy, vừa vặn xoay người thì nhìn thấy Mạch Quai đang đứng trước mặt, trên mặt đều là biểu tình giận dữ. Nhã Đình thiếu chút nữa bị hắn dọa cho té xỉu, hoảng sợ nhìn Dương Đình Phong.
- Phong... bạn của cậu?
- Chúng ta đi thôi. - Dương Đình Phong căn bản không có để ý sự tồn tại của người kia, lập tức sải bước về phía trước. Phía sau lập tức phát ra thanh âm giận dữ của Mạch Quai.- Cậu đứng lại cho tôi!
Nhã Đình kéo cánh tay Dương Đình Phong, bày ra bộ dạng cầu xin.
- Cậu nói chuyện với cậu ấy đi, lần khác chúng ta hãy đi cũng được.
Nhã Đình nói xong liền lập tức xoay người chạy đi, để lại Mạch Quai và Dương Đình Phong đang trầm mặc đứng giữa bãi cát rộng lớn.
- Cậu quên chúng ta đã nói gì sao? - Mạch Quai nhớ tới thời điểm hồi sáng, cố gắng đè nén cơn giận xuống, bình tĩnh nói.
Dương Đình Phong im lặng, không có ý định xoay lưng đối diện với hắn.
- Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, đừng có im lặng, nói gì đi. - Mạch Quai không kiên nhẫn lớn tiếng.
Dương Đình Phong hừ nhạt, chậm rãi quay người về phía Mạch Quai, lạnh lùng nói.
- Tiểu Tinh của cậu đâu?
- Cái gì?
- Cậu thích Tiểu Tinh không phải sao, tại sao lại tới tìm tôi?
Vầng trán Mạch Quai lộ ra nếp nhăn cực kì rõ ràng, kháo, đột nhiên lôi Tiểu Tinh vào, như vậy là có ý gì. Mạch Quai phát hiện chính mình sắp phát điên thật rồi.
- Cậu nói cái quái gì? Liên quan gì đến Tiểu Tinh ở đây?
Hiện tại còn ở trước mặt tôi diễn kịch, Dương Đình Phong cảm thấy hận tên đầu sỏ này vô cùng, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình sinh khí.
- Đừng giả vờ, tôi đã nghe hai cậu nói chuyện ở trong phòng rồi.
- Cậu nghe lén bọn tôi!? - Mạch Quai nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay quát lên.
- Cậu việc gì phải lớn tiếng, hay là tôi nói đúng. - Thanh âm Dương Đình Phong lạnh như băng.
Thấy Mạch Quai cắn môi không nói tiếng nào, Dương Đình Phong rốt cuộc đã hiểu ra, nhếch miệng cười khổ, chậm rãi xoay lưng bước đi.
- Tên khốn! Cậu có biết lúc đó tôi nghĩ đến cậu mới dễ dàng để cho Tiểu Tinh qua lại với Gia Trình không!
Cước bộ Dương Đình Phong chậm lại.
- Phải, là tôi dở chứng, con mẹ nó đột nhiên trong đầu lại nhớ đến cậu, nhớ đến cậu luôn miệng nói yêu tôi, nên mới chấp nhận buông tay Tiểu Tinh. - Mạch Quai càng nói càng không ngăn được lệ rơi xuống.
Dương Đình Phong đi tới, đem hắn dựa vào lồng ngực mình. Mạch Quai tìm được chỗ dựa vững chắc, đem hết ẫn khuất khóc ra nước mắt, hai tay hung hăng đánh vào ngực Dương Đình Phong.
- Tôi ghét cậu. Tôi ghét cậu.
Dương Đình Pong nhắm chặt hai mắt, lực đạo ôm hắn ngày càng gắt gao.
- Nhưng cậu đã nói không muốn cậu ta quay lại với Gia Trình không phải sao?
Mạch Quai đẩy Dương Đình Phong ra, ngữ điệu có chút run rẩy.
- Tôi là bạn thân nhất của cậu ấy, tôi cũng có quyền lo lắng cho cậu ấy. Phong, cậu nói cậu yêu tôi, vậy cậu có tin tưởng tôi lần nào chưa? Dương Đình Phong sửng sốt, nuốt nước miếng, cúi đầu ra vẻ ăn năn hối hận.
- Tôi xin lỗi.
Nhìn bộ dạng nhút nhát không khác gì một tiểu hài tử của đối phương, Mạch Quai nhịn không được cười rộ lên.
- Được rồi, cậu đừng làm tôi buồn nôn.
- Hết khóc rồi sao? - Dương Đình Phong cúi đầu kiểm tra, quả nhiên là nụ cười sáng lạn, không còn khóc nữa.
Là ai khiến cho người ta khóc chứ? Mạch Quai hờn giận lảng tránh, không được tự nhiên nói.
- Tôi phải đi tìm Tiểu Tinh, ban nãy cậu ấy còn ngồi cạnh tôi, đột nhiên chạy đi đâu không biết.
- Tôi đi với cậu.
- Ừm.
Mạch Quai lén lút đưa mắt nhìn xuống bàn tay Dương Đình Phong, như có như không chạm vào tay y. Dương Đình Phong đi bên cạnh không phải không có phát hiện ra hành động kì quái của hắn, nhếch miệng cười, cầm lấy tay hắn nắm chặt trong tay mình.
Mạch Quai kinh ngạc, cơ thể có chút vặn vẹo, tim không ngừng đập mạnh khiến hắn đứng ngồi không yên. Thật sự tình huống này làm cho người ta ngượng chết a.
Đi chưa được bao lâu, bất ngờ phát hiện phía trước có hai thanh niên đang áp đảo một thiếu niên ở dưới thân, Mạch Quai cả kinh trợn lớn hai mắt, kia... kia không phải là Hứa Tinh sao?
Dương Đình Phong còn đang tính mở miệng, đã nhìn thấy Mạch Quai hùng hổ chạy tới chỗ hai người nọ, Dương Đình Phong thở dài chạy theo, đem hai tên nam nhân kia đánh không chút thương tiếc, còn tặng cho mỗi tên một cú vào hạ thân, thật sự vừa nghĩ tới thôi đã khiến cho người đau điếng mặt mày.
- Tiểu Tinh... cậu không sao chứ?
Hứa Tinh vừa rồi đi lạc lại vô tình gặp trúng hai tên háo sắc, sợ đến mặt mũi tái mét, nước mắt giàn dụa, run rẩy nằm trong lồng ngực Mạch Quai khóc nức lên.
- Không sao... đã không sao. - Mạch Quai vỗ lưng trấn an thiếu niên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Gia Trình và cô bạn gái Lam Dĩ chạy tới, kinh ngạc nhìn hắn.
- Tiểu Tinh... - Gia Trình không biết hiện tại nên xử sự thế nào, đau lòng nhìn Hứa Tinh cơ thể trần trụi trên mặt đất.
Mạch Quai rốt cuộc nhịn hết nổi, đem Hứa Tinh giao cho Dương Đình Phong, xông tới hung hăng túm lấy cổ áo Gia Trình.
- Thằng khốn này, anh đi đâu mà lại bỏ mặc Tiểu Tinh để cho hai tên kia suýt chút nữa hại đời cậu ấy rồi! Còn dám vác mặt tới đây nữa sao!?
- Tiểu Tinh... anh xin lỗi.
Hứa Tinh nhìn Gia Trình chậm rãi đi tới, lo sợ núp vào lồng ngực Dương Đình Phong, Dương Đình Phong ở bên này cũng khổ sở không thôi, khó xử nhìn Gia Trình, lại vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của thiếu niên, thật tình, sao có thể có người yếu đuối như vậy chứ?
- Được rồi, đừng khóc. - Dương Đình Phong an ủi Hứa Tinh vài câu, lại kéo Mạch Quai trở về.
- Đừng làm lớn chuyện, đưa Tiểu Tinh về phòng đi.Hứa Tinh vừa nghe xong liền buông Dương Đình Phong ra, giương ánh mắt tự ti nhìn lên, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Xin lỗi đã phiền mọi người. Mình tự trở về được rồi, cảm ơn cậu, thực xin lỗi. - Liền lập tức xoay người chạy đi.
Gia Trình cũng hấp tấp chạy theo sau. Mạch Quai ở bên này cũng toan tính chạy theo, lại bị Dương Đình Phong kéo trở về.
- Để bọn họ ở riêng đi.
- Tức quá đi! - Mạch Quai thở hì hục quát tháo, hận chính mình vì cái gì vừa nãy không đánh cho tên Gia Trình vài cú cho hả giận rồi.
Dương Đình Phong nhìn rõ tâm trạng của hắn, có chút cảm thán, tên đầu sỏ này không có mình ở bên cạnh liền giống như trở thành một nam tử hán, thật sự không hiểu nỗi.
- Đi uống vài ly rượu không?
Mạch Quai không nói, theo sau Dương Đình Phong đi tới quầy rượu ngoài trời cách đó vài mét. Dương Đình Phong gọi ra hai ly rượu trước, nhìn Mạch Quai vẻ mặt than trời than đất, ngán ngẩm lên tiếng.
- Chuyện của họ họ biết cách giải quyết, cậu lo làm gì?
- Không phải, chỉ là... - Mạch Quai lưỡng lự một lát, quay sang nói với Dương Đình Phong.
- Phong này, cậu cảm thấy bạn gái của Gia Trình như thế nào?
- Là đàn chị khối trên? - Dương Đình Phong nheo mày.
- Không sai.
Dương Đình Phong trầm mặc suy nghĩ, thuận miệng nói.
- Ngoại hình cũng không tồi.
- Cậu đang khen chị ta hả!? - Mạch Quai nổi giận đùng đùng quát lên.
- Ban nãy thấy thái độ của chị ấy tôi có cảm giác không phải là người tốt. Mà sao lại hỏi cái này?
Mạch Quai thở ngắn thở dài, phục vụ vừa vặn đem hai ly rượu đưa tới, vừa xoay cổ ly vừa nói.
- Tôi lo chị ta sau này làm hại Tiểu Tinh. Vốn dĩ Gia Trình và chị ta cũng từng là người yêu, hiện tại anh ta lại quay về với Tiểu Tinh. Cậu biết đấy, phụ nữ vốn nhỏ nhen mà. - Mạch Quai vừa nói xong, cảm thấy có điểm gì đó không đúng đắn, vừa quay đầu, quả nhiên bắt gặp người kia lại bày ra tâm trạng u ám.
- Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi hiện tại chỉ xem cậu ấy là bạn bè thôi a.
Dương Đình Phong đem rượu cho vào miệng, hạ ly xuống lạnh lùng nói.
- Tôi đã nói gì đâu.
- Trên mặt cậu hiện nói rõ mồn một nha. - Mạch Quai hứng thú ôm lấy cổ Dương Đình Phong, dùng ngữ điệu trêu chọc.
- Phiền quá. Rượu mang ra thì uống đi.
Được rồi, người ta mời rượu thì phải dùng thôi. Mạch Quai nhún nhún vai, cầm ly rượu nhấm nhấm vài giọt, lập tức chau mày hỏi về phía nhân viên.
- Đây là rượu gì a? Ngọt quá.
- Là rượu Mao Đài nổi tiếng của Trung Quốc, có vị thơm kéo dài, không gây cho quý khách có cảm giác nhức đầu hay gắt cổ. Còn có, đặc biệt loại rượu này không mang vị đắng như bao rượu khác, rất ngọt. - Anh chàng nhân viên nở nụ cười thân thiện giải thích, làm Mạch Quai có chút ái ngại, nhỏ giọng nói.- Thật phiền quá... Tôi đang kiêng đồ ngọt, có thể đổi cho tôi loại rượu nào đắng hơn được không?
- Quý khách cứ tự nhiên.
Chàng nhân viên vừa nhận lấy ly rượu từ tay hắn, sau đó liền nghe thấy Dương Đình Phong ở bên cạnh chen vào nói.
- Phiền anh lấy loại vừa uống một chút.
Mạch Quai quay sang nhìn y thắc mắc.
- Cậu sẽ say. - Dương Đình Phong hời hợt trả lời, đem ly rượu trên tay mình ngửa cổ uống cạn sạch, lại nói tiếp.
- Tôi chỉ lo cho sức khỏe của cậu thôi.
Mạch Quai đỏ mặt ngoảnh đầu sang chỗ khác, nhận ly rượu mới từ chàng nhân viên, tâm tình có chút khẩn trương.
- Ai cần cậu quản. Lo phần cậu trước đi.
Một giờ sau, Dương Đình Phong và Mạch Quai đi dạo biển, biển đêm có chút tĩnh lặng, sóng vỗ vào bờ cũng nhẹ nhàng thư thái. Cả hai đều đi chân không, tay Dương Đình Phong xách hai đôi dép, nhìn Mạch Quai vô tư nghịch với sóng biển, thân ảnh cao gầy chạy tới chạy lui, chóng mặt kinh khủng.
- Cậu đứng một chỗ cho tôi được không?
- Không muốn.
- Cậu không thấy lạnh sao?
- Lạnh nên mới chạy cho đỡ lạnh.
Nói chuyện với hắn cũng như không, Dương Đình Phong đưa tay đỡ trán, không kiên nhẫn gằn giọng lên.
- Bước qua đây.
Mạch Quai xồng xộc chạy tới, nhìn sắc mặt Dương Đình Phong chuyển biến, lạnh lùng nói với hắn.
- Đi bộ cho tỉnh rượu, nhìn cậu chạy long nhong chóng mặt muốn chết.
- Đi bộ thì đi bộ a. - Mạch Quai bĩu bĩu môi dưới, tay ôm lấy cánh tay Dương Đình Phong, đầu tựa vào vai y nở nụ cười.
- Cảm ơn cậu.
Dương Đình Phong kinh ngạc.
- Vì chuyện gì?
- Vì mọi thứ, vì đã không bỏ mặc tôi. - Hắn cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhất trên đời.
Dương Đình Phong chỉ cười một tiếng, đi được một lúc lại phát hiện người kia ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Mệt rồi?
- Ân. - Mạch Quai gật gật đầu, đưa tay che miệng ngáp một hơi dài.
Dương Đình Phong tiến lên phía trước, khom lưng quỳ xuống, Mạch Quai không chút do dự vòng tay qua cổ y, an tĩnh nằm trên lưng đối phương.
Giữa khung cảnh bãi cát rộng lớn, thân ảnh một nam nhân cõng một nam nhân, hình ảnh nhỏ bé mà mang lại cảm giác khiến cho người ta ấm áp mà an toàn, Dương Đình Phong sải bước rất chậm, làm Mạch Quai ngủ rất ngon giấc, đôi lúc mơ màng tỉnh dậy phát hiện người kia vẫn đang cõng mình, thanh âm có chút ngái ngủ nói.
- Cậu không mệt sao?
- Vẫn chưa ngủ? - Dương Đình Phong ngoảnh đầu hỏi.
- Tôi sợ cậu mệt.
- Không mệt.
- Thật không?
- Ân. Ngủ đi.
Thật ấm áp, Mạch Quai chưa lần nào cảm thấy bản thân hạnh phúc đến như vậy, đầu chôn vào hõm cổ Dương Đình Phong, hai tay gắt gao ôm chặt cổ y, nhẹ nhàng mỉm cười.
- Tôi thật may mắn.
- Hửm? - Dương Đình Phong chau mày.
- Vì có cậu ở bên cạnh. Cho nên... Tôi sẽ hảo hảo quý trọng, không bao giờ để mất cậu, Dương Đình Phong.
Mạch Quai nói xong liền chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết được Dương Đình Phong đang đỏ mặt, vui vẻ nở nụ cười, trầm giọng nói.
- Cậu... đang tỏ tình gián tiếp với tôi sao?
Đáp lại chỉ là hơi thở đều đặn của Mạch Quai, Dương Đình Phong dừng cước bộ, ngoảnh đầu ra sau, quả nhiên ngủ thật rồi. Dương Đình Phong lắc đầu trào thua, sải bước hướng về phía khách sạn.
Về đến khách sạn, Dương Đình Phong chật vật vài phút mới mở được cửa phòng, một tay cõng Mạch Quai cẩn thận đặt hắn nằm trên giường, lấy khăn lông phủi cát trên chân hắn, nhẹ nhàng đắp chăn, bật máy điều hòa lên, rồi chui vào ổ chăn ôm hắn ngủ.
Gần 2 giờ sáng, Mạch Quai đang yên giấc đột nhiên dưới bụng truyền đến từng đợt đau đớn, giống như bị càn quét nội tạng, đau đến kinh thiên động địa, thành ra cả người liền lăn lộn vật vã trên giường, Dương Đình Phong nằm bên cạnh bị hắn làm cho tỉnh giấc, mơ màng ngẩng đầu xem xét tình hình của người kia, thấy mặt hắn nhăn nhíu, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt ứa đầy mồ hôi lạnh, hai tay gắt gao ôm lấy bụng mình.
- Mạch Quai. Tỉnh? - Dương Đình Phong sốt ruột hỏi.
Mạch Quai không trả lời, cũng không chịu mở mắt, bàn tay chật vật kéo lấy cổ tay Dương Đình Phong, cơ thể vặn vẹo, miệng không ngừng thở dốc.
Cảm thấy tình hình thật sự không ổn, Dương Đình Phong luồn tay bế Mạch Quai lên, ôm đến nửa đường người kia lại đột ngột tỉnh dậy, nhảy tọt xuống đất bò vào phòng tắm, tay ôm bụng nôn khan.
===== HẾT CHƯƠNG 24 =====
Bình luận truyện