Lãnh Thảo Hàm Trì
Quyển 1 - Chương 12: Xuất cung
Edit + Beta: Krizak
Sở Tụ làm mật thần cùng làm việc văn thư giống nhau. Đó là giúp hoàng đế chỉnh sửa công văn tấu chương, thỉnh thoảng đối với một vài sự tình cấp chút đề nghị, cũng giúp thảo ra chiếu lệnh; cậu có thể lý giải chuyện tình là mọi việc người kia đều muốn cậu biết đến, chức vị này nói nhàn thì rất nhàn, nói vội thì cũng là bề bộng công việc, toàn bộ nhìn chung hoàng đế đối cậu tín nhiệm cùng ỷ lại.
Trong cung chức vụ này cũng có rất nhiều người đảm nhiệm, Sở Tụ biết, hiện nay mật thần(*) như cậu thì có ba người, cậu là một trong những người đó, nhưng vẫn còn trong kỳ khảo thí (1), đương nhiên cũng rất nhàn nhã.
Cậu không cần vào triều sớm, chỉ cần bản thân thỏa đáng thời gian mà đi ngự thư phòng nhận phân phó, sau đó nếu vua có việc tuyên cậu đi thì mới đi.
Sở Tụ đảm nhiệm chức vụ này, đa phần ở trong cung, liền trở thành cung chức (2), mỗi nửa tháng có được hai ngày nghỉ, hai ngày này được phép ra cung làm những chuyện muốn làm.
Hiện tại, cách ngày tuyển dụng đã qua mười ngày, chức vị này chính là cùng cảm giác trong tưởng tượng có chút bất đồng, cậu làm công việc này không cần thông minh mưu lược, chỉ là văn học ở trình độ cao một chút, hơn nửa cậu cũng không gặp chuyện gì đặc biệt lớn. Sửa sang tấu chương, thảo ra chiếu lệnh đều là điều động một bộ phận các quan viên, cày bừa vụ xuân, các hạng mục công việc, thủy lợi, tiết thanh minh tế trời, hoàng thân quốc thích, quý tộc đại thần cùng nhau tứ hôn, còn có chuẩn bị tuyển phi cho hoàng đế…tất cả mọi việc, nhưng lại tuyệt đối không liên quan đến vấn đề quân chính (3). Sở Tụ cũng không có bởi vì nó mà bất mãn, chẳng qua trong lòng có chút khó chịu, dù sao hiện thực mãi mãi không bằng lý tưởng bọn cậu cũng ở trung gian, sự chênh lệch làm cho người ta không ngưng cố gắng, không ngừng tiến bước.
Sở Tụ hi vọng những ngày như vậy không cần lâu lắm. Tuy rằng chuyện tình phức tạp nhỏ bé có thể luyện người kiên nhẫn, làm cho người ta càng thêm trầm ổn, thế nhưng như vậy đi xuống, tình cảm mãnh liệt cũng sẽ không còn thừa lại bao nhiêu.
Hoàng đế đã chuẩn bị chuyện xuất binh, bất quá vấn đề binh quyền quân ngũ vẫn còn là chuyện trở ngại rất lớn, chờ tướng quân xử lý tốt mọi chuyện, thời gian không biết phải mất bao lâu. Cái gọi là binh quý thần tốc, chỉ có tại thời điểm địch nhân không phòng bị hành động bất ngờ mới có khả năng chiến thắng. Đối với Cẩm quốc thời cơ ra quân đã qua, vậy chỉ có thể đợi lúc quân tâm mệt mỏi tái tiến công, đồng thời cũng chờ tiết trời ấm lại. Mãn giang xuân thủy đã khởi, bỏ lỡ thời cơ qua sông, lại chỉ có thể chờ mùa hạn cùng mùa đông kế tiếp.
Đi vào trong cung hơn mười ngày, Sở Tụ xem đủ loại sách vở, đối tình huống thế giới này càng thêm hiểu rõ, ở đây theo Hạ Thương Chu, xuân thu Chiến quốc, đến Tần cùng Tây Hán đều ôn hòa cùng một chỗ, tương tự Trung Hoa thời cổ đại, chỉ là có chút bất đồng, khi còn làm Dịch Dương học trong môn lịch sử đã khảo chứng sai rồi; đến Tây Hán, không còn xuất hiện tân triều vương Mãng, sau đó cũng không có Đông Hán thành lập, Lưu Bang lập Hán triều giang sơn cuối cùng hơn bốn trăm năm, sau lâm vào phân chia không ổn định, thẳng đến thời đại Tam quốc vững chắc bắt đầu.
Thời đại hòa bình, có khoa kỹ (4) tiến bộ; náo động bên trong, triều đại thay đổi, chính thể (5) dễ dàng được cải tạo. Này Tam quốc thế gian, khoa kỹ cùng chính trị thể chế đã mở rộng đến tùy đường phát triển. Thừa quốc lúc này, chế độ quan lại cùng tam tỉnh lục bộ giống nhau, kỳ thực khoa cử cũng đã từng được tiền nhân đưa ra, chẳng qua vì lực lượng thế tộc cường đại quá mức, còn chưa áp dụng đã bị bãi bỏ.
Sở Tụ phân tích nguyên nhân khoa cử thất bại, chủ yếu là hoàng đế quyết đoán không đủ, lại còn thỏa hiệp với thế tộc. Sau, cậu không nghĩ tới việc đưa ra chế độ khoa cử sẽ không được chọn dùng, bởi vì cậu cảm thụ được vị đế vương này hùng tâm mạnh mẽ, mà như vậy sẽ làm cho người kia đi phổ biến pháp chế.
Cây đào phấn hồng điệu lạc trần ai (6), bóng cây xanh xanh nhàn nhạt màu lá, điểm một chút quả đào nho nhỏ càng thêm tô xuyết xinh đẹp.
Mùa xuân là mùa của hy vọng.
Sở Tụ tại dáng đào múa hoàn một bộ Thái cực quyền, thần thanh khí sảng, cậu trở lại phòng thì đã có người mang điểm tâm đến, một chén cháo, hai cái bánh bao lớn.
Ngày hôm nay là ngày cậu nghỉ, nguyên tưởng rằng người kia sẽ không cho cậu ra cung, không nghĩ tới cậu còn chưa đối hoàng đế nhắc nhở, thì Tần Nguyệt đã đến đưa cậu đi, hơn nữa nàng ra cung còn được hoàng huynh cho phép.
Sở Tụ trong cung mười mấy ngày, vị công chúa điêu ngoa này hầu như mỗi ngày đều đến quấn lấy cậu, mà hoàng đế đối chuyện này làm như không thấy, hoàn toàn không sợ cậu đem muội muội hắn lừa gạt. Bất quá thời gian hơn mười ngày, Sở Tụ cũng yêu thích vị công chúa này, tựa như muội muội trước kia của cậu. Ở hiện đại, cả nhà chỉ có cậu là trưởng nam, đường muội biểu muội lại đầy một đống, cậu đối phó với nữ hài tử cũng cùng một bộ dáng.
Giao hẹn tại đông môn hoàng cung tại giờ thìn (8h sáng), Sở Tụ mang theo ngân lượng tháng này, cầm theo lệnh bài ra cung, thu dọn thỏa đáng liền đi đến nơi hẹn.
Nam môn là cổng chính của các đại thần tiến cung, mà đông môn là nơi gần hậu cung nhất, tạo điều kiện cho người trong cung xuất nhập.
Đã qua tiết thanh minh, ngày dần dần cũng dài, giờ thìn sáng sớm, thái dương đã lên cao, hỏa hồng ánh nắng, ánh sáng vạn trượng soi rọi ruộng đồng như một bức họa, góc tường hoàng cung cao ngất bị thái dương kéo ra cái bóng thật dài. Sở Tụ đứng ở trước cửa đông cung quay đầu nhìn về cung điện phía sau, kiến trúc bên trong đúng là rộng lớn hùng vĩ, ở đây tượng trưng cho phương Bắc đại địa – quyền lực cao nhất Thừa quốc, đế vương bên trong nói mỗi một câu đều ảnh hưởng thiên hạ, đây là sức mạnh của quyền lực, hắn có khả năng khống chế đất đai mỗi người.
Sở Tụ đi đến cửa cung, đưa lệnh bài trong tay cho thị vệ nhìn. Thị vệ nhìn nửa ngày không có phản ứng, sau đó vẻ mặt đỏ bừng, tiếp cũng không tiếp lệnh bài trong tay cậu kiểm tra, ấp a ấp úng phun ra một câu, “Nương nương, ngài…ngài không nên làm khó thuộc hạ, ngài muốn ra cung phải có thánh chỉ của hoàng thượng, cho dù nữ cải nam trang, cũng…cũng__”
Sở Tụ nghe được lời hắn nói, dở khóc dở cười, không nghĩ tới việc này thị vệ đem cậu thành nữ phẫn nam trang ra khỏi cung, cậu lớn lên nhìn giống nữ nhân, Sở Tụ ở đây tức giận chịu không được, nhìn thị vệ cũng không còn cách nào khác nói. “Ta là ngự dụng văn thư của hoàng thượng, cũng không dám có thân phận trèo cao, nương nương cái gì. Kiểm tra lệnh bài rồi cũng nhanh để ta đi ra ngoài!”
Sở Tụ rất không vui khi nghe lời nói của thị vệ, hơn nữa ánh mắt theo dõi cậu nhìn rất phản cảm, lời nói cũng tự nhiên vọt lên.
Việc này thị vệ nghe thanh âm của cậu trong trẻo ôn nhu, nhưng mà cũng không phải là thanh âm nữ nhân. Trực tại cửa cung, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, ngày hôm nay đến phiên hắn kiểm tra lệnh bài xuất nhập, mà cũng chưa bao giờ gặp qua sự tình này, liền không biết làm thế nào mới phải.
Phóng cậu đi ra ngoài, nói không chừng chính là nam sủng hoàng đế dưỡng trong cung, hắn nghe huynh đệ ở bên Lan Uyển cung nói, gần đây hoàng thượng thường đi đến chỗ đó, đối mấy vị nam phi bên trong rất là sủng ái; không cho đi, hắn cũng không biết lấy cớ gì, cái này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Ngài…Ngài đợi một chút.” Thị vệ để Sở Tụ một bên đi hỏi người khác, nói một hồi, trở về vẫn là không cho cậu đi.
Thị vệ gác cửa đều đem cậu nhìn chằm chằm, còn ghé tai thì thầm nói nhỏ.
Sở Tụ không nghĩ tới ra cung phiền toái như vậy, thật sự là tú tài ngộ được binh. Cậu đang chuẩn bị lấy giầy tờ chứng minh thân phận cậu đưa ra, đã bị một thanh âm hữu lực đánh gãy. “Các ngươi canh cửa không tốt, làm cái gì vậy?”
Sở Tụ ngẩng đầu, thấy từ hào thành đi tới một người, thân ảnh cao lớn dường như phiếm kim quang, lộ vẻ hùng tráng mà lực lưỡng. Sở Tụ nghĩ, này là một đại nam nhân đi! Lần đầu tiên, cậu thông qua so sánh, đối thân thể này biểu thị bất mãn.
Thị vệ lập tức lấy lại tinh thần, cùng kêu lên, “Lý thống lĩnh!”
Người đi tới gật đầu một cái, nhìn về phía Sở Tụ bên này, thị vệ trước mặt Sở Tụ đi qua hội báo tình huống xảy ra.
Một lát sau Lý thống lĩnh cùng nhau đi tới.
Sở Tụ lúc này mới nhìn rõ, vị thống lĩnh này cậu tại ngự thư phòng có gặp qua, tên Lý Minh Đồng, là thống lĩnh thị vệ trong cung, hoàng đế đối hắn tín nhiệm có thừa, cũng cùng hắn rất thân, thường xuyên xưng hô Minh Đồng.
_____________________________________
(1) Kiểm tra.
(*) Xin nói lại một chút về mật thần: thư ký chính/thư ký bí mật, mình thấy đang là cổ trang nên cũng không biết dùng từ nào cho hợp, đành lấy liều là mật thần, mật thần ở đây cũng không hoàn toàn là người bí mật không lộ diện, chỉ đơn giản là bàn chính sự không cần thiết người ngoài nghe, nên mình liều lĩnh dùng mật thần.
(2) Quản lý cung điện.
(3) Quân sự và chính trị.
(4) Khoa học kỹ thuật.
(5) Hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước.
(6) Hạt bụi rơi xuống.
Sở Tụ làm mật thần cùng làm việc văn thư giống nhau. Đó là giúp hoàng đế chỉnh sửa công văn tấu chương, thỉnh thoảng đối với một vài sự tình cấp chút đề nghị, cũng giúp thảo ra chiếu lệnh; cậu có thể lý giải chuyện tình là mọi việc người kia đều muốn cậu biết đến, chức vị này nói nhàn thì rất nhàn, nói vội thì cũng là bề bộng công việc, toàn bộ nhìn chung hoàng đế đối cậu tín nhiệm cùng ỷ lại.
Trong cung chức vụ này cũng có rất nhiều người đảm nhiệm, Sở Tụ biết, hiện nay mật thần(*) như cậu thì có ba người, cậu là một trong những người đó, nhưng vẫn còn trong kỳ khảo thí (1), đương nhiên cũng rất nhàn nhã.
Cậu không cần vào triều sớm, chỉ cần bản thân thỏa đáng thời gian mà đi ngự thư phòng nhận phân phó, sau đó nếu vua có việc tuyên cậu đi thì mới đi.
Sở Tụ đảm nhiệm chức vụ này, đa phần ở trong cung, liền trở thành cung chức (2), mỗi nửa tháng có được hai ngày nghỉ, hai ngày này được phép ra cung làm những chuyện muốn làm.
Hiện tại, cách ngày tuyển dụng đã qua mười ngày, chức vị này chính là cùng cảm giác trong tưởng tượng có chút bất đồng, cậu làm công việc này không cần thông minh mưu lược, chỉ là văn học ở trình độ cao một chút, hơn nửa cậu cũng không gặp chuyện gì đặc biệt lớn. Sửa sang tấu chương, thảo ra chiếu lệnh đều là điều động một bộ phận các quan viên, cày bừa vụ xuân, các hạng mục công việc, thủy lợi, tiết thanh minh tế trời, hoàng thân quốc thích, quý tộc đại thần cùng nhau tứ hôn, còn có chuẩn bị tuyển phi cho hoàng đế…tất cả mọi việc, nhưng lại tuyệt đối không liên quan đến vấn đề quân chính (3). Sở Tụ cũng không có bởi vì nó mà bất mãn, chẳng qua trong lòng có chút khó chịu, dù sao hiện thực mãi mãi không bằng lý tưởng bọn cậu cũng ở trung gian, sự chênh lệch làm cho người ta không ngưng cố gắng, không ngừng tiến bước.
Sở Tụ hi vọng những ngày như vậy không cần lâu lắm. Tuy rằng chuyện tình phức tạp nhỏ bé có thể luyện người kiên nhẫn, làm cho người ta càng thêm trầm ổn, thế nhưng như vậy đi xuống, tình cảm mãnh liệt cũng sẽ không còn thừa lại bao nhiêu.
Hoàng đế đã chuẩn bị chuyện xuất binh, bất quá vấn đề binh quyền quân ngũ vẫn còn là chuyện trở ngại rất lớn, chờ tướng quân xử lý tốt mọi chuyện, thời gian không biết phải mất bao lâu. Cái gọi là binh quý thần tốc, chỉ có tại thời điểm địch nhân không phòng bị hành động bất ngờ mới có khả năng chiến thắng. Đối với Cẩm quốc thời cơ ra quân đã qua, vậy chỉ có thể đợi lúc quân tâm mệt mỏi tái tiến công, đồng thời cũng chờ tiết trời ấm lại. Mãn giang xuân thủy đã khởi, bỏ lỡ thời cơ qua sông, lại chỉ có thể chờ mùa hạn cùng mùa đông kế tiếp.
Đi vào trong cung hơn mười ngày, Sở Tụ xem đủ loại sách vở, đối tình huống thế giới này càng thêm hiểu rõ, ở đây theo Hạ Thương Chu, xuân thu Chiến quốc, đến Tần cùng Tây Hán đều ôn hòa cùng một chỗ, tương tự Trung Hoa thời cổ đại, chỉ là có chút bất đồng, khi còn làm Dịch Dương học trong môn lịch sử đã khảo chứng sai rồi; đến Tây Hán, không còn xuất hiện tân triều vương Mãng, sau đó cũng không có Đông Hán thành lập, Lưu Bang lập Hán triều giang sơn cuối cùng hơn bốn trăm năm, sau lâm vào phân chia không ổn định, thẳng đến thời đại Tam quốc vững chắc bắt đầu.
Thời đại hòa bình, có khoa kỹ (4) tiến bộ; náo động bên trong, triều đại thay đổi, chính thể (5) dễ dàng được cải tạo. Này Tam quốc thế gian, khoa kỹ cùng chính trị thể chế đã mở rộng đến tùy đường phát triển. Thừa quốc lúc này, chế độ quan lại cùng tam tỉnh lục bộ giống nhau, kỳ thực khoa cử cũng đã từng được tiền nhân đưa ra, chẳng qua vì lực lượng thế tộc cường đại quá mức, còn chưa áp dụng đã bị bãi bỏ.
Sở Tụ phân tích nguyên nhân khoa cử thất bại, chủ yếu là hoàng đế quyết đoán không đủ, lại còn thỏa hiệp với thế tộc. Sau, cậu không nghĩ tới việc đưa ra chế độ khoa cử sẽ không được chọn dùng, bởi vì cậu cảm thụ được vị đế vương này hùng tâm mạnh mẽ, mà như vậy sẽ làm cho người kia đi phổ biến pháp chế.
Cây đào phấn hồng điệu lạc trần ai (6), bóng cây xanh xanh nhàn nhạt màu lá, điểm một chút quả đào nho nhỏ càng thêm tô xuyết xinh đẹp.
Mùa xuân là mùa của hy vọng.
Sở Tụ tại dáng đào múa hoàn một bộ Thái cực quyền, thần thanh khí sảng, cậu trở lại phòng thì đã có người mang điểm tâm đến, một chén cháo, hai cái bánh bao lớn.
Ngày hôm nay là ngày cậu nghỉ, nguyên tưởng rằng người kia sẽ không cho cậu ra cung, không nghĩ tới cậu còn chưa đối hoàng đế nhắc nhở, thì Tần Nguyệt đã đến đưa cậu đi, hơn nữa nàng ra cung còn được hoàng huynh cho phép.
Sở Tụ trong cung mười mấy ngày, vị công chúa điêu ngoa này hầu như mỗi ngày đều đến quấn lấy cậu, mà hoàng đế đối chuyện này làm như không thấy, hoàn toàn không sợ cậu đem muội muội hắn lừa gạt. Bất quá thời gian hơn mười ngày, Sở Tụ cũng yêu thích vị công chúa này, tựa như muội muội trước kia của cậu. Ở hiện đại, cả nhà chỉ có cậu là trưởng nam, đường muội biểu muội lại đầy một đống, cậu đối phó với nữ hài tử cũng cùng một bộ dáng.
Giao hẹn tại đông môn hoàng cung tại giờ thìn (8h sáng), Sở Tụ mang theo ngân lượng tháng này, cầm theo lệnh bài ra cung, thu dọn thỏa đáng liền đi đến nơi hẹn.
Nam môn là cổng chính của các đại thần tiến cung, mà đông môn là nơi gần hậu cung nhất, tạo điều kiện cho người trong cung xuất nhập.
Đã qua tiết thanh minh, ngày dần dần cũng dài, giờ thìn sáng sớm, thái dương đã lên cao, hỏa hồng ánh nắng, ánh sáng vạn trượng soi rọi ruộng đồng như một bức họa, góc tường hoàng cung cao ngất bị thái dương kéo ra cái bóng thật dài. Sở Tụ đứng ở trước cửa đông cung quay đầu nhìn về cung điện phía sau, kiến trúc bên trong đúng là rộng lớn hùng vĩ, ở đây tượng trưng cho phương Bắc đại địa – quyền lực cao nhất Thừa quốc, đế vương bên trong nói mỗi một câu đều ảnh hưởng thiên hạ, đây là sức mạnh của quyền lực, hắn có khả năng khống chế đất đai mỗi người.
Sở Tụ đi đến cửa cung, đưa lệnh bài trong tay cho thị vệ nhìn. Thị vệ nhìn nửa ngày không có phản ứng, sau đó vẻ mặt đỏ bừng, tiếp cũng không tiếp lệnh bài trong tay cậu kiểm tra, ấp a ấp úng phun ra một câu, “Nương nương, ngài…ngài không nên làm khó thuộc hạ, ngài muốn ra cung phải có thánh chỉ của hoàng thượng, cho dù nữ cải nam trang, cũng…cũng__”
Sở Tụ nghe được lời hắn nói, dở khóc dở cười, không nghĩ tới việc này thị vệ đem cậu thành nữ phẫn nam trang ra khỏi cung, cậu lớn lên nhìn giống nữ nhân, Sở Tụ ở đây tức giận chịu không được, nhìn thị vệ cũng không còn cách nào khác nói. “Ta là ngự dụng văn thư của hoàng thượng, cũng không dám có thân phận trèo cao, nương nương cái gì. Kiểm tra lệnh bài rồi cũng nhanh để ta đi ra ngoài!”
Sở Tụ rất không vui khi nghe lời nói của thị vệ, hơn nữa ánh mắt theo dõi cậu nhìn rất phản cảm, lời nói cũng tự nhiên vọt lên.
Việc này thị vệ nghe thanh âm của cậu trong trẻo ôn nhu, nhưng mà cũng không phải là thanh âm nữ nhân. Trực tại cửa cung, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, ngày hôm nay đến phiên hắn kiểm tra lệnh bài xuất nhập, mà cũng chưa bao giờ gặp qua sự tình này, liền không biết làm thế nào mới phải.
Phóng cậu đi ra ngoài, nói không chừng chính là nam sủng hoàng đế dưỡng trong cung, hắn nghe huynh đệ ở bên Lan Uyển cung nói, gần đây hoàng thượng thường đi đến chỗ đó, đối mấy vị nam phi bên trong rất là sủng ái; không cho đi, hắn cũng không biết lấy cớ gì, cái này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Ngài…Ngài đợi một chút.” Thị vệ để Sở Tụ một bên đi hỏi người khác, nói một hồi, trở về vẫn là không cho cậu đi.
Thị vệ gác cửa đều đem cậu nhìn chằm chằm, còn ghé tai thì thầm nói nhỏ.
Sở Tụ không nghĩ tới ra cung phiền toái như vậy, thật sự là tú tài ngộ được binh. Cậu đang chuẩn bị lấy giầy tờ chứng minh thân phận cậu đưa ra, đã bị một thanh âm hữu lực đánh gãy. “Các ngươi canh cửa không tốt, làm cái gì vậy?”
Sở Tụ ngẩng đầu, thấy từ hào thành đi tới một người, thân ảnh cao lớn dường như phiếm kim quang, lộ vẻ hùng tráng mà lực lưỡng. Sở Tụ nghĩ, này là một đại nam nhân đi! Lần đầu tiên, cậu thông qua so sánh, đối thân thể này biểu thị bất mãn.
Thị vệ lập tức lấy lại tinh thần, cùng kêu lên, “Lý thống lĩnh!”
Người đi tới gật đầu một cái, nhìn về phía Sở Tụ bên này, thị vệ trước mặt Sở Tụ đi qua hội báo tình huống xảy ra.
Một lát sau Lý thống lĩnh cùng nhau đi tới.
Sở Tụ lúc này mới nhìn rõ, vị thống lĩnh này cậu tại ngự thư phòng có gặp qua, tên Lý Minh Đồng, là thống lĩnh thị vệ trong cung, hoàng đế đối hắn tín nhiệm có thừa, cũng cùng hắn rất thân, thường xuyên xưng hô Minh Đồng.
_____________________________________
(1) Kiểm tra.
(*) Xin nói lại một chút về mật thần: thư ký chính/thư ký bí mật, mình thấy đang là cổ trang nên cũng không biết dùng từ nào cho hợp, đành lấy liều là mật thần, mật thần ở đây cũng không hoàn toàn là người bí mật không lộ diện, chỉ đơn giản là bàn chính sự không cần thiết người ngoài nghe, nên mình liều lĩnh dùng mật thần.
(2) Quản lý cung điện.
(3) Quân sự và chính trị.
(4) Khoa học kỹ thuật.
(5) Hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước.
(6) Hạt bụi rơi xuống.
Bình luận truyện