Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 25: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (19)



Editor: Nha Đam
Quê hương của Ôn Thành nằm ở một ngôi làng hẻo lánh nhất ở Nam Thành – Làng Đào Hoa.
Đi xe buýt từ thành phố Nam Thành, đi mất hai chuyến xe buýt, sau đó mới có thể đến thị trấn nơi quê hương của anh ấy.
Sau khi đến nơi, có tìm được người hay không còn phụ thuộc vào vận may.
Cố Sanh và Chương Văn Hào bắt đầu đi vào buổi sáng, sau mấy lần trung chuyển, gần đến chạng vạng mới đến làng Đào Hoa.
Chương Văn Hào từ nhỏ chưa bao giờ gặp khó khăn, tuy rằng tạm thời trốn nhà nhưng sẽ không bao giờ thiếu tiền, sau khi lăn lộn một ngày, anh rất mệt mỏi, ngơ ngác nhìn Cố Sanh, cả người như bị xé rách, anh thắc mắc: "Tại sao chúng ta không đi taxi?"
Có phải Cố Sanh muốn thể hiện tấm chân tình của mình nên nhất quyết bắt xe buýt, từng bước đi tới?
Giống như Đường Tăng lên Tây Thiên thỉnh kinh vậy, rõ ràng một lần là có thể được giải quyết được sự việc, nhưng nhất quyết phải thể hiện thành ý?
Trong lòng Chương Văn Hào thật sự nghĩ như vậy.
Rốt cuộc, tiểu tiên nữ táo bạo luôn là gây động thái lớn.
Cố Sanh cứng đờ.
Mẹ kiếp!
Cô quan tâm quá nên bị loạn sao?!
Tại sao cô lại ngốc như vậy ... Tại sao cô ấy không nhờ chú Chương đưa cô đến đây?!
Chắc là xem phim thần tượng nhiều quá nên chỉ số IQ bị ảnh hưởng đôi chút.
Cố Sanh cảm thấy không thể để Chương Văn Hào nhìn thấu sự bất cẩn của mình, Tiểu tiên phải giữ cho mình sự khôn ngoan, cô thực sự cảm thấy có lỗi với Ôn Thành, dọc đường đều miên man suy nghĩ, nếu ... nếu cô trực tiếp giam cầm Ôn Lan. Liệu bà ấy có thể tránh được kiếp nạn này không?
Cố Sanh rất hối hận, cô đã biết kết quả rồi, vậy tại sao cô không cố gắng hết sức?!
Nhìn thấy Cố Sanh xuất thần, sau một ngày mệt mỏi, dáng vẻ nhỏ bé của cô giống như một bông hoa mẫu đơn bị sương giá, đôi mắt mờ sương tinh tế đến tội lỗi.
Thật xinh đẹp!
Chương Văn Hào ngẩn người, nhưng anh nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.
Trước đây anh thích Cố San,h bây giờ anh vẫn thích, nhưng vợ của anh em không thể động!
Đây là quy luật của cuộc sống!
"Cố Sanh? Trời sắp tối, nơi này thực sự rất lạnh. Chẳng lẽ anh trai tôi đối xử với người ta đều lạnh nhạt."
Cố Sanh: "..." Logic này khiến người ta có chút nghi ngờ chỉ số IQ.
Làng Đào Hoa được bao quanh bởi những ngọn núi, khoảng năm giờ tối, bầu trời hoàn toàn tối đen, chỉ có khói và ánh đèn phía xa soi đường.
Chưa kịp bước, mấy giọt mưa lạnh buốt tạt vào mặt, trời đổ mưa.
Cố Sanh nhìn vào điện thoại, điện thoại của Ôn Thành đã được bật lên, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Anh không bao giờ bỏ qua những cuộc điện thoại của cô, khả năng duy nhất là Ôn Thành có thể đã suy sụp và vô cùng chán nản, không thể nói chuyện với cô được.
Mưa nặng hạt dần.
Con đường núi trải sỏi, đi trên đó không thoải mái lắm, Cố Sanh tăng nhanh tốc độ, cô phải đi đến nơi thiếu ánh sáng để tìm thiếu niên của mình.
Chương Văn Hào đuổi theo từ phía sau, Cố Sanh cảm thấy có thứ gì đó phủ lên đầu cô, cơn mưa lạnh giá không còn đập vào mặt cô nữa.
Cuối cùng cô cũng quay mặt lại và nhìn thoáng qua lớp keo da chó nhà họ Chương kia.
Thấy Chương Văn Hào đang đến gần, cố gắng giữ cả hai người họ ở một bên của thế giới, "Cố Sanh, cậu thấy tôi thông minh không. Tôi đã xem dự báo thời tiết trước khi ra ngoài vào sáng nay." Anh ta lắc chiếc ô trong tay, như thể muốn được khen ngợi.
Cố Sanh không có tâm trạng để ý đến anh ta, tiếp tục tăng tốc độ của mình.
Chương Văn Hào mím môi, một tay cầm ô đi theo Cố Sanh.
Ở nơi hoang vu này, anh không được xúc phạm đến tiểu tiên nữ hung bạo, cũng không phải chuyện phơi xác ở nơi hoang vu này chưa từng xảy ra.
Đi bộ khoảng nửa giờ, Cố Sanh và Chương Văn Hào đến một ngôi làng, ngôi làng không rộng lắm, khoảng cách giữa các hộ gia đình rất lớn, may mắn là lúc này chưa đi ngủ, nếu không không thể hỏi thăm tin tức trong đêm mưa này.
Cố Sanh lớn lên xinh đẹp và đáng yêu. Miễn là cô ấy không bạo lực, thì quả thực đúng là một cô gái nhỏ mềm mại. Cô ấy bước đến gần một người phụ nữ tầm 40 50 tuổi và hỏi thẳng: "Cô ơi, cháu chào cô, cô cho cháu hỏi Ôn Lan có phải ở làng này không ạ? "
Người phụ nữ nghe xong liền nhìn lên nhìn xuống Cố Sanh và Chương Văn Hào, Cố Sanh thì không cần phải nói, lúc trầm lặng thì cô ấy là một cô tiên nhỏ dễ thương, Chương Văn Hào có làn da bánh mật và khuôn mặt trẻ thơ. Khi không nói, cả người nhìn qua chính là mấy đứa nhỏ ngây thơ.
Người phụ nữ nghe vậy thở dài, "Ai, Ôn Lan đó cũng là một người đáng thương, nếu hơn mười năm trước không sinh ra đứa con hoang kia ..." Người phụ nữ ngừng nói và chuyển chủ đề, "Mà này, các cháu là gì của Ôn Lan? Cô ấy đã không rồi, hôm nay nhà họ Ôn sẽ cử hành tang lễ. "
Ngay khi giọng nói của người phụ nữ kia rơi xuống, liền nhìn thấy đôi mắt của cô tiên nhỏ đột nhiên trở nên rất dữ tợn.
Chương Văn Hào và Cố Sanh đứng chung một chiếc ô, ngay cả khi họ không ở gần, anh cũng cảm thấy sự oán niệm sâu sắc của cô, để ngăn ngừa trường hợp ngày mai trên đầu đề Nam Thành lại có một tiết mục "Tiểu tiên nữ hung bạo ở nông thôn" vào ngày mai. Những lời của người phụ nữ đó khiến Chương Văn Hào không vừa lòng, nhưng anh rốt cuộc cũng là nam nhân, chỉ có anh mới có thể ngăn cản tiểu tiên tử hung bạo lúc này.
Chương Văn Hào lại hỏi: "Vậy thì xin hỏi nhà họ Ôn ở đâu? Chúng cháu là ... Bạn của dì Ôn."
Người phụ nữ nhìn Cố Sanh và Chương Văn Hào nhiều lần và tự nhủ lòng mình: Làm sao Ôn Lan có thể kết bạn với mấy người trẻ tuổi ở độ tuổi 40 như vậy?
Tuy nhiên, người phụ nữ không tiếp tục hỏi thêm, chỉ về phía đồn không mông quạnh trước mặt, nói: "Đi thẳng về phía trước sẽ thấy tang lễ của nhà họ Ôn. Đi đến đấy phải cẩn thận. Con trai của Ôn Lan cũng ở đó. Thằng nhóc đó rất lạnh lùng. "
Tâm tình của Chương Văn Hào không tốt nên một tay lôi kéo Cố Sanh đi về phía trước.
"Cố Sanh, đừng cần đem lời nói ở người khác ở trong lòng, chỉ cần hai người chúng ta biết rằng Ôn Thành của chúng ta là một người tốt là được."
Cố Sanh liếc nhìn anh ta, rõ ràng là anh là học sinh cấp 3, trái lại lại đi dạy dỗ cô là như thế nào?
Hai người đi được một đoạn trên con đường sỏi bùn lầy lội, quả nhiên thấy trước cửa một ngôi nhà dựng lên một cái lán, người ra vào rải rác, còn Cố Sanh thì thấy ở cửa có vòng hoa và lụa trắng.
Chính là nơi này.
Không do dự, Cố Sanh lao ra khỏi ô và đi thẳng vào nhà họ Ôn.
Thoạt nhìn, cô nhìn thấy Ôn Thành quỳ trước linh vị, thiếu niên mặc hiếu phục dáng người cao gầy, Cố Sanh chậm rãi đi về phía anh, anh vốn là tức giận rời đi không nói lời từ biệt. Theo tính khí kiêu ngạo của cô, chắc chắn cô sẽ lên dạy dỗ anh một trận, nhưng lúc này trong lòng cô ấy chỉ có đau lòng và áy náy.
Dù là Bạch Tử Thanh, Cơ Mặc hay Ôn Thành, họ đều có thể dễ dàng khiến Cố Sanh cảm thấy đau khổ.
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Sanh với mái tóc ướt với đôi mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nhưng vẫn không nói gì.
Người đến đưa tang hầu như không còn, nhưng đêm nay anh muốn canh giữ linh cữu nên Ôn Thành ở đây suốt.
Khi anh đứng lên, đôi chân của anh có vẻ không tốt, hẳn là do quỳ quá lâu.
Cố Sanh ngước nhìn anh, đôi mắt đã ướt đẫm, nhưng vẫn không nói lời nào.
Nhà họ Ôn là một tòa nhà nhỏ kiểu phương tây, Ôn Thành dẫn Cố Sanh rời khỏi linh đường, lập tức lên lầu 2, đi thẳng lên lầu hai, trầm giọng nói: "Em không swoj lạc đường à!"
Đôi mắt thiếu niên đỏ ngầu, không biết là do thức đêm, hay do khóc?
Cố Sanh cũng có tình cảm với Ôn Lan, huống chi là Ôn Thành.
Cố Sanh rốt cuộc nhịn không được, òa khóc ôm eo Ôn Thành, "Nếu anh cảm thấy buồn thì hãy nói cho em biết, mặc dù dì Ôn không còn nữa nhưng anh vẫn còn có em."
Sau đó, cô ấy khóc dữ dội hơn.
Ôn Thành lúc đầu còn hơi trì trệ, nhưng dần dần anh vòng tay ôm cô gái của mình, hôn nhẹ lên trên mái tóc ướt của cô rồi thì thầm: "Ừ."
Anh vẫn còn cô chứ không phải không có gì.
"E hèm, cái đó... Tôi cũng ở đây." Chương Văn Hào cảm thấy mình nên cho Ôn Thành biết tâm ý của mình.
Cố Sanh lặn lội đường xa đến đây, anh cũng vậy.
Ôn Thành hơi nhíu mày, buông Cố Sanh ra, cầm máy sấy tóc sấy tóc cho cô.
Căn phòng rất yên tĩnh, khách đến phúng viếng hầu như đều rời đi, Chương Văn Hào không quen yên tĩnh, tiến lên một bước, một lần nữa chặn ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt trên đầu, thay vào đó, anh trở thành bóng đèn chói sáng nhất.
"Anh ơi, em cũng ướt rồi!"
Chương Văn Hào dù sao cũng tự nhận mình là đàn ông, trời mưa rất to nên đã nghiêng ô về phía Cố Sanh, Cố Sanh mặc dù tóc ướt nhưng anh gần như ướt hết cả người. Anh trai không nhìn thấy sao?
Tóc của anh cũng cần được sấy khô.
Cố Sanh tóc dày mềm mại, đầu ngón tay của Ôn Thành xen vào trong đó, trong lúc sấy, hương hoa nhài nở rộ, trái tim thiếu niên dường như đã tìm được điểm đến đã mất từ ​​lâu, cuộc sống của anh dường như không có bất hạnh như vậy.
Chương Văn Hào cắt ngang sự lưu luyến si mê của Ôn Thành.
Ôn Thành cuối cùng cũng liếc mắt nhìn anh một chút, quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt, khi ở Tứ Trung, hai người càng nhìn càng ghét.
Trước đây, Chương Văn Hào vẫn luôn có tâm tư không nên có với Cố Sanh, và anh ta cũng đã có hành động thực tế nhiều lần.
Vì vậy, Ôn Thành đương nhiên không có ấn tượng tốt về Chương Văn Hào.
Nhưng mà hôm nay Ôn Thành không có đánh Chương Văn Hào, anh cũng không biết mình bị sao vậy, nghe được tiếng gọi anh trai của Chương Văn Hào, Ôn Thành cầm khăn khô ném lên đầu anh ta, "Tự lau đi. "
Chương Văn Hào: "..." Tại sao cách đối xử của anh đối với mình và Cố Sanh lại khác nhau nhiều như vậy?!
...
Ôn Lan có một người anh trai, nhưng ngôi nhà kiểu Tây nhỏ này ở làng Đào Hoa được xây dựng bằng tiền tiết kiệm của Ôn Lan trong nhiều năm.
Chỉ là Ôn Lan không thường xuyên trở về, cho nên căn nhà đã bị bỏ trống, rất nhiều thiết bị sinh hoạt trong đó cũng không có hoàn thiện
Sau khi Cố Sanh và Chương Văn Hào thản nhiên dùng bữa tối, cả hai đều đi cùng Ôn Thành để xuống lầu canh gác đêm.
Cố Sanh nhận thấy thái độ của những thành viên còn lại trong gia đình họ Ôn rất tệ, còn có một vài người đang hút thuốc và đùa giỡn trong nhà tang lễ, họ không có ý tôn trọng người đã khuất.
Cố Sanh không thể nhịn được, nhưng Ôn Thành đã nắm lấy cổ tay cô và bắt cô ấy quỳ xuống bên mình, hai người trông giống như một vợ chồng trẻ.
Lúc này, trong kinh đường đột nhiên vang lên giọng nói của một thiếu niên, "Nếu hút thuốc thì đi ra ngoài!"
Chương Văn Hào tức giận, anh là một người đàn ông chính nghĩa, thực sự cảm thấy khó chịu với cảnh tượng như vậy.
Vừa đứng lên làm loạn, Ôn Thành nắm tay anh thật mạnh, Chương Văn Hào quỳ ở bên kia của anh.
Kết quả là cả Cố Sanh và Chương Văn Hào đều không thể di chuyển.
Ôn Thành biết rõ mọi chuyện, nhưng sự việc hôm nay nằm ngoài dự đoán của anh.
Cố Sanh còn chưa tính, bất kể cô làm gì, anh đều có thể dung túng.
Nhưng Chương Văn Hào ...
Ôn Thành âm thầm thở dài một hơi.
Những người trong nhà họ Ôn chỉ biết Ôn Lan bị người khác cưỡng bức mà không biết bà sinh hạ con trai của một thương nhân giàu có, cho đến khi xem tin tức mấy ngày trước, nhà họ Ôn mới biết thân phận của Ôn Thanh. . Dù là con ngoài giá thú nhưng theo quy định của pháp luật, cậu ta cũng có quyền thừa kế tài sane.
Người dân ở làng Đào Hoa đều đã quen với cuộc sống nghèo khó, có nhiều người sống đơn giản nhưng cũng có một số người tâm thuật bất chính.
Lúc này, một trong những người đàn ông đang hút thuốc lá dập thuốc, khi nhìn thấy cách ăn mặc và cách nói chuyện của Chương Văn Hào, ông ta biết rằng anh ta đến từ thành phố, ông cũng không định quan tâm đến cậu ta, vì vậy ông nói thẳng với Ôn Thành nói: "Mẹ cậu, mấy năm nay thật không dễ dàng gì để nuôi dạy cậu. Chuyện này không thể kết thúc như thế này được. Cậu phải đến nhà họ Chương để lấy lại tiền bồi thường, còn có chi phí nuôi dưỡng cậu mấy năm nay! Mẹ cậu là người nhà họ Ôn, không thể sau khi chết mà nhà họ Ôn sẽ không bắt được cái gì. "
Chết tiệt!
Cố Sanh không thể chịu đựng được nữa.
Chương Văn Hào không thể chịu đựng được nữa!
Cố Sanh bị Ôn Thừa ôm eo, không nhúc nhích được, Chương Văn Hào đột nhiên đứng lên, "Này! Chú, ý của chú là sao? Tâm tư của chú cũng quá xấu rồi? Cho dù anh trai tôi về lấy chi ohis nuôi dưỡng thì nó cũng không thuộc về nhà họ Ôn mấy người! Hơn nữa dì Ôn vẫn chưa được chôn cất, lúc này ... các người ... Thật quá đáng! "
Người đàn ông nghe vậy liền giật mình: "Cậu gọi nó là anh trai? Cậu là ai? Cậu là người họ Chương?"
Chương gia rất giàu có.
Thái độ của người đàn ông đó đối với Chương Văn Hào đột nhiên thay đổi, thật giống như năm đó Ôn Lan không bị nhà họ Chương ức hiếp.
"Thì ra là người nhà họ Chương, nói thì dễ nghe, nhà họ Ôn của chúng ta yếu thế, cũng không liên lạc được với nhà họ Chương, vậy xin hỏi nhà họ Chương làm thế nào để bù đắp những gì mà chúng ta nợ nhà họ Ôn? Đây chính là một mạng người."
Chương Văn Hào tức giận.
Nhưng nhà họ Chương quả thật đã sai, không tìm được lý do thích hợp để từ chối.
Vẻ mặt tức giận của Chương Văn Hào không được bình thường, anh nói: "Đây là chuyện của anh trai tôi, không liên quan gì đến mấy người. Mấy năm nay dì Ôn nuôi anh tôi là chuyện của bà ấy. Cho dù nhà họ Chương muốn bồi thường, thì cũng phải bồi thường cho anh trai tôi! "
Cố Sanh vốn dĩ muốn nói điều này, nhưng sau khi bị Chương Văn Hào cướp mất, cô ấy đã dừng lại một lúc.
Người đàn ông rõ ràng là không bị thuyết phục, "Tôi nói tiểu tử nhà họ Chương, cậu có hiểu gì không? Ngay cả khi Ôn Thành là người của gia đình cậu, nó cũng họ Ôn. Mẹ nó đã mất. Nó không dựa vào Ôn gia. Nó có thể dựa vào ai? "
Cố Sanh muốn cười!
Ôn Thành cần dựa vào nhà họ Ôn? Dựa vào cái gì? Ba mẫu đất ở làng Đào Hoa?
Cố Sanh: "Câm miệng! Dì Ôn còn chưa được chôn cất, để tôi xem lúc này còn ai dám gây chuyện nữa!"
Cố Sanh không thể cử động, nhưng miệng thì không bị kiểm soát.
Chương Văn Chiếu lập tức đồng ý, "Đúng! Ông chính là bất kính với người đã khuất! Ai muốn làm gì thì phải bước qua xác tôi trước!"
Người đàn ông trầm mặc, là anh cả của Ôn Lan, Ôn Lan bị nhà họ Chương hủy hoại, còn sinh ra đứa con cho nhà họ Chương, đương nhiên phải lấy một chút tiền bồi thường! Điều này có gì sai? Bắt nạt ông ít đọc sách sao?!
Người đàn ông: "Hai đứa trẻ ở thành phố, đừng có tọc mạch, đây là việc nhà của nhà họ Ôn chúng ta!"
Cố Sanh: "Tôi nhổ vào! Các người đang bắt nạt Ôn Thành!"
Chương Văn Hào: "Tôi nhổ vào, nhổ vào! Không ai có thể bắt nạt anh trai tôi!"
Ôn Thành đau đầu vì những cuộc cãi vã từ bên này đến bên kia.
Đã ba ngày nay anh không được ngủ nhiều, nếu có thể ôm tiểu tiên nữ ngủ ngon thì tốt hơn bất cứ thứ gì.
Thiếu niên cuối cùng lúc này cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vô hạn, cùng tuổi với Cố Sanh và Chương Văn Hào, nhưng trong mắt những người khác, anh lại giống như một vị trưởng lão.
"Đủ rồi! Đây là nhà của tôi, bác cả, bác có thể đi rồi!"
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Ôn Thành, nhất thời, anh ta thật sự bị lừa.
Ôn Lan vẫn chưa được chôn cất, nếu tiếp tục gây rối, dân làng sẽ biết ngay lập tức, người đàn ông này đã nghĩ nghĩ liền cùng mấy đứa con trai bỏ đi.
Khi những người này bước ra khỏi nhà linh đường, ai đó nói một câu: "Đồ con honag!"
Cố Sanh vẫn bị cánh tay Ôn Thành khống chế, kế hoạch bạo tẩu của cô đã thất bại.
Lúc này, Chương Văn Hào hai tay đẩy tay Ôn Thanh ra, đứng dậy chạy ra cửa, "Mày nói lại một lần nữa cho tao xem! Tao gọi một cú điện thoại là mày có thể tiêu đời, có tin hay không?!"
Hai cha con không dám chọc giận con nhà giàu, nếu nhà họ Chương nổi giận thì cũng chẳng được lợi gì.
Ngay sau đó nó biến mất trong màn mưa dày đặc.
...
Ôn Thành thức trắng cả đêm túc trực bên linh cữu, đến mười hai giờ tối mới đóng cổng.
Cố Sanh và Chương Văn Hào dường như đã kiệt sức, cả hai ngáp dài, nhưng họ vẫn ngoan cố đi cùng Ôn Thành.
Phòng ngủ trên tầng 2. Ôn Thành trả lời một cuộc điện thoại trong khi Cố Sanh và Chương Văn Hào đi rửa mặt.
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên kia điện thoại, "A Thành, chuyện thế nào rồi? Bác của con bên đó lại khiến con nhọc tâm rồi, mẹ và bác con khi còn nhỏ rất nghèo khó, theo tính khí của bác con, ông ấy có thể đi theo đòi tiền con, muốn tiền thì cứ mặc kệ ông ấy đi."
Ôn Thành nhẹ giọng đáp: "Con biết rồi, mọi chuyện đã xong, tương lai mẹ chỉ cần ở nơi đó, mỗi ngày sẽ có người giao đồ ăn."
Ôn Lan nói: "Được, con mau trở về nhé."
Ôn Thành nhanh chóng cúp điện thoại, Ôn Lan tuy có dùng máy bàn và nhà cũng được sắp xếp từ trước, nhưng một khi bị phát hiện vẫn sẽ phiền toái.
Anh biết loại chuyện này là phạm pháp, nhưng sau khi tin tức anh là con ngoài giá thú được đưa ra ánh sáng, đối với Ôn Lan mà nói, còn không bằng chết.
Vì vậy, sau khi Ôn Lan gặp Chương lão gia vài ngày trước, có ý định tự tử đâm xe tự tử, Ôn Thành đã lên kế hoạch.
Anh không biết làm như vậy có đúng không? Vẫn là sai sao?
Anh chỉ biết rằng mười năm qua Ôn Lan đã rất đau khổ. Chính vì vậy mà Ôn Thành mới để bà giả chết, sau đó đột nhập vào hệ thống của đơn vị liên quan và giả mạo thông tin.
Sự tồn tại của anh từ lâu đã trở thành gánh nặng của Ôn Lan, bao năm qua bà phải gánh chịu, hiện tại chính là kết thúc tốt đẹp nhất.
Ôn Thành thoáng suy nghĩ một chút, không ngờ Cố Sanh và Chương Văn Hào sẽ đến đây nên chỉ dọn dẹp một phòng ngủ trên lầu 2. Lúc anh quay lại, Cố Sanh và Chương Văn Hào đã ngồi trên ghế sô pha, cả hai người họ đều chết lặng. Hai người đều trông mong nhìn anh.
Ôn Thành: "..."
Nếu chỉ có một mình Cố Sanh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý, anh ấy rất nhớ cô, có thể ôm một đêm liền có thể tiêu trừ tất cả mỏi mệt của anh.
Nhưng Chương Văn Hào ...
Ôn Thành biết mình không phải là người tốt bụng, vì vậy anh nên tống cổ Chương Văn Hào ra ngoài.
Chương Văn Hào: "Anh à, chúng ta ngủ trên ghế sofa đi. Để Cố Sanh ngủ trên giường một mình. Cô ấy là con gái nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
Ôn Thành: "..." Ai muốn cùng cậu ngủ trên sô pha?!
~~~~~~~
Đang nản nên edit 1 chương mà mất cả buổi tối T^T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện