Chương 36: 36: Xấu Đến Xúc Phạm Người Nhìn
Động tác hơi khựng lại, Miên Dương liền đưa tay, sờ sờ vào đỉnh đầu.
Không ngờ được rằng, lại chạm tới một mảnh dính nhớp.
Trong nháy mắt, đầu óc Miên Dương cũng đã đại khái phát họa ra được hình ảnh kh ủng bố sắp xảy đến.
Nhưng khi đưa tay ra trước mặt, y mới phát hiện, thì ra, thứ rơi vào trên đầu y, cũng không đơn thuần là máu hay nước bọt, mà càng giống như...
Sữa...hay tủy não của con người.
Vào thời khắc này, dù cho chất lỏng buồn nôn bên trên này là gì, thì cũng đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì thứ duy nhất mà y cần quan tâm, chính là hình như y đã tìm được Thất Nương và hài tử của nàng ấy rồi.
Hít sâu một hơi, làm xong tư tưởng tâm lý, Miên Dương liền chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trần nhà.
Ngay sau đó, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, y vẫn không khỏi đờ người ra một chút, con ngươi cũng hơi hơi co vào với một biên độ nhỏ.
Dù sao, đổi thành ai vừa ngẩng đầu đã phải đối diện với một gương mặt sưng phù, so với mâm tròn còn muốn lớn hơn một vòng, hai con mắt lại trợn trừng đến mức không nhìn thấy được tròng đen, thì cũng sẽ phải run rẩy tay chân.
Miên Dương thừa nhận, chính mình không phải là người có sức chịu đựng kém.
Nhưng kể từ khi đến Linh Vực, y phát hiện, định nghĩa về từ xấu của mình, đã lần lượt bị đạp đổ rồi lại đổi mới.
Nếu cần dùng một câu để miêu tả tư thế của Thất Nương vào lúc này, thì đó sẽ là : một con dơi đang treo ngược trên xà nhà.
[ Quỷ Mẫu - Cấp bậc : A.
( Hồng y lệ quỷ)]
Làn da nàng rất trắng, là một loại trắng pha lẫn với sắc xanh của thi thể.
Mái tóc dài ngang vai, tựa như một đống tơ nhện, xơ xác, bám dính vào nhau, tùy ý lung lay trong không khí.
Nửa người dưới là một chiếc váy dài rách rưới, bó sát người, với màu sắc tiên diễm như được nhuộm qua máu tươi, mang tính tiêu chí của hồng y lệ quỷ.
Còn nửa người trên, thì lại là...hoàn toàn thả rông!
Nói thế nào nhỉ? Hình ảnh rất cay mắt, thật sự không dám khen tặng.
Bởi vì nơi nào đó trước ngực nàng...quả thật là vừa khô quắt lại vừa nhăn nheo, chẳng khác gì củ cải muối, hơn nữa còn dài ngoằn ngoèo, chí ít cũng có hơn bảy tấc, không ngừng lắc lư trong không trung, khiến y không chút hoài nghi, đối phương chỉ cần dùng hai thứ này, thì cũng đã có thể dễ dàng siết cổ y đến chết.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, thì có lẽ, Miên Dương cũng đã không nhịn được mà buộc miệng thốt lên : cô nương, thỉnh tự trọng, ta không phải là loại người như vậy, nên hãy mặc áo vào đi, thứ ta cần là nụ cười...à, vẫn là thôi đi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Miên Dương, phần bụng đang bằng phẳng của nữ quỷ này, thế mà cũng đã đột ngột phình lên, tạo thành một khối gồ, không ngừng nhúc nhích chuyển động, tựa như có thứ gì đó đang ở bên trong bò qua bò lại.
Thời khắc này, chỉ cần chú tâm, Miên Dương cũng đã có thể xác định, tiếng khóc như của trẻ sơ sinh kia, liền chính là từ trong bụng của nàng truyền tới.
"Oe...oe..." Mười phần vang dội.
Trong lúc Miên Dương đang nhìn Thất Nương, Thất Nương tựa hồ cũng đang yên lặng theo dõi y.
Cánh môi tím tái không ngừng mấp máy, ghép lại thành tiếng tiếng hát ru tràn ngập quỷ dị.
Dưới cái nhìn của Miên Dương, nữ quỷ cũng đã bắt đầu đem gương mặt kh ủng bố kia dán tới gần y thêm chút nữa, mơ hồ hiện lên vẻ đăm chiêu.
Mà cũng vào lúc này, theo một cỗ mùi thối ập vào mặt, không khống chế nổi nữa, Miên Dương cũng đã thử nín thở, nhưng không ngờ, một giây sau, lỗ mũi hơi ngứa, y cũng đã không chút báo trước, đột ngột hắt xì hơi một cái.
Một tiếng hắt xì này, đừng nói là bản thân Miên Dương, ngay cả nữ quỷ cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Nhưng ngay sau đó, giây phút ngạc nhiên qua đi, tựa như là nghe thấy được giọng nói của Miên Dương là nam, nữ quỷ vừa rồi còn bình thản, ung dung tìm tòi, lúc này cũng đã giống như hóa điên, cơ thể đong đưa không ngừng, muốn nhảy xuống.
"Grào!!!" Vẫn là tiếng gầm đinh tai nhức óc đặc trưng của lệ quỷ.
Nhưng hiện tại, Miên Dương cũng đã không còn giống như trước kia nữa, sẽ không ngồi yên chờ chết.
Vì vậy, ngay khi nàng mở to miệng, muốn rống giận lần nữa, họng súng của y cũng đã nhắm thẳng vào miệng nàng, không chút do dự bóp cò súng.
Không giống lần trước, lần này, Miên Dương rốt cuộc cũng đã có thể tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình viên đạn nổ tung, hóa thành sợi tóc, thôn phệ sinh mệnh của người khác.
Chỉ có điều, so sánh với Hắc Ảnh, cấp bậc của Thất Nương, thật sự là cao hơn rất rất nhiều, chênh lệch cũng gần như là một trời một vực.
Nên một viên đạn có thể dễ dàng gi3t chết Hắc Ảnh, khiến gã biến thành kén tóc, nhưng khi bắn thủng đầu lưỡi của nữ quỷ, lại chỉ khiến nàng đau đớn gào thét, đánh mất một chút âm khí mỏng manh.
Ở khoảng cách gần, hứng trọn sóng âm của nữ quỷ, giây phút nàng tựa như một bao cát, rơi xuống đất, gần như không chút do dự Miên Dương cũng đã bắn thêm vài phát đạn lên người nàng, khiến nàng bởi vì đau đớn mà lâm vào trạng thái phát cuồng.
"Nam...nhân...phải...chết..." Giận dữ gằn từng chữ một, nữ quỷ cũng đã đỏ ngầu mắt, trực tiếp bổ nhào về phía Miên Dương.
Chỉ có điều, đã sớm dự liệu được nâng sẽ dùng chiêu nay, nên trong nháy mắt tránh thoát, Miên Dương cũng đã lập tức đem đồ vật trong ba lô lấy ra, không chút do dự đem nó dán thẳng lên trán nàng.
**Khụ khụ, xin lỗi Thất Nương tỷ tỷ, ta thật sự là khốn nạn quá, bây giờ còn body shaming cả lệ quỷ nữa.
Nhưng ai bảo tỷ xấu thật...
--Thất Nương : Hả?
**Không có gì.
Bình luận truyện