Chương 67: 67: Hạ Vũ Mặc Dạy Dỗ Sở Hướng Nam
Suy nghĩ kỹ thì cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Tô Yên không dám nghĩ tiếp nữa.
Cả đêm nay, Tô Yên mất ngủ.
Tin tức Tô Yên xảy ra chuyện, rất nhanh đã truyền đến nhà họ Tô, nhà họ Lý, đến Sở Hướng Nam cũng biết.
Sáng sớm hôm sau.
Sở Hướng Nam mang một bó hoa tươi tới, vẻ mặt lo lắng: “Tô Yên, em có bị thương ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào? Sao lại xảy ra tai nạn xe thế?”
Sở Hướng Nam tới khiến Tô Yên cảm thấy chán ghét, hơn nữa cả đêm còn lo lắng cho Lục Cận Phong, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì nên sắc mặt không được tốt lắm.
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu Sở, tôi rất ổn, đi thong thả không tiễn.”
Tô Yên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Sở Hướng Nam nhướng mày, thâm tình chân thành nói: “Tô Yên, nghe nói em bị thương, anh rất lo lắng cho em, lúc đó anh đã nghĩ, nếu như em thực sự xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao bây giờ, Tô Yên, anh phát hiện ra bản thân mình thực sự rất yêu em, không thể nào không có em được.”
Bất ngờ nghe lời ngon tiếng ngọt khiến Tô Yên ngẩn người, lập tức bật cười, cười lạnh nói: “Cậu Sở quả thật là phong lưu đa tình, nếu những lời này mà bị Tô Vân nghe thấy được, không biết sẽ nghĩ như thế nào nhỉ.”
“Tô Yên, giữa chúng ta có thể đừng nhắc tới Tô Vân được không.” Sở Hướng Nam tiếp tục nói những lời thâm tình, nhìn thấy vết thương trên trán, trên tay Tô Yên, vẻ mặt đau lòng: “Sao lại xảy ra tai nạn xe được chứ? Xuống xe lái xe phải cẩn thận một chút chứ, nếu không thì đừng đi làm nữa, em là con gái nuôi của nhà họ Lý, sao còn phải đi làm nữa chứ, lẽ nào nhà họ Lý không tốt với em? Chỉ là làm vẻ bên ngoài thôi sao?”
Câu nói cuối mang theo ý tứ thăm dò.
Sở Hướng Nam đang thăm dò xem Tô Yên ở nhà họ Lý rốt cuộc có địa vị như thế nào.
Tô Yên lại không phải là đồ ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Hướng Nam đang có chủ ý gì.
Vốn dĩ Tô Yên chỉ là thất vọng với Sở Hướng Nam thôi nhưng bây giờ đã đến mức phản cảm gai mắt rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Hướng Nam, Tô Yên không muốn nói một từ nào.
“Sở Hướng Nam, anh đừng có không biết xấu hổ, kết hôn rồi còn đến quấy rầy Tô Yên nhà chúng tôi.”
An Hinh mua bữa sáng rồi đến cùng Hạ Vũ Mặc.
Vừa nhìn thấy Sở Hướng Nam, dù sao An Hinh cũng nhìn không vừa mắt, vô cùng oán hận.
Sắc mặt Sở Hướng Nam nhất thời trở nên khó coi, nhưng nhìn thấy là An Hinh, cô cả nhà họ An, anh ta đành phải đè nén lửa giận xuống.
“Cô An, tôi và Tô Vân chỉ là một hồi sai lầm, đó không phải là chủ ý của tôi, tôi vẫn luôn thích Tô Yên.” Ánh mắt Sở Hướng Nam dịu dàng nhìn Tô Yên: “Tôi muốn bù đắp những sai lầm lúc trước của mình, một lần nữa bắt đầu lại với Tô Yên.”
“Anh nằm mơ giữa ban ngày sao, anh là người đàn ông đã kết hôn còn muốn dụ dỗ Tô Yên nhà chúng tôi ư, thật không biết xấu hổ, anh đừng có nhập nhằng với Tô Yên nhà chúng tôi nữa.” An Hinh vô cùng tức giận, cảm thấy giận dữ bất bình thay Tô Yên: “Anh không thấy Tô Yên nhà chúng tôi không chỉ không thích anh mà còn rất chán ghét sao, sao da mặt anh dày như vậy chứ, còn vô lại không chịu đi.”
Từng câu từng chữ của An Hinh đâm thẳng vào lòng Sở Hướng Nam, đã là người đàn ông có lòng tự trọng cũng sẽ không thể chịu nổi sự sỉ nhục này của An Hinh.
Sở Hướng Nam đè nén cơn giận: “Cô An, xin chú ý lời nói của mình, đây là chuyện giữa tôi và Tô Yên, không tới phiên một người ngoài như cô nhúng tay vào.”
An Hinh tức giận nói: “Anh bắt nạt Tô Yên thì tôi phải quản rồi.”
Tô Yên lạnh lùng nói: “Hinh Hinh nói không sai chút nào, Sở Hướng Nam, nếu anh có lòng tự trọng thì không nên tự đến rước lấy nhục nhã nữa, anh đi đi, đưa đồ của anh đi luôn đi.”
Chủ ý của Sở Hướng Nam là muốn làm lành với Tô Yên, cũng không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, có An Hinh ở đây, anh ta muốn xoa dịu mối quan hệ với Tô Yên cũng khó.
“Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày khác anh lại tới thăm em.” Sở Hướng Nam lạnh lùng nhìn An Hinh một cái, xoay người rời đi.
Hạ Vũ Mặc vẫn luôn không nói chuyện, đảo mắt một cái, nhân lúc Tô Yên và An Hinh không chú ý, chạy ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo Sở Hướng Nam.
“Chú ơi.”
Hạ Vũ Mặc kéo góc áo Sở Hướng Nam, giọng nói êm dịu mềm mại, lớn lên rất dễ thương, bất kỳ ai nhìn thấy cũng yêu thích.
Nhưng Sở Hướng Nam không thích.
Anh ta biết đứa bé này, trước đó xuất hiện trong tiệc họp mặt gia đình.
“Là cháu hả, sao cháu lại ở đây?”
Vừa rồi Sở Hướng Nam bị An Hinh chọc tức đến đau đầu, cũng không chú ý đến Hạ Vũ Mặc.
“Chú ơi, mắt chú đúng là bị mù rồi, vừa rồi cháu cũng ở trong phòng bệnh mà.” Hạ Vũ Mặc bĩu môi nhả ra một câu, vẻ mặt khinh thường.
Nói anh ta bị mù sao?
Sắc mặt Sở Hướng Nam nhất thời trở nên rất khó coi nhưng hành lang bệnh viện người lui tới đều là người nhà bệnh nhân và bác sĩ, anh ta không thể so đo với một đứa con nít được.
Sở Hướng Nam đột nhiên phản ứng lại, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Mặc trước mặt: “Cháu nói vừa rồi cháu ở trong bệnh viện, cháu và Tô Yên, rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Lẽ nào đứa bé này thực sự là con riêng của Tô Yên?
Tô Yên thực sự chưa kết hôn mà đã sinh con sao?
Nếu không sao đứa bé này lại ở bên cạnh Tô Yên chứ?
“Tôi là trẻ mồ côi, lần trước bị chú người xấu lừa, chị thấy cháu đáng thương cho nên nhận nuôi cháu.” Hạ Vũ Mặc nói như sắp khóc: “Chú, chị cháu là người tốt, chú thích chị cháu đúng không? Chú đẹp trai như vậy, Tiểu Vũ rất thích chú, cháu cũng muốn chú và chị gái ở bên nhau, cháu có thể giúp chú theo đuổi chị gái.”
Nghe vậy, Sở Hướng Nam thở phào nhẹ nhõm, thì ra là nhận nuôi.
Lời nói của của Hạ Vũ Mặc khiến Sở Hướng Nam có chút hứng thú, bất kể là người nào, đều thích nghe những lời nịnh nọt.
Hơn nữa đều nói trẻ con sẽ không lừa người, vừa nghe Hạ Vũ Mặc nói thích mình, cơn giận trên mặt Sở Hướng Nam cũng tiêu tan: “Hả? Cháu giúp tôi theo đuổi như thế nào đây?”
“Phụ nữ ấy mà, đều phải dỗ dành mới được.” Hạ Vũ Mặc cười hì hì, đột nhiên kẹp chặt hai chân: “Chú ơi, cháu mắc tè, chú có thể đưa cháu đi đến nhà vệ sinh không?”
Sở Hướng Nam nhíu mày, giọng nói non nớt của Hạ Vũ Mặc vang lên: “Chị thích nhất là những người đàn ông thích giúp đỡ người khác, chú lại đẹp trai như vậy, nhất định cũng là người tốt.”
Đứa trẻ này, miệng thật là ngọt.
Sở Hướng Nam thấy dáng vẻ rất nôn nóng của Hạ Vũ Mặc, nói: “Được thôi, tôi đưa cháu đi.”
“Cảm ơn chú, chú thật là tốt.” Hạ Vũ Mặc cười hì hì, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Sở Hướng Nam dẫn Hạ Vũ Mặc đến nhà vệ sinh: “Nhanh đi tè đi.”
“Chú ơi, chú giúp cháu cởi quần được không, cháu không cởi được.” Hạ Vũ Mặc giả vờ không cởi quần được, vẻ mặt nôn nóng sắp khóc đến nơi.
Sở Hướng Nam nhìn thấy quần lót quá chặt, ngồi chồm hổm xuống: “Được rồi, tôi giúp cháu cởi.”
Sở Hướng Nam duỗi tay giúp cậu bé cởi quần, vừa cởi xong, đột nhiên nghe thấy Hạ Vũ Mặc vội vàng la lên: “Chú ơi, cháu không nhịn nổi nữa.”
Sở Hướng Nam còn chưa kịp phản ứng lại, trên mặt đã cảm nhận được một luồng nhiệt, mùi nước tiểu khai khai tràn ngập mũi.
Anh ta bị đứa bé tè vào mặt.
Sở Hướng Nam bị bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt trên quần áo đều là nước tiểu, mùi hương này thì càng không cần nói đến nữa.
“Chú ơi, thật xin lỗi.” Hạ Vũ Mặc kéo quần lên chạy ra ngoài.
“Thằng nhóc kia, đứng lại cho tôi.” Sắc mặt Sở Hướng Nam âm trầm đáng sợ.
Hạ Vũ Mặc chạy đến cửa nhà vệ sinh, quay đầu lại làm mặt quỷ với Sở Hướng Nam: “Hừ, dám bắt nạt chị tôi, chị gái là của tôi, ai cũng không được bắt nạt cả.”
Lúc này Sở Hướng Nam mới ý thức được mình bị một đứa bé đùa bỡn.
“Thằng nhóc thối, đứng lại cho tôi.”
Sở Hướng Nam vô cùng tức giận, đi nhanh qua đó, lần này Hạ Vũ Mặc không chạy bị anh ta bắt được.
“Dám trêu chọc tôi, thằng nhóc thối, xem tôi dạy dỗ cháu như thế nào.” Sở Hướng Nam tức giận đùng đùng.
Sở Hướng Nam vươn tay muốn đánh cậu bé, tay còn chưa hạ xuống, Hạ Vũ Mặc đột nhiên than khóc long trời lở đất.
“Đánh trẻ con, chú người xấu đánh trẻ con.”.
Bình luận truyện