Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 159
Thường Hy nhìn cục diện trước mắt mà trong lòng cực kỳ hồi hộp! Này quá tốt, cường cường đối kháng, vừa là thanh mai trúc mã, vừa là tần thiếp danh chính ngôn thuận. Nàng mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì làm, giờ có kịch hay xem rồi, suy nghĩ một chút, cực kỳ tư tưởng xấu tiến lên một bước nói: “Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư, tham kiến Phùng Lương đễ!”
“Đứng lên đi!” Phùng Thư Nhã lạnh lùng nói, nhìn Thường Hy vô cùng không thuận mắt.
“Ngu Thượng nghi mau đứng dậy thôi!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên một bước tự tay đỡ dậy Thường Hy, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu hổ mang theo vài phần e sợ, lại nói: “Ngu thượng nghi sao có thể giống như cung tỳ bình thường, lễ lớn như vậy, Điệp Vũ nhận không nổi!”
Thường Hy không thể không cảm thán, Mạnh Điệp Vũ này thật biết cách làm người, nếu không phải nàng đã biết con người thật sự của cô ta thì hôm nay chỉ sợ đã nói đỡ vài câu rồi! Nhìn lại Phùng Thư Nhã ngày thường vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, Thường Hy luôn luôn ghét dạng nữ nhân này, thật đúng là đem mình biến thành nhân vật lớn!
“Biểu tiểu thư nói như vậy nô tỳ không dám nhận. Biểu tiểu thư cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, bình thường Thái tử gia đều dặn dò nô tỳ chăm sóc ngài, nô tỳ nào dám sơ ý.” Khuôn mặt Thường Hy mang theo nụ cười, âm lượng lại hơi cao một chút. Nàng có chút ý xấu, bởi vì Tiêu Vân Trác đang ở trong thư phòng, hắn hẳn là có thể nghe được động tĩnh ngoài cửa rồi, trùng hợp lúc này hắn cũng vừa làm xong công sự, rất rảnh rỗi, không biết hắn sẽ thiên vị ai?
Phùng Thư Nhã nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi nói thật hay, công phu nịnh bợ người khác ngày càng tiến bộ a!”
Mạnh Điệp Vũ cụp đầu xuống , tựa hồ có bộ dáng thẹn thùng, bàn tay nắm thật chặt lấy khăn lụa, tựa hồ như đối với chuyện trước mắt có chút sợ hãi.
Thường Hy liếc nhìn nàng ta một cái, lại nhìn Phùng Thư Nhã nói: “Phùng Lương đễ quá đề cao nô tỳ rồi. Về điểm công phu này nô tỳ nào có thể sánh được với ngài. Ngày hôm đó Phùng Lương đễ cùng với Ngũ hoàng tử phi nói chuyện ở ngự hoa viên, nhìn ngài dụ dỗ cho Ngũ hoàng tử phi vui mừng ra vẻ mặt đó, nô tỳ thực là mặc cảm. Ngày khác nếu có dịp, kính xin Phùng Lương đễ dạy cho nô tỳ một chút!”
Phùng Thư Nhã nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng thật không ngờ Ngu Thường Hy lại thấy được bộ dáng nàng ở chung với La Thúy Yên, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ, vội vội vàng vàng giải thích: “Cũng chỉ là tình cờ gặp được, nói hai câu mà thôi!”
Thường Hy không thích người trong Đông cung đi lại quá gần với đám người Ngũ hoàng tử phi, Đại hoàng tử phi, Tiêu Vân Trác lại càng khỏi phải nói. Cho nên nói Phùng Lương đễ thật sự là một người ngu, ngay cả tâm tình của Thái tử gia cũng đoán không ra được mà tranh sủng ái! Nhìn một chút biểu tiểu thư nhà người ta xem, thường ngày chỉ tiếp xúc sơ giao với người của Tam hoàng tử, còn lại tránh xa không hề giao thiệp với!
Đầu tiên, nàng ta biết được Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Vân Trác quan hệ không tốt chút nào, dĩ nhiên không thể kết giao. Tiếp theo, nàng ta cùng thẩm Phi Hà có mối hận cũ càng không thể lui tới, cho nên cũng chỉ có thể cùng Lệ Bình nói qua nói lại mấy câu. Lại cứ Lệ Bình nhìn nàng không vừa mắt cho nên cũng không mấy thân thiết. Cứ như vậy, Mạnh Điệp Vũ cả ngày đều ở Cẩm Hoa hiên, không có bước chân ra ngoài, người khác nhìn vào thì cho là nàng ta thật khéo léo, nhưng chỉ có mình Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ là không còn cách nào khác mà thôi.
Thường Hy nghe được lời Phùng Thư Nhã, nụ cười trên mặt nhạt dần, giọng nói trở nên lạnh như băng: “Phùng Lương đễ nếu như có thời gian đi lấy lòng người ngoài, không bằng suy nghĩ một chút nên lấy được hoan tâm của Thái tử gia như thế nào, đúng không?”
Lời này có chút chói tai, nhưng là thân phận hiện tại của Thường Hy bất đồng, là đại hồng nhân trước mặt Thái tử gia, nói hai ba câu bọn họ cũng chỉ có thể nghe mà thôi. Chỉ là trong lòng Phùng Thư Nhã đã nghiến răng nghiến lời mắng chửi Thường Hy, chó cậy gần nhà có gì hay ho?
Thường Hy nhìn khuôn mặt Phùng Lương đễ cũng đoán được trong lòng nàng ta nghĩ gì, nhưng là Thường Hy không muốn cãi nhau, chỉ thản nhiên nói: “Biểu tiểu thư và Phùng lương đễ đều tới gặp Thái tử gia?”
“Thái tử gia đang bận sao?”
“Biểu ca đang bận sao?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi, âm thanh vừa dứt thì nhất thời lâm vào trầm mặc. Thường Hy trong lòng vô cùng thích thú, hồi lâu mới lên tiếng: “Thái tử gia đang xem tấu chương. Biểu tiểu thư và Phùng Lương đễ vào trong đại điện ngồi tạm đi, đợi nô tỳ đi hỏi một chút!”
Thường Hy nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại hai người đứng đó đối mặt nhau, vào điện cũng tốt, không vào cũng tốt, nàng không quan tâm.
Thường Hy vừa đi, Phùng Lương đễ nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Mạnh Điệp Vũ liền nổi giận. Lần trước nếu không phải nàng ta giả trang đáng thương thì mình cũng chưa chắc thua trong tay nàng, nghĩ tới đây liền châm chọc nói: “Một đại cô nương chưa chồng cũng không kiêng dè một chút, coi như là biểu ca đi nữa thì cũng không thể không da không mặt mà lấn tới!”
Mạnh Điệp Vũ một hồi tức nghẹn, mặc dù đã sớm biết Phùng Thư Nhã miệng chó không thể mọc ra ngà voi thế nhưng nghe mấy lời này vẫn không chịu nổi, nghĩ rồi nói ra: “Lời này của Phùng Lương đễ không đúng rồi. Ta cùng biểu ca lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu đậm người khác không thể so bì được, thân cận một chút cũng không tính làm gì. Nhưng là Phùng Lương đễ vào Đông cung cũng được mấy tháng rồi, nghe nói biểu ca còn chưa có bước qua cửa phòng cô một bước, làm nữ nhân như vậy thật thất bại! Cô nên ở trong phòng tự kiểm điểm bản thân xem mình còn chỗ nào chưa tốt mà không phải là suốt ngày đi khắp nơi gây chuyện thị phi khiến người ta chán ghét!”
Một công kích đối phương chưa xuất giá mà không ở yên trong nhà, một công kích đã gả rồi mà vẫn hoàn bích (còn là xử nữ), Thường Hy còn chưa có vào thư phòng, nghe đến đó mặt mày cũng nở rộ, quả nhiên nàng rời đi chừa không gian cho bọn họ mới có kịch hay để xem! Ai nha, tiểu bạch hoa miệng thật ác độc, Phùng Lương đễ cũng không kém, hai người cãi vã thực lực xem như ngang nhau, so tâm cơ thì người khác còn kém xa!
Thường Hy bởi vì đưa lưng về phía cửa thư phòng cho nên không có phát hiện Tiêu Vân Trác từ thư phòng vén rèm đi ra, vẫn còn đang tựa cửa nội điện nhìn ra ngoài xem náo nhiệt đấy!
“Đẹp mắt không?” Tiêu Vân Trác nhìn bóng lưng Thường Hy nhẹ giọng hỏi, nhưng là trên mặt lại có chút buồn bực. Đây là đang làm gì, chê cười hắn quản lý không tốt ư?
“Đẹp mắt a! Chậc chậc, nữ nhân đấu võ mồm khó lường nha. Nếu là Thái tử gia nhìn tận mắt được thì tốt…” Nói tới chỗ này thân thể Thường Hy cứng đờ, thanh âm mới vừa rồi… Mẹ ơi, Thái tử gia! Lần này bị tóm trực tiếp tại trận, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có muốn hay không làm bộ không nghe thấy gì mà trực tiếp đi ra ngoài?
Nhưng là nếu hắn kêu nàng ở lại thì làm sao bây giờ? Mới vừa rồi còn nghĩ nếu như hắn thấy được bộ mặt thật của hai người kia thì tốt biết bao nhiêu, tuy nhiên lại quên mất mình nghe lén ở góc tường cũng không vẻ vang gì a! Hơn nữa ngoài cửa một người là biểu muội của Tiêu Vân Trác, một người là tần thiếp của hắn, chính nàng một kẻ nô tỳ lại ở một bên nghe lén, nói thế nào cũng không qua được a!
Lần này thật xong đời! Làm sao bây giờ?… Làm sao bây giờ?
“Đứng lên đi!” Phùng Thư Nhã lạnh lùng nói, nhìn Thường Hy vô cùng không thuận mắt.
“Ngu Thượng nghi mau đứng dậy thôi!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên một bước tự tay đỡ dậy Thường Hy, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu hổ mang theo vài phần e sợ, lại nói: “Ngu thượng nghi sao có thể giống như cung tỳ bình thường, lễ lớn như vậy, Điệp Vũ nhận không nổi!”
Thường Hy không thể không cảm thán, Mạnh Điệp Vũ này thật biết cách làm người, nếu không phải nàng đã biết con người thật sự của cô ta thì hôm nay chỉ sợ đã nói đỡ vài câu rồi! Nhìn lại Phùng Thư Nhã ngày thường vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, Thường Hy luôn luôn ghét dạng nữ nhân này, thật đúng là đem mình biến thành nhân vật lớn!
“Biểu tiểu thư nói như vậy nô tỳ không dám nhận. Biểu tiểu thư cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, bình thường Thái tử gia đều dặn dò nô tỳ chăm sóc ngài, nô tỳ nào dám sơ ý.” Khuôn mặt Thường Hy mang theo nụ cười, âm lượng lại hơi cao một chút. Nàng có chút ý xấu, bởi vì Tiêu Vân Trác đang ở trong thư phòng, hắn hẳn là có thể nghe được động tĩnh ngoài cửa rồi, trùng hợp lúc này hắn cũng vừa làm xong công sự, rất rảnh rỗi, không biết hắn sẽ thiên vị ai?
Phùng Thư Nhã nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi nói thật hay, công phu nịnh bợ người khác ngày càng tiến bộ a!”
Mạnh Điệp Vũ cụp đầu xuống , tựa hồ có bộ dáng thẹn thùng, bàn tay nắm thật chặt lấy khăn lụa, tựa hồ như đối với chuyện trước mắt có chút sợ hãi.
Thường Hy liếc nhìn nàng ta một cái, lại nhìn Phùng Thư Nhã nói: “Phùng Lương đễ quá đề cao nô tỳ rồi. Về điểm công phu này nô tỳ nào có thể sánh được với ngài. Ngày hôm đó Phùng Lương đễ cùng với Ngũ hoàng tử phi nói chuyện ở ngự hoa viên, nhìn ngài dụ dỗ cho Ngũ hoàng tử phi vui mừng ra vẻ mặt đó, nô tỳ thực là mặc cảm. Ngày khác nếu có dịp, kính xin Phùng Lương đễ dạy cho nô tỳ một chút!”
Phùng Thư Nhã nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng thật không ngờ Ngu Thường Hy lại thấy được bộ dáng nàng ở chung với La Thúy Yên, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ, vội vội vàng vàng giải thích: “Cũng chỉ là tình cờ gặp được, nói hai câu mà thôi!”
Thường Hy không thích người trong Đông cung đi lại quá gần với đám người Ngũ hoàng tử phi, Đại hoàng tử phi, Tiêu Vân Trác lại càng khỏi phải nói. Cho nên nói Phùng Lương đễ thật sự là một người ngu, ngay cả tâm tình của Thái tử gia cũng đoán không ra được mà tranh sủng ái! Nhìn một chút biểu tiểu thư nhà người ta xem, thường ngày chỉ tiếp xúc sơ giao với người của Tam hoàng tử, còn lại tránh xa không hề giao thiệp với!
Đầu tiên, nàng ta biết được Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Vân Trác quan hệ không tốt chút nào, dĩ nhiên không thể kết giao. Tiếp theo, nàng ta cùng thẩm Phi Hà có mối hận cũ càng không thể lui tới, cho nên cũng chỉ có thể cùng Lệ Bình nói qua nói lại mấy câu. Lại cứ Lệ Bình nhìn nàng không vừa mắt cho nên cũng không mấy thân thiết. Cứ như vậy, Mạnh Điệp Vũ cả ngày đều ở Cẩm Hoa hiên, không có bước chân ra ngoài, người khác nhìn vào thì cho là nàng ta thật khéo léo, nhưng chỉ có mình Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ là không còn cách nào khác mà thôi.
Thường Hy nghe được lời Phùng Thư Nhã, nụ cười trên mặt nhạt dần, giọng nói trở nên lạnh như băng: “Phùng Lương đễ nếu như có thời gian đi lấy lòng người ngoài, không bằng suy nghĩ một chút nên lấy được hoan tâm của Thái tử gia như thế nào, đúng không?”
Lời này có chút chói tai, nhưng là thân phận hiện tại của Thường Hy bất đồng, là đại hồng nhân trước mặt Thái tử gia, nói hai ba câu bọn họ cũng chỉ có thể nghe mà thôi. Chỉ là trong lòng Phùng Thư Nhã đã nghiến răng nghiến lời mắng chửi Thường Hy, chó cậy gần nhà có gì hay ho?
Thường Hy nhìn khuôn mặt Phùng Lương đễ cũng đoán được trong lòng nàng ta nghĩ gì, nhưng là Thường Hy không muốn cãi nhau, chỉ thản nhiên nói: “Biểu tiểu thư và Phùng lương đễ đều tới gặp Thái tử gia?”
“Thái tử gia đang bận sao?”
“Biểu ca đang bận sao?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi, âm thanh vừa dứt thì nhất thời lâm vào trầm mặc. Thường Hy trong lòng vô cùng thích thú, hồi lâu mới lên tiếng: “Thái tử gia đang xem tấu chương. Biểu tiểu thư và Phùng Lương đễ vào trong đại điện ngồi tạm đi, đợi nô tỳ đi hỏi một chút!”
Thường Hy nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại hai người đứng đó đối mặt nhau, vào điện cũng tốt, không vào cũng tốt, nàng không quan tâm.
Thường Hy vừa đi, Phùng Lương đễ nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Mạnh Điệp Vũ liền nổi giận. Lần trước nếu không phải nàng ta giả trang đáng thương thì mình cũng chưa chắc thua trong tay nàng, nghĩ tới đây liền châm chọc nói: “Một đại cô nương chưa chồng cũng không kiêng dè một chút, coi như là biểu ca đi nữa thì cũng không thể không da không mặt mà lấn tới!”
Mạnh Điệp Vũ một hồi tức nghẹn, mặc dù đã sớm biết Phùng Thư Nhã miệng chó không thể mọc ra ngà voi thế nhưng nghe mấy lời này vẫn không chịu nổi, nghĩ rồi nói ra: “Lời này của Phùng Lương đễ không đúng rồi. Ta cùng biểu ca lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu đậm người khác không thể so bì được, thân cận một chút cũng không tính làm gì. Nhưng là Phùng Lương đễ vào Đông cung cũng được mấy tháng rồi, nghe nói biểu ca còn chưa có bước qua cửa phòng cô một bước, làm nữ nhân như vậy thật thất bại! Cô nên ở trong phòng tự kiểm điểm bản thân xem mình còn chỗ nào chưa tốt mà không phải là suốt ngày đi khắp nơi gây chuyện thị phi khiến người ta chán ghét!”
Một công kích đối phương chưa xuất giá mà không ở yên trong nhà, một công kích đã gả rồi mà vẫn hoàn bích (còn là xử nữ), Thường Hy còn chưa có vào thư phòng, nghe đến đó mặt mày cũng nở rộ, quả nhiên nàng rời đi chừa không gian cho bọn họ mới có kịch hay để xem! Ai nha, tiểu bạch hoa miệng thật ác độc, Phùng Lương đễ cũng không kém, hai người cãi vã thực lực xem như ngang nhau, so tâm cơ thì người khác còn kém xa!
Thường Hy bởi vì đưa lưng về phía cửa thư phòng cho nên không có phát hiện Tiêu Vân Trác từ thư phòng vén rèm đi ra, vẫn còn đang tựa cửa nội điện nhìn ra ngoài xem náo nhiệt đấy!
“Đẹp mắt không?” Tiêu Vân Trác nhìn bóng lưng Thường Hy nhẹ giọng hỏi, nhưng là trên mặt lại có chút buồn bực. Đây là đang làm gì, chê cười hắn quản lý không tốt ư?
“Đẹp mắt a! Chậc chậc, nữ nhân đấu võ mồm khó lường nha. Nếu là Thái tử gia nhìn tận mắt được thì tốt…” Nói tới chỗ này thân thể Thường Hy cứng đờ, thanh âm mới vừa rồi… Mẹ ơi, Thái tử gia! Lần này bị tóm trực tiếp tại trận, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có muốn hay không làm bộ không nghe thấy gì mà trực tiếp đi ra ngoài?
Nhưng là nếu hắn kêu nàng ở lại thì làm sao bây giờ? Mới vừa rồi còn nghĩ nếu như hắn thấy được bộ mặt thật của hai người kia thì tốt biết bao nhiêu, tuy nhiên lại quên mất mình nghe lén ở góc tường cũng không vẻ vang gì a! Hơn nữa ngoài cửa một người là biểu muội của Tiêu Vân Trác, một người là tần thiếp của hắn, chính nàng một kẻ nô tỳ lại ở một bên nghe lén, nói thế nào cũng không qua được a!
Lần này thật xong đời! Làm sao bây giờ?… Làm sao bây giờ?
Bình luận truyện