Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 172: Náo hậu cung (1)
Thường Hy sững sờ liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, ca ca của nàng cùng chuyện này có quan hệ gì? Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy tựa hồ bị tức giận làm cho hỏng đầu, ngay cả suy nghĩ cũng trì độn, nghĩ rồi nói ra: “Cô nghĩ trong hậu cung ai dám trắng trợn đối đầu cùng chúng ta?”
Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần. Mặc dù nói Hoàng quý phi có phẩm hàm cao nhất nhưng là trong hậu cung vẫn do bốn phi cùng nhau nắm quyền. Mới vừa rồi Tiêu Vân Trác nói ca ca của nàng có gửi thư tới, lại để cho nàng náo hậu cung, đột nhiên hiểu được, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Anh nói là Mị phi giở trò quỷ?”
Thường Hy khẽ cau mày. Chuyện này cũng không có dễ làm, phải biết rằng Hoàng thượng mặc dù thích nàng, cũng nguyện ý cất nhắc nhà nàng nhưng là cũng không đại biểu thích nàng đi gây sóng gió. Lúc này trung thu gần đến, nếu như nàng không có não mà trình diễn một tiết mục nữ nhân chanh chua náo hậu cung, chỉ sợ là sẽ liên lụy đến người nhà nàng.
Nhưng là, ý tứ Tiêu Vân Trác rất rõ ràng muốn nàng náo hậu cung, mượn chuyện này để lăng nhục Mị phi. Khi đó ở ngoài cung, ca ca cùng Tứ Thần ca cũng sẽ thừa dịp mà đem chuyện chiếm đất của Sở Tự Nguyên kia tấu lên. Hai việc này xảy ra cùng một lúc, cho dù Hoàng thượng có yêu thích Mị phi cỡ nào đi chăng nữa thì cũng mặt rồng giận dữ.
Thường Hy mặc dù đã sớm biết Tiêu Vân Trác mưu kế đầy mình nhưng là trong chớp mắt nghĩ ra được một chiêu như vậy khiến cho nàng cảm thấy sợ. Thường Hy không muốn cho Ngu gia gặp nạn, vì vậy khóe miệng nhếch lên nói: “Nô tỳ chỉ là nô tỳ, một người đi náo Loan Minh cung chỉ sợ là phân lượng không đủ a! Thái tử gia nếu muốn làm chấn động hậu cung thì cũng phải cho nô tỳ đủ thực lực, nếu không Thường Hy người nhỏ sợ không gánh nổi trách nhiệm này!”
Nàng cò kè mặc cả thế này, Tiêu Vân Trác đều đã dự đoán được, quay đầu nhìn nàng, từ từ nói: “Vậy cô muốn làm sao?”
Thường Hy tiến lên một bước, nhìn Tiêu Vân Trác lạnh lùng nói: “Thái tử gia hỏi nô tỳ muốn làm sao có phải là muộn rồi hay không? Thái tử gia căn bản đã tính toán tốt lắm!”
“Gia cũng không tính toán. Gia chờ cô tính toán!” Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng tức giận của Thường Hy không khỏi cảm thấy giật mình trong lòng. Đôi mắt như thanh thủy trong suốt kia hình như còn dẫn theo một ngọn lửa, có lẽ là đã dồn nén căm tức với hắn lâu lắm rồi!
Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói vậy thì nhất thời tan giận, ngay cả tốn hơi thừa lời cũng tiết kiệm, thản nhiên nói: “Tốt lắm, ngài chờ tôi tính toán thôi!” Tên khốn, hắn không tính kế lại chờ nàng đi tính, rõ ràng là không muốn bôi đen lên mặt. Chuyện tốt đều là hắn, chuyện xấu đều là nàng. Phi! Ngươi cứ ngồi đấy mà mơ giấc mộng xuân thu đi, cô nãi nãi ta cũng không phải là người bảo đến là đến, bảo đi là đi!
Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt Thường Hy cũng biết được nàng đang ra sức chửi bới hắn ở trong lòng! Chỉ cần không nói ra miệng thì hắn cũng làm như không biết. Tiểu nha đầu này lắm quỷ kế, hắn cũng không tin nàng sẽ đi tiên phong mà chắc chắn sẽ kéo theo đệm lưng. Chẳng qua là cái đệm lưng này… Là ai thì tốt đây?
Thường Hy giận đùng đùng vén rèm lên đi mất, thiếu chút nữa đụng ngã Ngũ Hải đang tiến vào. Ngăn cách bằng một tấm mành, chỉ nghe Ngũ Hải hô: “Ngu Thượng nghi, ngươi làm sao vậy?… Uy?… Uy!”
Ngũ Hải nhấc rèm cửa chậm rãi đi vào, thận trọng liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ thấy thần sắc hắn bình thường, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phê duyệt công văn, không nhìn ra không đúng chỗ nào. Nhưng là nha đầu kia nổi điên cái gì?
Tạm thời đè nghi vấn này xuống, Ngũ Hải trầm giọng nói: “Thái tử gia, Liệt Phong đưa tin tới, bên phía Ngu Thụy Lân đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng liền lập tức hành động. Chương Tứ Thần cũng thu xếp ổn thỏa, mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn nhỏ nhưng là không có bại lộ, cũng đã xử lý tốt, chỉ chờ Thái tử gia ra lệnh.”
Tiêu Vân Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó nói: “Không vội, chờ hậu cung náo nhiệt chúng ta mới có thể hành động. Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Ngũ Hải có chút nghi ngờ, chờ hậu cung náo nhiệt? Chẳng lẽ hậu cung sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Mang theo vẻ mặt đầy nghi vấn lui ra, Ngũ Hải lại nghĩ đến vẻ mặt tức giận đằng đằng của Thường Hy, chẳng lẽ cùng nàng có quan hệ?
***
Thường Hy về tới phòng của mình, có chút tâm phiền ý loạn. Chuyện này rất khó giải quyết, nàng ra mặt là vạn vạn không thể, chỉ sợ Hoàng đế lão tử giận nàng còn vạ lây sang cả Ngu gia. Nếu không đi làm lại càng không được, Tiêu Vân Trác cái tên chết cầm thú kia còn dang chờ tin tức ngoài cung, mà tin tức ấy lại do chính ca ca của nàng cung cấp, nàng không thể bỏ qua. Tên khốn kiếp này tính toán tốt lắm, biết nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, cảm giác bị người khác tính kế thật là hết chỗ nói!
Muốn mời Mạnh Điệp Vũ ra mặt là không thể nào, Mạnh Điệp Vũ là khách, sao có thể đổi khách thành chủ được? Còn dư lại chính là bảy vị tần thiếp cực kỳ có phân lượng rồi, lại lấy địa vị tối cao, gia thế mạnh nhất của Phùng Thư Nhã, nếu là do nàng ta ra mặt thì không phải là không thể. Quan trọng hơn là thứ nhất có thể ly gián quan hệ giữa Phùng Thư Nhã và La Thúy Yên, hai người trở mặt, về sau cơ hội hợp tác không cao. Thứ hai, nếu như Phùng Thư Nhã có mệnh hệ gì, phụ thân của Phùng Thư Nhã cùng Mị phi và Ngũ hoàng tử tất nhiên sẽ thế bất lưỡng cập, cũng miễn cưỡng coi là một mũi tên hạ hai con chim!
Thường Hy thở dài một hơi, nói đi nói lại vẫn là nàng suy nghĩ tính toán chu đáo cho hắn, bất đắc dĩ thở dài, ai bảo bọn họ cùng ngồi trên một chiếc thuyền, hắn tốt tự nhiên nàng cũng sẽ tốt!
Thường Hy nhìn sắc trời, đứng dậy đổi một bộ cung trang xanh nhạt, làn váy rộng phiêu dật uốn lượn, đẩy cửa bước ra. Thường Hy đi ra ngoài, bất kể thế nào nàng cũng phải để cho Phùng Thư Nhã náo Mị phi một trận, cứ như vậy Tiêu Vân Trác mới có thể tùy cơ ứng biến.
Nhìn ở khúc quanh thấy được Vân Thanh, Thường Hy không nghĩ sẽ gặp được nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thường Hy nhìn thấy được trong mắt Vân Thanh tựa hồ có chứa điều gì đó, nhưng là nàng đoán không ra, bởi vì nàng vẫn không nhìn thấu Vân Thanh. Lại nói Vân Thanh là giúp Phùng Thư Nhã nhưng là cũng không để cho nàng ta huyên náo quá phận, cái đó nắm chắc vừa vặn. Ở điểm này Vân Thanh so với nàng cao minh hơn nhiều lắm, Thường Hy không thể không thừa nhận, Vân Thanh thật là một nữ nhân khiến người ta xem không hiểu.
Không muốn có quá nhiều dây dưa, Thường Hy chẳng qua là gật đầu chào nàng một cái, xoay người muốn đi, lúc này lại nghe được Vân Thanh mở miệng nói: “Ngu Thượng nghi, xin dừng bước!”
Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần. Mặc dù nói Hoàng quý phi có phẩm hàm cao nhất nhưng là trong hậu cung vẫn do bốn phi cùng nhau nắm quyền. Mới vừa rồi Tiêu Vân Trác nói ca ca của nàng có gửi thư tới, lại để cho nàng náo hậu cung, đột nhiên hiểu được, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Anh nói là Mị phi giở trò quỷ?”
Thường Hy khẽ cau mày. Chuyện này cũng không có dễ làm, phải biết rằng Hoàng thượng mặc dù thích nàng, cũng nguyện ý cất nhắc nhà nàng nhưng là cũng không đại biểu thích nàng đi gây sóng gió. Lúc này trung thu gần đến, nếu như nàng không có não mà trình diễn một tiết mục nữ nhân chanh chua náo hậu cung, chỉ sợ là sẽ liên lụy đến người nhà nàng.
Nhưng là, ý tứ Tiêu Vân Trác rất rõ ràng muốn nàng náo hậu cung, mượn chuyện này để lăng nhục Mị phi. Khi đó ở ngoài cung, ca ca cùng Tứ Thần ca cũng sẽ thừa dịp mà đem chuyện chiếm đất của Sở Tự Nguyên kia tấu lên. Hai việc này xảy ra cùng một lúc, cho dù Hoàng thượng có yêu thích Mị phi cỡ nào đi chăng nữa thì cũng mặt rồng giận dữ.
Thường Hy mặc dù đã sớm biết Tiêu Vân Trác mưu kế đầy mình nhưng là trong chớp mắt nghĩ ra được một chiêu như vậy khiến cho nàng cảm thấy sợ. Thường Hy không muốn cho Ngu gia gặp nạn, vì vậy khóe miệng nhếch lên nói: “Nô tỳ chỉ là nô tỳ, một người đi náo Loan Minh cung chỉ sợ là phân lượng không đủ a! Thái tử gia nếu muốn làm chấn động hậu cung thì cũng phải cho nô tỳ đủ thực lực, nếu không Thường Hy người nhỏ sợ không gánh nổi trách nhiệm này!”
Nàng cò kè mặc cả thế này, Tiêu Vân Trác đều đã dự đoán được, quay đầu nhìn nàng, từ từ nói: “Vậy cô muốn làm sao?”
Thường Hy tiến lên một bước, nhìn Tiêu Vân Trác lạnh lùng nói: “Thái tử gia hỏi nô tỳ muốn làm sao có phải là muộn rồi hay không? Thái tử gia căn bản đã tính toán tốt lắm!”
“Gia cũng không tính toán. Gia chờ cô tính toán!” Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng tức giận của Thường Hy không khỏi cảm thấy giật mình trong lòng. Đôi mắt như thanh thủy trong suốt kia hình như còn dẫn theo một ngọn lửa, có lẽ là đã dồn nén căm tức với hắn lâu lắm rồi!
Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói vậy thì nhất thời tan giận, ngay cả tốn hơi thừa lời cũng tiết kiệm, thản nhiên nói: “Tốt lắm, ngài chờ tôi tính toán thôi!” Tên khốn, hắn không tính kế lại chờ nàng đi tính, rõ ràng là không muốn bôi đen lên mặt. Chuyện tốt đều là hắn, chuyện xấu đều là nàng. Phi! Ngươi cứ ngồi đấy mà mơ giấc mộng xuân thu đi, cô nãi nãi ta cũng không phải là người bảo đến là đến, bảo đi là đi!
Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt Thường Hy cũng biết được nàng đang ra sức chửi bới hắn ở trong lòng! Chỉ cần không nói ra miệng thì hắn cũng làm như không biết. Tiểu nha đầu này lắm quỷ kế, hắn cũng không tin nàng sẽ đi tiên phong mà chắc chắn sẽ kéo theo đệm lưng. Chẳng qua là cái đệm lưng này… Là ai thì tốt đây?
Thường Hy giận đùng đùng vén rèm lên đi mất, thiếu chút nữa đụng ngã Ngũ Hải đang tiến vào. Ngăn cách bằng một tấm mành, chỉ nghe Ngũ Hải hô: “Ngu Thượng nghi, ngươi làm sao vậy?… Uy?… Uy!”
Ngũ Hải nhấc rèm cửa chậm rãi đi vào, thận trọng liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ thấy thần sắc hắn bình thường, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phê duyệt công văn, không nhìn ra không đúng chỗ nào. Nhưng là nha đầu kia nổi điên cái gì?
Tạm thời đè nghi vấn này xuống, Ngũ Hải trầm giọng nói: “Thái tử gia, Liệt Phong đưa tin tới, bên phía Ngu Thụy Lân đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng liền lập tức hành động. Chương Tứ Thần cũng thu xếp ổn thỏa, mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn nhỏ nhưng là không có bại lộ, cũng đã xử lý tốt, chỉ chờ Thái tử gia ra lệnh.”
Tiêu Vân Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó nói: “Không vội, chờ hậu cung náo nhiệt chúng ta mới có thể hành động. Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Ngũ Hải có chút nghi ngờ, chờ hậu cung náo nhiệt? Chẳng lẽ hậu cung sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Mang theo vẻ mặt đầy nghi vấn lui ra, Ngũ Hải lại nghĩ đến vẻ mặt tức giận đằng đằng của Thường Hy, chẳng lẽ cùng nàng có quan hệ?
***
Thường Hy về tới phòng của mình, có chút tâm phiền ý loạn. Chuyện này rất khó giải quyết, nàng ra mặt là vạn vạn không thể, chỉ sợ Hoàng đế lão tử giận nàng còn vạ lây sang cả Ngu gia. Nếu không đi làm lại càng không được, Tiêu Vân Trác cái tên chết cầm thú kia còn dang chờ tin tức ngoài cung, mà tin tức ấy lại do chính ca ca của nàng cung cấp, nàng không thể bỏ qua. Tên khốn kiếp này tính toán tốt lắm, biết nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, cảm giác bị người khác tính kế thật là hết chỗ nói!
Muốn mời Mạnh Điệp Vũ ra mặt là không thể nào, Mạnh Điệp Vũ là khách, sao có thể đổi khách thành chủ được? Còn dư lại chính là bảy vị tần thiếp cực kỳ có phân lượng rồi, lại lấy địa vị tối cao, gia thế mạnh nhất của Phùng Thư Nhã, nếu là do nàng ta ra mặt thì không phải là không thể. Quan trọng hơn là thứ nhất có thể ly gián quan hệ giữa Phùng Thư Nhã và La Thúy Yên, hai người trở mặt, về sau cơ hội hợp tác không cao. Thứ hai, nếu như Phùng Thư Nhã có mệnh hệ gì, phụ thân của Phùng Thư Nhã cùng Mị phi và Ngũ hoàng tử tất nhiên sẽ thế bất lưỡng cập, cũng miễn cưỡng coi là một mũi tên hạ hai con chim!
Thường Hy thở dài một hơi, nói đi nói lại vẫn là nàng suy nghĩ tính toán chu đáo cho hắn, bất đắc dĩ thở dài, ai bảo bọn họ cùng ngồi trên một chiếc thuyền, hắn tốt tự nhiên nàng cũng sẽ tốt!
Thường Hy nhìn sắc trời, đứng dậy đổi một bộ cung trang xanh nhạt, làn váy rộng phiêu dật uốn lượn, đẩy cửa bước ra. Thường Hy đi ra ngoài, bất kể thế nào nàng cũng phải để cho Phùng Thư Nhã náo Mị phi một trận, cứ như vậy Tiêu Vân Trác mới có thể tùy cơ ứng biến.
Nhìn ở khúc quanh thấy được Vân Thanh, Thường Hy không nghĩ sẽ gặp được nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thường Hy nhìn thấy được trong mắt Vân Thanh tựa hồ có chứa điều gì đó, nhưng là nàng đoán không ra, bởi vì nàng vẫn không nhìn thấu Vân Thanh. Lại nói Vân Thanh là giúp Phùng Thư Nhã nhưng là cũng không để cho nàng ta huyên náo quá phận, cái đó nắm chắc vừa vặn. Ở điểm này Vân Thanh so với nàng cao minh hơn nhiều lắm, Thường Hy không thể không thừa nhận, Vân Thanh thật là một nữ nhân khiến người ta xem không hiểu.
Không muốn có quá nhiều dây dưa, Thường Hy chẳng qua là gật đầu chào nàng một cái, xoay người muốn đi, lúc này lại nghe được Vân Thanh mở miệng nói: “Ngu Thượng nghi, xin dừng bước!”
Bình luận truyện