Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 6 - Chương 1-2: Giấc mộng dài
Trong khoảnh rừng xanh sẫm âm u, mười hai vị thần tiên đang nhắm mắt tập trung tinh thần, hai tay bắt chéo trước ngực, giăng mười hai tầng kết giới dồn người đàn bà tay cầm bảo kiếm đỏ rực vào giữa.
“Yêu nữ! Hôm nay Ma vực vận số đã tận, đám thuộc hạ yêu ma của ngươi đã bị Thiên giới chúng ta tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn chờ gì mà không chịu hạ vũ khí quy hàng!” Tam Tiên đao trong tay Nhị Lang chân quân Dương Tiễn vung lên, phẫn nộ hướng tới bậc chí tôn Ma vực đã bị trọng thương bên dưới.
“Hừ! Dựa vào mấy người các ngươi mà dám to tiếng huênh hoang. Dương Tiễn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay dù phải chết như cá trong lưới, ta cũng không để các ngươi mang con gái ta đi!” Người đàn bà giơ cao thanh Xích Ân kiếm lừng danh khắp Tam giới, chĩa thẳng lên không trung: “Nạp Y La, ngươi ra đây! Ngươi yêu thương ta như vậy sao? Yêu thương đến mức không chỉ hủy diệt Ma vực của ta, mà còn để người đến cướp con gái ta. Đồ con rùa rụt đầu hèn nhát, mau ra đây gặp ta!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, tới giờ phút này, ngươi vẫn mê muội không hối cải. Sư đệ Nạp Y La với ngươi duyên phận đã hết, đệ ấy không thể gặp ngươi.” Giữa không trung, ngai sen vàng óng ánh rất lớn bất chợt xuất hiện trước mắt Mị Gia. Như Lai Phật Tổ ngồi giữa đài sen, bất lực nhìn người đàn bà đã mờ mắt vì thù hận.
“Như Lai, ngươi chỉ lấy cớ trước mắt ta, chẳng qua là muốn bảo vệ kẻ phụ bạc đó. Nói thật cho ngươi biết, kể từ lúc hắn rời khỏi Hàn Thiên cốc, tình cảm giữa ta và hắn đã chẳng còn gì nữa. Nhưng vì sao, vì sao các ngươi nhất định phải cướp con gái ta? Mẫu tử liền khúc ruột, các ngươi có hiểu điều đó không?” Mị Gia rơi nước mắt, tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực, nơi đó in hằn đóa lam liên nở rộ đẹp như tranh vẽ: “Liên Liên được trồng trong tim ta, trừ ta ra không ai có thể lấy được! Các ngươi có bản lĩnh thì hãy móc tim ta ra, còn nếu không mọi sự miễn bàn!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, ngươi việc gì phải khổ sở như vậy”, Như Lai nhíu mày, ánh mắt lộ tia từ bi và mất kiên nhẫn: “Mệnh Cốc Liên có tuệ căn sâu sắc, ngươi hà cớ phải ngăn cản mãi?”.
“Hừ! Đừng nói những lời ngon ngọt đó! Ta lại không biết Thiên giới các ngươi đang nghĩ gì sao?”, Mị Gia cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét tới Như Lai: “Liên Liên cũng giống ta. Nó là đóa hỗn liên hiếm hoi, có khả năng kiểm soát cả Thiên giới lẫn Ma vực, nên các ngươi muốn tìm cách tiêu diệt ta, sau đó khống chế con gái ta, để tam giới này vĩnh viễn nằm trong tay các ngươi. Mộng tưởng thật đẹp quá đấy!”.
“To gan! Ngươi lại dám vu oan cho Phật Tổ!”, Quan Âm đứng bên nhìn xuống đầy phẫn nộ, lật bàn tay, tức khắc hàng loạt thần chú lao tới vèo vèo.
“Hứ! Dựa vào sức ngươi ư?” Người đàn bà nhảy bật lên không, thanh Xích Ân trong tay khua lên loang loáng nghênh chiến với Quan Âm.
“Mị Gia…” Vào thời khắc gay go ấy, một giọng nói dịu dàng bỗng từ trên trời vọng xuống, thanh âm quen thuộc khiến Mị Gia giật mình. Cùng lúc đó, một ánh bạc nháng lên, nhành dương liễu trong chiếc bình thuần ngọc của Quan Âm tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim người đàn bà bất hạnh…
…
“Nương!” Thét lên một tiếng kinh hoàng, Cổ Liên choàng dậy, đôi mắt ướt nhòe không nhìn rõ được gì. Đưa tay gạt lệ, Cổ Liên nghi hoặc nhìn khung cảnh có phần lạ lẫm xung quanh, mãi sau mới nhớ mình đã ngủ quên trong khu rừng nhỏ sau trường tự bao giờ.
Tám năm tiếp theo sau khi kết thúc vụ Yên chi huyết, Cổ Liên sống trong an lành yên tĩnh, vô âu vô lo. Thời gian này, nhờ thành tích học tập xuất sắc, cô được vào học viện nữ sinh tư thục chất lượng giáo dục tốt nhất Hồng Kông. Ngôi trường ấy đào tạo mọi cấp học từ bậc tiểu học cho đến đại học, nằm ở vùng ngoại ô với phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới ồn ào hối hả của nhịp sống thành thị.
Lúc này, chỗ cô đang ở là một sườn đồi yên tĩnh phía sau trường học. Nơi đây rất hiếm người qua lại, quả thực là một nơi rất tốt để ngủ trưa.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, đang bay lượn dạo chơi quanh đó, nghe thấy tiếng hét Lam Úy liền lo lắng quay về: “Lại gặp ác mộng nữa à? Muội thật không hiểu loại ác mộng nào có thể dọa nổi tỷ chứ?”.
“Ta cũng chẳng biết nữa”, Cổ Liên vừa gạt mồ hôi trên trán vừa đứng dậy: “Lần nào cũng thế, bất kể hình ảnh trong mơ rõ ràng tới đâu, lúc tỉnh dậy ta vẫn không sao nhớ lại, dù chỉ mảy may. Trước kia ta chưa từng trải qua tình trạng này bao giờ, nhưng hình như sau vụ Tuyết Ly tám năm trước, ta bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ, chẳng biết có liên quan đến lần lên Thiên đình hồi ấy không? Và bất kể ta có cố gắng thế nào thì trước sau đều không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên Linh Tiêu bảo điện”.
“Haizzz… tiếc là lần đó tỷ không cho muội gặp thân xác người trần của bà nội tỷ, nếu không biết đâu muội cũng được lên Thiên đình cùng tỷ rồi.” Lam Úy buồn bã đưa tay nghịch bím tóc dài của mình: “Tuy nhiên muội cảm thấy sau khi tỷ trở về, hình như liên tục xuất hiện thần tiên dưới trần gian, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Tỷ bảo liệu có gì lớn sắp xảy ra không?”.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế, chỉ riêng…”, Cổ Liên bỗng ngừng lời, ánh mắt liếc qua phía sau Lam Úy: “Có người đến đấy! Úy Úy tàng hình mau!”.
“Ồ!” Úy Úy giật mình, vội vã ẩn thân, Cổ Liên cũng nhanh chóng trốn sau gốc thông cổ thụ.
Tức thì, từ xa vọng tới những bước chân gấp gáp, tiếp đó một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy về phía sườn đồi.
“Ở đây không có ai, anh nói đi!”, cô gái áp chiếc điện thoại di động vào tai: “Anh bảo sao? Anh chắc chắn người ấy là bố em chứ? Được rồi! Còn dám lén lút vào khách sạn với bà ta sau lưng em, em sẽ không bỏ qua đâu!”. Đôi mắt cô gái lóe lên tia lửa giận: “Anh nhắn vào máy cho em tên khách sạn đó, được rồi! Cứ vậy nhé!”.
Cúp điện thoại nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô gái mới quay người rời khỏi sườn đồi. Bóng dáng kia vừa khuất, Hàn Cổ Liên với nụ cười lạnh lẽo bước ra từ sau gốc cây xù xì.
“Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, ha… thật là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng!” Đôi mắt bất chợt ánh lên tia băng lạnh, Cổ Liên khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào chỗ cô gái vừa đứng.
“Tỷ, tỷ quen cô ta à?”, Lam Úy nhìn gương mặt đầy thù hận của Cổ Liên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai?”.
“Ha… Không ngờ chuyển thế nhiều lần như vậy mà cô ta vẫn giữ tính lẳng lơ như trước”, Cổ Liên tức tối nhổ nước miếng, quay đầu nhìn Lam Úy như cười lại như không: “Sao mới một trăm năm, muội đã không nhận ra cô ta rồi, đó chính là mẹ ta trong kiếp trước – Nhạc Mai Song”…
Nhẫm Nhiễm ngoại truyện
Ta nhảy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện.
Những cơn gió điên cuồng táp qua như hàng ngàn mũi dao cứa trên mặt. Ta cười điên dại, chẳng biết người bên trên có nghe thấy di ngôn cuối cùng của mình không, chỉ là bỗng nhiên phát hiện nước mắt mình tựa như muôn vàn giọt sương cuối thu trôi dạt trên khắp các đám mây.
Ta, tên gọi Nhẫm Nhiễm, được công nhận là mỹ nhân đệ nhất trong tộc Hoa Lan, từ nhỏ quen sống với sự tung hô pha lẫn ghen tỵ của mọi người. Trong mắt ta, trên thế giới này bất kỳ cô gái nào cũng không thể so bì được với mình. Dù là Hằng Nga duyên dáng tuyệt vời mà người ta vẫn đồn thổi thì đối với ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Ta hết sức tự hào về vẻ tuyệt mỹ của bản thân, và thường cố gắng kiếm tìm một người yêu xứng đáng với mình trong khắp cõi trời đất.
Cuối cùng người ấy cũng xuất hiện. Toàn thân bao phủ bằng chiếc áo trắng muốt, mặt hoa mày liễu – ta biết những lời đó thường dành tả vẻ đẹp thục nữ, nhưng diện mạo của chàng lại vượt xa tất cả các trang nữ tử tuyệt sắc trên thế gian.
Khi ta ửng hồng đôi má hành lễ trước mặt chàng, khi cảm nhận thấy cái nhìn lướt qua mặt mình của chàng, lần đầu tiên ta biết đến hai từ “e lệ”. Trái tim đập nhanh, ta bối rối siết chặt chiếc khăn màu tím trong tay, lòng bàn tay bất giác rịn đầy mồ hôi.
“Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Bất chợt, giọng nói trong như tiếng chuông bạc vang lên cắt đứt dòng suy tưởng ngổn ngang của ta. Ta ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, lòng không vui chút nào. Cái kiểu gì mà ngày đầu tiên Cung chủ tân nhiệm triệu kiến lại tới muộn, thật chẳng biết phép tắc gì cả! Thầm khinh bỉ mắng mỏ cô ta mấy câu nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Vốn tưởng Cung chủ sẽ trách mắng cô ta một trận ra trò, ai ngờ người đẹp ấy lại tự tay trao lệnh bài trúc hoa cho cô ta. Hứ, có gì ghê gớm đâu! Đến muộn mà thành có công! Cứ đợi đấy, Cung chủ sớm muộn rồi cũng sẽ về tay ta!
Sau hôm đó, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta thường xuất hiện quanh Đạm Ngữ các, tẩm cung của Cung chủ, hoặc mang tới giỏ phong lan quý, hoặc đem tặng sách cổ hiếm có, tóm lại chỉ cần chàng vui thì có phải lên trời xuống biển ta cũng cam lòng!
Cho đến một ngày, chàng hỏi ta có đồng ý ở bên giúp việc cho chàng không, ta vui đến không thốt nên lời. Đêm đó ta thức trắng, ngồi trước gương thử tất cả những bộ váy đẹp nhất của mình. Ta muốn để chàng thấy mình trong dáng vẻ mỹ lệ nhất, ta muốn cả Thiên giới biết rằng ta mới là người xứng đáng với chàng!
Thế nhưng, ta dần phát hiện mình đã nhầm. Bởi dù ngay kề bên nhưng người trong mộng của chàng chưa bao giờ là ta. Ngày nào ta cũng cố gắng ở bên chàng chẳng rời một bước, lúc nào ta cũng cố ý lượn qua lượn lại trước mắt chàng, để ánh nhìn của chàng không thể rớt trên bất cứ người con gái nào khác. Thế nhưng câu chàng nói nhiều nhất với ta lại là: “Truyền Lam Liên tiên tử tới gặp ta!”.
Hàn Cốc Liên! Lại là Hàn Cốc Liên! Đứa con gái cạy miệng chẳng được nửa lời, ta thật không hiểu Cung chủ thích cô ta ở điểm nào? Vì cớ gì lại cho gọi cô ta hết lần này đến lần khác?
“Ngươi hận Hàn Cốc Liên lắm sao?” Giọng nói đột ngột vang lên bên tai, ta vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa hàng vạn đám mấy bềnh bồng ẩn hiện một bóng người mặc áo màu thiên thanh.
“Ngươi là ai?” Hoảng hốt, ta đứng phắt dậy cảnh giác nhìn bóng người xa lạ.
“Ha ha… Đừng sợ, ta có thể giúp ngươi!” Bóng người khẽ khàng lay động: “Chẳng phải ngươi muốn có được tình yêu của Dao Hoa cung chủ hay sao? Chỉ cần trừ khử Hàn Cốc Liên là được!”.
“Thật sao?” Ta thừa nhận điều kiện này rất hấp dẫn, nên đặt quyết tâm làm cho được.
“Đương nhiên! Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, sẽ không có ai biết được kế hoạch của chúng ta đâu!” Bóng người áo xanh nói ra kế hoạch với vẻ rất đỗi tự tin, quả là hoàn hảo không một kẽ hở.
“Được! Ta biết phải làm gì rồi!” Đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, đến ta cũng không ngờ hóa ra mình lại độc ác đến thế…
Theo kế hoạch đã bàn, nhân lúc Cung chủ bế quan ta đã làm chứng giả, khoanh tay đứng nhìn người con gái yếu đuối đó bị đuổi xuống trần gian, chịu thảm cảnh mười kiếp khổ cực. Mặc dù vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ta một chút niềm vui cũng không có. Cảm giác tội lỗi đáng sợ ngày đêm cứ giày vò, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên. Cứ như vậy qua trọn hai nghìn năm.
Hôm đó là ngày xuất quan của Cung chủ, ta đứng ngồi không yên, chờ đợi ở bên ngoài. Vào lúc cánh cổng lớn mở ra, tim ta như nhảy vọt lên tận cổ họng, run rẩy trình báo vụ việc của Hàn Cốc Liên. Chẳng đợi ta nói xong, Cung chủ đã vội vàng lao tới Linh Tiêu điện…
Sau lần đó, ta nghĩ đủ mọi cách khiến Cung chủ vui hơn, nhưng cả ngày chàng chỉ lặng lẽ ngồi bên đầm sen của Hàn Cốc Liên, nhìn đăm đắm những đóa hoa nở rộ. Cuối cùng ta hiểu ra mình chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ trừ khử được Lam Liên tiên tử, bởi trong lòng Cung chủ cô ta đã thành thâm căn cố đế rồi.
Ta bắt đầu thù hận, thù hận thật sự. Nhìn Cung chủ vì cô ta mà khăng khăng đòi xuống trần gian, rồi để thân mang trọng thương, lại còn quỳ trước đại điện mà khổ sở khẩn cầu, ta liền nghĩ rằng Hàn Cốc Liên phải chết, nhất định phải chết.
Hết sức bình tĩnh, ta nhận những mảnh sứ oán hận từ tay kẻ bí hiểm kia, dù cuối cùng có bị phát hiện cũng chẳng sao, chỉ cần Cốc Liên chết, chỉ cần cô ta tan biến khỏi cõi đời, thế là đủ.
Cho nên khi bị trói đưa tới điện Linh Tiêu, ta chẳng hề hối hận mà chỉ biết cam chịu. Có điều tại sao sau chừng ấy cố gắng, cô ta vẫn cứ sống, còn tiếp tục nhận được sự quan tâm yêu mến của Cung chủ? Vì sao???
Trầm mình xuống lục đạo luân hồi, điều cuối cùng ta thành tâm cầu nguyện: Cung chủ à, nếu còn có duyên, kiếp sau gặp lại xin ban cho thiếp chút ánh mắt yêu thương, chỉ chút xíu thôi cũng được. Chàng nhé!
“Yêu nữ! Hôm nay Ma vực vận số đã tận, đám thuộc hạ yêu ma của ngươi đã bị Thiên giới chúng ta tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn chờ gì mà không chịu hạ vũ khí quy hàng!” Tam Tiên đao trong tay Nhị Lang chân quân Dương Tiễn vung lên, phẫn nộ hướng tới bậc chí tôn Ma vực đã bị trọng thương bên dưới.
“Hừ! Dựa vào mấy người các ngươi mà dám to tiếng huênh hoang. Dương Tiễn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay dù phải chết như cá trong lưới, ta cũng không để các ngươi mang con gái ta đi!” Người đàn bà giơ cao thanh Xích Ân kiếm lừng danh khắp Tam giới, chĩa thẳng lên không trung: “Nạp Y La, ngươi ra đây! Ngươi yêu thương ta như vậy sao? Yêu thương đến mức không chỉ hủy diệt Ma vực của ta, mà còn để người đến cướp con gái ta. Đồ con rùa rụt đầu hèn nhát, mau ra đây gặp ta!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, tới giờ phút này, ngươi vẫn mê muội không hối cải. Sư đệ Nạp Y La với ngươi duyên phận đã hết, đệ ấy không thể gặp ngươi.” Giữa không trung, ngai sen vàng óng ánh rất lớn bất chợt xuất hiện trước mắt Mị Gia. Như Lai Phật Tổ ngồi giữa đài sen, bất lực nhìn người đàn bà đã mờ mắt vì thù hận.
“Như Lai, ngươi chỉ lấy cớ trước mắt ta, chẳng qua là muốn bảo vệ kẻ phụ bạc đó. Nói thật cho ngươi biết, kể từ lúc hắn rời khỏi Hàn Thiên cốc, tình cảm giữa ta và hắn đã chẳng còn gì nữa. Nhưng vì sao, vì sao các ngươi nhất định phải cướp con gái ta? Mẫu tử liền khúc ruột, các ngươi có hiểu điều đó không?” Mị Gia rơi nước mắt, tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực, nơi đó in hằn đóa lam liên nở rộ đẹp như tranh vẽ: “Liên Liên được trồng trong tim ta, trừ ta ra không ai có thể lấy được! Các ngươi có bản lĩnh thì hãy móc tim ta ra, còn nếu không mọi sự miễn bàn!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, ngươi việc gì phải khổ sở như vậy”, Như Lai nhíu mày, ánh mắt lộ tia từ bi và mất kiên nhẫn: “Mệnh Cốc Liên có tuệ căn sâu sắc, ngươi hà cớ phải ngăn cản mãi?”.
“Hừ! Đừng nói những lời ngon ngọt đó! Ta lại không biết Thiên giới các ngươi đang nghĩ gì sao?”, Mị Gia cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét tới Như Lai: “Liên Liên cũng giống ta. Nó là đóa hỗn liên hiếm hoi, có khả năng kiểm soát cả Thiên giới lẫn Ma vực, nên các ngươi muốn tìm cách tiêu diệt ta, sau đó khống chế con gái ta, để tam giới này vĩnh viễn nằm trong tay các ngươi. Mộng tưởng thật đẹp quá đấy!”.
“To gan! Ngươi lại dám vu oan cho Phật Tổ!”, Quan Âm đứng bên nhìn xuống đầy phẫn nộ, lật bàn tay, tức khắc hàng loạt thần chú lao tới vèo vèo.
“Hứ! Dựa vào sức ngươi ư?” Người đàn bà nhảy bật lên không, thanh Xích Ân trong tay khua lên loang loáng nghênh chiến với Quan Âm.
“Mị Gia…” Vào thời khắc gay go ấy, một giọng nói dịu dàng bỗng từ trên trời vọng xuống, thanh âm quen thuộc khiến Mị Gia giật mình. Cùng lúc đó, một ánh bạc nháng lên, nhành dương liễu trong chiếc bình thuần ngọc của Quan Âm tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim người đàn bà bất hạnh…
…
“Nương!” Thét lên một tiếng kinh hoàng, Cổ Liên choàng dậy, đôi mắt ướt nhòe không nhìn rõ được gì. Đưa tay gạt lệ, Cổ Liên nghi hoặc nhìn khung cảnh có phần lạ lẫm xung quanh, mãi sau mới nhớ mình đã ngủ quên trong khu rừng nhỏ sau trường tự bao giờ.
Tám năm tiếp theo sau khi kết thúc vụ Yên chi huyết, Cổ Liên sống trong an lành yên tĩnh, vô âu vô lo. Thời gian này, nhờ thành tích học tập xuất sắc, cô được vào học viện nữ sinh tư thục chất lượng giáo dục tốt nhất Hồng Kông. Ngôi trường ấy đào tạo mọi cấp học từ bậc tiểu học cho đến đại học, nằm ở vùng ngoại ô với phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới ồn ào hối hả của nhịp sống thành thị.
Lúc này, chỗ cô đang ở là một sườn đồi yên tĩnh phía sau trường học. Nơi đây rất hiếm người qua lại, quả thực là một nơi rất tốt để ngủ trưa.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, đang bay lượn dạo chơi quanh đó, nghe thấy tiếng hét Lam Úy liền lo lắng quay về: “Lại gặp ác mộng nữa à? Muội thật không hiểu loại ác mộng nào có thể dọa nổi tỷ chứ?”.
“Ta cũng chẳng biết nữa”, Cổ Liên vừa gạt mồ hôi trên trán vừa đứng dậy: “Lần nào cũng thế, bất kể hình ảnh trong mơ rõ ràng tới đâu, lúc tỉnh dậy ta vẫn không sao nhớ lại, dù chỉ mảy may. Trước kia ta chưa từng trải qua tình trạng này bao giờ, nhưng hình như sau vụ Tuyết Ly tám năm trước, ta bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ, chẳng biết có liên quan đến lần lên Thiên đình hồi ấy không? Và bất kể ta có cố gắng thế nào thì trước sau đều không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên Linh Tiêu bảo điện”.
“Haizzz… tiếc là lần đó tỷ không cho muội gặp thân xác người trần của bà nội tỷ, nếu không biết đâu muội cũng được lên Thiên đình cùng tỷ rồi.” Lam Úy buồn bã đưa tay nghịch bím tóc dài của mình: “Tuy nhiên muội cảm thấy sau khi tỷ trở về, hình như liên tục xuất hiện thần tiên dưới trần gian, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Tỷ bảo liệu có gì lớn sắp xảy ra không?”.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế, chỉ riêng…”, Cổ Liên bỗng ngừng lời, ánh mắt liếc qua phía sau Lam Úy: “Có người đến đấy! Úy Úy tàng hình mau!”.
“Ồ!” Úy Úy giật mình, vội vã ẩn thân, Cổ Liên cũng nhanh chóng trốn sau gốc thông cổ thụ.
Tức thì, từ xa vọng tới những bước chân gấp gáp, tiếp đó một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy về phía sườn đồi.
“Ở đây không có ai, anh nói đi!”, cô gái áp chiếc điện thoại di động vào tai: “Anh bảo sao? Anh chắc chắn người ấy là bố em chứ? Được rồi! Còn dám lén lút vào khách sạn với bà ta sau lưng em, em sẽ không bỏ qua đâu!”. Đôi mắt cô gái lóe lên tia lửa giận: “Anh nhắn vào máy cho em tên khách sạn đó, được rồi! Cứ vậy nhé!”.
Cúp điện thoại nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô gái mới quay người rời khỏi sườn đồi. Bóng dáng kia vừa khuất, Hàn Cổ Liên với nụ cười lạnh lẽo bước ra từ sau gốc cây xù xì.
“Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, ha… thật là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng!” Đôi mắt bất chợt ánh lên tia băng lạnh, Cổ Liên khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào chỗ cô gái vừa đứng.
“Tỷ, tỷ quen cô ta à?”, Lam Úy nhìn gương mặt đầy thù hận của Cổ Liên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai?”.
“Ha… Không ngờ chuyển thế nhiều lần như vậy mà cô ta vẫn giữ tính lẳng lơ như trước”, Cổ Liên tức tối nhổ nước miếng, quay đầu nhìn Lam Úy như cười lại như không: “Sao mới một trăm năm, muội đã không nhận ra cô ta rồi, đó chính là mẹ ta trong kiếp trước – Nhạc Mai Song”…
Nhẫm Nhiễm ngoại truyện
Ta nhảy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện.
Những cơn gió điên cuồng táp qua như hàng ngàn mũi dao cứa trên mặt. Ta cười điên dại, chẳng biết người bên trên có nghe thấy di ngôn cuối cùng của mình không, chỉ là bỗng nhiên phát hiện nước mắt mình tựa như muôn vàn giọt sương cuối thu trôi dạt trên khắp các đám mây.
Ta, tên gọi Nhẫm Nhiễm, được công nhận là mỹ nhân đệ nhất trong tộc Hoa Lan, từ nhỏ quen sống với sự tung hô pha lẫn ghen tỵ của mọi người. Trong mắt ta, trên thế giới này bất kỳ cô gái nào cũng không thể so bì được với mình. Dù là Hằng Nga duyên dáng tuyệt vời mà người ta vẫn đồn thổi thì đối với ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Ta hết sức tự hào về vẻ tuyệt mỹ của bản thân, và thường cố gắng kiếm tìm một người yêu xứng đáng với mình trong khắp cõi trời đất.
Cuối cùng người ấy cũng xuất hiện. Toàn thân bao phủ bằng chiếc áo trắng muốt, mặt hoa mày liễu – ta biết những lời đó thường dành tả vẻ đẹp thục nữ, nhưng diện mạo của chàng lại vượt xa tất cả các trang nữ tử tuyệt sắc trên thế gian.
Khi ta ửng hồng đôi má hành lễ trước mặt chàng, khi cảm nhận thấy cái nhìn lướt qua mặt mình của chàng, lần đầu tiên ta biết đến hai từ “e lệ”. Trái tim đập nhanh, ta bối rối siết chặt chiếc khăn màu tím trong tay, lòng bàn tay bất giác rịn đầy mồ hôi.
“Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Bất chợt, giọng nói trong như tiếng chuông bạc vang lên cắt đứt dòng suy tưởng ngổn ngang của ta. Ta ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, lòng không vui chút nào. Cái kiểu gì mà ngày đầu tiên Cung chủ tân nhiệm triệu kiến lại tới muộn, thật chẳng biết phép tắc gì cả! Thầm khinh bỉ mắng mỏ cô ta mấy câu nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Vốn tưởng Cung chủ sẽ trách mắng cô ta một trận ra trò, ai ngờ người đẹp ấy lại tự tay trao lệnh bài trúc hoa cho cô ta. Hứ, có gì ghê gớm đâu! Đến muộn mà thành có công! Cứ đợi đấy, Cung chủ sớm muộn rồi cũng sẽ về tay ta!
Sau hôm đó, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta thường xuất hiện quanh Đạm Ngữ các, tẩm cung của Cung chủ, hoặc mang tới giỏ phong lan quý, hoặc đem tặng sách cổ hiếm có, tóm lại chỉ cần chàng vui thì có phải lên trời xuống biển ta cũng cam lòng!
Cho đến một ngày, chàng hỏi ta có đồng ý ở bên giúp việc cho chàng không, ta vui đến không thốt nên lời. Đêm đó ta thức trắng, ngồi trước gương thử tất cả những bộ váy đẹp nhất của mình. Ta muốn để chàng thấy mình trong dáng vẻ mỹ lệ nhất, ta muốn cả Thiên giới biết rằng ta mới là người xứng đáng với chàng!
Thế nhưng, ta dần phát hiện mình đã nhầm. Bởi dù ngay kề bên nhưng người trong mộng của chàng chưa bao giờ là ta. Ngày nào ta cũng cố gắng ở bên chàng chẳng rời một bước, lúc nào ta cũng cố ý lượn qua lượn lại trước mắt chàng, để ánh nhìn của chàng không thể rớt trên bất cứ người con gái nào khác. Thế nhưng câu chàng nói nhiều nhất với ta lại là: “Truyền Lam Liên tiên tử tới gặp ta!”.
Hàn Cốc Liên! Lại là Hàn Cốc Liên! Đứa con gái cạy miệng chẳng được nửa lời, ta thật không hiểu Cung chủ thích cô ta ở điểm nào? Vì cớ gì lại cho gọi cô ta hết lần này đến lần khác?
“Ngươi hận Hàn Cốc Liên lắm sao?” Giọng nói đột ngột vang lên bên tai, ta vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa hàng vạn đám mấy bềnh bồng ẩn hiện một bóng người mặc áo màu thiên thanh.
“Ngươi là ai?” Hoảng hốt, ta đứng phắt dậy cảnh giác nhìn bóng người xa lạ.
“Ha ha… Đừng sợ, ta có thể giúp ngươi!” Bóng người khẽ khàng lay động: “Chẳng phải ngươi muốn có được tình yêu của Dao Hoa cung chủ hay sao? Chỉ cần trừ khử Hàn Cốc Liên là được!”.
“Thật sao?” Ta thừa nhận điều kiện này rất hấp dẫn, nên đặt quyết tâm làm cho được.
“Đương nhiên! Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, sẽ không có ai biết được kế hoạch của chúng ta đâu!” Bóng người áo xanh nói ra kế hoạch với vẻ rất đỗi tự tin, quả là hoàn hảo không một kẽ hở.
“Được! Ta biết phải làm gì rồi!” Đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, đến ta cũng không ngờ hóa ra mình lại độc ác đến thế…
Theo kế hoạch đã bàn, nhân lúc Cung chủ bế quan ta đã làm chứng giả, khoanh tay đứng nhìn người con gái yếu đuối đó bị đuổi xuống trần gian, chịu thảm cảnh mười kiếp khổ cực. Mặc dù vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ta một chút niềm vui cũng không có. Cảm giác tội lỗi đáng sợ ngày đêm cứ giày vò, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên. Cứ như vậy qua trọn hai nghìn năm.
Hôm đó là ngày xuất quan của Cung chủ, ta đứng ngồi không yên, chờ đợi ở bên ngoài. Vào lúc cánh cổng lớn mở ra, tim ta như nhảy vọt lên tận cổ họng, run rẩy trình báo vụ việc của Hàn Cốc Liên. Chẳng đợi ta nói xong, Cung chủ đã vội vàng lao tới Linh Tiêu điện…
Sau lần đó, ta nghĩ đủ mọi cách khiến Cung chủ vui hơn, nhưng cả ngày chàng chỉ lặng lẽ ngồi bên đầm sen của Hàn Cốc Liên, nhìn đăm đắm những đóa hoa nở rộ. Cuối cùng ta hiểu ra mình chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ trừ khử được Lam Liên tiên tử, bởi trong lòng Cung chủ cô ta đã thành thâm căn cố đế rồi.
Ta bắt đầu thù hận, thù hận thật sự. Nhìn Cung chủ vì cô ta mà khăng khăng đòi xuống trần gian, rồi để thân mang trọng thương, lại còn quỳ trước đại điện mà khổ sở khẩn cầu, ta liền nghĩ rằng Hàn Cốc Liên phải chết, nhất định phải chết.
Hết sức bình tĩnh, ta nhận những mảnh sứ oán hận từ tay kẻ bí hiểm kia, dù cuối cùng có bị phát hiện cũng chẳng sao, chỉ cần Cốc Liên chết, chỉ cần cô ta tan biến khỏi cõi đời, thế là đủ.
Cho nên khi bị trói đưa tới điện Linh Tiêu, ta chẳng hề hối hận mà chỉ biết cam chịu. Có điều tại sao sau chừng ấy cố gắng, cô ta vẫn cứ sống, còn tiếp tục nhận được sự quan tâm yêu mến của Cung chủ? Vì sao???
Trầm mình xuống lục đạo luân hồi, điều cuối cùng ta thành tâm cầu nguyện: Cung chủ à, nếu còn có duyên, kiếp sau gặp lại xin ban cho thiếp chút ánh mắt yêu thương, chỉ chút xíu thôi cũng được. Chàng nhé!
Bình luận truyện