Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 6 - Chương 1-1: Ngũ trùng phong ấn – Thanh xà công tử: Tựa
Cuối mùa thu năm Dân quốc thứ sáu, đoàn tàu từ Bắc Bình[1] tới Bao Đầu chầm chậm chuyển bánh trên đường ray. Trong toa, mấy nhân viên phục vụ rỗi rãi tụ tập tại một chỗ tán chuyện cho qua ngày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phong cảnh buồn tẻ cứ lướt qua vùn vụt bên ngoài cửa sổ.
[1] Bắc Bình là tên gọi cũ của thủ đô Trung Quốc từ thời nhà Tùy (581-618), cho đến ngày 27 tháng 9 năm 1949 mới đổi thành Bắc Kinh.
“Tiểu Nhạc, hôm nay coi như cậu gặp may. Xem ta có gì đây!” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi gần cửa sổ lên tiếng, đồng thời tiện tay lấy ra bình rượu mạnh dúi vào tay cậu bé có vẻ là chân học việc bên cạnh: “Đây là rượu Thiêu Đao Tử mẹ ta tự tay ủ đó, có một không hai! Sư phụ mời cậu nếm thử!”.
“Hi hi… Trò biết sư phụ thương trò nhất mà!” Cậu bé mang tên Tiểu Nhạc đón lấy bình rượu, hấp tấp hớp một ngụm: “A… vị rượu thuần quá! Sư phụ, hôm nào thầy mang thêm chút nữa để trò đem về kính cha ở nhà một lần, được không ạ?”.
“Không vấn đề gì! Hai thầy trò chúng ta phân biệt ai với ai chứ, chỉ cần tiểu tử cậu sau này nhanh chân nhanh tay, đừng lười biếng là được, chút xíu rượu đáng bao nhiêu!” Người đàn ông vui vẻ vỗ đầu thằng bé học việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bất chợt, đoàn tàu vốn đang xình xịch chạy trên đường ray bỗng “kéttttt” một tiếng phanh gấp, tất cả mọi người trên tàu ngã chúi về phía trước, rồi bổ nhào xuống sàn.
“Mẹ kiếp! Tên họ Từ này, lái kiểu gì vậy!” Người đàn ông vạm vỡ khi nãy vừa ôm cánh tay bị đau do cú ngã vừa thò đầu ra ngoài cửa khoang mắng lão Từ lái tàu.
“Đại Chu, mồm miệng anh tích đức chút đi! Tưởng tôi muốn phanh gấp thế à? Có giỏi thì lên đầu xe mà xem, anh dám lái, tôi phục anh luôn”, lão Từ mặt trắng bệch, run rẩy phản bác.
“Này, anh gặp ma à? Sao sợ đến nỗi thế?” Cảm nhận được nỗi hốt hoảng trên mặt lão Từ, Đại Chu quay người bước về phía cửa xe.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiểu Nhạc ở bên vừa lồm cồm bò dậy vừa hoang mang hỏi Đại Chu.
“Không sao đâu! Cậu ngoan ngoãn ngồi im trên tàu đi!” Sớm biết đồ đệ của mình là tên tiểu quỷ hiếu kỳ chúa gây rắc rối, Đại Chu nghiêm nghị đe dọa rồi bước xuống dưới: “Lão Từ, rốt cuộc có chuyện gì? Để tôi tới coi xem… Á!”.
Trong phút chốc, tiếng kêu sợ hãi vang lên, Đại Chu bất chợt ngồi phịch xuống đất, hai chân run lẩy bẩy. Chỉ thấy trên đường ray phía trước không xa, một con rắn màu xanh cực lớn dài đến mười mấy mét đang há hoác cái miệng to dày, đầu và đuôi vắt ngang qua hai thanh ray, đôi mắt xanh lè ngước lên, cái lưỡi màu đỏ hướng về phía người đàn ông trước mặt thè ra thụt vào như dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm.
“Lão… lão Từ… làm thế nào bây giờ?” Người đàn ông cường tráng không dám nhìn thêm nữa, kinh hãi đứng vụt dậy, nháo nhào chạy về toa tàu.
“Tôi thì biết làm thế nào!” Lão Từ nhíu mày đánh giá con rắn khổng lồ trước mặt: “Rắn to thế này, tôi cũng lần đầu nhìn thấy. Nghe người già kể những con rắn lớn đều đã thành tinh cả, tuyệt đối không được động đến, nếu không sẽ bị báo thù đấy”.
“Ừ, tôi cũng nghe nói thế, nhưng phải làm sao… A?” Lời bỗng ngưng bặt giữa chừng, Đại Chu khó hiểu nhìn đoàn tàu đột ngột lăn bánh: “Đoàn tàu sao lại…? Tiểu Nhạc!”. Cùng với tiếng thét sợ hãi của người đàn ông, mọi người đều chuyển ánh nhìn về vị trí thuộc về người lái tàu phía trước.
Ở đó, một cậu bé đang phấn khích điều khiển bánh lái cho đoàn tàu sầm sập lao thẳng về phía con rắn lớn. Trong khoảnh khắc, cả đoàn tàu rầm rập vượt qua vật cản phía trước. Đại Chu và lão Từ thậm chí có thể nghe được tiếng bánh tàu cán lên thịt xương răng rắc nhưng lại không kịp thấy ánh hung quang lóe lên trong mắt con rắn khi đoàn tàu đè qua…
[1] Bắc Bình là tên gọi cũ của thủ đô Trung Quốc từ thời nhà Tùy (581-618), cho đến ngày 27 tháng 9 năm 1949 mới đổi thành Bắc Kinh.
“Tiểu Nhạc, hôm nay coi như cậu gặp may. Xem ta có gì đây!” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi gần cửa sổ lên tiếng, đồng thời tiện tay lấy ra bình rượu mạnh dúi vào tay cậu bé có vẻ là chân học việc bên cạnh: “Đây là rượu Thiêu Đao Tử mẹ ta tự tay ủ đó, có một không hai! Sư phụ mời cậu nếm thử!”.
“Hi hi… Trò biết sư phụ thương trò nhất mà!” Cậu bé mang tên Tiểu Nhạc đón lấy bình rượu, hấp tấp hớp một ngụm: “A… vị rượu thuần quá! Sư phụ, hôm nào thầy mang thêm chút nữa để trò đem về kính cha ở nhà một lần, được không ạ?”.
“Không vấn đề gì! Hai thầy trò chúng ta phân biệt ai với ai chứ, chỉ cần tiểu tử cậu sau này nhanh chân nhanh tay, đừng lười biếng là được, chút xíu rượu đáng bao nhiêu!” Người đàn ông vui vẻ vỗ đầu thằng bé học việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bất chợt, đoàn tàu vốn đang xình xịch chạy trên đường ray bỗng “kéttttt” một tiếng phanh gấp, tất cả mọi người trên tàu ngã chúi về phía trước, rồi bổ nhào xuống sàn.
“Mẹ kiếp! Tên họ Từ này, lái kiểu gì vậy!” Người đàn ông vạm vỡ khi nãy vừa ôm cánh tay bị đau do cú ngã vừa thò đầu ra ngoài cửa khoang mắng lão Từ lái tàu.
“Đại Chu, mồm miệng anh tích đức chút đi! Tưởng tôi muốn phanh gấp thế à? Có giỏi thì lên đầu xe mà xem, anh dám lái, tôi phục anh luôn”, lão Từ mặt trắng bệch, run rẩy phản bác.
“Này, anh gặp ma à? Sao sợ đến nỗi thế?” Cảm nhận được nỗi hốt hoảng trên mặt lão Từ, Đại Chu quay người bước về phía cửa xe.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiểu Nhạc ở bên vừa lồm cồm bò dậy vừa hoang mang hỏi Đại Chu.
“Không sao đâu! Cậu ngoan ngoãn ngồi im trên tàu đi!” Sớm biết đồ đệ của mình là tên tiểu quỷ hiếu kỳ chúa gây rắc rối, Đại Chu nghiêm nghị đe dọa rồi bước xuống dưới: “Lão Từ, rốt cuộc có chuyện gì? Để tôi tới coi xem… Á!”.
Trong phút chốc, tiếng kêu sợ hãi vang lên, Đại Chu bất chợt ngồi phịch xuống đất, hai chân run lẩy bẩy. Chỉ thấy trên đường ray phía trước không xa, một con rắn màu xanh cực lớn dài đến mười mấy mét đang há hoác cái miệng to dày, đầu và đuôi vắt ngang qua hai thanh ray, đôi mắt xanh lè ngước lên, cái lưỡi màu đỏ hướng về phía người đàn ông trước mặt thè ra thụt vào như dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm.
“Lão… lão Từ… làm thế nào bây giờ?” Người đàn ông cường tráng không dám nhìn thêm nữa, kinh hãi đứng vụt dậy, nháo nhào chạy về toa tàu.
“Tôi thì biết làm thế nào!” Lão Từ nhíu mày đánh giá con rắn khổng lồ trước mặt: “Rắn to thế này, tôi cũng lần đầu nhìn thấy. Nghe người già kể những con rắn lớn đều đã thành tinh cả, tuyệt đối không được động đến, nếu không sẽ bị báo thù đấy”.
“Ừ, tôi cũng nghe nói thế, nhưng phải làm sao… A?” Lời bỗng ngưng bặt giữa chừng, Đại Chu khó hiểu nhìn đoàn tàu đột ngột lăn bánh: “Đoàn tàu sao lại…? Tiểu Nhạc!”. Cùng với tiếng thét sợ hãi của người đàn ông, mọi người đều chuyển ánh nhìn về vị trí thuộc về người lái tàu phía trước.
Ở đó, một cậu bé đang phấn khích điều khiển bánh lái cho đoàn tàu sầm sập lao thẳng về phía con rắn lớn. Trong khoảnh khắc, cả đoàn tàu rầm rập vượt qua vật cản phía trước. Đại Chu và lão Từ thậm chí có thể nghe được tiếng bánh tàu cán lên thịt xương răng rắc nhưng lại không kịp thấy ánh hung quang lóe lên trong mắt con rắn khi đoàn tàu đè qua…
Bình luận truyện