Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 8 - Chương 6: Trùng phùng - Khởi đầu của thảm kịch



Chẳng có quy định nào là chắc chắn và tuyệt đối với mọi điều trên thế gian. Nhiều việc tưởng như đã an bài nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại nảy sinh những bất ngờ làm đảo lộn hoàn toàn tình huống. Đương nhiên vẫn có một số chuyển biến vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta song hầu hết nó luôn hợp tình hợp lý.

Giống như cái chết của trưởng lão Lam Liên tộc Lam Nhược Tình vậy, mọi thứ đều là sự trùng hợp của cơ duyên ngoài dự liệu. Nếu không phải trong lòng bà ta có ý xấu, muốn bức người vô tội phải chết, nếu không phải vô cớ nghĩ ra cái phương pháp tra tấn người tàn nhẫn, thậm chí nếu trước khi hành động bà ta chịu tìm hiểu về sự nguy hiểm và xuất xứ của Mê hoặc nhãn, thì chắc hẳn vận mệnh của bà ta hôm nay đã khác. Thế nhưng buồn một nỗi thế giới này lại chẳng mấy chữ “nếu” có thể trở thành hiện thực.

Đứng trước bài vị của cha mẹ, hai người duy nhất yêu thương cô, Mị Gia ngẩng đầu ngắm bầu trời sao. Ở chốn không người, giọt nước mắt màu máu lặng lẽ lăn xuống, đồng thời đôi đồng tử màu lam ánh kim trong thoáng chốc lóe lên sắc đỏ ma quái.

“Cha, nương! Con gái bất hiếu, cuối cùng vẫn phải quay về Ma đạo. Trên cùng trời cuối đất đều không có chỗ cho Mị Gia trú thân.” Run rẩy quỳ xuống đất, cô thiếu nữ nghẹn ngào dập đầu ba cái trước hai ngôi mộ: “Con gái đã quyết tâm về Ma vực. Nếu cha nương dưới suối vàng có nghe thấy, xin phù hộ cho con chuyến này thuận buồm xuôi gió, lánh xa Lam Liên tộc và Thiên giới, không bao giờ bị họ tìm thấy nữa”. Đứng dậy gạt nước mắt, cô gái cuối cùng không còn do dự, sải những bước dài tiến thẳng về hướng Hàn Thiên cốc - cửa vào Ma giới…



Cùng lúc đó, trước mặt Phật Tổ ở Tây Thiên.

“Khởi bẩm Phật Tổ Như Lai, Thiên chí liên nữ Mị Gia đã sa vào Ma giới.” Hai tay chắp vào nhau, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật khẽ nhíu mày: “Đã đến lúc để Y La tới Ma vực trước rồi”.

“A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!” Thích Ca Mâu Ni khép mi, giấu nỗi lo lắng vô tận trong tim: “Truyền chí thượng tôn giả tấn kiến”.

“Vâng!” Kim Tra lĩnh mệnh rời đi, bước chân gian nan vô kể. Nếu như để cứu vớt nhân loại mà cần đến một sinh mệnh vô tội, thì liệu ai sẽ đồng ý trở thành kẻ đạo đức cao vời ấy? Theo hầu Phật Tổ đã lâu, Kim Tra biết rõ nếu chẳng phải vì bất đắc dĩ, Như Lai quyết không để Nạp Y La tôn giả phải chịu tổn hại, nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác!

“Bần tăng Nạp Y La bái kiến Phật Tổ.” Chỉ lát sau, giọng nói sang sảng từ cửa vọng tới. Tất cả ánh mắt của chư Phật trong Đại Lôi m tự đều tập trung trên vị chí thượng tôn giả đang chầm chậm bước vào: “Sư huynh cho gọi đệ có việc gì cần chăng?”.

“Mấy hôm trước, lão nạp nghe nói tôn giả lĩnh hội Phật pháp có rất nhiều tiến triển, nên muốn ủy thác cho tôn giả một việc. Mục đích là để khảo nghiệm định lực[6] của Y La thế nào.” Không đợi Như Lai lên tiếng, Nhiên Đăng Cổ Phật mỉm cười bước tới, khẽ vỗ vai Nạp Y La: “Nếu Y La vượt qua được ải này, để bảy bảy bốn chín kiếp tu hành thành viên mãn, ngày quay về sẽ là lúc phong Phật của ngài”.

[6] Trong Phật giáo, định lực dùng để chỉ khả năng loại bỏ sự chi phối của phiền não, vọng tưởng, nhìn mà như không nhìn, nghe mà như không nghe, không bị lay chuyển bởi bất cứ thứ gì.

“Đa tạ ý tốt của Cổ Phật! Không biết số kiếp lần này sẽ thế nào đây?” Đưa ánh mắt thắc mắc nhìn sư huynh Thích Ca Mâu Ni, vẻ mặt Nạp Y La tràn đầy hiếu kỳ.

“Ha ha… Y La có nhớ cô ấy không?” Bàn tay Nhiên Đăng lật nhẹ, một tấm gương bát bảo lung linh bỗng hiện ra trong lòng bàn tay, mặt gương hiển hiện cô thiếu nữ ăn vận rách rưới đang giơ tay khua thanh bảo kiếm màu đỏ rực, ra sức chém xả con quái thú hung dữ bạo tàn, đôi mắt tuyệt đẹp tỏa rạng tia sáng lạnh lẽo.

“Là cô ấy?” Chí thượng tôn giả ngạc nhiên. Đây chẳng phải cô bé năm xưa mình tặng chuỗi hạt cầu nguyện đó ư? Sao giờ lại xuất hiện trong chiếc gương này?

“Xem ra tôn giả vẫn nhớ cô ấy.” Chằm chằm nhìn vẻ mặt biến đổi của Nạp Y La, ánh mắt Nhiên Đăng lóe lên một luồng sáng dị thường: “Cô ấy tên Mị Gia, vốn là Quang Hoa thánh nữ của Lam Liên tộc, vì nhầm đường lạc lối mà lạc vào Ma đạo. Nhưng, Phật ta từ bi không thể khoanh tay ngồi nhìn, nên muốn phái tôn giả đến độ hóa và dẫn dắt cô ấy biết từ bỏ lối đi sai trái quay về đường chính đạo”.

“Vâng, bần tăng nhất định không phụ sự trông đợi của Cổ Phật và sư huynh. Bần tăng sẽ cố gắng nhanh chóng dẫn dắt nữ thí chủ đó vứt bỏ tà ý trong lòng. Y La xin cáo từ tại đây, lập tức lên đường tới Ma giới”. Chí thượng tôn giả quay người, từ từ lướt xuống hạ giới, dưới chân muôn vàn đóa tường vân nở rộ.

“Cổ Phật, lão nạp thấy rất ăn năn. Rõ ràng những điều Y La sẽ phải chịu trong tương lai vốn là gánh nặng của ta. Mối nghiệt duyên ấy là kiếp nạn thuộc về lão nạp. Vậy mà ta lại để sư đệ gánh chịu cái danh tội nghiệt nặng nề này.” Mệt mỏi đưa tay đỡ trán, đôi mắt tinh anh của Như Lai ẩn hiện một vết sẹo chẳng rõ hình.

“A di đà Phật, thiên mệnh bất khả vi[7]. Ngay từ khi Y La xuất hiện ở Phật giới, số mệnh của ngài ấy đã được định rồi, bất kỳ người nào cũng không thể thay đổi được. Liên nữ thống trị tam giới kế tiếp sắp được sinh ra, Phật giới chúng ta phải nhanh chân hơn Ma vực, thanh lọc hơi thở độc ác ra khỏi cơ thể cô ấy, từ đó đảm bảo sự an nguy của tam giới.” Nhiên Đăng khua tay, chiếc gương lung linh kia lập tức bay vụt lên không trung rồi dần phình to, mặt gương tựa mặt nước từ từ hiện rõ một dáng người tuyệt sắc khuynh thành.

[7] Thiên mệnh bất khả vi: Mệnh trời không thể thay đổi

Gương mặt tươi tắn của Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên…



Thời kỳ thượng cổ, ở Ma giới quái vật tung hoành, trùng độc khắp nơi. Trong Ma vực, tầng tầng lớp lớp rừng nguyên sinh ken dày che khuất gần hết ánh sáng mặt trời, đồng thời che chở cho sự ẩn náu của hàng ngàn con quái thú nguy hiểm khát máu cực kỳ khủng khiếp, muốn sinh tồn được ở nơi đây quả thật khó khăn chồng chất.

Chính tại chốn ấy, Cốc Liên được tận mắt chứng kiến những trải nghiệm kinh hoàng mà mẹ mình phải trải qua. Trong sinh mệnh tràn đầy sắc màu truyền thuyết, Mị Gia từ một cô thiếu nữ yếu đuối không biết chút gì về Ma vực đã từng bước trở thành nữ vương thống trị Ma giới. Thế nhưng vận mệnh cuối cùng vẫn không chịu dừng những bước chân độc ác của nó. Vào một buổi chiều oi bức, đám mây trắng mang theo Nạp Y La với danh nghĩa Thiên giới tôn giả bất chợt sà xuống bên cô.

Đó là một tình huống Mị Gia không hề có sự chuẩn bị trước. Hết sức đột ngột, cô bị con quái thú tấn công điên cuồng. Tình hình gay go đến mức Cốc Liên cũng cảm thấy tuyệt vọng. Song, đúng vào thời khắc quan trọng nhất, từ trên cao bỗng vút xuống một luồng sáng vàng kim đánh trúng vào con quái, cứu cô thiếu nữ thoát khỏi nguy cơ mất mạng.

Khi ánh mắt Hàn Cốc Liên đối diện với vị Phật Đà[8] vừa từ từ hạ xuống, cơn ớn lạnh bỗng nhiên phát tỏa từ đáy tim lan tới toàn cơ thể. Cô đã nhìn thấy, nhìn thấy ngọn lửa dục tình mơ hồ tràn ngập trong đôi mắt tối thẫm của người đàn ông, rất lâu vẫn không sao giấu được…

[8] Phật Đà: “Phật” chính là chữ viết tắt của “Phật Đà”, danh hiệu phiên âm từ tiếng Phạn hoặc Pali sang Hán Việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện