Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 309
Nhưng Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng chỉ bị sắc đẹp của Hàn Vi Nhi hấp dẫn, trong mắt không chút tà niệm, dục vọng tỏ vẻ tâm tư của gã đơn thuần, lương thiện.
Hàn Phi vỗ vai Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng, cười nói:
- Vậy ngươi hãy mau dẫn ta đi.
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng giật mình tỉnh lại, cười khổ nói:
- Đại ca, hai vị đại tẩu quá đẹp, ngươi tìm từ đâu ra vậy? Ta hâm mộ muốn chết!
Cửa hàng Dạ thị cách Ngân Hàng Đế Quốc không xa, trong một con đường gần trung tâm quảng trường. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng dẫn đám người Hàn Phi đi bộ mấy phút là đến nơi.
Cửa hàng này ở khu phồn hoa trong Xuất Vân vệ thành, diện tích lớn hơn cửa tiêm bình thường gấp bốn, năm lần. Dù là cách cục hay trang sức đều vượt trội hơn người, thể hiện khí thế sản nghiệp của hoàng tộc.
Tuy Dạ thị hoàng tộc thống trị Huy Quang đế quốc nhưng đế quốc không phải của Dạ thị, thu nhập tài chính, thuế má của đế quốc không thể nào bị hoàng tộc Dạ thị nuốt hết, chủ yếu dùng trong các mặt như quân đội, nội vụ.
Tất nhiên tộc nhân trực hệ, đệ tử của hoàng tộc Dạ thị không cần lo lắng cuộc sống tiền bạc, vì mỗi năm bọn họ có thể lĩnh một số tiền lớn trong tài chính đế quốc tiêu xài rộng rãi. Mạch chi thứ khác có nhiều người hơn thì không được đãi ngộ như vậy, họ muốn sống phải tự mình kinh doanh.
Bởi vậy các sản nghiệp Dạ thị sinh ra, hoàng tộc dù sao là hoàng tộc, dù là mạch chi thứ cũng có tài nguyên, nhân mạch người khác khó thể với tới. Cộng thêm chiêu bài chữ vàng hoàng tộc, thật là buôn may bán đắc nhưng không gặp ai dọa dẫm, bắt chẹt.
Tuy nhiên, troe tên Dạ thị thì trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc, mỗi năm thu lợi phần lớn nộp lên trên cho trực hệ hoàng tộc, nói ra thì rất giống với xí nghiệp quốc gia trong kiếp trước của Hàn Phi.
Trước cửa tiệm xếp một hàng Võ Sĩ hộ vệ dày dạn kinh nghiệm. Thấy đoàn người Hàn Phi đi tới, mấy Võ Sĩ giữ cửa có vẻ do dự, cuối cùng không tiến lên ngăn cản.
Cửa hàng lớn có khí phái của nó, khách nhân trong cửa hàng Dạ thị không quá nhiều. Đám người Hàn Phi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng mới đến liền có người chạy tới, lễ độ cung kính mời bọn họ ngồi xuống một đại sảnh. Thị nữ xinh đẹp dâng trà lên cho mấy người, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Hàn Phi chú ý tới chỗ này không có hàng hóa rực rỡ muôn màu, chỉ có khách nhân tốp năm tốp ba bàn bạc, không giống cửa tiệm tài liệu mà như một gian ăn uống loại lớn.
Đám người Hàn Phi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng không chờ bao lâu, khoảng mấy phút sau có nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu vàng đi tới trước mặt bọn họ.
Thấy đoàn người Hàn Phi thì mắt nữ nhân lóe tia kinh ngạc. Hàn Phi bình thường, Hàn Thành Nghiệp trầm ổn. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng khí thế hào phóng. Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi tuyệt sắc phong tình. Nếu là một người đứng thì thôi, mấy người tụ cùng một chỗ cho người cảm giác kỳ kỳ.
Nhưng là người của cửa hàng lớn, tố chất nữ nhân này không tầm thường. Nữ nhân chỉ nhìn lướt qua đoàn người Hàn Phi sau đó thu lại tầm mắt, hơi hành lễ với họ.
Nữ nhân mỉm cười nói:
- Xin lỗi đã để các người đợi lâu, ta là nhất cấp quản sự của cửa hàng, Tô Uyển. Chắc đây là lần đầu tiên các vị đến cửa hàng Dạ thị của chúng ta? Không biết có thể giúp được gì cho các vị? Dù là mua hoặc bán ra tài liệu, ta nghĩ chỗ chúng ta có thể cung cấp phục vị khiến các vị vừa lòng.
Hàn Phi cười đáp lễ:
- Chúng ta chủ yếu đến mua đồ.
Hàn Phi lấy một tờ danh sách ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật, đưa qua cho nữ nhân:
- Tô Uyển tiểu thư, xin hãy xem.
Danh sách này là quản gia lão Uy của thành bảo Úc Kim Hương đưa cho Hàn Phi, bên trên liệt kê rõ ràng mấy chục loại tài liệu linh tinh, số lượng, tên tài liệu linh pháp. Những linh tinh cần thiết cho pháp trận công kích, phòng hộ thành bảo một lần nữa mở ra.
Hai trận pháp này, đặc biệt là trận pháp phòng ngự lớn nhất bảo vệ an toàn thành bảo rất quan trọng, là một trong các điểm mấu chốt có thể hấp dẫn người khác vào thành bảo ở không. Cho nên Hàn Phi không tiếc trả giá quyết mở ra trận pháp cho được.
Lão Uy tìm thấy mấy quyển sổ ghi chép quan trọng trong di vật Vu Yêu Dạ Xuất Vân để lại, mở ra Linh Pháp trận chỉ là vấn đề thời gian, dĩ nhiên không có linh tinh thì không được.
Tô Uyển nhìn thấy Hàn Phi lấy tờ danh sách ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật, lòng thầm kinh ngạc. Có thể sở hữu chiếc nhẫn trữ vật thì chắc chắn không phải người bình thường, trông cách Hàn Phi ăn mặc thì hơi bình dân, nhìn qua hắn là khách hàng còn mấy người khác chỉ là đi theo.
Tô Uyển đè nén lòng kinh ngạc, ngồi xuống đối diện Hàn Phi, cẩn thận nhìn danh sách.
Cuối cùng Tô Uyển nói:
- Mấy thứ trong danh sách của người đều có trong cửa hàng, nhưng có vài loại tài liệu cần một ít thời gian, tối đa ba ngày là gom đủ, người thấy được không?
Hàn Phi gật đầu, nói:
- Ba ngày không có vấn đề, Tô Uyển tiểu thư tính xem cần bao nhiêu tiền, ta thanh toán ngay bây giờ.
- Tổng cộng là hai trăm ba mươi sáu vạn sáu ngàn năm trăm kim tệ.
Tô Uyển cầm bút lông ngỗng đặt trên bàn, viết con số trên tờ giấy, rất nhanh liẹt kê ra giá cụ thể, mỗi một loại tài liệu đều viết giá.
Tô Uyển đưa tờ giấy ghi giá cho Hàn Phi:
- Nhìn người xem thử.
Hàn Phi không nhận. Hàn Bích Tuyền cầm lấy, bởi vì quyền sở hữu tài sản nằm trong tay nàng và Hàn Vi Nhi.
Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi nhìn lướt qua danh sách, đồng thanh kêu lên:
- Số tiền đúng.
Quy tắc của cửa hàng Dạ thị là không thể mặc cả nên Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi không kêu bớt giá. Hàn Vi Nhi hiểu biết về giá linh tinh, trước đó đã định giá đại khái, vì vậy nàng gật đầu với Hàn Phi biểu thị không thành vấn đề.
Hàn Phi sảng khoái phất tay nói:
- Vậy thì trả tiền đi!
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng ngồi bên cạnh bị rung động. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng là đệ tử trực hệ Lôi gia quyền quý, không phải chưa từng thấy số tiền lớn. Nhưng mới ngồi xuống nói mấy phút mà Hàn Phi dễ dàng tiêu xài hơn hai trăm vạn kim tệ làm sao Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng không giật mình cho được?
Lúc trước Hàn Phi giúp Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng trả hơn bảy mươi vạn bây giờ lại tung ra hơn hai trăm vạn kim tệ, những con số này không nhỏ, thu nhập thuế một năm của tiểu quốc gia cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Cộng thêm trước đó Hàn Phi nghĩa hiệp giúp đỡ, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng càng khâm phục đại ca mới kết thân này sát đất, lòng có nổi lên tính toán.
Tô Uyển cũng thấy vui. Tô Uyển là nhất cấp quản sự cửa hàng Dạ thị chỉ giao dịch món hàng lớn, không hiếm qua tay nàng với số tiền mấy chục vạn, mấy trăm vạn kim tệ. Nếu chỉ nhìn cuộc giao dịch này thì không có gì khoa trương.
Nhưng lần đầu tiên Hàn Phi đến cửa hàng Dạ thị, không nói nhiều đã đặt hàng hơn hai trăm vạn kim tệ, trả tiên ngay tại chỗ không chớp mắt một cái, xem tình hình rất có thể sẽ trở thành khách quen dài dài. Khách sộp như vậy rất hiếm thấy.
- Cảm tạ người ủng hộ cửa tiệm của chúng ta, xin chờ một chút, ta lập tức làm khế ước ngay.
Hàn Phi vỗ vai Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng, cười nói:
- Vậy ngươi hãy mau dẫn ta đi.
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng giật mình tỉnh lại, cười khổ nói:
- Đại ca, hai vị đại tẩu quá đẹp, ngươi tìm từ đâu ra vậy? Ta hâm mộ muốn chết!
Cửa hàng Dạ thị cách Ngân Hàng Đế Quốc không xa, trong một con đường gần trung tâm quảng trường. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng dẫn đám người Hàn Phi đi bộ mấy phút là đến nơi.
Cửa hàng này ở khu phồn hoa trong Xuất Vân vệ thành, diện tích lớn hơn cửa tiêm bình thường gấp bốn, năm lần. Dù là cách cục hay trang sức đều vượt trội hơn người, thể hiện khí thế sản nghiệp của hoàng tộc.
Tuy Dạ thị hoàng tộc thống trị Huy Quang đế quốc nhưng đế quốc không phải của Dạ thị, thu nhập tài chính, thuế má của đế quốc không thể nào bị hoàng tộc Dạ thị nuốt hết, chủ yếu dùng trong các mặt như quân đội, nội vụ.
Tất nhiên tộc nhân trực hệ, đệ tử của hoàng tộc Dạ thị không cần lo lắng cuộc sống tiền bạc, vì mỗi năm bọn họ có thể lĩnh một số tiền lớn trong tài chính đế quốc tiêu xài rộng rãi. Mạch chi thứ khác có nhiều người hơn thì không được đãi ngộ như vậy, họ muốn sống phải tự mình kinh doanh.
Bởi vậy các sản nghiệp Dạ thị sinh ra, hoàng tộc dù sao là hoàng tộc, dù là mạch chi thứ cũng có tài nguyên, nhân mạch người khác khó thể với tới. Cộng thêm chiêu bài chữ vàng hoàng tộc, thật là buôn may bán đắc nhưng không gặp ai dọa dẫm, bắt chẹt.
Tuy nhiên, troe tên Dạ thị thì trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc, mỗi năm thu lợi phần lớn nộp lên trên cho trực hệ hoàng tộc, nói ra thì rất giống với xí nghiệp quốc gia trong kiếp trước của Hàn Phi.
Trước cửa tiệm xếp một hàng Võ Sĩ hộ vệ dày dạn kinh nghiệm. Thấy đoàn người Hàn Phi đi tới, mấy Võ Sĩ giữ cửa có vẻ do dự, cuối cùng không tiến lên ngăn cản.
Cửa hàng lớn có khí phái của nó, khách nhân trong cửa hàng Dạ thị không quá nhiều. Đám người Hàn Phi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng mới đến liền có người chạy tới, lễ độ cung kính mời bọn họ ngồi xuống một đại sảnh. Thị nữ xinh đẹp dâng trà lên cho mấy người, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Hàn Phi chú ý tới chỗ này không có hàng hóa rực rỡ muôn màu, chỉ có khách nhân tốp năm tốp ba bàn bạc, không giống cửa tiệm tài liệu mà như một gian ăn uống loại lớn.
Đám người Hàn Phi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng không chờ bao lâu, khoảng mấy phút sau có nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu vàng đi tới trước mặt bọn họ.
Thấy đoàn người Hàn Phi thì mắt nữ nhân lóe tia kinh ngạc. Hàn Phi bình thường, Hàn Thành Nghiệp trầm ổn. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng khí thế hào phóng. Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi tuyệt sắc phong tình. Nếu là một người đứng thì thôi, mấy người tụ cùng một chỗ cho người cảm giác kỳ kỳ.
Nhưng là người của cửa hàng lớn, tố chất nữ nhân này không tầm thường. Nữ nhân chỉ nhìn lướt qua đoàn người Hàn Phi sau đó thu lại tầm mắt, hơi hành lễ với họ.
Nữ nhân mỉm cười nói:
- Xin lỗi đã để các người đợi lâu, ta là nhất cấp quản sự của cửa hàng, Tô Uyển. Chắc đây là lần đầu tiên các vị đến cửa hàng Dạ thị của chúng ta? Không biết có thể giúp được gì cho các vị? Dù là mua hoặc bán ra tài liệu, ta nghĩ chỗ chúng ta có thể cung cấp phục vị khiến các vị vừa lòng.
Hàn Phi cười đáp lễ:
- Chúng ta chủ yếu đến mua đồ.
Hàn Phi lấy một tờ danh sách ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật, đưa qua cho nữ nhân:
- Tô Uyển tiểu thư, xin hãy xem.
Danh sách này là quản gia lão Uy của thành bảo Úc Kim Hương đưa cho Hàn Phi, bên trên liệt kê rõ ràng mấy chục loại tài liệu linh tinh, số lượng, tên tài liệu linh pháp. Những linh tinh cần thiết cho pháp trận công kích, phòng hộ thành bảo một lần nữa mở ra.
Hai trận pháp này, đặc biệt là trận pháp phòng ngự lớn nhất bảo vệ an toàn thành bảo rất quan trọng, là một trong các điểm mấu chốt có thể hấp dẫn người khác vào thành bảo ở không. Cho nên Hàn Phi không tiếc trả giá quyết mở ra trận pháp cho được.
Lão Uy tìm thấy mấy quyển sổ ghi chép quan trọng trong di vật Vu Yêu Dạ Xuất Vân để lại, mở ra Linh Pháp trận chỉ là vấn đề thời gian, dĩ nhiên không có linh tinh thì không được.
Tô Uyển nhìn thấy Hàn Phi lấy tờ danh sách ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật, lòng thầm kinh ngạc. Có thể sở hữu chiếc nhẫn trữ vật thì chắc chắn không phải người bình thường, trông cách Hàn Phi ăn mặc thì hơi bình dân, nhìn qua hắn là khách hàng còn mấy người khác chỉ là đi theo.
Tô Uyển đè nén lòng kinh ngạc, ngồi xuống đối diện Hàn Phi, cẩn thận nhìn danh sách.
Cuối cùng Tô Uyển nói:
- Mấy thứ trong danh sách của người đều có trong cửa hàng, nhưng có vài loại tài liệu cần một ít thời gian, tối đa ba ngày là gom đủ, người thấy được không?
Hàn Phi gật đầu, nói:
- Ba ngày không có vấn đề, Tô Uyển tiểu thư tính xem cần bao nhiêu tiền, ta thanh toán ngay bây giờ.
- Tổng cộng là hai trăm ba mươi sáu vạn sáu ngàn năm trăm kim tệ.
Tô Uyển cầm bút lông ngỗng đặt trên bàn, viết con số trên tờ giấy, rất nhanh liẹt kê ra giá cụ thể, mỗi một loại tài liệu đều viết giá.
Tô Uyển đưa tờ giấy ghi giá cho Hàn Phi:
- Nhìn người xem thử.
Hàn Phi không nhận. Hàn Bích Tuyền cầm lấy, bởi vì quyền sở hữu tài sản nằm trong tay nàng và Hàn Vi Nhi.
Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi nhìn lướt qua danh sách, đồng thanh kêu lên:
- Số tiền đúng.
Quy tắc của cửa hàng Dạ thị là không thể mặc cả nên Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi không kêu bớt giá. Hàn Vi Nhi hiểu biết về giá linh tinh, trước đó đã định giá đại khái, vì vậy nàng gật đầu với Hàn Phi biểu thị không thành vấn đề.
Hàn Phi sảng khoái phất tay nói:
- Vậy thì trả tiền đi!
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng ngồi bên cạnh bị rung động. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng là đệ tử trực hệ Lôi gia quyền quý, không phải chưa từng thấy số tiền lớn. Nhưng mới ngồi xuống nói mấy phút mà Hàn Phi dễ dàng tiêu xài hơn hai trăm vạn kim tệ làm sao Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng không giật mình cho được?
Lúc trước Hàn Phi giúp Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng trả hơn bảy mươi vạn bây giờ lại tung ra hơn hai trăm vạn kim tệ, những con số này không nhỏ, thu nhập thuế một năm của tiểu quốc gia cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Cộng thêm trước đó Hàn Phi nghĩa hiệp giúp đỡ, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng càng khâm phục đại ca mới kết thân này sát đất, lòng có nổi lên tính toán.
Tô Uyển cũng thấy vui. Tô Uyển là nhất cấp quản sự cửa hàng Dạ thị chỉ giao dịch món hàng lớn, không hiếm qua tay nàng với số tiền mấy chục vạn, mấy trăm vạn kim tệ. Nếu chỉ nhìn cuộc giao dịch này thì không có gì khoa trương.
Nhưng lần đầu tiên Hàn Phi đến cửa hàng Dạ thị, không nói nhiều đã đặt hàng hơn hai trăm vạn kim tệ, trả tiên ngay tại chỗ không chớp mắt một cái, xem tình hình rất có thể sẽ trở thành khách quen dài dài. Khách sộp như vậy rất hiếm thấy.
- Cảm tạ người ủng hộ cửa tiệm của chúng ta, xin chờ một chút, ta lập tức làm khế ước ngay.
Bình luận truyện