Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại
Chương 119: Mặc sức
Trong nhà vệ sinh của tòa nhà nghệ thuật không có xà phòng hay bột giặt nên Phó Tư Bạch cũng không quan tâm sự phản đối của Ôn Từ, anh nhét cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe về căn hộ Ngự Hồ.
Lúc vào thang máy tình cờ có một người phụ nữ mặc váy quý phái đi vào cùng một con chó bông.
- --Đọc full tại truyenbathu.vn---
Ngửi thấy mùi lạ, người phụ nữ bịt mũi liếc nhìn Ôn Từ với vẻ chán ghét.
Phó Tư Bạch đưa tay ra ôm lấy vai của cô, kéo cô ra phía sau anh.
Cái này coi như xong, bộ đồ vest cao cấp trên người anh cũng bị hỏng mất thôi.
Ôn Từ hơi vùng vẫy, nhưng lực tay của anh lại rất mạnh căn bản là cô không đẩy tay ra được.
Trong lòng cô rất khó chịu, cô thà là Phó Tư Bạch chán ghét cô.
Anh càng đối xử tốt với cô thì cô lại sẽ càng mắc kẹt trong tấm lưới dịu dàng do người đàn ông này dệt nên, e rằng sẽ khó tự giải thoát cho mình.
Sau khi về đến nhà Ôn Từ xông thẳng vào nhà vệ sinh, cũng mặc kệ nhiệt độ nước nóng lạnh, cô mở vòi sen ra dội thẳng lên người mình.
“Em điên rồi à.” Phó Tư Bạch ông vào buồng tắm rộng rãi, anh buộc phải túm lấy cô ra, cau mày nói, “Cứ xối như thế này, coi mình là thịt lợn chết trôi à?”
- --Đọc full tại truyenbathu.vn---
Phó Tư Bạch mở đèn dịu nhẹ lên, kéo cô đến bồn rửa mặt, điều chỉnh nhiệt độ nước, trước tiên dùng nước rửa sạch cánh tay cho cô, sau đó xịt một ít sữa tắm ra rồi xoa xoa.
Dưới ánh đèn ấm áp, góc mặt lạnh lùng sắc bén của người đàn ông đã dần dần dịu dàng, ôn nhu hơn. Mặc dù khuôn mặt của anh ấy không biểu cảm nhưng vẫn rất dịu dàng.
Anh xoa tay bằng xà bông cho cô, cẩn thận rửa sạch đến từng kẽ móng tay cô.
Ôn Từ vẫn luôn nhớ Phó Tư Bạch mắc bệnh sạch sẽ trong nhà quanh năm đều không có miếng bụi, vì thế nên mỗi lần dùng nhà vệ sinh xong cô đều dọn dẹp không chừa lại một cọng tóc, không để anh cảm thấy bẩn.
Vậy nên mới vừa này thậm chí cô còn không dám để anh chạm vào cô.
Phó Tư Bạch nhìn thấy sự bối rối mà cô gái nhỏ cố che giấu trong đôi mắt trong veo, anh cong môi cười: “Ở trước mặt anh bắt đầu chú ý hình tượng rồi?”
“Không…” Ôn Từ dùng hết sức để rút cánh tay ra khỏi tay anh, “Để tự em làm đi.”
Ôn Từ dần dần bỏ sự phòng bị tâm lý, để anh nắm lấy cổ tay thon dài trắng nõn, dùng khăn nhẹ nhàng lau từng tấc trên da thịt của cô.
Trái tim cũng chứa đầy bong bóng dịu dàng này.
Phó Tư Bạch bật công tắc của bồn tắm và nói với cô: “Đợi lát nữa ngồi vào ngâm mình sẽ dễ chịu hơn.”
“Không cần đâu.”
“Bảo em dùng thì em cứ dùng đi.”
“Không.”
Phó Tư Bạch biết sự lo lắng trong lòng Ôn Từ, cô sợ khơi gợi lại kí ức kia của anh, vì thế nên cô không bao giờ sử dụng bể sục tích hợp khổng lồ ở trong nhà này.
“Anh không để ý, thường ngày em có thể dùng nó.”
Ôn Từ vẫn lắc đầu.
Phó Tư Bạch không màng đến sự từ chối của cô, anh cắm dây để bồn tích tụ nước nóng, làn hơi tỏa lên.
Ôn Từ ngồi cạnh bồn nhìn bóng lưng người đàn ông này.
Anh đứng cạnh bồn nước, vắt nước giặt và vò mạnh đôi giày khiêu vũ bẩn của cô.
Không chỉ có đôi giày khiêu vũ mà ngay cả chiếc áo khoác dệt kim bị dơ của cô anh cũng giặt hết.
Ôn Từ ngạc nhiên hỏi anh: “ Phó Tư Bạch, trước đây anh có giặt đồ không?”
“Không có.”
“Vậy sao anh biết làm.”
“Anh đâu phải bị bệnh ngốc.”
“……”
Được rồi.
Trong bồn tắm đã bơm đầy nước ấm, Ôn Từ chỉ mặc một cái áo hai dây màu trắng, nhìn Phó Tư Bạch.
Người đàn ông giúp cô vắt sạch nước còn trên áo khoác, treo lên mốc, không nhìn sang cô, như thể anh không muốn nhìn ý tứ của cô.
Nhưng… cũng không có ý định ra ngoài.
Chú ý đến ánh mắt của người con gái, đôi mắt sáng rực phong tình của Phó Tư Bạch nhìn cô, anh bật cười: “Sao, còn muốn anh nhìn em tắm bồn à?”
“……”
“Em là nói, có thể xin bạn trai đi ra phòng khách được không đấy?”
Phó Tư Bạch nói rất chính trực: “Còn chưa giặt xong.”
“Không phải anh giặt xong hết rồi sao?”
“Còn cái em đang mặc nữa.”
“……”
“Áo lót, cái này anh có thể giúp em giặt được.”
“…….”
Anh rảnh lắm hả! Đây là giặt đến ghiền rồi?
Ôn Từ đẩy đẩy Phó Tư Bạch ra cửa, anh ngược lại cũng không hề miễng cưỡng, chỉ nói: “Thay ra rồi đưa cho anh.”
“Không cầm! Tự em giặt!”
Tiễn được cái vị thái tử gia đó, Ôn Từ ngồi bên bồn tắm, ngón tay lướt trên mặt nước, tạo nên từng lớp gợn sóng.
Cô lại nhớ đến lời Mạc Nhiễm từng nói trước đây, cô biết Phó Tư Bạch đã bị bóng ma tâm lí, chưa bao giờ dùng bồn tắm, thậm chí cũng không muốn tắm suối nước nóng.
Thật sự có nhiều lúc trốn chạy không phải là cách để giải quyết vấn đề, dũng cảm đối diện mới được.
Trốn tránh sẽ chỉ càng lún sâu hơn thôi.
Dù sao cô cũng không ở mãi bên cạnh anh, nhưng nếu có thể giúp anh khắc phục bóng ma tâm lí này cũng coi như là sự báo đáp từng chút của cô dành cho anh.
Mấy phút sau, cô lén lút nhìn chỗ phòng khách: “Tư Bạch?”
Ở ban công giọng nói Phó Tư Bạch truyền đến: “Cần cái gì?”
“Anh.”
“?”
Phó Tư Bạch phơi đồ xong, anh ngó đầu qua thấy cô vậy mà đang đứng trước cửa vừa cười vừa vẫy tay với anh.
Cánh tay trắng nõn, sạch sẽ hơi ướt.
Yết hầu anh khẽ trượt, phản ứng tự nhiên anh biết không phải cô muốn cùng anh cái gì gì đó, mà là…
Có ý đồ.
“Anh có muốn vào không?”
Phó Tư Bạch đi đến bên cửa, lại do dự không đi vào, chỉ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hoài nghi hỏi: “Em muốn cái gì?
“Không có, em muốn hỏi anh, có muốn xuống nước thử xem…”
Cô gái nhỏ nhìn anh với đôi mắt hạnh nhân với sự chân thành không gì sánh được, điều này khiến Phó Tư Bạch càng thêm tin tưởng.
Cô ấy muốn dìm chết anh để trả thù hôm trượt tuyết.
“…..”
“Không.”
Ôn Từ lại giữ chặt tay anh, nghiêm túc chân thành nói: “Tư Bạch, anh đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Lưỡi dao nhẹ nhàng, lưỡi dao trí mạng.
Phó Tư Bạch không thể từ chối, anh đi theo Ôn Từ vào phòng tắm, đứng trước bể sục lắp sẵn gợn sóng, nhíu mày.
Tình cảm bi thảm của mẹ anh năm đó lại hiện ra trước mặt anh, vũng máu đỏ ngầu khiến anh gần như chết ngạt..
Anh lùi về sau trong vô thức.
Ôn Từ lại nắm chặt lấy tay anh, như cho anh thêm sức mạnh và sự an ủi..
Nếu anh không thể đối mặt với cơn ác mộng đó, ác mộng sẽ nằm mãi trong tim anh, không còn cách nào khác chỉ còn cách khắc phục nó.
Phó Tư Bạch hiểu ra rồi, Ôn Từ chỉ là muốn để anh đối diện với cái chết của mẹ.
Những cơn ác mộng kinh hoàng mà anh cố gắng thoát ra, nhưng không thể thoát ra.
Như một con rối, anh được cô dẫn dắt và từ từ bước vào làn nước hồ ấm áp.
Ôn Từ đã cảm nhận được toàn thân anh đơ cứng và đôi tay đang run bần bật đó, cô nắm chặt tay anh để cho anh dũng khí.
Nhưng khoảnh khắc anh bước vào nước thì hồ tắm trước mặt này như biến thành một vũng máu đỏ thẫm. Cảnh tượng kinh hoàng lại hiện lên khiến Phó Tư Bạch nhảy ra khỏi bồn nước, anh đứng bên tường, đầu anh tựa vào bức tường lạnh buốt, thở hồng hộc, cố gắng trấn tĩnh lại.
Ôn Từ không ép anh, cô cũng không nghĩ lần đầu tiên có thể thành công.
Anh nguyện ý thử đã là tốt lắm rồi.
“Không sao, không sao cả.” Cô nhẹ nhàng vuốt lưng anh, như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng nói: “Đừng sợ.”
Phó Tư Bạch nắm chặt lấy tay cô, như dùng hết sức lực cơ thể còn sót lại, anh như một người sắp chết đuối cố gắng bám víu vào một khúc gỗ như cái phao cứu mạng mình.
“Sau khi bà ấy đi cả thế giới này chỉ còn mình anh.” Anh tuyệt vọng nói bên tai cô, “Mấy năm đó anh như một con ma lang thang vậy.”
Trái tim Ôn Từ cũng muốn run rẩy: “Em hiểu.”
Một đứa trẻ không có mẹ như thể có cả thế giới đi nữa cũng luôn lạc lõng bất an. Nhưng đứa trẻ có mẹ giống như mất cả thế giới cũng sẽ không quá sợ hãi.
Bởi vì cô biết gặp chuyện lớn hơn nữa trời cũng không sập xuống được.
Đây là sự khác nhau giữa Ôn Từ và Phó Tư Bạch.
Phó Tư Bạch ôm chầm lấy cô, cúi đầu cắn lên bả vai cô. Ôn Từ bị đâu chỉ có thể “ưm” một tiếng: “Tư Bạch….”
Phó Tư Bạch cắn cô, cũng hôn cô: “Ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Ôn Từ cắn môi dưới, không có trả lời câu nói đó của anh.
Mãi mãi, là bao xa.
Cô không thể dự đoán được tương lai nhưng cô biết khoảng thời gian gần gũi nhất mà cô có thể có với anh chỉ có thể là lúc này.
Phó Tư Bạch có vẻ như ôm cô một cách tuyệt vọng, anh cắn cô…
Đêm đó hai người đều rất nồng nhiệt, mỗi một lần đều như thế đó là lần cuối cùng. Trong đêm đen như vực thẳm vô tận, nó run rẩy hóa thành tro tàn.
…….
Hôm sau Ôn Từ mặc đồ rồi đi đến đoàn nghệ thuật. Khi cô đang thay giày khiêu vũ trong phòng thay đồ, lúc đi ngang qua cô Đoạn Cẩn Huyên cố ý vuốt mũi rồi thì thầm to nhỏ với mấy người con gái khác để cười nhạo cô.
Vốn dĩ Từ Thần Thần còn lo lắng Ôn Từ chịu không nổi, tìm cô đối chất, nhưng Ôn Từ rất lãnh đạm thờ ơ, cũng không có bất cứ cái gì tỏ ra là không hài lòng cả.
Sự hi sinh nhẫn nại này cũng khiến Từ Thần Thần có cái gì nhìn khác. Các người con gái trong đoàn nghệ thuật tuổi tác đều xấp xỉ nhau, nhưng rất rõ ràng là Ôn Từ trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.
Lúc đoàn tập dợt, Ôn Từ nói với Tần Phong ở trước mặt mọi người: “Cô Tần, em không hợp với múa độc diễn của đoạn ‘Vết mực’, nếu không để đoạn này cho Đoạn Cẩn Huyên đi ạ.”
Mọi người ngạc nhiên vì không ngỡ Ôn Từ lại chủ động từ bỏ cơ hội để độc diễn hiếm có như vậy.
Đoạn Cẩn Huyên đương nhiên cũng không ngờ được, nhưng cô ta đoán Ôn Từ chắc chắn đã bị hù dọa bởi hành động “ra oai phủ đầu” hôm qua của cô ta.
Việc như vậy trước đây xảy ra không hiếm, cô ta một đường đều thuận buồm xuôi gió, cục đá cản đường đều bị cô ta dùng một chân đá bay, Ôn Từ… cũng như thế.
Vốn là vậy nha, cô ta là người gia nhập đoàn mấy năm trước. Trước khi Ôn Từ đến Đoạn Cẩn Huyên là người kép phụ bắt mắt nhất.
Lần này cũng cũng đủ năng lực để muốn nhảy độc diễn đoạn ‘Vết mực’ này, cô ta âm thầm tập luyện một thời gian dài rồi. Không ngờ Ôn Từ vừa đến không chỉ cướp đi sự chú ý của cô ta, mà Tần Phong còn giao sân khấu độc diễn lần này cho cô.
Đoạn Cẩn Huyên phải cho cô ta biết thế nào là lợi hai.
Tần Phong nghe Ôn Từ nói muốn chủ động rời, cũng khá ngạc nhiên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Đoạn Cẩn Huyên.
Đoạn Cẩn Huyên đắc ý không nói thành lời, rất rõ ràng là cô ta đã làm gì đó với Ôn Từ….
Việc như vậy xảy ra không ít, Tần Phong trước giờ luôn nhắm một mắt mở một mắt bởi vì gia thế của Đoạn Cẩn Huyên. Dù là giáo viên của cô ta nhưng Tần Phong chưa bao giờ nói nặng với cô ta.
Như vậy càng nuông chiều tính khí ngạo mạn của Đoạn Cẩn Huyên.
Nhưng lần này bà không muốn để phần biểu diễn trên sân khấu vở vũ kịch quy mô lớn được chuẩn bị công phu của mình "Phong cảnh nhuốm mực" bị giảm giá trị vì những yếu tố bên ngoài chuyên môn như này.
Cô nói với Đoạn Cẩn Huyên: “Chương ‘Vết mực’ này em có thể nhảy tốt không?”
“Không vấn đề gì cô Tần Phong.” Đoạn Cẩn Huyên ngạo mạn nói, “Em đã luyện nó rất nhiều lần từ sớm rồi.”
“Được, vậy em thử đi.”
Đàn tì bà vang lên, Đoạn Cẩn Huyên tự tin bước lên sân khấu, thể hiện điệu múa độc tấu rồng rắn múa bút một cách uyển chuyển.
Nhảy xong các cô gái trong đoàn đều nhiệt liệt vỗ tay để nể mặt cô ta.
“Huyên Huyên giỏi quá!”
“Nhảy đẹp quá!”
Đoạn Cẩn Huyên hân hoan bước ra khỏi sân khấu dưới sự khen ngợi của các cô gái, nói với giáo viên Tần Phong: “Cô,vì vở kịch múa này em đã chuẩn bị mấy tháng rồi.”
“Quả nhiên là rất thành thục.”
Đoạn Cẩn Huyên lạnh lùng nhìn Ôn Từ, nhìn cô với ánh mắt làm sao mà bì với mình.
Không ngờ Tần Phong quay lưng lại nói với Ôn Từ:
“Dù sao Đoạn Cẩn Huyên muốn nhảy ‘Vết mực’ thay em, em cũng lên nhảy thử một đoạn đi để mọi người đánh gia xem hai người các em ai thích hợp hơn.”
Ôn Từ gật đầu, cũng đi lên sân khấu.
Nhạc vang lên, người con gái xoay người múa.
Bắt đầu Đoàn Cẩn Huyên chỉ coi cô như tay mơ mới vào đoàn, căn bản không để cô trong mắt.
Nhưng dần dà sắc mặt mọi người lại thay đổi.
Nếu nói đoạn Đoạn Cẩn Huyên vừa nhảy ban này, tinh tế và hợp quy cách không thể chê được, kĩ thuật cũng rất điêu luyện, thì đoạn múa này của Ôn Từ tự nhiên đến mức người ta không thể quan sát được bất cứ sơ sót kĩ thuật hay gì cả.
Cô mang đến một khí chất thoải mái, uyển chuyển giống như một con rồng đang lang thang, và phác thảo những đường nét của bức tranh phong cảnh bằng mực trên trang giấy trắng tinh.
Như giọt nước đọng trên núi, quyến rũ.
Không chỉ là mỹ cảm mà còn có mang đến một cảm giác rung động không tên, đánh thẳng vào chỗ mềm mại nhất trong nội tâm khán giả.
Điệu múa này nếu so sánh giữa Ôn Từ và Đoạn Cẩn Huyên thì đó là một trời một vực.
Mọi người không vỗ tay, đắm mình trong điệu nhảy tự do mà Ôn Từ vừa thực hiện, lâu sau đó vẫn chưa thể hoàn hồn.
Thậm chí còn không cần đến sự quyết định cuối cùng của cô giáo Tần Phong, Đoạn Tần Huyên có thể nhìn ra được, cô thua rồi.
Thua một cách triệt để trước mặt người con gái này.
Mà khoảng cách ở đây dù cô có cố gắng bao nhiêu năm cũng không thể nào đuổi kịp.
Thiên phú không phải ai cũng có, mà thiên phú cộng lên sự nỗ lực…. mới là thứ đáng sợ.
Đoạn Cẩn Huyên ý thức một cách sâu xa, người như thế tuyệt đối không thể giữ trong đoàn này, giữ cạnh bên cô, nếu không cô vĩnh viễn thua Ôn Từ một bậc.
Cô đi ra khỏi phòng dạy múa, bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại cho ba.
……
Chiều hôm đó, Tần Phong nhận được thông báo từ ban giám đốc của đoàn, muốn loại tên của người mới gia nhập là Ôn Từ ra khỏi, lí do đã nghĩ thay bà rồi, cứ nói cô không thể thông qua kì khảo hạch tập sự.
Mà phần độc diễn ‘Vết mực’ trong “Phong cảnh nhuốm mực” cũng phải giao cho Đoạn Cẩn Huyên nhảy.
Rất rõ ràng, là Đoạn gia đặt áp lực lên cho ban giám đốc.
Tần Phong thật sự rất muốn bồi dưỡng Ôn Từ thật tốt. Vì vậy, bà cố gắng hết sức đấu tranh với ban giám đốc, cho dù bà nói thế nào cũng chỉ có một câu trả lời: "Không được.”
Đây không phải là lần đầu tiên mà Đoạn Cẩn Huyên làm như vậy, trước đây cũng có mấy tinh hoa bởi vì bị cô ta chèn ép mà rời đi, thậm chí còn có người chịu không được đả kích và lựa chọn từ bỏ việc múa.
Nhưng Tần Phong lại có thể làm gì sao, bà chẳng qua chỉ là một giáo viên hướng dẫn trong đoàn nghệ thuật, bất lực trong cuộc đối đầu giành lấy tài nguyên.
“Dù không thể ở lại đoàn nghệ thuật Lan Ninh, em cũng nhất định đừng bỏ cuộc.”
Tần Phong nhìn ra được vẻ thất thần, khó chịu trên khuôn mặt của cô, “Em là nhân tài, nhất định có thể tiến xa hơn trên con đường này,hứa với cô đi tuyệt đối tuyệt đối đừng từ bỏ, là vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng cả.”
Ôn Từ biết cô giáo Tần nhất định đã cố hết sức giúp cô rồi nhưng vẫn không có tác dụng.
Cô đã nhún nhường một lần rồi, chuyện đôi giày khi trước Phó Tư Bạch liên tục truy hỏi cô chỉ có thể nói là do mình không cẩn thận làm dơ.
Nói với cô giáo Tần Phong cô muốn từ bỏ độc diễn “Vết mực” cũng là thật lòng.
Người đứng dưới mái hiên làm sao có thể không cúi đầu. Để được ở lại cô thà là nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, né hào quang của Đoạn Cẩn Huyên ra.
Nhưng Đoạn Cẩn Huyên thật sự… ức hiếp người quá đáng.
Sau khi đi ra khỏi phòng học, Ôn Từ đứng một mình dưới bóng tối nơi góc hành lang. Cô không thể khống chế được đôi tay đang run lên bần bật, bấm gọi cho Phó Tư Bạch.
Cô không muốn luôn bị ức hiếp, đã nhịn đủ rồi.
Chỉ có Phó Tư Bạch mới có thể bảo vệ được cô.
Nhưng sau khi điện thoại ở đầu kia bắt lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp và có lực của người đàn ông, nhưng một câu Ôn từ cũng không nói ra được.
Đã không lên tiếng câu nào.
Không nói ra được.
Chính là không nói được.
Trước đây cô xem mối quan hệ giữa hai người chính là một cuộc giao dịch, khi cùng đường có thể mặt dày mở miệng cầu xin với Phó Tư Bạch.
Anh có thể đưa tay ra kéo cô.
Nhưng bây giờ…Cô lại không làm được chuyện vui vẻ thoải mái để chấp nhận sự giúp đỡ của anh hết lần này đến lần khác nữa.
“Lạc Lạc?”
“Không, Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì gọi điện thoại làm gì.”
“Không có chuyện thì không thể gọi điện cho anh sao?”
Giọng nói anh dịu dàng hơn: “Biết rồi, nhớ anh rồi à.”
“Ừm, nhớ anh.”
Nghe thấy tiếng bíp cúp máy, Phó Tư Bạch đặt điện thoại xuống, những đầu ngón tay anh đang gõ lên bàn gỗ, nụ cười trên khóe miệng cũng từ từ nguội lạnh.
“Phó tổng nhỏ, anh gọi tôi.”
Giọng nói người đàn ông lạnh hơn, ánh mắt sắc bén---
“Đi điều tra thử, ai đang ức hiếp cô ấy.”
Lúc vào thang máy tình cờ có một người phụ nữ mặc váy quý phái đi vào cùng một con chó bông.
- --Đọc full tại truyenbathu.vn---
Ngửi thấy mùi lạ, người phụ nữ bịt mũi liếc nhìn Ôn Từ với vẻ chán ghét.
Phó Tư Bạch đưa tay ra ôm lấy vai của cô, kéo cô ra phía sau anh.
Cái này coi như xong, bộ đồ vest cao cấp trên người anh cũng bị hỏng mất thôi.
Ôn Từ hơi vùng vẫy, nhưng lực tay của anh lại rất mạnh căn bản là cô không đẩy tay ra được.
Trong lòng cô rất khó chịu, cô thà là Phó Tư Bạch chán ghét cô.
Anh càng đối xử tốt với cô thì cô lại sẽ càng mắc kẹt trong tấm lưới dịu dàng do người đàn ông này dệt nên, e rằng sẽ khó tự giải thoát cho mình.
Sau khi về đến nhà Ôn Từ xông thẳng vào nhà vệ sinh, cũng mặc kệ nhiệt độ nước nóng lạnh, cô mở vòi sen ra dội thẳng lên người mình.
“Em điên rồi à.” Phó Tư Bạch ông vào buồng tắm rộng rãi, anh buộc phải túm lấy cô ra, cau mày nói, “Cứ xối như thế này, coi mình là thịt lợn chết trôi à?”
- --Đọc full tại truyenbathu.vn---
Phó Tư Bạch mở đèn dịu nhẹ lên, kéo cô đến bồn rửa mặt, điều chỉnh nhiệt độ nước, trước tiên dùng nước rửa sạch cánh tay cho cô, sau đó xịt một ít sữa tắm ra rồi xoa xoa.
Dưới ánh đèn ấm áp, góc mặt lạnh lùng sắc bén của người đàn ông đã dần dần dịu dàng, ôn nhu hơn. Mặc dù khuôn mặt của anh ấy không biểu cảm nhưng vẫn rất dịu dàng.
Anh xoa tay bằng xà bông cho cô, cẩn thận rửa sạch đến từng kẽ móng tay cô.
Ôn Từ vẫn luôn nhớ Phó Tư Bạch mắc bệnh sạch sẽ trong nhà quanh năm đều không có miếng bụi, vì thế nên mỗi lần dùng nhà vệ sinh xong cô đều dọn dẹp không chừa lại một cọng tóc, không để anh cảm thấy bẩn.
Vậy nên mới vừa này thậm chí cô còn không dám để anh chạm vào cô.
Phó Tư Bạch nhìn thấy sự bối rối mà cô gái nhỏ cố che giấu trong đôi mắt trong veo, anh cong môi cười: “Ở trước mặt anh bắt đầu chú ý hình tượng rồi?”
“Không…” Ôn Từ dùng hết sức để rút cánh tay ra khỏi tay anh, “Để tự em làm đi.”
Ôn Từ dần dần bỏ sự phòng bị tâm lý, để anh nắm lấy cổ tay thon dài trắng nõn, dùng khăn nhẹ nhàng lau từng tấc trên da thịt của cô.
Trái tim cũng chứa đầy bong bóng dịu dàng này.
Phó Tư Bạch bật công tắc của bồn tắm và nói với cô: “Đợi lát nữa ngồi vào ngâm mình sẽ dễ chịu hơn.”
“Không cần đâu.”
“Bảo em dùng thì em cứ dùng đi.”
“Không.”
Phó Tư Bạch biết sự lo lắng trong lòng Ôn Từ, cô sợ khơi gợi lại kí ức kia của anh, vì thế nên cô không bao giờ sử dụng bể sục tích hợp khổng lồ ở trong nhà này.
“Anh không để ý, thường ngày em có thể dùng nó.”
Ôn Từ vẫn lắc đầu.
Phó Tư Bạch không màng đến sự từ chối của cô, anh cắm dây để bồn tích tụ nước nóng, làn hơi tỏa lên.
Ôn Từ ngồi cạnh bồn nhìn bóng lưng người đàn ông này.
Anh đứng cạnh bồn nước, vắt nước giặt và vò mạnh đôi giày khiêu vũ bẩn của cô.
Không chỉ có đôi giày khiêu vũ mà ngay cả chiếc áo khoác dệt kim bị dơ của cô anh cũng giặt hết.
Ôn Từ ngạc nhiên hỏi anh: “ Phó Tư Bạch, trước đây anh có giặt đồ không?”
“Không có.”
“Vậy sao anh biết làm.”
“Anh đâu phải bị bệnh ngốc.”
“……”
Được rồi.
Trong bồn tắm đã bơm đầy nước ấm, Ôn Từ chỉ mặc một cái áo hai dây màu trắng, nhìn Phó Tư Bạch.
Người đàn ông giúp cô vắt sạch nước còn trên áo khoác, treo lên mốc, không nhìn sang cô, như thể anh không muốn nhìn ý tứ của cô.
Nhưng… cũng không có ý định ra ngoài.
Chú ý đến ánh mắt của người con gái, đôi mắt sáng rực phong tình của Phó Tư Bạch nhìn cô, anh bật cười: “Sao, còn muốn anh nhìn em tắm bồn à?”
“……”
“Em là nói, có thể xin bạn trai đi ra phòng khách được không đấy?”
Phó Tư Bạch nói rất chính trực: “Còn chưa giặt xong.”
“Không phải anh giặt xong hết rồi sao?”
“Còn cái em đang mặc nữa.”
“……”
“Áo lót, cái này anh có thể giúp em giặt được.”
“…….”
Anh rảnh lắm hả! Đây là giặt đến ghiền rồi?
Ôn Từ đẩy đẩy Phó Tư Bạch ra cửa, anh ngược lại cũng không hề miễng cưỡng, chỉ nói: “Thay ra rồi đưa cho anh.”
“Không cầm! Tự em giặt!”
Tiễn được cái vị thái tử gia đó, Ôn Từ ngồi bên bồn tắm, ngón tay lướt trên mặt nước, tạo nên từng lớp gợn sóng.
Cô lại nhớ đến lời Mạc Nhiễm từng nói trước đây, cô biết Phó Tư Bạch đã bị bóng ma tâm lí, chưa bao giờ dùng bồn tắm, thậm chí cũng không muốn tắm suối nước nóng.
Thật sự có nhiều lúc trốn chạy không phải là cách để giải quyết vấn đề, dũng cảm đối diện mới được.
Trốn tránh sẽ chỉ càng lún sâu hơn thôi.
Dù sao cô cũng không ở mãi bên cạnh anh, nhưng nếu có thể giúp anh khắc phục bóng ma tâm lí này cũng coi như là sự báo đáp từng chút của cô dành cho anh.
Mấy phút sau, cô lén lút nhìn chỗ phòng khách: “Tư Bạch?”
Ở ban công giọng nói Phó Tư Bạch truyền đến: “Cần cái gì?”
“Anh.”
“?”
Phó Tư Bạch phơi đồ xong, anh ngó đầu qua thấy cô vậy mà đang đứng trước cửa vừa cười vừa vẫy tay với anh.
Cánh tay trắng nõn, sạch sẽ hơi ướt.
Yết hầu anh khẽ trượt, phản ứng tự nhiên anh biết không phải cô muốn cùng anh cái gì gì đó, mà là…
Có ý đồ.
“Anh có muốn vào không?”
Phó Tư Bạch đi đến bên cửa, lại do dự không đi vào, chỉ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hoài nghi hỏi: “Em muốn cái gì?
“Không có, em muốn hỏi anh, có muốn xuống nước thử xem…”
Cô gái nhỏ nhìn anh với đôi mắt hạnh nhân với sự chân thành không gì sánh được, điều này khiến Phó Tư Bạch càng thêm tin tưởng.
Cô ấy muốn dìm chết anh để trả thù hôm trượt tuyết.
“…..”
“Không.”
Ôn Từ lại giữ chặt tay anh, nghiêm túc chân thành nói: “Tư Bạch, anh đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Lưỡi dao nhẹ nhàng, lưỡi dao trí mạng.
Phó Tư Bạch không thể từ chối, anh đi theo Ôn Từ vào phòng tắm, đứng trước bể sục lắp sẵn gợn sóng, nhíu mày.
Tình cảm bi thảm của mẹ anh năm đó lại hiện ra trước mặt anh, vũng máu đỏ ngầu khiến anh gần như chết ngạt..
Anh lùi về sau trong vô thức.
Ôn Từ lại nắm chặt lấy tay anh, như cho anh thêm sức mạnh và sự an ủi..
Nếu anh không thể đối mặt với cơn ác mộng đó, ác mộng sẽ nằm mãi trong tim anh, không còn cách nào khác chỉ còn cách khắc phục nó.
Phó Tư Bạch hiểu ra rồi, Ôn Từ chỉ là muốn để anh đối diện với cái chết của mẹ.
Những cơn ác mộng kinh hoàng mà anh cố gắng thoát ra, nhưng không thể thoát ra.
Như một con rối, anh được cô dẫn dắt và từ từ bước vào làn nước hồ ấm áp.
Ôn Từ đã cảm nhận được toàn thân anh đơ cứng và đôi tay đang run bần bật đó, cô nắm chặt tay anh để cho anh dũng khí.
Nhưng khoảnh khắc anh bước vào nước thì hồ tắm trước mặt này như biến thành một vũng máu đỏ thẫm. Cảnh tượng kinh hoàng lại hiện lên khiến Phó Tư Bạch nhảy ra khỏi bồn nước, anh đứng bên tường, đầu anh tựa vào bức tường lạnh buốt, thở hồng hộc, cố gắng trấn tĩnh lại.
Ôn Từ không ép anh, cô cũng không nghĩ lần đầu tiên có thể thành công.
Anh nguyện ý thử đã là tốt lắm rồi.
“Không sao, không sao cả.” Cô nhẹ nhàng vuốt lưng anh, như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng nói: “Đừng sợ.”
Phó Tư Bạch nắm chặt lấy tay cô, như dùng hết sức lực cơ thể còn sót lại, anh như một người sắp chết đuối cố gắng bám víu vào một khúc gỗ như cái phao cứu mạng mình.
“Sau khi bà ấy đi cả thế giới này chỉ còn mình anh.” Anh tuyệt vọng nói bên tai cô, “Mấy năm đó anh như một con ma lang thang vậy.”
Trái tim Ôn Từ cũng muốn run rẩy: “Em hiểu.”
Một đứa trẻ không có mẹ như thể có cả thế giới đi nữa cũng luôn lạc lõng bất an. Nhưng đứa trẻ có mẹ giống như mất cả thế giới cũng sẽ không quá sợ hãi.
Bởi vì cô biết gặp chuyện lớn hơn nữa trời cũng không sập xuống được.
Đây là sự khác nhau giữa Ôn Từ và Phó Tư Bạch.
Phó Tư Bạch ôm chầm lấy cô, cúi đầu cắn lên bả vai cô. Ôn Từ bị đâu chỉ có thể “ưm” một tiếng: “Tư Bạch….”
Phó Tư Bạch cắn cô, cũng hôn cô: “Ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Ôn Từ cắn môi dưới, không có trả lời câu nói đó của anh.
Mãi mãi, là bao xa.
Cô không thể dự đoán được tương lai nhưng cô biết khoảng thời gian gần gũi nhất mà cô có thể có với anh chỉ có thể là lúc này.
Phó Tư Bạch có vẻ như ôm cô một cách tuyệt vọng, anh cắn cô…
Đêm đó hai người đều rất nồng nhiệt, mỗi một lần đều như thế đó là lần cuối cùng. Trong đêm đen như vực thẳm vô tận, nó run rẩy hóa thành tro tàn.
…….
Hôm sau Ôn Từ mặc đồ rồi đi đến đoàn nghệ thuật. Khi cô đang thay giày khiêu vũ trong phòng thay đồ, lúc đi ngang qua cô Đoạn Cẩn Huyên cố ý vuốt mũi rồi thì thầm to nhỏ với mấy người con gái khác để cười nhạo cô.
Vốn dĩ Từ Thần Thần còn lo lắng Ôn Từ chịu không nổi, tìm cô đối chất, nhưng Ôn Từ rất lãnh đạm thờ ơ, cũng không có bất cứ cái gì tỏ ra là không hài lòng cả.
Sự hi sinh nhẫn nại này cũng khiến Từ Thần Thần có cái gì nhìn khác. Các người con gái trong đoàn nghệ thuật tuổi tác đều xấp xỉ nhau, nhưng rất rõ ràng là Ôn Từ trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.
Lúc đoàn tập dợt, Ôn Từ nói với Tần Phong ở trước mặt mọi người: “Cô Tần, em không hợp với múa độc diễn của đoạn ‘Vết mực’, nếu không để đoạn này cho Đoạn Cẩn Huyên đi ạ.”
Mọi người ngạc nhiên vì không ngỡ Ôn Từ lại chủ động từ bỏ cơ hội để độc diễn hiếm có như vậy.
Đoạn Cẩn Huyên đương nhiên cũng không ngờ được, nhưng cô ta đoán Ôn Từ chắc chắn đã bị hù dọa bởi hành động “ra oai phủ đầu” hôm qua của cô ta.
Việc như vậy trước đây xảy ra không hiếm, cô ta một đường đều thuận buồm xuôi gió, cục đá cản đường đều bị cô ta dùng một chân đá bay, Ôn Từ… cũng như thế.
Vốn là vậy nha, cô ta là người gia nhập đoàn mấy năm trước. Trước khi Ôn Từ đến Đoạn Cẩn Huyên là người kép phụ bắt mắt nhất.
Lần này cũng cũng đủ năng lực để muốn nhảy độc diễn đoạn ‘Vết mực’ này, cô ta âm thầm tập luyện một thời gian dài rồi. Không ngờ Ôn Từ vừa đến không chỉ cướp đi sự chú ý của cô ta, mà Tần Phong còn giao sân khấu độc diễn lần này cho cô.
Đoạn Cẩn Huyên phải cho cô ta biết thế nào là lợi hai.
Tần Phong nghe Ôn Từ nói muốn chủ động rời, cũng khá ngạc nhiên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Đoạn Cẩn Huyên.
Đoạn Cẩn Huyên đắc ý không nói thành lời, rất rõ ràng là cô ta đã làm gì đó với Ôn Từ….
Việc như vậy xảy ra không ít, Tần Phong trước giờ luôn nhắm một mắt mở một mắt bởi vì gia thế của Đoạn Cẩn Huyên. Dù là giáo viên của cô ta nhưng Tần Phong chưa bao giờ nói nặng với cô ta.
Như vậy càng nuông chiều tính khí ngạo mạn của Đoạn Cẩn Huyên.
Nhưng lần này bà không muốn để phần biểu diễn trên sân khấu vở vũ kịch quy mô lớn được chuẩn bị công phu của mình "Phong cảnh nhuốm mực" bị giảm giá trị vì những yếu tố bên ngoài chuyên môn như này.
Cô nói với Đoạn Cẩn Huyên: “Chương ‘Vết mực’ này em có thể nhảy tốt không?”
“Không vấn đề gì cô Tần Phong.” Đoạn Cẩn Huyên ngạo mạn nói, “Em đã luyện nó rất nhiều lần từ sớm rồi.”
“Được, vậy em thử đi.”
Đàn tì bà vang lên, Đoạn Cẩn Huyên tự tin bước lên sân khấu, thể hiện điệu múa độc tấu rồng rắn múa bút một cách uyển chuyển.
Nhảy xong các cô gái trong đoàn đều nhiệt liệt vỗ tay để nể mặt cô ta.
“Huyên Huyên giỏi quá!”
“Nhảy đẹp quá!”
Đoạn Cẩn Huyên hân hoan bước ra khỏi sân khấu dưới sự khen ngợi của các cô gái, nói với giáo viên Tần Phong: “Cô,vì vở kịch múa này em đã chuẩn bị mấy tháng rồi.”
“Quả nhiên là rất thành thục.”
Đoạn Cẩn Huyên lạnh lùng nhìn Ôn Từ, nhìn cô với ánh mắt làm sao mà bì với mình.
Không ngờ Tần Phong quay lưng lại nói với Ôn Từ:
“Dù sao Đoạn Cẩn Huyên muốn nhảy ‘Vết mực’ thay em, em cũng lên nhảy thử một đoạn đi để mọi người đánh gia xem hai người các em ai thích hợp hơn.”
Ôn Từ gật đầu, cũng đi lên sân khấu.
Nhạc vang lên, người con gái xoay người múa.
Bắt đầu Đoàn Cẩn Huyên chỉ coi cô như tay mơ mới vào đoàn, căn bản không để cô trong mắt.
Nhưng dần dà sắc mặt mọi người lại thay đổi.
Nếu nói đoạn Đoạn Cẩn Huyên vừa nhảy ban này, tinh tế và hợp quy cách không thể chê được, kĩ thuật cũng rất điêu luyện, thì đoạn múa này của Ôn Từ tự nhiên đến mức người ta không thể quan sát được bất cứ sơ sót kĩ thuật hay gì cả.
Cô mang đến một khí chất thoải mái, uyển chuyển giống như một con rồng đang lang thang, và phác thảo những đường nét của bức tranh phong cảnh bằng mực trên trang giấy trắng tinh.
Như giọt nước đọng trên núi, quyến rũ.
Không chỉ là mỹ cảm mà còn có mang đến một cảm giác rung động không tên, đánh thẳng vào chỗ mềm mại nhất trong nội tâm khán giả.
Điệu múa này nếu so sánh giữa Ôn Từ và Đoạn Cẩn Huyên thì đó là một trời một vực.
Mọi người không vỗ tay, đắm mình trong điệu nhảy tự do mà Ôn Từ vừa thực hiện, lâu sau đó vẫn chưa thể hoàn hồn.
Thậm chí còn không cần đến sự quyết định cuối cùng của cô giáo Tần Phong, Đoạn Tần Huyên có thể nhìn ra được, cô thua rồi.
Thua một cách triệt để trước mặt người con gái này.
Mà khoảng cách ở đây dù cô có cố gắng bao nhiêu năm cũng không thể nào đuổi kịp.
Thiên phú không phải ai cũng có, mà thiên phú cộng lên sự nỗ lực…. mới là thứ đáng sợ.
Đoạn Cẩn Huyên ý thức một cách sâu xa, người như thế tuyệt đối không thể giữ trong đoàn này, giữ cạnh bên cô, nếu không cô vĩnh viễn thua Ôn Từ một bậc.
Cô đi ra khỏi phòng dạy múa, bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại cho ba.
……
Chiều hôm đó, Tần Phong nhận được thông báo từ ban giám đốc của đoàn, muốn loại tên của người mới gia nhập là Ôn Từ ra khỏi, lí do đã nghĩ thay bà rồi, cứ nói cô không thể thông qua kì khảo hạch tập sự.
Mà phần độc diễn ‘Vết mực’ trong “Phong cảnh nhuốm mực” cũng phải giao cho Đoạn Cẩn Huyên nhảy.
Rất rõ ràng, là Đoạn gia đặt áp lực lên cho ban giám đốc.
Tần Phong thật sự rất muốn bồi dưỡng Ôn Từ thật tốt. Vì vậy, bà cố gắng hết sức đấu tranh với ban giám đốc, cho dù bà nói thế nào cũng chỉ có một câu trả lời: "Không được.”
Đây không phải là lần đầu tiên mà Đoạn Cẩn Huyên làm như vậy, trước đây cũng có mấy tinh hoa bởi vì bị cô ta chèn ép mà rời đi, thậm chí còn có người chịu không được đả kích và lựa chọn từ bỏ việc múa.
Nhưng Tần Phong lại có thể làm gì sao, bà chẳng qua chỉ là một giáo viên hướng dẫn trong đoàn nghệ thuật, bất lực trong cuộc đối đầu giành lấy tài nguyên.
“Dù không thể ở lại đoàn nghệ thuật Lan Ninh, em cũng nhất định đừng bỏ cuộc.”
Tần Phong nhìn ra được vẻ thất thần, khó chịu trên khuôn mặt của cô, “Em là nhân tài, nhất định có thể tiến xa hơn trên con đường này,hứa với cô đi tuyệt đối tuyệt đối đừng từ bỏ, là vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng cả.”
Ôn Từ biết cô giáo Tần nhất định đã cố hết sức giúp cô rồi nhưng vẫn không có tác dụng.
Cô đã nhún nhường một lần rồi, chuyện đôi giày khi trước Phó Tư Bạch liên tục truy hỏi cô chỉ có thể nói là do mình không cẩn thận làm dơ.
Nói với cô giáo Tần Phong cô muốn từ bỏ độc diễn “Vết mực” cũng là thật lòng.
Người đứng dưới mái hiên làm sao có thể không cúi đầu. Để được ở lại cô thà là nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, né hào quang của Đoạn Cẩn Huyên ra.
Nhưng Đoạn Cẩn Huyên thật sự… ức hiếp người quá đáng.
Sau khi đi ra khỏi phòng học, Ôn Từ đứng một mình dưới bóng tối nơi góc hành lang. Cô không thể khống chế được đôi tay đang run lên bần bật, bấm gọi cho Phó Tư Bạch.
Cô không muốn luôn bị ức hiếp, đã nhịn đủ rồi.
Chỉ có Phó Tư Bạch mới có thể bảo vệ được cô.
Nhưng sau khi điện thoại ở đầu kia bắt lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp và có lực của người đàn ông, nhưng một câu Ôn từ cũng không nói ra được.
Đã không lên tiếng câu nào.
Không nói ra được.
Chính là không nói được.
Trước đây cô xem mối quan hệ giữa hai người chính là một cuộc giao dịch, khi cùng đường có thể mặt dày mở miệng cầu xin với Phó Tư Bạch.
Anh có thể đưa tay ra kéo cô.
Nhưng bây giờ…Cô lại không làm được chuyện vui vẻ thoải mái để chấp nhận sự giúp đỡ của anh hết lần này đến lần khác nữa.
“Lạc Lạc?”
“Không, Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì gọi điện thoại làm gì.”
“Không có chuyện thì không thể gọi điện cho anh sao?”
Giọng nói anh dịu dàng hơn: “Biết rồi, nhớ anh rồi à.”
“Ừm, nhớ anh.”
Nghe thấy tiếng bíp cúp máy, Phó Tư Bạch đặt điện thoại xuống, những đầu ngón tay anh đang gõ lên bàn gỗ, nụ cười trên khóe miệng cũng từ từ nguội lạnh.
“Phó tổng nhỏ, anh gọi tôi.”
Giọng nói người đàn ông lạnh hơn, ánh mắt sắc bén---
“Đi điều tra thử, ai đang ức hiếp cô ấy.”
Bình luận truyện