Long Đồ Án
Quyển 11 - Chương 282: Hủ tục
Triển Chiêu lấy xuống mặt nạ quỷ của quỷ diện nhân rồi, mọi người liền tiến đến nhìn một cái. Chỉ thấy đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi. Dáng vẻ sao, nên nói là rất bình thường, trước kia cũng chưa từng gặp qua.
Thế nhưng bọn Thuần Hoa cùng Vương Kỳ lại nhảy dựng lên như vậy, hẳn là nhận ra người kia.
“Các ngươi biết sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Hắn tên là Lưu Thủ Khai, vừa mới bị đuổi ra khỏi Thái học viện trước đây không lâu.” Thuần Hoa nói.
“Bị đuổi ra khỏi Thái học viện sao?” Triệu Phổ quan sát người kia một chút, hỏi: “Lớn vậy rồi còn đi học Thái học?”
Thuần Hoa nhỏ giọng nói: “Hắn mới có hai mươi tuổi thôi.”
Triệu Phổ thiêu mi một cái, mọi người cũng quan sát quỷ diện nhân kia lần nữa —- Nói thế nào đây, dáng vẻ này có chút già dặn a. Hay nói đúng hơn là, ánh mắt hắn rất thành thục, nhìn qua còn già hơn cả Thiên Tôn nữa ….
Lưu Thủ Khai kia cũng không có nói gì, chỉ là cau mày mà nhìn mọi người, tất nhiên, lúc này hắn vẫn bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích được. Thế nhưng, nhìn từ nét mặt hắn, cũng thấy được hắn không hề sợ hãi hoặc có chút lúng túng nào.
“Vì sao hắn lại bị đuổi đi?” Triển Chiêu tò mò: “Hắn làm trái quy định nào đó của Thái học sao?”
“Không phải! Thật ra thì cũng không hẳn là lỗi của hắn.” Vương Kỳ nhỏ giọng nói: “Bởi vì phụ thân hắn phạm pháp tham ô, bị cắt chức quan, cho nên ….”
Tất cả mọi người cùng âm thầm cau mày. Từ lúc Thái học viện được xây dựng, đích thực là nơi học tập của con em quan lại. Chỉ có con cháu quan lại từ Thất phẩm trở lên mới được tham gia Thái học. Thế nhưng sau đó luật lệ cũng được nới lỏng hơn, tất cả các học sinh tinh anh ở khắp nơi đều có thể tham gia Thái học. Cho dù trong nhà không có ai làm quan cũng không sao. Thế nhưng, gia sản nhất định phải trong sạch. Bên trong ba đời nhất định không được phạm pháp, nếu không thì nhất định sẽ không được nhập Thái học viện. Chuyện con cháu của các quan viện bị cắt chức bị Khai trừ khỏi Thái học cũng không phải là hiếm. Lúc này, tất cả mọi người đều có chút đồng tình mà nhìn Lưu Thủ Khai kia. Triển Chiêu giải huyệt đạo cho hắn, Lưu Thủ Khai cũng chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn mọi người.
“Qủy diện nhân đó là ai?” Triển Chiêu hỏi.
Lưu Thủ Khai không có trả lời mà lại cười một tiếng, nhìn bộ Thái học bào trên người Thuần Hoa cùng Vương Kỳ một chút, mở miệng: “Thật đáng ghê tởm!”
Tất cả mọi người đều cau mày, Thái học bào ngoại trừ dùng chất liệu rất tốt để dệt ra, cũng khá đẹp, nhưng quan trọng nhất chính là, nó tượng trưng cho vinh dự của thư sinh khi được công nhân thực lực. Ngay cả các vị đại nhân quyền cao chức trọng cùng các bậc phụ mẫu trong mỗi gia đình cũng đều dạy dỗ các tiểu hài nhi trong nhà mình, phải học hành cho tốt, sau này nếu như có thể vào được Thái học viện, như vậy cũng đã là vinh quang diệu tổ rồi ….
Lưu Thủ Khai đã từng là Thái học sinh, lại nói bộ thái học bào này ghê tởm, thật khiến cho người ta có chút khó hiểu. Chẳng lẽ lại do bất mãn vì bị đuổi đi sao?
Bên cạnh, Bạch Ngọc Đường nhìn Lưu Thủ Khai một cái, hình như còn cảm thấy nghi ngờ gì đó. Có điều, hắn cũng không có nói nhiều.
Bao Đại nhân cho người giải Lưu Thủ Khai về Khai Phong Phủ, hắn muốn đích thân thẩm vấn.
Mọi người cũng không trì hoãn thêm nữa, liền lập tức trở về Khai Phong Phủ.
Bao Duyên tò mò chạy lên hỏi Triển Chiêu: “Triển đại ca, các ngươi có thử Âm Dương điện không?”
“Thử rồi.” Triển Chiêu gật đầu một cái: “Nhưng chỉ là gạt người mà thôi.”
“Âm Dương điện sao?” Thiên Tôn cũng tò mò góp đến: “Là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp trả lời, Thuần Hoa cùng Vương Kỳ đã nhao nhao giải thích. Hiển nhiên là hai người vô cùng sùng bái vị võ lâm chí tôn nổi tiếng giang hồ trong truyền thuyết này. Dáng vẻ của Thiên Tôn giống hệt tiên nhân, rất phù hợp với ảo tưởng của hai tên Thư ngốc này về giang hồ, vì vậy, hai người cứ như con chim sẻ vòng tới lượn lui quanh Thiên Tôn, miệng cứ liến thoắng không ngừng. Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nãy giờ không hề nói gì, liền hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, nói: “Không cảm thấy công phu của Lưu Thủ Khai quá tốt sao?”
“Không tính là quá tốt đi.” Triển Chiêu nói.
“Ta không phải chỉ nói đến chuyện công phu. Đối với người giang hồ mà nói thì quả thực cũng không quá tốt.” Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu nhìn đám thư sinh kia một chút: “Thái học chủ yếu chú trọng việc học, thời gian chủ yếu chỉ dùng để đọc sách mà thôi, làm gì còn có thời gian luyện công nữa. Thân thủ của Lưu Thủ Khai như vậy căn bản là của người giang hồ.”
Triển Chiêu cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.
Sờ cằm hồi lâu, hắn liền quay qua hỏi Âu Dương Thuần Hoa: “Lưu Thủ Khai bị đuổi bao lâu rồi?”
“Không lâu, ba tháng.” Vừa nói, Thuần Hoa vừa nhíu mày: “Nói đến cũng kỳ quái nga, tại sao võ công của Lưu Thủ Khai lại đột nhiên tốt như vậy? Ta nhớ trước đây hắn hoàn toàn chẳng khác nào chúng ta, ta còn lợi hại hơn hắn chút mà.”
Triển Chiêu thiêu mi một cái. Âu Dương Thiếu Chinh ở bên cạnh lại đột nhiên chọt vào một câu: “Ngay cả ngươi cũng đánh không lại sao? Vô dụng như vậy?”
Ánh mắt Thuần Hoa liền nheo lại, lườm hắn tỏ ý bất mãn: “Cả Thái học viện thì võ công của con là giỏi nhất đó.”
Âu Dương bĩu môi một cái: “Bốc phét!”
“Thật sự a!” Thuần Hoa gấp gáp.
“Thật đó!” Vương Kỳ cũng làm chứng cho Thuần Hoa.
Âu Dương giả vờ cả kinh mà trêu chọc hắn: “Vậy ngươi chẳng phải là tinh anh trong cả đám ngu ngốc sao?”
“Cữu thật đáng ghét!” Thuần Hoa giận đến đỏ bừng mặt.
Triệu Phổ ở bên cạnh trừng Âu Dương: “Ngươi thật là, người lớn lại còn đi trêu chọc tiểu hài tử nữa? Một ổ võ tướng nhà ngươi khó khăn lắm mới sinh ra được một Sao Văn Khúc đó!”
“Đúng vậy.” Thuần Hoa chạy ngay ra nấp sau lưng Triệu Phổ, làm mặt quỷ với Âu Dương Thiếu Chinh.
Thật ra thì, Âu Dương mặc dù bên ngoài trêu đùa chất tử của mình như vậy thôi, chứ trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi. Vạn nhất vừa rồi Thuần Hoa mà có mệnh hệ gì, trong nhà hắn chắc chắn là sẽ điên loạn hết, mấy đứa nhỏ này, mỗi đứa đều có lai lịch không nhỏ chút nào. Quỷ diện nhân kia lại dám động đến cả bọn chúng, vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Mấy người nháo qua nháo lại như vậy, không khí cũng tốt hơn một chút. Thế nhưng, Triển Chiêu lại thấy Bạch Ngọc Đường vẫn trầm mặc không nói, liền hỏi: “Ngươi ….. Có phải có chuyện gì hay không?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một chút, sau lại lắc đầu một cái.
Triển Chiêu híp mắt, lôi hắn sang một bên: “Có chuyện gì giấu ta hả?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một hồi: “Nếu như ta nói ta đồng ý với Lưu Thủ Khai thì sao đây?”
Triển Chiêu hơi sững sờ, không hiểu được: “Là sao?”
“Thái học bào quả thực rất đáng ghê tởm!” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu “Phốc” một tiếng, vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường: “Ta biết ngươi ghét màu xám.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu trêu chọc Bạch Ngọc Đường mấy câu rồi vẫn thấy hắn không có ý muốn cười, liền biết được, hẳn là hắn không phải thực sự ghét cái màu sắc của học bào đó, mà là, hẳn có chuyện gì khác nữa. Vậy nên, Triển Chiêu liền đi lên phía trước mặt hắn, hỏi: “Tại sao ngươi cảm thấy y phục đó đáng ghê tởm?”
“Phụ thân của Lưu Thủ Khai đó tham lam phạm pháp cũng tốt, giết người phóng hỏa cũng được, vậy thì có liên quan gì tới hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Tại sao ngay cả hắn cũng bị đuổi đi?”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Quy củ đúng là khiến người ta cảm thấy bất lực.”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi, không nói tiếng nào.
“Còn gì nữa không?” Triển Chiêu hỏi: “Còn cái gì nữa khiến ngươi ghét Thái học như vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Triển Chiêu.
“Ngoan, thành thật khai báo đi.” Triển Chiêu sờ sờ đầu Bạch Ngọc Đường: “Ngươi là tên thẳng tính, có vui vẻ hay không đều hiện hết lên khuôn mặt này.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, nói: “Người ta vẫn nói mặt ta băng sơn.”
Triển Chiêu bị hắn chọc cười, hai tay nhéo má hắn cứ như đang dỗ tiểu hài tử: “Đừng giận a, mặt ngươi không có bị liệt, là do mắt bọn họ không tốt cho nên mới không nhìn thấy mấy biểu lộ cũng không mấy phong phú của ngươi thôi.”
Bạch Ngọc Đường có chút vô lực mà nhìn Triển Chiêu, đúng là, cứ đứng trước Triển Chiêu là giận gì cũng tan biến hết, chỉ có thể thở dài một tiếng, Bạch Ngọc Đường nói: “Trước kia ta có một bằng hữu, cũng là Thái học sinh học ở Thái học viện.”
Triển Chiêu khoanh tay lắng nghe.
“Hắn văn chương uyên bác, có chút giống với Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Lợi hại như vậy sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Lúc ta biết hắn, hắn còn rất trẻ, thông minh đa tài, lại có chí lớn. Lúc đó, hắn mới thi đỗ vào Thái học, vốn muốn sau khi học thành sẽ phát huy sở trường, chúng ta có hẹn năm sau sẽ cùng uống rượu ở Khai Phong Phủ.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Thế nhưng một năm sau, ta gặp lại hắn, chính là lúc người ta đang đưa tang hắn.”
Triển Chiêu cau mày: “Tại sao? Hắn gặp chuyện gì sao?”
“Sau đó, ta đi tra xét một chút, thì ra là phụ thân của gia gia hắn đã từng phạm tội trộm đạo.” Bạch Ngọc Đường nói: “Thái gia gia là thuộc trong phạm vi ba đời nhà hắn, bởi vì hắn quá ưu tú, thành tích lại quá tốt …. Cho nên bị đồng song ghen ghét, chèn ép. Bọn chúng điều tra ba đời nhà hắn, sau đó tố cáo chuyện của Thái gia gia hắn, sau đó hắn liền bị đuổi đi. Lại bị chịu tội lừa gạt quan phủ, phải chịu đòn. Hắn tiền đồ bị hủy hết không nói, còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Hắn vì chuyện này mà đau khổ quá đó, ngay đêm bị đuổi ra khỏi Thái học viện ấy, hắn tìm rượu mua say. Đêm khuya vắng vẻ, lúc trở về, không cẩn thận ngã xuống con sông ở Khai Phong Phủ. Lúc chết, hắn mới có mười chín tuổi.”
Triển Chiêu cau mày: “Bởi vậy ngươi ghét Thái học?”
“Ta hiểu, giang hồ, quan trường, quân doanh, thư viện, chỉ cần nơi nào có tranh đoạt danh lợi cũng đều có những chuyện khiến người ta ghét. Thế nhưng, bộ thái học bào kia.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa liếc mắt nhìn bộ áo choàng mà Vương Kỳ Thuần Hoa đang nhảy loi choi mặc kia: “Phải là thiên chi kiêu tử, học thức uyên thâm mới có thể mặc vào, thế nhưng tất thảy thiên phú cùng cố gắng cũng có thể bị những thứ hoàn toàn chẳng liên quan đến mình mà bị toàn bộ mạt sát. Nơi đáng lý ra phải công bằng nhất lại là nơi không công bằng nhất, ngươi có cảm thấy chán ghét hay không?”
Triển Chiêu sau khi nghe xong cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Lúc này, ở xa xa phía trước chính là Bạch phủ, Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Ta về phủ lấy y phục sạch để thay đổi, các ngươi cứ đi trước, một lát ta sẽ đuổi theo.”
“Nga ….” Triển Chiêu gật đầu một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường chạy về Bạch phủ. Thiên Tôn cũng đi theo hắn, vừa chạy vừa nói: “Ngọc Đường a, rượu vi sư chôn ở trong sân đã tròn mười năm rồi, chúng ta đào ra uống đi?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn: “Cái này người vẫn còn nhớ rõ a?”
Thiên Tôn thiêu mi: “Đó là chuyện quan trọng mà.”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy vô lực, nói để Bạch Phúc giúp Thiên Tôn đi đào rượu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng có chút không vui. Chuyện vừa rồi cứ như chỉ là chút gió thoảng qua mà thôi, đoàn người của Khai Phong Phủ vẫn tiếp tục đi về phía trước, Triển Chiêu từ cuối đội ngũ đi lên, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Bạch phủ cách đó xa xa, hơi cau mày —— Bạch Ngọc Đường quả thực không thích người của quan trường. Ngoại trừ Thái học ra, hắn cũng không quá thích Khai Phong, dù sao thì nơi này cũng là Hoàng thành.
“Triển hộ vệ.” Triển Chiêu lúc này lại nghe có người gọi hắn, vừa ngẩng đầu lên, thấy được chính là Bao Chửng.
Bao Chửng nói: “Bát Vương gia phải về phủ rồi, có điều, Đa La đã bị phái đi làm chuyện khác, ngươi đưa Vương gia về phủ đi.”
“Nga, được.” Triển Chiêu gật đầu, cùng Bát Vương gia rẽ vào lối khác.
Trên đường trở về Vương phủ, Triển Chiêu cùng Bát Vương gia song song thẳng hàng mà đi, vừa đi vừa suy nghĩ. Câu chuyện vừa rồi của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, Bát Vương gia cũng có nghe được, hắn thấy Triển Chiêu tâm tình không yên, cũng biết vì mấy câu nói kia của Bạch Ngọc Đường, có thể đã khiến Triển Chiêu tâm động rồi. Người ta thường nói qua tâm tất loạn, quá để ý đến một ai đó, tất nhiên lo nghĩ về người đó càng nhiều.
Bát Vương gia nhàn nhạt cười, tán gẫu với Triển Chiêu: “Bạch Thiếu hiệp hình như không thích Khai Phong lắm thì phải.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn Bát Vương gia: “Nhìn hắn có vẻ không thích Khai Phong lắm sao?”
“Đúng vậy.” Bát Vương gia gật đầu một cái: “Hắn lại ở nơi này thật lâu, cũng không thấy trở về Hãm Không Đảo.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Ân ….”
“Khai Phong Phủ nhất định có chuyện gì đó hoặc người nào đo mà hắn rất thích.” Bát Vương gia cười ha hả nói.
Triển Chiêu càng khó xử hơn —— Đúng vậy, đúng vậy, đều là lỗi của Miêu gia ta. Miêu gia ta đã giam mất con Chuột phong lưu thiên hạ kia tại Khai Phong nhỏ hẹp này rồi.
“Có điều, Khai Phong quả thực cũng là chỗ tốt.” Bát Vương gia nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn Bát Vương gia.
“Có một số việc, ở giang hồ không thể nào góp sức được, thế nhưng ở Khai Phong Phủ lại có thể giải quyết.” Bát Vương gia nói.
Lúc này, mọi người cũng đã đến cửa Vương phủ. Bát Vương gia cười nói với Triển Chiêu: “Ngày mai, ta sẽ thương nghị với Hoàng thượng việc phế bỏ mấy cái hủ tục ở Thái học viện. Thật ra thì, trước đó Hoàng thượng cũng có nhắc qua, mấy quy của đó ở Thái học viện cũng quá nghiêm khắc. Đến lúc thích hợp có thể sẽ phế bỏ, xem ra đây chính là lúc thích hợp nhất rồi.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bát Vương gia nói xong, liền cười xua tay nói tạm biệt với Triển Chiêu: “Sớm về đi thôi.”
Triển Chiêu ngu ngơ gật đầu một cái, nhìn Bát Vương gia vào trong Vương phủ rồi, hắn đột nhiên hiểu được —— Bạch Ngọc Đường quả nhiên không phải kẻ hiền lành chẳng hiểu sự đời gì, vừa rồi tâm tình hắn đúng là có chút khác thường, thế nhưng giờ suy nghĩ lại, xem ra cũng giống chuyện cầu mưa lúc trước. Hắn đây là cố ý nói cho Bát Vương gia nghe, mượn cơ hội để Bát Vương gia nói với Triệu Trinh. Xóa bỏ cái quy củ hủ lậu kia.
Triển Chiêu nhìn trời một chút, con Chuột kia giảo hoạt quá đi. Thế nhưng, tâm tình của Triểu hộ vệ hiển nhiên cũng tốt hơn hẳn, cứ vậy liền xoay người trở về. Còn đang nghĩ xem lúc đi ngang qua Bạch phủ có nên đi vào xem Bạch Ngọc Đường đã đi chưa không, nếu chưa đi sẽ chờ hắn cùng đi, hoặc là có khi chỉ cần đến góc tường có thể cũng đụng phải, cứ vậy Triển Chiêu hí ha hí hửng chạy về phía trước, đột nhiên lại dừng bước lại. Đứng lặng im bên trong ngõ hẻm, giữa đêm khuya gió lạnh không người ở thành Khai Phong.
Trong dạ phong lạnh lẽo, từ trên nền đất rải đầy lá khô xơ xác, vang lên những thanh âm thật nhỏ. Mặt đất bao phủ một làn sương mù thật mỏng, rất hòa hợp khiến cho một bóng người cuối phố hiện ra càng thêm vắng lặng ….
Triển Chiêu sau khi đứng lại, hơi nghiêng mặt sang, dư quang nơi đuôi mắt chợt liếc về phía đường cái sau lưng một chút, một lát sau, Triển Chiêu mở miệng: “Ngươi tìm ta là muốn tự thú sao?”
Lời Triển Chiêu vừa thoát ra, chỉ thấy bên con phố cạnh bức tường sau lưng hắn, trong một ngõ hẻm tối tăm, có một người chậm rãi đi ra. Một khuôn mặt quỷ trắng hếu hiện lên trong màn đêm đen thế này, càng thêm chói mắt hơn.
Thế nhưng bọn Thuần Hoa cùng Vương Kỳ lại nhảy dựng lên như vậy, hẳn là nhận ra người kia.
“Các ngươi biết sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Hắn tên là Lưu Thủ Khai, vừa mới bị đuổi ra khỏi Thái học viện trước đây không lâu.” Thuần Hoa nói.
“Bị đuổi ra khỏi Thái học viện sao?” Triệu Phổ quan sát người kia một chút, hỏi: “Lớn vậy rồi còn đi học Thái học?”
Thuần Hoa nhỏ giọng nói: “Hắn mới có hai mươi tuổi thôi.”
Triệu Phổ thiêu mi một cái, mọi người cũng quan sát quỷ diện nhân kia lần nữa —- Nói thế nào đây, dáng vẻ này có chút già dặn a. Hay nói đúng hơn là, ánh mắt hắn rất thành thục, nhìn qua còn già hơn cả Thiên Tôn nữa ….
Lưu Thủ Khai kia cũng không có nói gì, chỉ là cau mày mà nhìn mọi người, tất nhiên, lúc này hắn vẫn bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích được. Thế nhưng, nhìn từ nét mặt hắn, cũng thấy được hắn không hề sợ hãi hoặc có chút lúng túng nào.
“Vì sao hắn lại bị đuổi đi?” Triển Chiêu tò mò: “Hắn làm trái quy định nào đó của Thái học sao?”
“Không phải! Thật ra thì cũng không hẳn là lỗi của hắn.” Vương Kỳ nhỏ giọng nói: “Bởi vì phụ thân hắn phạm pháp tham ô, bị cắt chức quan, cho nên ….”
Tất cả mọi người cùng âm thầm cau mày. Từ lúc Thái học viện được xây dựng, đích thực là nơi học tập của con em quan lại. Chỉ có con cháu quan lại từ Thất phẩm trở lên mới được tham gia Thái học. Thế nhưng sau đó luật lệ cũng được nới lỏng hơn, tất cả các học sinh tinh anh ở khắp nơi đều có thể tham gia Thái học. Cho dù trong nhà không có ai làm quan cũng không sao. Thế nhưng, gia sản nhất định phải trong sạch. Bên trong ba đời nhất định không được phạm pháp, nếu không thì nhất định sẽ không được nhập Thái học viện. Chuyện con cháu của các quan viện bị cắt chức bị Khai trừ khỏi Thái học cũng không phải là hiếm. Lúc này, tất cả mọi người đều có chút đồng tình mà nhìn Lưu Thủ Khai kia. Triển Chiêu giải huyệt đạo cho hắn, Lưu Thủ Khai cũng chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn mọi người.
“Qủy diện nhân đó là ai?” Triển Chiêu hỏi.
Lưu Thủ Khai không có trả lời mà lại cười một tiếng, nhìn bộ Thái học bào trên người Thuần Hoa cùng Vương Kỳ một chút, mở miệng: “Thật đáng ghê tởm!”
Tất cả mọi người đều cau mày, Thái học bào ngoại trừ dùng chất liệu rất tốt để dệt ra, cũng khá đẹp, nhưng quan trọng nhất chính là, nó tượng trưng cho vinh dự của thư sinh khi được công nhân thực lực. Ngay cả các vị đại nhân quyền cao chức trọng cùng các bậc phụ mẫu trong mỗi gia đình cũng đều dạy dỗ các tiểu hài nhi trong nhà mình, phải học hành cho tốt, sau này nếu như có thể vào được Thái học viện, như vậy cũng đã là vinh quang diệu tổ rồi ….
Lưu Thủ Khai đã từng là Thái học sinh, lại nói bộ thái học bào này ghê tởm, thật khiến cho người ta có chút khó hiểu. Chẳng lẽ lại do bất mãn vì bị đuổi đi sao?
Bên cạnh, Bạch Ngọc Đường nhìn Lưu Thủ Khai một cái, hình như còn cảm thấy nghi ngờ gì đó. Có điều, hắn cũng không có nói nhiều.
Bao Đại nhân cho người giải Lưu Thủ Khai về Khai Phong Phủ, hắn muốn đích thân thẩm vấn.
Mọi người cũng không trì hoãn thêm nữa, liền lập tức trở về Khai Phong Phủ.
Bao Duyên tò mò chạy lên hỏi Triển Chiêu: “Triển đại ca, các ngươi có thử Âm Dương điện không?”
“Thử rồi.” Triển Chiêu gật đầu một cái: “Nhưng chỉ là gạt người mà thôi.”
“Âm Dương điện sao?” Thiên Tôn cũng tò mò góp đến: “Là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp trả lời, Thuần Hoa cùng Vương Kỳ đã nhao nhao giải thích. Hiển nhiên là hai người vô cùng sùng bái vị võ lâm chí tôn nổi tiếng giang hồ trong truyền thuyết này. Dáng vẻ của Thiên Tôn giống hệt tiên nhân, rất phù hợp với ảo tưởng của hai tên Thư ngốc này về giang hồ, vì vậy, hai người cứ như con chim sẻ vòng tới lượn lui quanh Thiên Tôn, miệng cứ liến thoắng không ngừng. Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nãy giờ không hề nói gì, liền hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, nói: “Không cảm thấy công phu của Lưu Thủ Khai quá tốt sao?”
“Không tính là quá tốt đi.” Triển Chiêu nói.
“Ta không phải chỉ nói đến chuyện công phu. Đối với người giang hồ mà nói thì quả thực cũng không quá tốt.” Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu nhìn đám thư sinh kia một chút: “Thái học chủ yếu chú trọng việc học, thời gian chủ yếu chỉ dùng để đọc sách mà thôi, làm gì còn có thời gian luyện công nữa. Thân thủ của Lưu Thủ Khai như vậy căn bản là của người giang hồ.”
Triển Chiêu cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.
Sờ cằm hồi lâu, hắn liền quay qua hỏi Âu Dương Thuần Hoa: “Lưu Thủ Khai bị đuổi bao lâu rồi?”
“Không lâu, ba tháng.” Vừa nói, Thuần Hoa vừa nhíu mày: “Nói đến cũng kỳ quái nga, tại sao võ công của Lưu Thủ Khai lại đột nhiên tốt như vậy? Ta nhớ trước đây hắn hoàn toàn chẳng khác nào chúng ta, ta còn lợi hại hơn hắn chút mà.”
Triển Chiêu thiêu mi một cái. Âu Dương Thiếu Chinh ở bên cạnh lại đột nhiên chọt vào một câu: “Ngay cả ngươi cũng đánh không lại sao? Vô dụng như vậy?”
Ánh mắt Thuần Hoa liền nheo lại, lườm hắn tỏ ý bất mãn: “Cả Thái học viện thì võ công của con là giỏi nhất đó.”
Âu Dương bĩu môi một cái: “Bốc phét!”
“Thật sự a!” Thuần Hoa gấp gáp.
“Thật đó!” Vương Kỳ cũng làm chứng cho Thuần Hoa.
Âu Dương giả vờ cả kinh mà trêu chọc hắn: “Vậy ngươi chẳng phải là tinh anh trong cả đám ngu ngốc sao?”
“Cữu thật đáng ghét!” Thuần Hoa giận đến đỏ bừng mặt.
Triệu Phổ ở bên cạnh trừng Âu Dương: “Ngươi thật là, người lớn lại còn đi trêu chọc tiểu hài tử nữa? Một ổ võ tướng nhà ngươi khó khăn lắm mới sinh ra được một Sao Văn Khúc đó!”
“Đúng vậy.” Thuần Hoa chạy ngay ra nấp sau lưng Triệu Phổ, làm mặt quỷ với Âu Dương Thiếu Chinh.
Thật ra thì, Âu Dương mặc dù bên ngoài trêu đùa chất tử của mình như vậy thôi, chứ trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi. Vạn nhất vừa rồi Thuần Hoa mà có mệnh hệ gì, trong nhà hắn chắc chắn là sẽ điên loạn hết, mấy đứa nhỏ này, mỗi đứa đều có lai lịch không nhỏ chút nào. Quỷ diện nhân kia lại dám động đến cả bọn chúng, vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Mấy người nháo qua nháo lại như vậy, không khí cũng tốt hơn một chút. Thế nhưng, Triển Chiêu lại thấy Bạch Ngọc Đường vẫn trầm mặc không nói, liền hỏi: “Ngươi ….. Có phải có chuyện gì hay không?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một chút, sau lại lắc đầu một cái.
Triển Chiêu híp mắt, lôi hắn sang một bên: “Có chuyện gì giấu ta hả?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một hồi: “Nếu như ta nói ta đồng ý với Lưu Thủ Khai thì sao đây?”
Triển Chiêu hơi sững sờ, không hiểu được: “Là sao?”
“Thái học bào quả thực rất đáng ghê tởm!” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu “Phốc” một tiếng, vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường: “Ta biết ngươi ghét màu xám.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu trêu chọc Bạch Ngọc Đường mấy câu rồi vẫn thấy hắn không có ý muốn cười, liền biết được, hẳn là hắn không phải thực sự ghét cái màu sắc của học bào đó, mà là, hẳn có chuyện gì khác nữa. Vậy nên, Triển Chiêu liền đi lên phía trước mặt hắn, hỏi: “Tại sao ngươi cảm thấy y phục đó đáng ghê tởm?”
“Phụ thân của Lưu Thủ Khai đó tham lam phạm pháp cũng tốt, giết người phóng hỏa cũng được, vậy thì có liên quan gì tới hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Tại sao ngay cả hắn cũng bị đuổi đi?”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Quy củ đúng là khiến người ta cảm thấy bất lực.”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi, không nói tiếng nào.
“Còn gì nữa không?” Triển Chiêu hỏi: “Còn cái gì nữa khiến ngươi ghét Thái học như vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Triển Chiêu.
“Ngoan, thành thật khai báo đi.” Triển Chiêu sờ sờ đầu Bạch Ngọc Đường: “Ngươi là tên thẳng tính, có vui vẻ hay không đều hiện hết lên khuôn mặt này.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, nói: “Người ta vẫn nói mặt ta băng sơn.”
Triển Chiêu bị hắn chọc cười, hai tay nhéo má hắn cứ như đang dỗ tiểu hài tử: “Đừng giận a, mặt ngươi không có bị liệt, là do mắt bọn họ không tốt cho nên mới không nhìn thấy mấy biểu lộ cũng không mấy phong phú của ngươi thôi.”
Bạch Ngọc Đường có chút vô lực mà nhìn Triển Chiêu, đúng là, cứ đứng trước Triển Chiêu là giận gì cũng tan biến hết, chỉ có thể thở dài một tiếng, Bạch Ngọc Đường nói: “Trước kia ta có một bằng hữu, cũng là Thái học sinh học ở Thái học viện.”
Triển Chiêu khoanh tay lắng nghe.
“Hắn văn chương uyên bác, có chút giống với Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Lợi hại như vậy sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Lúc ta biết hắn, hắn còn rất trẻ, thông minh đa tài, lại có chí lớn. Lúc đó, hắn mới thi đỗ vào Thái học, vốn muốn sau khi học thành sẽ phát huy sở trường, chúng ta có hẹn năm sau sẽ cùng uống rượu ở Khai Phong Phủ.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Thế nhưng một năm sau, ta gặp lại hắn, chính là lúc người ta đang đưa tang hắn.”
Triển Chiêu cau mày: “Tại sao? Hắn gặp chuyện gì sao?”
“Sau đó, ta đi tra xét một chút, thì ra là phụ thân của gia gia hắn đã từng phạm tội trộm đạo.” Bạch Ngọc Đường nói: “Thái gia gia là thuộc trong phạm vi ba đời nhà hắn, bởi vì hắn quá ưu tú, thành tích lại quá tốt …. Cho nên bị đồng song ghen ghét, chèn ép. Bọn chúng điều tra ba đời nhà hắn, sau đó tố cáo chuyện của Thái gia gia hắn, sau đó hắn liền bị đuổi đi. Lại bị chịu tội lừa gạt quan phủ, phải chịu đòn. Hắn tiền đồ bị hủy hết không nói, còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Hắn vì chuyện này mà đau khổ quá đó, ngay đêm bị đuổi ra khỏi Thái học viện ấy, hắn tìm rượu mua say. Đêm khuya vắng vẻ, lúc trở về, không cẩn thận ngã xuống con sông ở Khai Phong Phủ. Lúc chết, hắn mới có mười chín tuổi.”
Triển Chiêu cau mày: “Bởi vậy ngươi ghét Thái học?”
“Ta hiểu, giang hồ, quan trường, quân doanh, thư viện, chỉ cần nơi nào có tranh đoạt danh lợi cũng đều có những chuyện khiến người ta ghét. Thế nhưng, bộ thái học bào kia.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa liếc mắt nhìn bộ áo choàng mà Vương Kỳ Thuần Hoa đang nhảy loi choi mặc kia: “Phải là thiên chi kiêu tử, học thức uyên thâm mới có thể mặc vào, thế nhưng tất thảy thiên phú cùng cố gắng cũng có thể bị những thứ hoàn toàn chẳng liên quan đến mình mà bị toàn bộ mạt sát. Nơi đáng lý ra phải công bằng nhất lại là nơi không công bằng nhất, ngươi có cảm thấy chán ghét hay không?”
Triển Chiêu sau khi nghe xong cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Lúc này, ở xa xa phía trước chính là Bạch phủ, Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Ta về phủ lấy y phục sạch để thay đổi, các ngươi cứ đi trước, một lát ta sẽ đuổi theo.”
“Nga ….” Triển Chiêu gật đầu một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường chạy về Bạch phủ. Thiên Tôn cũng đi theo hắn, vừa chạy vừa nói: “Ngọc Đường a, rượu vi sư chôn ở trong sân đã tròn mười năm rồi, chúng ta đào ra uống đi?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn: “Cái này người vẫn còn nhớ rõ a?”
Thiên Tôn thiêu mi: “Đó là chuyện quan trọng mà.”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy vô lực, nói để Bạch Phúc giúp Thiên Tôn đi đào rượu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng có chút không vui. Chuyện vừa rồi cứ như chỉ là chút gió thoảng qua mà thôi, đoàn người của Khai Phong Phủ vẫn tiếp tục đi về phía trước, Triển Chiêu từ cuối đội ngũ đi lên, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Bạch phủ cách đó xa xa, hơi cau mày —— Bạch Ngọc Đường quả thực không thích người của quan trường. Ngoại trừ Thái học ra, hắn cũng không quá thích Khai Phong, dù sao thì nơi này cũng là Hoàng thành.
“Triển hộ vệ.” Triển Chiêu lúc này lại nghe có người gọi hắn, vừa ngẩng đầu lên, thấy được chính là Bao Chửng.
Bao Chửng nói: “Bát Vương gia phải về phủ rồi, có điều, Đa La đã bị phái đi làm chuyện khác, ngươi đưa Vương gia về phủ đi.”
“Nga, được.” Triển Chiêu gật đầu, cùng Bát Vương gia rẽ vào lối khác.
Trên đường trở về Vương phủ, Triển Chiêu cùng Bát Vương gia song song thẳng hàng mà đi, vừa đi vừa suy nghĩ. Câu chuyện vừa rồi của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, Bát Vương gia cũng có nghe được, hắn thấy Triển Chiêu tâm tình không yên, cũng biết vì mấy câu nói kia của Bạch Ngọc Đường, có thể đã khiến Triển Chiêu tâm động rồi. Người ta thường nói qua tâm tất loạn, quá để ý đến một ai đó, tất nhiên lo nghĩ về người đó càng nhiều.
Bát Vương gia nhàn nhạt cười, tán gẫu với Triển Chiêu: “Bạch Thiếu hiệp hình như không thích Khai Phong lắm thì phải.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn Bát Vương gia: “Nhìn hắn có vẻ không thích Khai Phong lắm sao?”
“Đúng vậy.” Bát Vương gia gật đầu một cái: “Hắn lại ở nơi này thật lâu, cũng không thấy trở về Hãm Không Đảo.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Ân ….”
“Khai Phong Phủ nhất định có chuyện gì đó hoặc người nào đo mà hắn rất thích.” Bát Vương gia cười ha hả nói.
Triển Chiêu càng khó xử hơn —— Đúng vậy, đúng vậy, đều là lỗi của Miêu gia ta. Miêu gia ta đã giam mất con Chuột phong lưu thiên hạ kia tại Khai Phong nhỏ hẹp này rồi.
“Có điều, Khai Phong quả thực cũng là chỗ tốt.” Bát Vương gia nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn Bát Vương gia.
“Có một số việc, ở giang hồ không thể nào góp sức được, thế nhưng ở Khai Phong Phủ lại có thể giải quyết.” Bát Vương gia nói.
Lúc này, mọi người cũng đã đến cửa Vương phủ. Bát Vương gia cười nói với Triển Chiêu: “Ngày mai, ta sẽ thương nghị với Hoàng thượng việc phế bỏ mấy cái hủ tục ở Thái học viện. Thật ra thì, trước đó Hoàng thượng cũng có nhắc qua, mấy quy của đó ở Thái học viện cũng quá nghiêm khắc. Đến lúc thích hợp có thể sẽ phế bỏ, xem ra đây chính là lúc thích hợp nhất rồi.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bát Vương gia nói xong, liền cười xua tay nói tạm biệt với Triển Chiêu: “Sớm về đi thôi.”
Triển Chiêu ngu ngơ gật đầu một cái, nhìn Bát Vương gia vào trong Vương phủ rồi, hắn đột nhiên hiểu được —— Bạch Ngọc Đường quả nhiên không phải kẻ hiền lành chẳng hiểu sự đời gì, vừa rồi tâm tình hắn đúng là có chút khác thường, thế nhưng giờ suy nghĩ lại, xem ra cũng giống chuyện cầu mưa lúc trước. Hắn đây là cố ý nói cho Bát Vương gia nghe, mượn cơ hội để Bát Vương gia nói với Triệu Trinh. Xóa bỏ cái quy củ hủ lậu kia.
Triển Chiêu nhìn trời một chút, con Chuột kia giảo hoạt quá đi. Thế nhưng, tâm tình của Triểu hộ vệ hiển nhiên cũng tốt hơn hẳn, cứ vậy liền xoay người trở về. Còn đang nghĩ xem lúc đi ngang qua Bạch phủ có nên đi vào xem Bạch Ngọc Đường đã đi chưa không, nếu chưa đi sẽ chờ hắn cùng đi, hoặc là có khi chỉ cần đến góc tường có thể cũng đụng phải, cứ vậy Triển Chiêu hí ha hí hửng chạy về phía trước, đột nhiên lại dừng bước lại. Đứng lặng im bên trong ngõ hẻm, giữa đêm khuya gió lạnh không người ở thành Khai Phong.
Trong dạ phong lạnh lẽo, từ trên nền đất rải đầy lá khô xơ xác, vang lên những thanh âm thật nhỏ. Mặt đất bao phủ một làn sương mù thật mỏng, rất hòa hợp khiến cho một bóng người cuối phố hiện ra càng thêm vắng lặng ….
Triển Chiêu sau khi đứng lại, hơi nghiêng mặt sang, dư quang nơi đuôi mắt chợt liếc về phía đường cái sau lưng một chút, một lát sau, Triển Chiêu mở miệng: “Ngươi tìm ta là muốn tự thú sao?”
Lời Triển Chiêu vừa thoát ra, chỉ thấy bên con phố cạnh bức tường sau lưng hắn, trong một ngõ hẻm tối tăm, có một người chậm rãi đi ra. Một khuôn mặt quỷ trắng hếu hiện lên trong màn đêm đen thế này, càng thêm chói mắt hơn.
Bình luận truyện