Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2195



CHƯƠNG 2195

Trần Châu Ánh nghe thấy giọng nói của Tống Vy, đôi mắt lóe lên, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cô ấy từ từ quay cổ lại nhìn Tống Vy, trong ánh lo lắng của Tống Vy, chậm rãi gật đầu, biểu thị cuộc điện thoại này đúng là thông báo thành tích.

Sau khi xác định được suy đoán của mình, trong lòng Tống Vy vẫn chưa thở phào, ngược lại càng thêm căng thẳng.

Dù sao cũng là gọi đến để thông báo thành tích, hơn nữa lúc nãy Trần Châu Ánh lại có dáng vẻ kia, rất dễ dàng chứng minh những điều cô vừa nghĩ có khả năng là đúng.

Cô và Trần Châu Ánh đã thua, không lấy được quán quân.

Nghĩ đến đây, Tống Vy chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, miệng mấp máy, rất lâu cũng không phát ra tiếng.

Thua rồi…

Vậy mà lại thua rồi!

Cô vẫn luôn nghĩ mình và Trần Châu Ánh sẽ thắng.

Cô rất muốn có cơ hội thiết kế trang phục ra thi đấu cho thế vận hội, kết quả lại thất bại.

Đột nhiên, vẻ mặt Tống Vy có chút tái nhợt, ánh mắt trở nên mơ màng, lưng đang thẳng đứng đột nhiên cũng cong xuống, cả người trở nên hồn bay phách lạc.

Lúc mà vành mắt Tống Vy nóng lên, có chút muốn khóc, thì Trần Châu Ánh vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Vy Vy.”

“Hả?” Tống Vy cúi đầu lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sự mất mát ở trong lòng, nặn ra một nụ cười, miễn cưỡng trả lời: “Chuyện gì vậy?”

Trần Châu Ánh nhìn cô, mấy giây sau, khóe miệng đột nhiên cong lên: “Chúng ta thắng rồi.”

“Cái gì?” Tống Vy sững sờ.

Hai tay Trần Châu Ánh nắm lấy vai cô, kích động lắc qua lắc lại: “Tống Vy, chúng ta thắng rồi, chúng ta được quán quân rồi, chúng ta giành được cơ hội thiết kế trang phục cho thế vận hội rồi!”

Nghe thấy lời này, Tống Vy sững sờ, dường như có chút không dám tin.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, đồng tử hơi giãn ra, mắt cũng mở to, nắm lấy vai Trần Châu Ánh, dùng lực lắc, giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Cậu vừa nói gì? Chúng ta…thắng rồi?”

Giọng nói của cô không chỉ run mà còn có chút khàn, đó là giọng nói khi từ thất vọng rồi đột nhiên biến thành kích động, xuất hiện tình huống cứng đờ.

Nhưng cũng đồng thời chứng tỏ, tâm trạng của cô lúc này đã bắt đầu trở nên kích động.

“Đúng vậy, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi Vy Vy.” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy, hưng phấn vội vàng gật đầu, mắt ươn ướt.

Cô ấy như vậy khiến Tống Vy không thể không tin bọn họ thật sự đã thắng.

Bọn họ đã lấy được quán quân, lấy được cơ hội thiết kế trang phục cho thế vận hội.

Bọn họ thật sự thắng rồi!

Nhận ra được điều này, Tống Vy cũng không kìm nén tâm trạng kích động trong lòng, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.

Cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, vừa cười lên, thì càng đẹp, đẹp đến mức khiến người khác ngẩn ngơ, khiến người khác mê mẩn.

Trần Châu Ánh ngây người nhìn vẻ đẹp đỉnh cao của Tống Vy, miệng hơi há ra, bất động, rõ ràng đã nhìn đến mức mê mẩn, trong miệng thậm chí còn không khỏi lẩm bẩm một câu: “Đẹp quá…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện