Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 105: Lấy thân báo đáp, không ngại
Translator: Nguyetmai
"Huynh đài! Đây là chuyện riêng của Tử Dương Môn, tốt nhất các hạ đừng nên nhúng tay vào thì hơn."
Đối mặt với hành vi chen ngang này của Khai Tâm, sắc mặt của cả nhóm người đều rất khó coi. Hơn nữa Khai Tâm còn nhúng tay vào thời khắc then chốt thế này, vẻ mặt như thể bọn họ chẳng đáng phải bận tâm, khiến tất cả bắt đầu nghĩ quàng nghĩ xiên. Giọng nói của người đàn ông cầm quạt trầm hẳn xuống, ánh mắt hắn ta hấp háy, biểu cảm âm u.
"Ta không xen vào chuyện riêng của các ngươi, chỉ định bàn bạc làm ăn với vị tiểu thư này thôi, không liên quan gì tới các ngươi cả."
Khai Tâm chậm rãi bước từ trong góc đến gần bảy người, đi qua Quỷ Tuyền một cách thản nhiên.
Quỷ Tuyền không dám để đối phương hiểu lầm, hắn ta dừng mọi động tác lại, trong lòng thầm than khổ.
Chuyện hắn ta lo lắng nhất quả nhiên vẫn xảy ra, chàng cao thủ trẻ tuổi bí ẩn này mà tham gia vào thì khó mà nói trước được diễn biến tiếp theo sẽ ra sao lắm.
Hắn ta thậm chí còn bắt đầu suy đoán: Hai người này quen nhau từ trước rồi? Hay là… Cái trò anh hùng cứu mỹ nhân "máu chó" ấy?
Không thể không thừa nhận rằng, dù là cái nào thì cũng không phải là một tin tốt với bọn họ.
Lúc này, Hồng San Hô mới nhìn rõ khuôn mặt của Khai Tâm, đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên!
Khai Tâm ăn mặc như thợ săn trong núi sâu, lôi thôi và không hề bắt mắt. Nhưng điều kỳ lạ là, người trông như một chàng trai mới lớn ấy đi lại rất nhàn nhã, có nét phóng khoáng, thong dong mà chỉ có những người đàn ông trưởng thành mới có, biểu cảm bình tĩnh, thản nhiên, mang đến cảm giác an tâm cho người khác.
Từ khi Khai Tâm tham gia vào, biểu cảm của đám người đàn ông cầm quạt như đang phải đối đầu với một kẻ địch mạnh mẽ, ngay cả giọng nói cũng rất lạ lùng, khiến Hồng San Hô càng tò mò hơn nữa…
Tình thế thay đổi, Hồng San Hô không để ý đến cách xưng hô của đối phương với mình.
"Thế nào?"
Đi tới trước mặt Hồng San Hô, Khai Tâm dừng bước lại, bình thản liếc nhìn Quỷ Tuyền một cái rồi lại nhìn về phía mỹ nữ đang bị thương. Vừa thưởng thức hết một lượt từ trên xuống dưới, hắn vừa nhếch môi lên tạo thành một đường cung hoàn mỹ: "Không biết tiểu thư có hứng thú với cuộc giao dịch mà ta nói không?"
".."
Hồng San Hô chớp đôi mắt to sáng ngời, nhìn anh chàng đẹp trai đang bước tới trước mặt mình, rồi lại nhìn sang đám người của người đàn ông cầm quạt: "Đương nhiên! Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ được tính mạng của ta thì miếng ngọc sẽ thuộc về ngươi." Chẳng biết tại sao, dù đang đứng trong vòng vây của kẻ địch, nhưng như thể bị lây nhiễm bởi thái độ không coi ai ra gì của Khai Tâm, Hồng San Hô cảm thấy bớt căng thẳng hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, trong mắt hiện lên sự xảo trá.
Đáng tiếc, Khai Tâm không phải là hạng thiếu niên non nớt mới bước vào đời, hắn nghe vậy thì lắc đầu liên tục: "Không không không. Nội dung giao dịch của ta không phải như thế…"
"Hử?"
Nụ cười của Hồng San Hô vẫn không biến mất, nàng ta tỏ vẻ khó hiểu: "Ngươi không định lấy miếng ngọc đó sao? Chẳng lẽ muốn tiểu nữ tử lấy thân báo đáp?"
"Đương nhiên là ta muốn lấy miếng ngọc rồi, cũng có thể lấy thân báo đáp làm quà tặng kèm, ta không ngại…" Giọng điệu cười đùa của Khai Tâm khiến bảy anh chàng xung quanh đồng loạt tức giận, tên nhóc này đúng là không coi ai ra gì, ngay trước mặt bọn họ mà còn giở trò tán tỉnh với ả đàn bà mà bọn họ muốn giết!
"Hừ, quả nhiên đàn ông các người chẳng có tên nào là tốt đẹp hết, ngay cả một thiếu niên như ngươi cũng không ngoại lệ." Hồng San Hô hất mặt sang một bên, như thể đang đấu khẩu với người yêu, sau đó nàng ta thở hồng hộc hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Khai Tâm cười một tiếng, liếc nhìn bảy người ở xung quanh, đáp lời: "Cho ta miếng ngọc đó, ta sẽ giúp ngươi giết chúng." Hắn nói câu nói này một cách tùy ý và nhẹ nhàng, như thể đang ăn cơm, uống nước.
Thế nhưng, nó lại nhen nhóm lửa giận trong lòng của bảy người khác: "Láo xược!" Đôi mắt của người đàn ông cầm quạt bỗng trở nên sắc bén, hắn ta gập mạnh quạt giấy lại, khuôn mặt trầm xuống, âm u vô cùng: "Hay lắm! Vốn ta đang định xử lý xong ả đàn bà này sẽ đối phó với ngươi, bây giờ xem ra, hừ… Ngươi đã có ý chống đối với Tử Dương Môn bọn ta rồi… Giỏi, rất giỏi!"
Dừng lại, hắn ta lạnh lùng vứt quạt giấy sang một bên rồi vỗ vào thắt lưng, một cây thương dài bằng sắt từ trong túi Càn Khôn bay ra lòng bàn tay: "Tiểu Bạch Long ta cũng muốn thử xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu…"
Những người khác cũng bắt đầu khởi động cảnh giới nội công!
Khí thể của bảy người đó rất mãnh liệt, vẻ mặt đằng đằng sát khí, vũ khí chỉ thẳng vào Khai Tâm và Hồng San Hô.
Quan sát xung quanh bọn họ một lượt, Khai Tâm lại nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Hồng San Hô, hắn xòe bàn tay ra, giọng nói đã dần trở nên lạnh lẽo: "Nếu đồng ý với giao dịch thì đưa miếng ngọc đây cho ta, ta sẽ giết bọn chúng cho ngươi. Nếu không thì coi như ta chưa từng xuất hiện, chờ bọn chúng giết ngươi rồi ta sẽ giết chúng, lấy miếng ngọc từ trên người chúng… Ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu." Hắn nói câu cuối cùng bằng giọng chắc nịch, khiến khuôn mặt của Hồng San Hô lúc đỏ lúc trắng, vốn nàng ta còn định nghĩ kế khác nữa.
"Hừ, cầm lấy!"
Đưa miếng ngọc đó cho Khai Tâm, Hồng San Hô chấp nhận số phận, không nói thêm gì nữa.
Khai Tâm nhận lấy miếng ngọc, cẩn thận xem xét một lượt rồi cho vào túi.
"Hừ, ta đã quay lại những gì ngươi nói rồi, nếu ngươi không giết bọn chúng thì chính là không giữ lời, đến lúc đó ngươi phải trả lại đồ cho ta, nếu không thì ta sẽ đăng video lên mạng, hừ hừ!"
Quả nhiên, Hồng San Hô không phải kẻ dễ chơi, dưới tình huống này mà còn hung hãn uy hiếp người khác.
"Đừng có huênh hoang nữa." Trường thương hơi khựng lại, người đàn ông cầm quạt nói lạnh lùng: "Người của ta đã vào rồi, bây giờ ta cũng muốn xem thử có phải trên giang hồ lại xuất hiện một cao thủ sánh ngang với Tiêu Tam và Định Bắc Hầu hay không!"
Sắc mặt của Hồng San Hô biến đổi, sau đó nàng ta phát hiện ra có thêm hai người vào trong đại điện, gia nhập vào vòng vây, chính là hai cao thủ cảnh giới Tạo Hóa phụ trách canh chừng ở cửa vào của cổ mộ.
Đội hình của người đàn ông cầm quạt lập tức biến thành chín cao thủ cảnh giới Tạo Hóa.
Bên phía Khai Tâm lại chỉ có một nam một nữ, Hồng San Hô còn bị trọng thương, sức chiến đấu có hạn!
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, giao miếng ngọc ra đây thì ngươi có thể rời khỏi đây." Lúc này, Quỷ Tuyền đột nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khai Tâm như đang nhắc nhở hắn.
Thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Quỷ Tuyền, Khai Tâm tỏ ra khinh thường, dưới ánh mắt u tối của cả đám, hắn chậm rãi nói: "Thêm hai tên nữa tới chịu chết mà thôi."
"Giết!"
Người đàn ông cầm quạt hô lên, Hắc Thiết Trường Thương xoay tròn một vòng, dưới sự thúc đẩy của nội lực, nó đâm ra như một tia chớp.
Trông người đàn ông cầm quạt đó có vẻ phong lưu như một văn sĩ vậy thôi, nhưng trong đám người này, ngoại trừ Quỷ Tuyền ra thì hắn ta chính là kẻ mạnh nhất, vừa bắt đầu ra tay đã dùng sát chiêu của bí kỹ, khí thế hùng hổ!
Tám người còn lại cũng đồng thời ra tay!
Chỉ nháy mắt, cả đại điện như bị giông tố ập đến…
Vút!
Khẽ bật chân, Khai Tâm bay lên khỏi mặt đất.
"Xuống đây!"
Hai người tới sau không được chứng kiến khinh công của Khai Tâm, thấy Khai Tâm nhảy về phía bọn chúng, cả hai đồng thời nhảy lên không trung, một thanh đao và một chiếc rìu cùng lao thẳng về phía Khai Tâm.
Vút!
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một trong hai tên đó vừa bay lên đã bị một thứ gì đó sắc bén phi thẳng vào ngực, tốc độ như tia chớp, hắn ta không kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Phập!
Thân thể của hắn ta khựng lại trên không trung, cơn đau kịch liệt khiến nội lực trong cơ thể tan ra hết. Hắn ta kêu lên đau đớn, rơi thẳng xuống mặt đất.
Kết cục của người còn lại cũng không tốt hơn là bao, cùng là dùng đao, nhưng hiển nhiên đao pháp Hoa Lang Ngâm thượng thừa cao thâm hơn hẳn một bậc… Hai thanh đao va chạm vào nhau, cả người lẫn đao của hắn ta bị hất bay ra đằng sau, máu tươi văng tung tóe, ngã xuống đất giãy giụa một hồi, sau đó không thể đứng lên được nữa.
Trong hiệp một, một tên chết một tên bị thương nặng, Hồng San Hô đứng xem mà hai con mắt sáng rực lên, không ngừng thán phục.
"Huynh đài! Đây là chuyện riêng của Tử Dương Môn, tốt nhất các hạ đừng nên nhúng tay vào thì hơn."
Đối mặt với hành vi chen ngang này của Khai Tâm, sắc mặt của cả nhóm người đều rất khó coi. Hơn nữa Khai Tâm còn nhúng tay vào thời khắc then chốt thế này, vẻ mặt như thể bọn họ chẳng đáng phải bận tâm, khiến tất cả bắt đầu nghĩ quàng nghĩ xiên. Giọng nói của người đàn ông cầm quạt trầm hẳn xuống, ánh mắt hắn ta hấp háy, biểu cảm âm u.
"Ta không xen vào chuyện riêng của các ngươi, chỉ định bàn bạc làm ăn với vị tiểu thư này thôi, không liên quan gì tới các ngươi cả."
Khai Tâm chậm rãi bước từ trong góc đến gần bảy người, đi qua Quỷ Tuyền một cách thản nhiên.
Quỷ Tuyền không dám để đối phương hiểu lầm, hắn ta dừng mọi động tác lại, trong lòng thầm than khổ.
Chuyện hắn ta lo lắng nhất quả nhiên vẫn xảy ra, chàng cao thủ trẻ tuổi bí ẩn này mà tham gia vào thì khó mà nói trước được diễn biến tiếp theo sẽ ra sao lắm.
Hắn ta thậm chí còn bắt đầu suy đoán: Hai người này quen nhau từ trước rồi? Hay là… Cái trò anh hùng cứu mỹ nhân "máu chó" ấy?
Không thể không thừa nhận rằng, dù là cái nào thì cũng không phải là một tin tốt với bọn họ.
Lúc này, Hồng San Hô mới nhìn rõ khuôn mặt của Khai Tâm, đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên!
Khai Tâm ăn mặc như thợ săn trong núi sâu, lôi thôi và không hề bắt mắt. Nhưng điều kỳ lạ là, người trông như một chàng trai mới lớn ấy đi lại rất nhàn nhã, có nét phóng khoáng, thong dong mà chỉ có những người đàn ông trưởng thành mới có, biểu cảm bình tĩnh, thản nhiên, mang đến cảm giác an tâm cho người khác.
Từ khi Khai Tâm tham gia vào, biểu cảm của đám người đàn ông cầm quạt như đang phải đối đầu với một kẻ địch mạnh mẽ, ngay cả giọng nói cũng rất lạ lùng, khiến Hồng San Hô càng tò mò hơn nữa…
Tình thế thay đổi, Hồng San Hô không để ý đến cách xưng hô của đối phương với mình.
"Thế nào?"
Đi tới trước mặt Hồng San Hô, Khai Tâm dừng bước lại, bình thản liếc nhìn Quỷ Tuyền một cái rồi lại nhìn về phía mỹ nữ đang bị thương. Vừa thưởng thức hết một lượt từ trên xuống dưới, hắn vừa nhếch môi lên tạo thành một đường cung hoàn mỹ: "Không biết tiểu thư có hứng thú với cuộc giao dịch mà ta nói không?"
".."
Hồng San Hô chớp đôi mắt to sáng ngời, nhìn anh chàng đẹp trai đang bước tới trước mặt mình, rồi lại nhìn sang đám người của người đàn ông cầm quạt: "Đương nhiên! Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ được tính mạng của ta thì miếng ngọc sẽ thuộc về ngươi." Chẳng biết tại sao, dù đang đứng trong vòng vây của kẻ địch, nhưng như thể bị lây nhiễm bởi thái độ không coi ai ra gì của Khai Tâm, Hồng San Hô cảm thấy bớt căng thẳng hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, trong mắt hiện lên sự xảo trá.
Đáng tiếc, Khai Tâm không phải là hạng thiếu niên non nớt mới bước vào đời, hắn nghe vậy thì lắc đầu liên tục: "Không không không. Nội dung giao dịch của ta không phải như thế…"
"Hử?"
Nụ cười của Hồng San Hô vẫn không biến mất, nàng ta tỏ vẻ khó hiểu: "Ngươi không định lấy miếng ngọc đó sao? Chẳng lẽ muốn tiểu nữ tử lấy thân báo đáp?"
"Đương nhiên là ta muốn lấy miếng ngọc rồi, cũng có thể lấy thân báo đáp làm quà tặng kèm, ta không ngại…" Giọng điệu cười đùa của Khai Tâm khiến bảy anh chàng xung quanh đồng loạt tức giận, tên nhóc này đúng là không coi ai ra gì, ngay trước mặt bọn họ mà còn giở trò tán tỉnh với ả đàn bà mà bọn họ muốn giết!
"Hừ, quả nhiên đàn ông các người chẳng có tên nào là tốt đẹp hết, ngay cả một thiếu niên như ngươi cũng không ngoại lệ." Hồng San Hô hất mặt sang một bên, như thể đang đấu khẩu với người yêu, sau đó nàng ta thở hồng hộc hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Khai Tâm cười một tiếng, liếc nhìn bảy người ở xung quanh, đáp lời: "Cho ta miếng ngọc đó, ta sẽ giúp ngươi giết chúng." Hắn nói câu nói này một cách tùy ý và nhẹ nhàng, như thể đang ăn cơm, uống nước.
Thế nhưng, nó lại nhen nhóm lửa giận trong lòng của bảy người khác: "Láo xược!" Đôi mắt của người đàn ông cầm quạt bỗng trở nên sắc bén, hắn ta gập mạnh quạt giấy lại, khuôn mặt trầm xuống, âm u vô cùng: "Hay lắm! Vốn ta đang định xử lý xong ả đàn bà này sẽ đối phó với ngươi, bây giờ xem ra, hừ… Ngươi đã có ý chống đối với Tử Dương Môn bọn ta rồi… Giỏi, rất giỏi!"
Dừng lại, hắn ta lạnh lùng vứt quạt giấy sang một bên rồi vỗ vào thắt lưng, một cây thương dài bằng sắt từ trong túi Càn Khôn bay ra lòng bàn tay: "Tiểu Bạch Long ta cũng muốn thử xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu…"
Những người khác cũng bắt đầu khởi động cảnh giới nội công!
Khí thể của bảy người đó rất mãnh liệt, vẻ mặt đằng đằng sát khí, vũ khí chỉ thẳng vào Khai Tâm và Hồng San Hô.
Quan sát xung quanh bọn họ một lượt, Khai Tâm lại nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Hồng San Hô, hắn xòe bàn tay ra, giọng nói đã dần trở nên lạnh lẽo: "Nếu đồng ý với giao dịch thì đưa miếng ngọc đây cho ta, ta sẽ giết bọn chúng cho ngươi. Nếu không thì coi như ta chưa từng xuất hiện, chờ bọn chúng giết ngươi rồi ta sẽ giết chúng, lấy miếng ngọc từ trên người chúng… Ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu." Hắn nói câu cuối cùng bằng giọng chắc nịch, khiến khuôn mặt của Hồng San Hô lúc đỏ lúc trắng, vốn nàng ta còn định nghĩ kế khác nữa.
"Hừ, cầm lấy!"
Đưa miếng ngọc đó cho Khai Tâm, Hồng San Hô chấp nhận số phận, không nói thêm gì nữa.
Khai Tâm nhận lấy miếng ngọc, cẩn thận xem xét một lượt rồi cho vào túi.
"Hừ, ta đã quay lại những gì ngươi nói rồi, nếu ngươi không giết bọn chúng thì chính là không giữ lời, đến lúc đó ngươi phải trả lại đồ cho ta, nếu không thì ta sẽ đăng video lên mạng, hừ hừ!"
Quả nhiên, Hồng San Hô không phải kẻ dễ chơi, dưới tình huống này mà còn hung hãn uy hiếp người khác.
"Đừng có huênh hoang nữa." Trường thương hơi khựng lại, người đàn ông cầm quạt nói lạnh lùng: "Người của ta đã vào rồi, bây giờ ta cũng muốn xem thử có phải trên giang hồ lại xuất hiện một cao thủ sánh ngang với Tiêu Tam và Định Bắc Hầu hay không!"
Sắc mặt của Hồng San Hô biến đổi, sau đó nàng ta phát hiện ra có thêm hai người vào trong đại điện, gia nhập vào vòng vây, chính là hai cao thủ cảnh giới Tạo Hóa phụ trách canh chừng ở cửa vào của cổ mộ.
Đội hình của người đàn ông cầm quạt lập tức biến thành chín cao thủ cảnh giới Tạo Hóa.
Bên phía Khai Tâm lại chỉ có một nam một nữ, Hồng San Hô còn bị trọng thương, sức chiến đấu có hạn!
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, giao miếng ngọc ra đây thì ngươi có thể rời khỏi đây." Lúc này, Quỷ Tuyền đột nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khai Tâm như đang nhắc nhở hắn.
Thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Quỷ Tuyền, Khai Tâm tỏ ra khinh thường, dưới ánh mắt u tối của cả đám, hắn chậm rãi nói: "Thêm hai tên nữa tới chịu chết mà thôi."
"Giết!"
Người đàn ông cầm quạt hô lên, Hắc Thiết Trường Thương xoay tròn một vòng, dưới sự thúc đẩy của nội lực, nó đâm ra như một tia chớp.
Trông người đàn ông cầm quạt đó có vẻ phong lưu như một văn sĩ vậy thôi, nhưng trong đám người này, ngoại trừ Quỷ Tuyền ra thì hắn ta chính là kẻ mạnh nhất, vừa bắt đầu ra tay đã dùng sát chiêu của bí kỹ, khí thế hùng hổ!
Tám người còn lại cũng đồng thời ra tay!
Chỉ nháy mắt, cả đại điện như bị giông tố ập đến…
Vút!
Khẽ bật chân, Khai Tâm bay lên khỏi mặt đất.
"Xuống đây!"
Hai người tới sau không được chứng kiến khinh công của Khai Tâm, thấy Khai Tâm nhảy về phía bọn chúng, cả hai đồng thời nhảy lên không trung, một thanh đao và một chiếc rìu cùng lao thẳng về phía Khai Tâm.
Vút!
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một trong hai tên đó vừa bay lên đã bị một thứ gì đó sắc bén phi thẳng vào ngực, tốc độ như tia chớp, hắn ta không kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Phập!
Thân thể của hắn ta khựng lại trên không trung, cơn đau kịch liệt khiến nội lực trong cơ thể tan ra hết. Hắn ta kêu lên đau đớn, rơi thẳng xuống mặt đất.
Kết cục của người còn lại cũng không tốt hơn là bao, cùng là dùng đao, nhưng hiển nhiên đao pháp Hoa Lang Ngâm thượng thừa cao thâm hơn hẳn một bậc… Hai thanh đao va chạm vào nhau, cả người lẫn đao của hắn ta bị hất bay ra đằng sau, máu tươi văng tung tóe, ngã xuống đất giãy giụa một hồi, sau đó không thể đứng lên được nữa.
Trong hiệp một, một tên chết một tên bị thương nặng, Hồng San Hô đứng xem mà hai con mắt sáng rực lên, không ngừng thán phục.
Bình luận truyện