Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 107: Kho báu Yêu Hoa



Translator: Nguyetmai

"Ta sẽ không giết các ngươi, sự sống chết của các ngươi chẳng liên quan gì tới ta cả."

Ngay khi rút Bách Chiến Đao ra khỏi người của người đàn ông cầm quạt, Khai Tâm bình tĩnh xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp và hối hận của Quỷ Tuyền cũng như một người còn lại, hắn nhắc nhở một cách thản nhiên: "Mau đi chuyển lời cho môn chủ các ngươi đi, nói cho hắn biết là ta đã lấy miếng ngọc rồi, nếu muốn thì cứ tới tìm ta, ta vẫn ở đây. Hắn mà định báo thù thì ta cũng sẽ phục vụ bất cứ lúc nào và cũng sẽ không nương tay nữa."

"…"

Đôi mắt của Quỷ Tuyền cực kỳ phức tạp, hắn ta cắn răng dẫn tên đồng bạn đã bị thương nặng của mình rời khỏi cổ mộ.

Trong đại điện chỉ còn lại Khai Tâm và Hồng San Hô bị thương nặng.

Hồng San Hô nhìn vào những thi thể trên mặt đất, vốn nàng ta còn định tỏ ý bất mãn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Khai Tâm, nhớ lại thực lực đáng sợ của hắn, nàng ta không khỏi giật mình, không dám nói gì cả.

"Không đi à? Chờ người của Tử Dương Môn đến thì ngươi muốn đi cũng chẳng đi được đâu."

"Bây giờ ta thế này, ngươi cho rằng ta có thể rời khỏi cổ mộ an toàn được sao?" Hồng San Hô nhìn Khai Tâm bằng đôi mắt đáng thương, nàng ta tỏ vẻ mong đợi rõ rệt.

Khai Tâm cười nhạt, lấy miếng ngọc là nguồn cơn dẫn đến vụ chém giết đó ra rồi nhìn về phía Hồng San Hô: "Mục đích mà ngươi ở lại có gì khác ngoài việc thăm dò bí mật của miếng ngọc này, nhưng ngươi phải biết rằng, biết nhiều sẽ không tốt cho ngươi đâu."

"Hừ, nhân vật lợi hại như ngươi vậy mà cũng đe dọa một cô gái nhỏ yếu thế này hay sao?" Hồng San Hô đỏ mặt, không cam lòng yếu thế: "Hơn nữa, sao ngươi biết Tử Dương Môn sẽ không cố tình lan truyền tin tức về miếng ngọc ra?"

"Vậy thì phải xem môn chủ của Tử Dương Môn có đủ thông minh hay không." Khai Tâm thờ ơ trước lời nhắc nhở của Hồng San Hô, hắn tiếp tục vuốt ve miếng ngọc nhẵn nhụi và ấm áp trong tay, đôi môi nở một nụ cười khó đoán: "Nếu như không chết không thôi, chắc chắn Tử Dương Môn sẽ tung tin về miếng ngọc ra, đến lúc đó, ngươi có thể biết được bí mật của nó mà chẳng cần đến ta … Nhưng nếu ta nói cho ngươi, đến lúc phiền phức kéo đến, chưa biết chừng người ta cũng sẽ nghi ngờ cả gia tộc Hắc Mân Côi các ngươi, ngươi vẫn muốn biết bí mật của nó chứ?"

"…"

Nghe vậy, Hồng San Hô run lên, không còn vẻ nhẹ nhõm trước đó nữa.

"Hừ! Không nói thì thôi, một miếng ngọc vỡ thôi mà, chỉ biết đe dọa người khác." Hồng San Hô hừ một tiếng ngang ngạnh, hất đầu sang một bên.

"Còn không đi đi?"

"Ngươi…"

Lại bị đuổi đi một lần nữa, Hồng San Hô hơi bực tức, nàng ta cắn môi, trợn mắt lườm Khai Tâm một cái: "Ngươi đợi đấy."

Dứt lời, nàng ta xoay người ra khỏi đại điện, bộ dạng ung dung, không có vẻ gì là bị thương nặng cả.

Nghe tiếng bước chân đi xa và những tiếng gầm thét của người đá khổng lồ, Khai Tâm mỉm cười rút ánh mắt lại, một lần nữa nhìn vào miếng ngọc trong tay, sắc mặt khá vui mừng.

Mặc dù miếng ngọc này rất bình thường, nhưng nó là chìa khóa quan trọng để mở ra Động Hồ Ly – "Kho báu Cửu Vỹ Yêu Hoa". Không ngờ chiếc chìa khóa khiến nhân sĩ võ lâm rơi vào vực sâu vô tận lại xuất hiện sớm như thế, lại còn bị Tử Dương Môn lấy được nữa, bây giờ rơi vào tay hắn thì cũng coi như thu hoạch không nhỏ.

Chiếc chìa khóa này có thể giúp hẳn mở ra cánh cửa bí mật ở tầng thứ ba của Động Hồ Ly, tìm ra Yêu Hoa cùng với Yêu Hoa Bảo Điển trong truyền thuyết. Trên đó có ghi lại võ công tâm đắc của Yêu Hoa, ngoài ra còn có thể đạt được một món vũ khí có ma tính của Yêu Hoa!

Nắm chặt miếng ngọc trong tay, vẻ mặt của Khai Tâm bỗng trở nên rất nghiêm túc.

Cửu Vỹ và Yêu Hoa đã từng là một cặp đôi cao thủ với thực lực gần đến cảnh giới Phá Toái Hư Không trong chốn võ lâm. Đáng tiếc, trong một lần luyện bảo điển của Ma Giáo, bọn họ không những không đột phá mà còn bị tẩu hỏa nhập ma, hóa thành những yêu ma âm tà.

Tình cảnh của Yêu Hoa nghiêm trọng hơn, hoàn toàn mất đi khả năng hành động, Cửu Vỹ đã xây dựng một hang động để cư trú, cứ ban ngày lại đi ra ngoài tìm đường chữa trị. Để phòng ngừa nhân sĩ võ lâm quấy nhiễu Yêu Hoa, Cửu Vỹ không những bày ra huyễn trận, mà còn nuôi một đám hồ ly biến dị để trông coi động phủ.

Vì vậy nó mới có tên là Động Hồ Ly!

Trong huyễn trận đó, một con Hồng Hồ Ly đã có thực lực đạt đến sơ kỳ của cảnh giới Tạo Hóa, còn Bạch Hồ Ly bị ảnh hưởng của Yêu Hoa Bảo Điển thì còn có cả trí thông minh, thực lực ngang với cảnh giới Huyền Diệu, rất khó đối phó.

Dù bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến thực lực bị hao tổn, nhưng những nhân sĩ võ lâm thông thường cũng không thể ứng phó được, trước mắt, ngay cả Khai Tâm cũng không dám đi đụng vào hai sát thần ấy.

Hắn vẫn chưa quên cảnh tượng Cửu Vỹ tức giận tàn sát võ lâm đẫm máu, bởi vì chúng nhân sĩ võ lâm đã làm Yêu Hoa bị trọng thương, hòng cướp đoạt Yêu Hoa Bảo Điển và vũ khí của Yêu Hoa…

Xác chết ngổn ngang!

Máu đỏ nhuốm đầy đất!

Dưới ánh trăng, Cửu Vỹ Yêu Hồ với thân thể khổng lồ quá mức đau lòng, hai hàng nước mắt đỏ tươi chảy xuống gò má, đôi mắt lại lạnh lẽo tột cùng, không có chút tình cảm nào của loài người, đi đến đâu là sinh vật sống héo khô đến đấy.

Nhớ lại những phân tích của một số người chơi với mối tình đến chết cũng không xa rời này của Yêu Hoa và Cửu Vỹ, Khai Tâm không khỏi nghĩ đến cô bạn gái đã chủ động bỏ rơi hắn, đôi mắt hiện lên sự chua chát và mỉa mai.

Dù rằng sau khi tẩu hỏa nhập ma, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, nhưng bọn họ vẫn cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không biết tình cảm phải sâu nặng đến mức nào đây?

"Cúc cu!"

"Cúc cu!"

"…"

Khai Tâm còn đang nghĩ ngợi thì một con bồ câu bỗng xuất hiện ở trong đại điện.

Khai Tâm chợt sực tỉnh, vội vàng thu lại tâm trạng, lấy tờ giấy ở chân bồ câu ra xem, nhìn chữ ký dưới bức thư, hắn nở một nụ cười: Đây là thư của môn chủ Tử Dương Môn.

Trên tờ giấy không hề nhắc đến chuyện của miếng ngọc, chỉ biểu đạt lòng áy náy trước sự vô lễ của người trong môn phái.

Thức thời! Đây là lời đánh giá của Khai Tâm dành cho môn chủ của Tử Dương Môn.

Trong kiếp trước, người đàn ông trung niên có một một vài thành tích nhỏ này cũng ôm khá nhiều hoài bão, với phản ứng lần này thì xem ra hắn ta đúng là một người sáng suốt, ít nhất sẽ không làm những chuyện như Thiên Bá Môn…

Vo viên tờ giấy, chút bận tâm dưới đáy lòng Khai Tâm hoàn toàn biến mất.

Cầm lấy miếng ngọc, Khai Tâm nhìn chăm chú lát nữa rồi mới cho vào túi Càn Khôn!

Hắn dời mắt, tiếp tục nhìn vào người đá khổng lồ vừa mới xuất hiện lại trong góc khuất. Dựa vào những hiểu biết về cách công kích cố định của nó, hắn lại đắm chìm vào tiết tấu luyện công lúc trước, cấp bậc của Hoa Lang Ngâm từ từ đi lên, mặc dù tiến triển không nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn nhiều so với lúc hợp tác với Lôi Chiến, cộng thêm việc hắn vừa nghỉ ngơi một lát giữa chừng nên tốc độ phải tăng lên gấp ba.

Trong quá trình này, thỉnh thoảng hắn lại sơ ý bị người đá khổng lồ cọ vào, Hắc Sa Cương Thể rung lên, cấp bậc cũng tăng tiến dần! Nếu nhìn vào trị số cấp bậc thì Hoa Lang Ngâm tăng nhanh hơn nhiều.

Đến trưa, Khai Tâm xem xét lại một lượt.

Với tốc độ hiện tại, đến tối khi Lôi Chiến online thì sự tăng tiến của Hoa Lang Ngâm sẽ ngang với hiệu quả luyện tập suốt hai ngày, ắt hẳn có thể lên đến tầng thứ bảy.

Có vẻ như, đã hơn mười ngày kể từ khi thông báo nhiệm vụ bảo vệ cống phẩm, Lục Lâm Liên Minh ẩn nấp ở xung quanh kinh thành cũng sắp ra tay rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện