Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 136: Đạt Ma Động và Thập Bát Đồng Nhân
Translator: Nguyetmai
Là một cao thủ có thực lực mạnh mẽ, tính cách của Thượng Quan Luyến cũng không tệ lắm. Thấy không có hy vọng gì đoạt được bảo vật, hắn ta cũng không dây dưa nữa mà rời đi hết sức thoải mái, để lại ấn tượng khá tốt trong Khai Tâm.
Nếu Thượng Quan Luyến cũng vô lại như môn chủ của Thiên Bá Môn, ỷ vào chút thực lực rồi dây dưa không dứt thì đúng là một mối nguy cho hắn.
Nhớ lấy tên của đối phương, Khai Tâm dứt khoát gửi lời mời kết bạn cho hắn ta.
"Không đánh thì không quen biết, kết bạn được không?"
"Ha ha, được! Anh bạn, thuận buồm xuôi gió!"
Đối phương trả lời lại rất nhanh, hắn ta chấp nhận lời mời, một con bồ câu trắng muốt bay tới trước mặt Khai Tâm, hàng chữ đơn giản trên tờ giấy cho thấy hơi thở hào hiệp và thoải mái thường thấy trong "Giang hồ".
Cất tờ giấy đi, Khai Tâm mỉm cười, sau đó nhặt hộp gấm cách đó không xa lên. Nhìn vào bản đồ, vẻ mặt nhẹ nhàng của hắn biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy bất đắc dĩ.
Quả nhiên là có được thì sẽ có mất.
Việc Huyền Không đại sư rời đi khiến hắn mất đi nơi ẩn náu.
Phá giải được thế cờ Trân Lung, nhận được Chân Long Thập Thức đúng là niềm vui ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói là hơn cả hộp gấm, nhưng nếu vì thế mà từ bỏ hộp gấm mà hắn đã theo đuổi lâu như thế thì đúng là không nỡ.
Hơn nữa, bây giờ trên Tung Sơn Thiếu Lâm đang tụ tập hàng chục vạn cao thủ đến từ bốn bể trong võ lâm. Có tin tức ở bên này truyền ra, chắc chắn những người chơi đang ở ngọn núi khác cũng sẽ mò tới.
Muốn thoát khỏi Tung Sơn thì không dễ dàng chút nào cả…
"Hầy, mình đúng là ngày càng tham lam."
Khai Tâm âm thầm tự giễu: Kiếp trước hắn xông xáo "Giang hồ" ba năm mà cũng không nhận được một quyển võ công thượng thừa tuyệt thế nào. Bây giờ may mắn phá giải được thế cờ Trân Lung, đạt được tuyệt học Chân Long Thập Thức mà Huyền Không đại sư tự sáng tạo, hơn nữa trong kế hoạch của hắn thì nửa năm sau còn có cả tuyệt học Vật Chuyển Sao Dời của Mộ Dung thế gia, theo lý mà nói thì đã tốt hơn hàng trăm ngàn lần so với kiếp trước rồi… Vậy mà hắn còn không buông bỏ được món bảo bối còn chưa biết là thứ gì trong hộp gấm, đúng là lòng tham không đáy!
Thế nhưng, tính tò mò của con người luôn luôn không có giới hạn…
Ngoài ra, trong nhiệm vụ của nạn trộm cướp kiếp trước, hắn đã bỏ lỡ cơ hội này, không thể biểu hiện được chút gì cả, bây giờ hắn cũng muốn chứng tỏ bản thân, muốn bộc lộ tài năng.
Hơn nữa, Vật Chuyển Sao Dời gặp mạnh thì càng mạnh, thích hợp chiến đấu với đội nhóm, chứ không phải tuyệt học có khả năng sát thương mạnh mẽ, mãnh liệt như Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Mặt khác, trước mắt hắn mới học được một chiêu của Chân Long Thập Thức, không đủ để tung hoành võ lâm. Vì thế, hắn không muốn từ bỏ hộp gấm này!
Phải mang hộp gấm này đi đâu thì mới có thể vượt qua được nửa ngày còn lại trong sự yên bình đây?
Khai Tâm vừa bay lượn tại chỗ vừa nhìn vào bản đồ khu vực Tung Sơn, dự định tìm một nơi mà không ai biết tới, hoặc là nơi mà ai cũng không dám tới gần.
Là một người từng ở Tung Sơn Thiếu Lâm những mấy năm, Khai Tâm thuộc làu hầu hết nhiệm vụ ở đây, biết rất nhiều nơi trong khu này.
Vì thế, hắn nhanh chóng xác định được hai khu vực khá thích hợp với tình hình trước mắt này của hắn.
Một là nơi tất cả đệ tử của Thiếu Lâm Tự đều không dám tự ý tới gần nửa bước – Đạt Ma Động…
Đạt Ma Động, còn gọi là Tư Quá Nhai.
Địa hình ở nơi đó rất hiểm trở, chim chóc khó lọt vào, cực kỳ hoang vắng. Tương truyền, đó là nơi mà Đạt Ma Tổ Sư bế quan tu luyện, trên vách tường còn có cả tuyệt học Đạt Ma Tâm Pháp và Đạt Ma Kiếm Pháp mà Đạt Ma Tổ Sư tự sáng tạo.
Khai Tâm còn nhớ, sau khi người ta phát hiện ra Đạt Ma Động, chuyện này khiến rất nhiều người chấn động, nhất là khi các trưởng lão trong chùa xác nhận có sự tồn tại của Đạt Ma tuyệt học, vô số đệ tử Thiếu Lâm ùa tới đó, suýt thì lật tung cả Đạt Ma Động lên. Sau này bọn họ mới biết được, điều kiện để tìm ra bức tường có tuyệt học của Đạt Ma Tổ Sư rất khắc nghiệt.
Không những phải đạt tới 99 điểm ngộ tính mà còn phải tinh thông kinh Phật, lễ thiền, có tấm lòng nhân hậu, có tâm thái kiên trì và bền bỉ thì mới có thể nghe thấy Phật âm mà Đạt Ma Tổ Sư để lại trong động, phát hiện ra Đạt Ma tuyệt học!
Có điều, Đạt Ma Động lại nằm ở "Hình Phạt Chi Phong"!
Nơi đó giam giữ những hòa thượng phá giới làm điều ác, tay dính máu tươi trên giang hồ nhưng không biết hối cải. Những hòa thượng này vô cùng hung tàn, hơn nữa còn là những cao thủ đã đạt tới mức độ nhất định nào đó.
Những hòa thượng phá giới đó bị ngăn cách bởi một cây cầu bằng xích sắt ở gần Đạt Ma Động, với hy vọng Phật âm của Đạt Ma Tổ Sư có thể cảm hóa bọn họ, lập địa thành Phật, buông bỏ đồ đao, tự động sám hối.
Bởi vì thực lực của những hòa thượng này đạt tới cảnh giới Huyền Diệu trở lên, hơn nữa cầu xích sắt lại dễ thủ khó công, đương nhiên là nó được Khai Tâm xếp vào một trong những nơi để lánh nạn.
Một nơi khác là Thập Bát Đồng Nhân Trận ở sau Thiếu Lâm.
Đây là một nhiệm vụ vượt ải rất nổi tiếng của Thiếu Lâm Tự, đương nhiên là độ khó của nó cũng rất cao. Cấp bậc của cửa ải càng cao thì phần thưởng sẽ càng phong phú.
Trong ba năm của kiếp trước, kỷ lục của đệ tử Thiếu Lâm Tự là cửa ải của Đồng Nhân thứ mười một.
Cứ qua được hai cửa ải là cảnh giới nội công của Đồng Nhân cũng cao lên một tầng, đồng thời, sức chiến đấu cũng tăng lên gấp bội. Vì thế càng về sau thì Đồng Nhân càng mạnh, độ khó tăng lên, càng khó đối phó hơn nữa.
Đến ải của Đồng Nhân thứ mười một thì cảnh giới nội công của Đồng Nhân đã lên đến cảnh giới Vô Vi trong truyền thuyết. Sau cảnh giới Giải Thoát thì sẽ không còn mong muốn gì nữa, chiêu thức có thể buột ra khỏi tay, đồng thời cả người cứng rắn như kim cương, cho dù là võ học thượng thừa cảnh giới Giải Thoát cũng không thể lay động gì được.
Thế nhưng, với đệ tử của Thiếu Lâm Tự, Đồng Nhân Trận là nhiệm vụ ban thưởng, nhưng với người ngoài thì nó sẽ là hệ thống phòng thủ!
Cũng là quá trình đó, nếu đệ tử Thiếu Lâm Tự xông vào trong trận, chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng, thua thì cùng lắm là bị đánh bay ra khỏi trận thôi.
Nhưng một khi người ngoài xâm nhập vào trận, Thập Bát Đồng Nhân sẽ không hề nương tay, chém giết mà chẳng cần do dự, khiến rất nhiều nhân sĩ võ lâm có ý đồ với Đồng Nhân Trận của Thiếu Lâm Tự phải cảm thấy sợ hãi.
Vì thế, sau khi nghĩ tới chuyện này, Khai Tâm lựa chọn từ bỏ.
Suy tư thêm một hồi, Khai Tâm dứt khoát không vào Đồng Nhân Trận phía sau Thiếu Lâm Tự nữa mà thay đổi phương hướng, đi về phía vách núi nguy hiểm nhất của Tung Sơn – Hình Phạt Chi Phong!
…
Khai Tâm vừa rời khỏi đó chưa bao lâu thì một đám người bỗng xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng.
Phó bang chủ Lý Hanh của Thiên Dận Bang dẫn theo khoảng mười mấy người đuổi theo tới mảnh đất trống này, từ xa đã nhìn thấy thi thể của người chơi cảnh giới Tạo Hóa nằm la liệt trên đất!
Nhất là khi nhìn thấy mười mấy người chơi đổ gục ở một chỗ, lông mày Lý Hanh nhíu chặt lại, nhưng hắn ta cũng không tỏ ra bất ngờ.
Có ý định cho bọn họ đi trước thì đương nhiên là hắn đã có kế để tìm được người cướp hộp gấm đi rồi.
Roẹt!
Một con bồ câu trắng như tuyết nhanh chóng xuất hiện trên vai Lý Hanh. Hắn ta không nói gì mà lấy tờ giấy xuống, đọc qua một lượt rồi nhìn theo hướng mà Khai Tâm rời đi.
"Đuổi theo!"
Hắn ta ra lệnh một tiếng, cả nhóm người cùng lao nhanh vào trong rừng cây.
Là một cao thủ có thực lực mạnh mẽ, tính cách của Thượng Quan Luyến cũng không tệ lắm. Thấy không có hy vọng gì đoạt được bảo vật, hắn ta cũng không dây dưa nữa mà rời đi hết sức thoải mái, để lại ấn tượng khá tốt trong Khai Tâm.
Nếu Thượng Quan Luyến cũng vô lại như môn chủ của Thiên Bá Môn, ỷ vào chút thực lực rồi dây dưa không dứt thì đúng là một mối nguy cho hắn.
Nhớ lấy tên của đối phương, Khai Tâm dứt khoát gửi lời mời kết bạn cho hắn ta.
"Không đánh thì không quen biết, kết bạn được không?"
"Ha ha, được! Anh bạn, thuận buồm xuôi gió!"
Đối phương trả lời lại rất nhanh, hắn ta chấp nhận lời mời, một con bồ câu trắng muốt bay tới trước mặt Khai Tâm, hàng chữ đơn giản trên tờ giấy cho thấy hơi thở hào hiệp và thoải mái thường thấy trong "Giang hồ".
Cất tờ giấy đi, Khai Tâm mỉm cười, sau đó nhặt hộp gấm cách đó không xa lên. Nhìn vào bản đồ, vẻ mặt nhẹ nhàng của hắn biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy bất đắc dĩ.
Quả nhiên là có được thì sẽ có mất.
Việc Huyền Không đại sư rời đi khiến hắn mất đi nơi ẩn náu.
Phá giải được thế cờ Trân Lung, nhận được Chân Long Thập Thức đúng là niềm vui ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói là hơn cả hộp gấm, nhưng nếu vì thế mà từ bỏ hộp gấm mà hắn đã theo đuổi lâu như thế thì đúng là không nỡ.
Hơn nữa, bây giờ trên Tung Sơn Thiếu Lâm đang tụ tập hàng chục vạn cao thủ đến từ bốn bể trong võ lâm. Có tin tức ở bên này truyền ra, chắc chắn những người chơi đang ở ngọn núi khác cũng sẽ mò tới.
Muốn thoát khỏi Tung Sơn thì không dễ dàng chút nào cả…
"Hầy, mình đúng là ngày càng tham lam."
Khai Tâm âm thầm tự giễu: Kiếp trước hắn xông xáo "Giang hồ" ba năm mà cũng không nhận được một quyển võ công thượng thừa tuyệt thế nào. Bây giờ may mắn phá giải được thế cờ Trân Lung, đạt được tuyệt học Chân Long Thập Thức mà Huyền Không đại sư tự sáng tạo, hơn nữa trong kế hoạch của hắn thì nửa năm sau còn có cả tuyệt học Vật Chuyển Sao Dời của Mộ Dung thế gia, theo lý mà nói thì đã tốt hơn hàng trăm ngàn lần so với kiếp trước rồi… Vậy mà hắn còn không buông bỏ được món bảo bối còn chưa biết là thứ gì trong hộp gấm, đúng là lòng tham không đáy!
Thế nhưng, tính tò mò của con người luôn luôn không có giới hạn…
Ngoài ra, trong nhiệm vụ của nạn trộm cướp kiếp trước, hắn đã bỏ lỡ cơ hội này, không thể biểu hiện được chút gì cả, bây giờ hắn cũng muốn chứng tỏ bản thân, muốn bộc lộ tài năng.
Hơn nữa, Vật Chuyển Sao Dời gặp mạnh thì càng mạnh, thích hợp chiến đấu với đội nhóm, chứ không phải tuyệt học có khả năng sát thương mạnh mẽ, mãnh liệt như Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Mặt khác, trước mắt hắn mới học được một chiêu của Chân Long Thập Thức, không đủ để tung hoành võ lâm. Vì thế, hắn không muốn từ bỏ hộp gấm này!
Phải mang hộp gấm này đi đâu thì mới có thể vượt qua được nửa ngày còn lại trong sự yên bình đây?
Khai Tâm vừa bay lượn tại chỗ vừa nhìn vào bản đồ khu vực Tung Sơn, dự định tìm một nơi mà không ai biết tới, hoặc là nơi mà ai cũng không dám tới gần.
Là một người từng ở Tung Sơn Thiếu Lâm những mấy năm, Khai Tâm thuộc làu hầu hết nhiệm vụ ở đây, biết rất nhiều nơi trong khu này.
Vì thế, hắn nhanh chóng xác định được hai khu vực khá thích hợp với tình hình trước mắt này của hắn.
Một là nơi tất cả đệ tử của Thiếu Lâm Tự đều không dám tự ý tới gần nửa bước – Đạt Ma Động…
Đạt Ma Động, còn gọi là Tư Quá Nhai.
Địa hình ở nơi đó rất hiểm trở, chim chóc khó lọt vào, cực kỳ hoang vắng. Tương truyền, đó là nơi mà Đạt Ma Tổ Sư bế quan tu luyện, trên vách tường còn có cả tuyệt học Đạt Ma Tâm Pháp và Đạt Ma Kiếm Pháp mà Đạt Ma Tổ Sư tự sáng tạo.
Khai Tâm còn nhớ, sau khi người ta phát hiện ra Đạt Ma Động, chuyện này khiến rất nhiều người chấn động, nhất là khi các trưởng lão trong chùa xác nhận có sự tồn tại của Đạt Ma tuyệt học, vô số đệ tử Thiếu Lâm ùa tới đó, suýt thì lật tung cả Đạt Ma Động lên. Sau này bọn họ mới biết được, điều kiện để tìm ra bức tường có tuyệt học của Đạt Ma Tổ Sư rất khắc nghiệt.
Không những phải đạt tới 99 điểm ngộ tính mà còn phải tinh thông kinh Phật, lễ thiền, có tấm lòng nhân hậu, có tâm thái kiên trì và bền bỉ thì mới có thể nghe thấy Phật âm mà Đạt Ma Tổ Sư để lại trong động, phát hiện ra Đạt Ma tuyệt học!
Có điều, Đạt Ma Động lại nằm ở "Hình Phạt Chi Phong"!
Nơi đó giam giữ những hòa thượng phá giới làm điều ác, tay dính máu tươi trên giang hồ nhưng không biết hối cải. Những hòa thượng này vô cùng hung tàn, hơn nữa còn là những cao thủ đã đạt tới mức độ nhất định nào đó.
Những hòa thượng phá giới đó bị ngăn cách bởi một cây cầu bằng xích sắt ở gần Đạt Ma Động, với hy vọng Phật âm của Đạt Ma Tổ Sư có thể cảm hóa bọn họ, lập địa thành Phật, buông bỏ đồ đao, tự động sám hối.
Bởi vì thực lực của những hòa thượng này đạt tới cảnh giới Huyền Diệu trở lên, hơn nữa cầu xích sắt lại dễ thủ khó công, đương nhiên là nó được Khai Tâm xếp vào một trong những nơi để lánh nạn.
Một nơi khác là Thập Bát Đồng Nhân Trận ở sau Thiếu Lâm.
Đây là một nhiệm vụ vượt ải rất nổi tiếng của Thiếu Lâm Tự, đương nhiên là độ khó của nó cũng rất cao. Cấp bậc của cửa ải càng cao thì phần thưởng sẽ càng phong phú.
Trong ba năm của kiếp trước, kỷ lục của đệ tử Thiếu Lâm Tự là cửa ải của Đồng Nhân thứ mười một.
Cứ qua được hai cửa ải là cảnh giới nội công của Đồng Nhân cũng cao lên một tầng, đồng thời, sức chiến đấu cũng tăng lên gấp bội. Vì thế càng về sau thì Đồng Nhân càng mạnh, độ khó tăng lên, càng khó đối phó hơn nữa.
Đến ải của Đồng Nhân thứ mười một thì cảnh giới nội công của Đồng Nhân đã lên đến cảnh giới Vô Vi trong truyền thuyết. Sau cảnh giới Giải Thoát thì sẽ không còn mong muốn gì nữa, chiêu thức có thể buột ra khỏi tay, đồng thời cả người cứng rắn như kim cương, cho dù là võ học thượng thừa cảnh giới Giải Thoát cũng không thể lay động gì được.
Thế nhưng, với đệ tử của Thiếu Lâm Tự, Đồng Nhân Trận là nhiệm vụ ban thưởng, nhưng với người ngoài thì nó sẽ là hệ thống phòng thủ!
Cũng là quá trình đó, nếu đệ tử Thiếu Lâm Tự xông vào trong trận, chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng, thua thì cùng lắm là bị đánh bay ra khỏi trận thôi.
Nhưng một khi người ngoài xâm nhập vào trận, Thập Bát Đồng Nhân sẽ không hề nương tay, chém giết mà chẳng cần do dự, khiến rất nhiều nhân sĩ võ lâm có ý đồ với Đồng Nhân Trận của Thiếu Lâm Tự phải cảm thấy sợ hãi.
Vì thế, sau khi nghĩ tới chuyện này, Khai Tâm lựa chọn từ bỏ.
Suy tư thêm một hồi, Khai Tâm dứt khoát không vào Đồng Nhân Trận phía sau Thiếu Lâm Tự nữa mà thay đổi phương hướng, đi về phía vách núi nguy hiểm nhất của Tung Sơn – Hình Phạt Chi Phong!
…
Khai Tâm vừa rời khỏi đó chưa bao lâu thì một đám người bỗng xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng.
Phó bang chủ Lý Hanh của Thiên Dận Bang dẫn theo khoảng mười mấy người đuổi theo tới mảnh đất trống này, từ xa đã nhìn thấy thi thể của người chơi cảnh giới Tạo Hóa nằm la liệt trên đất!
Nhất là khi nhìn thấy mười mấy người chơi đổ gục ở một chỗ, lông mày Lý Hanh nhíu chặt lại, nhưng hắn ta cũng không tỏ ra bất ngờ.
Có ý định cho bọn họ đi trước thì đương nhiên là hắn đã có kế để tìm được người cướp hộp gấm đi rồi.
Roẹt!
Một con bồ câu trắng như tuyết nhanh chóng xuất hiện trên vai Lý Hanh. Hắn ta không nói gì mà lấy tờ giấy xuống, đọc qua một lượt rồi nhìn theo hướng mà Khai Tâm rời đi.
"Đuổi theo!"
Hắn ta ra lệnh một tiếng, cả nhóm người cùng lao nhanh vào trong rừng cây.
Bình luận truyện