Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 137: Nơi chôn xác
Translator: Nguyetmai
Hình Phạt Chi Phong! E rằng trước mắt cả phái Thiếu Lâm đều chưa biết đến sự tồn tại của nó, thỉnh thoảng có người tình cờ tới gần ngọn núi hiểm trở và gập ghềnh ấy thì đều bị bụi gai, rắn độc, mãnh thú cản đường cả.
Cho dù có người chơi cảnh giới Tạo Hóa vượt qua được sự hiểm trở đó thì cũng sẽ đụng tới cây cầu bằng xích sắt dài đến hàng trăm mét nối giữa hai ngọn núi. Mỗi khi gió lớn thổi qua, cầu xích sắt đơn sơ sẽ rung lắc kịch liệt, tạo thành những tiếng vang khiến người ta run sợ, người mạnh dạn cũng không dám tùy ý mạo hiểm. Hơn nữa bên kia cây cầu có vô số hòa thượng phá giới, ai nấy đều là NPC cảnh giới Huyền Diệu đã tập võ lâu năm ở Thiếu Lâm Tự, bản lĩnh cao cường, những tên cướp hoành hành ở bên ngoài không thể sánh bằng được.
Có thể nói rằng, Hình Phạt Chi Phong hiện tại chẳng khác nào một nơi ăn thịt người không nhả xương, chẳng có bất cứ một lợi ích nào cả!
Ngay cả Khai Tâm cũng không thể ung dung nổi.
"Uỳnh!"
Mặt đất rung lên, một con cự mãng với đường kính khoảng nửa mét nằm phơi bụng ra trên mặt đất, nó vừa rơi xuống từ trên cành cây của một cây cổ thụ hai người ôm mới hết. Thân thể bóng loáng, cồng kềnh của nó giãy giụa liên tục, như thể muốn hất văng mấy chục chiếc phi đao trên người ra. Nhưng càng là như vậy thì phi đao càng làm nó bị thương nặng hơn, máu chảy ra nhanh hơn.
Cuối cùng, sau một hồi vùng vẫy kịch liệt trên mặt đất, đôi mắt của con cự mãng dài hơn tám mét đó cũng trở nên vô hồn, chính thức mất mạng.
Vù.
Tiếng xé gió vang lên, người đàn ông mặc quần áo xanh nhanh nhẹn nhảy xuống từ ngọn cây gần đó, hắn nhìn chăm chú vào thi thể của cự mãng, thở phào một hơi dài.
"May mà chỉ là cự mãng bình thường…"
Vừa nói, Khai Tâm vừa ngồi xổm xuống cạnh thi thể của cự mãng. Hắn nhíu mày, lấy một chiếc Liễu Diệp Phi Đao ra, dồn nội lực vào thân đao rồi rạch lớp da của nó ra, bàn tay thành thạo cắt lấy lớp da hoàn hảo và bền chắc nhất của nó.
Bộ phận này của cự mãng là thứ rất chắc chắn, rất thích hợp để làm thành những trang bị như áo giáp, đồ bảo vệ cổ tay. Nếu so về khả năng phòng thủ thì nó còn cao hơn da Cự Lang không chỉ một cấp bậc.
Đó là bởi vì cự mãng sống lâu trong hoàn cảnh gian khổ này, thực lực không thua gì so với cao thủ võ lâm cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ. Với thân thể rắn chắc và tốc độ di chuyển linh hoạt, nó thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng, khó đối phó hơn Cự Lang rất nhiều. Nếu không phải vì Đăng Vân Bộ đã luyện tới cảnh giới Tông Sư, Khai Tâm có thể nhẹ nhàng lên xuống trên các thân cây, đồng thời lợi dụng Liễu Diệp Phi Đao để làm cự mãng bị thương thì không biết bên nào sẽ chiến thắng nữa.
Mặc dù Khai Tâm đã có bạc triệu, cũng được coi là một đại gia rồi, nhưng vứt hơn vạn lượng bạc giữa nửa đường thế này thì không phải là một thói quen tốt. Vì thế hắn lấy cả răng nanh và mật rắn của cự mãng ra, sau đó quay đầu nhìn lối đi tới đây một lần. Hắn nhíu mày rồi lại tiếp tục lên đường!
Sau khi Khai Tâm rời đi chưa tới nửa phút, rừng cây vốn đã khôi phục sự yên tĩnh đó lại xuất hiện một nhóm người.
Bọn họ chính là đội ngũ của Lý Hanh, đằng sau là mười mấy thành viên của Thiên Dận Bang.
Cả đám nhìn nhau không nói lời nào, nghiêm túc đi tới gần thi thể của con cự mãng đã bị lấy đi hết những bộ phận đáng giá. Nhìn vào thi thể khổng lồ này của nó, rồi lại nhìn theo hướng mà Khai Tâm rời đi, ánh mắt ai nấy đều phức tạp hơn.
"Phó môn chủ."
Có người đứng cạnh mở miệng: "Vì sao ban nãy không ra tay ngăn hắn lại? Với thực lực của mười sáu người chúng ta thì hoàn toàn có thể giết chết hắn ở đây, thần không biết, quỷ không hay."
Lý Hanh không trả lời mà bật chân một cái, lẳng lặng đi về phía trước khoảng hơn hai mươi mét. Cả rừng cây vô cùng rộng rãi, từng cơn gió lạnh buốt thét gào, sương trắng mờ mịt.
Sau khi quan sát xung quanh một lượt, vẻ nặng nề trong mắt Lý Hanh càng thêm rõ ràng. Hắn ta có thể nhìn thấy thấp thoáng trước rừng cây là một vách núi hiểm trở.
Người thanh niên áo xanh kia đã quen thuộc với nơi này như thế, vì sao lại còn chiến đấu với cự mãng ngay lúc sắp ra khỏi rừng cây? Chỉ cần rời khỏi rừng cây thì cự mãng sẽ không đuổi theo, vì nó chắc chắn sẽ chẳng mạo hiểm để đá găm thủng cơ thể mình.
Hay là…
Đôi mắt lóe lên, Lý Hanh hít sâu một hơi: "… Đúng là một nơi hay ho để giết người chôn xác mà."
Biểu cảm và lời nói của hắn ta khiến những người trong bang phái đều cảm thấy có hàm ý gì đó, người đứng gần nhất nhíu mày mở miệng: "Phó môn chủ…"
"Người đã đi xa rồi, bây giờ chúng ta đuổi theo ngay hay là chờ tiếp viện đến rồi nói sau?"
Vừa dứt lời, có người lạnh lùng phản bác: "Chờ tiếp viện gì chứ, chỉ là một tên có khinh công khá tốt với cả biết dùng phi đao thôi mà, chẳng lẽ chúng ta còn không xử lý được một tên như thế sao? Để những người khác tới cười nhạo à?" Nhìn theo hướng mà Khai Tâm rời đi, đôi mắt của người đó chứa đầy sự khinh thường: "Lý phó môn chủ, không còn sớm nữa đâu, mấy tiếng nữa là hết thời gian rồi… Theo đệ thì đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, giải quyết hắn nhanh lên rồi lấy hộp gấm đi, không thì lại xuất hiện chuyện gì bất trắc đấy."
"Đừng vội." Nghe vậy, Lý Hanh không những không đồng ý mà còn vén áo bào lên ngồi xuống đất.
Cả nhóm người hai mặt nhìn nhau.
"Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ gì?"
Câu nói này của Lý Hanh khiến cả đám chẳng hiểu ra sao cả.
Lý Hanh không để ý tới ánh mắt lạ lùng của những người khác, nói: "Thực ra lúc Huyết Đao Môn cướp đi hộp gấm là ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi…" Giọng nói của hắn ta rất chậm chạp và nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc, kéo dòng suy nghĩ của mọi người trở lại một tiếng trước đó…
"Hứ?"
Mấy người đang nóng vội cũng như thể nhận ra điều gì đó, tất cả đều tỏ vẻ suy tư.
"Hòa thượng đó bỗng nhiên biến mất, trong phòng chỉ có hộp gấm mà không thấy người chơi đang giữ hộp gấm... Lúc đuổi theo ra ngoài ta đoán rằng người đó đã nhân lúc hỗn loạn để chui vào đám đông."
Người của Thiên Dận Bang chỉ chú ý tới hộp gấm, lúc này mới nhớ ra chuyện kỳ lạ nhất trong những chuyện đã xảy ra lúc đó.
Tất cả đều không hề để ý rằng, trong vụ việc cướp đoạt bảo bối lần này, nhân vật mấu chốt nhất lại không xuất hiện.
"A!"
Cả đám người cùng la lên kinh ngạc và hít sâu vào một hơi.
Một người chơi có thể giết chết được tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của đám cướp mà ở ngay bên cạnh sẽ nguy hiểm đến mức nào!
Lúc này bọn họ mới sực tỉnh lại, nhìn về phía Lý Hanh rồi không nhịn được la lên: "Vì thế lúc phó môn chủ của Huyết Đao Môn bị mãnh hổ giết chết, huynh mới cố tình dây dưa với người của Thương Hải Kiếm Phái, mục đích là vì ép người đang lẩn trốn trong chúng ta phải thò mặt ra?"
"Đúng thế."
Lý Hanh gật đầu một cách nặng nề: "Người kia chắc chắn nằm trong số những người chơi lẻ tẻ, chờ chúng ta tự giết lẫn nhau xong sẽ xuất hiện và lấy lại hộp gấm… Thực lực của hắn rất mạnh mẽ, hơn nữa còn quen thuộc với địa hình của Thiếu Lâm Tự, một khi lấy lại được thì sẽ dễ dàng lẩn trốn. Vì thế ta mới để tất cả các ngươi ở lại, chỉ phái một huynh đệ âm thầm theo dõi, mục đích là xem xem rốt cuộc người này là ai, đồng thời bắt hắn phải chủ động lộ mình!"
Nghe đến đây, cả đám người bỗng nghĩ lại quá trình đi theo người đó đến cái nơi vắng vẻ này, hiển nhiên người đó rất ăn khớp với những gì Lý Hanh phỏng đoán, giọng nói không khỏi mang theo sự căng thẳng: "Phó môn chủ, ý của huynh là…"
Sắc mặt của Lý Hanh rất nghiêm túc, hắn ta chậm rãi gật đầu: "Nếu vừa rồi vội vã ra tay, ta không dám chắc người phải chết sẽ là hắn… hay là chúng ta."
Tất cả đều giật mình hoảng hốt.
Hình Phạt Chi Phong! E rằng trước mắt cả phái Thiếu Lâm đều chưa biết đến sự tồn tại của nó, thỉnh thoảng có người tình cờ tới gần ngọn núi hiểm trở và gập ghềnh ấy thì đều bị bụi gai, rắn độc, mãnh thú cản đường cả.
Cho dù có người chơi cảnh giới Tạo Hóa vượt qua được sự hiểm trở đó thì cũng sẽ đụng tới cây cầu bằng xích sắt dài đến hàng trăm mét nối giữa hai ngọn núi. Mỗi khi gió lớn thổi qua, cầu xích sắt đơn sơ sẽ rung lắc kịch liệt, tạo thành những tiếng vang khiến người ta run sợ, người mạnh dạn cũng không dám tùy ý mạo hiểm. Hơn nữa bên kia cây cầu có vô số hòa thượng phá giới, ai nấy đều là NPC cảnh giới Huyền Diệu đã tập võ lâu năm ở Thiếu Lâm Tự, bản lĩnh cao cường, những tên cướp hoành hành ở bên ngoài không thể sánh bằng được.
Có thể nói rằng, Hình Phạt Chi Phong hiện tại chẳng khác nào một nơi ăn thịt người không nhả xương, chẳng có bất cứ một lợi ích nào cả!
Ngay cả Khai Tâm cũng không thể ung dung nổi.
"Uỳnh!"
Mặt đất rung lên, một con cự mãng với đường kính khoảng nửa mét nằm phơi bụng ra trên mặt đất, nó vừa rơi xuống từ trên cành cây của một cây cổ thụ hai người ôm mới hết. Thân thể bóng loáng, cồng kềnh của nó giãy giụa liên tục, như thể muốn hất văng mấy chục chiếc phi đao trên người ra. Nhưng càng là như vậy thì phi đao càng làm nó bị thương nặng hơn, máu chảy ra nhanh hơn.
Cuối cùng, sau một hồi vùng vẫy kịch liệt trên mặt đất, đôi mắt của con cự mãng dài hơn tám mét đó cũng trở nên vô hồn, chính thức mất mạng.
Vù.
Tiếng xé gió vang lên, người đàn ông mặc quần áo xanh nhanh nhẹn nhảy xuống từ ngọn cây gần đó, hắn nhìn chăm chú vào thi thể của cự mãng, thở phào một hơi dài.
"May mà chỉ là cự mãng bình thường…"
Vừa nói, Khai Tâm vừa ngồi xổm xuống cạnh thi thể của cự mãng. Hắn nhíu mày, lấy một chiếc Liễu Diệp Phi Đao ra, dồn nội lực vào thân đao rồi rạch lớp da của nó ra, bàn tay thành thạo cắt lấy lớp da hoàn hảo và bền chắc nhất của nó.
Bộ phận này của cự mãng là thứ rất chắc chắn, rất thích hợp để làm thành những trang bị như áo giáp, đồ bảo vệ cổ tay. Nếu so về khả năng phòng thủ thì nó còn cao hơn da Cự Lang không chỉ một cấp bậc.
Đó là bởi vì cự mãng sống lâu trong hoàn cảnh gian khổ này, thực lực không thua gì so với cao thủ võ lâm cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ. Với thân thể rắn chắc và tốc độ di chuyển linh hoạt, nó thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng, khó đối phó hơn Cự Lang rất nhiều. Nếu không phải vì Đăng Vân Bộ đã luyện tới cảnh giới Tông Sư, Khai Tâm có thể nhẹ nhàng lên xuống trên các thân cây, đồng thời lợi dụng Liễu Diệp Phi Đao để làm cự mãng bị thương thì không biết bên nào sẽ chiến thắng nữa.
Mặc dù Khai Tâm đã có bạc triệu, cũng được coi là một đại gia rồi, nhưng vứt hơn vạn lượng bạc giữa nửa đường thế này thì không phải là một thói quen tốt. Vì thế hắn lấy cả răng nanh và mật rắn của cự mãng ra, sau đó quay đầu nhìn lối đi tới đây một lần. Hắn nhíu mày rồi lại tiếp tục lên đường!
Sau khi Khai Tâm rời đi chưa tới nửa phút, rừng cây vốn đã khôi phục sự yên tĩnh đó lại xuất hiện một nhóm người.
Bọn họ chính là đội ngũ của Lý Hanh, đằng sau là mười mấy thành viên của Thiên Dận Bang.
Cả đám nhìn nhau không nói lời nào, nghiêm túc đi tới gần thi thể của con cự mãng đã bị lấy đi hết những bộ phận đáng giá. Nhìn vào thi thể khổng lồ này của nó, rồi lại nhìn theo hướng mà Khai Tâm rời đi, ánh mắt ai nấy đều phức tạp hơn.
"Phó môn chủ."
Có người đứng cạnh mở miệng: "Vì sao ban nãy không ra tay ngăn hắn lại? Với thực lực của mười sáu người chúng ta thì hoàn toàn có thể giết chết hắn ở đây, thần không biết, quỷ không hay."
Lý Hanh không trả lời mà bật chân một cái, lẳng lặng đi về phía trước khoảng hơn hai mươi mét. Cả rừng cây vô cùng rộng rãi, từng cơn gió lạnh buốt thét gào, sương trắng mờ mịt.
Sau khi quan sát xung quanh một lượt, vẻ nặng nề trong mắt Lý Hanh càng thêm rõ ràng. Hắn ta có thể nhìn thấy thấp thoáng trước rừng cây là một vách núi hiểm trở.
Người thanh niên áo xanh kia đã quen thuộc với nơi này như thế, vì sao lại còn chiến đấu với cự mãng ngay lúc sắp ra khỏi rừng cây? Chỉ cần rời khỏi rừng cây thì cự mãng sẽ không đuổi theo, vì nó chắc chắn sẽ chẳng mạo hiểm để đá găm thủng cơ thể mình.
Hay là…
Đôi mắt lóe lên, Lý Hanh hít sâu một hơi: "… Đúng là một nơi hay ho để giết người chôn xác mà."
Biểu cảm và lời nói của hắn ta khiến những người trong bang phái đều cảm thấy có hàm ý gì đó, người đứng gần nhất nhíu mày mở miệng: "Phó môn chủ…"
"Người đã đi xa rồi, bây giờ chúng ta đuổi theo ngay hay là chờ tiếp viện đến rồi nói sau?"
Vừa dứt lời, có người lạnh lùng phản bác: "Chờ tiếp viện gì chứ, chỉ là một tên có khinh công khá tốt với cả biết dùng phi đao thôi mà, chẳng lẽ chúng ta còn không xử lý được một tên như thế sao? Để những người khác tới cười nhạo à?" Nhìn theo hướng mà Khai Tâm rời đi, đôi mắt của người đó chứa đầy sự khinh thường: "Lý phó môn chủ, không còn sớm nữa đâu, mấy tiếng nữa là hết thời gian rồi… Theo đệ thì đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, giải quyết hắn nhanh lên rồi lấy hộp gấm đi, không thì lại xuất hiện chuyện gì bất trắc đấy."
"Đừng vội." Nghe vậy, Lý Hanh không những không đồng ý mà còn vén áo bào lên ngồi xuống đất.
Cả nhóm người hai mặt nhìn nhau.
"Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ gì?"
Câu nói này của Lý Hanh khiến cả đám chẳng hiểu ra sao cả.
Lý Hanh không để ý tới ánh mắt lạ lùng của những người khác, nói: "Thực ra lúc Huyết Đao Môn cướp đi hộp gấm là ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi…" Giọng nói của hắn ta rất chậm chạp và nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc, kéo dòng suy nghĩ của mọi người trở lại một tiếng trước đó…
"Hứ?"
Mấy người đang nóng vội cũng như thể nhận ra điều gì đó, tất cả đều tỏ vẻ suy tư.
"Hòa thượng đó bỗng nhiên biến mất, trong phòng chỉ có hộp gấm mà không thấy người chơi đang giữ hộp gấm... Lúc đuổi theo ra ngoài ta đoán rằng người đó đã nhân lúc hỗn loạn để chui vào đám đông."
Người của Thiên Dận Bang chỉ chú ý tới hộp gấm, lúc này mới nhớ ra chuyện kỳ lạ nhất trong những chuyện đã xảy ra lúc đó.
Tất cả đều không hề để ý rằng, trong vụ việc cướp đoạt bảo bối lần này, nhân vật mấu chốt nhất lại không xuất hiện.
"A!"
Cả đám người cùng la lên kinh ngạc và hít sâu vào một hơi.
Một người chơi có thể giết chết được tên thủ lĩnh cảnh giới Huyền Diệu của đám cướp mà ở ngay bên cạnh sẽ nguy hiểm đến mức nào!
Lúc này bọn họ mới sực tỉnh lại, nhìn về phía Lý Hanh rồi không nhịn được la lên: "Vì thế lúc phó môn chủ của Huyết Đao Môn bị mãnh hổ giết chết, huynh mới cố tình dây dưa với người của Thương Hải Kiếm Phái, mục đích là vì ép người đang lẩn trốn trong chúng ta phải thò mặt ra?"
"Đúng thế."
Lý Hanh gật đầu một cách nặng nề: "Người kia chắc chắn nằm trong số những người chơi lẻ tẻ, chờ chúng ta tự giết lẫn nhau xong sẽ xuất hiện và lấy lại hộp gấm… Thực lực của hắn rất mạnh mẽ, hơn nữa còn quen thuộc với địa hình của Thiếu Lâm Tự, một khi lấy lại được thì sẽ dễ dàng lẩn trốn. Vì thế ta mới để tất cả các ngươi ở lại, chỉ phái một huynh đệ âm thầm theo dõi, mục đích là xem xem rốt cuộc người này là ai, đồng thời bắt hắn phải chủ động lộ mình!"
Nghe đến đây, cả đám người bỗng nghĩ lại quá trình đi theo người đó đến cái nơi vắng vẻ này, hiển nhiên người đó rất ăn khớp với những gì Lý Hanh phỏng đoán, giọng nói không khỏi mang theo sự căng thẳng: "Phó môn chủ, ý của huynh là…"
Sắc mặt của Lý Hanh rất nghiêm túc, hắn ta chậm rãi gật đầu: "Nếu vừa rồi vội vã ra tay, ta không dám chắc người phải chết sẽ là hắn… hay là chúng ta."
Tất cả đều giật mình hoảng hốt.
Bình luận truyện