Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 153: Ân oán rõ ràng
Translator: Nguyetmai
Dồn nội lực vào hai mắt, tầm nhìn của Khai Tâm càng thêm xa và rõ ràng hơn. Hắn có thể nhìn thấy đám người đeo huy hiệu trước ngực đang đuổi theo ở đằng sau…
Liếc nhìn một cái, Khai Tâm yên lòng hơn: Không phải người của Nhất Phẩm Đường!
Vừa rồi, lúc bị đại hán mặt đen bắn lén, hắn những tưởng nơi này có mai phục từ lâu rồi, nhưng bây giờ xem ra, tất cả chỉ là trùng hợp.
Ngẫm lại cũng đúng. Con đường đi tới đây rất vắng vẻ, ít người, là một lối mòn của Tung Sơn, vốn cũng không có nhiều người biết tới, ai có thể đoán ra được điểm dừng chân của hắn?
Cho dù là hệ thống bói toán của "Giang hồ" thì cũng chỉ tính ra được vị trí và hướng đi từ mười phút trước của hắn mà thôi…
Nghĩ thế, Khai Tâm yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình đã nổi tiếng trên tài phú bảng của "Giang hồ bí văn lục", trong lòng hắn lại rất bực bội. Hơn một trăm vạn lượng bạc này ở trên người đúng là chẳng khác nào bom hẹn giờ, nếu không tiêu nó đi nhanh lên thì trong khoảng thời gian sắp tới, e rằng tình huống đuổi giết thế này vẫn sẽ tiếp diễn, đã vậy hắn còn chẳng trốn đi đâu được khi có đám cao thủ bói toán ấy.
Nghĩ tới việc mình đã bị xếp vào danh sách đuổi giết của các thế lực lớn, cho dù Khai Tâm có tài cao gan lớn đến đâu thì cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người! Tình hình xấu nhất là hắn sẽ bị giết một lần, rơi ra một nửa tiền tài, thoát khỏi sự bực bội trước mắt.
Nhưng hắn vừa mới đắc tội với Nhất Phẩm Đường, bây giờ mà chết thì thực lực sẽ bị hao tổn, chẳng phải là dâng cơ hội báo thù tới cho Nhất Phẩm Đường sao?
Khai Tâm không muốn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!
Nếu thế…
"Chỉ đành dùng cách của kiếp trước để né tránh hệ thống bói toán thôi!"
Lúc Khai Tâm đưa ra quyết định, những tiếng vó ngựa dày đặc đã lọt vào tai rất rõ ràng. Hơn sáu mươi người chơi cưỡi ngựa hùng hổ xông về phía Khai Tâm đang một thân một mình ở giữa đường.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy màu răng khi đám người đó toét miệng ra…
Rầm rầm…
Cả một đội hình cưỡi ngựa tạo thành khí thế xung kích mãnh liệt đến đinh tai nhức óc!
Khai Tâm chỉ có một người một ngựa, cảnh tượng thật là yếu ớt, như thể sẽ bị đám người đó xé ra thành vô số mảnh.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khai Tâm lại như thể không hề cảm nhận được sát khí và mối nguy đang ập đến. Hắn chậm rãi quất ngựa xoay người lại, xông thẳng vào phạm vi hai mươi mét của đội ngũ đó. Không hề cất ngựa đi, khóe môi hắn khẽ nhếch một cách lạnh lùng, đôi mắt sắc bén lóe lên, hai tay vung ra như tia chớp.
"… Hí!"
Hai con ngựa đi đầu hí lên đau đớn, vó trước của chúng bật cao lên như bị điện giật rồi đổ rầm ra đằng sau…
Biến cố này khiến những người công kích ở phía sau cũng bị rối loạn.
Đám người này vừa lấy được Mã Bài cách đây không lâu, bây giờ lại thấy hơn sáu mươi người cùng đuổi giết một người chơi, tất cả đều tràn đầy sự tự tin, vừa quay phim vừa tiếp tục công kích, có vẻ như muốn dùng khí thế để tiêu diệt kẻ địch!
Nhưng bọn chúng đâu có biết mình đang đương đầu với kẻ địch nào?
Thấy bóng người xuất hiện ở đằng trước, bọn chúng quá mức bối rối và không thể kiểm soát được, một số người thậm chí còn quên không kéo dây cương, trơ mắt nhìn ngựa của mình đụng vào ngựa của người khác, cảnh tượng thê thảm lập tức xảy ra!
Trong sự hỗn loạn, kẻ địch ở đằng trước bỗng biến đi đâu mất…
"Cẩn thận!"
"Ở phía trên!!"
Có người cảnh báo, tất cả cùng nhìn lên trên.
Đập vào mắt là một vầng sáng màu xanh đậm với khí thế mãnh liệt đang giáng xuống từ trên trời, nhanh chóng che đi tầm mắt của bọn chúng.
Lưỡi đao xẹt qua, trên lưng ngựa, bảy cái đầu người bay lên theo những dòng máu nóng hổi!
Người mặc áo xanh đã nhân cơ hội này nhảy vào nơi đông người nhất, lưỡi đao xanh đậm điên cuồng phóng ra mà chẳng kiêng nể gì cả! Đao đi đến đâu thì thảm họa xảy ra ở đó!
Đám người bên kia thì đã loạn hết cả lên, chân đứng không vững.
Đến khi nhận ra được thì bọn chúng lại vướng tay vướng chân vì đồng bạn bên cạnh, không thể phát huy ra thực lực của mình được. Chỉ chớp mắt đã bị Khai Tâm giết chết hơn mười người, thế đi như gió lớn cuốn bay lá rụng.
"Thu ngựa!"
Rốt cuộc đám người này cũng nhận thấy tình hình không ổn, có kẻ hô to lên để nhắc nhở.
Những con ngựa lần lượt được cất vào trong Mã Bài.
Nhưng có vẻ như tình cảnh cũng không thay đổi là bao…
Khai Tâm đã hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu, thi triển những chiêu số có lợi nhất trong Hoa Lang Ngâm khi phải chiến đấu với tập thể. Hắn hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, dùng thế công mãnh liệt thay thế phòng ngự, xông thẳng vào đám người như một lưỡi đao sắc bén, rõ ràng đã đến trạng thái người và đao hợp nhất trong kiếp trước.
"A!"
"Tản ra! Tản… A!!"
Sau khi cất ngựa đi, đám người này nhanh chóng phát hiện ra một sự thật tàn khốc hơn nữa: Không có sự cản trở của ngựa, lưỡi đao của đối phương như được giải thoát, vung vẩy rất thoải mái, người mặc quần áo xanh đã biến mất trước mặt bọn chúng, xâm nhập vào giữa đám người như một món thần binh.
Trước mặt bọn chúng chỉ có một cây đao!
Chỉ cần là người xuất hiện trước mặt đối phương thì đều bị trúng đao, đầu lìa khỏi cổ, máu me văng tứ tung. Sau một lúc, Bách Chiến Đao xông thẳng ra ngoài, trực tiếp đâm vào một đám, hơn sáu mươi người chỉ còn lại chưa tới ba mươi. Sau đó, hắn gọi con ngựa đỏ thẫm của mình ra, phi người lên không hề do dự, đồng thời thúc ngựa rời đi.
Con ngựa đỏ thẫm và bóng người màu xanh nhanh chóng cất bước, động tác nhanh nhẹn, phong lưu, phóng khoáng.
Mặc dù hơn hai mươi người ở đây đều đang cầm vũ khí trong tay, nhưng không ai dám gọi ngựa ra để đuổi theo. Nhìn máu tươi vẩy đầy đất cùng những thi thể không trọn vẹn, ngoài sự sợ hãi và chấn động thì trong lòng bọn chúng chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến cùng cực!
Khai Tâm!
Chắc chắn cái tên này sẽ khắc sâu trong lòng bọn chúng.
Từ việc dứt khoát xông vào đám đông, đến trạng thái giết chóc người và đao hợp nhất, hay là bóng lưng quả quyết rời đi sau trận chiến, tất cả đều là cảnh tượng cả đời khó quên!
Bóng lưng ấy không để lại sự hận thù trong chúng, mà là khí chất hào sảng của nhân sĩ giang hồ ân oán rõ ràng, khí chất chân chính của một người giang hồ!
Những gì đã xảy ra hôm nay sẽ để lại vết tích khó phai trong suy nghĩ của những người ở đây, chắc chắn sẽ khiến đáy lòng bọn chúng có một sự biến hóa vi diệu nào đó.
Sự biến hóa này cũng xuất hiện ở một người đã đứng quan sát trận chiến.
Ngoạn Bất Khởi – cao thủ trên Long bảng, đại hán mặt đen ăn mặc rách rưới suýt thì bị Khai Tâm hiểu lầm là cùng phe với bọn đuổi giết hắn.
Lúc đám người kia đang thu thập tiền tài rơi ra từ trên người đồng bạn, đại hán mặt đen thò nửa người ra khỏi rừng cây, vẻ mặt ngạc nhiên đến tột độ, nhìn chăm chú theo bóng lưng Khai Tâm. Hắn ta nuốt nước miếng, như thể còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trên đường.
"Lợi hại quá!"
Rất lâu sau, Ngoạn Bất Khởi đột nhiên nhớ tới Khai Tâm đã từng nói một câu khiến hắn ta cảm thấy khó hiểu, đôi mắt hắn ta sáng rực lên. Xoẹt, xoẹt! Hắn mở quyển "Giang hồ bí văn lục" mà Khai Tâm đã trả lại, vội vàng rà soát từng tờ từng tờ một.
Rốt cuộc, khi nhìn vào danh gia bảng, hắn ta tìm được tên của Khai Tâm… Nhìn một hồi, hắn ta ngây ra như phỗng, bởi vì trên đó đang dần dần hiện lên một hàng chữ: Dưới chân núi Tung Sơn, sáu mươi người cưỡi ngựa đã bị hao tổn ba mươi tám người, thoát thân an toàn, không bị thương dù chỉ một cọng tóc!
Dồn nội lực vào hai mắt, tầm nhìn của Khai Tâm càng thêm xa và rõ ràng hơn. Hắn có thể nhìn thấy đám người đeo huy hiệu trước ngực đang đuổi theo ở đằng sau…
Liếc nhìn một cái, Khai Tâm yên lòng hơn: Không phải người của Nhất Phẩm Đường!
Vừa rồi, lúc bị đại hán mặt đen bắn lén, hắn những tưởng nơi này có mai phục từ lâu rồi, nhưng bây giờ xem ra, tất cả chỉ là trùng hợp.
Ngẫm lại cũng đúng. Con đường đi tới đây rất vắng vẻ, ít người, là một lối mòn của Tung Sơn, vốn cũng không có nhiều người biết tới, ai có thể đoán ra được điểm dừng chân của hắn?
Cho dù là hệ thống bói toán của "Giang hồ" thì cũng chỉ tính ra được vị trí và hướng đi từ mười phút trước của hắn mà thôi…
Nghĩ thế, Khai Tâm yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình đã nổi tiếng trên tài phú bảng của "Giang hồ bí văn lục", trong lòng hắn lại rất bực bội. Hơn một trăm vạn lượng bạc này ở trên người đúng là chẳng khác nào bom hẹn giờ, nếu không tiêu nó đi nhanh lên thì trong khoảng thời gian sắp tới, e rằng tình huống đuổi giết thế này vẫn sẽ tiếp diễn, đã vậy hắn còn chẳng trốn đi đâu được khi có đám cao thủ bói toán ấy.
Nghĩ tới việc mình đã bị xếp vào danh sách đuổi giết của các thế lực lớn, cho dù Khai Tâm có tài cao gan lớn đến đâu thì cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người! Tình hình xấu nhất là hắn sẽ bị giết một lần, rơi ra một nửa tiền tài, thoát khỏi sự bực bội trước mắt.
Nhưng hắn vừa mới đắc tội với Nhất Phẩm Đường, bây giờ mà chết thì thực lực sẽ bị hao tổn, chẳng phải là dâng cơ hội báo thù tới cho Nhất Phẩm Đường sao?
Khai Tâm không muốn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!
Nếu thế…
"Chỉ đành dùng cách của kiếp trước để né tránh hệ thống bói toán thôi!"
Lúc Khai Tâm đưa ra quyết định, những tiếng vó ngựa dày đặc đã lọt vào tai rất rõ ràng. Hơn sáu mươi người chơi cưỡi ngựa hùng hổ xông về phía Khai Tâm đang một thân một mình ở giữa đường.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy màu răng khi đám người đó toét miệng ra…
Rầm rầm…
Cả một đội hình cưỡi ngựa tạo thành khí thế xung kích mãnh liệt đến đinh tai nhức óc!
Khai Tâm chỉ có một người một ngựa, cảnh tượng thật là yếu ớt, như thể sẽ bị đám người đó xé ra thành vô số mảnh.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khai Tâm lại như thể không hề cảm nhận được sát khí và mối nguy đang ập đến. Hắn chậm rãi quất ngựa xoay người lại, xông thẳng vào phạm vi hai mươi mét của đội ngũ đó. Không hề cất ngựa đi, khóe môi hắn khẽ nhếch một cách lạnh lùng, đôi mắt sắc bén lóe lên, hai tay vung ra như tia chớp.
"… Hí!"
Hai con ngựa đi đầu hí lên đau đớn, vó trước của chúng bật cao lên như bị điện giật rồi đổ rầm ra đằng sau…
Biến cố này khiến những người công kích ở phía sau cũng bị rối loạn.
Đám người này vừa lấy được Mã Bài cách đây không lâu, bây giờ lại thấy hơn sáu mươi người cùng đuổi giết một người chơi, tất cả đều tràn đầy sự tự tin, vừa quay phim vừa tiếp tục công kích, có vẻ như muốn dùng khí thế để tiêu diệt kẻ địch!
Nhưng bọn chúng đâu có biết mình đang đương đầu với kẻ địch nào?
Thấy bóng người xuất hiện ở đằng trước, bọn chúng quá mức bối rối và không thể kiểm soát được, một số người thậm chí còn quên không kéo dây cương, trơ mắt nhìn ngựa của mình đụng vào ngựa của người khác, cảnh tượng thê thảm lập tức xảy ra!
Trong sự hỗn loạn, kẻ địch ở đằng trước bỗng biến đi đâu mất…
"Cẩn thận!"
"Ở phía trên!!"
Có người cảnh báo, tất cả cùng nhìn lên trên.
Đập vào mắt là một vầng sáng màu xanh đậm với khí thế mãnh liệt đang giáng xuống từ trên trời, nhanh chóng che đi tầm mắt của bọn chúng.
Lưỡi đao xẹt qua, trên lưng ngựa, bảy cái đầu người bay lên theo những dòng máu nóng hổi!
Người mặc áo xanh đã nhân cơ hội này nhảy vào nơi đông người nhất, lưỡi đao xanh đậm điên cuồng phóng ra mà chẳng kiêng nể gì cả! Đao đi đến đâu thì thảm họa xảy ra ở đó!
Đám người bên kia thì đã loạn hết cả lên, chân đứng không vững.
Đến khi nhận ra được thì bọn chúng lại vướng tay vướng chân vì đồng bạn bên cạnh, không thể phát huy ra thực lực của mình được. Chỉ chớp mắt đã bị Khai Tâm giết chết hơn mười người, thế đi như gió lớn cuốn bay lá rụng.
"Thu ngựa!"
Rốt cuộc đám người này cũng nhận thấy tình hình không ổn, có kẻ hô to lên để nhắc nhở.
Những con ngựa lần lượt được cất vào trong Mã Bài.
Nhưng có vẻ như tình cảnh cũng không thay đổi là bao…
Khai Tâm đã hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu, thi triển những chiêu số có lợi nhất trong Hoa Lang Ngâm khi phải chiến đấu với tập thể. Hắn hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, dùng thế công mãnh liệt thay thế phòng ngự, xông thẳng vào đám người như một lưỡi đao sắc bén, rõ ràng đã đến trạng thái người và đao hợp nhất trong kiếp trước.
"A!"
"Tản ra! Tản… A!!"
Sau khi cất ngựa đi, đám người này nhanh chóng phát hiện ra một sự thật tàn khốc hơn nữa: Không có sự cản trở của ngựa, lưỡi đao của đối phương như được giải thoát, vung vẩy rất thoải mái, người mặc quần áo xanh đã biến mất trước mặt bọn chúng, xâm nhập vào giữa đám người như một món thần binh.
Trước mặt bọn chúng chỉ có một cây đao!
Chỉ cần là người xuất hiện trước mặt đối phương thì đều bị trúng đao, đầu lìa khỏi cổ, máu me văng tứ tung. Sau một lúc, Bách Chiến Đao xông thẳng ra ngoài, trực tiếp đâm vào một đám, hơn sáu mươi người chỉ còn lại chưa tới ba mươi. Sau đó, hắn gọi con ngựa đỏ thẫm của mình ra, phi người lên không hề do dự, đồng thời thúc ngựa rời đi.
Con ngựa đỏ thẫm và bóng người màu xanh nhanh chóng cất bước, động tác nhanh nhẹn, phong lưu, phóng khoáng.
Mặc dù hơn hai mươi người ở đây đều đang cầm vũ khí trong tay, nhưng không ai dám gọi ngựa ra để đuổi theo. Nhìn máu tươi vẩy đầy đất cùng những thi thể không trọn vẹn, ngoài sự sợ hãi và chấn động thì trong lòng bọn chúng chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến cùng cực!
Khai Tâm!
Chắc chắn cái tên này sẽ khắc sâu trong lòng bọn chúng.
Từ việc dứt khoát xông vào đám đông, đến trạng thái giết chóc người và đao hợp nhất, hay là bóng lưng quả quyết rời đi sau trận chiến, tất cả đều là cảnh tượng cả đời khó quên!
Bóng lưng ấy không để lại sự hận thù trong chúng, mà là khí chất hào sảng của nhân sĩ giang hồ ân oán rõ ràng, khí chất chân chính của một người giang hồ!
Những gì đã xảy ra hôm nay sẽ để lại vết tích khó phai trong suy nghĩ của những người ở đây, chắc chắn sẽ khiến đáy lòng bọn chúng có một sự biến hóa vi diệu nào đó.
Sự biến hóa này cũng xuất hiện ở một người đã đứng quan sát trận chiến.
Ngoạn Bất Khởi – cao thủ trên Long bảng, đại hán mặt đen ăn mặc rách rưới suýt thì bị Khai Tâm hiểu lầm là cùng phe với bọn đuổi giết hắn.
Lúc đám người kia đang thu thập tiền tài rơi ra từ trên người đồng bạn, đại hán mặt đen thò nửa người ra khỏi rừng cây, vẻ mặt ngạc nhiên đến tột độ, nhìn chăm chú theo bóng lưng Khai Tâm. Hắn ta nuốt nước miếng, như thể còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trên đường.
"Lợi hại quá!"
Rất lâu sau, Ngoạn Bất Khởi đột nhiên nhớ tới Khai Tâm đã từng nói một câu khiến hắn ta cảm thấy khó hiểu, đôi mắt hắn ta sáng rực lên. Xoẹt, xoẹt! Hắn mở quyển "Giang hồ bí văn lục" mà Khai Tâm đã trả lại, vội vàng rà soát từng tờ từng tờ một.
Rốt cuộc, khi nhìn vào danh gia bảng, hắn ta tìm được tên của Khai Tâm… Nhìn một hồi, hắn ta ngây ra như phỗng, bởi vì trên đó đang dần dần hiện lên một hàng chữ: Dưới chân núi Tung Sơn, sáu mươi người cưỡi ngựa đã bị hao tổn ba mươi tám người, thoát thân an toàn, không bị thương dù chỉ một cọng tóc!
Bình luận truyện