Luận Kiếm Toàn Cầu
Chương 209: Di vật của Tử Lang Nữ
Editor: Nguyetmai
Vút!
Hồng Trần ra khỏi mật thất của Tử Lang Nữ, nhìn thấy Khai Tâm đang bị hai bang phái bao vây, hắn ta bay tới trước mặt Khai Tâm chẳng hề do dự: "Không sao chứ?"
"Ha ha, không sao, tình hình trong đó thế nào rồi?"
Khai Tâm cũng đã nghe thấy Cơ Phong hạ lệnh rút lui. Hiểu rằng Cơ Phong đã biết chuyện này không thể thành công được, Khai Tâm cười phá lên, Bách Chiến Đao chĩa xuống đất, đứng lui sang một bên với Hồng Trần, để mặc người của hai bang phái rời đi.
Lúc đầu Hồng Trần còn thấy lạ, không biết vì sao đối phương lại rời khỏi đây. Nhưng khi đám người đó đã đi hết, nhìn thấy những thi thể nằm ngổn ngang đầy đất, tất cả là hơn ba mươi người, đôi mắt hắn ta càng lúc càng giật mình, nhìn Khai Tâm với biểu cảm không thể tin nổi: "Một, một mình cậu làm à?"
Những người này đều là những tinh anh có võ học thượng thừa, chứ không phải những đệ tử hỗn tạp của những bang phái thông thường, cho dù là Hồng Trần cũng không thể giết chết nhiều cao thủ như vậy trong một thời gian ngắn.
Giờ khắc này, khiêm tốn quá sẽ thành giả tạo!
Khai Tâm cũng chẳng buồn giải thích hay bao biện gì thay cho mình, hắn cất Bách Chiến Đao đi, thản nhiên liếc nhìn đội ngũ đã rút lui vào hang động bên cạnh rồi hừ một tiếng: "Lạc Vũ Môn, phái Trường Lạc, cũng chỉ thế mà thôi…"
Sau đó, hắn xoay người rời đi.
Hồng Trần đứng sững sờ ở tại chỗ một hồi, đôi mắt hắn ta liếc nhìn đống thi thể trên mặt đất, rất lâu sau mới cảm khái một câu từ tận đáy lòng: "Cao thủ!"
Biểu cảm của Dược Thạch Vạn Năng hết sức kỳ lạ, nghe vậy, hắn ta liếc mắt khinh thường, mắng: "Cao thủ cái shit! Tên nhóc thối tha thì có!"
"…"
Hồng Trần không khỏi ngạc nhiên.
Dược Thạch Vạn Năng trợn mắt nhìn hắn ta: "Nhìn gì mà nhìn, cao thủ của huynh bảo ta tới dọn dẹp chiến trường. Tên nhóc này, tuổi còn trẻ mà cũng biết cách sai bảo người khác đấy. Đường đường là truyền nhân đời thứ nhất của Diệu Thủ Môn mà lại phải đi móc đồ của người chết… Tên nhóc khốn kiếp, giết người xong là bỏ đi, để ta phải chùi mông cho hắn. Còn nói là mình quên không lấy, không muốn quay lại… Cái lý do ấy đúng là vớ vẩn!"
Nói xong, hắn ta còn không quên "Xì" một tiếng để bày tỏ sự khinh thường trong lòng, dáng vẻ đường đường chính chính.
Nói xong, hắn ta tung tăng chạy tới sờ lần từng thi thể một. Mỗi khi thu hoạch được gì đó là đôi mắt hắn ta lại sáng lên lấp lánh, lông mi cứ thế rung rung, hoàn toàn không còn chút khí chất quang minh lỗi lạc nào vừa rồi, dáng vẻ bỉ ổi khó tả.
"…"
Hồng Trần cạn lời đứng ở bên cạnh.
Nếu không phải vì sợ người của hai bang phái lớn bên cạnh sẽ quay lại, hắn ta thật sự không muốn ở lại đây chút nào, để mà phải xem màn biểu diễn hèn mọn này của Dược Thạch Vạn Năng.
Dời ánh mắt đi, Hồng Trần nhìn về phía mật thất bằng nét phức tạp: "Dược Thạch, ta có một câu hỏi."
"Bây giờ ta không rảnh nói chuyện với huynh, tốt nhất huynh cứ giữ cái câu hỏi đó lại đi." Dược Thạch híp mắt lại, hắn ta đang dè dặt lấy một thứ màu vàng nho nhỏ ra khỏi túi Càn Khôn, nghe vậy, hắn ta cũng chẳng buồn quay đầu lại, trả lời một cách thờ ơ.
"…"
Hồng Trần liếc mắt khinh thường, nhíu mày hỏi: "Huynh nói xem… Rốt cuộc Khai Tâm đã tu luyện thế nào để có được bản lĩnh như bây giờ vậy?"
Nói thật, càng lúc hắn ta càng tò mò, cùng là người chơi mà vì sao Khai Tâm có thể làm những điều mà người khác không thể làm được, mỗi lần hành động là một lần khiến người ta phải ngạc nhiên như thế!
"Câu hỏi này hay đấy." Vừa nói, Dược Thạch vừa ôm lấy một miếng vàng vào lòng, hắn ta ngước mắt lên, tiếp tục lục lọi một thi thể gần đó: "Nếu huynh tìm thấy đáp án thì nhớ dùng bồ câu gửi thư cho ta đấy… Ta sẽ thanh toán phí đi đường."
Nói xong, một quyển sách bỗng xuất hiện trong tay ta, Dược Thạch Vạn Năng chỉ liếc qua một cái rồi lập tức mất đi hứng thú.
Hồng Trần không biết phải nói gì: "Các huynh không phải là bạn bè sao?"
"Bèo nước gặp nhau, thêm chút tình cảm chiến hữu nữa thôi."
Giọng nói của Dược Thạch Vạn Năng rất thờ ơ, như thể không quan tâm đến đề tài này cho lắm. Hắn ta vừa nhét đống ngân phiếu, kim phiếu vào ngực vừa nói bô bô: "Xin huynh đấy, có chuyện gì thì hỏi thẳng cậu ta đi, tính ra thì ta cũng mới gặp cậu ta hai lần mà thôi, chưa chắc đã hiểu nhiều về cậu ta hơn huynh đâu."
"Mới gặp hai lần mà các huynh đã dám lập đội, dám gây sự với người của phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn rồi sao?"
Hồng Trần quay mặt sang nhìn Dược Thạch Vạn Năng, tin tức này còn khó tin hơn cả chuyện nhìn thấy Khai Tâm giết chết một đám cao thủ hàng đầu.
"Là bọn chúng gây sự với bọn ta trước, đừng có đảo ngược thứ tự như vậy."
Rốt cuộc Dược Thạch Vạn Năng cũng trả lời một câu đứng đắn, sau đó hắn ta không quan tâm tới những câu hỏi tiếp theo của Hồng Trần nữa, chỉ chăm chú vơ vét chiến lợi phẩm.
Hồng Trần hỏi một hồi mà không nhận được câu trả lời, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Lúc này, tiếng sói tru thảm thiết bỗng vọng ra từ trong mật thất: "Hú!!!"
Tiếng kêu thảm thiết mà tuyệt vọng, còn ngập tràn sự phẫn nộ và không cam lòng, nó vọng ra khỏi mật thất, truyền vào tai của những người chơi ở ngoài hang động.
Người của Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc đã biến mất hết rồi, chỉ còn những đội ngũ của các bang phái nhỏ ở bên ngoài.
Tận mắt nhìn thấy hai bang phái lớn thất bại trong tay Khai Tâm, mấy chục cỗ thi thể nằm trong hang động như một lời cảnh cáo dành cho những người chơi đang nhen nhóm ý định, khiến họ dừng bước không dám tiến lên, sợ người bên trong sẽ hiểu lầm và nảy sinh địch ý không cần thiết.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tử Lang Nữ, tất cả mọi người đều giật nảy mình:
"Tử Lang Nữ!"
"Họ đã giết Tử Lang Nữ rồi!"
"Sao lại thế được… Họ chỉ có mấy người…"
Sau khi giật mình, khuôn mặt của những thành viên bang phái hiểu được sự lợi hại của Tử Lang Nữ tái mét, càng thêm kính nể người ở bên trong. Không hổ là người dám khiêu chiến với Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc, không hổ là người đứng đầu trong bảng danh gia của "Giang hồ bí văn lục", rồng thì chẳng sợ rắn!
"Đi thôi."
"Tử Lang Nữ cũng không còn nữa, không cần thiết phải chờ ở đây làm gì."
"Đúng thế… Chìa khóa để vào tầng thứ ba còn nằm trong tay của Tư Đồ Lạc Vũ kìa… Tên khốn đó…"
"…"
Ngoài mật thất, hầu hết các bang phái đều không còn hứng thú ở lại đây nữa, lần lượt rút lui đi hết.
Mặc dù Hồng Trần và Dược Thạch Vạn Năng rất tò mò, không biết Tử Lang Nữ sẽ rơi ra cái gì sau khi chết, nhưng họ vẫn trông chừng ở vị trí của mình, phòng ngừa có kẻ nảy sinh ý nghĩ bậy bạ nào trong lúc mấu chốt.
…
Sau khi Tử Lang Nữ chết, một cỗ thi thể của sói có hình dạng con người xuất hiện trong đại sảnh của mật thất, đồng thời còn rơi ra một chiếc túi Càn Khôn rất tinh xảo, giống hệt túi xách của phụ nữ, rất đẹp và bắt mắt.
Khai Tâm cầm chiếc túi Càn Khôn đó lên không hề khách sáo, hắn liếc nhìn một cái, nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt: "Thu hoạch cũng khá đấy."
Hắn lấy một quyển bí tịch trong đó ra, ném thẳng về phía Lôi Chiến: "Lôi đại ca, bắt lấy này!"
Lôi Chiến giơ tay bắt lấy theo bản năng, nhìn một cái, thì ra là Hồ Yêu Mị Ảnh!
"Cái này có giá trị lắm! Ta không lấy nó được đâu."
Sau khi hít sâu một hơi, Lôi Chiến nói bằng giọng kiên định.
Sao Khai Tâm lại không biết huynh ấy đang nghĩ gì cho được, vì thế mỉm cười giải thích: "Đừng lo, ai cũng có phần cả, không ai trốn được đâu. Tiểu Bắc, cái này là của cậu…"
Lại ném một quyển bí tịch nữa ra, nó rơi vào tay Tiểu Bắc, trên đó có ba chữ bạc lóng lánh: Linh Hư Thể.
Bí tịch hộ thể thượng thừa!
Vút!
Hồng Trần ra khỏi mật thất của Tử Lang Nữ, nhìn thấy Khai Tâm đang bị hai bang phái bao vây, hắn ta bay tới trước mặt Khai Tâm chẳng hề do dự: "Không sao chứ?"
"Ha ha, không sao, tình hình trong đó thế nào rồi?"
Khai Tâm cũng đã nghe thấy Cơ Phong hạ lệnh rút lui. Hiểu rằng Cơ Phong đã biết chuyện này không thể thành công được, Khai Tâm cười phá lên, Bách Chiến Đao chĩa xuống đất, đứng lui sang một bên với Hồng Trần, để mặc người của hai bang phái rời đi.
Lúc đầu Hồng Trần còn thấy lạ, không biết vì sao đối phương lại rời khỏi đây. Nhưng khi đám người đó đã đi hết, nhìn thấy những thi thể nằm ngổn ngang đầy đất, tất cả là hơn ba mươi người, đôi mắt hắn ta càng lúc càng giật mình, nhìn Khai Tâm với biểu cảm không thể tin nổi: "Một, một mình cậu làm à?"
Những người này đều là những tinh anh có võ học thượng thừa, chứ không phải những đệ tử hỗn tạp của những bang phái thông thường, cho dù là Hồng Trần cũng không thể giết chết nhiều cao thủ như vậy trong một thời gian ngắn.
Giờ khắc này, khiêm tốn quá sẽ thành giả tạo!
Khai Tâm cũng chẳng buồn giải thích hay bao biện gì thay cho mình, hắn cất Bách Chiến Đao đi, thản nhiên liếc nhìn đội ngũ đã rút lui vào hang động bên cạnh rồi hừ một tiếng: "Lạc Vũ Môn, phái Trường Lạc, cũng chỉ thế mà thôi…"
Sau đó, hắn xoay người rời đi.
Hồng Trần đứng sững sờ ở tại chỗ một hồi, đôi mắt hắn ta liếc nhìn đống thi thể trên mặt đất, rất lâu sau mới cảm khái một câu từ tận đáy lòng: "Cao thủ!"
Biểu cảm của Dược Thạch Vạn Năng hết sức kỳ lạ, nghe vậy, hắn ta liếc mắt khinh thường, mắng: "Cao thủ cái shit! Tên nhóc thối tha thì có!"
"…"
Hồng Trần không khỏi ngạc nhiên.
Dược Thạch Vạn Năng trợn mắt nhìn hắn ta: "Nhìn gì mà nhìn, cao thủ của huynh bảo ta tới dọn dẹp chiến trường. Tên nhóc này, tuổi còn trẻ mà cũng biết cách sai bảo người khác đấy. Đường đường là truyền nhân đời thứ nhất của Diệu Thủ Môn mà lại phải đi móc đồ của người chết… Tên nhóc khốn kiếp, giết người xong là bỏ đi, để ta phải chùi mông cho hắn. Còn nói là mình quên không lấy, không muốn quay lại… Cái lý do ấy đúng là vớ vẩn!"
Nói xong, hắn ta còn không quên "Xì" một tiếng để bày tỏ sự khinh thường trong lòng, dáng vẻ đường đường chính chính.
Nói xong, hắn ta tung tăng chạy tới sờ lần từng thi thể một. Mỗi khi thu hoạch được gì đó là đôi mắt hắn ta lại sáng lên lấp lánh, lông mi cứ thế rung rung, hoàn toàn không còn chút khí chất quang minh lỗi lạc nào vừa rồi, dáng vẻ bỉ ổi khó tả.
"…"
Hồng Trần cạn lời đứng ở bên cạnh.
Nếu không phải vì sợ người của hai bang phái lớn bên cạnh sẽ quay lại, hắn ta thật sự không muốn ở lại đây chút nào, để mà phải xem màn biểu diễn hèn mọn này của Dược Thạch Vạn Năng.
Dời ánh mắt đi, Hồng Trần nhìn về phía mật thất bằng nét phức tạp: "Dược Thạch, ta có một câu hỏi."
"Bây giờ ta không rảnh nói chuyện với huynh, tốt nhất huynh cứ giữ cái câu hỏi đó lại đi." Dược Thạch híp mắt lại, hắn ta đang dè dặt lấy một thứ màu vàng nho nhỏ ra khỏi túi Càn Khôn, nghe vậy, hắn ta cũng chẳng buồn quay đầu lại, trả lời một cách thờ ơ.
"…"
Hồng Trần liếc mắt khinh thường, nhíu mày hỏi: "Huynh nói xem… Rốt cuộc Khai Tâm đã tu luyện thế nào để có được bản lĩnh như bây giờ vậy?"
Nói thật, càng lúc hắn ta càng tò mò, cùng là người chơi mà vì sao Khai Tâm có thể làm những điều mà người khác không thể làm được, mỗi lần hành động là một lần khiến người ta phải ngạc nhiên như thế!
"Câu hỏi này hay đấy." Vừa nói, Dược Thạch vừa ôm lấy một miếng vàng vào lòng, hắn ta ngước mắt lên, tiếp tục lục lọi một thi thể gần đó: "Nếu huynh tìm thấy đáp án thì nhớ dùng bồ câu gửi thư cho ta đấy… Ta sẽ thanh toán phí đi đường."
Nói xong, một quyển sách bỗng xuất hiện trong tay ta, Dược Thạch Vạn Năng chỉ liếc qua một cái rồi lập tức mất đi hứng thú.
Hồng Trần không biết phải nói gì: "Các huynh không phải là bạn bè sao?"
"Bèo nước gặp nhau, thêm chút tình cảm chiến hữu nữa thôi."
Giọng nói của Dược Thạch Vạn Năng rất thờ ơ, như thể không quan tâm đến đề tài này cho lắm. Hắn ta vừa nhét đống ngân phiếu, kim phiếu vào ngực vừa nói bô bô: "Xin huynh đấy, có chuyện gì thì hỏi thẳng cậu ta đi, tính ra thì ta cũng mới gặp cậu ta hai lần mà thôi, chưa chắc đã hiểu nhiều về cậu ta hơn huynh đâu."
"Mới gặp hai lần mà các huynh đã dám lập đội, dám gây sự với người của phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn rồi sao?"
Hồng Trần quay mặt sang nhìn Dược Thạch Vạn Năng, tin tức này còn khó tin hơn cả chuyện nhìn thấy Khai Tâm giết chết một đám cao thủ hàng đầu.
"Là bọn chúng gây sự với bọn ta trước, đừng có đảo ngược thứ tự như vậy."
Rốt cuộc Dược Thạch Vạn Năng cũng trả lời một câu đứng đắn, sau đó hắn ta không quan tâm tới những câu hỏi tiếp theo của Hồng Trần nữa, chỉ chăm chú vơ vét chiến lợi phẩm.
Hồng Trần hỏi một hồi mà không nhận được câu trả lời, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Lúc này, tiếng sói tru thảm thiết bỗng vọng ra từ trong mật thất: "Hú!!!"
Tiếng kêu thảm thiết mà tuyệt vọng, còn ngập tràn sự phẫn nộ và không cam lòng, nó vọng ra khỏi mật thất, truyền vào tai của những người chơi ở ngoài hang động.
Người của Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc đã biến mất hết rồi, chỉ còn những đội ngũ của các bang phái nhỏ ở bên ngoài.
Tận mắt nhìn thấy hai bang phái lớn thất bại trong tay Khai Tâm, mấy chục cỗ thi thể nằm trong hang động như một lời cảnh cáo dành cho những người chơi đang nhen nhóm ý định, khiến họ dừng bước không dám tiến lên, sợ người bên trong sẽ hiểu lầm và nảy sinh địch ý không cần thiết.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tử Lang Nữ, tất cả mọi người đều giật nảy mình:
"Tử Lang Nữ!"
"Họ đã giết Tử Lang Nữ rồi!"
"Sao lại thế được… Họ chỉ có mấy người…"
Sau khi giật mình, khuôn mặt của những thành viên bang phái hiểu được sự lợi hại của Tử Lang Nữ tái mét, càng thêm kính nể người ở bên trong. Không hổ là người dám khiêu chiến với Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc, không hổ là người đứng đầu trong bảng danh gia của "Giang hồ bí văn lục", rồng thì chẳng sợ rắn!
"Đi thôi."
"Tử Lang Nữ cũng không còn nữa, không cần thiết phải chờ ở đây làm gì."
"Đúng thế… Chìa khóa để vào tầng thứ ba còn nằm trong tay của Tư Đồ Lạc Vũ kìa… Tên khốn đó…"
"…"
Ngoài mật thất, hầu hết các bang phái đều không còn hứng thú ở lại đây nữa, lần lượt rút lui đi hết.
Mặc dù Hồng Trần và Dược Thạch Vạn Năng rất tò mò, không biết Tử Lang Nữ sẽ rơi ra cái gì sau khi chết, nhưng họ vẫn trông chừng ở vị trí của mình, phòng ngừa có kẻ nảy sinh ý nghĩ bậy bạ nào trong lúc mấu chốt.
…
Sau khi Tử Lang Nữ chết, một cỗ thi thể của sói có hình dạng con người xuất hiện trong đại sảnh của mật thất, đồng thời còn rơi ra một chiếc túi Càn Khôn rất tinh xảo, giống hệt túi xách của phụ nữ, rất đẹp và bắt mắt.
Khai Tâm cầm chiếc túi Càn Khôn đó lên không hề khách sáo, hắn liếc nhìn một cái, nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt: "Thu hoạch cũng khá đấy."
Hắn lấy một quyển bí tịch trong đó ra, ném thẳng về phía Lôi Chiến: "Lôi đại ca, bắt lấy này!"
Lôi Chiến giơ tay bắt lấy theo bản năng, nhìn một cái, thì ra là Hồ Yêu Mị Ảnh!
"Cái này có giá trị lắm! Ta không lấy nó được đâu."
Sau khi hít sâu một hơi, Lôi Chiến nói bằng giọng kiên định.
Sao Khai Tâm lại không biết huynh ấy đang nghĩ gì cho được, vì thế mỉm cười giải thích: "Đừng lo, ai cũng có phần cả, không ai trốn được đâu. Tiểu Bắc, cái này là của cậu…"
Lại ném một quyển bí tịch nữa ra, nó rơi vào tay Tiểu Bắc, trên đó có ba chữ bạc lóng lánh: Linh Hư Thể.
Bí tịch hộ thể thượng thừa!
Bình luận truyện