Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 97: Tới Sơn Nhạc Môn đòi nợ



Translator: Nguyetmai

Liên tục ba ngày, giang hồ chém giết, mưa máu gió tanh…

Trên đường đi, trong rừng núi, cạnh bờ sông, đâu đâu cũng là hơi thở của sự giết chóc! Trên một con đường vắng vẻ, khi có một hoặc vài người chơi đi qua thì đều sẽ kéo theo mưa tên dày đặc, hoặc đủ loại vũ khí từ trên trời rơi xuống. Các thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, nhuộm đỏ con đường yên tĩnh và hẻo lánh, khiến nó trông như địa ngục.

Thời gian trôi đi, phong trào cướp cống phẩm trong giang hồ chẳng những không hạ nhiệt mà ngược lại, vì sắp tới sinh nhật của thiên tử nên tất cả những người chơi đều điên cuồng truy lùng và tìm kiếm những cống phẩm còn sót lại!

Mà những kẻ giấu cống phẩm trong người thì trở nên hết sức nổi bật vì bị quan phủ truy nã. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian, quan phủ lại công bố vị trí của bọn họ, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, thường xuyên bị những đội ngũ khác đuổi giết.

Chủ nhân của cống phẩm không ngừng thay đổi!

Cho dù là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa thì cũng không có đủ tự tin sẽ đứng vững được trong vụ việc lần này. Nếu chỉ đối mặt với một người chơi cảnh giới Xuất Nhập, có lẽ bọn họ sẽ xử lý rất dễ dàng, nhưng đối thủ lại không chỉ có một, cứ hao tổn dần dần như thế thì có lợi hại đến đâu cũng khó tránh khỏi cái chết.

Môn phái đệ nhất của Từ Châu cách đó mấy trăm dặm lại đưa ra một quyết định đáng giật mình!

Dưới con mắt của những người chơi tới đây cướp cổng phẩm, hắn ta ra lệnh cho gần ba mươi đà chủ và hương chủ đã tới cảnh giới Tạo Hóa, dẫn mấy trăm đệ tử cảnh giới Xuất Nhập của Sơn Nhạc Môn áp tải một lượng cống phẩm lớn tới một nơi vốn dĩ là trại của sơn tặc.

"Mẹ kiếp."

"Nhiều thế cơ à."

Thấy đội ngũ hùng hổ đó có ít nhất mười chiếc xe cống phẩm, những người chơi vây xem vừa ao ước lại vừa đố kị.

Nếu số cống phẩm này lọt hết vào tay của Sơn Nhạc Môn thì sau khi sinh nhật thiên tử qua đi, những món bảo vật cũng như các loại võ công cao cấp trong đó sẽ trở thành bảo bối vô giá.

"Chậc chậc…"

Không phải không có người nảy lòng tham, thế nhưng trong giang hồ, lòng người khó đoán.

Những người chơi xung quanh đây đều tới đây vì lợi ích cả, ai dám làm kẻ tiên phong đi đối mặt với gần ba mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa và mấy trăm người chơi cảnh giới Xuất Nhập cơ chứ?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Sơn Nhạc Môn chiếm giữ sơn trại và đóng cửa lại, hầu hết những người chơi chỉ ở đó một lúc rồi chán nản rút lui.

Trừ khi triệu tập được một sức mạnh hùng hậu, hoặc phải là người có thực lực vượt trội thì mới có thể tấn công vào cái sơn trại có biết bao cao thủ trấn giữ thế này!

Hiển nhiên, những người chơi ở đây đều không có năng lực ấy.

"Đại ca! Môn chủ!"

"Các huynh đệ! Khí thế của chúng ta hôm nay thế nào? Những anh hùng từ Nam ra Bắc, có ai không khiếp sợ trước cảnh tượng ấy của Sơn Nhạc Môn chúng ta? Nhìn thấy xe cống phẩm của chúng ta nhưng không ai dám hành động lỗ mãng… Ha ha ha ha… Sướng thật!"

Hai người bước vào Tụ Nghĩa Đường của sơn trại và hò reo, hòa mình vào những cao thủ cảnh giới Tạo Hóa khác trong đại sảnh, mặt mày ai nấy đều đỏ lên vì phấn chấn.

"Môn chủ anh minh quá! Nếu môn chủ không quyết định sát nhập phái Hiên Viên và Lãnh Phong Cốc, tụ tập ba mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa lại thì số cống phẩm này đâu dễ gì lọt vào tay chúng ta như thế?"

"Đúng! Đúng! Đúng!"

"Nào! Mọi người cùng mời môn chủ một ly!"

Tất cả những người trong đại sảnh đều nâng cốc.

Người trung niên ngồi ở vị trí đầu tiên trong đại sảnh thấy thế thì tươi cười đứng lên. Người đó mặc một bộ trường bào dành cho văn sĩ, toát lên tác phong nhanh nhẹn, dáng vẻ nho nhã: "Sơn Nhạc Môn có được khí thế và sự huy hoàng như ngày hôm nay, cũng là nhờ sự ủng hộ của các huynh đệ, tại hạ bất tài, chỉ biết mời các vị huynh đệ một ly…"

"Cạn!"

Trong đại sảnh, tiếng chạm cốc vang lên leng keng không ngừng.

Trong khi Sơn Nhạc Môn còn đang mở tiệc để chúc mừng cho những thu hoạch và thành công của khoảng thời gian này, bên ngoài bỗng xuất hiện những tiếng ồn ào.

"Kẻ nào! Muốn chết sao! Dám to gan xông vào địa bàn của Sơn Nhạc Môn ta!"

"Đứng lại! Nơi đó là… Á…"

Những tiếng quát tháo, tiếng kêu rên ngắn ngủi và âm thanh ngã xuống đất của đám người Sơn Nhạc Môn nhanh chóng khiến các đà chủ và hương chủ trong Tụ Nghĩa Đường chú ý. Tất cả đều dừng cốc, nhíu mày, xoay người hỏi han: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vô Tâm Nhân – môn chủ của Sơn Nhạc Môn lạnh lùng nói: "Phong đường chủ, đi ra ngoài xem sao."

"Rõ!"

Người đàn ông vừa bước vào lúc nãy chính là đường chủ của Chiến Ý Đường – Chúc Phong, hắn ta đặt ly rượu xuống không hề do dự, sau đó xoay người ra khỏi đại sảnh, đi thẳng về phía cổng của sơn trại.

Mấy đệ tử canh giữ ở Tụ Nghĩa Đường cùng đi theo sau.

"Chúng ta tiếp tục."

Thu ánh mắt lại, Vô Tâm Nhân giơ ly rượu lên cao, còn chưa kịp nói thêm điều gì thì một tiếng hét lạnh lẽo vọng từ ngoài vào đã ngắt lời: "Lộc Đao Khách!"

"Mau ra đây chịu cái chết!"

Mọi ánh mắt của những người trong Tụ Nghĩa Đường đều đổ dồn về phía một người đàn ông.

Vẻ mặt của người đó rất ngạc nhiên và khó hiểu, hắn ta nhíu chặt lông mày lại, cuối cùng đặt ly rượu xuống.

Lúc này, Vô Tâm Nhân cũng đã nhận ra rằng kẻ tới đây chẳng có ý gì tốt đẹp, hắn ta phất tay áo, vẻ mặt sa sầm: "Đi! Chúng ta cùng ra ngoài xem sao."

"Kẻ nào to gan như thế, dám tới Sơn Nhạc Môn bọn ta đòi người!" Những người khác cũng rất cụt hứng, hung hãn đi theo sau ra khỏi Tụ Nghĩa Đường.

Vừa ra tới nơi, đôi mắt của bọn họ bỗng nhiên co lại!



Bên ngoài đại sảnh, trên mặt đất rộng rãi phía đối diện, một người mặc áo vải màu xám đang cầm kiếm ngắn giằng co với mấy tên đệ tử cảnh giới Xuất Nhập. Đôi mắt của hắn ta rất lạnh lùng, vừa bước chậm rãi về phía trước vừa liếc nhìn những đệ tử cảnh giới Xuất Nhập xung quanh…

Điều khiến những người của Sơn Nhạc Môn không thể tin được là, mười mấy đệ tử của mình mới là bên yếu thế, đối phương tiến một bước là bọn họ lại lùi một bước, dáng vẻ như không dám ngăn cản.

Nếu chỉ thấy cảnh này không thôi thì chắc chắn môn chủ của Sơn Nhạc Môn sẽ đuổi cổ tất cả bọn họ, nhưng hắn ta hoảng sợ phát hiện ra rằng, chỉ khoảng năm mươi mét từ đó cho tới cổng lớn đã có mấy chục cỗ thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhìn mà rợn cả người.

Ngay cả đường chủ Chúc Phong vừa rời đi được một lát cũng đã tắt thở ở bậc thềm. Phong đường chủ uy danh hiển hách đã từng chém giết rất nhiều đội ngũ, lấy được ba xe cống phẩm, giờ đây chỉ còn là một cỗ thi thể, khuôn mặt như rất sợ hãi và không thể tin nổi của hắn ta hướng lên trời.

"Hự…"

Thấy cảnh này, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.

"Các ngươi lui ra!"

Vô Tâm Nhân dừng lại trên bậc thềm, bảo đám đệ tử lui ra đằng sau rồi trầm giọng quát: "Ngươi là ai!"

Như thể cảm nhận được địa vị của Vô Tâm Nhân ở Sơn Nhạc Môn, cuối cùng người đàn ông trẻ tuổi đó cũng ngừng lại, thế nhưng cũng không thèm nhìn Vô Tâm Nhân quá lâu: "Tới đòi nợ."

"Lộc Đao Khách đâu? Gọi hắn ra đây."

Mặc dù giọng nói của hắn ta rất bình thản, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng như đang ra lệnh, không cho phép bất cứ ai làm trái lại.

"Ngươi là ai! Có vẻ như ta chưa gặp ngươi bao giờ thì phải."

Lộc Đao Khách đứng trong đám người quan sát nãy giờ, sau khi chắc chắn rằng mình không quen người này, hắn ta mới chủ động bước ra.

Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng đó hơi nheo lại: "Vì thế ngươi mới sống tới hôm nay." Giọng nói của hắn ta càng thêm lạnh lùng hơn!

Thấy đối phương lại tiến lên, sắc mặt của Vô Tâm Nhân trầm xuống: "Đợi đã!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện