Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 223
Editor: Tinh Di
“Anh hai……” Thật giống một đứa trẻ chưa cai sữa, “Anh có thể ôm Nhất Nhất ngủ, hoặc đi phòng chú nhỏ kiếm một con gấu bông, không phải trước đó anh từng ôm con gấu của Phó Chân Ngôn ngủ rất ngon sao?”
“…….. Phòng Tiêu Thành Trác không có gấu bông, chỉ có mô hình……..” Còn con gấu của Phó Chân Ngôn nữa, liệu anh có thể ôm nó ngủ sao? Anh chỉ hận không thể ngày ngày giẫm đạp nó, nói gì đến chuyện ôm đi ngủ!
Diệp Thanh Hòa không quan tâm các loại làm nũng, nhõng nhẽo cả vô sỉ của anh, trực tiếp tắt máy, “Đi thôi, mình đưa cậu đi thu xếp chỗ ở trước!”
Kiều Tư có chút do dự: “Thanh Hòa, hình như có chút bất tiện? Nếu không tiện thì mình ở lại khách sạn cũng được, mình cũng có người thân ở Trung Quốc, mình ở lại Bắc Kinh chơi mấy ngày rồi sẽ đi thăm họ hàng!”
“Cậu có người thân ở đây? Sao mình chưa từng nghe cậu nhắc qua?” Diệp Thanh Hòa ở cùng Kiều Tư đã hai năm, ngoại trừ nghe cô ấy nói có một người cô họ ởSan Francisco, không thấy nhắc đến người thân nào nữa.
“Ai, cũng chỉ là họ hàng xa, không có gì để kể! Thực ra cũng không quá thân thiết…..” Kiều Tư cười cười.
Diệp Thanh Hòa nghe thế liền nói: “Tư Tư, theo mình thì cậu vẫn nên ở lại chỗ mình thì hơn, bà con xa không bằng láng giềng gần, huống hồ họ cũng không ở Bắc Kinh, hơn nữa, lúc mình ở Mỹ là cậu chăm sóc mình, cậu khách khí với mình làm gì chứ!”
Kiều Tư xấu hổ cười cười: “Cũng không phải là mình sợ làm ảnh hưởng cậu, chỉ là anh hai cậu……”
“Không có vấn đề gì đâu! Đúng rồi, gần đây Tiểu Suất Ca thế nào?” Hai người đứng đón xe ở trạm xe bên đường, Diệp Thanh Hòa tán gẫu với Kiều Tư câu được câu không.
“Ha ha!” Kiều Tư suy nghĩ cười, “Vừa thấy Tiểu Suất Ca đã có thể hứa dành cả đời! Sau này không có Tiểu Suất Ca không thể làm gì khác! Đáng tiếc Tiểu Suất Ca của cậu ghét bỏ mình, cho nên mình mới về đây tìm Tiểu Suất Ca của riêng mình đó!”
“…..” Kiều Tư đúng thật là….
Diệp Thanh Hòa đưa Kiều Tư về căn nhà ở tiểu khu, không gian ấm áp khiến cô khen ngợi không ngớt.
Hai phòng ngủ giống nhau như in, điểm khác duy nhất là phòng ngủ của Tiêu Y Đình có thêm một con gấu bông.
Kiều Tư không nghĩ nhiều liền kéo vali về hướng căn phòng đó.
“Tư Te, bên này!” Diệp Thanh Hòa khẩn trương nói, trong lòng tin chắc là Kiều Tư hiểu nhầm rồi…… Ai lại nghĩ đến cô có một người anh ‘trẻ con’ như kia chứ?
Kiều Tư có chút xấu hổ, đi theo Diệp Thanh Hòa vào một căn phòng khác.
Hai người nhanh chóng sắp xếp hành lý rồi cùng nhau ra ngoài ăn tối. Lúc còn ở Mỹ Kiều Tư từng nhiều lần nhắc đến vịt nướng Bắc Kinh nên hai người quyết định đi ăn món này. Thế nhưng đang chuẩn bị đi thì cô họ của Kiều Tư gọi điện đến, hỏi cô đang ở chỗ nào Bắc Kinh.
Kiều Tư kinh ngạc: “Cô, không phải cô về quê ông bà sao ạ?”
“Hôm qua cô đến Bắc Kinh có việc, cháu ở khách sạn nào? Cùng tới chỗ cô.”
“Cô, cháu ở nhà bạn học…..”
“Vậy sao? Vậy cùng ăn cơm được không? Gọi cả bạn học của cháu đến!”
Kiều Tư suy nghĩ, dù sao cũng không thể từ chối nên đồng ý luôn.
Kiều Tư vừa tắt điện thoại liền mặt cau mày ủ quay sang nói với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cậu đi cùng mình đến đó nhé!”
“Chuyện này, hình như không ổn lắm…..” Sao có thể….
“Cô họ mình vừa gọi đến kêu cậu cùng đi đó!”
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, chắc là cô của Kiều Tư lo lắng cô ấy ở nhà bạn học nên muốn gặp mặt xem bạn cô là người như thế nào chăng?
Nghĩ thế liền đồng ý với Kiều Tư.
Hai người bắt xe đến khách sạn cô họ Kiều Tư đang ở.
Cô họ Kiều Tư là một người phụ nữ khéo léo, tuổi tầm hơn 40, cả người đều là tơ tằm, khuyên tai vòng cổ vòng tay đều là ngọc Phỉ Thuý hạng tốt nhất.
Trời sinh Diệp Thanh Hòa luôn dễ có cảm giác thân thiết với những người yêu ngọc, lúc này cô rất vui vẻ chào hỏi bà, cũng gọi là ‘cô’ như Kiều Tư.
Cô họ Kiều Tư cười rộ lên nhưng không hề khiếm nhã, kín đáo đầy đủ.
Hiển nhiên là khí chất và vẻ ngoài của Diệp Thanh Hòa khiến người cô này rất yên tâm, cũng tự nhiên mà niềm nở trò chuyện.
“Cô, cô về một mình ạ? Em trai thì sao?” Kiều Tư hỏi.
Nhắc đến con trai, cô họ Kiều Tư thở dài: “Đừng nhắc đến nó, chỉ tổ tức giận! Nó mà chịu về ấy? Cả ngày chỉ biết tụ tập với hội bạn, cô lo nó tốt không học chỉ học được cái xấu!”
“Chắc là không đâu, em ấy thông minh như thế, chắc biết đâu phải đâu trái.” Kiều Tư an ủi.
“Thông minh để làm cái gì?” Cô họ Kiều Tư lại thở dài, “Đều do cô và chú Gia Minh chiều hư nó rồi…..”
Hai người nói chuyện gia đình nên Diệp Thanh Hòa không tiện xen vào, cho đến khi cái tên ‘Gia Minh’ kia vang lên, chiếc thìa trong tay cô rơi xuống trong vô thức.
Kiều Tư và cô họ đều nhìn cô, cô cười cười xin lỗi bày tỏ đã luống cuống.
Hai người kia lại quay về với câu chuyện đang dở.
Xem ra đối với cậu con trai này, cô họ Kiều Tư đã đau đầu không ít, “Năm đó, chú của cháu dùng mọi cách để đưa cô và nó sang nước ngoài, bây giờ cô lại không nuôi dạy nó tốt, bảo cô làm sao có thể nhìn mặt ông ấy…… chắc ở trên đó ông ấy thất vọng lắm……”
Cho nên, cái người tên Gia Minh kia không còn sống?
Cảm xúc của Diệp Thanh Hòa lên rồi lại xuống, không thể ổn định………
Die nd da nl e q uuydo n
Dùng bữa xong, cô họ Kiều Tư về lại khách sạn, hai người Diệp Thanh Hòa bắt xe về nhà.
Trên đường về, cô cẩn thận hỏi: “Kiều Tư, cậu có em trai sao? Tên Kiều…..”
“Cậu ngốc sao Thanh Hòa? Là con trai của cô họ tớ thì sao mang họ Kiều? Họ là Thạch! Đương nhiên đó là họ của dượng! Mà nếu theo họ của cô họ mình thì cũng không phải là Kiều! Vì cô không phải là cô ruột, mình nói là không quá thân thiết rồi mà!” Kiều Tư cười trêu cô.
“Cũng đúng….. Là mình ngốc…..” Diệp Thanh Hòa cười ngơ ngẩn……
Quả nhiên là Thạch Gia Minh…..
Diệp Thanh Hòa cảm giác như tim gan bị ngâm trong nước, người lạnh như trong hầm băng…….
Một loại trực giác, có thứ gì đó đang rất muốn phun trào……
Có một số chuyện, tại sao cứ đến lúc cô sắp quên đi lại kéo đến?
Hay là, Thạch Gia Minh này không phải Thạch Gia Minh kia?
Cô ôm một tia hi vọng mong manh: “Kiều Tư, quê của cậu, à không, là của cô họ cậu, ở đâu thế?”
“Là Vân Nam đó! Xa Bắc Kinh lắm luôn! Nhưng có điều là một nơi rất đẹp, cô họ mình từng nói ở đó cảnh đẹp rất nhiều, ngọc đẹp còn nhiều hơn!”
Trong đầu Diệp Thanh Hòa vang lên tiếng nổ lớn, giọng nói có chút cứng nhắc: “Cũng phải, mình thấy được cô của cậu là một người yêu ngọc, trên người đều là đồ quý giá….”
“Đương nhiên!” Kiều Tư cười nói, “Bởi vì trước kia dượng của mình buôn bán ngọc, có thể coi như chuyên gia. Mình từng nghe nói trước khi cưới cô họ thì dượng rất nghèo, vợ của dượng từng bỏ ông theo người khác, cô họ mình là vợ thứ hai, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn rất yêu thương nhau, cô không hề ghét bỏ dượng, cùng ông đi qua những tháng ngày khó khăn nhất, chỉ tiếc một điều……. sau khi dượng cố hết sức đưa cô và em ra nước ngoài, chính ông lại không thể đi cùng, không may bị tai nạn…… Về sau, cô ở lai Mỹ cũng không tái giá, càng không chịu khuất phục trước hoàn cảnh khó khăn, gian nan chật vật mới có được cuộc sống như bây giờ, hồi đó cô không muốn bất kì ai quan tâm vì sợ người khác thương hại cô nhỉ quả mẫu, kể cả cha mình. Cũng chính vì thế mà em họ mình rất được yêu thương chiều chuộng, nhiều khi khó quản thúc…….”
Diệp Thanh Hòa có vẻ đã chắc chắn…….
Nếu là ba năm trước chắc chắn Diệp Thanh Hòa đã liều lĩnh một mình đến gặp cô họ Kiều Tư, nhưng hôm nay………
Đột nhiên cô nhớ tới người nào đó cùng khuôn mặt tươi cười đến vô hại cùng giọng nói như quỷ đòi nợ: “Em gái, anh sẽ ôm cái gì ngủ đây?”
Chua xót và hạnh phúc……
Là đau đến tâm phế* sao?
*liệt tim, giống như chết đi.
Die nd da nl e q uuydo n
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên, quả nhiên là điện thoại của anh, cô vừa bắt máy đã thấy giọng nói từ đầu bên kia: “Em gái…….”
“Anh hai……” Cô cố gắng để bản thân cười, nhẹ nhàng đáp lại anh.
“Em ăn chưa? Đang ở đâu?” Anh hỏi.
“Em ăn rồi, đang chuẩn bị về!”
“Sao không gọi điện để anh đến đón em?”
“Không cần phiền toái như thế……”
Anh ở bên kia hạnh phúc cười ngọt ngào: “Phiền toái cái gì chứ? Chúng ta đã không gặp nhau một năm rưỡi rồi……..”
Anh đang nói mớ? Hay mê sảng không tỉnh táo?
Cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra, anh từng nói một ngày không gặp tựa như ba thu, hai người cô đã nửa ngày không gặp, coi như đã một năm rưỡi…….
Nhưng cô không hề có ý trách cứ anh, trong lồng ngực lại càng thêm ê ẩm, nhất thời không nói lên lời.
“Em gái……” Anh lại gọi cô.
“Em đây…..” Cô vẫn nhẹ nhàng.
“Không có việc gì nữa, chỉ là anh muốn em về sớm một chút, đừng về trễ quá.”
“Vâng…..” Cô không do dự.
Anh cực kì hài lòng với biểu hiện của cô, cười khen: “Ngoan, nghe lời.”
Kết thúc cuộc gọi, cô vô thức ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa xe.
“Cậu sao thế? Anh hai cậu không thích cậu cùng mình ra ngoài sao?” Kiều Tư phát hiện Diệp Thanh Hòa có chút không bình thường.
Diệp Thanh Hòa lắc đầu mỉm cười: “Không phải, sao có thể chứ?”
“Cũng đúng, mình không phải đàn ông, nếu là ‘Bông Soái ca’ thì chắc chắn anh ấy không đồng ý rồi!” Kiều Tư tự gật gật đầu cảm thán.
Diệp Thanh Hòa chỉ cười không trả lời, chân mày nhẹ nhàng dồn về giữa.
Về nhà.
Về đến trước tiểu khu cô đã nhìn thấy xe của anh đỗ ở đó, đột nhiên vui mừng đến kỳ lạ, cô kìm không được chạy nhanh lên lầu, thiếu chút nữa để quên Kiều Tư ở đằng sau.
Kiều Tư không hiểu gì: “Cậu sao vậy? Nhìn thấy ai sao?”
“Không ai cả……” Cô đặt tay trước ngực……..
Die nd da nl e q uuydo n
Cô lên lầu, mở cửa nhà, quả nhiên ngọn đèn ấm áp đã được bật lên……..
Cô có chút gấp gáp, tim đập cũng nhanh hơn, nhẹ nhàng gọi: “Anh hai?”
Nghe thấy tiếng của cô anh nhanh chóng chạy ra, áo T-shirt cùng quần rộng đơn giản, đều là đồ cũ và giá bình thường nhưng khoác lên người anh lại có một khí chất đặc biệt……..
Không phải cô không kiềm chế biểu cảm, chỉ là không thể………
“Chào, tôi là Tiêu Y Đình, cảm ơn cô đã chăm sóc em gái tôi khi ở Mỹ.” Anh vui vẻ chào hỏi Kiều Tư.
Kiều Tư thầm thán phục, khẽ cấu tay Diệp Thanh Hòa: “Chẳng trách cậu luôn thờ ơ với Bông Soái ca! Người này còn đẹp trai hơn cả Tiểu Suất Ca luôn đó! My God! Mình từng cho rằng Tiểu Suất Ca đã là cực phẩm nhân gian rồi……”
Vẻ mặt tươi cười của người nào đó nghe đến đoạn sau liền cứng ngắc.
Kiều Tư lại không để tâm, lúc sau mới thấy thắc mắc: “Em gái? Anh gọi cậu ấy là em gái? Cậu ấy không phải vợ anh sao? Người nhà anh xưng hô kì lạ thật đó, cậu ấy gọi anh là anh hai, anh kêu cậu ấy là em gái……” Còn có một chú nhỏ…….
Diệp Thanh Hòa đã sớm phát hiện ra vẻ mặt không tốt của anh, vội nói: “Anh trai và em gái là cách xưng hô thân mật, cũng giống như Honey hay gì đó……” Liệu giải thích như kia đã ổn chưa?
“Ồ….” Kiều Tư gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Kiều Tư, hay là cậu đi nghỉ sớm đi, ngồi máy bay lâu như thế chắc mệt rồi, lại thêm chưa quen giờ giấc.” Diệp Thanh Hòa nói với Kiều Tư.
“Ừ, được!” Kiều Tư gật đầu, đảo mắt nhìn Tiêu Y Đình, “Ngủ ngon, mà tôi gọi anh là gì thì được đây? Vốn cũng muốn gọi anh là anh hai nhưng nghe Thanh Hòa nói có ý như Honey thì không thể rồi…..”
“Gọi tôi là Tiêu Y Đình đi!” Anh còn đang bận với khúc mắc của riêng mình………
“Được Tiêu Y Đình, ngủ ngon!” Kiều Tư vừa ngáp vừa đi vào phòng.
Tiêu Y Đình nhìn Diệp Thanh Hòa một cái, xoay người đi vào phòng.
Diệp Thanh Hòa nhìn theo lắc đầu, tính tình Nhị thiếu lại bắt đầu rồi…….
Nhưng có điều, lúc này lòng cô đang rất loạn………
Cô vào phòng ngay sau anh, thấy anh đã ngồi thẳng tắp trước bàn đọc sách….
Hai người chưa kịp nói chuyện, Kiều Tư đột nhiên gõ cửa: “Thanh Hòa! Mở cửa cho mình, mình mang quà đến cho cậu đây! Đây là của Bông Soái ca, còn đây, là của Tiểu Suất Ca, Tiểu Suất Ca còn dặn mình nói với cậu,rằng nhớ cậu đến phát điên rồi! Còn cậu đừng có quên!”
Hừ…… Cô thấy không ổn lắm…….
Kiều Tư thấy cô mở cửa liền nhét quà vào tay cô, sau đó trở về phòng luôn.
Cô cúi đầu nhìn đồ trong tay, có chút bất đắc dĩ……..
Cô không quan tâm lắm Bông Soái cả gửi cho cô cái gì, nhưng đồ chú nhỏ gửi cô mở ra trước, là một chiếc đĩa và một tấm thiệp viết bằng tiếng Anh, đại khái nội dung là việc học âm nhạc không mấy khả quan, vẫn chưa dám đi xem nhạc kịch, kết quả cô đã về nước nhưng vẫn chưa lần nào đi xem cùng, đĩa kia là bản thu âm lại, dặn cô khi rảnh rỗi có thể nghe, ngoài ra còn nói thêm, đã thay cô hoàn thành những chuyện cô chưa kịp hoàn thành ở bên Mỹ, ví dụ như chuyện đi Châu Phi, còn gửi kèm cho cô một bức ảnh phong cảnh ở đó….
Chữ viết lưu loát xinh đẹp nhưng lại không kí tên.
Cô có cảm giác trong lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại, hít thở khó khăn.
Cô âm thầm thở hắt ra, cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Die nd da nl e q uuydo n
Đi ra từ nhà tắm, thấy anh đang ngồi trên giường, trước mặt là tất cả quà cô vừa nhận, của Bông Soái ca cũng bị anh bóc ra, hình như là một quyển sách gì đó.
Nhưng cái này không phải là chuyện cô cần chú ý lúc này, mà là khuôn mặt thối hoắc của anh?!!
Cô không nói gì chỉ nằm xuống giường, cảm giác không yên lúc chiều vẫn chưa tan hết.
“Em không có gì để giải thích sao?” Anh nhìn cô, cố để không thể hiện sự bất mãn quá lộ liễu.
Cô nhìn anh, không nói gì.
“Làm sao thế?” Cuối cùng anh cũng phát hiện ra cô không được bình thường………
Ánh mắt cô long lanh loé lên, giọng nói mềm mại như dòng suối vang lên: “Anh hai…..”
“Ừm…..”
“Anh hai….”
“Ừm? Anh đây!” Anh cúi xuống, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô.
“Anh hai……”
Hai tiếng này cô đã gọi anh từ khi mười sáu tuổi, khi đó không nghĩ quá nhiều, qua ngần ấy năm, nó đã tồn tại cùng một ý nghĩa hết sức đặc biệt, chính cô cũng không thể nói hết, so với Honey, hai chữ ấy sâu đậm ý nghĩa với cô như thế nào……..
Anh được cô gọi như thế liền vui vẻ: “Em say sao? Cho rằng gọi anh như thế là có thể qua chuyện? Bông Soái ca còn chưa tính lại còn cái gì mà Tiểu Suất Ca, rốt cuộc là người như thế nào hả? Thay em làm chuyện em chưa hoàn thành, tên đó làm gì có tư cách……”
Mấy lời ‘Thay em làm chuyện em chưa hoàn thành’ càng khiến cô chua xót, tầm mắt trở nên mơ hồ……..
“Anh hai, anh sẽ thay em làm chuyện em chưa hoàn thành, được không?” Ánh mắt vẫn mơ hồ, cô sắp không nhìn rõ anh……
“Được! Em muốn….”
Anh chưa nói hết câu miệng đã được môi cô chặn lại, giọng nói của cô lại như có như không: “Anh hai, em không thích Quách Cẩm Nhi, không thích chị ta gọi anh là anh hai…….”
Anh ngạc nhiên, từ trước đến nay cô chưa từng nói với ai cô thích cái gì, không thích cái gì……….
“Anh hai……” Thật giống một đứa trẻ chưa cai sữa, “Anh có thể ôm Nhất Nhất ngủ, hoặc đi phòng chú nhỏ kiếm một con gấu bông, không phải trước đó anh từng ôm con gấu của Phó Chân Ngôn ngủ rất ngon sao?”
“…….. Phòng Tiêu Thành Trác không có gấu bông, chỉ có mô hình……..” Còn con gấu của Phó Chân Ngôn nữa, liệu anh có thể ôm nó ngủ sao? Anh chỉ hận không thể ngày ngày giẫm đạp nó, nói gì đến chuyện ôm đi ngủ!
Diệp Thanh Hòa không quan tâm các loại làm nũng, nhõng nhẽo cả vô sỉ của anh, trực tiếp tắt máy, “Đi thôi, mình đưa cậu đi thu xếp chỗ ở trước!”
Kiều Tư có chút do dự: “Thanh Hòa, hình như có chút bất tiện? Nếu không tiện thì mình ở lại khách sạn cũng được, mình cũng có người thân ở Trung Quốc, mình ở lại Bắc Kinh chơi mấy ngày rồi sẽ đi thăm họ hàng!”
“Cậu có người thân ở đây? Sao mình chưa từng nghe cậu nhắc qua?” Diệp Thanh Hòa ở cùng Kiều Tư đã hai năm, ngoại trừ nghe cô ấy nói có một người cô họ ởSan Francisco, không thấy nhắc đến người thân nào nữa.
“Ai, cũng chỉ là họ hàng xa, không có gì để kể! Thực ra cũng không quá thân thiết…..” Kiều Tư cười cười.
Diệp Thanh Hòa nghe thế liền nói: “Tư Tư, theo mình thì cậu vẫn nên ở lại chỗ mình thì hơn, bà con xa không bằng láng giềng gần, huống hồ họ cũng không ở Bắc Kinh, hơn nữa, lúc mình ở Mỹ là cậu chăm sóc mình, cậu khách khí với mình làm gì chứ!”
Kiều Tư xấu hổ cười cười: “Cũng không phải là mình sợ làm ảnh hưởng cậu, chỉ là anh hai cậu……”
“Không có vấn đề gì đâu! Đúng rồi, gần đây Tiểu Suất Ca thế nào?” Hai người đứng đón xe ở trạm xe bên đường, Diệp Thanh Hòa tán gẫu với Kiều Tư câu được câu không.
“Ha ha!” Kiều Tư suy nghĩ cười, “Vừa thấy Tiểu Suất Ca đã có thể hứa dành cả đời! Sau này không có Tiểu Suất Ca không thể làm gì khác! Đáng tiếc Tiểu Suất Ca của cậu ghét bỏ mình, cho nên mình mới về đây tìm Tiểu Suất Ca của riêng mình đó!”
“…..” Kiều Tư đúng thật là….
Diệp Thanh Hòa đưa Kiều Tư về căn nhà ở tiểu khu, không gian ấm áp khiến cô khen ngợi không ngớt.
Hai phòng ngủ giống nhau như in, điểm khác duy nhất là phòng ngủ của Tiêu Y Đình có thêm một con gấu bông.
Kiều Tư không nghĩ nhiều liền kéo vali về hướng căn phòng đó.
“Tư Te, bên này!” Diệp Thanh Hòa khẩn trương nói, trong lòng tin chắc là Kiều Tư hiểu nhầm rồi…… Ai lại nghĩ đến cô có một người anh ‘trẻ con’ như kia chứ?
Kiều Tư có chút xấu hổ, đi theo Diệp Thanh Hòa vào một căn phòng khác.
Hai người nhanh chóng sắp xếp hành lý rồi cùng nhau ra ngoài ăn tối. Lúc còn ở Mỹ Kiều Tư từng nhiều lần nhắc đến vịt nướng Bắc Kinh nên hai người quyết định đi ăn món này. Thế nhưng đang chuẩn bị đi thì cô họ của Kiều Tư gọi điện đến, hỏi cô đang ở chỗ nào Bắc Kinh.
Kiều Tư kinh ngạc: “Cô, không phải cô về quê ông bà sao ạ?”
“Hôm qua cô đến Bắc Kinh có việc, cháu ở khách sạn nào? Cùng tới chỗ cô.”
“Cô, cháu ở nhà bạn học…..”
“Vậy sao? Vậy cùng ăn cơm được không? Gọi cả bạn học của cháu đến!”
Kiều Tư suy nghĩ, dù sao cũng không thể từ chối nên đồng ý luôn.
Kiều Tư vừa tắt điện thoại liền mặt cau mày ủ quay sang nói với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cậu đi cùng mình đến đó nhé!”
“Chuyện này, hình như không ổn lắm…..” Sao có thể….
“Cô họ mình vừa gọi đến kêu cậu cùng đi đó!”
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, chắc là cô của Kiều Tư lo lắng cô ấy ở nhà bạn học nên muốn gặp mặt xem bạn cô là người như thế nào chăng?
Nghĩ thế liền đồng ý với Kiều Tư.
Hai người bắt xe đến khách sạn cô họ Kiều Tư đang ở.
Cô họ Kiều Tư là một người phụ nữ khéo léo, tuổi tầm hơn 40, cả người đều là tơ tằm, khuyên tai vòng cổ vòng tay đều là ngọc Phỉ Thuý hạng tốt nhất.
Trời sinh Diệp Thanh Hòa luôn dễ có cảm giác thân thiết với những người yêu ngọc, lúc này cô rất vui vẻ chào hỏi bà, cũng gọi là ‘cô’ như Kiều Tư.
Cô họ Kiều Tư cười rộ lên nhưng không hề khiếm nhã, kín đáo đầy đủ.
Hiển nhiên là khí chất và vẻ ngoài của Diệp Thanh Hòa khiến người cô này rất yên tâm, cũng tự nhiên mà niềm nở trò chuyện.
“Cô, cô về một mình ạ? Em trai thì sao?” Kiều Tư hỏi.
Nhắc đến con trai, cô họ Kiều Tư thở dài: “Đừng nhắc đến nó, chỉ tổ tức giận! Nó mà chịu về ấy? Cả ngày chỉ biết tụ tập với hội bạn, cô lo nó tốt không học chỉ học được cái xấu!”
“Chắc là không đâu, em ấy thông minh như thế, chắc biết đâu phải đâu trái.” Kiều Tư an ủi.
“Thông minh để làm cái gì?” Cô họ Kiều Tư lại thở dài, “Đều do cô và chú Gia Minh chiều hư nó rồi…..”
Hai người nói chuyện gia đình nên Diệp Thanh Hòa không tiện xen vào, cho đến khi cái tên ‘Gia Minh’ kia vang lên, chiếc thìa trong tay cô rơi xuống trong vô thức.
Kiều Tư và cô họ đều nhìn cô, cô cười cười xin lỗi bày tỏ đã luống cuống.
Hai người kia lại quay về với câu chuyện đang dở.
Xem ra đối với cậu con trai này, cô họ Kiều Tư đã đau đầu không ít, “Năm đó, chú của cháu dùng mọi cách để đưa cô và nó sang nước ngoài, bây giờ cô lại không nuôi dạy nó tốt, bảo cô làm sao có thể nhìn mặt ông ấy…… chắc ở trên đó ông ấy thất vọng lắm……”
Cho nên, cái người tên Gia Minh kia không còn sống?
Cảm xúc của Diệp Thanh Hòa lên rồi lại xuống, không thể ổn định………
Die nd da nl e q uuydo n
Dùng bữa xong, cô họ Kiều Tư về lại khách sạn, hai người Diệp Thanh Hòa bắt xe về nhà.
Trên đường về, cô cẩn thận hỏi: “Kiều Tư, cậu có em trai sao? Tên Kiều…..”
“Cậu ngốc sao Thanh Hòa? Là con trai của cô họ tớ thì sao mang họ Kiều? Họ là Thạch! Đương nhiên đó là họ của dượng! Mà nếu theo họ của cô họ mình thì cũng không phải là Kiều! Vì cô không phải là cô ruột, mình nói là không quá thân thiết rồi mà!” Kiều Tư cười trêu cô.
“Cũng đúng….. Là mình ngốc…..” Diệp Thanh Hòa cười ngơ ngẩn……
Quả nhiên là Thạch Gia Minh…..
Diệp Thanh Hòa cảm giác như tim gan bị ngâm trong nước, người lạnh như trong hầm băng…….
Một loại trực giác, có thứ gì đó đang rất muốn phun trào……
Có một số chuyện, tại sao cứ đến lúc cô sắp quên đi lại kéo đến?
Hay là, Thạch Gia Minh này không phải Thạch Gia Minh kia?
Cô ôm một tia hi vọng mong manh: “Kiều Tư, quê của cậu, à không, là của cô họ cậu, ở đâu thế?”
“Là Vân Nam đó! Xa Bắc Kinh lắm luôn! Nhưng có điều là một nơi rất đẹp, cô họ mình từng nói ở đó cảnh đẹp rất nhiều, ngọc đẹp còn nhiều hơn!”
Trong đầu Diệp Thanh Hòa vang lên tiếng nổ lớn, giọng nói có chút cứng nhắc: “Cũng phải, mình thấy được cô của cậu là một người yêu ngọc, trên người đều là đồ quý giá….”
“Đương nhiên!” Kiều Tư cười nói, “Bởi vì trước kia dượng của mình buôn bán ngọc, có thể coi như chuyên gia. Mình từng nghe nói trước khi cưới cô họ thì dượng rất nghèo, vợ của dượng từng bỏ ông theo người khác, cô họ mình là vợ thứ hai, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn rất yêu thương nhau, cô không hề ghét bỏ dượng, cùng ông đi qua những tháng ngày khó khăn nhất, chỉ tiếc một điều……. sau khi dượng cố hết sức đưa cô và em ra nước ngoài, chính ông lại không thể đi cùng, không may bị tai nạn…… Về sau, cô ở lai Mỹ cũng không tái giá, càng không chịu khuất phục trước hoàn cảnh khó khăn, gian nan chật vật mới có được cuộc sống như bây giờ, hồi đó cô không muốn bất kì ai quan tâm vì sợ người khác thương hại cô nhỉ quả mẫu, kể cả cha mình. Cũng chính vì thế mà em họ mình rất được yêu thương chiều chuộng, nhiều khi khó quản thúc…….”
Diệp Thanh Hòa có vẻ đã chắc chắn…….
Nếu là ba năm trước chắc chắn Diệp Thanh Hòa đã liều lĩnh một mình đến gặp cô họ Kiều Tư, nhưng hôm nay………
Đột nhiên cô nhớ tới người nào đó cùng khuôn mặt tươi cười đến vô hại cùng giọng nói như quỷ đòi nợ: “Em gái, anh sẽ ôm cái gì ngủ đây?”
Chua xót và hạnh phúc……
Là đau đến tâm phế* sao?
*liệt tim, giống như chết đi.
Die nd da nl e q uuydo n
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên, quả nhiên là điện thoại của anh, cô vừa bắt máy đã thấy giọng nói từ đầu bên kia: “Em gái…….”
“Anh hai……” Cô cố gắng để bản thân cười, nhẹ nhàng đáp lại anh.
“Em ăn chưa? Đang ở đâu?” Anh hỏi.
“Em ăn rồi, đang chuẩn bị về!”
“Sao không gọi điện để anh đến đón em?”
“Không cần phiền toái như thế……”
Anh ở bên kia hạnh phúc cười ngọt ngào: “Phiền toái cái gì chứ? Chúng ta đã không gặp nhau một năm rưỡi rồi……..”
Anh đang nói mớ? Hay mê sảng không tỉnh táo?
Cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra, anh từng nói một ngày không gặp tựa như ba thu, hai người cô đã nửa ngày không gặp, coi như đã một năm rưỡi…….
Nhưng cô không hề có ý trách cứ anh, trong lồng ngực lại càng thêm ê ẩm, nhất thời không nói lên lời.
“Em gái……” Anh lại gọi cô.
“Em đây…..” Cô vẫn nhẹ nhàng.
“Không có việc gì nữa, chỉ là anh muốn em về sớm một chút, đừng về trễ quá.”
“Vâng…..” Cô không do dự.
Anh cực kì hài lòng với biểu hiện của cô, cười khen: “Ngoan, nghe lời.”
Kết thúc cuộc gọi, cô vô thức ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa xe.
“Cậu sao thế? Anh hai cậu không thích cậu cùng mình ra ngoài sao?” Kiều Tư phát hiện Diệp Thanh Hòa có chút không bình thường.
Diệp Thanh Hòa lắc đầu mỉm cười: “Không phải, sao có thể chứ?”
“Cũng đúng, mình không phải đàn ông, nếu là ‘Bông Soái ca’ thì chắc chắn anh ấy không đồng ý rồi!” Kiều Tư tự gật gật đầu cảm thán.
Diệp Thanh Hòa chỉ cười không trả lời, chân mày nhẹ nhàng dồn về giữa.
Về nhà.
Về đến trước tiểu khu cô đã nhìn thấy xe của anh đỗ ở đó, đột nhiên vui mừng đến kỳ lạ, cô kìm không được chạy nhanh lên lầu, thiếu chút nữa để quên Kiều Tư ở đằng sau.
Kiều Tư không hiểu gì: “Cậu sao vậy? Nhìn thấy ai sao?”
“Không ai cả……” Cô đặt tay trước ngực……..
Die nd da nl e q uuydo n
Cô lên lầu, mở cửa nhà, quả nhiên ngọn đèn ấm áp đã được bật lên……..
Cô có chút gấp gáp, tim đập cũng nhanh hơn, nhẹ nhàng gọi: “Anh hai?”
Nghe thấy tiếng của cô anh nhanh chóng chạy ra, áo T-shirt cùng quần rộng đơn giản, đều là đồ cũ và giá bình thường nhưng khoác lên người anh lại có một khí chất đặc biệt……..
Không phải cô không kiềm chế biểu cảm, chỉ là không thể………
“Chào, tôi là Tiêu Y Đình, cảm ơn cô đã chăm sóc em gái tôi khi ở Mỹ.” Anh vui vẻ chào hỏi Kiều Tư.
Kiều Tư thầm thán phục, khẽ cấu tay Diệp Thanh Hòa: “Chẳng trách cậu luôn thờ ơ với Bông Soái ca! Người này còn đẹp trai hơn cả Tiểu Suất Ca luôn đó! My God! Mình từng cho rằng Tiểu Suất Ca đã là cực phẩm nhân gian rồi……”
Vẻ mặt tươi cười của người nào đó nghe đến đoạn sau liền cứng ngắc.
Kiều Tư lại không để tâm, lúc sau mới thấy thắc mắc: “Em gái? Anh gọi cậu ấy là em gái? Cậu ấy không phải vợ anh sao? Người nhà anh xưng hô kì lạ thật đó, cậu ấy gọi anh là anh hai, anh kêu cậu ấy là em gái……” Còn có một chú nhỏ…….
Diệp Thanh Hòa đã sớm phát hiện ra vẻ mặt không tốt của anh, vội nói: “Anh trai và em gái là cách xưng hô thân mật, cũng giống như Honey hay gì đó……” Liệu giải thích như kia đã ổn chưa?
“Ồ….” Kiều Tư gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Kiều Tư, hay là cậu đi nghỉ sớm đi, ngồi máy bay lâu như thế chắc mệt rồi, lại thêm chưa quen giờ giấc.” Diệp Thanh Hòa nói với Kiều Tư.
“Ừ, được!” Kiều Tư gật đầu, đảo mắt nhìn Tiêu Y Đình, “Ngủ ngon, mà tôi gọi anh là gì thì được đây? Vốn cũng muốn gọi anh là anh hai nhưng nghe Thanh Hòa nói có ý như Honey thì không thể rồi…..”
“Gọi tôi là Tiêu Y Đình đi!” Anh còn đang bận với khúc mắc của riêng mình………
“Được Tiêu Y Đình, ngủ ngon!” Kiều Tư vừa ngáp vừa đi vào phòng.
Tiêu Y Đình nhìn Diệp Thanh Hòa một cái, xoay người đi vào phòng.
Diệp Thanh Hòa nhìn theo lắc đầu, tính tình Nhị thiếu lại bắt đầu rồi…….
Nhưng có điều, lúc này lòng cô đang rất loạn………
Cô vào phòng ngay sau anh, thấy anh đã ngồi thẳng tắp trước bàn đọc sách….
Hai người chưa kịp nói chuyện, Kiều Tư đột nhiên gõ cửa: “Thanh Hòa! Mở cửa cho mình, mình mang quà đến cho cậu đây! Đây là của Bông Soái ca, còn đây, là của Tiểu Suất Ca, Tiểu Suất Ca còn dặn mình nói với cậu,rằng nhớ cậu đến phát điên rồi! Còn cậu đừng có quên!”
Hừ…… Cô thấy không ổn lắm…….
Kiều Tư thấy cô mở cửa liền nhét quà vào tay cô, sau đó trở về phòng luôn.
Cô cúi đầu nhìn đồ trong tay, có chút bất đắc dĩ……..
Cô không quan tâm lắm Bông Soái cả gửi cho cô cái gì, nhưng đồ chú nhỏ gửi cô mở ra trước, là một chiếc đĩa và một tấm thiệp viết bằng tiếng Anh, đại khái nội dung là việc học âm nhạc không mấy khả quan, vẫn chưa dám đi xem nhạc kịch, kết quả cô đã về nước nhưng vẫn chưa lần nào đi xem cùng, đĩa kia là bản thu âm lại, dặn cô khi rảnh rỗi có thể nghe, ngoài ra còn nói thêm, đã thay cô hoàn thành những chuyện cô chưa kịp hoàn thành ở bên Mỹ, ví dụ như chuyện đi Châu Phi, còn gửi kèm cho cô một bức ảnh phong cảnh ở đó….
Chữ viết lưu loát xinh đẹp nhưng lại không kí tên.
Cô có cảm giác trong lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại, hít thở khó khăn.
Cô âm thầm thở hắt ra, cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Die nd da nl e q uuydo n
Đi ra từ nhà tắm, thấy anh đang ngồi trên giường, trước mặt là tất cả quà cô vừa nhận, của Bông Soái ca cũng bị anh bóc ra, hình như là một quyển sách gì đó.
Nhưng cái này không phải là chuyện cô cần chú ý lúc này, mà là khuôn mặt thối hoắc của anh?!!
Cô không nói gì chỉ nằm xuống giường, cảm giác không yên lúc chiều vẫn chưa tan hết.
“Em không có gì để giải thích sao?” Anh nhìn cô, cố để không thể hiện sự bất mãn quá lộ liễu.
Cô nhìn anh, không nói gì.
“Làm sao thế?” Cuối cùng anh cũng phát hiện ra cô không được bình thường………
Ánh mắt cô long lanh loé lên, giọng nói mềm mại như dòng suối vang lên: “Anh hai…..”
“Ừm…..”
“Anh hai….”
“Ừm? Anh đây!” Anh cúi xuống, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô.
“Anh hai……”
Hai tiếng này cô đã gọi anh từ khi mười sáu tuổi, khi đó không nghĩ quá nhiều, qua ngần ấy năm, nó đã tồn tại cùng một ý nghĩa hết sức đặc biệt, chính cô cũng không thể nói hết, so với Honey, hai chữ ấy sâu đậm ý nghĩa với cô như thế nào……..
Anh được cô gọi như thế liền vui vẻ: “Em say sao? Cho rằng gọi anh như thế là có thể qua chuyện? Bông Soái ca còn chưa tính lại còn cái gì mà Tiểu Suất Ca, rốt cuộc là người như thế nào hả? Thay em làm chuyện em chưa hoàn thành, tên đó làm gì có tư cách……”
Mấy lời ‘Thay em làm chuyện em chưa hoàn thành’ càng khiến cô chua xót, tầm mắt trở nên mơ hồ……..
“Anh hai, anh sẽ thay em làm chuyện em chưa hoàn thành, được không?” Ánh mắt vẫn mơ hồ, cô sắp không nhìn rõ anh……
“Được! Em muốn….”
Anh chưa nói hết câu miệng đã được môi cô chặn lại, giọng nói của cô lại như có như không: “Anh hai, em không thích Quách Cẩm Nhi, không thích chị ta gọi anh là anh hai…….”
Anh ngạc nhiên, từ trước đến nay cô chưa từng nói với ai cô thích cái gì, không thích cái gì……….
Bình luận truyện