Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 224
Editor: Tinh Di
“Anh hai…..”
Lại thêm một tiếng thì thầm rót vào tai anh, đôi môi mềm mại của cô như hoà làm một với anh: “Anh hai……. Cho em…….”
“….” Cũng không phải cô chưa từng chủ động, nhưng tình hình cô cứ úp úp mở mở thế này, anh không cách nào nói rõ ra cô muốn gì. Cô vốn là một người hàm xúc, cho nên bản thân anh chưa từng nghĩ đến chuyện chính cô sẽ nói ra mấy chuyện như kích thích hay động tình gì đó, cô như thế khiến anh có chút không quen………
Chỉ là, vẻ mềm mại ôn nhu của cô khiến anh nhanh chóng mềm nhũn, chỉ còn lại tình loạn ý mê.
Anh vẫn chưa thể thấy quen, cô vội vã như muốn nhanh chóng được hoà làm một với anh.
Anh thở gấp giữ lại chút lý trí, ngăn cản cô: “Em không sợ đau nữa?”
Ánh mắt cô hỗn độn, lắc mạnh đầu: “Không sợ……. Anh hai….. Anh hai……”
Hai tiếng gọi giống như tiếng than nhẹ mê hồn cước, liên tiếp lôi kéo hồn phách người nghe, chặt đứt mọi sợi dây lý trí………
Không thể kiềm chế được nữa, hoàn toàn mất trí………
Thực ra cô vẫn sợ, nhưng giờ khắc này cô không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ một khắc đó, cô muốn được như một miếng ngọc, xinh đẹp rồi rơi xuống……….
Từ trước đến giờ cô chưa từng ‘nhiệt tình’ như thế, anh mệt đến mức ngủ quên. Còn cô vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác trên mây, tạm quên đi cơ thể đang nhức mỏi. Dù thế nếu không có anh kiên trì reo ruổi trên người cô, cô cũng không có đủ dũng khí tiếp tục mọi chuyện. Lúc này chính cô cũng cảm thấy bản thân không khác gì một bông bồ công anh, chỉ một lần nở rồi bay theo chiều gió…….
Lại giống như một đám lục bình, trôi nổi không biết cắm rễ xuống đâu……..
May mắn.
Tất cả đều ở phía trước nhưng anh không cần gì, không phải sao?
Anh vẫn luôn luôn thích tư thế này, chôn đầu cô vào cổ anh, như đối với một đứa trẻ sơ sinh ôm chặt cô không một chỗ hở, giống như ngay lúc này. Nếu bây giờ cô phải đối mặt với bão tố, cái ôm của anh lại giống như một đại dương rộng lớn nhưng yên ả không gợn sóng, còn cô chỉ việc vui vẻ bình an vùng vẫy trong đó.
Cô ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên thấy là cằm của anh, cô đưa mặt lên khẽ cọ vào tầng râu mới mọc của anh, cảm giác ngứa ngáy nhưng là chân thực.
Anh đang ngủ say dường như cảm thấy gì đó, bất giác hôn cô một chút, cũng không quan tâm là hôn vào đâu, sau đó đưa tay ôm lấy gáy cô, vùi đầu cô vào cổ anh.
Cô không ngủ được, chính cô cũng không hiểu vì sao…. Không phải sau mọi lần vận động kịch liệt cô đều mệt đến ngủ thiếp đi sao?
Môi cô tiếp xúc với làn da của anh, trơn láng và đàn hồi.
Cô nghĩ sau đó khẽ cắn xuống, như in một dấu vết lên xương quai xanh của anh…….
Việc này đã khiến anh tỉnh giấc, anh cố mở mắt, giọng nói vừa tỉnh ngủ nên khàn khàn, ánh mắt vẫn mơ mơ hồ hồ: “Em nghịch…..”
Cô mỉm cười, giống như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ, ở vào thời kì đẹp nhất của mình.
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Anh ôm cô chặt hơn, khẽ cắn lại cô: “Em lại sao nữa? Vẫn chưa thoả mãn sao?”
“….” Anh hiểu ý cô là đây sao? Ý cô là, là……. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại làm thế, coi như chỉ là muốn quấy anh….
Anh cúi đầu cười bên tai cô: “Nữ vương, người chưa thoả mãn mà thần đã mệt rồi, thật đáng tội, đáng tội……”
“….” Anh nói cứ như cô là nữ vương thật vậy, cô có khả năng đấy sao? Vì thế dẩu môi, “Anh là bề dưới thật sao?” Anh là người bề dưới? Từ trước đến nay anh đều coi cô như anh nói?
Anh cười, ngực rung động: “Bề tôi dưới váy……”
“….” Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra mấy chữ kia mà không cần để tâm liêm sỉ của mình, “Vô sỉ!”
“Nào có vô sỉ? Anh đây là luôn khắc ghi tám điều vinh - nhục trong cuộc sống hôn nhân, từ đó hướng tới một gia đình hạnh phúc, từ đó xã hội cũng ổn định, chính là như thế!” Anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
“….” Thật đúng là chuyện gì cũng có thể nói! Cô véo nhẹ vào eo anh, “Nói lung tung!”
“Anh không nói bừa nha!” Anh ôm cô chặt hơn, bắt đầu phân tích cho cô nghe, “Tám điều bao gồm: Nghe lời vợ nói là vinh dự, không theo mệnh lệnh của vợ là hổ thẹn; nộp tài chính lên cho vợ là vinh dự, giữ tiền riêng là hổ thẹn; làm việc cho vợ là vinh dự, để vợ hầu hạ là hổ thẹn. Em nghĩ mà coi, nếu người đàn ông nào cũng nhớ những điều trên, nghe lời vợ mình, xã hội này có thể không ổn định sao? Mà xét đến những vấn đề hiện nay, vấn đề ‘Tiểu tam’ chính là mầm mống của các loại tai hoạ, nhất là với những người đàn ông không biết tự giáo huấn bản thân, em gái, anh không như thế, vợ, là thật đó!”
“……” Chẳng trách mà người đời nói, so với việc trêu chọc luật sư thì nên đi trêu tiểu quỷ thì hơn…… Nhưng là thật sao? Làm việc cho vợ là vinh dự? Để vợ hầu hạ là hổ thẹn? Cô thấy có gì đó sai sai…… Mà cũng lâu rồi không nói những chuyện như thế này….. Cô nghĩ nghĩ, vẽ vòng tròn trên ngực anh, “Nhưng không phải anh nói có tám điều sao? Còn thiếu hai thì phải?”
Anh cười hắc hắc, cúi sát vào tai cô: “Làm cho vợ ngày ngày ‘vui vẻ’ là vinh dự, không thoả mãn vợ là hổ thẹn. Cho nên, bây giờ anh phải cố gắng để không thất hổ thẹn……”
Cô bắt tay anh lại, “Đừng…….”
“Không phải em chưa thoả mãn sao? Điều này là nỗi sỉ nhục đối với anh! Anh không thể chịu đựng thêm nữa!”
“….. Đừng, thoả mãn! Em thoả mãn rồi! Anh ngủ đi!” Không được kích thích đàn ông, nhất là về vấn đề kia……..
Anh cười, thực ra anh không có ý định tiếp tục, cơ thể cô không khoẻ nên khả năng kiềm chế của anh cũng khá tốt.
Anh hôn cô, thở dài: “Vợ à, em phải ăn để béo…..”
“…..” Cho nên, anh là đang chê cô quá gầy yếu sao? Vấn đề này anh đã nói từ năm cô mười sáu tuổi, còn trêu ghẹo của cô thậm chí không bằng của anh…… Thật thế sao? Cô theo bản năng sờ sờ chỗ đó của anh…… Ừm… Quả nhiên không tệ……
Anh không nhịn được trước hành động của cô, cười thành tiếng: “Vợ à, em yên tâm đi, của em không được lớn anh cũng sẽ không ghét bỏ em…….” Anh nào dám ghét bỏ? Không biết có bao nhiêu con sói chằm chằm nhìn vào con thỏ của anh đâu……
Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện…….
Anh khẽ nói: “Em gái, anh vẫn tự hỏi sao hôm nay em chủ động như thế, là cố tình để trốn tránh đúng không? Nói, ai là Tiểu Suất Ca? Danh tính, nghề nghiệp, quốc tịch, giới tính, so đo cơ thể, khát quát về ngoài, báo cáo tất cả cho anh!”
“…..” Sao có thể trở lại chủ đề ‘Tiểu Suất Ca’ được rồi? Lại còn giới tính…. Anh hai cô không phải chưa tỉnh, mà là không thể tỉnh táo…….
“Này! Đừng có giả bộ ngủ! Trả lời anh!” Anh khẽ đẩy đẩy cô.
“Ừm…. Anh hai….. Em mệt…….” Cô buồn ngủ.
“Mệt? Sao lúc quấy anh lại không mệt? Bây giờ làm anh tỉnh giấc rồi thì mệt sao? Em đúng là xấu xa mà!” Không thể không có trách nhiệm như thế chứ?! Trong đầu anh lúc này chỉ còn tồn tại vấn đề mang tên ‘Tiểu Suất Ca’ kia, cô muốn anh mất ngủ sao? “Em gái…….”
“Ưm? Anh hai đi ngủ……”
“Không ngủ! Em không nói anh không ngủ!”
“Anh hai, ‘Nghe lời vợ nói là vinh dự, không theo mệnh lệnh của vợ là hổ thẹn’…..” Cô nhắm mắt nhẹ nhàng nói.
“……” Anh phát hiện, từ năm mười tám tuổi anh đã có sở thích ‘mua đá buộc chân mình’, ví dụ như bản 30 điều không một quyền lợi, hay như chính lúc này…..
“Vợ à……” Anh chỉ còn chiêu cuối cùng: Đáng thương…..
Đột nhiên một ngón tay nhỏ nhắn mềm mại chặn trước môi anh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa đêm thanh tĩnh: “Ưm….”
Lúc này không còn là chiêu bài nữa, anh thực sự thấy tội nghiệp cho chính mình, tự giác ngậm miệng……
Nếu Diệp Thanh Hòa thấy được dáng vẻ này của anh, nhất định sẽ tan chảy, nhưng cô không phát hiện, giữa không gian yên tính, chỉ có một bờ môi khẽ nâng lên.
Đêm yên tĩnh. Không mộng mị.
Đêm nay, cô ngủ rất yên bình.
Một người khác thì hoàn toàn khác, trong đầu vẫn là ‘Tiểu Suất Ca’……..
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ngày hôm sau, lúc Kiều Tư ra khỏi phòng Diệp Thanh Hòa vẫn đang ngủ, khắp căn nhà là tiếng làm bếp, còn có tiếng huýt sáo khe khẽ, và đặc biệt là mùi dầu khói.
Kiều Tư đi vào bếp, thấy anh hai của Diệp Thanh Hòa đang rất bận rộn, máy hút khói không mở, quả nhiên là nguyên nhân căn nhà đầy mùi khói……
“Tiêu Y Đình, anh chăm chỉ quá nha!” Kiều Tư cũng không định vạch trần anh.
“Buổi sáng tốt lành!” Xem ra rất vui vẻ, “Không có gì, đây không tính là chăm chỉ, chuyện như này tôi làm mười mấy năm rồi.”
“Mười mấy năm?” Kiều Tư bị nghẹn cười đến mức ho khan, nhìn xuống sàn nhà tràn trề nước, trong đầu không thể không nghi hoặc.
“Đúng thế! Tôi và em gái ở cùng nhau mười mấy năm, đều là một tay tôi chăm sóc em ấy! Giặt quần áo, nấu cơm, cùng luyện chữ, chở đi học, tất cả đều là tôi làm cho em ấy! Tôi nói cho cô biết, không ai có thể chăm sóc cô ấy như tôi đâu, kể cả cô! Cô ấy rời xa tôi là không thể tự chăm sóc cho mình được……..”
“À?.....” Kiều Tư khẽ liếc qua quả trứng ốp lết của anh, không hề có chút màu vàng…….
“Sao? Cô không tin?” Anh nhanh chóng lật trứng, mặt còn lại không sớm thì muộn cũng sẽ thành màu đen……
“Không phải……. Không phải….. Tuyệt đối không phải…… Chỉ là tôi…. thấy bội phục…….” Kiều Tư cười ha ha.
“Bội phục tôi?” Anh đắc ý nhướng nhướng mày, “Vì thế, trong lòng cô ấy, không ai có thể bằng tôi!”
Kiều Tư tiếp tục cười ha ha, người cô bội phục là Diệp Thanh Hòa mới đúng, có thể sáng nào cũng ăn như thế kia, khó trách người lúc nào cũng gầy yếu…….
“Cho nên…… cô Kiều Tư,cái người Tiểu Suất Ca kia là ai vậy?” Rõ ràng hai chuyện không liên quan nhưng anh lại chuyển thành quan hệ nhân quả.
“Hả?” Kiều Tư vẫn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt vẫn tập trung vào quả trứng ốp lết-màu-đen, theo bản năng trả lời câu hỏi của anh, “Tiểu Suất Ca á…… Tiểu Suất Ca là một anh chàng người Mĩ, đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, luôn đối xử tốt với Thanh Hòa, cái gì tốt đều dành cho cô ấy….. từ trang sức đến đồ chơi to nhỏ, chỉ cần anh ấy bắt gặp là mua cho Thanh Hòa, lại hay đều là thứ cô ấy thích!”
“…..” Tay anh run run, dầu bắn lên tay cũng không còn cảm giác, anh cắn răng cười, “Thanh Hòa nhà chúng tôi có một thói quen tốt, nếu là thứ tuỳ tiện người lạ đưa em ấy sẽ không lấy, trừ phi là của tôi!”
“Không phải……” Kiều Tư mở to mắt, lại thêm một quả trứng nữa bị anh biến thành màu đen, cô có chút uể oải lạnh lẽo, “Thanh Hòa thân với Tiểu Suất Ca đó, anh ấy còn biết nấu ăn, không chỉ Thanh Hòa mà tôi cũng rất thích đồ ăn anh ấy làm……” Nói đến đây, cô lại thêm đau lòng cho hai quả trứng đáng thương, “Tiêu Y Đình…… Chuyện này…… Anh không cần quan tâm bữa sáng của tôi đâu….. Chút nữa tôi sẽ tự lo….. Ôi, muộn rồi! Tôi đi ngay đây…. Tôi rất muốn tự mình khám phá đồ ăn Bắc Kinh nha…. Gặp lại sau…. Tôi đi trước!”
Kiều Tư vừa xoay người định trốn chạy liền thấy Diệp Thanh Hòa đã đứng ở cửa từ lúc nào, đi đến bên cạnh cô thầm thể hiện sự cảm thông: “Thanh Hòa, Honey này của cậu không thể bằng Tiểu Suất Ca…..”
Mặc dù chỉ chứng kiến một chuyện nhưng Kiều Tư có linh cảm rất xấu……….
Lại nghĩ đến Diệp Thanh Hòa sắp phải ăn chỗ đồ ăn kia, nhịn không được vỗ vỗ vai cô an ủi: “Gặp lại sau, bảo trọng……..”
Tiêu Y Đình cũng đã phát hiện ra cô, xoay người lại cười ha ha: “Em dậy rồi sao?”
Cô hờ hững đi đến chỗ anh.
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Chảo đã cháy đen.
Anh kinh hãi: “Cháy! Cháy! Hỏng mất rồi!” Nói đoạn đưa tay với lấy ấm nước đang đun tính dập lửa.
Cô vẫn bình tĩnh, khẽ liếc nhìn ổ điện, phích cắm vẫn nằm yên đó……..
Lửa không quá lớn nên nhanh chóng bị dặp tắt, anh đứng lại đó nhìn trân trối: “Em gái….. Em gái…. Bữa sáng…..”
Diệp Thanh Hòa không đáp lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh thảm cảnh nhiều năm trước…..
“Anh hai, anh nhớ kĩ, chảo đang cháy không được dùng nước để dập….” Cô cầm lại ấm nước từ tay anh, tiện tay tiễn ‘đống uể oải’ của anh vào thùng rác.
“Chỗ này, anh…….” Dù sao cũng là tâm huyết cả sáng nay của anh, mặc dù có hơi……..
Cô không nói gì anh, đưa chổi về phía anh: “Dọn dẹp nền trước đã.”
Anh im lặng nhận lấy, bắt đầu lauquét.
Còn cô lấy trứng mới từ trong tủ ra, bắt đầu ốp, từ từ nói: “Em nghe được anh nói anh từ nhỏ đã chăm sóc cho em.”
“Hả?” Tay anh có chút cứng ngắc.
“Còn nữa….. Em ăn cơm anh nấu mà lớn lên…..”
“Chuyện này, em gái, anh…….”
“Còn, quần áo của hai người đều là anh giặt……”
“Ha ha……”
“Cả chuyện luyện chữ…….”
“Ha ha….. Em gái, không phải…….”
Trứng nhanh chóng được ốp hoàn hảo, bày ra đĩa vô cùng bắt mắt.
“Chuyện chở đi học, làm bữa sáng……” Cô tiện tay mở nồi cháo trên bếp ra, cháo bên trong chỗ đặc chỗ loãng, mơ hồ còn thấy được hình dáng nguyên vẹn của hạt gạo……..
Cô đậy lại, lấy đậu nành bắt đầu say sữa đậu nành.
“Em gái, em đừng như thế, chỉ là……” Cô cũng không nên nói hết ra như thế chứ……
“Em biết.” Cô bật máy say xong liền đi làm chuyện khác,
“Em gái, cái người Tiểu Suất Ca kia……” Anh dừng việc quét dọn, đuổi theo bóng lưng cô.
Không ai để ý anh……..
Anh uỷ khuất quay lại quét dọn……
Bữa sáng: trứng ốp, sữa đậu nành, rau trộn, còn có cháo anh nấu.
Không có gì bất thường, hai người cùng nhau ăn sáng.
Anh hào hứng nếm thử cháo mình nấu……..
Cũng may…… Anh không giữ Kiều Tư lại ăn sáng……
Anh nhìn lên cô, vẻ mặt không chút thay đổi, bát cháo trước mặt cô cứ thế vơi dần………
“Em gái, hay là đừng ăn nữa…..” Thực sự rất khó ăn…..
“Không sao hết, vẫn có thể nuốt xuống được. Lần đầu tiên đã được như thế là tốt rồi!” Cô vui vẻ đánh giá.
“Thật sao?” Có được sự khích lệ của cô khiến anh vui biết bao.
“Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất là nấu quá nhiều.”
“Cho nên?”
“Cho nên, buổi sáng ăn không hết chúng ta sẽ đóng hộp mang đến văn phòng, coi như cơm trưa. Ừm, uống nhiều cháo rất tốt, có lợi cho tiêu hoá.” Cô đứng dậy lấy hộp cho anh.
Anh bị sặc sữa đậu.
Cuối cùng anh cũng hiểu được, vì sao linh cảm xấu được gọi là linh cảm xấu, nhất thời anh cảm thấy cả cuộc đời đều là màu đen………
“Anh hai…..”
Lại thêm một tiếng thì thầm rót vào tai anh, đôi môi mềm mại của cô như hoà làm một với anh: “Anh hai……. Cho em…….”
“….” Cũng không phải cô chưa từng chủ động, nhưng tình hình cô cứ úp úp mở mở thế này, anh không cách nào nói rõ ra cô muốn gì. Cô vốn là một người hàm xúc, cho nên bản thân anh chưa từng nghĩ đến chuyện chính cô sẽ nói ra mấy chuyện như kích thích hay động tình gì đó, cô như thế khiến anh có chút không quen………
Chỉ là, vẻ mềm mại ôn nhu của cô khiến anh nhanh chóng mềm nhũn, chỉ còn lại tình loạn ý mê.
Anh vẫn chưa thể thấy quen, cô vội vã như muốn nhanh chóng được hoà làm một với anh.
Anh thở gấp giữ lại chút lý trí, ngăn cản cô: “Em không sợ đau nữa?”
Ánh mắt cô hỗn độn, lắc mạnh đầu: “Không sợ……. Anh hai….. Anh hai……”
Hai tiếng gọi giống như tiếng than nhẹ mê hồn cước, liên tiếp lôi kéo hồn phách người nghe, chặt đứt mọi sợi dây lý trí………
Không thể kiềm chế được nữa, hoàn toàn mất trí………
Thực ra cô vẫn sợ, nhưng giờ khắc này cô không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ một khắc đó, cô muốn được như một miếng ngọc, xinh đẹp rồi rơi xuống……….
Từ trước đến giờ cô chưa từng ‘nhiệt tình’ như thế, anh mệt đến mức ngủ quên. Còn cô vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác trên mây, tạm quên đi cơ thể đang nhức mỏi. Dù thế nếu không có anh kiên trì reo ruổi trên người cô, cô cũng không có đủ dũng khí tiếp tục mọi chuyện. Lúc này chính cô cũng cảm thấy bản thân không khác gì một bông bồ công anh, chỉ một lần nở rồi bay theo chiều gió…….
Lại giống như một đám lục bình, trôi nổi không biết cắm rễ xuống đâu……..
May mắn.
Tất cả đều ở phía trước nhưng anh không cần gì, không phải sao?
Anh vẫn luôn luôn thích tư thế này, chôn đầu cô vào cổ anh, như đối với một đứa trẻ sơ sinh ôm chặt cô không một chỗ hở, giống như ngay lúc này. Nếu bây giờ cô phải đối mặt với bão tố, cái ôm của anh lại giống như một đại dương rộng lớn nhưng yên ả không gợn sóng, còn cô chỉ việc vui vẻ bình an vùng vẫy trong đó.
Cô ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên thấy là cằm của anh, cô đưa mặt lên khẽ cọ vào tầng râu mới mọc của anh, cảm giác ngứa ngáy nhưng là chân thực.
Anh đang ngủ say dường như cảm thấy gì đó, bất giác hôn cô một chút, cũng không quan tâm là hôn vào đâu, sau đó đưa tay ôm lấy gáy cô, vùi đầu cô vào cổ anh.
Cô không ngủ được, chính cô cũng không hiểu vì sao…. Không phải sau mọi lần vận động kịch liệt cô đều mệt đến ngủ thiếp đi sao?
Môi cô tiếp xúc với làn da của anh, trơn láng và đàn hồi.
Cô nghĩ sau đó khẽ cắn xuống, như in một dấu vết lên xương quai xanh của anh…….
Việc này đã khiến anh tỉnh giấc, anh cố mở mắt, giọng nói vừa tỉnh ngủ nên khàn khàn, ánh mắt vẫn mơ mơ hồ hồ: “Em nghịch…..”
Cô mỉm cười, giống như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ, ở vào thời kì đẹp nhất của mình.
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Anh ôm cô chặt hơn, khẽ cắn lại cô: “Em lại sao nữa? Vẫn chưa thoả mãn sao?”
“….” Anh hiểu ý cô là đây sao? Ý cô là, là……. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại làm thế, coi như chỉ là muốn quấy anh….
Anh cúi đầu cười bên tai cô: “Nữ vương, người chưa thoả mãn mà thần đã mệt rồi, thật đáng tội, đáng tội……”
“….” Anh nói cứ như cô là nữ vương thật vậy, cô có khả năng đấy sao? Vì thế dẩu môi, “Anh là bề dưới thật sao?” Anh là người bề dưới? Từ trước đến nay anh đều coi cô như anh nói?
Anh cười, ngực rung động: “Bề tôi dưới váy……”
“….” Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra mấy chữ kia mà không cần để tâm liêm sỉ của mình, “Vô sỉ!”
“Nào có vô sỉ? Anh đây là luôn khắc ghi tám điều vinh - nhục trong cuộc sống hôn nhân, từ đó hướng tới một gia đình hạnh phúc, từ đó xã hội cũng ổn định, chính là như thế!” Anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
“….” Thật đúng là chuyện gì cũng có thể nói! Cô véo nhẹ vào eo anh, “Nói lung tung!”
“Anh không nói bừa nha!” Anh ôm cô chặt hơn, bắt đầu phân tích cho cô nghe, “Tám điều bao gồm: Nghe lời vợ nói là vinh dự, không theo mệnh lệnh của vợ là hổ thẹn; nộp tài chính lên cho vợ là vinh dự, giữ tiền riêng là hổ thẹn; làm việc cho vợ là vinh dự, để vợ hầu hạ là hổ thẹn. Em nghĩ mà coi, nếu người đàn ông nào cũng nhớ những điều trên, nghe lời vợ mình, xã hội này có thể không ổn định sao? Mà xét đến những vấn đề hiện nay, vấn đề ‘Tiểu tam’ chính là mầm mống của các loại tai hoạ, nhất là với những người đàn ông không biết tự giáo huấn bản thân, em gái, anh không như thế, vợ, là thật đó!”
“……” Chẳng trách mà người đời nói, so với việc trêu chọc luật sư thì nên đi trêu tiểu quỷ thì hơn…… Nhưng là thật sao? Làm việc cho vợ là vinh dự? Để vợ hầu hạ là hổ thẹn? Cô thấy có gì đó sai sai…… Mà cũng lâu rồi không nói những chuyện như thế này….. Cô nghĩ nghĩ, vẽ vòng tròn trên ngực anh, “Nhưng không phải anh nói có tám điều sao? Còn thiếu hai thì phải?”
Anh cười hắc hắc, cúi sát vào tai cô: “Làm cho vợ ngày ngày ‘vui vẻ’ là vinh dự, không thoả mãn vợ là hổ thẹn. Cho nên, bây giờ anh phải cố gắng để không thất hổ thẹn……”
Cô bắt tay anh lại, “Đừng…….”
“Không phải em chưa thoả mãn sao? Điều này là nỗi sỉ nhục đối với anh! Anh không thể chịu đựng thêm nữa!”
“….. Đừng, thoả mãn! Em thoả mãn rồi! Anh ngủ đi!” Không được kích thích đàn ông, nhất là về vấn đề kia……..
Anh cười, thực ra anh không có ý định tiếp tục, cơ thể cô không khoẻ nên khả năng kiềm chế của anh cũng khá tốt.
Anh hôn cô, thở dài: “Vợ à, em phải ăn để béo…..”
“…..” Cho nên, anh là đang chê cô quá gầy yếu sao? Vấn đề này anh đã nói từ năm cô mười sáu tuổi, còn trêu ghẹo của cô thậm chí không bằng của anh…… Thật thế sao? Cô theo bản năng sờ sờ chỗ đó của anh…… Ừm… Quả nhiên không tệ……
Anh không nhịn được trước hành động của cô, cười thành tiếng: “Vợ à, em yên tâm đi, của em không được lớn anh cũng sẽ không ghét bỏ em…….” Anh nào dám ghét bỏ? Không biết có bao nhiêu con sói chằm chằm nhìn vào con thỏ của anh đâu……
Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện…….
Anh khẽ nói: “Em gái, anh vẫn tự hỏi sao hôm nay em chủ động như thế, là cố tình để trốn tránh đúng không? Nói, ai là Tiểu Suất Ca? Danh tính, nghề nghiệp, quốc tịch, giới tính, so đo cơ thể, khát quát về ngoài, báo cáo tất cả cho anh!”
“…..” Sao có thể trở lại chủ đề ‘Tiểu Suất Ca’ được rồi? Lại còn giới tính…. Anh hai cô không phải chưa tỉnh, mà là không thể tỉnh táo…….
“Này! Đừng có giả bộ ngủ! Trả lời anh!” Anh khẽ đẩy đẩy cô.
“Ừm…. Anh hai….. Em mệt…….” Cô buồn ngủ.
“Mệt? Sao lúc quấy anh lại không mệt? Bây giờ làm anh tỉnh giấc rồi thì mệt sao? Em đúng là xấu xa mà!” Không thể không có trách nhiệm như thế chứ?! Trong đầu anh lúc này chỉ còn tồn tại vấn đề mang tên ‘Tiểu Suất Ca’ kia, cô muốn anh mất ngủ sao? “Em gái…….”
“Ưm? Anh hai đi ngủ……”
“Không ngủ! Em không nói anh không ngủ!”
“Anh hai, ‘Nghe lời vợ nói là vinh dự, không theo mệnh lệnh của vợ là hổ thẹn’…..” Cô nhắm mắt nhẹ nhàng nói.
“……” Anh phát hiện, từ năm mười tám tuổi anh đã có sở thích ‘mua đá buộc chân mình’, ví dụ như bản 30 điều không một quyền lợi, hay như chính lúc này…..
“Vợ à……” Anh chỉ còn chiêu cuối cùng: Đáng thương…..
Đột nhiên một ngón tay nhỏ nhắn mềm mại chặn trước môi anh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa đêm thanh tĩnh: “Ưm….”
Lúc này không còn là chiêu bài nữa, anh thực sự thấy tội nghiệp cho chính mình, tự giác ngậm miệng……
Nếu Diệp Thanh Hòa thấy được dáng vẻ này của anh, nhất định sẽ tan chảy, nhưng cô không phát hiện, giữa không gian yên tính, chỉ có một bờ môi khẽ nâng lên.
Đêm yên tĩnh. Không mộng mị.
Đêm nay, cô ngủ rất yên bình.
Một người khác thì hoàn toàn khác, trong đầu vẫn là ‘Tiểu Suất Ca’……..
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ngày hôm sau, lúc Kiều Tư ra khỏi phòng Diệp Thanh Hòa vẫn đang ngủ, khắp căn nhà là tiếng làm bếp, còn có tiếng huýt sáo khe khẽ, và đặc biệt là mùi dầu khói.
Kiều Tư đi vào bếp, thấy anh hai của Diệp Thanh Hòa đang rất bận rộn, máy hút khói không mở, quả nhiên là nguyên nhân căn nhà đầy mùi khói……
“Tiêu Y Đình, anh chăm chỉ quá nha!” Kiều Tư cũng không định vạch trần anh.
“Buổi sáng tốt lành!” Xem ra rất vui vẻ, “Không có gì, đây không tính là chăm chỉ, chuyện như này tôi làm mười mấy năm rồi.”
“Mười mấy năm?” Kiều Tư bị nghẹn cười đến mức ho khan, nhìn xuống sàn nhà tràn trề nước, trong đầu không thể không nghi hoặc.
“Đúng thế! Tôi và em gái ở cùng nhau mười mấy năm, đều là một tay tôi chăm sóc em ấy! Giặt quần áo, nấu cơm, cùng luyện chữ, chở đi học, tất cả đều là tôi làm cho em ấy! Tôi nói cho cô biết, không ai có thể chăm sóc cô ấy như tôi đâu, kể cả cô! Cô ấy rời xa tôi là không thể tự chăm sóc cho mình được……..”
“À?.....” Kiều Tư khẽ liếc qua quả trứng ốp lết của anh, không hề có chút màu vàng…….
“Sao? Cô không tin?” Anh nhanh chóng lật trứng, mặt còn lại không sớm thì muộn cũng sẽ thành màu đen……
“Không phải……. Không phải….. Tuyệt đối không phải…… Chỉ là tôi…. thấy bội phục…….” Kiều Tư cười ha ha.
“Bội phục tôi?” Anh đắc ý nhướng nhướng mày, “Vì thế, trong lòng cô ấy, không ai có thể bằng tôi!”
Kiều Tư tiếp tục cười ha ha, người cô bội phục là Diệp Thanh Hòa mới đúng, có thể sáng nào cũng ăn như thế kia, khó trách người lúc nào cũng gầy yếu…….
“Cho nên…… cô Kiều Tư,cái người Tiểu Suất Ca kia là ai vậy?” Rõ ràng hai chuyện không liên quan nhưng anh lại chuyển thành quan hệ nhân quả.
“Hả?” Kiều Tư vẫn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt vẫn tập trung vào quả trứng ốp lết-màu-đen, theo bản năng trả lời câu hỏi của anh, “Tiểu Suất Ca á…… Tiểu Suất Ca là một anh chàng người Mĩ, đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, luôn đối xử tốt với Thanh Hòa, cái gì tốt đều dành cho cô ấy….. từ trang sức đến đồ chơi to nhỏ, chỉ cần anh ấy bắt gặp là mua cho Thanh Hòa, lại hay đều là thứ cô ấy thích!”
“…..” Tay anh run run, dầu bắn lên tay cũng không còn cảm giác, anh cắn răng cười, “Thanh Hòa nhà chúng tôi có một thói quen tốt, nếu là thứ tuỳ tiện người lạ đưa em ấy sẽ không lấy, trừ phi là của tôi!”
“Không phải……” Kiều Tư mở to mắt, lại thêm một quả trứng nữa bị anh biến thành màu đen, cô có chút uể oải lạnh lẽo, “Thanh Hòa thân với Tiểu Suất Ca đó, anh ấy còn biết nấu ăn, không chỉ Thanh Hòa mà tôi cũng rất thích đồ ăn anh ấy làm……” Nói đến đây, cô lại thêm đau lòng cho hai quả trứng đáng thương, “Tiêu Y Đình…… Chuyện này…… Anh không cần quan tâm bữa sáng của tôi đâu….. Chút nữa tôi sẽ tự lo….. Ôi, muộn rồi! Tôi đi ngay đây…. Tôi rất muốn tự mình khám phá đồ ăn Bắc Kinh nha…. Gặp lại sau…. Tôi đi trước!”
Kiều Tư vừa xoay người định trốn chạy liền thấy Diệp Thanh Hòa đã đứng ở cửa từ lúc nào, đi đến bên cạnh cô thầm thể hiện sự cảm thông: “Thanh Hòa, Honey này của cậu không thể bằng Tiểu Suất Ca…..”
Mặc dù chỉ chứng kiến một chuyện nhưng Kiều Tư có linh cảm rất xấu……….
Lại nghĩ đến Diệp Thanh Hòa sắp phải ăn chỗ đồ ăn kia, nhịn không được vỗ vỗ vai cô an ủi: “Gặp lại sau, bảo trọng……..”
Tiêu Y Đình cũng đã phát hiện ra cô, xoay người lại cười ha ha: “Em dậy rồi sao?”
Cô hờ hững đi đến chỗ anh.
, di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Chảo đã cháy đen.
Anh kinh hãi: “Cháy! Cháy! Hỏng mất rồi!” Nói đoạn đưa tay với lấy ấm nước đang đun tính dập lửa.
Cô vẫn bình tĩnh, khẽ liếc nhìn ổ điện, phích cắm vẫn nằm yên đó……..
Lửa không quá lớn nên nhanh chóng bị dặp tắt, anh đứng lại đó nhìn trân trối: “Em gái….. Em gái…. Bữa sáng…..”
Diệp Thanh Hòa không đáp lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh thảm cảnh nhiều năm trước…..
“Anh hai, anh nhớ kĩ, chảo đang cháy không được dùng nước để dập….” Cô cầm lại ấm nước từ tay anh, tiện tay tiễn ‘đống uể oải’ của anh vào thùng rác.
“Chỗ này, anh…….” Dù sao cũng là tâm huyết cả sáng nay của anh, mặc dù có hơi……..
Cô không nói gì anh, đưa chổi về phía anh: “Dọn dẹp nền trước đã.”
Anh im lặng nhận lấy, bắt đầu lauquét.
Còn cô lấy trứng mới từ trong tủ ra, bắt đầu ốp, từ từ nói: “Em nghe được anh nói anh từ nhỏ đã chăm sóc cho em.”
“Hả?” Tay anh có chút cứng ngắc.
“Còn nữa….. Em ăn cơm anh nấu mà lớn lên…..”
“Chuyện này, em gái, anh…….”
“Còn, quần áo của hai người đều là anh giặt……”
“Ha ha……”
“Cả chuyện luyện chữ…….”
“Ha ha….. Em gái, không phải…….”
Trứng nhanh chóng được ốp hoàn hảo, bày ra đĩa vô cùng bắt mắt.
“Chuyện chở đi học, làm bữa sáng……” Cô tiện tay mở nồi cháo trên bếp ra, cháo bên trong chỗ đặc chỗ loãng, mơ hồ còn thấy được hình dáng nguyên vẹn của hạt gạo……..
Cô đậy lại, lấy đậu nành bắt đầu say sữa đậu nành.
“Em gái, em đừng như thế, chỉ là……” Cô cũng không nên nói hết ra như thế chứ……
“Em biết.” Cô bật máy say xong liền đi làm chuyện khác,
“Em gái, cái người Tiểu Suất Ca kia……” Anh dừng việc quét dọn, đuổi theo bóng lưng cô.
Không ai để ý anh……..
Anh uỷ khuất quay lại quét dọn……
Bữa sáng: trứng ốp, sữa đậu nành, rau trộn, còn có cháo anh nấu.
Không có gì bất thường, hai người cùng nhau ăn sáng.
Anh hào hứng nếm thử cháo mình nấu……..
Cũng may…… Anh không giữ Kiều Tư lại ăn sáng……
Anh nhìn lên cô, vẻ mặt không chút thay đổi, bát cháo trước mặt cô cứ thế vơi dần………
“Em gái, hay là đừng ăn nữa…..” Thực sự rất khó ăn…..
“Không sao hết, vẫn có thể nuốt xuống được. Lần đầu tiên đã được như thế là tốt rồi!” Cô vui vẻ đánh giá.
“Thật sao?” Có được sự khích lệ của cô khiến anh vui biết bao.
“Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất là nấu quá nhiều.”
“Cho nên?”
“Cho nên, buổi sáng ăn không hết chúng ta sẽ đóng hộp mang đến văn phòng, coi như cơm trưa. Ừm, uống nhiều cháo rất tốt, có lợi cho tiêu hoá.” Cô đứng dậy lấy hộp cho anh.
Anh bị sặc sữa đậu.
Cuối cùng anh cũng hiểu được, vì sao linh cảm xấu được gọi là linh cảm xấu, nhất thời anh cảm thấy cả cuộc đời đều là màu đen………
Bình luận truyện