Lùng Bắt Tim Em

Chương 2



Nữ nhân đang yêu, trên khuôn mặt thường lộ rõ vẻ tươi cười hạnh phúc ! Y Nhu cũng không khác gì hơn, từ khi nhận lời làm bạn gái của Thạc Ngạn, nàng rất hay cười. Nghĩ đến anh, nàng lại không giấu được cảm giác ngọt ngào cùng niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, bất giác lại nở nụ cười.

“ Ngươi đang yêu ! ” Tú Khanh đột nhiên ở đâu chui ra, kêu to.

Đang chìm trong những suy nghĩ vu vơ, bị Tú Khanh đột nhiên kêu to như vậy bên tai, nàng không tránh khỏi một phen giật mình hoảng hốt. Các đồng học khác đều chuyển ánh mắt hiếu kì nhìn sang phía bọn nàng. Y Nhu vội vàng nở một nụ cười ngượng ngùng với các bạn khác rồi quay đầu về phía Tú Khanh:

“ Ngươi đang nói bậy gì đó ? Nhỏ giọng thôi ! ” Đè thấp âm lượng, nàng gấp đến độ đưa tay ra che miệng Tú Khanh lại.

“ Vô duyên vô cớ ngửa mặt lên trần nhà cười, không phải yêu thì là gì ? ”

Khuôn mặt nàng thoáng cái đã ửng hồng. “ Mới giành được ít vinh quang lúc vận động, bộ không được sao ? ”

“ Di, bất quá … mặt ngươi trông như ra nắng một hồi lâu rồi nha ! ”

“ Ngươi dám giễu cợt ta, xem ta xử lí ngươi như thế nào !! ”

Hai cái nữ hài vui vẻ cười đùa nhau, lúc sau Tú Khanh chịu không nổi, giơ tay đầu hàng hướng Y Nhu hỏi: “ Được rồi, được rồi, ta thua ! Mau nói ta biết, nam nhân may mắn kia là ai ? ”

Y Nhu xấu hổ, mặt đỏ ửng lên ! Giống như những nữ nhân đang yêu khác tự thuật tình cảm lưu luyến bấy lâu. Hạnh phúc là tình cảm chờ mong bấy lâu, giờ đã đơm hoa kết trái. Nghĩ đến nụ hôn đầu tiên tối hôm qua, đến giờ vẫn làm cho tim nàng loạn nhịp mãi không thôi.

Nhưng là, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến trong lòng nàng cũng sinh ra ít nhiều bất an. Nàng đem nỗi bất an trong lòng nói với Tú Khanh.

“ Ai nha, đó cũng là chuyện bình thường thôi, nữ tử khi vừa mới yêu luôn cảm thấy bất an, sợ mất đi người mình yêu, đó cũng là chuyện bình thường thôi, yên tâm đi ! ”

“ Không, ta sẽ lo lắng là vì … Trước đây mỗi lần có người muốn theo đuổi , ta còn chưa kịp nói rõ tình cảm của mình, đối phương đã mạc danh kì diệu ly khai, ta thường nghĩ, phải chăng là bản thân mình có điểm gì đó không tốt. ”

“ Ngươi là chỉ … Lâm Vũ Phàm ? ” Mối tình đầu của Y Nhu là hồi còn học Trung học , người kia là một nam sinh anh tuấn, bướng bỉnh, không có việc gì làm liền đem tình cảm của Y Nhu ra trêu đùa.

“ Ân. ” Suy nghĩ của Y Nhu một lần nữa bị kéo về con người trong sáng, ngây thơ của những năm tháng trung học. Hồi ấy, Lâm Vũ Phàm là nam hài mà nàng ái mộ nhất, hắn thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng, lại thường thích đâud võ mồm với nàng, nhưng là sự hài hước cùng vẻ sáng sủa của hắn luôn thu hút rất nhiều nữ đồng học [ có ai k hiểu k nhỉ ] , lẽ đương nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của nàng. Chính là, Lâm Vũ Phàm lần đầu viết thư hẹn nàng, nói có chuyện muốn nói với nàng, thế nhưng sau đó lại không thấy tăm hơi hắn đâu.

Tú Khanh nhớ lại, “ Nghe bạn bè đồn rằng, cả nhà hắn đột nhiên xuất ngoại, tựa hồ có liên quan đến vấn đề tài chính.”

“ Phải không ? Nhưng là hắn ngay cả một lời cáo biệt cũng không nói. Mà cũng không chỉ có hắn, kế tiếp sau đó, phàm là nam sinh có ý theo đuổi ta, cuối cùng đều là chung một kết cục, mọi thứ chưa kịp bắt đầu đã liền vội kết thúc, e là … Là ta không tốt, đem bọn họ dọa chạy. ”

“ Đừng có mà nghĩ lung tung, là bọn hắn có mắt không tròng. Nam sinh hiện tại tư tưỏng đều không đủ trưởng thành, đối nữ sinh cũng không có gì rõ ràng, chẳng có lấy một chút ổn trọng khiến người ta có cảm giác an toàn, ấy vậy nên mới cô phụ mối tình đầu đẹp đẽ của cả đời mình. ”

Có lẽ đúng là như vậy đi, nghe được những lời nói của Tú Khanh, Y Nhu như phần nào trút được nỗi bất an trong lòng, lại mỉm cười rạng rỡ. Thạc Ngạn là nam nhân tốt, cũng là một người rất kiên định, cùng anh ất ở một chỗ cảm giác rất an toàn. Tin tưởng rằng, mối tình này nhất định sẽ có một kết cục viên mãn.

Sau giờ tan học, Thạc Ngạn hẹn nàng cùng đi ăn tối. Nàng vụng trộm kiểm tra xem bộ dạng mình đã ổn chưa, nàng sợ sẽ có điểm không hợp ý đối phương.

“ Có chuyện gì vui sao ? ” Thạc Ngạn thưởng thức nét cười như xuân phong trên khuôn mặt nàng.

“ Không có gì ạ ! ”

Anh thu hết dũng khí cầm lấy tay của nàng. Y Nhu một chút cự tuyệt hành vi của anh cũng không có. Nguyên lai hai người cùng ai mộ lẫn nhau, sau một năm liền có bước tiến triển nhanh chóng như ngày hôm nay. Nàng vụng trộm đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt người yêu, tựa như một thiếu nữ chưa từng biết đến mùi vị tình yêu, đắm mình trong sự dễ chịu, ngọt ngào mà tình yêu mang đến, tin tưởng về sau, mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi.

-…-…-…-…-…-…-…-

Hào Quốc xí nghiệp, văn phòng chủ tịch.

Đường Hoàng lưu luyến, si mê ngắm nhìn nụ cười của người con gái trong ảnh. Nét cười kia vẫn như vậy, nồng nhiệt mà say đắm lòng người, thế nhưng nụ cười ấy lại là vì một người con trai khác mà hé lộ, nghĩ đến đây, ánh mắt si luyến ấy phút chốc trở lên hừng hừng lửa ghen tị cùng tức giận.

Chuy Thạc Ngạn, con trai độc nhất của một gia đình, trong đó phụ thân kinh doanh một nhà xưởng nhỏ, mẫu thân là bà nội trợ trong gia đình.

Không cần tốn nhiều công sức tìm hiểu, tư liệu gia đình người này đã rành mạch nằm trên bàn làm việc của chủ tịch xí nghiệp Hào Quốc – Đường Hoàng. Đồng thời bên cạnh đó cũng là một bản tư liệu đầy đủ và chi tiết nhược điểm của người có tên Chuy Thạc Ngạn.

Đường Hoàng mặt không đổi sắc, đem tư liệu để lại lên bàn, điểm điểm điếu thuốc, một bên đối Thạch Đồng lạnh lùng mở miệng. “ Làm cho hắn phải rời khỏi Đài Loan, thuận tiện an bài một cai nữ nhân gả cho hắn .”

“ Tuân mệnh.” Thạch Đồng cung kính cúi người tiếp nhận chỉ thị, rồi xoay người đi ra. Đồng thời trong suy nghĩ ý thức được một việc, ba năm. Tình cảm của lão bản đối nữ hài kia ba năm qua chưa hề suy giảm một phân. Bất quá, đây không phải là chuyện mà hắn có thể hỏi đến.

Theo đại môn [ cửa lớn ] dần đóng lại, lưu lại một mình Đường Hoàng trong căn phòng rộng lớn. Hắn lại si ngốc nhìn giai nhân trong ảnh. Khuôn mặt đỏ bừng cùng nụ cười rạng rỡ như say đắm trong tình yêu làm hắn ghen tị phát cuồng nhưng cũng đồng thời khiến hắn mê luyến không thuốc nào cứu chữa được. [ Py : A ý tị là vì chị ấy cười với người khác đó mà, a đáng yêu quá đy mất, mức độ ái mộ Đường ca của Py lại tăng thêm 1 nấc =)) ]

Hắn thề, một ngày nào đó hắn sẽ khiến người con gái trong ảnh vì hắn mà nở nụ cười còn rạng rỡ, nồng nhiệt hơn bây giờ. Bất quá khi nàng biết người yêu sắp phải rời xa nàng, thậm chí còn cưới nữ nhân khác làm vợ, nàng tất sẽ thương tâm mà rơi lệ. Đây cũng không phải là điều hắn mong muốn.

“ Tha thứ cho ta, Y Nhu … ” Si ngốc nhìn nhân nhi khả ái trong ảnh, vì đến được với nàng, hắn không thể không tiếp tục sử dụng thủ đoạn. Tất cả mọi chuyện chỉ đơn giản vì hắn yêu nàng.

-…-…-…-…-…-…-…-

Gần đây, thái độ của Thạc Ngạn có chuyển biến rất lớn, anh thường xuyên trầm tư, tựa hồ trong lòng có tâm sự, cùng Y Nhu liên lạc ngày càng ít, đến cuối cùng thì mất hẳn liên lạc.

Tình yêu lại một lần nữa dần rời xa nàng. Hôm nay là ngày thứ mười bốn, đã hai tuần trôi qua, Y Nhu không gặp anh. Điện thoại cũng không liên lạc được, cũng không biết anh ấy có chuyện gì, tâm tình Y Nhu thủy chunng rầu rĩ, không vui.

Tình huống tương tự lại một lần nữa tái diễn. Tình cảnh như đối với mốt tình đầu thời trung học của ba năm trước hoàn toàn giống như bây giờ. Thật vất vả mới có chút tiến triển, đối phương lại biệt lai vô dạng, mất đi tin tức. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ?

Lo lắng cùng bất an, cước bộ của nàng không biết từ lúc nào đã dừng lại trước cổng nhà Thạc Ngạn, mang một tâm trạng bất an giữ hạ chuông cửa. Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt giống nhau như đúc làm người ta liếc mắt một cái cũng biết người này là mẫu thân của Thạc Ngạn.

“ Bá mẫu, ngài hảo ! Cháu là Y Nhu … Là bằng hữu của Thạc Ngạn. ” Quan hệ của bọn họ bố mẹ của Thạc Ngạn chưa biết.

Đối phương cao thấp đánh giá nàng một phen, nữ tử đêm hôm khuya khoắt lại tìm đến nhà một nam nhân, hẳn nhiên cũng không phải là cái dạng tốt đẹp gì, suy nghĩ thế nào bà cũng biểu hiện ra mặt luôn thế ấy. Người phụ nữ trung niên nói : “ Thạc Ngạn đã đi ngủ rồi, trễ thế này ngươi còn muốn gặp con trai ta, chắc là cũng có chuyện, đã trễ thế này, ngươi có muốn ta nhắn lại điều gì cho nó không ? ”

“ Vậy thì … Cháu lần khác lại gọi điện thoại cho anh ấy. Thực xin lỗi bá mẫu, đã quấy rầy rồi.” Nàng hiểu ánh mắt kia nhìn nàng với suy nghĩ gì, đêm đã khuya còn chạy tới nhà nam nhân, hành vi đó luôn là hành vi không đứng đắn. Trong lòng nàng lúc này bộn bề cảm xúc.

Tìm không ra Thạc Ngạn, chính là do dự không biết nên làm thế nào cho phải, Y Nhu thở dài thoáng nhìn ra xa, chợt nàng thấy một đôi nam nữ đang đi gần về phía nàng. Mà nam nhân kia cũng thực không xa lạ với nàng, đó đúng là Chuy Thạc Ngạn.

Ánh mắt hai người giao nhau, Y Nhu không dám tin vào hai mắt của mình, mà Thạc Ngạn tựa hồ có lẽ không nghĩ nàng sẽ tìm đến nhà.. Này một màn khiến đôi bên tim đập , chân run. Hết thảy tình huống phát sinh một cách đột nhiên, làm cho hai người vì thế mà sững sờ, đứng yên, bất động tại chỗ.

Nữ nhân kia đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí ngưng trọng giữa đôi bên : “ Nàng là ai ? ”

“ Em vào trước đi. ”

Nữ nhân cảm giác được bầu không khí bất thường giữa hai người, bất quá, nàng tràn đầy tự tin vào bản thân, ở trước cửa ra vào, thân mật ghé đầu đến bên tai Thạc Ngạn, nhỏ nhẹ thì thầm : “ Em chờ anh, ân ? ” Mặc dù thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để Y Nhu nghe được.

Thạc Ngạn gật đầu, chờ nàng tiến vào nhà, khép cửa lại, ánh mắt mới hướng về phía Y Nhu, tình thế lúc này kỳ thực vừa xấu hổ, lại vừa khó xử.

“ Tất cả những chuyện này là như thế nào ? ” Y Nhu lên tiếng trước phá vỡ không khí trầm mặc, cô có quyền được biết nguyên nhân.

“ Thực xin lỗi. ”

“ Cái em muốn không phải là lời xin lỗi này, vì sao nhiều ngày như vậy không thấy mặt anh ?”

“ Anh vẫn muốn hướng em nói rõ ràng mọi chuyện … nhưng lại sợ sẽ làm tổn thương đến em . ”

“ Hiện tại không tính là đang tổn thương sao ? Nói cho em biết, giữa anh với nàng đã có chuyện gì xảy ra ? ”

“ Y Nhu, sự tình không phải là giống như em nghĩ đâu. ”

“ Trả lời câu hỏi của em đi ! ” Chưa bao giờ biểu tình cùng ngữ khí của nàng lại có thể kiên quyết đến như vậy. Thạc Ngạn ngây ngẩn cả người, đem câu trả lời mà đang lẽ không nên nói ra lúc này : “ Nàng … Chúng ta sắp kết hôn.”

Đáp án thực sự như một cú đấm, thụi thẳng vàp lòng nàng. “ Đi qua một năm, chính là trò chơi này sao ? Cùng ta ở cùng một chỗ chẳng lẽ là hành vi cao hứng nhất thời của ngươi ? ”

“ Không, tất cả những gì anh đã nói với em đều là sự thật. ”

“ Thế chuyện kết hôn kia là vì sao ? Thạc Ngạn, em phải biết chân tướng. ”

“ Nàng … hoài hài tử của ta …”

Cảm giác khiếp sợ tràn ngập toàn thân, cho dù dùng bốn chữ “ Sét đánh giữa trời quang” có lẽ cũng không đủ để hình dung tâm tình hiện tại của nàng. Từng là nam nhân mà nàng hết lòng tin tưởng, chỗ dựa vững chắc mà nàng có thể dựa vào, thế nhưng chính nam nhân này lại đang phản bội lòng tin của nàng ! Y Nhu ngơ ngác nhìn hắn.

“ Y Nhu – ”

Không có những lời trách cứ, không có những giọt nước mắt, có chăng chỉ là một cõi lòng đã chết lặng, Y Nhu không nói thêm gì chỉ xoay người rời đi.

Phản ứng của nàng khiến Thạc Ngạn sợ hãi ! Vội vàng chạy đến trước mặt nàng. “ Em hãy nghe anh nói đã ! ”

“ Tránh ra ! ” Nàng lạnh nhạt nói.

“ Ta không còn cách nào khác. Y Nhu, nhà xưởng của phụ thân ta xảy ra vấn đề, chất lượng sản phẩm ảnh hưởng nghiêm trọng, đã đến mức không thể chống đỡ được, nữ nhân kia … Là nữ nhi của bằng hữu phụ thân ta, bằng hữu đó nguyện ý cứu trợ về tài chính vô thời hạn, giúp phụ thân ta đến hải ngoại một lần nữa thiếp lập nhà xưởng, chỉ là có một điều kiện là ta phải cưới nữ nhi của ông, ta là không có sự lựa chọn nào khác. ”

“ Anh vì sao không nói cho em biết trước ? ”

“ Nói cho em thì sẽ giải quyết được vấn đề sao ? Chính là gia tăng nỗi khổ cho em mà thôi, em không giúp được gì cho anh đâu ! ”

“ Ta không giúp gì được cho ngươi, vậy nên ngươi liền quyết định di tình biệt luyến, cùng nữ nhân kia hoài hài tử. Chuy Thạc Ngạn, làm việc gì cũng phải có trình tự trước sau, đừng đổ lỗi tất cả cho hoàn cảnh gia đình ngươi, Ngươi có dám nói với ta ngươi đối với nữ nhân kia không hề có một chút động tâm ? ” Tuy rằng nàng chỉ nhìn qua nữ nhân kia một cái, nhưng nàng hiểu được, nữ nhân kia phi thường khả ái, nàng thực hoài nghi động cơ của Thạc Ngạn.

Hắn có chút chột dạ, nhưng cũng bình tĩnh tiếp lời : “ Em muốn anh phải làm sao bây giờ ? ”

“ Ta sẽ không yêu cầu gì ở ngươi, hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc.”

Nàng mất mát xoay người rời đi, có lẽ tình cảm của Thạc Ngạn đối với nàng còn vẹn nguyên, nhưng nàng không thể cho phép ở nơi nào đó trong lòng hắn phản bội lại tình yêu của nàng.

Nàng muốn khóc, nhưng lại không khóc được. Nguyên lai con người khi ở trong thời điểm thương tâm thất vọng như thế này, ngay cả nước mắt có lẽ cũng không chảy ra được.

Y Nhu cô đơn, lẻ loi chậm rãi trở về nhà, mới vào đến cửa liền nghe tiếng đệ đệ kêu to, nàng vội chạy vào nhà, thẳng đến khi trông thấy phụ thân đang thống khổ té trên mặt đất, tay đỡ lấy ngực, bộ dáng thập phần đau đớn. Nàng vội lấy lại tinh thần, dự tình phát sinh một cách quá mức đột ngột làm cho nàng không thể suy nghĩ gì nhiều, lập tức đem phụ thân tới bệnh viện.

Phụ thân phải tạm thời nạm viện quan sát. Trong nhà trọ có lẽ tạm thời đình chỉ mua bán. Đối với Y Nhu mà nói, trọng trách trong nhà quá nặng nề, ban ngày phải đến bệnh viện chiếu cố cho phụ thân, buổi tối phải đi làm thêm, trường học tạm thời gác sang một bên, không đi.

Về đến nhà đã là 12h đêm, thiếu bóng dáng phụ thân đứng trước cửa hàng, tổng cảm thấy thật trống vắng.

Bóng đêm thê lương luôn tạo cho con người ta cảm giác cô độc. Bị Thạc Ngạn làm cho thương tổn, cảm giác đau lòng mơ hồ làm cho hốc mắt nàng cay cay, nàng nhịn xuống không thèm nghĩ đến nữa. Hiện tại, việc nàng cần phải làm không phải là ngồi đây khóc lóc, đau thương.

Thanh âm chuông cửa vag lên một hồi làm gián đoạn dòng suy nghĩ của nàng. Đã trễ thế này, còn ai sẽ đến thăm hỏi ?

Nàng mở cửa ra, nhìn người đến ngoài ý muốn, Đường Hoàng.

“ Đường đại ca ! ”

“ Ta vừa vặn đi qua thấy trong nhà trọ còn sáng đèn , định tới đây nhìn xem có chuyện gì không ! Sẽ không phải là đã quấy rầy đến cô chứ ? ”

“ Không có … ”

“ Cô có tâm sự ? ”

Nàng lắc đầu.

Hắn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nàng, nhìn thật kĩ. “ Cô đã khóc ? ” Hành động này có chút ám muôi, nàng sợ hãi muốn né tránh, bất quá Đường Hoàng cũng không cho nàng cơ hội, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, cái nhìn thăm dò tìm đường thâm nhập lòng nàng.

“ Có ai khi dễ cô sao, nói cho ta biết.”

“ Ta không sao, chỉ là ngủ không đủ mà thôi.”

“ Lần đầu nhìn thấy cô, ta liền hiểu được cô là cái nữ hài luôn lạc quan vui vẻ, trừ phi bị một chuyện gì đó làm tổn thương sâu sắc, còn không cô sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Nhất định là có người tổn thương tâm của cô. ”

“ Không có. ” Đôi mắt nàng lại một lần nữa đỏ lên, hốc mắt có chút cay cay …

“ Cùng bạn trai cãi nhau ? ”

Ba chữ bạn trai khiến lòng nàng đau nhói. Nàng không thể trả lời câu hỏi của Đường Hoàng, nàng sợ lời vừa ra khỏi miệng lệ cũng sẽ theo đó mà trào dâng ra khỏi hốc mắt.

Đôi mắt lợi hại của Đường Hoàng thoáng chốc đã nhận ra nét đau khổ bên dưới đáy mắt xinh đẹp của nàng. Anh vội chuyển đề tài, hỏi : “ Mấy ngày nay không thấy tiệm các cô buôn bán gì, phải hay không trong nhà xảy ra chuyện ? Phụ thân cô đâu ? Bá phụ không được khỏe à ? ” [ Trong chương này có nhiều đoạn Py cứ đổi cách gọi, rồi cách xưng hô, … là nhằm phù hợp với tình tiết của chuyện, mong mọi người không bị lẫn a~ ]

Y Nhu lại một lần nữa nhịn không được, nước mắt thương tâm, cùng đau lòng, còn có chút cảm động lặng lẽ tuôn rơi. Sự ôn nhu cùng quan tâm, lo lắng của Đường Hoàng khiến nàng thực sự rất cảm động.

Nhìn thân hình mảnh mai khẽ run rẩy của nàng, Đường Hoàng khẽ cau mày. Anh chưa từng nghĩ những giọt nước mắt của nàng lại có thể lay động được cái tâm băng lãnh của anh . Anh rất xấu xa, chính anh đã khiến nàng phải đau khổ, thương tâm, nhưng cũng thật may mắn, nàng không bị người khác cướp đi. Mỗi giọt lệ của nàng như một nhát dao đâm sâu vào lòng anh, khiến anh mãi đau đớn khôn nguôi. Chỉ cần có thể khiến nàng ngừng rơi lệ, nở nụ cười trở lại, anh nguyện đem hết khả năng của bản thân ra, cho dù có phải hái sao trên trời, anh cũng cam tâm tình nguyện, miễn sao nàng đừng thương tâm như bây giờ.

“ Y Nhu … ” Siết thật chặt lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy của nàng, Đường Hoàng rốt cuộc không giấu giếm được tình yêu thầm kín trong nhiều năm qua.

Nâng lệ nhan của nàng lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nàng.

Một cỗ nhiệt khí dâng lên trong tâm trí Y Nhu, nàng kinh ngạc đem hai tay theo môi cùng lui lại, hắn … Hắn đối nàng làm cái gì vậy ?

“ Ta yêu ngươi Y Nhu, gả cho ta được không ? ” Anh thật sự không thể giấu nổi tình cảm của mình với nàng được nữa.

Lời thổ lộ bất ngờ này làm nàng không có kịp chuẩn bị tâm lý, trước nay hắn đối xử với nàng như một vị đại ca ca, như thế nào hắn lại có thể coi trọng nàng như vậy ?

“Thực xin lỗi. Những chuyện này đến thật bất ngờ , ta …”

“ Ngươi có thể không cần ngay lập tức phải trả lời ta. Ta chỉ cầu được ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho ngươi, ta cũng sẽ không giống những nam nhân khác phụ tấm lòng của ngươi . ”

“ Thực xin lỗi, ta … Vẫn là không được ! Ngươi vĩ đại như vậy, hơn nữa chúng ta mới quen biết nhau chưa lâu, đối với ngươi hiểu biết của ta cũng không nhiều lắm.”

“ Ta hiểu, ta không đòi hỏi gì nhiều, ta chỉ mong ngươi sẽ cho ta một cơ hội.”

“ Ta chỉ xem ngươi như đại ca mà đối đãi thôi .”

“ Ta không cần ngươi đem ta làm đại ca ca, ta muốn ngươi cho ta một cơ hội trở thành nam nhân của ngươi. ”

Những lời nói thất thố của anh thực sự dọa đến nàng.

“ Đường đại ca ? ”

“ Thực xin lỗi ! E rằng hiện tại không phải là lúc nói đến chuyện này, bất quá thỉnh ngươi đừng có cự tuyệt ta được không ? ” Anh từng bước tiến lại gần nàng, đem nàng vây trong một tiểu phương thiên địa [ khoảng không gian nhỏ, chật hẹp] .

Y Nhu bị nét mặt chân thành của anh làm cho sợ hãi ! Nam nhân này yêu nàng, thậm chí còn hướng nàng cầu hôn, ấy vậy mà đối mặt với nhãn mâu hừng hực lửa tình của hắn, nàng lại cảm thấy có chút sợ hãi.

“ Ta cần thời gian. ”

“ Có thể nói cho ta biết là bao lâu không ? ” Anh vội vàng nắm lấy tay nàng, cũng là nắm chặt lấy tia hy vọng mong manh mà nàng đã trao ra.

“ Đường đại ca, ngươi làm ta đau . ” Nàng cơ hồ khẽ rên rỉ cầu xin.

Phát hiện sự sợ hãi trong đôi mắt nàng, Đường Hoàng mới chợt bình tĩnh lại, bản thân anh đã quá vội vàng, lỗ mãng rồi. Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm chặt từ từ buồn lỏng, ngôn ngữ thực nhu hoà nói : “ Thực xin lỗi, ta đã quá lỗ mãng rồi, thực ta không muốn doạ ngươi sợ thế này. Nhưng là, ít ra bây giờ ngươi không được lo nghĩ nhiều chuyện quá, được chứ ? ”

Nàng gật đầu. “ Ta nghĩ mình nên đi ngủ. ” Không dám trực tiếp nhìn vào mắt anh.

Đường Hoàng bước ra cửa, trả lại không gian yễn tĩnh cho nàng. Sau khi chúc ngủ ngon rồi lặng lẽ rời đi, anh yên lặng ngồi trên xe, ngửa đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Vì sao mỗi lần vừa nhìn thấy nàng, anh lại không thể kiểm soát được lí trí như bình thường ? Cái cảm xúc môi chạm môi mới vừa xong vẫn còn lưu luyến trên môi, khiến anh không muốn ngừng lại. Khát vọng được ôm nàng trong vòng tay, những nụ hôn mãnh liệt , … tất cả như thiêu đốt tâm trí anh, so với quá khứ lại càng thêm mãnh liệt hơn.

Phụ thân ở bệnh viện bốn ngày sau đó thì xuất viện, bác sĩ dặn dò là không được để ông bị kích thích, càng không thể để cơ thể mệt mỏi. Y Nhu cuối cùng cũng yên tâm phần nào, nhưng vấn đề kinh tế của gia đình vẫn còn đang là vấn đề khiến nàng phải suy nghĩ nhiều. Khi nàng mở cửa, hoạt động kinh doanh lại bình thường cửa hàng tiện lợi, bạn tốt của nàng là Tú Khanh có lẽ sẽ đến hỗ trợ. Hào quốc xí nghiệp vẫn là khách hàng lớn nhất của tiệm, nhưng là Y Nhu cảm thấy sợ hãi khi gặp Đường Hoàng.

Từ sau đêm đó, Y Nhu cố tình tránh mặt hắn. Nàng hiểu được rằng hắn là cái nam nhân xuất chúng, bộ dáng lại vô cùng khôi ngô, tuấn tú ! Người như vậy, chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của biết bao cô gái đi.

Nhưng là nàng sợ hắn, có lẽ bởi vậy nên nàng mới nhờ Tú Khanh đưa cơm hộp đến Hào Quốc xí nghiệp.

Hôm nay, thời điểm chuẩn bị đóng cửa hàng, lúc nàng đang kiểm tra mỗi một chốt mở xem đã đóng hay chưa thì Đường Hoàng đột nhiên xuất hiện, làm nàng thực sợ hãi khi phải đối mặt với hắn.

“ Mấy ngày nay không có gặp cô. ” Mặc dù thái độ của hắn thực ôn nhu. nhưng là sự nồng nhiệt trong ánh mắt khiến người ta khó lòng chống đỡ được.

“ Phụ thân ta phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, người làm không đủ, cho nên …” Nàng vội vã che giấu vẻ chột dạ của mình.

“ Tôi có thể giúp cô. ”

“ Không, cám ơn anh, một mình tôi có thể đảm đương được. ” Trước đây nàng đã không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, từ sau khi hắn thổ lộ tâm ý, nàng lại càng không có dũng khí để nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nàng đang trốn hắn ! Nhận thức này đánh sâu vào tiềm thức của Đường Hoàng. Nhìn nàng toàn thân cứng ngắc, cùng một dáng vẻ không được tự nhiên, hắn không lại gần thêm nữa, mà chỉ dịu dàng nói: “ Phải vậy chứ ? Không có chuyện gì là tốt rồi, lần khác ta lại đến tìm cô. ”

Nàng không nói câu gì, ánh mắt vẫn thủy chung trốn chạy hắn. Thẳng đến khi hắn thật sự rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vụng trộm giương mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang rời đi.

Vì sao lại sợ hắn như vậy ? Nàng không thể nói rõ nguyên do vì sao, đối với hắn cảm xúc của nàng rất phức tạp. Điều duy nhất mà nàng chắc chắn, đó chính là sự áp lực; giác quan thứ sáu cho nàng biết, càng cách xa Đường Hoàng bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Hy vọng sau ngày hôm nay, hắn có thể đối nàng hết hy vọng. Vỗ về cánh môi bị hắn đoạt hôn, kia cảm giác ngang ngược vẫn còn lưu lại. Qua nụ hôn kia, nàng cảm nhận được rõ ràng tình cảm mãnh liệt của hắn đối nàng, có lẽ nàng sợ hắn chính là bởi điều này đi !

Mấy ngày nay, Hào Quốc xí nghiệp bị bao trùm trong một cỗ không khí nghiêm trọng. Nguyên nhân chính là thần sắc băng lãnh của chủ tịch, so với Diêm La còn dọa người hơn !!! [ Py: Chính xác !!!! Ai phát biểu câu này Py ném cho cái chocopice =)) Nhưng bình thường tính ảnh cũng đủ khủng bố dọa người rồi * thầm thì * ] Nhóm cấp dưới vừa trông thấy bộ dáng lãnh khốc vô tình kia của lão bản mình liền vội né thật xa, không dám lại gần. Nếu khôn ngoan thì thấy thần sắc đó của chủ tịch, tốt nhất đừng có dại gì mà đến quấy rầy.

Giờ phút này, người có thể thờ ơ tiếp cận hắn lại chỉ có duy nhất Thạch Đồng. Nhìn thấn sắc băng lãnh của lão bản, Thạch Đồng liền thở dài, nữ nhân kia thực có bản lĩnh, có thể dễ dàng khuấy đảo tâm tình cùng cảm xúc của lão bản.

“ Chuyện gì? ” Đường Hoàng trừng mắt nhìn người duy nhất không lẩn hắn mất dạng, ngược lại còn không sợ chết quan sát nét mặt của mình. Người bình thường vào lúc này sớm đã câm như hến rời khỏi văn phòng.

Thạch Đồng mặt không đổi sắc nhìn Đường Hoàng và nói : “ Ngài nên công tư phân minh, không nên để những cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Như vậy rất đễ phạm sai lầm, đối hình tượng của ngài trong công ty là không có được tốt. ”

“ Im miệng ! ” Hắn rống to.

Không có kinh hoàng, thất thố, Thạch Đồng vẫn đứng yên đó,nét mặt thực tự nhiên như chưa hề có chuyện gì.

Đường Hoàng có chút chật vật, tình cảm của Y Nhu khiến hắn lo lắng mãi không thôi. Thạch Đồng chính là chỉ nói ra sự thật mà thôi. Hắn xác thực Thạch Đồng nói không sai, hắn của bây giờ công tư cũng không phân biệt được, này thật không giống với tác phong trong quá khứ. Ở trong văn phòng bất an đi qua đi lại, hắn thế nhưng lại vì một nữ nhân mà đứng ngồi không yên.

Cưỡng chế lo lắng trong lòng, dần dần ổn định được cảm xúc, như là hạ một cái quyết tâm, nói: “ Không có gì ta muốn mà lại không chiếm được !! ”

“ Lão bản có gì chỉ thị ? ”

“ Gọi cho quản lí ngân hàng Cao Lăng, tạo áp lực khiến cho ông chủ của cửa hàng tiện lợi lão tham tiền kia phải rời đi. ”

“Làm như vậy chẳng phải sẽ đẩy cửa hàng tiện lợi đó vào tình cảnh khốn cùng hay sao ?”

Hắn trầm ngâm hồi lâu, đã chờ đợi nàng ba năm, hiện giờ đã không còn có thể chờ thêm được, nếu không thể có được nàng, kết quả này không phải sẽ làm cho hắn hội tức chết hay sao? Mặc kệ phải sử dụng đến thủ đoạn nào, hắn cũng sẽ không để nàng rời đi.

“ Ta muốn nàng phải cam tâm tình nguyện trở vào trong vòng ôm ấp của ta. ”

“ Thuộc hạ hiểu. ” Thạch Đồng lại thở dài, Xem ra lão bản đã sa lầy quá sâu trong vũng bùn tình cảm, không thể rút chân ra được.

-…-…-…-…-…-…-…-…-…-

Khóa đầu tiên ở trường học kết thúc, Y Nhu không trì hoãn thêm giây phút nào, một lòng thầm nghĩ muốn thật nhanh đào tẩu về nhà.

“ Y Nhu, ngươi thực sự không tham gia hoạt động ngoại khóa cuối tuần ở suối du lịch Sam Lâm sao ? ” Tú Khánh quấn quýt lấy nàng hỏi.

“Ân ta muốn ở nhà chiếu cố việc làm ăn buôn bán của cửa tiệm, cho nên … ”

“ Chỉ có một lần thôi, không tham gia thì sẽ rất tiếc đấy ! ”

“ Không được, phụ thân ta vừa mới xuất viện, ta không thể để ông vất vả hơn được, thực xin lỗi. Nguyên bản đã hai đứa đã hẹn sẽ cùng đi …”

“ Ai, được rồi. Ta cũng biết hoàn cảnh nhà ngươi mà. Tuy rằng thực đáng tiếc, nhưng là cũng không có biện pháp nào khác, bất quá nói cho ngươi biết một tin ! Ta không phải là người thất vọng nhất nếu ngươi không đi, thất vọng nhất sẽ là một đống lớn nam đồng học nha! ”

“Đừng có dụ dỗ ta ! ”

“ Là thật nha, lừa ngươi làm chi, ngươi không phát hiện ra đám nam sinh đó thôi, không dưng lại chạy tới dự thính, còn không phải là nhìn ngươi, lần này hai ban đến suối Sam Lâm cắm trại, ăn thịt nướng là nhằm tăng cường mối quan hệ hữu nghị, nghe nói đó là chủ ý của bọn hắn, trong đó người phụ trách hoạt động bên nam sinh cũng không tệ lắm đâu a ~ ”

“ Ngươi biết mà, ta không có tâm tình nào mà nghĩ đến chuyện tình cảm bây giờ.”

“ Vẫn còn để chuyện với Chuy Thạc Ngạn trong lòng à, quên cái tên vô tâm ấy đi, nếu không phải ngươi ngăn ta, ta thực muốn đánh hắn một trận.”

Y Nhu không nghĩ sẽ nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Thạc Ngạn, sự tổn thương vẫn in sâu trong tâm trí cùng nỗi đau không thể cất thành lời, tuy nhiên nàng không có thời gian cùng trí lực để đi nhớ lại đoạn tình cảm đã qua, trước mắt, tâm tư nàng đều để hết ở chuyện nhà.

“ Thôi, không nói chuyện tiếp nữa, ta phải mau trở về. Đối với ta, thứ gì cũng có thể mất đi, chỉ riêng gia đình là không thể, ba ba cùng tiểu Kiệt chính là chỗ dựa của ta. Ta hiện tại thầm nghĩ phải hảo hảo chăm sóc cùng bảo hộ bọn họ, cái gì cũng không có thời gian để để tâm đến. Thời gian không còn sớm, ta đi nha, bye !!!”

Nghĩ đến những người thân đang ở nhà, cước bộ nàng không khỏi có chút nhanh hơn. Thật muốn mau mau trở về nhà , cùng ba ba và tiểu Kiệt một nhà ba người vui vẻ trong căn nhà nhỏ, hôm nay nàng muốn nấu món ba ba thích ăn nhất, cá kho tàu cùng chắn sườn hầm.

Lòng của nàng thực thoải mái cùng thỏa mãn, tuyệt không nghĩ đến vận mệnh trớ trêu đùa bỡn số phận con người. Tâm tình sáng sủa không bao lâu, sẽ thấy tin dữ đột nhiên tìm đến, bao phủ tất cả dưới một tầng mây đen, u ám.

Bệnh tim của phụ thân một lần nữa lại tái phát, nguyên nhân là do chủ thuê nhà không có ý định tiếp tục kéo dài hợp đồng cho thuê, đem bán mảnh đất này cho một tập đoàn tài chính nào đó đang có ý định khai phá quy hoạch khu vực này. Đến khi thông tri gửi đến khiến cho phụ thân lo lắng hơn là tức giận. Số tiền trăm ngàn đi vay, rồi cửa hàng tiện lợi vất vả kinh dohắn bấy lâu giờ đây thoáng chốc hóa thành hư ảo, chính vì vậy khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu, cuối cùng thì vĩnh viễn từ biệt cõi đời.

Đã không còn phụ thân, cũng chẳng còn chỗ mưu sinh! Chưa bao giờ Y Nhu nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, vĩnh viễn mất đi tất cả mọi thứ.

Nàng không thể tiếp nhận được sự thật này, phụ thân đã theo bước mẫu thân rời bỏ thế gian này, một trăm ngàn mà phụ thân sinh thời vay của người ta, thử hỏi nữ hài hai mươi như nàng làm thế nào để hoàn lại ?

Có mấy tên du côn thấy nàng một thân một mình, thần trí lại không rõ ràng, liền đi theo phía sau nàng.

“ Lão đại, nữ nhân này dáng người không tệ đi.”

Một tên lâu la khác mon men phụ họa theo. “ Vẫn còn nhỏ lắm a, so với con nhỏ lần trước còn nhỏ hơn.”

Này đôi mắt lão nhân trung tuổi nhìn nàng chằm chằm, tà ác nói: “Đơị đến đoạn nào vắng vẻ, ít người qua lại, đem nó về ‘ Nghiệm hóa ’. ”

Không biết đã bước đi bao lâu, Y Nhu liền té ngã trên mặt đất, thế nhưng đến cả đầu gối chảy máu nàng cũng không ý thức được, nàng cả người chìm trong vô thức, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ hy vọng sự lạnh giá cùng bóng tối của mưa bụi và đêm tối có thể nuốt chửng lấy nàng.

Nhân cơ hội đó, bọn người nãy giờ theo đuôi nàng định tiến lên bắt người thì thình lình xuất hiện một vị nam tử đứng ra ngăn trở. Người này không phải ai khác, Thạch Đồng.

Rõ ràng người xuất hiện là một tay Trình Giảo Kim mà, tự dưng xuất hiện phá hư hảo sự của bọn hắn, nghĩ đến đây cả ba tên cùng không cam lòng nhìn miếng mồi ngon dâng đến miệng rồi còn bị người ta nẫng mất, ác ngôn ác ngữ mắng: “ Thối tiểu tử, bớt lo chuyện bao đồng, thức thời thì …” Chữ cút còn chưa xuất ra, ba tên kia đều bị xấp tiền mặt trên tay Thạch Đồng hấp dẫn.

“ Làm phiền ba vị theo ta qua bên kia thương lượng chút chuyện. ” Thạch Đồng nét mặt tự nhiên, đưa tiền làm mồi nhử. Ba tên tham tiền lập tức theo đuôi mà đi qua chỗ khác, trong lòng mỗi tên đều có chung một cái suy nghĩ, may mắn hôm nay lại gặp được một tên coi tiền như rác. Lại không biết thế nào là miệng nam mô bụng một bồ dao găm là thế nào, sau khi họ minh bạch câu nói trên thì sẽ biết thế nào là ‘đi đêm lắm có ngày gặp ma ’

Y Nhu vẫn vô thhắn vô tức ngồi bệt xuống đất, cũng không để ý tìm một nơi trú mưa, Đường Hoàng ngóng nhìn dung nhan tái nhợt, xhắn xao kia, trong lòng dâng lên một nỗi xót thương vô hạn.

“ Y Nhu ! ” Trong lòng bất an ngổn ngang, hắn khẽ lên tiếng gọi nàng, nhưng cũng không thấy nàng phản ứng lại.

Bàn tay to lớn, ấm áp khẽ chạm lên khuôn mặt nàng băng lãnh, Đường Hoàng chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt vẫn là không có tiêu điểm. Hắn lại gọi thêm lần nữa, nhưng cũng lại lần nữa nhận được phản ứng đồng dạng như trước, không có một chút phản ứng.

Hắn thật sự khẩn trương, không để ý nàng toàn thân ướt đẫm, dùng áo khoác bao trụ lấy nàng rồi cẩn thận ôm nàng trong ngực, bộ dáng nàng lúc này khiến hắn đau lòng, phải mau đưa nàng trở về. Nhanh chóng trở lại trên xe, Thạch Đồng cũng đã xử lí xong mấy tên hỗn đản kia, quay theo lên xe.

“ Lái xe ! ” Hắn gắt gao ôm Y Nhu, cả người nàng không có chút điểm ấm áp, hắn vội đem tay nàng đặt trong tay hắn, vì nàng mà nhẹ chà xát, mong sao có thể ấm thêm được đôi chút. Đỡ lấy thân thể nhu nhược của nàng, ở bên tai khẽ nói: “Đừng sợ, có ta ở đây. Từ nay về sau, ta sẽ là nơi em có thể yên tâm dựa vào. ”

Y Nhu bị Đường Hoàng mang về Đường trạch, gia nhân đưa nàng đi thay một bộ đồ khô ráo, sau đó thay nhau rửa mặt, lau khô đầu cho nàng. Chỉ là nét mặt vẫn như cũ, ánh mắt hoảng hốt cùng khuôn mặt vô cảm.

Khi Đường Hoàng vào phòng, gia nhân đang hết lời khuyên nàng uống chút canh nóng.

“ Đưa canh cho ta, các ngươi lui ra trước đi. ”

Gia nhân lần lượt ra khỏi phòng, Đường Hoàng tiến lại phía nàng, ngồi xuống bên cạnh lưu luyến, si mê ngắm nhìn khuôn mặt trước mắt.

Canh đã có chút nguội thế nhưng một giọt nàng cũng chưa uống vào.

“ Uống chút canh vào, thân mình sẽ hội cảm thấy thoải mái hơn ! ”

Nàng vẫn là không có phản ứng. Lúc này nàng không muốn nói , bất luận là ai, cái gì ở bên mình thì bên trong tâm nàng vẫn là một mảng mờ mịt, u ám. Đường Hoàng biết, nếu muốn cho nàng thanh tỉnh thì chỉ còn một cách.

“ Ngươi cứ tiếp tục sa sút, nhu nhược như vậy, phụ thân ngươi liệu có thể an tâm mà nhắm mắt …”

Nghe được câu nói này, cơ thể nàng liền có chút phản ứng, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi trên khuôn mặt khả ái có điểm tiều tụy kia. Mọi chuyện không phải là một giấc mơ, phụ thân nàng đã thực sự ra đi !! Nàng sẽ không còn được nhìn thấy phụ thân, cửa hàng vật dụng cũng không còn, nhà cũng không, cái gì cũng không …

Đường Hoàng trông thấy nàng như vậy vội đem nàng ôm vào trong ngực, hắn tự coi thường những gì hắn đã làm với nàng, nhưng trong lòng, nơi nào đó lại cảm thấy có điểm may mắn vì có nàng nằm trong ngực.

Nàng cảm thấy tâm trí cùng cơ thể đã quá mết mỏi, không còn chút sức lực nào để gắng gượng chống đỡ, chỉ có thể mặc hắn đem mình ôm trong ngực.

“ Gả cho ta, ta sẽ cho em tất cả những gì tốt nhất, chỉ cần em muốn, ta đều có thể làm được. ”

“ Ta thực mệt mỏi …”

“ Vậy thì hãy cứ như vậy, nằm trong vòng tay ta nghỉ ngơi. Ta sẽ bảo vệ em, không để bất cứ thứ gì, bất cứ điều gì tổn hại đến em. Gả cho ta, Y Nhu. ”

Thanh âm trầm thấp, ôn nhu đầy thành ý ở bên tai nàng nhẹ nhàng thúc dục.

Giờ phút này, nàng thầm nghĩ muốn tìm một nơi yên bình có thể an ổn nghỉ ngơi, e rằng cánh tay có thể cho nàng an ổn dựa vào chỉ có thể là của hắn, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Đường Hoàng vui vẻ nhìn nàng. “ Thật sao ? Em nguyện ý gả cho ta sao ? ”

“ Ân. ” Nàng không còn nghĩ sẽ từ chối hắn nữa, liền hãy cứ thuận theo bánh xe số phận đi .

Hắn kích động hôn trụ hai phiền môi chờ mong bấy lâu nay, thật sâu … thật sâu bừa bãi nếm thử, nhịn không được ở bên tai thầm thì tên nàng. Y Nhu chỉ có thể mặc cho hắn ôm. Hiện tại nàng cái gì cũng không nghĩ nợi được, chỉ hy vọng đây có thể là nơi nàng có thể an an ổn ổn dựa vào, nàng đã quá mệt mỏi rồi.

Ôm lấy nàng, siết chặt vòng tay, Đường Hoàng thầm thề nguyện với lòng, sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện