Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 175: Dạ Thoại





Mãnh Hổ Trại tọa hạ tại một vùng núi hoang phía Tây Bắc thành Ung Châu.
Nếu đứng tại trên không trung nhìn xuống, kéo góc độ quan sát đến cực cao thì sẽ thấy ngọn núi này từ Tây sang Đông là một hình Tam giác nhọn, trong đó đầu nhọn nhất nằm ở phía cực đông.

Hai bên cạnh tam giác là vách núi dựng đứng, ở chính giữa Tam giác, chỗ gần đáy hình là khu vực có địa hình tương đối bằng phẳng một chút.
Mãnh Hổ Trại nằm chính là ở chỗ này.
Đường vào duy nhất chỉ có một.
Muốn công lên thì của có thể đi vòng qua con đường mòn từ hậu Sơn phía Tây để đi lên.
Tại phần đỉnh nhọn phía Đông, ngay sát vách lúi treo leo có một căn nhà gỗ.
Căn nhà này tương đối giản dị, nó là chỗ ở của tiền nhiệm Trại chủ Mãnh Hổ trại, cũng chính là lão nhân mù xuất hiện hồi sáng.
Căn nhà gỗ thiết kế tương tối đơn sơ, cũng chẳng khác mấy so với những căn nhà gỗ khác trong Sơn trại.
Nếu mà có khác biệt thì chỉ duy nhất một việc chính diện tích của nó to lớn hơn bình thường mà thôi.
Hiện tại trong phòng, lão già mù đang an vị ngồi tại vị trí chủ tọa.
Bên trái hắn chính là gã đeo mặt nạ đầu trâu, nay đã tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một gác trung niên râu ria xồm xoàm, dung mạo thường thường không có gì lạ.
Nếu có điểm đặc biệt thì gã này mặt mày tương đối hung ác, đặc biệt là vào lúc này, khi hắn dùng đôi mắt lớn của mình trừng trừng nhìn sang vị trí đối diện.
Tại trong phòng, đó là vị trí ngồi ngay sát phía bên phải vị trí chủ tọa mà lão già mù đang ngồi, gã trung niên ánh mắt ẩn chứa hàn quang, chằm chặp nhìn tên thiếu niên trước mắt.
Bị người trừng mắt nhìn cả buổi thế nhưng Đỗ Anh Vũ chẳng quan tâm nhiều, hắn điệu bộ bình thản tự nhiên như không, ngồi vắt chân chữ ngũ, một tay nâng lên ly trà, một tay còn lại lấy nắp của tách trà giả bộ quệt quệt lên miệng chén hai cái để tỏ vẻ là người biết thưởng thức.
Kì thật hắn có biết cái mẹ gì đâu, tất cả chỉ là làm màu thôi.
Hớp lấy một ngụm trà, Đỗ Anh Vũ gật gù khen ngợi:
- Trà...!không tệ! Đây là Bích La Xuân sao?
Lão nhân mù lắc đầu cười đáp lại:
- Hàn xá nghèo nàn, lấy đâu ra Bích La Xuân, chỉ là ít lá trà bán ở chợ mà ta mua về thôi.
Ách!
Không phải sao?
Đỗ Anh Vũ hơi chột dạ, cảm thấy mình đã bị bóc mẽ nhưng tên mặt đây này cũng không có xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại hắn quay sang hỏi lão nhân:
- Lão nhân thích uống trà?

- Không sai! - Lão mù gật gù đáp.
Đỗ Anh Vũ a lên một tiếng, sau thì chậm rãi nói:
- Vùng này vốn không trồng trà, lão nhân có thói quen uống trà hẳn phải là người đã đi đây đó nhiều mới...
- Hoặc...!lão không phải là người vùng này! - Đỗ Anh Vũ nhìn lão già khọm khẹm trước mắt, ý vị thâm trường nói ra.
Lão mù sững sờ đôi chút, sau thì vuốt ve chỏm râu bạc của mình, thoải mái nói:
- Đúng là lão già ta không phải là người vùng này!
Nói xong lão lại im lặng như thể đang chờ đợi Đỗ tiểu tử tiếp tục nói chuyện.
Đỗ Anh Vũ ngược lại chỉ nhún vai, không bàn thêm về vấn đề này, ánh mắt hắn chuyển hướng từ lão nhân sang phía sau hậu đường, đột ngột cất cao giọng:
- Lý tỷ! Cũng đừng trốn nữa! Ra đây đi.
Đỗ Anh Vũ đột ngột gọi một tiếng khiến cả đám người đều bất ngờ.
Đặc biệt là nữ nhân đang trốn ở phía sau!
Nàng nội tâm hơi run lên một chút, nhưng tất cả thoáng chốc liền qua, nàng khí chất trở lại cái vẻ ưu nhã thường ngày, vén lên tấm màn tre, tự tin bước vào chính sảnh.
Phong thái uyển chuyển quyền rũ cùng nét ngây thơ thuần khiết đặc trưng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Đỗ Anh Vũ.
Lý Sư Sư quả nhiên cũng ở!
Nương tử họ Lý nhìn hắn, đôi môi gợi cảm hơi cong lên, nàng thoáng hành lễ rồi nói:
- A Vũ! Khỏe không?’
- Ta còn chưa chết được! Lý tỷ à! - Đỗ Anh Vũ cũng gật đầu đáp lễ, tủm tỉm đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
- A Vũ, từ khi nào người....!nghi ngờ Lý tỷ vậy? - Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn Đỗ tiểu tử bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, hỏi hắn:
Đỗ tiểu tử bật cười một tiếng, sau thì khẳng khái nói ra:
- Ngay từ lúc ngươi xuất hiện trước mắt ta!
Lý Sư Sư con ngươi hơi căng ra, thoáng bất ngờ.
Đỗ Anh Vũ hắn không phải là nói khoác, ngay từ lúc xuất hiện, Lý Sư Sư đã khiến hắn dấy lên một cỗ ngờ vực.
Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
...
Việc Lý Sư Sư xuất hiện ở đây rõ ràng là một điểm vô lý.
Nàng là Biện Kinh đệ nhất danh kỹ, nàng tại Tống Quốc là đỉnh cấp idol, số người muốn gặp gỡ nàng có thể xếp thành 2 vòng quanh Biện Kinh.
Thế nhưng nàng lại đến Liêm Châu Hợp Phố, đến cái nơi rừng thiêng nước độc tại biên cảnh phía Nam Tống Triều, tất cả chỉ để gặp một thằng nhóc mà nàng chưa từng gặp bao giờ.
Nếu nói nàng là đại diện cho Lý Ứng, đại diện cho Độc Long Cương Lý gia tới vậy thì...
Lý Gia người ở đâu?
Lý Ứng thư tín cũng không có một phong, làm sao Đỗ Anh Vũ có thể tin nàng được.
Việc này rõ ràng là có vấn đề!
Lý Sư Sư là người của Lý Gia hẳn không sai, nhưng nàng có thật là đại diện của Lý Gia tới giúp hắn hay không lại là một vấn đề khác.
Đỗ Anh Vũ nghi ngờ nàng là tự tức chủ trương, không được lệnh từ Lý Ứng để tới gặp hắn vì mục đích khác.
Vậy nên ngay từ ngày hôm trước, Đỗ Anh Vũ đã cho Công Đàm bám theo nàng, từ đó hắn phát hiện ra thêm vấn đề.
Cô nương này vậy mà lại cùng đám Sơn Tặc tại vùng Ung Châu có liên hệ, mục tiêu của bọn hắn chính là Đỗ Anh Vũ hàng hoá đám người.
Hiển nhiên lộ trình của tuyến vận tiện cũng là nàng tiết lộ cho đám Sơn phỉ để bọn hắn phục kích đoàn người.
Đã biết hết tất cả từ sớm, thế nhưng cuối cùng Đỗ Anh Vũ lại không phản ứng gì cả.
Hắn ngược lại cũng đang muốn gặp cái đám Sơn tặc này một chuyến, nay có Lý Sư Sư nàng thiết kế bẫy rập, hắn cũng chẳng muốn tốn công làm gì.
Tương kế tựu kế, không thay đổi kế hoạch của chuyến đi, thoải mái bị đám người này bắt đi!
Tất cả chỉ có thể để cho hắn cùng đám Sơn tặc nay ngồi lại với nhau.
Hiện trong căn nhà gỗ không khí nhìn thì có phần đạm nhiên bình bình, nhưng người nào tinh ý có thể nhận ra...!nó chỉ đơn giản là biển lặng trước cơn bão!
Đỗ Anh Vũ cùng Lý Sư Sư bốn mắt nhìn nhau, cả hai không tránh không né đối phương.
Bất chợt, Đỗ Anh Vũ hắn nói:
- Lý tỷ! Ta với ngươi mới quen biết, ngươi tính kế ta không sao cả, thế nhưng Tam Nương nàng rất quan tâm đến ngươi, nếu biết chuyện này nàng ta sẽ rất đau lòng đó!
Lý Sư Sư nụ cười hơi cứng lại một chút, sau đó thì khẽ lắc đầu, nàng thở dài đáp:
- Không có cách nào! Ai bảo nàng sinh ra ở Hỗ Gia! Ta lại là người Lý Gia cơ chứ!
Đỗ tiểu tử nheo mắt, suy ngẫm một chút rồi dò hỏi:
- Lý gia...!muốn cùng Hỗ Gia gây chiến sao?
Lý Sư Sư nàng thoải mái gật đầu, cười đáp:

- Độc Long Cương có Tam đại gia bao gồm Lý, Hỗ, Chúc.

Hiện tại Lý gia càng ngày càng mạnh, Hỗ Gia cùng Chúc gia muốn dùng hôn nhân để liên kết, tự nhiên Lý Gia chúng ta không thích điều này, chiến đấu không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra...!ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường, sớm ra tay một bước mà thôi!
Đỗ Anh Vũ nghe xong cũng tương đối bất ngờ, không phải là vì việc Lý gia muốn sớm “bắt thóp” Hỗ Gia mà là...con mẹ nó, một cái Độc Long Cương nho nhỏ cũng muốn chơi trò Tam Quốc sao?
Thật thú vị!
Hắc hắc!
Như vậy Lý Gia là Nguỵ, hai nhà còn lại chính là Thục Ngô rồi?
Nhìn Đỗ Anh Vũ trầm ngâm với nhưng suy nghiệm bay bổng, Lý Sư Sư nàng thì cho rằng hắn chưa hiểu, liền giải thích đơn giản:
- Độc Long Cương năm đó ba nhà cùng nhau xây dựng, cùng nhau chống lại cường địch bên ngoài, chỉ là hiện tại...!mọi thứ đã khác, Lý Gia chúng ta mạnh hơn vượt trội vô tình phá đi thế cần bằng tại đây.
- Độc Long Cương hiện tại...!chỉ cần Lý Gia là đủ? - Nói đến đây, nàng không tránh khỏi thở dài một tiếng.
Nhấp lên một ngụm trà, Đỗ Anh Vũ lắc nhẹ cái đầu nhỏ, hắn nói: — QUẢNG CÁO —
- Năm đó Tam Quốc đại chiến, kết cục lại chỉ là may áo cưới cho nhà Tấn mặc! Lý tỷ...!ta nghĩ các ngươi vẫn là nên cẩn thận với những kẻ bên ngoài vẫn là tốt hơn!
Nhà Tấn?
Tam quốc!
Là cái quỷ gì vậy!
Mạch suy nghĩ của Đỗ tiểu tử khiến cho Lý Sư Sư có chút bắt không kịp, nàng suy ngẫm một chút xem Đỗ Anh Vũ là đang muốn ám chỉ cái gì!
Đỗ tiểu công tử cũng không đánh cái bài mờ ám nữa, hắn mỉm cười nhìn Lý Sư Sư, trên môi mấp máy ba chữ khiến nàng giật mình cả kinh.
“Lương Sơn Bạc!”
Nữ nhân sững người, sau thì chăm chăm nhìn thiếu niên như thể muốn từ trên khuôn mặt của hắn tìm tòi ra thứ gì!
Chuyện Lý Gia cùng Lương Sơn Bạc lén lút qua lại không người biết đến, việc này nàng làm rất kín kẽ tại sao tên này lại biết rồi!
Điều này càng khiến cho Lý Sư Sư khẳng định nghi ngờ lúc trước.
Đỗ Anh Vũ hắn tại Tống Triều có tai mắt...
Hơn nữa e rằng còn là một mạng lưới tai mắt cực kỳ khủng bố.
Đỗ Anh Vũ từ đầu đến cuối nhìn thấy hắn bộ dạng bình bình đạm đạm, chẳng lộ điều gì, phong phạm như thể mọi thứ đều nắm trong tay hắn.
Đây tư nhiên là trang bức giả vờ, tỏ ra nguy hiểm mà thôi.
Nhưng nữ nhân trước mắt không biết điều này, nàng chỉ căng thẳng nhìn hắn một hồi, một lúc sau mới mở miệng dò hỏi:
- A Vũ! Ngươi...!làm sao mà biết được?
Đỗ Anh Vũ cười cười đáp:
- Là Thi Nại Am nói cho ta biết!
Lý Sư Sư nghe đáp án liền đăm chiêu nghĩ thầm.
Thi Nại Am?
Đây chính là tay trong của hắn?
Là tên người hay là tên của một tòa Am Tự?
Đỗ Anh Vũ mặc kệ nữ nhân này đang lâm vào tình trạng tự hỏi hay ra làm sao, hắn chỉ diễn xuất, nàng tự động não bổ ra vẫn đề gì thì đó là chuyện Của nàng.
Hắn cũng không có thời gian dây dưa với nàng, hiện tại đã sắp đến canh ba nửa đêm, thời gian sắp hết rồi, đưa mắt nhìn lại về phía lão nhân mù, Đỗ Anh Vũ nhàn nhạt nói:
- Lão nhân! Hiện tại thời gian cho các ngươi không còn nhiều, các người có hai sự lựa chọn, một là hợp tác cùng ta, hai là hôi phi yên diệt, hai chọn một!
Lão già mù chưa mở miệng thì tên nam nhân im lặng cả buổi bên cạnh lão da ồm ồm mở miệng.
- Tiểu tử người khẩu khí thật lớn, ngươi hiện tại chỉ là cá nằm trên thớt, nếu không phải đại nhân chưa có lệnh, ngươi thật nghĩ người còn có thể ngồi đây bốc phét nãy giờ sao?
Thật vậy, sau khi dập lửa thành công, đám người của Mãnh Hổ trại đều tập trung bao vây lấy nơi này, chỉ cần có hiệu lệnh liền sẽ ngay lập tức xông vào, băm nát Đỗ Anh Vũ chủ tớ hai người tại chỗ.
Tất cả chỉ chờ một cái gật đầu của lão nhân mù mà thôi.
Lão nhân giơ tay, gia hiệu cho tên trung niên nam tử đừng nói chuyện, giọng nói già nua của lão cất lên:
- Thiếu niên! Ngươi nói muốn hợp tác?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, khẳng khái trả lời:
- Không sai! Để tốt cho cả hai, chúng ta là phải hợp tác!
Lão nhân bỗng bật cười, nói tiếp:
- Muốn hợp tác không khí, thế nhưng việc đầu tiên cần phải có vị thế cân bằng, ngươi hiện tại chỉ là tù binh, lấy đâu ra tư cách mà bàn chuyện hợp tác với ta?
- Thứ hai, muốn hợp tác cần phải đưa ra đủ lợi ích đả động người khác, ngươi là phải cho ra thứ mà ta muốn, hàng hoá của ngươi hiện tại trong tay ta, người còn có thẻ đánh bạc nào có thể ném ra ngoài?
Lời nói của lão nhân rất trực diện không vòng vo, lão đang muốn chờ xem Đỗ Anh Vũ thuyết phục hắn như thế nào.
Đương lúc chờ đợi thì một tên thuộc hạ của Mãnh Hổ trại đột ngột xông vào, chạy tới ghé miệng vào bên tai của gã trung niên nhân thì thầm, sắc mặt của trung niên nhân càng lúc càng không tốt, hắn chỉ tay vào mặt của Đỗ tiểu tử mà quát lớn:
- Nhãi con! Là ngươi báo quan phủ đến?!

- Không sai! Chính là ta! Thế nào, bắt cóc cướp của còn không cho người bảo cảnh sao? - Đỗ Anh Vũ tự nhiên gật đầu, thoải mái nói ra, sau rồi hắn quay sang chỗ lão nhân mù, cười cười nói:
— QUẢNG CÁO —
- Lão nhân! Đáp án vấn đề thứ nhất đã có, ta có thể cứu giúp các ngươi lần này! Lão nhân ngươi còn suy nghĩ điều gì?
Lý Sư Sư ngồi bên cạnh khuôn mặt xinh đẹp cũng đã phải cau mày nhăn trán.
Nàng là không hiểu được tại sao quan quân lại xuất hiện ở đây, lại vào chính lúc này.
Thiếu niên này rõ ràng từ lúc xuất phát đến lúc bị bắt luôn có nàng kè kè bên cạnh, cho đến khi bị bắt đến giờ cũng chưa từng ra khỏi địa phận của Mãnh Hổ trại.
Hắn là báo quan lúc nào?
Ngược với đám người hiện đang căng thẳng, lão nhân biểu lộ không hốt hoảng chút nào, vẫn rất từ tốn nói chuyện:
- Vẫn còn chưa có đủ! Lợi ích mà ngươi có thể mang lại cho chúng ta khi hợp tác là gì? Thuyết phục ta đi!
Sự bình tĩnh của lão già mù khiến Đỗ Anh Vũ thật sự bất ngờ.
Cái này là...
Lão nhân này già rồi, là không sợ chết nữa hay sao?
Rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, Đỗ Anh Vũ mỉm cười hồi đáp:
- Ta có thể mang đến cho “Tộc Nhân” của các ngươi thứ quý giá nhất!
Sự độc lập! Sự tự do!
Lúc này đến lượt lão nhân mũ bất ngờ.
Hắn nghĩ Đỗ Anh Vũ sẽ mang ra tiền tài của cải hay là quyền lực nào đó để thuyết phục lão, vậy mà đáp án của hắn lại là hai thứ mơ không thực tế này.
Độc lập?
Tự do?
*
Tại cách đó không xa, phía Đông Mãnh Hổ trại.
Một đội binh lính Tống quân cả ngàn người đang tập hợp.
Tất cả giáp trụ sẵn sàng, chuẩn bị công lên Mãnh Hổ trại.
Dẫn đầu đám binh sĩ này trong ai khác ngoài Thống Binh Triệu Sầm của thành Hợp Phố.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh lửa trên Mãnh Hổ trại đang dần tàn lụi, bọn hắn là dựa vào ánh lửa này để tìm tới được Mãnh Hổ trại, hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần chờ hiệu lệnh của hắn là có thể tấn công.
Một tên phó quan chạy tới báo cáo tình hình quân sĩ cho hắn, xong thì chắp tay khẳng định nói:
- Thống lính, hiện tại anh em đã sẵn sàng, chỉ còn chờ thống lĩnh hiệu lệnh nữa mà thôi!
Triều Sầm gật đầu, tán dương gã phó quan một câu rồi ra hiệu cho hắn lui ra ngoài chờ lệnh.
Ngay khi tên phó quan lui ra, một kẻ khác lại tới, toàn thân hắn cũng mặc một bộ quân sĩ áo giáp, chỉ là không rõ cấp bậc.
Tên này tiến tới trước mặt Triệu Sầm, hoàn toàn không lộ kính ý mà ngược lại Triệu Sầm đối với hắn khép nép không thôi, họ Triệu nói:
- Chu Tổng quản! Mọi việc vẫn theo đúng kế hoạch sắp xếp, ngài xem...?
Gã gọi Chu Tổng Quản chẳng phải ai khác chính là Chu Bá Thông, hắn nhìn Triệu Sầm biểu lộ thì gật gù tán thưởng, mỉm cười nói:
- Triệu thống binh làm rất tốt! Sau việc này này Mizukune tiểu thư tự nhiên sẽ không quên ngươi!
- Vậy xin nhờ Chu Tổng Quản nói tốt giúp tiểu nhân một phen!
Tên mặt dơi tai chuột này vội vàng khép nép, cười xu nịnh nói.
Họ Chu rất nhanh rời đi, để lại Triệu Sầm đứng đó lặng thinh một mình.
Hình ảnh tên phó quan cùng đám binh lính thuộc hạ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, đám người này đều theo hắn một quãng thời gian dài, đặc biệt tên phó quan khi nãy cùng họ Triệu thân như huynh đệ...
Nhưng những thứ tình cảm chợt loé đó cũng nhanh chóng bị hắn dẹp phắt đi.
Triệu Sầm khuôn mặt quyết ý, căn răng thầm nghĩ:
“Vì Phú quý của ta! Các huynh đệ...!thật xin lỗi các ngươi rồi!”
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện