Chương 177: Xung Đột
Ung Châu là đại thành, thủ phủ của Quảng Tây đạo, thành cao hào sâu so với thành Hợp Phố ( Liêm Châu) thì hơn rất nhiều.
Giáp Khâm, Liêm, Bạch 3 châu ở phía Nam và Đông Nam.
Bắc giáp Liễu Châu.
Đông giáp Ngô Châu.
Có Tây Giang vắt ngang qua, giao thông tứ phương thuận tiện.
Nơi đây có thể coi như là Nam Cương Tiết Điểm của Tống Triều.
Đại chiến Tống Việt hơn 50 năm trước, Tống Triều chọn Ung Châu làm tổng hành dinh là có cái lý của nó.
Năm đó Thái Uý Lý Thường Kiệt “tiên hạ thủ vi cường” mang quân đánh Tống, trước lấy Khâm, Liêm hai châu, sau dồn lực phá Ung Châu, đây cũng là nơi diễn ra trận đánh ác liệt nhất, khi đó Tô Giám dựa vào thành trì vững chắc để thủ thành, bên trong chỉ có hơn 3 ngàn quân sĩ cùng hơn 6 vạn dân lại có thể cự lại được 4-5 vạn quân Đại Việt trong gần 42 ngày.
Điều đó đủ để thấy Ung Châu thành trì vững trãi thế nào.
Cổ nhân cũng từng viết
Thượng binh phạt mưu.
Kỳ thứ phạt giao.
Kỳ thứ phạt binh.
Kỳ hạ công thành.
Công thành chi pháp, vạn bất đắc dĩ.
Vậy nên nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ, Đỗ Anh Vũ thật sự không muốn bán mạng công thành.
Đỗ Anh Vũ nhân mã đến Ung Châu cần kiểm tra điều lệnh, đồng thời cũng phải chuyển giao lại đám phỉ tặc cho Ung Châu quân đội.
Triều Sầm sau khi bàn giao xong xuôi thì cả người như nhẹ gánh, cả ngày mang đám người này đi rêu rao khắp nơi hắn cũng áp lực thấy mẹ.
Đây đều là chủ ý của Đỗ Anh Vũ, hắn Triệu Sầm chỉ là hết sức làm theo mà thôi.
Vậy mà phải nhận lấy những ánh nhìn địch ý vẫn muốn là hắn, đúng là tréo ngoe.
Tin tức 300 tên Sơn tặc Mãnh Hổ Trại bị tóm sống đã sớm truyền ra bên ngoài.
Dù sao Triệu Sầm hắn cũng không hề có ý giấu giếm, ngược lại càng khoa chương, càng diễu võ dương oai, hận không thể để cho tất cả mọi người trong vùng này đều biết chuyện này.
Tin tức này cũng cấp tốc truyền đến Ung Châu Thành Phủ Tri Châu.
Xoảng!
Bên trong đại sảnh, một trung niên nhân phẫn nộ ném xuống một chậu cây cảnh, trừng mắt nhìn xung quanh đám quan nha đang khép nép cúi đầu, hắn phẫn nộ quát lớn:
- Là thằng ngu nào làm?!!
Tên trung niên này họ Liễu tên Xuyên, đương nhiệm Ung Châu Quan Tri Phủ.
Liễu Xuyên ngoại hình trung niên nho nhã, bảo dưỡng rất tốt nên dù tuổi thật đã ngoài 50 nhưng nhìn trông chỉ là 40 có lẻ, họ Liễu năm đó cũng là triều đình trung ương một mầm mống tốt, đáng tiếc chọn sai thê đội.
Kết cục chán nản rời kinh, sự nghiệp chính trị tại triều đình trung ương cũng vì vậy mà tiêu biến.
Ung Châu trở thành mảnh đất dưỡng già của hắn, nhiệt huyết năm xưa đã mài mòn, chỉ mong có thể an an ổn ổn sống đến cuối đời.
Liễu Tri Châu bình thường luôn một bộ phong độ nhẹ nhàng, nhưng hôm nay hắn lại cho đám thuộc cấp một cái ấn tượng mới.
Hắn cũng biết lôi đình giận giữ!
Liễu Xuyên mắt sáng quắc quét qua đám người, giận đến râu tóc đều dựng lên, gầm thét:
- Các ngươi câm hết rồi sao?! Ta nói không có lệnh của ta! Ai cho các ngươi manh động! Hả?!
Đám thuộc cấp đều cúi đầu không dám ngẩng, sau cùng cũng có một tên đừng ra, giọng run rẩy nói:
- Đại...!đại...!nhân không...!không phải chúng ta làm! Lời dặn của Đại nhân chúng ta vẫn nhớ như in...
- Vậy là ai? - Liễu Xuyên trầm giọng quát.
- Là một gã thống binh ở Liêm Châu! Nghe bảo hắn dẫn cung tiến phẩm đến Ung Châu, nửa đường bị đám Mãnh Hổ trại cướp lấy nên mới truy bắt bọn hắn!
Tên quan viên hít lấy một ngụm khí lạnh, khom người một hơi nói ra hết.
- Đúng là như vậy! Thưa đại nhân! - Đám xung quanh cũng gật đầu hưởng ứng, biểu lộ không liên can gì đến bản thân.
Liễu Xuyên nghe đến đây liền có thể mường tượng ra trong đầu hết tất cả mọi việc.
“Gã họ Triệu dẫn cống phẩm, Mãnh Hổ đám ngu xuẩn không rõ, cướp lấy nên bị phản sát, bị tóm ngược rồi?!” — QUẢNG CÁO —
“Mọi chuyện dĩ nhiên bình thường, nhưng...!con mẹ nó tại sao lại là Mãnh Hổ Trại?”
“Tại sao đưa bọn hắn tới Ung Châu của ta?”
“Mẹ kiếp! Phiền phức rồi!!”
Liễu Xuyên ngẩng đầu vọng thiên, thần sắc chán nản, trong bụng liên tục chửi thề.
- Đại Nhân! Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Là giữ hay thả? - Tên quan viên thấp giọng dò hỏi.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, Liễu Xuyên nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Tạm thời giữ lấy! Không thả! Chờ đám Sơn Vương kia xem bọn hắn có động tĩnh gì thì tính tiếp.
Liễu Xuyên ít nhiều cũng từng làm quan trong triều, đường đường một quan Tri Phủ, tự nhiên cũng phải ra dáng một Đại Quan Nhân.
Ít nhất trước mặt đám thuộc hạ hắn không thể để mất thể diện được.
*
- Thống Lĩnh đại nhân có lệnh, bên trong quân
doanh không được rong ruổi, xuống ngựa!
Theo hiệu lệnh truyền đạt, Ung Châu doanh môn mở cửa, Triều Sầm dẫn đầu Liêm Châu binh mã tới đã nhận ngay một hạ mã uy.
“Ra oai phủ đầu sao?” Họ Triệu nghĩ thầm, dù trong lòng có chút không phục nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vung người xuống ngựa.
- Tại hạ Triệu Sầm, Liêm Châu Hợp Phố thành Thống Binh tới đây báo cáo.
- Hắn chắp tay, hạ tư thế hướng về một tên cảnh binh báo cáo.
Chỉ là chưa nhận được câu trả lời thì từ trong doanh trại, một đội giáp sĩ thân thể hùng tráng bước ra, từ đại môn phân tách ra đứng hai bên, trong tay cầm chói lọi cương đao, nâng lên không trung để song song với thân thể dạo thành hai hàng đao trận.
“Cái này...!cái này là...!Ung Châu Đao Phủ?!”
Triều Sầm mặt mày tái mét.
Ung Châu Đao Phủ là biệt danh của bộ binh tinh nhuệ nhất thành Ung Châu, số lượng không nhiều nhưng nổi danh vũ dũng cùng trang bị đến tận răng.
Hiện tại hắn muốn tiến vào trong doanh tất phải đi qua con đường đao này, cái cảm giác lúc nào cũng có thể bị người băm thành mấy khúc khiến Triệu Sầm chùn bước, không dám nhúc nhích nửa phân, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Dáng vẻ sợ chết của Triệu Sầm rơi vào mắt đám người thì giống như một trò cười, có vài tên chẳng nể nang mặt mũi, thoải mái cười to:
- Tên chết nhát này chính là kẻ bắt được mãnh hổ trại sao?
- Con hàng này cả đường đi giễu võ dương oai, ta còn tưởng hắn là anh hùng hảo Hán nào cơ chứ!
- Mẹ kiếp! Hắn là dùng thủ đoạn nào mà bất được Mãnh Hổ Trại vậy?!
- Hẳn lời đồn đại là thật, tên hèn hạ này dùng phụ nữ trẻ nhỏ uy hiếp đám người Mãnh Hổ Trại quy hàng...!phi...!ta khinh!
Những lời nói không chút kiêng dè như những mũi đao xoáy thẳng vào trong tim gã họ Triệu, làm hắn tức đến thở dốc, mặt đỏ tía tai.
Hắn phẫn nỗ quát lớn:
- Ở đây các ngươi có tư cách nói chuyện sao? Thống Lĩnh của các ngươi ở đâu?
Uy phong của họ Triệu tự nhiên không dọa sợ được đám người, có kẻ bên trong thẳng thừng đáp lại.
- Hung cái gì mà hung! Nhát cáy như chuột bọ lại còn muốn mặt mũi sao? Thống lĩnh bọn ta ở bên trong, có ngon liền vào!
Triệu Sầm xụ mặt, hầm hè bước tới, hắn dù sao cũng xuất thân binh nghiệp, ẩn ẩn vẫn có một chút cốt khí, họ Triệu không tin đám người này thật dám chém mình.
Tất cả chuyện này đều lọt vào tầm mắt của Đỗ Anh Vũ, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng không chỉ đám binh sĩ này mà kể cả dân thường cũng nhìn Triều Sầm với ánh mắt bất thiện, có tên còn nhổ toẹt bãi nước bót trước quân sĩ của Triệu Sầm, tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.
Chuyện này...!ha ha vậy mới đúng.
Đỗ Anh Vũ khoé môi khẽ mỉm cười, sau thì mặc kệ, ra lệnh vào thành.
Đến Ung Châu, Triệu Sầm quân đoàn cùng người của Đỗ Anh Vũ chính thức tách ra.
Quân sĩ phải ở bên ngoài quân doanh, không được vào thành, tránh làm ảnh hưởng đến dân chúng trong thành, cái này là luật.
Họ Triệu nhiệm vụ cũng hoàn tất, cho quân lính nghỉ ngơi nạp lương thực một ngày thì hắn có thể xuất hành trở về Liêm Châu.
Vừa bước vào công thành chưa được vào lâu, Đỗ Anh Vũ nhóm người lại tiếp tục tách ra.
Hỗ Gia vận tiêu đội tại Ung Châu có kho hàng, liền trước mang hàng về kho.
Đỗ Anh Vũ cả người mấy ngày nay bẩn thỉu không thể tả, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở về dịch trạm, tắm rửa nghỉ ngơi một hôm, những chuyện khác để mai tính.
Tắm rửa nghỉ ngơi một trận gần nửa canh giờ, Đỗ Anh Vũ thần tình sáng láng cùng Hổ Tam Nương, Lý Sư Sư hai người cùng một chỗ dùng bữa.
— QUẢNG CÁO —
Hổ Tam Nương thương thế còn chưa lành, ăn xong liền cáo từ về phòng nghỉ ngơi.
Lý Sư Sư ngược lại không ý muốn đi, nàng tủm tỉm nhìn Đỗ Anh Vũ, miệng nói:
- A Vũ! Bồi tỷ đi dạo?
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, đáp:
- Ta hơi mệt! Không muốn đi!
Nói đùa gì thế, sống hai kiếp người Đỗ Anh Vũ là thừa hiểu cùng nữ nhân đi shoping là một chuyện khổ bức như thế nào, có tiếng mà không có miếng như thế nào.
Đỗ công tử đến Ung Châu không phải để chơi.
Nói xong, hắn chắp tay cáo từ rồi đi về phòng của mình.
Nhưng mà...!
Con mẹ nó!
Lý Sư Sư nàng đi theo làm gì?
Họ Lý cô nàng chẳng quan tâm đến Đỗ Anh Vũ biểu lộ, vẫn lững thững đi theo hắn tiến vào trong phòng.
Chỉ là Đỗ Anh Vũ rất nhanh phát hiện ra trong phòng của mình lúc này ngoài trừ nữ nhân mặt dày kia còn có người khác.
Lão nhân mù không biết đã ngồi an tọa trên bàn từ lúc nào, lão bằng một cách thần kì nào đó tự rót được cho mình chén trà, cảm nhận được có người tới, lão mỉm cười nói:
- Đỗ công tử có thời gian sao? Chúng ta chơi một ván cờ?!
*
Trong phòng, một trận gió đêm xuyên mà qua khiến cho ánh nến theo đó chập chờn, chiếu lên bốn phía rèm vải làm cái những bóng phản chiếu lên tường tựa như ma quỷ nhảy múa.
Trên bàn cờ, hai màu trắng đen quân cờ giăng khắp nơi, tương hỗ giảo sát lẫn nhau tựa như hai phe quân đội giao chiến, thảm liệt vô cùng, bây giờ toàn bộ không gian trên bàn cờ chỗ còn lại đã không còn nhiều lắm, toàn bộ ván cờ xem như đã tiến nhập giai đoạn sau cùng.
Giai đoạn thu quan!
Thời điểm này chỉ còn có thể hạ lạc vài quân cờ liền tiến hành thu quan, lúc này sẽ xét tới khả năng tiên cơ hậu thủ chênh lệch, chỉ một nước sai có thể đi tong cả một ván cờ.
Cùng người mù đánh cờ cũng là một trải nghiệm hết sức thú vị.
Lão nhân mách nước, Lý Sư Sư hạ cờ, Đỗ Anh Vũ lấy một địch hai.
Hiện tại đến phiên bắn hạ nước cuối cùng, hắn cầm viên cờ sứ, gõ lên thành gỗ của bàn cờ phát ra những tiếng đốc đốc.
Bất chợt Đỗ tiểu tử mỉm cười, nói:
- Lão tiền bối! Quân cờ cuối này không biết ta nên hạ hay là không hạ đây?!
Lão nhân mù hồi đáp:
- Hạ thì thế nào? Không hạ thì thế nào?
Đỗ Anh Vũ thẳng thắn nói ra:
- Hạ xuống tất có hi sinh nhưng sẽ thắng đến toàn cục, không hạ tự nhiên không phải hi sinh nhưng thế trận dây dưa không rõ!
Lão nhân trầm ngâm một lúc, sau thì mở miệng:
- Đỗ công tử! Thoả thuận ban đầu của chúng ta điều kiện tiên quyết chính là không làm hại đến tính mạng những người đó! Công tử chớ quên!
- Vậy thì ta không hạ! - Đỗ Anh Vũ nhún vai, giọng nói đều đều tỏ vẻ không quan trọng.
Chỉ là lão nhân bất ngờ nói:
- Hạ!
Đỗ Anh Vũ mộng bức.
Ách!
Lão huynh...!rốt cuộc ý ngươi là sao?
Lão nhân mù theo tiếng gõ của Đỗ Anh Vũ mà mò tới được quân cờ của hắn, và bằng một cách thần kì nào đó lão lại có thể giúp Đỗ Anh Vũ hạ xuống quân cờ cuối cùng chính xác nơi cần hạ.
Lão nói:
- Đỗ công tử không thể hạ, nhưng ta...!thì có thể giúp công tử?!
Đỗ Anh Vũ nheo mắt nhìn lão nhân trước mặt, hắn thật không thể nhìn thấu ý nghĩ của kẻ này.
— QUẢNG CÁO —
Lão nhân hiểu Đỗ Anh Vũ đang nghi hoặc, liền cười giải thích:
- Cuộc chiến nào mà không có sự hi sinh, nhưng công tử là người ngoài, tất sẽ nhận tộc nhân của ta ghi hận, nhưng ta thì khác...!bọn hắn sẽ hiểu cho ta!
Nói đến đây giọng lão hơi run lên một chút.
Không khí lúc này bỗng nhiên trầm lắng xuống, lão nhân mù lấy lí do trời đã muộn, liền cáo từ, Lý Sư Sư nâng lão dậy, mang lão ra khỏi phòng.
Chỉ là đi đến cửa, Đỗ Anh Vũ liền cất tiếng gọi vọng theo:
- Lão tiền bối! Chúng ta coi như là đối tác, vậy mà đến hiện tại tiểu bối vẫn không biết tên của tiền bối, thật là có chút thất lễ...
Lão nhân không quay đầu, khàn khàn đáp lại:
- Lão họ Lưu, Đỗ tiểu công tử có thể gọi ta một tiếng lão Lưu là được!
Dứt câu lão liền bước ra khỏi phòng đi mất, để lại Đỗ Anh Vũ một mình ngồi đó, thần sắc đăm chiêu.
Họ Lưu sao?
Chẳng lẽ là?
...
Phương Bắc Tống Triều, tộc Hoa Hán chiếm đa số, nhưng không phải chỗ nào cũng là như vậy.
Chiết Giang nhiều người Dao, Nam Cương đất của Miêu tộc.
Vậy Quảng Tây chính là thiên hạ của người Tráng.
Tại vùng Quảng Tây này, trước khi Bắc Tống di dân vào nam thì dân số nơi này phân bố theo tỉ lệ 4 người thì có 3 người Tráng một người Hoa.
Người Tráng đông đảo hơn nhưng lại thuộc tầng lớp bị trị.
Người Hoa ít ỏi hơn lại là giai cấp cai trị.
Giữa Tráng và Hoa luôn có một sự mâu thuẫn cả về giai cấp lẫn sắc tộc, vẫn đề này tồn tại từ rất lâu rồi chứ không phải ngày một ngày hai.
Nó giống như một ngọn lửa luôn cháy âm ỉ, chỉ cần một gió thổi tới liền có thể bùng lên ngọn lửa xung đột.
Và Đỗ Anh Vũ mang theo ngọn gió đó tới Ung Châu.
Mãnh Hổ Trại!
Việc Sơn tặc bị quan phỉ bắt lấy nếu ở một chỗ khác thì đó là một việc hết sức bình thường nhưng hiềm một nỗi danh tiếng của Mãnh Hổ Trại đối với cộng đồng người Tráng rất tốt đẹp, trong mắt Tống nhân bọn hắn là Sơn tặc nhưng trong mắt người Tráng, Mãnh Hổ trại là hành hiệp trượng nghĩa, luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo!
Tráng nhân thượng võ, thích anh hùng.
Có thể nói hình tượng tốt đẹp Mãnh Hổ trại bị áp giải trở về Ung Châu thành đối với người Tráng là một chuyện nhục nhã.
Đặc biệt mấy ngày nay còn nghe tới lời đồn Quan Binh dùng phụ nữ trẻ nhỏ người Tráng để uy hiếp Mãnh Hổ trại phải bó tay chịu trói, hơn nữa tội danh cướp cống phẩm hoàn toàn là vu oan giá họa...
Dẫn đến hiện tại không khí hiện tại ở Ung Châu trở nên căng thẳng hết sức.
Chỉ cần xử lý hơi không cẩn thận, chuyện người Tráng nổi dậy lúc nào cũng có thể xảy ra.
Mà kẻ gây ra mọi chuyện, Đỗ Anh Vũ thì đang ngồi xổm một góc trong phòng, tô tô viết viết thứ gì đó.
Công Đàm lặng lẽ đứng phía sau, nhàn nhạt hỏi:
- Công tử! Muốn đổi lời đồn sao?
Đỗ Anh Vũ vẫn tập trung viết thứ trước mắt, miệng hồi đáp:
- Đổi! Dùng mãi một kiểu lời đồn đã sớm chán ngấy rồi!
Vừa dứt câu Đỗ tiểu tử cũng dừng bút, chiêm ngưỡng tác phẩm mình vừa mới viết ra, cảm thấy thư pháp của mình không có thụt lùi, uhm, không tệ lắm.
Hắn giơ lên tác phẩm của mình lên, nhìn xa trông nó giống như một tấm biểu ngữ.
Phía trên hắn viết!
Tráng Nhân lives matter!
Uhm! Khẩu hiệu không sai!.
Bình luận truyện