Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 22: Mạnh Hiểu
Lạc Thịnh Nghĩa trầm mặc nửa ngày, nói: "Đại ca, ngươi muốn giao Mạnh Khanh ra, để hắn gánh tội thay, có phải hay không?"
"Chính là ý này." Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói: "Chuyện này mặc kệ có phải là do Vân Thiên cốc giở trò quỷ hay không, nhưng giang hồ đều cho rằng bản đồ kho báu này có liên quan tới Vân Thiên cốc. Nếu như mang Mạnh Khanh đến đại hội võ lâm, giao hắn ra, còn cần một cách nói chu đáo chặt chẽ, có lẽ có thể bình ổn việc này."
Tiêu Hành hơi do dự, nói: "Vậy, vậy có phải..." Nhưng cũng không nói cho hết lời.
Lạc Thịnh Nghĩa nói: "Vậy thì, Mạnh Khanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ..."
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết, phải xem ý của Sở minh chủ."
Tiểu Trúc nghe như lọt vào trong sương mù, vì sao vừa rồi còn đang nói bản đồ kho báu, bây giờ đã nói đến Mạnh Khanh đó? Hơn nữa vì sao lại hẳn phải chết không thể nghi ngờ?! Không khỏi rùng mình trong lòng.
Giữa trưa mấy người còn đang suy nghĩ biện pháp, Tiểu Trúc liền đi chỗ Sở Diệu Y cùng nhau ăn cơm. Mấy ngày nay Sở Diệu Y tựa hồ sinh bệnh, không lộ diện chút nào, chẳng qua là vừa rồi sai người đến nói nhớ Tiểu Trúc, muốn cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Tiểu Trúc đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Sở Diệu Y ngồi bên giường, trên bàn bày vài món thức ăn. Sắc mặt nàng không tốt lắm, hơi trắng bệch, so với lần gặp mặt trước càng thêm khó coi hơn.
"Tiểu thư người bị bệnh sao?" Tiểu Trúc nhìn không kìm nổi khẽ nói.
"Ngươi đã đến rồi à." Sở Diệu Y giống như là đang xuất thần, vừa nhìn thấy hắn, đứng lên nói: "Mấy ngày nay cũng không có ai nói chuyện với ta, lúc này mới gọi ngươi qua đây."
Sở Diệu Y đi tới kéo Tiểu Trúc ngồi xuống, bỗng nhiên trên mặt cứng đờ, Tiểu Trúc vừa cúi đầu, trên gáy loáng thoáng có mấy vết tím đỏ, nàng cũng không phải là tiểu cô nương khuê nữ gì, đương nhiên biết đó chính là vết hôn, tay kéo Tiểu Trúc cũng cứng đơ.
"Làm sao vậy?" Tiểu Trúc chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy sức của cánh tay đang nắm lấy mình mạnh hơn nhiều.
"Ngươi..." Sở Diệu Y nhíu mày liễu, nói: "Tiểu Trúc ngươi nói thật cho ta, Lạc Thịnh Vũ kia có phải đã biết ngươi là nam hay không?!"
"Sao có thể?!" Mắt Tiểu Trúc cũng mở to, nếu Lạc Thịnh Vũ mà biết, hắn bây giờ đã sớm chuồn mất, kỳ quái nhìn Sở Diệu Y.
"Sao lại không thể!" Thanh âm Sở Diệu Y cao hơn rất nhiều, mày liễu tức giận nhếch lên, vươn tay kéo cổ áo hắn, nói: "Vậy đây là cái gì?!"
"Hả?..." Tiểu Trúc bị siết cổ một cái, sặc đến ho, đâu nhìn được phía sau cổ mình là thế nào, sửng sốt một lát không rõ chân tướng, sau đó trên mặt nóng lên, nói: "Đó, đó là..."
"Ngươi muốn hại chết ta sao?!" Sở Diệu Y lập tức kêu lên.
Tiểu Trúc vội vàng lắc đầu, nói: "Không, không có. Lạc trang chủ không biết ta là nam, thật sự." Trên mặt hắn thiêu đến mức khó chịu, thái độ của Lạc Thịnh Vũ đối với hắn vẫn là khi thì thờ ơ, lúc thì rất tốt. Thích đè hắn trên tường hôn bờ môi của hắn, hôn hắn đầu óc choáng váng, từ từ dọc theo người đến hàm dưới, cổ. Chỉ là Tiểu Trúc cũng sợ hãi, hai người tối đa cũng là như thế, vậy Lạc trang chủ sao có thể biết mình là nam chứ?
"Ngươi còn muốn gạt ta?! Ngươi, ngươi đã nói cho Lạc Thịnh Vũ ta là ai chưa! Nếu ngươi dám nói..."
Tiểu Trúc rụt cổ một cái, chỉ cảm thấy mắt Sở Diệu Y dường như cũng đỏ, tay nắm cổ áo mình lập tức kéo trên cổ, cánh tay ấy mặc dù mềm mại không xương, lại rất lạnh. Hắn sợ run cả người, liền cảm thấy có chút hít thở không thông.
Tiểu Trúc muốn mở miệng nói hắn cũng không nói gì, hơn nữa Lạc trang chủ cũng không biết, nếu người nọ đã biết sao còn không nổi giận chứ. Nhưng mà há mồm ngay cả không khí cũng hít không vào, chớ nói chi là nói chuyện.
Mày liễu của Sở Diệu Y nhíu chặt, mắt đỏ ngầu, hét: "Ngươi có biết ta làm bao nhiêu hay không?! Ngươi lại phá hỏng chuyện của ta, ngươi ngươi ngươi..."
Lục Hoàn vốn đang ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong giống như là đương cãi nhau, vểnh tai lắng nghe, trong lòng sợ hãi, vừa định đẩy cửa đi vào giúp Tiểu Trúc giải thích một chút. Còn chưa vươn tay, gáy tê rần, trước mắt liền tối om, mềm nhũn té xuống đất.
"Ngươi vào làm cái gì?! Bên ngoài..." Sở Diệu Y nghe ngoài cửa ầm một tiếng, lập tức cửa phòng bị mở ra, tưởng là Lục Hoàn tiến vào nhiều chuyện, ai ngờ tiến vào cũng không phải Lục Hoàn.
Tiểu Trúc mở to hai mắt, sức tay kìm cổ buông lỏng hắn liền giãy ra, lui về phía sau ba bước. Người vừa tiến vào kia bỗng nhiên ép đến trước mặt Sở Diệu Y, thò tay điểm huyệt đạo của nàng.
Sở Diệu Y lập tức cơ thể mềm nhũn, té lăn trên đất, bất tỉnh nhân sự. Tiểu Trúc hoảng sợ, nói: "Là ngươi?! Ngươi đi ra thế nào?..."
Lại nhìn mắt hoa đào mày dài của người nọ, Tiểu Trúc đầu tiên nhìn thấy còn tưởng rằng là Mạnh Khanh đang bị nhốt ở trong phòng, nói được một nửa mới cảm thấy không đúng, người trước mắt một thân quần áo màu lục, là một nữ tử không thể nghi ngờ, chính là Mạnh Hiểu đi cùng với Mạnh Khanh gặp phải tại khách điếm ngày ấy, chẳng qua khuôn mặt hai người này có bảy tám phần giống nhau, nên nhất thời nhận không ra.
Mạnh Hiểu không nói hai lời ra tay điểm huyệt đạo của Tiểu Trúc, Tiểu Trúc kinh ngạc giật mình, mặc dù tay chân có thể cử động, nhưng há miệng lại không phát ra được thanh âm nào.
Mạnh Hiểu nhấc Lục Hoàn đang ở bên ngoài vào, tiện tay ném tới bên người Sở Diệu Y, đóng cửa, bỗng nhiên hai đầu gối cong lại liền quỳ trên đất, nói: "Thuộc hạ đã tới chậm, xin chủ nhân trách phạt."
Tiểu Trúc mở to hai mắt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, thân thể đều chống lên chiếc giường phía sau, nói không nên lời chỉ có thể lắc đầu.
Mạnh Hiểu nhìn chằm chằm Tiểu Trúc hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, nói: "Mạnh Khanh nói chẳng lẽ là thật? Chủ tử người..." Nói xong đứng lên, lại nói: "Chủ tử chớ sợ, thuộc hạ muốn chẩn mạch một chút giúp chủ tử."
Tiểu Trúc bị nàng tóm lấy cổ tay, không khỏi run lên, lại thấy người nọ bộ dáng lại giống như là rất cẩn thận, ngưng thần bắt mạch cho mình, không khỏi cứng lại không biết làm sao mới phải.
Hắn chỉ nhớ từng gặp nữ tử này một lần, chuyện lúc trước hoàn toàn không có ký ức, đối với nàng rất xa lạ. Không hiểu vì sao nàng lại quỳ xuống gọi mình là chủ nhân. Nhưng nhìn không ra đối phương có ác ý gì... Không khỏi nghĩ đến người tên Mạnh Khanh kia còn đang bị nhốt trong phòng. Buổi sáng Lạc trang chủ bọn họ nói muốn mang Mạnh Khanh đến Sở gia, lại nói cái gì mà Mạnh Khanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Trong lòng hắn giật thót, cảm thấy tử vong rất đáng sợ. Mặc dù Lục Hoàn nói Mạnh Khanh kia không phải là người tốt, mình lại không biết gã đã làm chuyện xấu gì.
Mạnh Hiểu cau mày, dựa vào y thuật của nàng, căn bản nhìn không ra Tiểu Trúc sao lại biến thành bộ dạng bây giờ.
"Chính là ý này." Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói: "Chuyện này mặc kệ có phải là do Vân Thiên cốc giở trò quỷ hay không, nhưng giang hồ đều cho rằng bản đồ kho báu này có liên quan tới Vân Thiên cốc. Nếu như mang Mạnh Khanh đến đại hội võ lâm, giao hắn ra, còn cần một cách nói chu đáo chặt chẽ, có lẽ có thể bình ổn việc này."
Tiêu Hành hơi do dự, nói: "Vậy, vậy có phải..." Nhưng cũng không nói cho hết lời.
Lạc Thịnh Nghĩa nói: "Vậy thì, Mạnh Khanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ..."
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết, phải xem ý của Sở minh chủ."
Tiểu Trúc nghe như lọt vào trong sương mù, vì sao vừa rồi còn đang nói bản đồ kho báu, bây giờ đã nói đến Mạnh Khanh đó? Hơn nữa vì sao lại hẳn phải chết không thể nghi ngờ?! Không khỏi rùng mình trong lòng.
Giữa trưa mấy người còn đang suy nghĩ biện pháp, Tiểu Trúc liền đi chỗ Sở Diệu Y cùng nhau ăn cơm. Mấy ngày nay Sở Diệu Y tựa hồ sinh bệnh, không lộ diện chút nào, chẳng qua là vừa rồi sai người đến nói nhớ Tiểu Trúc, muốn cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Tiểu Trúc đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Sở Diệu Y ngồi bên giường, trên bàn bày vài món thức ăn. Sắc mặt nàng không tốt lắm, hơi trắng bệch, so với lần gặp mặt trước càng thêm khó coi hơn.
"Tiểu thư người bị bệnh sao?" Tiểu Trúc nhìn không kìm nổi khẽ nói.
"Ngươi đã đến rồi à." Sở Diệu Y giống như là đang xuất thần, vừa nhìn thấy hắn, đứng lên nói: "Mấy ngày nay cũng không có ai nói chuyện với ta, lúc này mới gọi ngươi qua đây."
Sở Diệu Y đi tới kéo Tiểu Trúc ngồi xuống, bỗng nhiên trên mặt cứng đờ, Tiểu Trúc vừa cúi đầu, trên gáy loáng thoáng có mấy vết tím đỏ, nàng cũng không phải là tiểu cô nương khuê nữ gì, đương nhiên biết đó chính là vết hôn, tay kéo Tiểu Trúc cũng cứng đơ.
"Làm sao vậy?" Tiểu Trúc chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy sức của cánh tay đang nắm lấy mình mạnh hơn nhiều.
"Ngươi..." Sở Diệu Y nhíu mày liễu, nói: "Tiểu Trúc ngươi nói thật cho ta, Lạc Thịnh Vũ kia có phải đã biết ngươi là nam hay không?!"
"Sao có thể?!" Mắt Tiểu Trúc cũng mở to, nếu Lạc Thịnh Vũ mà biết, hắn bây giờ đã sớm chuồn mất, kỳ quái nhìn Sở Diệu Y.
"Sao lại không thể!" Thanh âm Sở Diệu Y cao hơn rất nhiều, mày liễu tức giận nhếch lên, vươn tay kéo cổ áo hắn, nói: "Vậy đây là cái gì?!"
"Hả?..." Tiểu Trúc bị siết cổ một cái, sặc đến ho, đâu nhìn được phía sau cổ mình là thế nào, sửng sốt một lát không rõ chân tướng, sau đó trên mặt nóng lên, nói: "Đó, đó là..."
"Ngươi muốn hại chết ta sao?!" Sở Diệu Y lập tức kêu lên.
Tiểu Trúc vội vàng lắc đầu, nói: "Không, không có. Lạc trang chủ không biết ta là nam, thật sự." Trên mặt hắn thiêu đến mức khó chịu, thái độ của Lạc Thịnh Vũ đối với hắn vẫn là khi thì thờ ơ, lúc thì rất tốt. Thích đè hắn trên tường hôn bờ môi của hắn, hôn hắn đầu óc choáng váng, từ từ dọc theo người đến hàm dưới, cổ. Chỉ là Tiểu Trúc cũng sợ hãi, hai người tối đa cũng là như thế, vậy Lạc trang chủ sao có thể biết mình là nam chứ?
"Ngươi còn muốn gạt ta?! Ngươi, ngươi đã nói cho Lạc Thịnh Vũ ta là ai chưa! Nếu ngươi dám nói..."
Tiểu Trúc rụt cổ một cái, chỉ cảm thấy mắt Sở Diệu Y dường như cũng đỏ, tay nắm cổ áo mình lập tức kéo trên cổ, cánh tay ấy mặc dù mềm mại không xương, lại rất lạnh. Hắn sợ run cả người, liền cảm thấy có chút hít thở không thông.
Tiểu Trúc muốn mở miệng nói hắn cũng không nói gì, hơn nữa Lạc trang chủ cũng không biết, nếu người nọ đã biết sao còn không nổi giận chứ. Nhưng mà há mồm ngay cả không khí cũng hít không vào, chớ nói chi là nói chuyện.
Mày liễu của Sở Diệu Y nhíu chặt, mắt đỏ ngầu, hét: "Ngươi có biết ta làm bao nhiêu hay không?! Ngươi lại phá hỏng chuyện của ta, ngươi ngươi ngươi..."
Lục Hoàn vốn đang ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong giống như là đương cãi nhau, vểnh tai lắng nghe, trong lòng sợ hãi, vừa định đẩy cửa đi vào giúp Tiểu Trúc giải thích một chút. Còn chưa vươn tay, gáy tê rần, trước mắt liền tối om, mềm nhũn té xuống đất.
"Ngươi vào làm cái gì?! Bên ngoài..." Sở Diệu Y nghe ngoài cửa ầm một tiếng, lập tức cửa phòng bị mở ra, tưởng là Lục Hoàn tiến vào nhiều chuyện, ai ngờ tiến vào cũng không phải Lục Hoàn.
Tiểu Trúc mở to hai mắt, sức tay kìm cổ buông lỏng hắn liền giãy ra, lui về phía sau ba bước. Người vừa tiến vào kia bỗng nhiên ép đến trước mặt Sở Diệu Y, thò tay điểm huyệt đạo của nàng.
Sở Diệu Y lập tức cơ thể mềm nhũn, té lăn trên đất, bất tỉnh nhân sự. Tiểu Trúc hoảng sợ, nói: "Là ngươi?! Ngươi đi ra thế nào?..."
Lại nhìn mắt hoa đào mày dài của người nọ, Tiểu Trúc đầu tiên nhìn thấy còn tưởng rằng là Mạnh Khanh đang bị nhốt ở trong phòng, nói được một nửa mới cảm thấy không đúng, người trước mắt một thân quần áo màu lục, là một nữ tử không thể nghi ngờ, chính là Mạnh Hiểu đi cùng với Mạnh Khanh gặp phải tại khách điếm ngày ấy, chẳng qua khuôn mặt hai người này có bảy tám phần giống nhau, nên nhất thời nhận không ra.
Mạnh Hiểu không nói hai lời ra tay điểm huyệt đạo của Tiểu Trúc, Tiểu Trúc kinh ngạc giật mình, mặc dù tay chân có thể cử động, nhưng há miệng lại không phát ra được thanh âm nào.
Mạnh Hiểu nhấc Lục Hoàn đang ở bên ngoài vào, tiện tay ném tới bên người Sở Diệu Y, đóng cửa, bỗng nhiên hai đầu gối cong lại liền quỳ trên đất, nói: "Thuộc hạ đã tới chậm, xin chủ nhân trách phạt."
Tiểu Trúc mở to hai mắt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, thân thể đều chống lên chiếc giường phía sau, nói không nên lời chỉ có thể lắc đầu.
Mạnh Hiểu nhìn chằm chằm Tiểu Trúc hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, nói: "Mạnh Khanh nói chẳng lẽ là thật? Chủ tử người..." Nói xong đứng lên, lại nói: "Chủ tử chớ sợ, thuộc hạ muốn chẩn mạch một chút giúp chủ tử."
Tiểu Trúc bị nàng tóm lấy cổ tay, không khỏi run lên, lại thấy người nọ bộ dáng lại giống như là rất cẩn thận, ngưng thần bắt mạch cho mình, không khỏi cứng lại không biết làm sao mới phải.
Hắn chỉ nhớ từng gặp nữ tử này một lần, chuyện lúc trước hoàn toàn không có ký ức, đối với nàng rất xa lạ. Không hiểu vì sao nàng lại quỳ xuống gọi mình là chủ nhân. Nhưng nhìn không ra đối phương có ác ý gì... Không khỏi nghĩ đến người tên Mạnh Khanh kia còn đang bị nhốt trong phòng. Buổi sáng Lạc trang chủ bọn họ nói muốn mang Mạnh Khanh đến Sở gia, lại nói cái gì mà Mạnh Khanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Trong lòng hắn giật thót, cảm thấy tử vong rất đáng sợ. Mặc dù Lục Hoàn nói Mạnh Khanh kia không phải là người tốt, mình lại không biết gã đã làm chuyện xấu gì.
Mạnh Hiểu cau mày, dựa vào y thuật của nàng, căn bản nhìn không ra Tiểu Trúc sao lại biến thành bộ dạng bây giờ.
Bình luận truyện