Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 371: Tranh đấu



Trông thấy động thái của Cao Vô Cầu, Hồ Khu ở bên kia không khỏi nổi lên một tia cười thâm ý.

Chỉ là, nụ cười này ngoài chính hắn ra, chẳng có ai thèm để ý. Cao Vô Cầu từ đầu tới cuối vẫn một mực nhìn về ông lão, Đồ Hoàng Diệt Thánh trong tay du động hàn quang, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.

- Ngươi cũng muốn phá vỡ quy tắc?

Ông lão sau khi bắt được thuồng luồng, ánh mắt đục ngầu lần nữa hướng về Cao Vô Cầu, khiến cho hắn không tự chủ được hơi run trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, ngữ khí băng hàn nói.

Tuy rằng thực lực mà ông lão thể hiện ra siêu việt tất cả tồn tại mà hắn từng tiếp xúc, nhưng còn chưa đến mức để hắn tuyệt vọng không đường. Là đương kim thần thoại của toàn bộ Tuyết Vũ, hắn tự nhiên phải có những lá bài tẩy mà thế nhân không thể nào biết được.

- Quy tắc, tự nhiên không thể phá.

Ông lão khẽ cười, âm thanh thản nhiên như thường, nhưng một lời sau đó liền khiến cho Cao Vô Cầu biến sắc.

- Nhưng… Đại Việt cũng không phải là nơi các ngươi có quyền càn rỡ.

Lời lão vừa xong, cần câu đột nhiên vụt tới.

Chỉ là một cái vẩy cần, nhưng trong khoảnh khắc toàn bộ thiên không hầu như đông cứng, thậm chí đóng băng cả trời, vô cùng đáng sợ.

Cần tre băng thiên vũ

Cước độc xé hồng lôi

Lưỡi câu hàn quang sáng

Móc giữ giang sơn, tóm cả trời.

Lông tơ dựng đứng, tim đập phanh phanh. Cao Vô Cầu nghiến răng vung lên Đồ Hoàng Diệt Thánh, muốn đem cần cước chém làm hai.

Nhưng mà mặc cho hắn lại mạnh thế nào, thì sợ cước mỏng manh vẫn bền vô địch, sắc bén quấn quanh thân người, ép vào da dẻ bật máu.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều run lên sợ hãi, vô ý tức lui về đằng sau. Cao Vô Cầu dẫu sao cũng là Quy Nguyên cường giả, vừa rồi bạo phát thậm chí không thua gì Thần Thoại cấp Hồ Khu, vậy mà bây giờ đến phản kháng cũng không làm nổi, bị sợi cước siết cho lòi cả xương trắng.

- Vút… phanh… anh…

Ngay tại thời điểm mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng Cao Vô Cầu sẽ phải chết, một âm thanh đứt gãy bỗng nhiên nổ lớn, doạ cho tất cả mọi người giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy trong tích tắc, hai mắt đen ngầu của tiểu Bạch bỗng nhiên lạnh lên, thân thể vẫn luôn ngự ở trên vai Cao Vô Cầu lúc này đột nhiên biến mất, hoá thành một làn khói trắng khảm vào trên thân Đồ Hoàng Diệt Thánh.

Vừa hợp thành một thể, cỗ khí thế vừa rồi của Cao Vô Cầu lần nữa hiển lộ ra trên thân nó, đè ép khắp cả bầu trời. Cương phong dậy chuyển, núi rừng run rẩy, uy thế thậm chí tiệm cận với ông lão vừa rồi.

- Pưng…

Có được sức mạnh, thần binh cứu chủ. Đồ Hoàng Diệt Thánh ngay sau đó liền băng qua, hướng ngay vào dây cước mà chém xuống, hòng giải thoát cho Cao Vô Cầu.

- Hừ…

Chớp mắt dây cước bị chém tan, vang lên tiếng đứt như tiếng đàn. Ông lão cũng bắt đầu không còn bình tĩnh, mi bạc khiêu lên, đem đầu của cần câu xuyên tới.

- Phanh… phanh…

Liên tiếp là những tiếng nổ kinh hoàng đáng sợ.

Âm thanh vang lên như là tận thế, đì đùng truyền tận cao thiên, khiến cho người ta có cảm giác cả bầu trời đều muốn vỡ nát.

Đằng trước cần câu lúc này bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người, giương lên trường kích đối kháng lại lực lượng vô biên này.

- Vô Cầu, bọn hắn đã không biết điều, vậy liền đồ sát đi. Để xem mạng của chúng ta có thể đổi lại mạng bao nhiêu người.

Người đến, dĩ nhiên là Cố Sở. Tu vi của lão so với đối phương thì yếu hơn nhiều lắm, chỉ có thể miễn cưỡng đình chỉ thế công này nửa hơi thở, sau đó phụt máu bay ngược ra ngoài.

Nhưng nửa hơi thở, đối với cường giả bậc này thì đã quá đầy đủ. Cao Vô Cầu chớp mắt thoát khỏi trói buộc của cước thần, không quan tâm một thân đầy máu cùng vết rách, vươn tay bắt được thần binh, sau đó phá vỡ thời không, vận hết sức bình sinh chém về phía Phong Châu.

- Cùng chết đi…

Bi phẫn thét gào, Đồ Hoàng Diệt Thánh dưới sự phẫn nộ cực cùng của hắn chém ra một hồi diệt thế. Quang mang đi đến đâu, tinh không đều nổ nát, dọc đường đi đem cả nền trời xé toang thành hai nửa.

- Chuyện gì xảy ra?

Bên dưới Phong Châu, hàng trăm vạn con người hãi hùng khiếp vía nhìn bầu trời vỡ nát. Trẻ con thi nhau gào khóc, người lớn bất lực bi thương, cường giả hãi hùng.

- Dừng tay…

Ông lão lần đầu tiên trở nên ngưng trọng, vừa nộ vừa kinh hô lớn. Nhưng Đồ Hoàng Diệt Thánh lan đi quá nhanh, nhanh đến mức lão không thể nào phản ứng, nhất là ở trước mặt lúc này còn bị một tôn người khổng lồ vĩ ngạn chắn đỡ.

- Cút…

Cố Sở lúc này bất ngờ hóa thân thành Pháp Tướng, cao hơn vạn mét, đỉnh đầu rẽ mây mà tới. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay như mãnh thú hồng hoang rít lên hung lệ ngập trời. Thân kích thậm chí so với người lão còn to, dưới cú xoay người quét ngang hàng trăm dặm, cản đường ông lão và toàn bộ lão quái đằng xa.

- Oành…

Thần kích dài hàng trăm dặm quét ngang, dọc đường ngưng tụ vô thượng sát khí, không gì cản nổi, gần như đem hơn phân nửa cường giả đánh chặn, khí lãng nổ tận trời cao.

Nhưng song quyền nan địch tứ thủ, Cố Sở dù mạnh, cũng chỉ là Quy Nguyên bước thứ nhất, đối mặt với từng ấy lão quái thì chẳng khác nào đứa trẻ. Nhất là ông lão kia, ánh mắt đã lạnh lùng đến cực hạn, cần câu so thương còn thêm bén, đâm xuyên qua pháp tướng của Cố Sở, đem lão đóng đinh giữa nền trời.

Đau đớn là thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí, cả Cố Sở và pháp tướng thiên địa của lão đều đồng thời rít lên tiếng hét kinh thiên, bàn chân loạng choạng đạp nổ mấy chục ngọn núi đồi.

Phút giây mà thôi, pháp tướng nổ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ, lộ ra chân thân của Cố Sở đang bị đầu cần câu xuyên thủng, miệng vết thương điên cuồng chảy ra máu tươi đỏ thẫm, doạ người vô cùng.

Nhưng mà, mặc cho bản thân mình trọng thương nặng nề, trên khoé môi của lão lúc này đây lại tràn đầy đắc ý, thậm chí có phần trào phúng nhìn về phía ông lão trước mặt mình. Bởi vì, mục đích của lão đã thành công rồi.

- Đủ rồi, dừng tay đi.

Quả nhiên, ông lão kia mặc dù miểu sát Cố Sở, nhưng sắc mặt lại càng thêm khó nhìn, cuối cùng vẫn phải cắn răng quát lớn. Âm thanh của lão mênh mông mạnh mẽ, vừa có giận giữ, nhưng cũng không kém phần kiêng kỵ.

- Đùng…

Lão vừa dứt lời, không gian bỗng nhiên vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, cuồng phong như sóng thét gào.

Chỉ thấy ngay tại tích tắc cuối cùng, khi mà lão bất lực hô, công kích của Cao Vô Cầu bất chợt đổi hướng, chếch một hướng ba mươi độ khỏi Phong Châu, rổ ra trên đại hoang một vệt chém dài hàng trăm vạn mét, phá huỷ núi rừng.

Toàn bộ Đại Việt lâm vào lay động kịch liệt, thậm chí lan ra tận vùng biên thuỳ, đem biển đông dậy lên sóng thần cuốn phá, kinh đào hải lãng.

Âm thanh động đất nháy mắt bắn ra, kéo dài vô cùng vô tận khắp đất Việt, khiến cho không ít người có cảm giác như muốn ngất đi, thậm chí không ít công trình bị sóng âm công phá, sụp đổ nổ tung thành phế tích.

Một màn, để cho toàn bộ mọi người âm thầm kinh hãi, đồng thời nhìn về phía Cao Vô Cầu ngập tràn sợ hãi. Sức huỷ diệt bậc này, một khi thật sự đập vào Phong Châu, chỉ sợ chính là một tràng đồ sát.

Chấn nhiếp thành công đám người, Cao Vô Cầu lúc này mới lạnh lùng quay người lại, ánh mắt nhìn về phía ông lão kia, băng hàn nói:

- Thả hắn ra!

Không phải cầu xin, mà là uy hiếp. Phảng phất như ông lão dám nói một chữ không, hắn đảm bảo lần nữa một kích đem toàn bộ đất Phong Châu chôn cùng.

Ông lão giận không chịu nổi, khí thế lần đầu tiên leo thang đến cực hạn, như hồng lôi giận giữ lan tràn khắp giang sơn Đại Việt. Nhưng rồi, cuối cùng vẫn không thể không kìm lòng mình xuống, rút ra cần câu ném Cố Sở bay ngược về.

- Mong rằng, đến chung cực các ngươi còn có thể cuồng như vậy.

Âm thanh cực độ lạnh lùng, lão thậm chí còn không quan tâm đến đám người khác thế nào, bàn tay trái vung lên, tuôn ra trận trận thần quang phủ lên bầu trời Bạch Hạc.

- Đùng… Đùng…

Trong điện quang hỏa thạch, một luồng sức mạnh vô biên bỗng nhiên đè lên vùng biên giới của bí cảnh, khiến cho toàn bộ quy tắc vang lên không ngừng. Ngay sau đó, một cây trận kỳ đen nhánh bỗng nhiên từ hắc ám lao ra, tựa hồ muốn xuyên phá toàn bộ vùng không gian này.

Cuối cùng, dưới sự hãi hùng kinh sợ của tất cả mọi người, hắc kỳ vậy mà cưỡng ép đem toàn bộ quy tắc khi nãy bị Trần Kinh Thương phá hư khôi phục lại, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đó.

- Mưu kế tốt cỡ nào, cũng phải xem thực lực của mình có đủ gánh vác nó, đừng tưởng bản thân có thể một tay che trời.

Cuối cùng, ánh mắt lão bỗng nhiên đặt tại trên người Chân Không Ngã và Trần Kinh Thương, nói một lời khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, còn Chân Không Ngã thì cúi đầu, nắm tay trong cà sa vô siết chặt.

Không có một ai hay biết được, bên trong Bạch Hạc lúc này, có một đôi mắt trắng đang âm thầm quan sát toàn bộ bọn hắn, tinh quang lạnh lùng, sát ý ngưng tụ đến một mức độ khiến người không tưởng tượng nổi. Mãi cho tới lúc ông lão ngưng tay, nó mới rời đi ý chí, thoáng chốc tan biến như chưa bao giờ ở tại.

Tràng diện lần thứ hai bị trấn áp xuống một cách cân bằng, nhưng lại vô hình đốt lên trong mỗi người một luồng âm ỉ, như lớp giấy mỏng manh vô cùng, tựa hồ chỉ cần một ngọn lửa thô liền có thể thật sự đem toàn bộ thế gian này bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện